Đam Mỹ [Edit] Trọng Sinh Cùng Thú Làm Bạn - Dạ Bất Tư Ngữ

Discussion in 'Box Dịch - Edit' started by lacvuphongca, Feb 17, 2024.

  1. lacvuphongca

    Messages:
    64
  2. lacvuphongca

    Messages:
    64
    Trọng Sinh Cùng Thú Làm Bạn

    Chương 55: Tô đội, đừng kích động

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Ồ! Ngân Nguyệt Thú sao?" Sáng sớm Y Ân đã đi ra ngoài, lúc này anh cõng sọt đang đi về nhà, xa xa liền nhìn thấy Kiệt La xách theo một con Ngân Nguyệt Thú.

    "Kiệt La, ngày hôm qua cậu không về chính là vì đi bắt Ngân Nguyệt Thú sao?" Y Ân đi tới bên cạnh Kiệt La mở miệng hỏi, khi nhìn thấy Đường Ngọc phía sau Kiệt La, còn cười cười với Đường Ngọc.

    "Ừm, tính toán đưa cho Địch Nhĩ Sâm." Giọng nói của Kiệt La vẫn trong trẻo lạnh lùng như trước, đây được xem là món quà mà anh tặng cho Địch Nhĩ Sâm và Mễ Nặc chính thức ở bên nhau.

    Lập tức Y Ân hiểu được tâm tư của Kiệt La, anh vốn tưởng rằng đây là Kiệt La đưa cho Đường Ngọc, nghe được Kiệt La nói là đưa cho Địch Nhĩ Sâm, anh hơi có chút kinh ngạc.

    Kỳ thật Y Ân cho rằng Kiệt La nguyện ý mang Đường Ngọc trở về, là bởi vì Kiệt La thích Đường Ngọc. Nhưng bây giờ nhìn thái độ của Kiệt La, hình như cũng không có bộ dáng quan tâm Đường Ngọc. Y Ân có rất nhiều nghi hoặc, nhưng hiện tại Đường Ngọc đang ở đây, anh cũng không tiện mở miệng hỏi.

    Y Ân không đi đến nhà Địch Nhĩ Sâm cùng với bọn họ, về sau còn lại hai người một đường vẫn không nói chuyện.

    Cuối cùng vẫn là Đường Ngọc nhịn không được, y bước nhanh vài bước, đi tới trước mặt Kiệt La nói: "Tôi nói nè, anh vẫn còn tức giận vì chuyện hôm qua phải không? Tôi xin lỗi anh, xin anh đừng tức giận nữa."

    Dưới chân Kiệt La dừng lại, con ngươi đen nhánh nhìn về phía Đường Ngọc nói: "Sai ở chỗ nào?"

    Đường Ngọc lẩm bẩm ở trong lòng, thật đúng là đang tức giận nha, quỷ hẹp hòi: "Tôi không nên đùa giỡn với anh."

    Trong mắt Đường Ngọc, tuy rằng Kiệt La không tính là người có tính tình tốt, nhưng khi y ở chung với Kiệt La, Kiệt La vẫn luôn hữu cầu tất ứng (*). Vốn tưởng rằng hôm nay chịu thua nhận sai trước, Kiệt La sẽ tha thứ cho mình, nhưng y thật không ngờ, Kiệt La vẫn lạnh lùng nhìn y.

    (*) Hữu cầu tất ứng: Ý chỉ Đường Ngọc muốn gì, Kiệt La luôn đáp ứng những yêu cầu của anh.

    "Còn gì nữa không?"

    Đường Ngọc sửng sốt một chút, còn có cái gì nữa á? Không khỏi hồi tưởng lại vấn đề ngày hôm qua của Kiệt La, Đường Ngọc cũng không biết nghĩ tới cái gì, trên mặt hiện lên một tia đỏ ửng khả nghi.

    Đang lúc Đường Ngọc đang rối rắm nên trả lời thế nào, đột nhiên một người xuất hiện, kịp thời cứu vớt y trong nước sôi lửa bỏng.

    Mà người này, chính là Mễ Nặc với vẻ mặt nhút nhát. Mễ Nặc vừa đi với Địch Nhĩ Sâm đến nhà Tô Diệc. Khi rời đi, Địch Nhĩ Sâm thấy mưa nhỏ, liền nói muốn ra khỏi thung lũng nhìn xung quanh xem có con mồi nào không. Mễ Nặc vừa tách khỏi Địch Nhĩ Sâm, không ngờ xoay người lại gặp Kiệt La.

    Mễ Nặc trưởng thành với một khuôn mặt búp bê, bình thường ngoại trừ thân cận với Địch Nhĩ Sâm, cũng chỉ có quan hệ tốt với Tô Diệc. Bây giờ đột nhiên gặp Kiệt La, cậu có chút khiếp nhược lui về phía sau. Trong mắt Mễ Nặc, Kiệt La là thú nhân cực kì lợi hại, Mễ Nặc ít nhiều có chút sợ hãi anh.

    "Ngọc, Kiệt La, hai người định đi đâu à?" Âm thanh nhỏ xíu giống như muỗi kêu của Mễ Nặc truyền đến.

    Kiệt La giơ đồ vật trong tay lên: "Tặng cho hai người, lễ vật kết thành bạn lữ."

    Lúc này Mễ Nặc đã nhìn thấy Đường Ngọc, cũng thấy Ngân Nguyệt Thú trong tay Kiệt La. Cậu nhỏ giọng nói một tiếng cảm ơn, liền dẫn hai người Kiệt La về nhà mình.

    Trên đường đi, Mễ Nặc cẩn thận đánh giá Đường Ngọc. Cậu không biết Đường Ngọc đến từ đâu, cho nên trong lòng tràn đầy tò mò.

    Đường Ngọc đi tới bên cạnh Mễ Nặc mười phần thân thiện nói chuyện với Mễ Nặc: "Xin chào, tôi tên là Đường Ngọc, anh tên là gì?"

    Mễ Nặc thấy bộ dáng Đường Ngọc rất dễ nói chuyện, không khỏi thả lỏng một chút, nghiêng đầu nói với Đường Ngọc: "Tôi tên là Mễ Nặc."

    Bởi vì chưa đi được mấy bước, đã đến nhà Mễ Nặc, Đường Ngọc cũng không có cơ hội tiếp tục nói chuyện với Mễ Nặc.

    Mễ Nặc mở cửa, mời họ vào nhà.

    Kiệt La đặt Ngân Nguyệt Thú lên bàn đá trong viện tử, xong liền xoay người muốn rời đi, lại thấy Đường Ngọc đang ngơ ngác nhìn nhà Mễ Nặc ngẩn người.

    Mễ Nặc cho rằng Đường Ngọc chưa từng thấy qua phòng ốc như vậy, liền hảo tâm giới thiệu với Đường Ngọc: "Cái này gọi là nhà ở, so với sơn động ở thoải mái hơn nhiều. Đây là nhà bếp, chúng tôi thường nấu ăn ở đây, còn phòng phía sau kia là nơi chúng tôi nghỉ ngơi, bởi vì tôi thích hoa và cỏ, cho nên trồng rất nhiều hoa bên cửa sổ."

    "Ai dạy cho các người vậy?" Đường Ngọc theo bản năng hỏi ra miệng, ánh mắt lại có chút mờ mịt.

    Mễ Nặc không có nhiều ý nghĩ như vậy, không chút suy nghĩ liền nói: "Là Tô Diệc, là bạn tốt của tôi." Nói đến hai chữ bạn tốt, trên mặt Mễ Nặc lộ ra một nụ cười kiêu ngạo.

    Tô Diệc?

    Đường Ngọc giống như trong mộng mới tỉnh, há mồm lẩm bẩm nói: "Tô Diệc? Tô Diệc?"

    Trong đầu Đường Ngọc, lập tức hiện lên hình ảnh Tô Diệc bị trúng đạn, cùng với việc y đưa tay giúp Tô Diệc lấy ngọc bội.. Thì ra lại là bởi vì khối ngọc bội kia sao?

    Đường Ngọc không ngốc, khi nghe thấy tên Tô Diệc, nhất thời liền liên tưởng đến khối ngọc bội kia. Nếu như chỉ là một mình y xuyên qua, y ngược lại cũng không cảm thấy gì. Nhưng nếu Tô Diệc cũng xuyên qua, như vậy tiểu thiếu gia Kinh Bắc Đường gia như y, có chỗ nào cùng Tô Diệc gặp nhau? Điểm duy nhất, chính là trước khi y mất đi ý thức, tựa hồ đụng phải khối ngọc bội của Tô Diệc.

    Sau khi Đường Ngọc đi ra khỏi nhà Mễ Nặc, ánh mắt phức tạp nhìn thoáng qua Kiệt La, xoay người đi về phía một tòa nhà khác ở xa xa. Ngôi nhà này lớn hơn và xinh đẹp hơn nhà Mễ Nặc, có thể thấy chủ sở hữu của ngôi nhà đã hao tổn rất nhiều tâm huyết.

    Kiệt La nhìn bóng lưng Đường Ngọc, một đôi con ngươi chìm trong màu mực lóe lên một chút. Trong nháy mắt nghe thấy tên Tô Diệc, cảm giác trên người Đường Ngọc đột nhiên thay đổi. Cũng không biết có phải ảo giác của anh hay không, Kiệt La đột nhiên cảm thấy Đường Ngọc, không đơn thuần như thoạt nhìn. Khi nghe thấy hai chữ Tô Diệc, trong nháy mắt Đường Ngọc thất thố. Nhưng y lại có thể nhanh chóng bình tĩnh lại, sau đó tiếp tục làm bộ như không có chuyện gì xảy ra.

    Tô Diệc đang dùng muối đánh răng, bữa sáng của cậu có cho thêm hành, bé Eli cực kì chán ghét mùi hành, vì không muốn bị con trai ghét, Tô Diệc vừa dùng muối đánh răng vừa dùng nước ngâm bạc hà súc miệng.

    Ngay khi Tô Diệc đánh răng xong định đi vào trong phòng, đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa. Cậu hơi sửng sốt một chút, thú nhân nơi này cũng không có thói quen gõ cửa, bình thường đều thích ở trước cửa hô một tiếng. Tô Diệc đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa, còn tưởng rằng mình xuất hiện ảo giác.

    Chờ Tô Diệc chậm rãi đi mở cửa, liền nhìn thấy một giống cái xa lạ, đang đứng trước cửa nhà mình.

    Xung quanh sơn cốc của bọn họ đều là vách đá, căn bản không có bất kỳ lối ra vào nào, vì sao giống cái này lại đột nhiên xuất hiện ở đây?

    Đang lúc Tô Diệc đánh giá giống cái lạ mặt này, giống cái cũng đánh giá Tô Diệc từ trên xuống dưới.

    Giống cái thấp hơn Tô Diệc một chút, màu da trắng hơn Tô Diệc một chút. Giống cái sinh ra không xinh đẹp bằng Tô Diệc, nhưng mà lại có một đôi mắt mười phần linh động, lúc cười rộ lên hơi cong thành hình lưỡi liềm. Ấn tượng nhất của hắn ngoài đôi mắt biết cười, còn có hai nốt ruồi màu đỏ thẫm đối xứng ở hai bên khóe mắt.

    Khóe miệng giống cái nhếch lên, lộ ra một nụ cười xấu xa lại có chút tà khí: "Tô đội, không biết ngài còn nhớ Đường gia Kinh Bắc hay không?"

    Tô Diệc Như bị sét đánh, Đường gia? Có thể là Đường gia nào?

    Đương nhiên là lúc cậu còn ở tổ hành động, Đường gia vẫn luôn nghĩ hết biện pháp muốn đối phó cậu nha.

    Ánh mắt Tô Diệc lạnh lùng, không nói hai lời mạnh mẽ nắm lấy cánh tay Đường Ngọc kéo một cái, sau đó xoay người trực tiếp đè Đường Ngọc trên mặt đất. Một loạt động tác này, gần như Tô Diệc chỉ hoàn thành trong một hơi.

    Đường Ngọc căn bản không có phản ứng kịp, đã bị Tô Diệc hung hăng áp chế trên mặt đất.

    Lúc Đường Ngọc đau đớn giãy dụa, Tô Diệc đã nhanh nhẹn từ trong không gian lấy ra một con dao găm, kề lên cổ Đường Ngọc. Cậu hạ thấp thanh âm của mình, ánh mắt lạnh như băng đến cực điểm.

    "Nói, anh là ai?"

    Đường Ngọc bị Tô Diệc làm cho hoảng sợ, y thật không ngờ Tô Diệc lại phản ứng nhanh như vậy.

    "Tô đội, đừng kích động, là hiểu lầm."
     
  3. lacvuphongca

    Messages:
    64
    Last edited: Mar 22, 2024
  4. lacvuphongca

    Messages:
    64
    Trọng Sinh Cùng Thú Làm Bạn

    Chương 57: Ước định

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Eide khó có khi lộ ra vẻ mặt mệt mỏi, quay đầu lại nhìn tộc nhân trong viện: "Gần đây bên cạnh bộ lạc chúng tôi, đột nhiên xuất hiện thêm một đám thú nhân lưu lạc. Bởi vì số lượng không nhiều, chỉ có bảy hoặc tám người, vì vậy chúng tôi cũng không coi trọng. Nhưng sau đó, lại không ngờ bọn họ thừa dịp trời mưa, len lén lẻn vào bộ lạc cướp đi tiểu giống cái của bộ lạc chúng tôi. Mấy ngày nay, chúng tôi đều tìm kiếm tung tích thú nhân lưu lạc ở xung quanh, rốt cục đi hai ngày lộ trình theo hướng tây, cũng đuổi kịp bọn họ. Trong khi chiến đấu với bọn họ, chúng tôi vô tình gặp mai phục. Trên đường đi, chúng tôi đã cứu một giống cái, sau đó bị bọn hắn bức đến gần thung lũng, vừa vặn gặp được Kiệt La."

    Tuy rằng Eide chỉ đơn giản là kể lại một lần, nhưng Tô Diệc cũng có thể tưởng tượng được hung hiểm trong đó.

    "Lần này chúng tôi vẫn sẽ giúp các người, nhưng tôi muốn cùng Dực Báo tộc các người đạt thành một ước định." Tô Diệc mặt không chút thay đổi nói.

    "Cậu nói đi, miễn là không làm tổn thương đến bộ lạc của tôi, tôi sẽ cố gắng đáp ứng các điều kiện của cậu."

    Nghe được lời Eide nói, Tô Diệc cười cười: "Tôi muốn anh đáp ứng, vô luận sau này phát sinh chuyện gì, cũng sẽ không đối địch với sơn cốc chúng tôi. Nếu vi phạm lời thề, nhất định sẽ bị Thần Thú vứt bỏ."

    Địa vị của Thần Thú trong lòng thú nhân ở đây, đã không phải nói hai ba câu có thể nói rõ ràng.

    Ngay cả thú nhân bất thường như Tây Nặc Nhĩ, mang vận mệnh bị Thần Thú vứt bỏ, bọn họ vẫn tin tưởng Thần Thú như trước. Có thể thấy được địa vị của Thần Thú thâm căn cố đế cỡ nào.

    Eide sửng sốt một chút, hắn hiển nhiên không ngờ Tô Diệc lại nói như vậy.

    "Sao cậu lại có thể khẳng định như vậy, tôi có thể làm chủ Dực Báo tộc sao?"

    "Chẳng lẽ anh không làm chủ được sao?" Tô Diệc hỏi ngược lại.

    Từ hai lần gặp mặt lúc trước, tuy rằng Eide không có mệnh lệnh rõ ràng cho người Dực Báo tộc, nhưng từ phản ứng của những thú nhân kia mà xem bọn họ rất nghe lời Eide. Lại kết hợp với thái độ khi Eide xử sự với người khác, vừa nhìn đã biết là một người làm đại sự.

    Kỳ thật Tô Diệc rất kính nể người như vậy, cậu không thể làm được chuyện lớn, sở thích của cậu chính là nhà nhỏ chứ không phải là nước lớn.

    Lúc này Tây Nặc Nhĩ cũng chạy tới nhà Mễ Nặc, lúc nhìn thấy Eide, Tây Nặc Nhĩ giống như không nhìn thấy, trực tiếp bỏ qua.

    Anh đi đến bên cạnh Tô Diệc, sau đó cầm một quả Tô Diệc Thích ăn. Vẻ nghiêm túc trên mặt Tô Diệc rút đi, lại biến thành bộ dáng tính tình tốt như bình thường.

    Lúc này trong viện, đột nhiên truyền đến thanh âm không kiên nhẫn của Đường Ngọc.

    "Cậu cứ như vậy, làm sao Mễ Nặc có thể giúp cậu kiểm tra vết thương?"

    Tô Diệc vội vàng xoay người đi về phía sân, liền thấy Đường Ngọc đang kéo một giống cái trong ngực Kiệt La, vẻ mặt giống cái kia vạn phần hoảng sợ ôm chặt lấy Kiệt La không buông tay. Giống cái dường như bị kinh hách, trên khuôn mặt nhỏ bé tràn đầy nước mắt, nhìn qua trông đặc biệt điềm đạm đáng thương.

    Tô Diệc đi tới nhìn thoáng qua giống cái kia, sau đó hỏi: "Chuyện gì xảy ra vậy?"

    Đường Ngọc bĩu bĩu môi, vẻ mặt bất đắc dĩ nói: "Giống cái này bị thương, Mễ Nặc muốn giúp hắn kiểm tra miệng vết thương, hắn vẫn núp vào trong ngực Kiệt La, như vậy phải như thế nào mới có thể kiểm tra được?"

    Tô Diệc ho nhẹ một tiếng: "Trông cậu hung dữ quá, dọa người ta sợ."

    Nói xong, Tô Diệc lập tức thay đổi thành vẻ mặt vô hại, mười phần thân thiện nói với giống cái xa lạ kia: "Cậu đừng sợ, cậu nhìn xung quanh xem đều là tộc nhân của các người, nơi này rất an toàn nha. Cậu phải ngoan ngoãn ngồi xuống, chúng tôi mới có thể biết cậu không thoải mái chỗ nào nha."

    Nhưng mà giống cái kia vẫn thờ ơ, cả đầu đều rụt vào trong ngực Kiệt La, thân thể nho nhỏ không ngừng run rẩy. Giống như Tô Diệc là mãnh thú hồng thủy gì đó?

    Đường Ngọc 'Phốc' một tiếng nở nụ cười: "Còn nói tôi hung dữ? Cậu xem cậu làm cho tiểu giống cái người ta sợ tới mức nào kìa, ha ha ha."

    Mễ Nặc từ trước đến nay vốn là người ít cười, nghe được lời của Đường Ngọc, nhịn không được cũng nở nụ cười theo.

    Tô Diệc quay đầu lại trừng mắt nhìn hai người bọn họ một cái, sau đó tức giận nói: "Mau xử lý tốt cho tôi, đợi tiếp tục nữa trời cũng tối."

    Bây giờ là mùa mưa, thời tiết luôn âm u, ngay cả khi ban ngày sắc trời cũng rất tối. Bây giờ là buổi chiều, không bao lâu nữa trời sẽ tối. Đến lúc đó muốn xử lý gì, cũng đều bất tiện.

    Mễ Nặc lập tức thu liễm nụ cười, cậu đưa tay đến người trong ngực Kiệt Tư, ai biết tiểu giống cái kia lại phản ứng dị thường kịch liệt.

    Cậu ta hét lên vỗ tay Mễ Nặc, giống như Mễ Nặc là kẻ xấu vậy.

    Tô Diệc nhìn bàn tay đỏ bừng của Mễ Nặc, không vui nhíu mày.

    "Anh đi đi, tôi không muốn, tôi không muốn, anh không được chạm vào tôi!" Tiếng kêu chói của tiểu giống cái khiến Mễ Nặc giật mình.

    Thú nhân Dực Báo tộc xung quanh lập tức nhìn về phía này. Giống như vừa rồi Mễ Nặc không phải đang kiểm tra thương thế cho tiểu giống cái, mà là hung hăng véo tiểu giống cái một cái vậy.

    Mễ Nặc nhất thời bị nhìn rút tay về, có chút khiếp đảm lui về phía sau.

    Tô Diệc đang muốn đi qua giúp Mễ Nặc giải vây, liền thấy Đường Ngọc đi đến bên cạnh Mễ Nặc, nói với người Dực Báo tộc đang nhìn chằm chằm Mễ Nặc: "Nhìn cái gì mà nhìn? Chưa bao giờ thấy vu y trị liệu sao?"

    Người Dực Báo tộc nhịn không được mở miệng nói: "Tiểu giống cái của chúng tôi đều rất kiều quý, hy vọng lúc các người trị liệu cẩn thận một chút."

    Đường Ngọc vừa nghe lời này, liền không vui.

    Y đi tới trước mặt thú nhân kia, chỉ vào giống cái đang giãy dụa kia nói: "Anh nhìn hắn có tinh thần như vậy, lại nhìn vu y của chúng tôi bị hắn đánh đỏ tay, sao tôi thấy thấy thế nào cũng cảm thấy giống cái của các người rất cường hãn vậy? Nếu đã cường hãn như vậy, tôi thấy trên người hắn cũng không có thương tích gì, chỉ là muốn dựa vào thú nhân của chúng tôi không buông tay thôi?"

    Lời này kỳ thật nói có chút quá đáng, nhưng Tô Diệc lại không có bất kỳ ý ngăn cản nào.

    Thú nhân kia sửng sốt một chút, nhìn thoáng qua Mễ Nặc ủy khuất, lại nhìn thoáng qua giống cái đang nằm trong lòng thú nhân khác, đột nhiên có một loại cảm giác không có lời nào để nói.

    Giống cái kia nghe được Đường Ngọc nói như vậy, hắn lập tức càng khóc to hơn.

    "Ô ô, tôi, tôi chỉ là sợ hãi, nếu như không phải anh ấy cứu tôi, tôi, tôi có khả năng đã bị chà đạp, ô ô ô ô, tôi vừa nghĩ đến bộ dáng dơ bẩn của thú nhân bất thường kia, tôi liền sợ hãi, tôi thật sợ hãi."

    Giống cái vừa khóc vừa nói, hắn còn chưa nói xong, Kiệt La không kiên nhẫn đột nhiên buông tay.

    Chân giống cái vừa chạm đất, lập tức bộ dáng nhu nhược lung lay sắp đổ, làm cho thú nhân Dực Báo tộc nhìn mà kinh hồn bạt vía.

    Tô Diệc nhìn không nổi nữa, cậu quay mặt sang một bên nói với Địch Nhĩ Sâm: "Chuyện sau đó, các anh cùng chú Thái Lặc thương lượng một chút, tôi về trước."

    Tô Diệc xoay người đi ra ngoài, đi được một nửa đột nhiên nhớ tới Đường Ngọc, vì thế quay đầu lại nhìn thoáng qua Đường Ngọc.

    "Cậu có muốn đi với tôi không?"

    Đường Ngọc chỉ vào Mễ Nặc: "Tôi ở chỗ này nhìn đi, biết đâu lát nữa đứa nhỏ ngốc Mễ Nặc này lại bị người khi dễ."

    Tô Diệc nở nụ cười, tâm tư nhỏ của Đường Ngọc, Tô Diệc liếc mắt một cái liền nhìn thấu. Tựa như Địch Nhĩ Sâm và Mễ Nặc lúc trước, hai người bọn họ đã sớm phải lòng nhau, nhưng đều là những tên chậm chạp, nếu không phải Tô Diệc hỗ trợ thì dựa vào tính cách của hai người bọn họ, nếu thật sự muốn đến với nhau thì cũng giống như chạy marathon đường dài vậy.

    [Thảo luận - Góp ý] - Các tác phẩm của lacvuphongca
     
    Last edited: Jul 26, 2024
  5. lacvuphongca

    Messages:
    64
  6. lacvuphongca

    Messages:
    64
    Trọng Sinh Cùng Thú Làm Bạn

    Chương 59: Cậu thích tôi!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Cậu, cậu, có phải cậu cũng thích Kiệt La không? Bởi vì, tôi và Kiệt La đã trở thành loại mối quan hệ đó, vậy nên cậu ghét tôi sao? Thực sự xin lỗi, cậu muốn bất cứ điều gì cũng được, ngay cả những da thú này, tôi, tôi có thể cho cậu hết. Nhưng Kiệt La thì không thể, anh ấy là người duy nhất mà tôi thấy động tâm, tôi không thể nhường Kiệt La cho cậu, thực sự, thực sự xin lỗi."

    Đường Ngọc lạnh lùng nhìn Kiệt La, sau đó cười khổ nói: "Larisa, tôi nghĩ cậu hiểu nhầm rồi. Nếu cậu đối xử với tôi như một tình địch giả định, cậu đã sai lầm rồi. Bởi vì anh ấy sẽ không bao giờ thích tôi, mà tôi cũng sẽ không thích anh ấy."

    Đường Ngọc muốn nói câu cuối cùng, kỳ thật hẳn là như vậy, bởi vì anh chưa từng thích tôi, mà tôi cho dù thích anh cũng không có tác dụng gì. Nhưng lời nói đến bên miệng, bởi vì lòng tự trọng mãnh liệt, làm cho Đường Ngọc căn bản nói không nên lời yếu thế.

    Kiệt La là thú nhân đầu tiên mà y quen biết nơi dị thế, cũng là người đầu tiên giúp y thoát khỏi khốn cảnh. Đường Ngọc cũng không rõ đó có phải là thích không, bởi vì y chưa từng thật sự thích một người. Y chỉ cảm thấy, y không muốn nhìn Kiệt La ôm người khác, y cảm thấy trong lòng khó chịu. Y muốn nổi giận như kiếp trước, nhưng y không thể nổi giận, bởi vì nơi này đã không phải là Đường gia y có thể muốn làm gì thì làm như trước kia.

    Vào ban đêm, bên ngoài trời lại mưa lớn.

    Buổi chiều Tô Diệc giúp Dino làm một cái nhà gỗ cho thú cưng, sau đó lại làm một cái võng nhỏ đơn giản ở trong phòng bé Eli. Chờ sau khi cậu hết bận, liền phát hiện bên ngoài trời mưa lớn. Người một nhà ăn xong cơm tối xong, Tô Diệc muốn ngủ một giấc thật ngon. Nằm ở trên giường một hồi, đột nhiên nghĩ đến tiểu tử Đường Ngọc kia, không biết tên kia hôm nay ở nơi nào? Nghĩ đến dáng vẻ Đường Ngọc bảo vệ Mễ Nặc hôm nay, hẳn là đã quen với Mễ Nặc rồi? Nói không chừng, đã ở lại chỗ Mễ Nặc.

    Nghĩ tới đây Tô Diệc liền thoải mái, tuy rằng hai người ở cùng một thế giới, cùng sống lại, nhưng dù sao hai người cũng không quen thuộc, hơn nữa tiểu tử Đường Ngọc kia cũng thông minh, nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì.

    Đợi đến khi trời sáng, Mễ Nặc tới gõ cửa, Tô Diệc mới biết chuyện ngày hôm qua Larisa đổi nhà. Mễ Nặc cho rằng ngày hôm qua Đường Ngọc sẽ đến nhà Tô Diệc, cũng không để chuyện Đường Ngọc nói muốn ở sơn động. Không thể tưởng được, Đường Ngọc lại không đến chỗ Tô Diệc?

    Trong lòng Tô Diệc tuy rằng nói không thèm để ý, nhưng dù sao Đường Ngọc cũng đến cùng một thế giới với cậu, cũng là người duy nhất ở thế giới này Tô Diệc có thể nói chuyện cùng về một thế giới khác. Tô Diệc thở dài một hơi, giơ lá lớn làm ô, một đường đi về phía sơn động trong sơn cốc.

    Tô Diệc cùng Mễ Nặc một đường tìm tới, rốt cục tìm được Đường Ngọc ở sơn động thứ ba. Đường Ngọc còn đang ngủ, trên người quấn một tấm da thú cũ nát, tựa hồ có chút lạnh hơi co rúm người.

    Trong sơn động có nước mưa bên ngoài đổ vào, làm cho mặt đất mười phần ẩm ướt lầy lội. Tô Diệc vừa nghĩ đến giống cái Larisa kia, thân là giống cái ngoại tộc còn ra vẻ kiều quý được mọi người yêu thương, lại nhìn thấy bộ dáng Đường Ngọc co rúm dưới da thú, trong lòng nhất thời phiền muộn. Cậu đá một cước về phía Đường Ngọc: "Đứng lên, cậu không phải là thiếu gia Đường gia Kinh Bắc sao? Có mất mặt không?"

    Đường Ngọc mơ mơ màng màng mở mắt ra, sắc mặt có chút trắng bệch, y lẩm bẩm một câu: "Vậy có thể thế nào đây? Chỗ Kiệt La cũng không phải nhà tôi, tôi lấy cái gì tranh với người ta?"

    "Vậy rốt cuộc cậu nghĩ gì? Ý Tô Diệc chỉ Kiệt La, Đường Ngọc nghe ra ý của Tô Diệc, liếm đôi môi khô nứt nẻ nói:" Tôi cũng không rõ ràng lắm, tôi không phải rộng lượng như cậu vậy, tôi là người trong mắt không thể dung một hạt cát. "

    Đúng vậy, trong mắt Đường Ngọc y không thể chứa được bất kỳ hạt cát nào. Người lớn lên trong gia đình như vậy, tính cách của Đường Ngọc đã sớm trở nên không giống người khác. Y trời sinh đa nghi, sợ không cẩn thận sẽ bị người tính kế. Y thích giả ngu giả ngây ngốc, kỳ thật nhìn sự việc đều rõ ràng hơn so với người khác. Yêu cầu của y đối với người yêu của mình cũng phi thường cao, cho nên nếu Kiệt La không biểu hiện yêu thích với y, Đường Ngọc chỉ biết lựa chọn đứng tại chỗ quan sát. Y thấy chỉ có một tấm lòng, nếu như tùy tiện cho đi ra ngoài, ngay cả tấm lòng y cũng không có, vậy thì đâu còn lại cái gì?

    Mễ Nặc ở một bên nghe sửng sốt, cậu thật sự hoàn toàn không rõ, rốt cuộc bọn họ đang nói gì.

    " Vậy cậu cũng đứng lên cho tôi, đến chỗ tôi trước. "Tô Diệc nói xong, kéo Mễ Nặc đi ra ngoài.

    Đường Ngọc không nhúc nhích, một đêm hôm qua y cũng không ngủ ngon, sơn động ban đêm có chút lạnh, ngủ trên mặt đất cũng khó chịu. Đường Ngọc mơ mơ màng màng cảm giác được có người tiến vào, y cho rằng Tô Diệc đã trở lại, sợ bị Tô Diệc đánh vội vàng chống người đứng lên.

    Bởi vì ngủ không đủ giấc, lúc đứng lên lại đứng lên quá mạnh, nhất thời trước mắt tối sầm Đường Ngọc thiếu chút nữa té ngã. May mắn căn cơ của y còn không kém, thật sự là tự mình ổn định thân hình. Đợi đến khi y thấy rõ người trước mắt, khuôn mặt vốn có chút trắng lại trắng thêm vài phần.

    Đường Ngọc vẫn không cảm thấy mình là người hẹp hòi, nhưng lúc này y thật sự chán nản. Nghĩ đến ngày hôm qua Larisa thiếu chút nữa ngất xỉu, Kiệt La ôm hắn. Lại ngẫm lại vừa rồi y thiếu chút nữa té ngã, Kiệt La ngay cả ý tứ đưa tay đỡ y cũng không có.

    Quả nhiên thích hay không thích, thật sự là đãi ngộ khác biệt mà.

    " Có việc gì không? "Đường Ngọc tức giận hỏi.

    " Không phải lúc trước cậu muốn trở về Dực Lang tộc sao? "Vẻ mặt Kiệt La không chút thay đổi nhìn y, một đôi con ngươi đen nhánh mang theo cảm xúc nói không nên lời.

    Đường Ngọc trợn to mắt, sau đó có chút khó tin nhìn Kiệt La:" Anh muốn đuổi tôi đi sao? Kiệt La, tôi làm cho anh ghét đến vậy à? "

    Thanh âm Đường Ngọc nói chuyện nhịn không được cao lên, bởi vì tức giận, trên mặt trắng bệch nhiễm chút ửng đỏ.

    Kiệt La thật không ngờ phản ứng của Đường Ngọc lớn như vậy, anh nhíu đôi mày như kiếm nói:" Trước đó không phải cậu nói muốn tôi đưa cậu đi sao? "

    " Hiện tại tôi không muốn đi, không phải là được sao? "Đường Ngọc gần như không chút suy nghĩ, cứ như vậy nói ra miệng.

    Con ngươi Kiệt La bức người nhìn y, cũng lập tức tiếp lời hỏi:" Vì sao? "

    Đường Ngọc có chút tức giận:" Lão tử ở chỗ này, lại không chậm trễ anh nói chuyện yêu đương, anh dựa vào cái gì quản lão tử có đi hay không? "

    Kiệt La thở dài không thể nhìn ra, nhìn Đường Ngọc mặt đỏ bừng thô giọng nói:" Cậu thích tôi. "

    Đường Ngọc tức thiếu chút nữa giậm chân, hai người bọn họ không phải đang cãi nhau sao? Vì sao Kiệt La còn có thể bình tĩnh nói ra ba chữ này như vậy chứ?

    " Anh cái người này có bệnh à? Chúng ta mới biết nhau bao lâu chứ? Còn có anh không cần quá tự kỷ, tôi cũng không phải là Larisa, gặp mặt liền thích anh? Coi như tôi muốn đi, tôi cũng sẽ để người khác giúp tôi. Cho nên mời anh, đừng tới quấy rầy tôi. "Đường Ngọc nói xong liền đẩy Kiệt La ra, muốn nhanh chóng biến mất ở trước mặt anh. Nhưng mà y đánh giá quá cao khí lực của mình, Kiệt La gần như là đứng tại chỗ không nhúc nhích chút nào.

    Đường Ngọc bất đắc dĩ chỉ có thể nói:" Được rồi, anh thích nơi này, vậy để lại cho anh ở lại đi, lão tử không phụng bồi nữa."

    Đường Ngọc trực tiếp muốn vòng qua Kiệt La đi ra khỏi sơn động, Kiệt La đưa tay kéo, Đường Ngọc cũng cảm giác được thân thể ngã về phía sau, đã được một tay Kiệt La ôm lấy.
     
  7. lacvuphongca

    Messages:
    64
    Last edited: Jul 26, 2024
  8. lacvuphongca

    Messages:
    64
    Trọng Sinh Cùng Thú Làm Bạn

    Chương 61: Trách không được lại không hiểu chuyện như vậy

    "Cậu bao nhiêu tuổi?" Tô Diệc ngồi xổm xuống, nhìn Larisa hỏi.

    Larisa cảm thấy giống cái trước mắt thật sự rất kỳ quái, lúc này thế nhưng lại còn hỏi hắn bao nhiêu tuổi?

    "Tôi đã trưởng thành." Larisa nói.

    Tô Diệc vẻ mặt hiểu rõ: "À, nhỏ như vậy, trách không được lại không hiểu chuyện như vậy."


     
  9. lacvuphongca

    Messages:
    64
    Trọng Sinh Cùng Thú Làm Bạn

    Chương 62: Gặp người quen

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đường Ngọc vừa nghĩ đến có thể đi ra ngoài, liền vui vẻ chạy vào trong nhà, mượn Y Ân một cái túi da thú. Tính toán lúc trước của y là trở về Dực Lang tộc, cho nên chưa từng lo lắng chuyện thức ăn. Nhưng bây giờ thì khác, y cũng là người nuôi gia đình. Kiệt La lại là một người chưa từng nuôi gia đình, vì sau này mình không bị đói, Đường Ngọc chỉ có thể chuyện gì cũng tự mình làm.

    Đợi đến khi y cầm túi da thú đi ra, Tô Diệc và Tây Nặc Nhĩ đã đi trước.

    Đường Ngọc lẩm bẩm một câu: "Ai? Chạy cái gì mà chạy? Tôi còn có thể ỷ lại vào các người sao?"

    Kiệt La thấy Đường Ngọc đi ra, anh ngẩng đầu nhìn trời, bầu trời hiện tại sương mù mờ mịt, còn có mưa nhỏ lắc rắc. Kiệt La nhìn thân thể nhỏ nhắn của Đường Ngọc, thân thể Đường Ngọc hiển nhiên không tốt bằng Tô Diệc, Tô Diệc cho dù dầm mưa cũng sẽ không dễ dàng sinh bệnh, nhưng Đường Ngọc thì không nhất định.

    "Thức ăn vẫn còn, nhất thời cũng không nóng lòng." Kiệt La ý muốn cùng Đường Ngọc câu thông, lời của anh vừa nói ra, Đường Ngọc liền biết Kiệt La đang suy nghĩ gì, y bĩu môi nói: "Nhưng mà em muốn đi."

    Cuối cùng Đường Ngọc dùng một tấm da thú, làm áo mưa khoác lên người, Kiệt La mới mang theo y rời khỏi sơn cốc.

    Tô Diệc cùng Tây Nặc Nhĩ ra khỏi sơn cốc, đi dạo một vòng xung quanh cạm bẫy, chỉ phát hiện trong một cái bẫy có một con Thú Mắt Đỏ. Tô Diệc không vội vàng lấy con mồi ra, mà để cho Tây Nặc Nhĩ chở cậu đi dạo quanh gần đó. Hai người bay về phía đông, trong chốc lát liền nhìn thấy một đám Thứ Long đang đuổi theo cái gì đó. Có khoảng mười bốn mười lăm con Thứ Long, Tô Diệc bảo Tây Nặc Nhĩ đặt cậu lên một cây đại thụ ở gần đó, tính toán thu đám Thứ Long này vào trong túi. Thứ Long là động vật ăn thịt, mặc dù cơ thể nhỏ hơn một chút so với những con thú khác, nhưng là thắng ở chất thịt tươi ngon.

    Lúc Tây Nặc Nhĩ vọt vào bầy thú, mới phát hiện đám Thứ Long này đuổi theo một thú nhân choai choai. Tây Nặc Nhĩ nhìn thoáng qua thú nhân kia một cái, nhấc đuôi trực tiếp ném một con Thứ Long ra ngoài. Tô Diệc đứng trên cây nhìn từ xa, cậu cũng nhìn thấy thú nhân kia.

    Mười bốn mười lăm con Thứ Long, nếu chỉ một mình Tây Nặc Nhĩ, ngược lại không có phiền toái gì. Nhưng nếu còn phải băn khoăn người khác, Tây Nặc Nhĩ sẽ bó tay bó chân.

    Tô Diệc lấy nỏ ra, bắn chết con Thứ Long cách cậu tương đối gần. Tô Diệc nhắm vào mắt Thứ Long, trực tiếp đâm xuyên qua mắt và đầu của Thứ Long. Ngay khi Tô Diệc định nhắm vào một con nữa, đột nhiên cảm giác được trên đỉnh đầu có một bóng râm thật lớn, sau đó chợt nghe thấy một thanh âm từ trên cao truyền đến.

    "Tô đội, cậu thật là bất công, có vũ khí tốt như vậy mà không cho tôi một cái?"

    Người nói chuyện, chính là Đường Ngọc vừa mới đến.

    Tô Diệc vừa ngẩng đầu, liền thấy một con cự long xoay quanh đỉnh đầu. Đây không phải là lần đầu tiên Tô Diệc Nhìn thấy hình thú của Kiệt La, nhưng vẫn bị con rồng trước mắt làm cho hoảng sợ.

    Đường Ngọc đang thò đầu dò xét nhìn xuống, trên người còn khoác một tấm da thú.

    Tây Nặc Nhĩ cũng cảm giác được khí tức của Kiệt La, khi Kiệt La bay về phía anh, Tây Nặc Nhĩ mười phần linh mẫn né tránh sang một bên.

    Trong nháy mắt khi Tây Nặc Nhĩ né tránh, liền thấy Kiệt La mạnh mẽ nhào tới. Một đám Thứ Long tan tác như chim muông, sợ tới mức chen chúc giẫm đạp lên nhau chật vật chạy trốn.

    Đường Ngọc hưng phấn mặt đỏ bừng, y ôm chặt cổ Kiệt La, cao hứng hô: "Kiệt La, nơi đó có một con kìa, mau bắt lấy nó!" Kiệt La căn bản không phải tới săn thú, ngược lại có chút giống như dẫn Đường Ngọc đi chơi tàu lượn siêu tốc vậy. Kiệt La bắt được một con Thứ Long, sau đó bay lên và ném nó vào một con Thứ Long khác. Cứ như vậy Đường Ngọc chơi đùa vui vẻ, chỉ chốc lát sau trên mặt đất đã nằm hơn bảy, tám phần mười thi thể Thứ Long.

    Tây Nặc Nhĩ không quản tình hình chiến đấu bên kia, mà hóa hình người đi tới chỗ Tô Diệc đang ngồi dưới một tàng cây. Tô Diệc ngồi ở phía trên phất phất tay với anh liền trực tiếp nhảy xuống, Tây Nặc Nhĩ vững vàng bắt được người.

    "Cái tên Đường Ngọc này, định tới đây đoạt mối làm ăn sao?" Tô Diệc nói, cùng Tây Nặc Nhĩ đi về phía chiến trường thảm thiết.

    Bọn họ đi qua kiểm tra Thứ Long trên mặt đất một chút, phát hiện con nào chưa chết hẳn lại bổ thêm một đao.

    "Có phải Merril không?" Một thanh âm đột ngột vang lên, động tác của Tô Diệc dừng lại, có chút tò mò nhìn về phía người đang nói chuyện. Người nói chuyện, chính là thú nhân bị thương lúc trước bị Thứ Long đuổi theo.

    Thú nhân khoảng mười bảy mười tám tuổi, bởi vì bị thương không thể biến thành hình thú, cho nên mới chật vật chạy trốn trong rừng rậm như vậy. Thú nhân rất thanh tú, giống như loại nam hài còn đang học trung học.

    Lúc này vẻ mặt thú nhân đang khiếp sợ nhìn Tô Diệc, Tô Diệc nhìn hắn nhanh chóng tìm kiếm ký ức hữu dụng trong đầu, giống như cậu đã gặp thú nhân này ở đâu đó. Thú nhân dường như nhìn ra nghi hoặc của Tô Diệc, vì thế vội vàng chỉ vào chính mình nói: "Merril, tôi là Ryan a."

    Hai chữ Ryan, Tô Diệc suy nghĩ nửa ngày chỉ có thể mơ hồ cảm giác được một chút quen thuộc, nhưng chính là không có cách nào hồi tưởng lại cái gì. Lúc trước Tô Diệc còn chưa có cảm giác gì đặc biệt, hiện tại đột nhiên nghiêm túc hồi tưởng lại quá khứ của Merril, cậu mới phát hiện hình như có rất nhiều chuyện cậu cũng không nhớ rõ.

    Có lẽ Tô Diệc theo bản năng cảm thấy đó không phải là ký ức của mình, cho nên Tô Diệc cũng không thường xuyên nhớ lại, thân thể dần dần bắt đầu chọn lọc quên đi tin tức vô dụng. Có lẽ Ryan này là một trong những thông tin đó.

    "Merril, lúc trước anh mất tích, cả bộ lạc đều loạn thành một đoàn. Tôi cũng theo các anh trai đi khắp nơi tìm kiếm tin tức của anh, nhưng chúng tôi đã tìm kiếm trong một thời gian dài cũng không tìm thấy anh." Ryan vừa nói vừa muốn tiến lại gần cậu, lại phát hiện phía sau Merril (Tô Diệc) có một thú nhân tóc bạc cao lớn anh tuấn.

    Đôi mắt Tây Nặc Nhĩ bên cạnh Tô Diệc lạnh lùng nhìn chằm chằm Ryan.

    Tây Nặc Nhĩ rất ít khi lộ ra ánh mắt đáng sợ như vậy, Ryan trước mặt có thể là người của bộ lạc trước kia của Tô Diệc, theo bản năng Tây Nặc Nhĩ không hy vọng Tô Diệc cùng Ryan có tiếp xúc. Trong lúc bất tri bất giác, Tây Nặc Nhĩ liền lộ ra thần thái cảnh giác, một đôi mắt ôn nhu như nước, giờ phút này thật sự giống như độc xà đối đãi với con mồi vậy.

    Ryan bị nhìn trong lòng căng thẳng, hắn nhìn ra thú nhân tóc bạc này là thú nhân bất thường, trong lòng hắn nghĩ. Chẳng lẽ Merril bị thú nhân bất thường này cướp đi? Merril không chịu nhận hắn, có phải bởi vì sợ thú nhân bất thường này tức giận hay không?

    Trên mặt Ryan lộ ra biểu tình phòng bị, hắn bị khí thế đáng sợ trên người Tây Nặc Nhĩ dọa, sợ tới mức lui về phía sau. Hắn còn chưa trưởng thành, căn bản không phải là đối thủ của thú nhân tóc bạc. Hắn đang suy nghĩ trước tiên phải thoát thân thế nào, sau đó lại nghĩ biện pháp tới nơi này cứu Merril.

    "Có phải cậu nhận nhầm người không? Tôi không phải tên là Merril, tên tôi là Tô Diệc." Tô Diệc định chết không nhận nợ, dù sao cậu cũng không muốn trở lại bộ lạc của Merril. Ryan không ngờ cậu lại nói như vậy, cho rằng cậu bị thú nhân bất thường uy hiếp, vì thế không từ bỏ ý định hỏi: "Merril, lúc anh rời khỏi bộ lạc tôi còn nhỏ, mấy năm nay tôi lớn lên thay đổi tương đối lớn, cho nên anh không nhớ rõ tôi cũng không có gì lạ, nhưng anh hẳn là nhớ anh trai của tôi chứ?"
     
    Last edited: Mar 29, 2024
  10. lacvuphongca

    Messages:
    64
    Trọng Sinh Cùng Thú Làm Bạn

    Chương 63: Đắp chăn đếm sao

    Đường Ngọc rưng rưng nước mắt nói: "Cái kia, Kiệt La à, chúng ta nói chuyện một chút đi. Thực ra, ngoài việc sinh con, chúng ta còn có thể làm những việc rất có ý nghĩa khác."



    Kiệt La: "Ví dụ?"



    Hai mắt Đường Ngọc sáng lên: "Ví dụ như chúng ta đắp chăn đếm sao!"


    [Thảo luận - Góp ý] - Các tác phẩm của lacvuphongca
     
    Last edited: Jul 26, 2024
Trả lời qua Facebook
Loading...