Đam Mỹ [Edit] Toàn Cầu Xâm Nhập - Thương Hải Do Lam

Thảo luận trong 'Đã Hoàn' bắt đầu bởi GiangNgan, 31 Tháng năm 2023.

  1. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Toàn Cầu Xâm Nhập

    Tác Giả: Thương Hải Do Lam

    Editor: GiangNgan

    Thể loại: Dam Mỹ - Mạt Thế

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chương 122:

    Quý Hủ lấy xe tải hạng trung của mình cải tạo, thả xuống kho hàng chiếm cứ một phần ba toa xe, thả một khối thịt tươi, thí nghiệm hiệu quả chứa đựng.

    Hắn nhân lúc đêm khuya không ai, mở ra tầng ngầm ga ra, lái ra một chiếc phòng xe hàng cũ, có chín thành mới, là vì lo lắng sau cuối thời cần đi xa nhà, có thể có được một khu thoải mái nghỉ ngơi. Toàn bộ phương tiện trong phòng xe hoàn hảo, lái đi ra thật phương tiện.

    Đây là lần đầu tiên Quý Hủ lái xe trong ga ra ngầm đi ra, đối với phòng xe đột nhiên xuất hiện trên đất trống cũng không ai hỏi nhiều.

    Trong lúc chuẩn bị mỗi ngày Quý Hủ đều dùng tinh thần năng lượng bao trùm xe tải cùng phòng xe, hắn muốn đem hai chiếc xe này kiến tạo thành thành luỹ an toàn dù là cuồng thi tiến giai cũng không cách nào phá huỷ.

    Quý Hủ thành lập quản uỷ hội trong căn cứ, lúc hắn đi vắng toàn bộ công việc sẽ do hội quản uỷ xử lý. Thành viên hội quản uỷ trước mắt có ba người, dì Thu, Trình Kỳ Phùng cùng Chung Phong Dân, bọn họ đều là người của nội căn cứ, cũng là những người đầu tiên tiến vào căn cứ, quan hệ với Quý Hủ không tầm thường, căn cứ giao cho bọn họ quản lý thật thích hợp.

    Vấn đề an toàn căn cứ giao cho Chung Trì cùng Dương Chỉ, bọn họ sẽ dẫn dắt đàn mèo dị hóa bảo vệ căn cứ.

    Quý Hủ không biết sẽ ra ngoài bao lâu, có bỏ qua thời gian cày cấy hay không, nên đem mầm móng cùng phân bón chuyển ra một ít, máy móc dùng trong nông nghiệp đều đặt trong kho hàng bên ngoài, căn cứ còn dầu ma dút, nếu hắn không kịp trở về có mấy thứ này Chung Phong Dân có thể dẫn mọi người trồng trọt.

    Kết quả thí nghiệm kho hàng đã có, thịt tươi qua mấy ngày thời gian vẫn còn mới mẻ, nếu đem thịt đông lạnh bỏ vào, có thể bảo tồn thời gian càng lâu.

    Thịt tươi cùng ăn chín Quý Hủ chuẩn bị không ít, rau dưa hoa quả càng nhiều, vì lợi dụng không gian đầy đủ Quý Hủ còn mang theo kệ hàng đem từng giỏ nguyên liệu nấu ăn bày thật chỉnh tề, có thể phóng không ít đồ vật.

    Trong không gian của xe tải hạng trung, trừ bỏ có dầu ma dút còn có phương tiện chuẩn bị ra ngoài, toàn bộ thực vật bỏ vào trong kho hàng chứa đựng, đồ dùng cuộc sống trực tiếp bỏ lên xe tải là được.

    Lần này đi ra ngoài, nếu không thể nhanh chóng trở lại, sẽ vượt qua thời điểm nhiệt độ hạ thấp, sau cuối thời mùa đông cùng mùa hè là hai cực đoan, mùa hè cực nóng, mà mùa đông cực lạnh, sẽ rất lạnh.

    Phòng ngừa vạn nhất Quý Hủ đều đem quần áo mền dày lên phòng xe, nói thật, đối với việc đi xa nhà hắn có chút khẩn trương. Hắn trải qua ba năm cuối thời, đều đảo quanh trong Thanh Giang thị, ngay cả trấn Bạch Loan cũng không đi qua, đừng nói là địa phương xa như Vân Hải thị. Hắn hoàn toàn không biết bên kia, tốt nhất chuẩn bị đầy đủ đồ vật thì tốt hơn.

    Quý Hủ dùng mấy ngày thời gian chuẩn bị toàn bộ đồ vật cần thiết. Hắn đi gặp Bạch Đình Nham cùng Lương Sóc, đem súng phun lửa cùng bình thiêu đốt mang về căn cứ, sau khi trở về còn đi nhà nấm đem toàn bộ sự tình an bài xong là có thể xuất phát.

    Cần lái hai xe đi ra ngoài ít nhất phải có hai người, một đường không biết sẽ gặp nguy hiểm như thế nào, biện pháp tốt nhất là mang theo dị hóa nhân có thực lực cố chấp, người trong căn cứ phù hợp tiêu chuẩn này chỉ có Chung Trì cùng Dương Chỉ, nhưng Dương Chỉ cần chiếu cố nhi đồng, Chung Trì cần trấn thủ căn cứ, cho nên chỉ có Trì Ánh, Trình Mạch cùng Chu Du Băng là có thể đi ra ngoài.

    Trì Ánh nhất định phải đi, Trình Mạch quấn quýt đòi đi theo, chơi xấu không chịu xuống xe, Chu Du Băng cũng muốn đi nhưng vừa nhắc mình cần đi xa nhà, em gái của nàng là Chu Mộc Huỳnh liền chảy nước mắt.

    Cuối cùng Quý Hủ quyết định mang theo Trì Ánh cùng Trình Mạch, năng lực của Trình Mạch là hóa thú, khứu giác cùng thính giác thật tốt, ba người đổi nhau lái xe, cũng sẽ không quá mệt mỏi.

    Hôm nay xuất phát, vừa đi ra tới cửa chính căn cứ, xe bị cản lại, Bạch Đình Nham cùng Lương Sóc đều dẫn người đợi bên ngoài, bọn họ dẫn theo người của mình, nếu Quý Hủ cần họ có thể cùng đi theo.

    Quý Hủ mang theo thạch anh đủ nhiều, còn đeo khắp toàn thân, cho nên thoạt nhìn không yếu như người ta tưởng tượng.

    Quý Hủ cự tuyệt ý tốt của bọn họ, nhiều người tiêu hao sẽ lớn, lần này ngày về không chừng, không thể mang theo nhiều nhân thủ như vậy, căn cứ còn cần bọn họ ở lại phòng vệ.

    Bạch Đình Nham nói:

    - Người khác không mang theo thì thôi, nhưng Giảo Giảo phải mang theo, nàng có thể bảo hộ cậu an toàn.

    Bạch Giảo Giảo đeo một ba lô, tay cầm búa lớn, vừa đẹp lại khốc, đứng nơi đó hấp dẫn thật nhiều ánh mắt của nam nhân.

    Năng lực dị hóa của Bạch Giảo Giảo chính là có thể hình thành một "Vực", phạm vi vực bao phủ nàng có thể thuấn di tới bất cứ vị trí nào, hơn nữa thân thủ cao cường, ở trong lĩnh vực của nàng chính là tuyệt sát.

    Quý Hủ suy tư, vẫy Bạch Giảo Giảo, hạ giọng nói:

    - Nếu chị nguyện ý, có thể cho mượn một chút năng lực của chị được không?

    Bạch Giảo Giảo gật đầu:

    - Có thể.

    Không nói bọn họ là họ hàng, nói gieo trồng căn cứ cứu sống cha nàng, chính là ân tình lớn nhất.

    Quý Hủ quay đầu kêu một tiếng:

    - Trì Ánh!
     
    Heoheocon9552LieuDuong thích bài này.
  2. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Toàn Cầu Xâm Nhập

    Tác Giả: Thương Hải Do Lam

    Editor: GiangNgan

    Thể loại: Dam Mỹ - Mạt Thế

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chương 123:

    Trì Ánh giật mình đi ra, nhìn thấy Bạch Giảo Giảo hướng chỗ mình đi tới.

    Bạch Giảo Giảo đứng bên ngoài cửa sổ, thấp giọng nói:

    - Quý Hủ nói anh có thể mượn năng lực của tôi?

    Loại năng lực dị hóa này thật làm người không thích, nói khó nghe một chút chính là "trộm năng lực", cho dù đối với người bị mượn năng lực không có ảnh hưởng gì, cũng không phải ai cũng có thể nhận vô duyên vô cớ bị người mượn năng lực, cho nên không thể truyền ra.

    Trì Ánh:

    * * *

    Trì Ánh ngạc nhiên, việc hắn là dị hóa nhân không giấu diếm được, chỉ theo bề ngoài là có thể nhìn ra, nhưng Quý Hủ làm sao biết hắn có thể mượn năng lực của người khác?

    Trì Ánh ngượng ngùng chủ động vươn tay, Bạch Giảo Giảo nắm lấy tay hắn.

    Trì Ánh cảm ơn, sau đó ra hiệu cho Quý Hủ, phòng xe khởi động, xe tải đi theo, cứ như vậy rời đi.

    Bạch Giảo Giảo:

    * * *

    Nàng nhìn tay của mình, không có cảm giác nào, cứ như vậy xem như mượn năng lực?

    Xe tải có mang theo thùng đựng xăng, bọn họ muốn đi Thanh Giang thị lấy xăng, thuận tiện nhiễu một vòng trong Thanh Giang thị, nhìn xem Tịnh Hoa đã xuất hiện hay chưa, phòng ngừa bị người khác nhanh chân đến trước.

    Bọn họ cũng không đặc biệt đi đường vòng, đi qua nơi nào có trạm xăng dầu liền lấy nơi đó, ngoại trừ chuẩn bị vật tư, không gian còn lại đặt thùng xăng, tận khả năng mang thật nhiều.

    Vũ khí của Trì Ánh cùng Trình Mạch đổi lại là chân đốt vừa dài vừa nhọn, dùng tốt phi thường.

    Lúc dừng lại lấy xăng Trì Ánh phô bày một chút năng lực mượn được, không ngừng chớp nháy trong tường vây, dùng chân đốt đâm thấu đầu cuồng thi, toàn bộ cuồng thi đều ngã gục.

    Trình Mạch kinh ngạc:

    - Lợi hại! Năng lực dị hóa này của anh cái gì cũng mượn được sao?

    Trì Ánh nói:

    - Đương nhiên không phải, tôi không mượn được năng lực của Tần Nghiễn An.

    Trình Mạch kích động:

    - Vậy có thể mượn năng lực của Hủ ca sao?

    Trì Ánh lắc đầu:

    - Không biết, không mượn qua.

    Hắn cũng muốn mượn, nhưng Quý Hủ cùng bất luận kẻ nào luôn giữ một khoảng cách. Đừng nối là tiếp xúc tứ chi, ngay cả dựa vào gần quá cũng không được, căn bản không có cơ hội.

    Người trải qua cuối thời cũng sẽ không cho phép người mình không tín nhiệm tới gần, bị mượn năng lực chỉ là chuyện nhỏ, bình thường mượn tới năng lực đều có hạn chế, không phải là hạn chế năng lực mà là hạn chế thời gian, nguy hại không lớn, nếu dựa vào tiếp xúc nháy mắt hạ độc hay hạ nguyền rủa, vấn đề liền lớn.

    Quý Hủ hỏi:

    - Mượn tới mấy thành? Thời gian hữu hiệu bao lâu?

    Diễn cảm Trì Ánh rối rắm, thật muốn biết Quý Hủ làm sao biết chi tiết như vậy, hắn tự biết năng lực dị hóa của mình không được người thích, chưa từng chủ động đề cập qua, ngay cả lão Tần cũng không biết, Quý Hủ làm sao mà biết được?

    Từ đêm đó rống qua Quý Hủ, Trì Ánh luôn có cảm giác chột dạ, lo lắng Quý Hủ cáo trạng với anh của hắn, Tần Nghiễn An nếu điên lên ai quản có phải là huynh đệ tốt của hắn hay không, vẫn chỉ biết đánh một trận mà thôi.

    Trì Ánh ngoan ngoãn trả lời:

    - Mượn được mười thành, thời gian hữu hiệu chỉ có ba ngày.

    Quý Hủ gật đầu:

    - Đủ cho chúng ta đến Vân Hải thị.

    Ba người chứa đầy xăng liền rời đi.

    Hiện giờ đã là tháng thứ ba cuối thời, Thanh Giang thị càng thêm nguy hiểm, dọc theo đường đi gặp được vài con dị quái thể khổng lồ, còn gặp được hai cuồng thi tiến giai.

    Hương vị cùng cảm xúc của bọn họ bị khóa trong xe, chúng nó cũng sẽ không nổi điên đi công kích, trừ phi cảm giác được con mồi tồn tại.

    Xe chuyển hướng chuẩn bị đi Vân Hải thị, không biết hiện tại đường cao tốc là tình huống nào, còn có xe cẩu hay không, bọn họ lựa chọn đi đường nhỏ xuyên qua.

    Đi đường nhỏ cũng có vấn đề, không có hướng dẫn, Quý Hủ không nhận thức đường, ba người chỉ dựa vào Trì Ánh.

    Ở lối rẽ phía trước đột nhiên lao ra một đám người, Quý Hủ phanh xe, Trình Mạch thiếu chút nữa văng ra, bị dây an toàn kéo lại:

    - Kháo.. tình huống nào? Đều cuối thời còn chơi chém nhau ngoài đường?

    Đám người kia đích thật là đang đánh nhau, còn là một đám đánh ba, ba người bị vây giết là hai nữ một nam, một cô gái giống như bị mất hồn, toàn bộ nhờ cô gái còn lại chống đỡ cùng bảo vệ, mà trong ba người thực lực cực mạnh là nam nhân kia.

    Quanh người hắn bay múa mấy con sâu nhỏ, theo hắn thao tác tiểu phi trùng ném ra từng đạo bóng đen, bay vụt hướng người vây giết bọn họ, tiểu phi trùng xuyên qua như viên đạn, khoảng cách đánh gục mấy người. Có người giơ tấm chắn, ngăn trở tiểu phi trùng, sâu đánh lên tấm chắn nháy mắt dập nát.

    - Kháo, đây là thể lực gì vậy? Bộ dạng thật lợi hại!

    Trình Mạch đang xem, chợt nghe động cơ xe tải gầm rú, Trì Ánh đã lái xe tải xông tới.

    Phanh xe, Trì Ánh nhảy xuống, phóng ra vực, không ngừng loé thân, chân đốt đâm thủng cổ tay cùng bả vai người vây giết, làm cho bọn hắn mất đi sức chiến đấu, nhưng không giết bọn họ.

    Đám người kia nhìn xe cùng Trì Ánh bọn họ, trong mắt đều là vẻ tham lam cùng oán độc, nhanh chóng rút lui khỏi.

    Trì Ánh đỡ lấy nam nhân toàn thân tổn thương, khó thể tin:

    - Anh không phải đang ở Vân Hải thị sao? Tại sao lại ở chỗ này?

    Nam nhân gầy chỉ còn lại da bọc xương, ôm cổ Trì Ánh:

    - Anh còn sống, thật sự là quá tốt.

    Trì Ánh phất tay đâm thủng một con cuồng thi nhào đi lên.

    - Nơi này không phải chỗ nói chuyện, lên xe trước.

    Trì Ánh đem ba người mang lên phòng xe, hai cô gái vừa lên xe liền liệt dưới sàn, hiển nhiên mệt mỏi tới cực điểm.

    Nam nhân gầy yếu có chút chật hẹp, đứng nơi cửa xe không đi vào, chờ chủ xe lên tiếng.

    Quý Hủ cởi dây an toàn, đi tới.
     
    Heoheocon9552LieuDuong thích bài này.
  3. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Toàn Cầu Xâm Nhập

    Tác Giả: Thương Hải Do Lam

    Editor: GiangNgan

    Thể loại: Dam Mỹ - Mạt Thế

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chương 124:

    Trì Ánh có chút bất an, lo lắng Quý Hủ sẽ đem bọn họ đuổi xuống xe:

    - Quý Hủ, đây là Mạc Lâm Tự, là bạn của tôi, hai vị này là..

    Thanh âm Mạc Lâm Tự khàn khàn:

    - Em họ tôi tên Ôn Tiêu, cùng bạn thân của nàng là Khúc Huỳnh.

    Không cần Trì Ánh giới thiệu, mấy người này Quý Hủ đều biết, kiếp trước từng là người trong căn cứ của hắn.

    Thân phận Ôn Tiêu đặc thù, ngoại trừ là em họ của Mạc Lâm Tự, còn là vị hôn thê của anh họ Quý Hủ, lúc trước vì đính hôn bác gái còn mượn tiền Quý Hủ, nói là gia đình nhà gái yêu cầu mua nhà, mua nhà mới cho đính hôn, đương nhiên đây là cách nói của bác gái, sự thật như thế nào Quý Hủ đương nhiên không biết.

    Thân thích tám trăm năm không qua lại, tới cửa chính là vay tiền, mở miệng đòi năm trăm ngàn, mượn lại là tiền bồi thường tai nạn của cha mẹ hắn, Quý Hủ trực tiếp cự tuyệt. Bởi vì không mượn được tiền, bác gái còn tìm dì Thu, nói dì Thu giật dây xúi giục, hai người ở trong tiệm đánh nhau, đập hư không ít đồ vật.

    Dựa theo kiếp trước phát triển, sau khi Quý Hủ xây căn cứ, trong một lần đi thu thập vật tư gặp được bác gái cùng anh họ, sau một phen khóc lóc kể lể, Quý Hủ đồng ý cho bọn hắn tiến vào căn cứ, lúc ấy đi cùng còn có Ôn Tiêu, mẹ Ôn Tiêu cùng Khúc Huỳnh, toàn bộ đều vào căn cứ. Sau đó Trì Ánh cùng Mạc Lâm Tự mới tới căn cứ, Ôn Tiêu cũng không gạt Mạc Lâm Tự là anh họ của nàng.

    Cuối thời khảo nghiệm nhất là nhân tính, cùng nhau chạy nạn còn nâng đỡ nhau, sau khi tới căn cứ vấn đề liền xuất hiện. Khi đó bọn họ đều là người thường, chỉ có Khúc Huỳnh là dị hóa nhân, trong lúc chạy nạn cũng là Khúc Huỳnh bảo hộ bọn hắn.

    Bác gái ngày càng chướng mắt Ôn Tiêu, lẽ ra điều kiện gia đình Ôn Tiêu rất tốt, là nhà của bác gái trèo cao người ta, tình huống lúc đó trái lại, bà ta đem căn cứ là của nhà mình, chướng mắt Ôn Tiêu cùng mẹ của nàng.

    Sau đó Quý Dục thành dị hóa nhân, bà ta càng cảm thấy Ôn Tiêu không xứng với con mình, thúc giục Quý Dục theo đuổi Khúc Huỳnh. Diện mạo Khúc Huỳnh không thua Ôn Tiêu, còn có thực lực, càng thích hợp làm con dâu của Quý gia..

    Quan hệ giữa bọn hắn hỗn loạn lại cẩu huyết, lúc sau làm sao phát triển Quý Hủ cũng không chú ý, nhưng Trì Ánh cùng Mạc Lâm Tự có thể thuận lợi tìm được nơi ẩn thân của Quý Hủ, nghe nói là do Ôn Tiêu cùng Khúc Huỳnh cung cấp manh mối, bằng không còn không biết Quý Hủ bị vây trong ác mộng tuần hoàn tới bao giờ.

    Khi đó Mạc Lâm Tự vẫn luôn là người thường, lần này thì khác, hắn đã là dị hóa nhân.

    Thấy Quý Hủ trầm mặc không nói, Trì Ánh sốt ruột:

    - Anh của cậu cũng biết Mạc Lâm Tự, trước kia chúng tôi đều là bạn học, thường xuyên cùng nhau chơi đùa, cậu.. có thể thu lưu bọn họ một chút hay không?

    Quý Hủ nói:

    - Làm sao thu lưu?

    Bọn họ cần đi Vân Hải thị, khẳng định không thể mang bọn họ đi cùng.

    Trì Ánh nói:

    - Cả nhà của Mạc Lâm Tự định cư trong Vân Hải thị nhiều năm, Mạc gia buôn bán trong Vân Hải thị, có một chút nhân mạch, hắn quen thuộc Vân Hải thị hơn tôi, tới nơi đó cũng dễ dàng tìm người, có thể dẫn hắn cùng đi, hai nữ sinh có thể đi trấn Bạch Loan trước.. được chứ?

    Mạc Lâm Tự nhìn Trì Ánh, nhưng Trì Ánh lại không nhìn hắn.

    Kiếp trước bọn họ cũng không qua lại với nhau, Quý Hủ chỉ có thể đem bọn họ liệt vào phe cánh của Quý Dục, sau lại phát hiện hắn sai lầm rồi, bọn họ dám mạo hiểm đi cứu hắn, đã nói bọn họ không cùng đường với Quý Dục.

    Nếu không gặp được, Quý Hủ cũng không cố ý đi tìm kiếm người, nếu gặp được, khẳng định không thể thấy chết mà không cứu, thiếu nhân tình phải trả lại.

    Nhưng hắn trước tiên phải hỏi rõ nguyên nhân bọn họ bị đuổi giết, tránh sau này phiền toái không ngừng.

    Nhắc tới việc này, Mạc Lâm Tự hận cắn răng:

    - Là Quý Dục, hắn vì lấy lòng một tiểu đầu mục, đem em họ tôi đưa cho đứa con ngu ngốc của người kia, bác của tôi vì bảo hộ em họ bị những người đó đánh chết. Em họ bị tên ngốc kia ngược đánh, khi phản kháng nàng lỡ tay đâm chết hắn, tiểu đầu mục muốn đem em họ treo bên ngoài trụ sở đút cho cuồng thi, bị tôi cùng Khúc Huỳnh nửa đường cứu, trực tiếp chạy ra căn cứ, một đường bị đuổi giết đến nơi đây..

    Nhắc tới tên Quý Dục, cảm xúc Ôn Tiêu không khống chế được, hỏng mất khóc lớn:

    - Tao muốn giết mày! Tao nhất định phải giết mày!

    Vẻ mặt Khúc Huỳnh không chút thay đổi, trong mắt mang hận ý, ôm chặt nàng:

    - Đừng khóc, tôi sẽ thay cô giết hắn.

    Quý Hủ không nghĩ tới trình độ vô sỉ của Quý Dục còn có thể lên tới mức độ cao như vậy, ngay cả vợ mình cũng có thể tặng người, việc phản bội cùng giành quyền lại đáng là gì? Lần này không phải là căn cứ của hắn, muốn bò lên trên chỉ sợ càng thêm muôn vàn khó khăn.

    Quý Hủ hỏi:

    - Là căn cứ nào?

    Mạc Lâm Tự nói:

    - Căn cứ Đông thành!

    - Thủ lĩnh có phải là Liêu Võ hay không?

    Mạc Lâm Tự ngoài ý muốn:

    - Đích thật là Liêu Võ.

    Quý Hủ gật đầu, là căn cứ chỗ Giới ca, Liêu Võ là người có ý nghĩ thanh tỉnh, dưới tay hắn chưa hẳn người nào cũng thanh tỉnh.

    Quý Hủ làm cho bọn họ ở yên trên xe.

    Hai xe quay đầu trở về, đem Ôn Tiêu cùng Khúc Huỳnh đưa vào khu tổng hợp, sau đó trực tiếp đi Vân Hải thị.

    Ba người Mạc Lâm Tự cũng không nghĩ tới trấn Bạch Loan cách Thanh Giang thị không xa còn có một cơ sở lớn như vậy, chỉ riêng tường vây cao lớn đã cho người đủ cảm giác an toàn, đại căn cứ trong Thanh Giang thị so sánh với nơi này chính là sơn trại lụi bại cùng thành trấn hiện đại hóa, hoàn toàn không thể so sánh.

    Bên trong căn cứ lại gọn gàng ngăn nắp, người sống sót mới gia nhập trấn Bạch Loan sẽ có địa phương an bài đăng ký. Người sống sót từ bên ngoài đến sẽ có kỳ quan sát, chờ qua kỳ quan sát có thể trở thành cư dân trấn Bạch Loan, căn cứ giá trị bản thân phân phối công tác cùng đất vườn.

    Dàn xếp xong hai cô gái, Mạc Lâm Tự vào phòng xe tắm rửa, thay đổi quần áo của Trì Ánh, ăn chút gì, đoàn người lại xuất phát đi Vân Hải thị.
     
    Heoheocon9552LieuDuong thích bài này.
  4. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Toàn Cầu Xâm Nhập

    Tác Giả: Thương Hải Do Lam

    Editor: GiangNgan

    Thể loại: Dam Mỹ - Mạt Thế

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chương 125:

    Trước khi lên đường, Quý Hủ nhắc nhở qua, trên đường không được mở cửa sổ, cũng không cho một mình xuống xe, chỉ cần không tiết lộ mùi cùng cảm xúc, cho dù có quái vật dị hóa đi qua cũng sẽ không chủ động phát động công kích đối với bọn họ, ngoại trừ quái vật thích bắt giữ đồ vật di động, chúng nó sẽ mặc kệ có phải là con mồi hay không, chỉ cần di động là chúng nó sẽ cảm thấy hứng thú.

    Bọn họ liên tiếp thay đổi ba con đường, một là đường bị đứt gãy, xuất hiện một cái rãnh sâu, xe không thể thông qua, chỉ đành đi vòng qua. Một là bị hố to ngăn trở, một cái hố lớn như vậy không biết làm sao tạo thành.

    Còn một con đường, vô luận mặt đất hay là thảm thực vật toàn bộ đều đen như mực, Trì Ánh cùng Mạc Lâm Tự đều phát hiện không thích hợp, bởi vì không hiểu rõ cuối thời, chỉ giảm tốc độ xe tiếp tục tiến về phía trước, vẫn là phòng xe vang lên tiếng còi gọi lại xe tải.

    Quý Hủ không chút do dự trực tiếp quay đầu xe đi ngược trở về, Trì Ánh cùng Mạc Lâm Tự cũng không dám chậm trễ, quay đầu lại, đường quá chật nên hơn phân nửa thân xe đều lui vào đồng ruộng, lúc đang bò lên đường thì tầng đen như mực bên dưới đột nhiên cao cao nhếch lên, nhìn giống như một cái khăn trải bẹp hướng xe tải xoắn tới.

    Trì Ánh cùng Mạc Lâm Tự hoảng sợ, nhấn hết ga, xe tải rốt cục bò lên, lảo đảo chạy tới, phòng xe đã chạy xa, hai xe một đường bay nhanh, lúc này mới thoát khỏi đồ vật quỷ dị kia quấn quýt.

    Đừng nói Trì Ánh cùng Mạc Lâm Tự không biết đó là vật gì, dù là Quý Hủ cũng không biết, hắn chỉ là bản năng cảm thấy không đúng. Cuối thời như vậy, màu đen đại biểu nguy hiểm, vô luận ở nơi nào chỉ cần phát hiện màu đen dày đặc liền phải cẩn thận, nói không chừng sẽ xuất hiện đồ vật quái dị nào đó.

    Liên tiếp đổi đường, vòng đường xa không nói, luôn đi vòng vèo lãng phí không ít thời gian, suốt một ngày cũng chỉ mới đi được nửa đoạn đường, đoạn đường tiếp theo còn không biết sẽ có vật gì đợi bọn họ.

    Hai xe dừng trong hoang dã, xa xa trong đồng ruộng có nhà, nhưng không nhìn thấy cuồng thi, bọn họ chuẩn bị đêm nay ăn ngủ ngay ven đường, hừng đông lại đi tiếp.

    Hai xe song song ngừng lại, Quý Hủ ném ra tường vây hình chữ nhật bao phủ bên ngoài xe.

    Từng nhìn thấy mặt đường thành tinh, lần này Quý Hủ thả xuống tường vây còn có một lớp nền bên dưới, chỉ chừa cửa sổ thông khí rất nhỏ, làm đủ phòng hộ mới có thể ngủ yên giấc.

    Ăn cơm xong đi rửa mặt, lên phòng xe ngủ. Không gian phòng xe không nhỏ, trừ bỏ phòng riêng chính, còn có hai bên đều có hai tầng giường đơn có thể kéo ra, sô pha trong phòng khách cũng là giường lớn hợp lại, như vậy có thể nằm xuống mấy người trưởng thành.

    Trì Ánh cùng Mạc Lâm Tự nằm trên giường sô pha hợp lại, Trình Mạch nằm giường đơn, một mình Quý Hủ nằm trong phòng ngủ chính.

    Bốn người mệt mỏi một ngày, lúc này ăn uống no đủ vừa nằm xuống liền ngủ mất.

    Nửa đêm bốn người đều bị đột nhiên chớp lên làm bừng tỉnh, cẩn thận cảm thụ chốc lát thì chớp lên biến mất, giống như vừa rồi là nằm mơ.

    Quý Hủ vừa định nằm xuống, lại tiếp tục chớp lên, hắn xoay người bò dậy, mở ra cửa phòng, sờ soạng đi vào phòng khách, ba người khác cũng đã tỉnh dậy, không ai dám lên tiếng, toàn bộ ngồi yên không nhúc nhích.

    Chớp lên rất có quy luật, cho dù còn cách phòng xe cùng tường phòng hộ bọn họ đều nghe được tiếng cọ xát sàn sạt, giống như có đồ vật gì đó đem tường phòng hộ của họ kéo đi, bởi vì nặng nề cho nên lúc đi lúc ngừng.

    Chớp lên đứt quãng, lúc sau dừng lại thời gian thật dài, đột nhiên oanh một tiếng vang thật lớn, tường phòng hộ cùng phòng xe đều rung động, quái vật kéo tường phòng hộ như là phát hiện vật này quá nặng, tức giận quật vào tường phòng hộ, muốn đem con mồi bên trong tróc đi ra, chấn động liên tiếp không ngừng.

    Ba người Trình Mạch vô cùng lo lắng, chỉ sợ tường phòng hộ sẽ bị phá huỷ, chỉ có Quý Hủ rất có lòng tin, lúc hắn xây mặt tường còn đặc biệt chồng lên ba tầng, tính tới trước mắt còn chưa từng xuất hiện quái vật nào có thể phá huỷ được thành luỹ này của hắn.

    Quả nhiên sau một trận điên cuồng đập phá, chấn động dừng lại, cửa sổ thông khí đột nhiên toàn bộ biến thành đen, có đồ vật gì đó muốn thông qua cửa sổ lao vào, nhưng cửa sổ quá nhỏ quái vật vặn vẹo giãy dụa hồi lâu cũng không vào được, sau đó cửa sổ lại có ánh sáng chiếu vào, một trận sột soạt đi qua, bên ngoài hoàn toàn an tĩnh lại.

    Bốn người trên xe ngừng thở, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, Trình Mạch dùng miệng ra hiệu hỏi:

    - Rời khỏi sao?

    Quý Hủ lắc đầu, ý bảo hắn đừng lên tiếng, quái vật bên ngoài thật giảo hoạt, lúc buổi tối bọn họ nấu đồ ăn nên mùi vị bay qua cửa sổ thông khí, quái vật khẳng định sớm phát hiện bọn họ ở bên trong, luôn đợi đêm khuya mới động, bây giờ nhìn giống như rời đi nhưng chưa hẳn là thật sự đã đi.

    Quý Hủ bảo họ tiếp tục ngủ, mặc kệ là vật gì chỉ cần không phá hư được tường phòng hộ bọn họ cũng rất an toàn, tuỳ tiện quái vật gây sức ép.

    Quý Hủ quay về phòng, lúc sắp ngủ lại là một tiếng ầm vang, quái vật có thể nghĩ sẽ có người ra ngoài xem xét, chờ săn bắn nên mới làm ra biểu hiện giả dối đã rời khỏi, kết quả không ai đi ra ngoài, lại có chút kềm nén không được tiếp tục quật tường phòng hộ.

    Quý Hủ không thèm quản, trực tiếp nhắm mắt ngủ.

    Không biết qua bao lâu, khi ba người mơ màng ngủ thiếp đi, chờ khi bừng tỉnh thì phát hiện trời đã sáng hẳn, bên ngoài một mảnh im lặng.

    Bốn người tuỳ tiện ăn bánh mì, lặng lẽ mở ra cửa xe nhìn qua cửa sổ thông khí, xác định bên ngoài không có quái vật. Quý Hủ cho Trì Ánh cùng Mạc Lâm Tự lên xe trước, Trình Mạch chuẩn bị lái xe, Quý Hủ phong hóa tường vây xong lập tức nhảy lên phòng xe, khóa kỹ cửa xe.

    Nhìn thấy tình cảnh bên ngoài, bốn người trầm mặc, nguyên bản bọn họ dừng xe ở ven đường, lúc này lại đi vào nơi hoang dã, mặt đất có dấu vết lôi kéo, toàn bộ thảm thực vật đều bị huỷ hết, lộ ra bùn đất màu đen.
     
    Heoheocon9552LieuDuong thích bài này.
  5. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Toàn Cầu Xâm Nhập

    Tác Giả: Thương Hải Do Lam

    Editor: GiangNgan

    Thể loại: Dam Mỹ - Mạt Thế

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chương 126:

    Bốn người cũng không ngừng lại, lập tức khởi động xe rời khỏi nơi này, có thể đem một vật thể hình chữ nhật lớn lại nặng nề như vậy lôi kéo được xa như thế, khí lực cùng hình thể của quái vật đều không thể xem thường, nếu nó thật xuất hiện, bọn họ chưa chắc có thể còn sống rời đi.

    Hai xe một đường bay nhanh, chạy ra thật xa mới chậm lại tốc độ.

    Trình Mạch nói:

    - Rốt cục là đồ vật gì quỷ quái, hù chết gia gia!

    Quý Hủ:

    - Cậu đừng biết mới tốt, không biết mới là hạnh phúc.

    Biết đến càng nhiều, càng sợ hãi khó thể sống bình an, khống chế không nổi cảm xúc, chỉ có thể rước lấy tai họa càng lớn hơn nữa.

    Tới buổi chiều, xe tải giảm tốc độ, phòng xe chạy lên, Mạc Lâm Tự ra dấu ý bảo sắp tới Vân Hải thị.

    Trình Mạch hưng phấn, đạp mạnh ga xông thẳng về phía trước, rốt cục đã tới!

    Đêm nay hắn không cần qua đêm trong hoang dã, con mẹ nó thật khủng bố, hắn thật hoài niệm cuồng thi đàn, cho dù bị cuồng thi vây quanh hắn cũng không muốn tiếp tục một lần gặp được quái vật khủng bố tập kích!

    Quý Hủ nhẹ nhàng thở ra.

    Chạy thêm được nửa giờ, kiến trúc Vân Hải thị xuất hiện trước mắt, cuối cùng đã tới.

    Trước khi tiến vào Vân Hải thị, bọn họ thay người lái xe, Mạc Lâm Tự lên phòng xe, Trình Mạch qua xe tải, Mạc Lâm Tự cần thương lượng đường đi với Quý Hủ.

    Sau cuối thời lâu như vậy, người nhà còn sống hay không Mạc Lâm Tự cũng không thể xác định, có thể giúp được Quý Hủ hay không hắn cũng không biết, cho nên lúc Trì Ánh nói Mạc gia có nhân mạch trong Vân Hải thị hắn đã muốn ngăn cản, nhưng Trì Ánh cũng đã nói ra.

    Hắn biết Trì Ánh có ý tốt, muốn cho Quý Hủ thu lưu bọn họ, nhưng nói dối như vậy hắn lo lắng sẽ làm Quý Hủ thất vọng.

    Vân Hải thị lớn như vậy, cuối thời càng hỗn loạn, mặc kệ trước kia từng có bao nhiêu nhân mạch ở cuối thời cũng chưa chắc hữu hiệu, ngay cả người còn tìm không thấy, còn nói gì tới nhân mạch?

    Sắp tiến vào thành phố, Quý Hủ giảm tốc độ xe:

    - Đi như thế nào?

    Mạc Lâm Tự hít sâu một hơi:

    - Công ty nhà tôi ở khu Hải Điện, hiện tại bên kia cũng không biết còn có người nào hay không.

    - Nhà anh mở công ty gì?

    - Buôn bán trang phục.

    Quý Hủ vừa nghe liền biết công ty Mạc gia không có khả năng còn có người còn sống, sau cuối thời tốt nhất là siêu thị, khách sạn cùng xưởng thực phẩm, những chỗ này còn người sống sót trốn tránh khả năng mới là cao nhất.

    Theo Mạc Lâm Tự chỉ đường, cần lái xe đi xem.

    Quý Hủ cũng không trông cậy dựa vào thủ đoạn bình thường là có thể tìm được Tần Nghiễn An, hiện tại hắn thầm nghĩ lái xe chạy vài vòng như điên trong Vân Hải thị, nếu Tần Nghiễn An thật sự đang ở trong này, nhìn thấy xe vận tải quen thuộc nhất định sẽ biết mình đã tới đây, hắn tin tưởng với năng lực của đọa biến thú, cho dù là bán đọa biến, thực lực cũng không thể khinh thường.

    Nếu như là Tần Nghiễn An chủ động tìm Quý Hủ, sẽ thật dễ dàng, nhưng cần Quý Hủ đi tìm Tần Nghiễn An vậy quá khó khăn. Quý Hủ có thể làm chính là nói cho Tần Nghiễn An mình đã tới, tới đón hắn về nhà, sau này mặc kệ phát sinh chuyện gì cũng sẽ không tiếp tục buông tha cho hắn.

    * * *

    Mặt đất oanh một tiếng nổ, một đàn trâu hình thể cao lớn đi theo sự dẫn dắt của một con trâu lớn nhất vội vàng dừng lại, móng trâu sáng bóng như kim loại kéo ra bốn cái rãnh sâu dưới đất, rốt cục chợt ngừng.

    Trâu đầu đàn lui ra sau vài bước, vươn đầu nhìn xung quanh con đường, mắt trâu thật lớn chớp chớp, trong mắt loé ra vẻ trí tuệ, phun ra tiếng người:

    - Lão Phiền, vừa rồi có phải có xe đi qua không? Anh thấy được không?

    Thanh niên ngồi trên lưng trâu mặt lộ vẻ trầm tư:

    - Nhìn thấy, đích thật là xe, còn là hai chiếc.

    Trâu đầu đàn lắc lắc đầu nhìn hắn:

    - Xong đời, người khác đã đem xe nghiên cứu ra rồi, chúng ta còn ở đây tìm tài liệu, ông chủ có giết tôi ăn thịt hay không?

    Phiền Châu có chút đồng tình sờ sờ đầu lão trâu:

    - Nhân lúc ông chủ đi vắng Vân Hải thị, cậu đi nhìn chằm chằm hai chiếc xe kia, tìm hiểu rõ là thế lực nhà ai, từ đâu tới, lúc cần thiết hỏi ra kỹ thuật, thật sự không được đem xe huỷ, ông chủ trở về không nhìn thấy xe cũng sẽ không giết cậu ăn thịt.

    Trâu đầu đàn ngẫm nghĩ:

    - Ý kiến hay!

    Phiền Châu nhảy xuống đất, cùng thủ hạ ngồi chung một con trâu khác, làm cho trâu đầu đàn đi nhìn chằm chằm hai chiếc xe kia.

    Con trâu dạt ra bốn vó chạy như điên đuổi theo hai chiếc xe.

    Trợ thủ nhìn thấy thân ảnh con trâu như ngọn núi nhỏ, nói:

    - Phiền tổng, theo tin tức chúng ta nắm giữ được, trước mắt cả Vân Hải thị chỉ có chúng ta có khả năng nghiên cứu ra tân tài liệu xe cải trang, vừa rồi hai chiếc xe kia không giống như được cải trang qua, nhìn thấy như là xe được bảo lưu từ niên đại hòa bình, rất có thể là bên ngoài tới được, tuỳ tiện phái lão trâu đi qua có thể gây ra sai lầm gì hay không?

    Phiền Châu cười nhạo nói:

    - Có tai vạ gì?

    Trợ thủ nói:

    - Đây có lẽ là một loại kỹ thuật mới, thành quả còn sớm hơn nghiên cứu của chúng ta, vạn nhất lão trâu thật sự đi huỷ xe, bị người bắt lấy nhược điểm, sẽ đem chủ xe đổ lên mấy nhà bên kia, ông chủ trở về sẽ nổi giận.

    Tính cách ông chủ âm tình bất định, đừng nói động vật dị hóa sợ hắn, cấp dưới cũng sợ hãi, đoạn thời gian trước bởi vì bàn xong giá cả xây căn cứ, lại bị Hạ gia bỏ ra giá cả cao hơn chen ngang, bọn họ bị đẩy lui ra sau chậm trễ thêm một tháng.

    Sau khi ông chủ trở về, nghe nói chuyện này chỉ cười lạnh một tiếng, ngày thứ hai mấy thế lực lớn trong Vân Hải thị đều nhận được tin tức – tường vây mà Hạ gia bỏ số vật tư lớn xây dựng trong vòng một đêm bị phá huỷ toàn bộ. Thế lực Hạ gia bị bại lộ bên ngoài cả đêm, chết không ít, tường vây tốn thời gian một tháng mới dựng lên cũng bị huỷ, gia chủ Hạ gia bị tức giận đến nỗi hộc máu.

    Mặc dù không có chứng cớ nhưng do ai gây nên, lòng dạ mọi người biết rõ.

    Từ sau khi ông chủ trở về, Phiền Châu làm việc càng thêm đường hoàng, ông chủ thực lực cường hãn, thường xuyên lại nổi điên, nguyên bản tiểu thế lực không có danh hào gì trong Vân Hải thị đột nhiên nhảy lên thành tồn tại mà những gia tộc lâu năm của Vân Hải thị đều phải kiêng kỵ.

    Bằng không xếp hàng xây căn cứ, tháng thứ nhất là Lạc gia, thứ hai là Bùi gia, mặt sau còn có Phiền, Hạ, Kỳ ba nhà, tháng thứ ba cũng không tới phiên Vinh thị căn cơ còn thấp, nhưng bởi vì ông chủ Vinh thị quá khùng quá mạnh mẽ, ba nhà Phiền, Hạ, Kỳ không thể không nhẫn nhịn nhượng bộ, làm cho Vinh thị chen ngang.
     
    Heoheocon9552LieuDuong thích bài này.
  6. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Toàn Cầu Xâm Nhập

    Tác Giả: Thương Hải Do Lam

    Editor: GiangNgan

    Thể loại: Dam Mỹ - Mạt Thế

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chương 127:

    Nhưng mà Hạ gia không biết nổi điên cái gì, đều nói là đợi từng bước, Vinh thị đã bàn xong giá cả Hạ gia đột nhiên đâm một cước, nâng lên giá cả làm cho kiến trúc Viễn Hàng xây dựng căn cứ trước cho mình.

    Mấy đại gia tộc đều đang chờ xem phản ứng của ông chủ Vinh thị, theo thời gian trôi qua Vinh thị không có bất kỳ động tác, ông chủ vẫn chưa trở về, không biết có phải đã chết ở bên ngoài hay không, điều này làm cho bọn họ nhẹ nhàng thở ra đồng thời trong tranh đoạt vật tư càng thêm nhằm vào Vinh thị, muốn đem Vinh thị hoàn toàn nghiền diệt trong Vân Hải thị.

    Ngay lúc căn cứ Hạ gia tạo thành không được vài ngày, ông chủ Vinh thị đã trở lại, hắn không trở về một mình mà còn mang về một đám trâu dị hóa làm tọa kỵ. Gia tộc lớn nhỏ trong khoảng thời gian này luôn chèn ép thế lực Vinh thị đều khẩn trương, lo lắng ông chủ Vinh thị nổi điên tìm bọn hắn phiền toái.

    Phiền toái đúng thật là có, nhưng không phải phiền phức của bọn hắn mà là căn cứ của Hạ gia bị tai ương. Toàn bộ thế lực lớn nhỏ trong Vân Hải thị đều biết là tại sao, nhưng không ai dám nhúng tay chuyện này.

    Oán hận giữa Vinh thị cùng Hạ gia chất chứa đã sâu, từ trước cuối thời bọn hắn luôn tranh đấu trong sinh ý, cuối thời tiếp tục đấu, bọn họ chỉ cần ở một bên xem cuộc vui là được, không cần phải lẫn đi vào.

    Ánh mắt Phiền Châu âm lãnh:

    - Ông chủ chưa chắc sẽ phát hỏa, nhưng có chút người nhất định sẽ ngồi không yên.

    Chỉ thu thập Hạ gia làm sao đủ, nói thế nào cũng tính cả Phiền gia đi?

    Hắn muốn làm cho Phiền gia nhìn xem, hi vọng bày trước mặt lại bị phá huỷ là cảm thụ như thế nào. Phiền gia muốn tìm kỹ thuật tài liệu mới cải trang xe, chỉ có Vinh thị có, ngày sau Vinh thị sẽ độc quyền Vân Hải thị, đem xe cải trang bán khắp thế giới.

    Vân Hải thị chỉ cần xe cải trang của Vinh thị là đủ rồi, không cần xe từ bên ngoài đến tồn tại.

    Phiền Châu thở dài:

    - Nếu bọn hắn có thể tận mắt chứng kiến lão trâu huỷ xe, cảm nhận thật sự sâu sắc khắc sâu đi?

    Kỹ thuật từ bên ngoài đến bày ra trước mặt, rốt cục có cơ hội ngang ngửa địa vị với Vinh thị, kết quả giáp mặt bị huỷ, là chuyện đau lòng lại tuyệt vọng bao nhiêu?

    * * *

    Xe một đường chạy tới dưới lầu công ty nhà Mạc Lâm Tự, đại lầu sụp đổ hơn phân nửa, không cần đi vào cũng biết bên trong không có khả năng có người còn sống.

    Mạc Lâm Tự trầm mặc hồi lâu, mới nói:

    - Có thể đi xem nhà của tôi sao?

    Quý Hủ:

    - Chỉ đường.

    Không có gì không thể, mục đích của Quý Hủ là xoay quanh trong Vân Hải thị, nếu Tần Nghiễn An ở trong này, cũng có thể mau chóng phát hiện hắn đã tới, chủ động hiện thân, vô thanh vô tức chậm rãi tìm người, không biết còn phải tìm bao lâu mới gặp được.

    Xe vận tải đi theo phòng xe, Trì Ánh nhìn kính chiếu hậu, rất nhanh lại liếc thêm một lần, hắn hoài nghi mình hoa mắt, vừa rồi giống như nhìn thấy có con trâu truy theo xe, chờ hắn nhìn lại thì con trâu biến mất.

    Trì Ánh không tin tà lại nhìn thoáng qua, phát hiện sau xe xuất hiện một đầu trâu, rất nhanh lại biến mất.

    - Kháo! Sau xe chúng ta có con trâu đi theo! Dáo dác, nhìn thấy không giống như là con trâu tốt!

    - Chỗ nào đâu chỗ nào đâu, tôi xem xem!

    Trình Mạch cúp trên cửa sổ nhìn chằm kính chiếu hậu, trừ bỏ cuồng thi không thấy con trâu.

    - Không có nha, anh xuất hiện ảo giác sao?

    Trình Mạch nói.

    Trì Ánh không ngừng nhìn kính chiếu hậu:

    - Đi theo phía sau xe, vị trí góc chết thị giác.

    Trình Mạch nhìn chằm chằm kính chiếu hậu, không thấy trâu, chỉ thấy đuôi trâu suý ra.

    - Kháo, thật sự có trâu! Nó đi theo chúng ta làm gì?

    Trì Ánh:

    - Tôi cũng muốn biết!

    Trình Mạch:

    - Thông tri Hủ ca một tiếng, phòng thi phòng quái vật phòng con trâu!

    Trì Ánh nhấn hai tiếng còi xe, thông báo phía sau có biến.

    Quý Hủ thấy xe giảm tốc độ cũng đi theo giảm tốc chờ đợi.

    Mạc Lâm Tự hạ cửa kính:

    - Làm sao vậy?

    Trì Ánh hô:

    - Chúng ta bị trâu theo dõi, ngay sau xe tôi!

    Quý Hủ giảm tốc độ cho xe tải vọt lên trước, sau xe không có gì, cũng không phát hiện có tung tích của con trâu.

    Quý Hủ lại vọt xe về phía trước.

    Trâu đầu đàn xuyên qua đường nhỏ một bên, sự tình quan hệ tới mạng trâu, không phải xe vong chính là trâu chết, lão trâu lựa chọn làm cho xe vong, tuyệt đối không thể để cho ông chủ nhìn thấy, bằng không trâu xong rồi.

    Ở trong nội thành nên tốc độ xe không mau, lão trâu hoàn toàn có thể đuổi kịp, nhìn thấy con đường phía trước, thành bại trong phút này, chỉ cần đầu xe chuyển biến lão trâu có thể đụng ngã lăn, sau đó giẫm bẹp, đem động cơ kéo về là được.

    Phòng xe vừa quẹo qua, chỉ thấy trong hẻm nhỏ bên trái lao ra một con trâu như ngọn núi nhỏ, sừng trâu nhọn hoắc hướng phòng xe đánh tới!

    - Oành.. oanh!

    Phòng xe không khống chế được đụng vào kiến trúc ven đường, rầm ngã một mảnh!

    Trì Ánh mắng một tiếng, giẫm ga vọt tới, lão trâu uốn éo vung mông, hai chân sau cách mặt đất tránh qua một bên, tránh khỏi xe tải va chạm, phi thường linh hoạt.

    Xe dừng lại, lão trâu khom đầu đánh lên toa xe tải, hai người trong xe bị lắc choáng váng.

    Lão trâu ngẩng đầu vừa nhìn, xe vẫn nguyên vẹn, không lưu chút dấu vết.

    Lão trâu trừng mắt, xong đời, thật phải bị giết ăn thịt, làm gì cũng không được, ông chủ còn giữ nó ăn tết sao?

    Huỷ xe không được, lão trâu quyết định dùng chiến thuật đường vòng, đi tới phòng lái nhìn chằm chằm bên trong.

    Thanh âm trầm thấp từ trong miệng trâu truyền tới:

    - Huynh đệ, đi ra tâm sự.

    Trì Ánh chỉ muốn đáp một câu « tâm sự mẹ mày », không thấy bọn họ bị gây sức ép muốn tan khung sao?

    Chờ kịp phản ứng là ai đang nói chuyện, hắn hoảng sợ trợn tròn mắt, thiếu chút nữa ôm cùng một chỗ với Trình Mạch.

    Lão lão trâu nói chuyện!
     
    Heoheocon9552LieuDuong thích bài này.
  7. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Toàn Cầu Xâm Nhập

    Tác Giả: Thương Hải Do Lam

    Editor: GiangNgan

    Thể loại: Dam Mỹ - Mạt Thế

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chương 128:

    Bọn họ chỉ nhìn thấy qua mèo dị hóa đứng thẳng đi lại nói chuyện, còn chưa thấy qua một con trâu thân thể khổng lồ nói chuyện!

    Phòng xe rốt cục lui trở lại trên đường, quấn tới bên cạnh lão trâu.

    Hình thể con trâu lớn như vậy, vừa nhìn chính là dị hóa, Quý Hủ hạ cửa kính xe:

    - Lão trâu, vì cái gì tập kích chúng tôi?

    Lão trâu nghe thấy có người trao đổi bình thường với mình, liền đi tới bên cửa sổ:

    - Các anh từ đâu mà đến?

    Quý Hủ trầm mặt:

    - Anh đây là bài ngoại sao? Còn tiếp tục đụng vào xe tôi, đừng trách tôi giết trâu ăn thịt!

    Lão trâu theo bản năng lui ra sau một bước:

    - Tật xấu gì vậy, nhân loại các anh sao động một chút lại muốn giết trâu ăn thịt, ngoại trừ thịt trâu, các anh không có thịt gì khác ăn sao?

    Ông chủ của nó cũng vậy, động một chút lại muốn giết trâu ăn thịt, trâu sinh gian nan.

    Quý Hủ sờ soạng thạch anh:

    - Thịt trâu ăn ngon.

    Lão trâu:

    * * *

    Lỗ mũi nó phun khí, nóng nảy giẫm chân, suy tư làm sao mới có thể hỏi ra kỹ thuật, còn chưa nghĩ ra biện pháp liền có quả cầu lửa từ trên trời giáng xuống, đánh hướng lão trâu.

    Móng trước lão trâu cao cao đứng lên, một cước đá bay quả cầu lửa, quả cầu nổ tung trên không trung, văng một đầu đốm lửa, Quý Hủ nhanh chóng quay kính xe lên, nhìn thấy bên ngoài không ngừng ném tới quả cầu lửa.

    Lão trâu nhảy bắn tại chỗ, gầm lên giận dữ:

    - Nhân loại đê tiện vô sỉ! Tụi mày chờ cho lão trâu!

    Rống xong quay đầu bỏ chạy, không chút hiếu chiến.

    Ngọn lửa biến mất, hai nhóm người đồng thời xuất hiện vay quanh hai chiếc xe.

    Vân Hải thị càng lớn càng phồn hoa hơn Thanh Giang thị, dân cư cũng nhiều hơn, nơi này hẳn là không thiếu thạch anh, đợi khi tìm được Tần Nghiễn An bọn họ có thể đi tìm một chút, đem thạch anh mang về trấn Bạch Loan.

    Hai phe ngoài xe đã can thiệp xong, có người đi tới gõ cửa sổ, Quý Hủ hạ xuống một đường nhỏ, có thể nghe được thanh âm nói chuyện là được.

    - Chào anh, tôi là người khu căn cứ Hải Điện, các anh là từ bên ngoài tới sao?

    Quý Hủ nhìn một vòng người bên ngoài, trong tay bọn họ cầm đủ loại vũ khí, còn đang không ngừng ném hắc cầu, ngăn cản cuồng thi phóng về phía bên này, bọn hắn hình thành một đạo tường phòng hộ, tranh thủ thời gian nói chuyện cho bên trong.

    Quý Hủ gật đầu:

    - Các anh có chuyện gì?

    Người ngoài xe tỉnh bơ đánh giá Quý Hủ cùng Mạc Lâm Tự.

    Người kia tiếp tục nói:

    - Các anh có thể hành động trong ngoại khu Vân Hải thị, tốt nhất đừng đi vào trung tâm thành phố, bên trong phi thường nguy hiểm. Hiện tại trời sắp tối, trời tối phi thường nguy hiểm, căn cứ khu Hải Điện có tường vây cao lớn phòng hộ, thật an toàn, các anh muốn đi căn cứ chúng tôi nghỉ ngơi một đêm không?

    Trong lòng Quý Hủ vừa động, căn cứ có tường vây phòng hộ, chẳng lẽ là dị hóa nhân có năng lực giống như mình?

    Mặc dù Quý Hủ hiếu kỳ, nhưng cũng sẽ không vô duyên vô cớ đi căn cứ xa lạ, hai chiếc xe của hắn chính là bảo khố di động.

    Mạc Lâm Tự hỏi:

    - Người sống sót khu Hải Điện đều ở trong căn cứ của các anh sao?

    - Căn cứ chúng tôi quả thật có không ít người sống sót của khu Hải Điện.

    Quý Hủ mặc kệ Mạc Lâm Tự có tâm tư gì, nếu hắn muốn đi căn cứ Hải Điện tìm người nhà, Quý Hủ sẽ thả hắn rời đi, ân cứu mạng kiếp trước, kiếp này xem như trả lại.

    Quý Hủ hỏi hắn:

    - Anh muốn đi trụ sở của bọn họ sao?

    Mạc Lâm Tự đang suy tư vấn đề này, hắn không biết cha mẹ còn sống hay không, nếu còn sống thì đang ở nơi nào, nếu hiện tại hắn rời khỏi tìm cha mẹ, cũng chỉ có thể một mình hành động. Ở trong Vân Hải thị nguy hiểm trùng điệp, hắn ngoại trừ tìm một thế lực gia nhập, không còn phương pháp nào khác. Ngay cả bản thân sống sót còn thật miễn cưỡng, làm gì còn có lực lượng thừa đi tìm cha mẹ?

    Hắn lại hỏi thăm tên của cha mẹ có ai biết không, nhưng không ai biết.

    Quý Hủ hỏi:

    - Hỏi thăm một chút, trong Vân Hải thị có ai gọi là Tần Nghiễn An không?

    Quý Hủ chỉ là thuận miệng hỏi, tuy Tần Nghiễn An thật mạnh, nhưng nếu không muốn bại lộ chính mình, người khác cũng chưa hẳn biết hắn là ai vậy.

    Người kia lắc đầu:

    - Chưa từng nghe qua tên này, các anh là đến Vân Hải thị tìm người sao?

    - Phải, nếu các anh biết tên của ba người này, phiền toái cho chúng tôi biết một chút, sẽ có thâm tạ. Chúng tôi có nơi đi, trong khoảng thời gian này sẽ lưu lại trong Vân Hải thị.

    Quý Hủ vừa khởi động xe, đám người liền chắn trước xe.

    Quý Hủ nhíu mày:

    - Đây là muốn mạnh mẽ mời?

    Lại có một người đi tới, là một nam nhân trẻ tuổi tuấn tú, tầm mắt dừng trên thạch anh trên tay cùng cổ tay Quý Hủ.

    - Chào anh, tôi là căn cứ khu Đông Khẩu Kỳ gia Kỳ Bách Trữ, Kỳ gia chúng tôi có sinh ý thu thập tình báo cùng tìm người trong Vân Hải thị, nếu các anh muốn tìm người, có thể đi căn cứ chúng tôi hạ đan, hẳn là rất nhanh sẽ có kết quả.

    Quý Hủ:

    - Nếu đã như vậy, chúng tôi đi căn cứ khu Đông Khẩu.
     
    Heoheocon9552LieuDuong thích bài này.
  8. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Toàn Cầu Xâm Nhập

    Tác Giả: Thương Hải Do Lam

    Editor: GiangNgan

    Thể loại: Dam Mỹ - Mạt Thế

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chương 129:

    Sắc mặt người khu Hải Điện hiện ra tức giận, hắn lượn một vòng lớn là vì muốn đem hai chiếc xe mang về căn cứ, kết quả người không mời được, còn làm áo cưới cho người khu Đông Khẩu, làm sao có thể cam tâm?

    Người kia mở miệng lần nữa:

    - Các anh có lẽ còn không biết, trong Vân Hải thị trước mắt chỉ có khu Hải Điện cùng khu Triêu Lộc là an toàn nhất, bởi vì chỉ có hai nhà chúng tôi có tường vây cao lớn, những trụ sở khác.. các anh xác định muốn đi khu Đông Khẩu?

    Ánh mắt Kỳ Bách Trữ lạnh xuống, hai phe bọn họ cùng nhau phát hiện có xe từ bên ngoài đến, nhưng bởi vì nơi này còn nằm trong khu Hải Điện nên phải cấp mặt mũi cho bọn họ, làm cho bọn họ đi đáp lời trước, nếu bọn họ không mời được người đi căn cứ, còn muốn phá hư lời mời của người khác, thật sự là đáng giận!

    Kỳ gia vốn là gia tộc lâu đời của Vân Hải thị, cùng Bùi, Lạc hai nhà sánh vai, cuối thời đả kích Kỳ gia rất lớn, Kỳ gia từng lấy châu báu lập nghiệp, cả nước còn có thật nhiều đại lý, niên đại hòa bình chính là hào môn chân chính, nhưng gặp cuối thời toàn bộ bị huỷ.

    Sinh ý châu báu cũng giống như sinh ý bất động sản, sau cuối thời toàn bộ đều vô dụng, cũng may không phải toàn bộ sinh ý của Kỳ gia đều nằm trong châu báu, còn có một chút của cải khác, nhờ vậy mới không tới nỗi hoàn toàn phá sản tan tác.

    Sau cuối thời Kỳ gia cũng chỉ có thể miễn cưỡng duy trì thanh danh quá khứ trong Vân Hải thị, cái gọi là mấy đại gia tộc, tăng thêm Hạ gia cùng Phiền gia, ở thời đại hòa bình thậm chí xách giày cho Bùi, Lạc, Kỳ ba nhà cũng không xứng, hiện giờ lại có thể được xếp trước Kỳ gia, thậm chí còn có Vinh thị không biết từ đâu xuất hiện, làm cho Kỳ gia cũng phải né tránh.

    Kỳ gia thật vất vả có thể gặp được một lần xoay chuyển, tuyệt đối không cho khu Hải Điện phá hư.

    Không đợi Kỳ Bách Trữ mở miệng, tầm mắt Quý Hủ thản nhiên đảo qua:

    - Anh cảm thấy được chúng tôi cần tường vây cao lớn sao?

    Người khu Hải Điện sửng sốt, sao lại không cần, không có tường vây cao lớn bảo hộ, suốt đêm ngủ cũng không an ổn, ai không muốn tiến vào căn cứ có tường vây?

    Quý Hủ lạnh lùng:

    - Tránh ra!

    Khoé môi Kỳ Bách Trữ khẽ cười:

    - Chúng tôi dẫn đường cho anh.

    Kỳ Bách Trữ mang theo người của mình rời đi trước, khi trở lại mang theo một cỗ xe tạo hình kỳ quái, đầu xe lớn, thân xe dài, tạo hình nhìn giống như máy kéo, người ngồi trong toa xe không mui, một đường thình thịch đột lái qua, ống khói đầu xe còn bốc lên hơi nước.

    Bốn người Quý Hủ sợ ngây người, Vân Hải thị rốt cục là thành thị thần kỳ gì, chẳng những có lão trâu dị hóa chạy trong thành thị, hắc cầu ném loạn đầy trời, còn có chiếc xe mới mẻ lại độc đáo như vậy!

    Bọn họ bị nhốt ở Thanh Giang thị hơn ba tháng, như thế nào cảm giác đã hoàn toàn tách rời khỏi thế giới rồi đây?

    Kỳ Bách Trữ hô:

    - Đi theo tôi!

    Quý Hủ khởi động phòng xe, không tiếp tục cùng người khu Hải Điện vô nghĩa, còn chặn đường chính là muốn chết.

    Chờ hai xe lái đi, người khu Hải Điện mới phát giác có chỗ nào không đúng. Bọn họ tận mắt nhìn thấy lão trâu của Vinh thị tập kích hai chiếc xe kia, lão trâu giống như ngọn núi nhỏ, khí lực kinh người, một tòa lầu cũng dễ dàng đụng sụp, sừng trâu lại cứng rắn sắc bén, lão trâu đụng vào thân xe lâu như vậy nhưng lại không lưu chút dấu vết gì, điều này rất không hợp lý.

    Chính vì nhìn thấy lão trâu của Vinh thị ở đây, cho nên bọn họ buộc phải dừng xe hơi nước ở xa xa không dám tới gần, sợ bị lão trâu đụng nát, bây giờ xe hơi nước quá mắc, cá nhân căn bản mua không nổi, có thể mua đều là thế lực lớn.

    Mấu chốt là mắc như vậy, lại không rắn chắc, cũng không an toàn, tốc độ không cách nào so sánh với ô tô chân chính, cho dù như vậy cũng là công cụ thay đi bộ tốt nhất trong cuối thời.

    Trì Ánh cùng Trình Mạch phải thừa nhận mình chưa gặp qua cảnh đời, đối với xe hơi nước vô cùng tò mò, một đường nhìn chằm chằm xe của người ta xem, đến nỗi người đứng hai bên cùng đầu xe đánh cuồng thi đều bị họ xem nhẹ.

    Dọc đường xe còn bị ngừng nhiều lần, nguyên nhân là vì thi thể cản đường xe chạy, phải có người xuống xe đem thi thể kéo ra, xe mới có thể tiếp tục chạy.

    Trì Ánh cùng Trình Mạch:

    * * *

    Không còn hứng thú.

    Con mẹ nó đây là xe đồ chơi đi, tốc độ có thể so sánh với xe ba bánh điện, người ngồi trên xe không có bất kỳ phòng hộ, còn cần người trên đầu xe xuống rửa sạch cuồng thi, hai người tuyệt đối tin tưởng nếu bị mấy cuồng thi đồng thời ngăn chặn, không cách nào lái xe.

    Quý Hủ cũng có chút kinh ngạc, nghĩ lại cũng không để ý. Kiếp trước hắn không nhìn thấy qua loại xe này, hẳn chỉ là xe quá độ tạm dùng mà thôi. Loại xe này thay đi bộ đều miễn cưỡng, càng đừng nói dùng đi xa nhà. Nếu như không có dị hóa nhân cường đại theo xe, một con dị quái thể đủ huỷ một chiếc xe.

    Căn cứ khu Đông Khẩu được xây bên ngoài khu Đông Khẩu, sớm rời xa nội thành, bên ngoài trụ sở vây từng vòng xe bị vứt bỏ tạo thành bức tường tạm thời, tổng cộng có mười vòng, mỗi một vòng lại gia tăng thêm độ cao của một chiếc xe.

    Sau vòng vây xe là tường vây không cao lắm, chỉ khoảng bốn năm thước, nhan sắc đều khác nhau, giống như dỡ bỏ vách tường của kiến trúc khác tạm thời hợp lại ở nơi này, rách nát lại khó xem, cổng lớn cũng vậy, tuy nhìn khó xem nhưng lại không rắn chắc, tóm lại cũng là một cánh cửa.

    Chứng kiến căn cứ, Trì Ánh cùng Trình Mạch đều trầm mặc, sau cuối thời bọn họ nhìn thấy trụ sở đầu tiên chính là căn cứ gieo trồng của Quý Hủ, đại khí rộng lớn, cao lớn vững chãi, lần đầu tiên bọn họ mới được nhìn thấy căn cứ cũ nát tới như thế.

    Mạc Lâm Tự không có ý kiến gì, bởi vì hắn cũng từng ở trong loại căn cứ cũ nát như vậy trốn ra, căn cứ như ở trấn Bạch Loan mới là không bình thường, nhìn quen rồi cuối thời xám tro cũ nát, đột nhiên chứng kiến căn cứ Bạch Loan, nỗi tuyệt vọng cũng đã biến mất.

    Người sống sót nơi đó đều có công tác của mình, chỗ ở cùng đất vườn, tinh thần diện mạo đều khác với người sống sót bên ngoài, bọn họ là mang theo hi vọng sống, không giống như người sống sót bên ngoài, ngoại trừ chết lặng chính là tuyệt vọng, bọn họ không hề nhìn thấy được chút hi vọng cùng tương lai nào.
     
    Heoheocon9552LieuDuong thích bài này.
  9. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Toàn Cầu Xâm Nhập

    Tác Giả: Thương Hải Do Lam

    Editor: GiangNgan

    Thể loại: Dam Mỹ - Mạt Thế

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chương 130:

    Căn cứ khu Đông Khẩu vốn từng là một tiểu khu, hiện tại bị vây lại xây thành căn cứ, tường vây thoạt nhìn không đủ rắn chắc, người tuần tra bên trong không ít, nhiều đội ngũ dọc theo tường vây tuần tra, phát hiện có gì không đúng lập tức thổi còi, nhắc nhở người trong căn cứ khuyên giải.

    Bên trong căn cứ có không ít người sống sót, ngoại trừ đội tuần tra, người sống sót khác đều không có nhàn rỗi, ngay cả nhi đồng vài tuổi cũng đi khiêng gạch sửa chữa nhà lầu bị tổn hại, như vậy người trong căn cứ sẽ có thêm nhà ở lại.

    Phòng xe cùng xe tải lái vào căn cứ, đưa tới vô số ánh mắt, khi nhìn thấy xe quen thuộc trong mắt nhiều người đều xuất hiện vẻ mờ mịt cùng hoài niệm, hơn ba tháng thời gian bọn họ đều đã muốn quên niên đại hòa bình làm sao sinh sống, rất hoài niệm an bình ngày trước.

    Kỳ Bách Trữ nhảy xuống xe đợi Quý Hủ bọn họ đi xuống.

    Quý Hủ cùng Trì Ánh khóa kỹ xe, đi theo Kỳ Bách Trữ vào trong một tòa lầu hình tròn hơi thấp, sắc trời hôn ám, trong lầu lại sáng ngời, hẳn là có mở điện, ngay cả xe hơi nước cũng đã có, muốn phát điện hẳn không khó khăn gì.

    Đi vào tòa lầu quả nhiên nhìn thấy một cỗ máy móc thật lớn ở lầu một.

    Khi nhìn thấy bọn họ sử dụng hắc cầu, Quý Hủ liền đoán được bọn họ hẳn là đã phát hiện cách dùng xăng trạng thái rắn, tuy xăng cùng dầu ma dút biến thành rắn, nhưng hoàn toàn không ảnh hưởng việc thiêu đốt, hơn nữa thời gian thiêu đốt càng lâu, ở mùa đông rét lạnh người sống sót đều nhờ nhặt nhạnh xăng rắn trong xe bị vứt bỏ để sinh tồn, hai ba khối là có thể đốt cả đêm, vừa sáng ngời vừa ấm áp.

    Lúc Quý Hủ rời đi có nhắc nhở hội quản uỷ chuyện này, có thể đi thu thập xăng dầu trạng thái rắn, tích trữ qua mùa đông, Bạch Đình Nham cùng Lương Sóc đều như vậy, lúc dọn dẹp xe bị vứt bỏ thì có thể lưu lại xăng dầu rắn, là thứ tốt.

    Quý Hủ không biết Thanh Giang thị có ai phát hiện cách dùng của xăng dầu rắn hay không, người sống sót Vân Hải thị đã đem cách dùng khai phát ra, đi ở hàng đầu cuối thời.

    Kỳ Bách Trữ mang theo bốn người Quý Hủ đi gặp người quản lý căn cứ, cũng là trưởng bối Kỳ gia.

    Trưởng bối Kỳ gia cũng hứa hẹn sẽ giúp Quý Hủ tìm người, còn nói tìm người miễn phí.

    Nhưng Quý Hủ từ chối.

    Cần tìm ba người, mỗi người một trăm cân lương thực, gạo cùng bột mì đều được, trước giao một nửa, chờ tìm được người trả phần còn lại, vô luận chết sống chỉ cần tìm được tin tức xác thực hoặc là vị trí đều xem như tìm được người, cố chủ có thể tự mình đi tìm theo địa chỉ, nếu cần Kỳ gia đem người mang về thì thu thêm phí tổn.

    Phí tổn này đối với Quý Hủ mà nói không có vấn đề gì, đối với người sống sót bình thường mà nói thì chưa chắc, bởi vì vẫn thật đắt tiền xa xỉ.

    Nếu không có quy định trình độ ăn mòn, Quý Hủ khẳng định sẽ không nói ra, dùng lương thực tìm được bên ngoài giao dịch, lần này đi ra hắn có chuẩn bị một ít trên xe, chính là dùng giao dịch bên ngoài, lương thực trong veo không thể dễ dàng lấy ra, tránh đưa tới tai họa.

    Quý Hủ mang theo ba người Trình Mạch quay về xe tải khiêng xuống ba túi gạo, mỗi túi năm mươi cân.

    Nếu Quý Hủ nhận Kỳ gia làm miễn phí, Kỳ gia sẽ có tính toán tiến một bước kết giao, nhưng Quý Hủ cự tuyệt, làm cho Kỳ gia phải có tính toán khác.

    Cho dù biết đoàn người của Quý Hủ chưa chắc sẽ nhận an bài dừng chân cùng cơm canh của căn cứ, Kỳ Bách Trữ cũng muốn chủ động đưa ra an bài cho bọn họ, Kỳ gia cần làm cho Quý Hủ biết bọn họ không có ác ý, là thành tâm muốn kết giao.

    Quý Hủ tạ ơn ý tốt của họ, từ chối lời mời quay về phòng xe ở lại trong căn cứ một đêm.

    Ở lại căn cứ thì không cần tiếp tục dùng tường phòng hộ bao phủ, so sánh với kiến trúc bình thường của căn cứ, phòng xe được gia cố nhiều tầng càng thêm an toàn, Quý Hủ không có gì lo lắng.

    Căn cứ lắm thầy nhiều ma, Quý Hủ không đặc biệt chuẩn bị bữa tối, đơn giản ăn chút bánh mì cùng thịt kho, cứ như vậy nghỉ ngơi.

    Một đêm an ổn, ngoại trừ ban đêm có vài lần rối loạn, là đội tuần tra đánh chết cuồng thi bò lên tường vây, không có nguy hiểm gì quá lớn.

    Bốn người còn đang ngủ trong phòng xe, mới sáng sớm đã bị tiếng ồn ào cùng thanh âm thình thịch đánh thức, Trình Mạch kéo màn chứng kiến ở cửa căn cứ tụ tập không ít người, bọn hắn giống như đang tranh luận cái gì.

    Quý Hủ đi ra khỏi phòng, vào WC rửa mặt, mang theo ba người xuống xe đi ra cửa căn cứ.

    Quý Hủ cùng Mạc Lâm Tự đi tay không, Trình Mạch cùng Trì Ánh sau lưng vác chân đốt.

    Đi tới càng gần, càng nghe rõ tiếng tranh luận ở cửa.

    Người trong căn cứ Đông Khẩu nhìn thấy bốn người đi tới, liền yên lặng lui qua một bên.

    - Hai chiếc xe kia là chúng tôi phát hiện trước! Hơn nữa địa điểm nằm trong khu Hải Điện! Căn cứ khu Đông Khẩu các anh nửa đường tranh đoạt, hôm nay còn ngăn cản chúng tôi gặp chủ xe, tồn tại tâm tư gì? Người không phải bị các anh bắt rồi chứ?

    Thanh âm nghe thật quen tai, là người hôm qua nói chuyện với Quý Hủ.

    Thanh âm Kỳ Bách Trữ vững vàng:

    - Đoàn người của Quý tiên sinh ở trong căn cứ Kỳ gia chúng tôi nghỉ ngơi, bây giờ còn chưa rời giường, tôi không phải ngăn đón các anh, có bất kỳ sự tình gì phải đợi người thức dậy rồi nói sau.

    - Đã là giờ nào mà còn đang ngủ? Anh xác định không phải đang kéo dài thời gian?

    Có người trào phúng.

    - Sinh ý Kỳ gia hoàn toàn không liên quan gì với nghiệp chế tạo, chiếm lấy hai chiếc xe hoàn toàn không có bất cứ ý nghĩa gì, chi bằng giao xe cho người có năng lực nghiên cứu chế tạo, điều này đối với Vân Hải thị mà nói không phải là một chuyện tốt sao?

    - Các anh là muốn đem xe của tôi giao cho căn cứ nào nghiên cứu chế tạo?
     
    Heoheocon9552LieuDuong thích bài này.
  10. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Toàn Cầu Xâm Nhập

    Tác Giả: Thương Hải Do Lam

    Editor: GiangNgan

    Thể loại: Dam Mỹ - Mạt Thế

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chương 131:

    Thanh âm tranh luận dừng lại, ba đợt người trong ngoài cửa toàn bộ nhìn qua bốn người đi tới.

    Tầm mắt Quý Hủ dừng trên thân người trẻ tuổi vừa nói chuyện, thần sắc bừa bãi, ở cuối thời còn có lòng dạ như vậy xem ra thế lực sau lưng không nhỏ, lòng tự tin rất đủ.

    Quý Hủ đảo qua đám người:

    - Các anh muốn đem xe của tôi giao cho ai?

    Thanh niên nhìn thấy bọn họ chỉ có bốn người, nhất thời xuy cười ra tiếng:

    - Phiền gia chúng tôi muốn mượn xe của anh nghiên cứu một chút, là chuyện tạo phúc nhân loại, anh không tới nỗi không đáp ứng đi?

    Quý Hủ nhìn Kỳ Bách Trữ:

    - Phiền gia là nhà ai?

    Kỳ Bách Trữ nói:

    - Phiền gia xây dựng căn cứ khu Kim Minh, trước cuối thời làm sinh ý chế tạo ô tô, trong tay có một phẩm bài ô tô, sau cuối thời nghiên cứu phương tiện giao thông, xe hơi nước Vân Hải thị có một nửa đến từ Phiền gia.

    Quý Hủ nhíu mày, quả thật có lòng tự tin để bừa bãi, nghĩ ở cuối thời cái gì đều thiếu còn muốn làm nghiên cứu thật không dễ dàng.

    Quý Hủ cảm thấy hứng thú chính là một nửa còn lại đến từ nơi nào, nhân tài Vân Hải thị dày đặc như vậy sao?

    Kỳ Bách Trữ có chút chần chờ:

    - Một nửa khác đến từ Vinh thị..

    Kỳ Bách Trữ nguyên bản không muốn nhắc tới Vinh thị, vô luận là người cầm quyền Vinh thị Phiền Châu, hay là sau đó ông chủ xuất hiện, cũng không phải người bình thường. Phiền Châu âm tình bất định, tâm tư khó dò, làm việc điên cuồng không để ý hậu quả, không nghĩ tới ông chủ sau lưng của hắn so với Phiền Châu càng thêm điên.

    Nguyên bản trước tiên là Phiền gia nghiên cứu ra xe hơi nước, giá cả mỗi chiếc đều mắc vô cùng, nhưng vẫn có không ít thế lực mua, Phiền gia nhất thời nổi bật vô lượng trong Vân Hải thị, rất là đắc ý.

    Kết quả nửa tháng sau, Vinh thị cũng đẩy dời bán xe hơi nước, giá cả trực tiếp rẻ hơn Phiền gia một nửa, hơn nữa tài liệu còn tốt hơn Phiền gia, cố ý kích thích cùng nhằm vào Phiền gia.

    Các thế lực lớn nhỏ sôi nổi triệt đơn hàng ở Phiền gia, ngược lại đi mua xe hơi nước của Vinh thị, ông chủ Vinh thị có điên hay không cũng không sao cả, bọn họ chỉ cần mua được xe giá rẻ là được.

    Phiền gia chế tạo xe hơi nước, đầu nhập nhân công cùng tài liệu rất lớn, dù giảm giá cũng không tới giá cả của Vinh thị, thời gian chế tạo lại dài, trái lại Vinh thị hoàn toàn không có áp lực, bọn hắn bán xe hơi nước giống như là tâm huyết dâng trào chơi đùa, chờ đem đơn hàng Phiền gia đều cướp đi, Vinh thị thuận lợi xuất hàng xong, lại đem xe hơi nước ném một bên, tựa hồ mất đi hứng thú.

    Chỉ cần Phiền gia còn dám bán xe hơi nước, Vinh thị có năng lực tiếp tục chỉnh ra xe hơi nước tân tài liệu, Phiền gia hận thấu Vinh thị, đoạn thời gian trước liên thủ chèn ép Vinh thị Phiền gia còn kích động hơn ai khác, đánh lén, vây công, làm phân tách, chỉ cần nghĩ được biện pháp bọn hắn toàn bộ dùng tới, thầm nghĩ đem Vinh thị hoàn toàn xóa bỏ khỏi Vân Hải thị.

    Đáng tiếc gây sức ép lâu như vậy, Vinh thị vẫn sừng sững không ngã, ngược lại còn có thêm một ông chủ sau màn thực lực khủng bố.

    Vì phòng ngừa Quý Hủ không cẩn thận gặp được đáp người điên Vinh thị, Kỳ Bách Trữ hảo tâm nhắc nhở:

    - Vinh thị không thể trêu chọc, đó là một đám người điên tụ tập, một khi bị trành không chết vẫn không xong.. Đúng rồi, ngày hôm qua lão trâu tập kích các anh chính là con trâu của Vinh thị, bọn họ có một đàn trâu dị hóa, thực lực khủng bố, nhất định không nên trêu chọc.

    Trong lòng Quý Hủ vừa động:

    - Một đàn trâu dị hóa? Bao nhiêu con?

    Quý Hủ cũng không ngạc nhiên khi Vân Hải thị biết về « dị hóa », ngay cả trấn Bạch Loan cũng xuất hiện thị huyết nhân, không tin Vân Hải thị không có, chỉ cần bắt được một con thị huyết nhân thì sẽ biết tin tức quan hệ tới cuối thời.

    Kỳ Bách Trữ nói:

    - Có hơn mười con, bình thường làm tọa kỵ đi ra ngoài chỉ vài con, còn lại đều thủ cửa căn cứ Vinh thị.

    Động vật dị hóa không thân thiện với nhân loại, càng khó phục tùng, trâu dị hóa lớn như vậy, thực lực mạnh mẽ, da dày ngay cả cuồng thi cũng không cắn được, có thể phục tùng một con cũng đã rất kinh người, không ngờ còn là một đàn, ai có bổn sự lớn như vậy?

    Nhịp tim Quý Hủ đập rộn lên, người có bản lĩnh này, hắn chỉ gặp qua một người!

    Quý Hủ không chú ý tới khi hắn nhắc tới Vinh thị, sắc mặt Phiền gia càng lúc càng âm trầm, lực chú ý của Quý Hủ đều ở trên người Tần Nghiễn An.

    - Trong Vinh thị có lẽ có người mà tôi muốn..

    Lời còn chưa dứt, Quý Hủ đã bị người kéo ra sau, vài xúc tu màu xám vặn vẹo dữ tợn tập kích trước mặt hắn.. Trì Ánh biến mất tại chỗ, khi xuất hiện đã đứng trước mặt kẻ tập kích, chân đốt sắc bén hung hăng đâm lên bả vai người kia!

    Thanh niên bừa bãi phát ra tiếng kêu thảm thiết, xúc tu đánh lén Quý Hủ nằm rũ dưới đất, còn đang không ngừng vặn vẹo.

    Người căn cứ Phiền gia cực kỳ hoảng sợ:

    - Nhị thiếu!

    Trì Ánh quay về bên người Quý Hủ, chân đốt còn dính máu, lão Tần chỉ có một em trai như Quý Hủ, lão Tần đi vắng, hắn nhất định sẽ không để cho Quý Hủ có việc.

    Phiền Tịnh uể oải nằm dưới đất, vai phải bị đâm một lỗ thủng, miệng vết thương hình răng cưa xé rách, máu điên cuồng trào ra, không thể ngăn lại.

    Hắn đau tới ngũ quan vặn vẹo, khàn giọng kêu:

    - Giết bọn họ cho tôi!

    Kỳ Bách Trữ cả giận nói:

    - Phiền Tịnh! Anh muốn động thủ ngay trước cửa căn cứ khu Đông Khẩu chúng tôi?

    Phiền Tịnh đau tới mức mất đi lý trí:

    - Anh dám bao che bọn hắn, Phiền gia thu thập luôn căn cứ Đông Khẩu!

    Phiền Tịnh gầm lên giận dữ:

    - Giết bọn họ! Ai dám hỗ trợ, cùng nhau giết!

    Mấy dị hóa nhân của Phiền gia liền bổ nhào về hướng bốn người Quý Hủ!

    Sắc mặt Kỳ Bách Trữ xanh mét, người trong căn cứ bảo hộ hắn, chỉ chờ mệnh lệnh của hắn. Tuy Kỳ gia chán nản nhưng cũng không phải không có lực đánh một trận, không nên bị Phiền gia khi nhục như vậy!
     
    Heoheocon9552LieuDuong thích bài này.
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...