Ngôn Tình [Edit] Phục Ưng - Xuân Phong Lựu Hoả

Thảo luận trong 'Box Dịch - Edit' bắt đầu bởi LieuDuong, 8 Tháng chín 2022.

  1. LieuDuong

    Bài viết:
    60
    Chương 30

    ☆ Số điện thoại.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ở cuối thang cuốn, Tô Miểu dẫn Trì Ưng đi vào một khu dân cư phía đối diện, rẽ trái rồi rẽ phải trong những con hẻm nhỏ, rốt cuộc đến tiệm hải ký mì gia Xương Xương mà Tô Thanh Dao thích nhất.

    Như thường lệ Trì Ưng gọi một tô mì canh suông, Tô Miểu vào trong quán đặt món, vừa quay đầu lại, thì phát hiện không còn thấy bóng dáng thiếu niên kia đâu nữa.

    Cũng giống lần trước sao.

    "..."

    Cô buồn bực ngồi xuống dựa vào thành ghế, trong lòng thoáng qua một nỗi trống trải khó hiểu.

    Cảm giác lo được lo mất, thật sự không xong.

    Mỗi lần thấy như đến gần anh hơn một chút, giây tiếp theo lại là xa xôi không thể với tới.

    "Tìm tôi sao?"

    Giọng nói từ tính trầm thấp từ phía sau cô vang lên.

    Tô Miểu quay đầu lại nhìn thấy anh, đáy mắt tĩnh mịch nổi lên gợn sóng: "Tôi nghĩ rằng cậu lại giống như lần trước.. cho tôi leo cây."

    "Lần trước là Tần Tư Dương gọi điện khẩn cấp như muốn đòi mạng." Trì Ưng tay cầm một túi nhựa màu trắng có in tên tiệm thuốc trên đó, "Lần này tôi đã tắt máy."

    "Vậy sao.."

    Từ trong túi nhựa Trì Ưng lấy ra một chai thuốc trị thương bên ngoài và một cây tăm bông, co đầu gối ngồi xổm xuống, vặn nắp chai thuốc ra rồi xịt phủ lên vết trầy xước trên đầu gối cô.

    "Ayyyyza."

    Cơn đau rát ập đến khiến cô hít mạnh một hơi.

    Nhưng Trì Ưng cũng không hề nhẹ tay, thậm chí còn có vẻ thô bạo, dùng tăm bông chấm thuốc, lau qua lau lại từng chút một cho sạch bụi đất trên đầu gối cô.

    "Đau quá.." Theo phản xạ cô co chân lại, hai mắt đều đỏ.

    "Tôi biết là đau rồi." Bàn tay thô ráp của thiếu niên bấu mạnh vào bắp chân cô, giống như giữ chặt lấy con mồi, khiến cô không thể nào động đậy, "Chịu đựng một chút cho tôi xem nào."

    Câu nói này thật ngang ngược lại dịu dàng, quả nhiên Tô Miểu không dám lộn xộn nữa.

    Anh chống khuỷu tay trên đầu gối của mình, cúi người xuống thấp hơn cô một chút, dùng tăm bông bôi thuốc mỡ màu vàng nhạt từng vòng quanh vết thương bị trầy da.

    "Còn đau sao?"

    "Đau lắm.." Nước mắt đau đớn của Tô Miểu đã trào ra, "Đâu có.. đâu có ai lấy cồn trực tiếp xịt thẳng vào vết thương!"

    "Là khử trùng."

    "Điều cơ bản vậy mà cậu còn không biết nữa."

    "Đang học đây."

    "..."

    Trì Ưng cúi sát xuống, miệng nhẹ nhàng thổi thổi vào vết thương.

    Toàn bộ giác quan trên người Tô Miểu đều tập trung hết vào chỗ vết thương trên đầu gối, cô không thể diễn tả được đó là loại xúc cảm gì.

    Không phải đau nữa, mà như bị lông chim xẹt qua xẹt lại từng lần làm cô rùng mình vì ngưa ngứa.

    Vết thương không nghiêm trọng, chỉ là trầy da một chút và ửng đỏ.

    Nhưng làn da của cô trắng nõn mịn màng, vết thương dù rất nhỏ đều như một tỳ vết trông thật rõ ràng.

    Ngay từ cái nhìn đầu tiên lúc gặp mặt, Trì Ưng đã chú ý tới chỗ trầy xước ở đầu gối này, buổi chiều không thấy có, hẳn là vừa mới té ngã khi lại đây.

    Những tưởng rằng cô sẽ chủ động giải thích, thậm chí sẽ than thở vài câu, nhưng cô không hề đề cập đến, chịu đựng đau đớn đứng ở nơi đó.. dán màn hình điện thoại cho anh một lúc thật lâu.

    Đó là lòng tốt, hay vẫn không biết tự chăm sóc mình.

    Tóm lại là.. làm người khác đau lòng.

    Trì Ưng có chút khó chịu: "Vì sao lại bị té ngã?"

    "Đi nhanh quá không cẩn thận."

    Khóe miệng anh tràn ra một nụ cười ngả ngớn: "Thật háo hức muốn gặp tôi đến thế sao?"

    "Không phải vậy đâu." Gương mặt cô gái hơi nóng lên, vội vàng lên tiếng biện giải, "Tôi bị người đuổi theo nên hoảng hốt mà chạy không nhìn đường.."

    Vừa dứt lời, Tô Miểu lập tức hiểu được ngay, Trì Ưng chính là cố ý nói như vậy, chẳng qua muốn cô nói ra sự thật từ miệng mình.

    Anh quá thông minh, khi nói chuyện với anh cần phải chú ý nhiều hơn trong từng câu chữ..

    Cô ngưng lại, không muốn nhiều lời thêm, nhưng Trì Ưng đã có thể đoán được tình hình vào lúc đó.

    Chủ quán bưng lên mì trộn hạt đậu, Tô Miểu cầm lấy hộp ớt cay, một muỗng ớt rồi lại một muỗng dầu thêm vào.

    Trì Ưng vừa tháo đôi đũa dùng một lần ra vừa nhìn cô: "Cậu bỏ nhiều thế."

    "Tôi thích ăn cay." Cô gái le lưỡi nhìn anh cười.

    "Vừa mới kêu đau đến chảy cả nước mắt, bây giờ lại cười vui vẻ như vậy."

    "Đau chỉ một lúc thôi, sẽ vượt qua ngay."

    Trì Ưng cảm nhận được từ trong cơ thể cô biểu hiện một sự cứng cỏi, giống như bông hoa nhỏ nở rộ ngay trong con hẻm bẩn thỉu, liều mạng vươn lên, cố đón lấy một chút ánh sáng mặt trời.

    Tô Miểu nhìn tô mì của anh toàn nước trong veo: "Trì Ưng, cậu không ăn cay được sao."

    "Không quen ăn cay."

    "Một chút thôi, nếm thử?" Cô gái cầm hộp ớt cay đưa đến.

    Người dân thành phố C chẳng ai không bỏ công sức đi khuyên kẻ khác ăn cay.

    "Thử xem xem? Chỉ có một chút thôi, không có ớt cay thì mùi vị không có gì ngon."

    Trì Ưng đưa tay ngăn muỗng ớt lại, vẫn là cự tuyệt: "Không ăn."

    "Vì sao vậy?"

    "Vì sức khỏe."

    "..."

    Tốt thôi, một lý do chính đáng.

    Tô Miểu không dám công kích nữa, buông xuống muỗng ớt cay, cẩn thận nhìn anh xét đoán.

    Dáng vẻ anh ăn không có thô lỗ lắm, nhưng cũng không từ tốn nhỏ nhẹ, chính là như những người con trai thường có, tóc mai hai bên được tỉa ngắn, tóc mái dài hơn, phác họa đường nét sườn mặt, tạo cảm giác mạnh mẽ và sắc sảo.

    Đừng nhìn vào người anh toàn là hàng hiệu với bộ quần áo hoa hoè và đôi giày thể thao đắt tiền, nếu chỉ xem dáng vẻ anh ăn mì ở một quán nhỏ trong ngõ hẻm, thì chẳng có chút nào giống một Thái Tử trong giới kinh thành cả.

    Ở thành phố C này, có thể thấy những thiếu niên như thế khắp mọi nơi.

    Anh nhận ra ánh mắt cô dò xét từ nãy giờ, đặt đũa xuống, khóe miệng nở nụ cười diễu cợt: "Đẹp trai không?"

    Tô Miểu vội vàng dời đi tầm mắt, cúi đầu tiếp tục ăn mì.

    Vài phút sau, cô nhìn thấy Trì Ưng cầm lên điện thoại của mình.

    "Mật mã là gì?"

    Tô Miểu dừng một chút rồi nói: "0000"

    Khóe miệng Trì Ưng cong lên, khẽ cười: "Tôi vừa hỏi cậu nói ngay, sao mà cậu nghe lời như vậy?"

    "..."

    Trong điện thoại của Tô Miểu cũng không có gì bí mật chẳng thể cho người khác thấy, anh muốn dùng, đương nhiên cô sẵn sàng cho anh mượn.

    "Cậu không hề gọi điện thoại cho ai sao?"

    "Có mà."

    "Đâu.."

    Đầu ngón tay Trì Ưng gõ gõ vào màn hình, vài giây sau, anh đưa điện thoại trả lại cho cô.

    Tô Miểu nhìn thấy trên màn hình có thêm một dãy số xa lạ đã được lưu lại~

    "1860987."

    Cô hơi hoang mang ngước lên nhìn anh.

    Trì Ưng cầm lấy đôi đũa, cúi đầu tiếp tục ăn mì~

    "Tôi đã lưu lại số điện thoại mình vào máy cậu."

    "Nếu gặp bất kỳ chuyện gì phiền toái, gọi cho tôi ngay."

    * * *

    Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ,

    Thanks.
     
    Chỉnh sửa cuối: 11 Tháng mười một 2022
  2. LieuDuong

    Bài viết:
    60
    Chương 31

    ☆ Quả là xứng đôi.

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
    Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ,

    Thanks.
     
    Chỉnh sửa cuối: 11 Tháng mười một 2022
  3. LieuDuong

    Bài viết:
    60
    Chương 32

    ☆ Kẻ trộm.

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
    Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ,

    Thanks.
     
    Chỉnh sửa cuối: 11 Tháng mười một 2022
  4. LieuDuong

    Bài viết:
    60
    Chương 33

    ☆ Là mềm lòng.

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
    Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ,

    Thanks.
     
    Chỉnh sửa cuối: 14 Tháng mười một 2022
  5. LieuDuong

    Bài viết:
    60
    Chương 34

    ☆ Được ăn cả ngã về không.

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
    Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ,

    Thanks.
     
    Chỉnh sửa cuối: 7 Tháng một 2023
  6. LieuDuong

    Bài viết:
    60
    Chương 35

    ☆ Tô Miểu đã thắng.

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
    Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ,

    Thanks.
     
    Chỉnh sửa cuối: 7 Tháng một 2023
  7. LieuDuong

    Bài viết:
    60
    Chương 36

    ☆ Trái tim như bị trói buộc.

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
    Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ,

    Thanks.
     
    Chỉnh sửa cuối: 20 Tháng mười một 2022
  8. LieuDuong

    Bài viết:
    60
    Chương 37

    ☆ Cần phải cố gắng hơn nữa.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tần Tư Dương cảm nhận rõ ràng sự tức giận dữ dội trên người Trì Ưng.

    Ở sân bóng rổ, anh ta liên tục bị chơi ép, có vài cú chặt bóng khiến anh ta không thể vượt qua.

    Tần Tư Dương bắt đầu mất tinh thần, trong lúc phòng thủ truy cản, bị Trì Ưng chuyền bóng với một lực mạnh mẽ thô bạo va vào người, làm anh ta ngã ngửa ra.

    Trì Ưng tiến lên hoàn thành cú ba bước lên rổ thật đẹp mắt, sau đó xoay người lại, cúi xuống đỡ anh ta với dáng vẻ rất phong độ.

    Tần Tư Dương có chút uể oải, không còn hứng thú tiếp tục chơi bóng nữa, đi đến dưới bảng rổ uống nước nghỉ ngơi.

    Trì Ưng cũng đến dưới bảng rổ tập dợt ném bóng, hai cánh tay anh có đường cong cơ bắp căng đầy rất hấp dẫn khiến các cô gái đi ngang qua đều đưa mắt nhìn.

    "Cậu đã cho cậu ấy ý tưởng đó phải không?"

    "Làm sao cậu có thể biết được?"

    Tần Tư Dương dùng khăn lông trắng lau mồ hôi, nói một cách chắc chắn: "Có thể chiếm được vị trí số một đứng trước cậu, chỉ có một khả năng thôi, đó là cậu cam tâm tình nguyện mà nhường cho cậu ấy.."

    "Phanh" một tiếng, quả bóng va vào thành rổ quay quanh một vòng, rồi lọt vào trong lưới.

    "Cũng như đã nhường cho cậu."

    "Cho tôi sao?"

    Tần Tư Dương nhặt lên quả bóng rổ dưới chân, cười chế giễu, "Chết tiệt, tôi cứ cho rằng cậu đang có tình cảm phức tạp gì không thể nói cho tôi biết."

    Trì Ưng giật lấy quả bóng trong tay anh ta, hơi hất cằm lên, cười ngả ngớn: "Cũng chẳng phải không thể làm được, ông Ưng của cậu thích làn da trắng, hay là cậu cứ đi theo tôi?"

    "Tôi là của mẹ cậu!"

    Tần Tư Dương bị anh làm cho nổi máu nóng nói bậy, tiến lên ngăn cản anh, giật lấy quả bóng rổ.

    Trì Ưng không để anh ta đụng tới, ngược lại làm như trêu chọc, xoay vòng khiến anh ta kiệt sức.

    Hai người họ chơi đánh bóng với dáng vẻ thật sự ám muội, đến nỗi các cô gái ngồi xem không nhịn được đều cười rộ lên.

    Mỗi cử chỉ giơ tay nhấc chân, khí chất nam tính của Trì Ưng đều tràn ra trong từng hơi thở, cho dù là cùng giới tính, chỉ sợ không có mấy ai đỉnh cấp giống anh, có một áp lực nội tiết tố mạnh mẽ đến vậy.

    Tần Tư Dương thản nhiên nhìn thiếu niên cuồng nhiệt như ánh nắng gay gắt, đè nén giọng, nói một cách trịnh trọng: "Trì Ưng, vui đùa chỉ một chút thôi, không cần phải giúp Tô Miểu.."

    "Lớp trưởng đang dạy tôi phải làm gì sao?"

    "Cậu ấy không thích hợp với tư thục Gia Kỳ, không thuộc về nơi này. Nếu cậu dừng tay lại, tôi sẽ cho cậu ấy ra đi một cách có thể diện."

    Trì Ưng nhìn chằm chằm đôi mắt màu nâu nhạt của Tần Tư Dương, thật lâu sau, khóe miệng nhếch lên: "Xem ra cậu chủ Dương nhà chúng ta thật hăng hái."

    "Tôi không nói đùa đâu, cậu biết đấy, tôi sẽ làm bất cứ điều gì để bảo vệ em gái mình, chỉ cần là em gái tôi không thích người nào.."

    "Lúc này đây, cậu không phải vì em gái bảo bối của mình."

    Trì Ưng bỗng nhiên cắt ngang lời, làm tâm tư Tần Tư Dương như đông cứng lại.

    Anh xoay quả bóng trên đầu ngón tay và liếc nhìn Tần Tư Dương, trong ánh mắt kia.. phảng phất những tia như xuyên thấu toàn bộ suy nghĩ của anh ta, khiến anh ta không còn gì mà che giấu~

    "Trái tim của cậu đã bị cậu ấy làm cho rối tung lên."

    * * *

    Trường trung học tư thục Gia Kỳ thường xuyên cập nhật bảng điểm mỗi khi có sự thay đổi, các học sinh tự đăng nhập vào tài khoản mình, đều có thể tra được điểm trung bình và thứ hạng của mình trong học kỳ này.

    Bởi vì bài tập trên lớp môn ngữ văn đạt thành tích cao nhất nên có thêm điểm thưởng, ba ngày sau, Tô Miểu truy cập vào hệ thống quản lý, tìm thấy điểm trung bình hiện tại của mình: 6, 8.

    Được xếp hạng thứ 23.

    Tim cô như thắt lại.

    "Như thế là tốt lắm rồi!" Hứa Mịch đứng bên cạnh, một tay cầm cây kem chiên giòn, tay kia mở điện thoại, đưa cho Tô Miểu xem điểm của mình~

    4, 9, xếp hạng 35.

    "Hiện tại vừa mới khai giảng, điểm ban đầu của cậu như vậy chẳng tệ tí nào."

    Tô Miểu coi Hứa Mịch như một người bạn rất tốt, nên đều nói thẳng mọi chuyện với cô ấy: "Tớ cho rằng.. ít nhất cũng phải vọt lên top mười."

    Hứa Mịch biết cô còn chưa hiểu rõ các quy tắc của Gia Kỳ, vì thế đã giải thích kỹ càng tường tận cho cô: "Hàng ngày chúng ta đều được cập nhật điểm của các bài tập về nhà, còn có điểm tăng thêm theo hệ số cho ban cán sự lớp hay hội học sinh, thậm chí cả việc làm báo tường.. thật sự những việc này đều được tính vào bảng điểm. Điểm của cậu không đủ cao, có thể là do cậu không đảm đương chức vụ nào trong lớp."

    "Là như thế sao?"

    "Đúng vậy, cho nên việc bầu chọn ban cán sự lớp và hội học sinh ở mỗi năm học, cậu xem bọn họ đều tranh giành muốn vỡ đầu bể trán, chính là vì có hệ số thêm điểm chớ sao. Đợt bầu chọn ban cán sự cho lớp chúng ta ở học kỳ này vẫn chưa bắt đầu, ban cán sự hiện tại đều là của học kỳ trước. Tuần sau chắc là sẽ có một cuộc bầu chọn lại, những người không đủ năng lực sẽ bị hủy bỏ chức vụ."

    Tô Miểu biết Tần Tư Dương chính là lớp trưởng, mỗi ngày có rất nhiều công việc, có đôi khi vừa mới tan học đã bị giáo viên chủ nhiệm gọi vào văn phòng.

    Tần Tư Nguyên là ủy viên văn nghệ, cô ta còn phụ trách hoạt động báo tường mỗi tuần, nếu có liên hoan văn nghệ hay vui chơi giải trí cho lớp, cô ta cũng phải đảm nhận tất cả.

    "Trì Ưng cũng là một ủy viên sao?" Cô tò mò quay sang dò hỏi Hứa Mịch, bởi vì ngày thường chẳng hề thấy anh đảm nhận công tác gì của lớp.

    "Đương nhiên là có cậu ấy." Hứa Mịch cười nói, "Cậu không thấy rất nhiều bạn nữ thích đến gặp cậu ấy hỏi các đề bài sao, bởi vì cậu ấy là ủy viên học tập đó."

    Tô Miểu đã nghĩ ra: "Cho nên nhiệm vụ của cậu ấy chính là giải thích cho các bạn học những điều còn chưa hiểu rõ trong bài học."

    "Việc này còn tuỳ vào vận may nữa, nếu gặp lúc tâm trạng cậu ấy thoải mái, có lẽ sẽ kiên nhẫn hơn để giải thích. Nếu tâm trạng không tốt, kỳ thật cũng có khá nhiều người nếm mùi thất bại, cho nên.. nếu cậu muốn đến để cậu ấy chỉ giáo, cần thiết có một trái tim cực lớn và mạnh mẽ nha, cậu ấy nói chuyện rất thẳng thừng."

    Tô Miểu cười nói: "Tớ thà rằng đi hỏi giáo viên."

    "Hì hì, tớ cũng vậy." Hứa Mịch cũng nở nụ cười thoải mái, "Cậu ấy mà giảng đề cho tớ, chắc chắn tớ sẽ bị căng thẳng mà chết mất, đâu còn tâm trạng nào để nghiêm túc nghe nữa."

    "Tỷ lệ tăng thêm điểm của ban cán sự lớp đều giống nhau sao?"

    "Tất nhiên là không giống nhau, lớp trưởng mỗi tuần đều phải điền vào biểu mẫu báo cáo công việc của lớp, mỗi người phải làm bao nhiêu công tác khác nhau, cho dù có làm tốt hay không, đều sẽ ảnh hưởng đến điểm số. Nếu không làm tốt công tác của mình, thậm chí sẽ bị trừ điểm nữa đó."

    "Thì ra là thế."

    Tô Miểu không nghĩ tới trường tư thục Gia Kỳ tính điểm thành tích rất chi tiết rõ ràng đến vậy, hầu như tất cả các hành vi của học sinh trong trường đều được đưa vào đánh giá.

    Nếu cô muốn lấy được học bổng, thứ hạng của cô ít nhất cần phải xếp trong số ba người đứng đầu lớp..

    Cho nên nhất định phải tăng thêm điểm để lên mấy hạng, như vậy cô cần tích cực tranh cử vào ban cán sự lớp, làm kiểm tra tuần và kiểm tra tháng, còn có một số các hoạt động thi đua, cô đều phải tham gia hết.

    * * *

    Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ,

    Thanks.
     
  9. LieuDuong

    Bài viết:
    60
    Chương 38

    ☆ Hình xăm.

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
    Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ,

    Thanks.
     
  10. LieuDuong

    Bài viết:
    60
    Chương 39

    ☆ Đường còn dài, đừng ngã nơi này.

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
    Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ,

    Các bạn ấn thích và bình chọn 5 sao để ủng hộ editor nhé,

    Thanks.
     
    Chỉnh sửa cuối: 30 Tháng mười một 2022
Trả lời qua Facebook
Đang tải...