Dễ Yêu, Dễ Quên Để yêu thì mau lắm, có khi chỉ vài giây Cuồng nhiệt rồi say đắm, cũng chỉ mất mấy ngày. Lời yêu thì dễ nói, nhưng người cũng dễ quên Thường những gì đến vội, rất khó để lâu bền.
Có Những Ngày Biển Khóc Có những ngày biển khóc gọi tên em Giống như anh những ngày xưa từng khóc Có những ngày biển đang tâm hằn học Giống như anh bao năm tháng đã từng. Mình có là gì, chỉ hai kẻ người dưng Chỉ hai người từng qua mùa thương nhớ Rồi vô duyên, cuộc tình mình dang dở Giấu trong lòng câm lặng những niềm đau Chỉ những ai từng đánh mất đời nhau Mới hiểu được sao biển buồn đến thế Cứ xanh biếc mênh mông trong dòng kể Chuyện tình buồn nơi con sóng ra khơi
Khóc Dễ gì tỉnh khỏi cơn say Dễ gì sâu nặng mà thay đổi lòng Miệng rằng: Đã hết chờ mong Thực ra nào đã khóc xong nỗi buồn? Nắng Lạnh –
Nỗi Đau Xếp Lại Em trở về xếp lại những nỗi đau Mặc lên áo của những người mạnh mẽ Nở nụ cười trên bờ môi nứt nẻ Học vẽ màu trời để đáy mắt em xanh Nguyễn Ngọc Sang –
Thấu Suốt Rồi sẽ đến một ngày ta hiểu được Dù lòng ta có tha thiết thế nào Người vẫn cứ lạnh lùng không cảm động Vậy thì thôi, chứ biết phải làm sao. Rồi sẽ đến một ngày ta thấu suốt Một người kia dù có tốt cách gì Cũng có lúc sẽ làm mình đau đớn Và mình cần phải học cách quên đi. Nguyễn Thiên Ngân –
Lỡ Duyên Có những chuyện dù lòng tha thiết mãi Vẫn tuyệt nhiên chẳng thể đổi thay gì Có những người trên đời là như vậy Gặp gỡ rồi cũng chỉ để quên đi. - Nắng Lạnh-
Đã Từng Thôi chẳng còn gì nữa Hoàng hôn cũng nhạt màu Dăm ba điều vội hứa Nay cứa vào lòng đau. Bàn tay từng rất ấm Giờ xa cách dửng dưng Lời yêu nào sâu đậm Rồi cũng hóa "đã từng".. Nắng Lạnh –
Hoa Vàng Anh sẽ mang hạt hoa vàng đi rải Khi mùa Đông thoai thoải phía lưng đồi Em có nhớ màu hoa trong gió thổi Hay vô tình như em đã quên tôi? Trên thảm cỏ mấy hạt còn chưa nở Đêm gom sương tưới vỡ những xanh màu Mưa đến muộn hay trời còn cất giấu Tôi lòng buồn khóc xuống tựa mùa Ngâu! Nguyễn Huy –
Vết Thương Lòng Vết thương lòng em hẳn là sâu lắm Tôi thấy em cứ lặng lẽ khóc hoài Rồi em bảo giờ chẳng dám tin ai, Người ta yêu, rồi người ta đi mất. Ồ, tôi nghĩ, đời thiếu công bằng thật Còn bao người mong được nắm tay em Nếu chỉ vì một kẻ đã từng quen, Mà em vội đóng cửa tim mình lại. Có người tìm đến, người sẽ bên em mãi Em lại không kịp mở khóa thì sao? Tôi mong em cứ để nước mắt trào Cứ yếu đuối, và buồn thương đôi lúc Nhưng đừng tự đẩy mình xa hạnh phúc Người biết thương em sắp đến đây rồi. Nắng Lạnh –