Bán Nỗi Buồn Mình đem rao bán nỗi buồn Ba đồng một mớ, tặng luôn tim mình Ai ngờ phiên chợ lặng thinh Nỗi buồn thì ế, mình thì cô đơn.
Tình như chiếc lá Lòng em gầy như lá Sao qua nổi gió mùa? Đem tim mình ra cược Nhận lấy một trận thua.
Ảo Tưởng Bởi cuộc đời là vạn điều ảo tưởng Vạn trông chờ người ta đặt lên nhau Nên em hỡi xin em đừng thất vọng Nếu ngày kia chính em cũng đổi màu.
Hoa Bên Hiên Nhà Nếu một hôm người thấy Ai ngồi chăm khóm hoa Mắt nhìn trong trẻo thế Như chưa từng đau qua Thì người ơi, có thể Họ đã từng bôn ba Chân bước liều tươm máu Lòng trải nhiều mưa sa Để trở về thơ dại Ca vui bên hiên nhà.
Tỉnh Mộng Có người sực tỉnh cơn mơ Có người đã hết ngóng chờ một ai Để lòng người hết chông gai Để lòng người hết một vài tương tư.
Giấc Mộng Giá mà ta thiếp đi một chốc Tỉnh lại thấy người đang nắm tay Phải mà người biết trăm cơn mộng Chỉ nhớ người thôi – nhớ rất đầy Nguyễn Thiên Ngân –
Dở Dang Rồi xuân hết mùa đi chừng nhanh quá Những chậu hoa cố tưới vẫn cứ tàn Những cơn gió bỗng đổi mùa oi bức Những đoạn tình đang đẹp hóa dở dang Trăng đã ngủ xin đừng đánh thức Tình đã chết nhắc lại thêm đau Dang tay ôm nửa mảnh trăng sầu Yêu rồi mới biết tình đầu khó quên.
Em Ngu Ngốc Chỉ em cảm thấy đó là yêu Chứ anh đâu có hứa hẹn nhiều? Đôi khi anh nói chỉ để đó Còn em lại nghĩ chuyện trăm năm Chỉ em biết lòng mình tan vỡ Một chiều anh nói mình là bạn Hóa ra tình cảm những năm tháng Chỉ mình em nghĩ là tình yêu