Tản Văn Tuyển Tập Tản Văn: Save Our Lives - Bát Bảo Muội Muội

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Bát Bảo Muội Muội, 16 Tháng sáu 2022.

  1. Bát Bảo Muội Muội .

    Bài viết:
    55
    Tên truyện: Save Our Lives

    Tác giả: Bát Bảo Muội Muội

    Thể loại: Tản Văn


    CHAPTER 1: SAVE OUR LIVES

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thuở khởi sinh, trong vũ trụ mang theo ánh sáng thuần khiết nhất, ở nơi đất đai trù phú này, chỉ có chúng tôi và Người mặt đối mặt. Tiếng ca của chúng ta lan xa khắp vũ trụ rộng lớn, tiếp sức cho vệt sáng của những vì tinh tú.

    Giờ đây, chỉ có chúng tôi ở lại đây, nơi đất mẹ đang dần bị bóng tối chiếm lấy. Bất kể những hi vọng mà Người trao cho chúng tôi, cây thường xanh vẫn tàn lụi theo thời gian dần trôi, còn màu lá của sự sống cũng dần héo úa đi. Chỉ để lại những tiếng khóc than đầy buồn thương.

    Tấm rèm đêm buông xuống và bóng tối bao trùm lấy chúng tôi. Bất kể những cố gắng của chúng tôi, mùa đông vẫn cứ kéo tới còn mùa xuân thì vẫn mãi cách xa. Cánh rừng nhiệt đới từng rực rỡ đến thế, vậy mà giờ đây lại nhuốm màu xót thương cho quá khứ huy hoàng của đất mẹ.

    Xin Người hãy cứu rỗi lấy cuộc sống của chúng tôi trên Trái Đất này. Hãy cứu lấy cuộc đời chúng tôi khỏi những tiếng cầu cứu của nơi đây. Để con người cảm nhận được những yêu thương đong đầy. Hãy dẫn lối cho nhân loại đến nơi có ánh sáng nhân từ. Là ánh sáng tỏa sáng rạng ngời, chỉ lối giúp chúng tôi thoát khỏi cuộc sống đầy lầm than đen tối, là ánh sáng mà chúng tôi mãi hi vọng. Cũng là ánh sáng của những linh hồn tự do đầy bay bổng.

    Xin Người hãy phái những linh hồn của rừng rậm già cỗi, để bảo vệ lấy Đấng tạo hóa tối cao và đầy cao thượng. Cầu xin Người hãy thương xót lấy chúng tôi, hãy cứu chuộc chúng tôi khỏi những con quỷ dữ của lòng tham không đáy.

    Xin Người hãy bật mí cho tôi biết, tại sao con đường phía trước lại như trải dài về phía vô tận? Vì dù cho tôi có bước đi bao xa, dù cho tôi vẫn luôn giữ vững niềm tin vào một ngày mai tươi sáng. Thì dường như tôi vẫn luôn lạc lối trên con đường đầy chông gai này. Toàn nhân loại chỉ biết đứng trơ mắt ra bất lực mà nhìn vạn vật tan biết, chứng kiến sự sụp đổ của thế giới này.

    Xin Người hãy mang tôi đi theo, đi về miền đất của những tia sáng xuyên thấu, để cứu rỗi lấy cuộc đời của chúng tôi ở nơi đây. Để con người cảm nhận được thứ tình yêu đong đầy trong tâm can, và để trái tim lạnh lẽo được sưởi ấm bằng thứ tình yêu chân thành ấy.

    Save our lives, xin hãy cứu lấy chúng tôi! Xin Người hãy mãi dẫn lối và dìu dắt chúng tôi, để nhân loại có thể bước qua cả ánh sáng nơi chân trời ở phương xa kia. Xin hãy cứu rỗi lấy hành tinh mẹ của chúng ta, cứu lấy địa cầu tươi đẹp này, là hãy cứu lấy không chỉ là con người mà còn cả muôn vạn cỏ cây. Để lan tỏa niềm vui tới mọi ngóc ngách khắp thế gian, để cùng nhau dẫn lối vạn vật đến với hơi thở của sự sống.

    Liệu rằng sẽ có ngày, thường xuân sẽ lại tốt tươi chứ? Người có chắc rằng chúng ta sẽ lại quay trở về với quá khứ huy hoàng ngày xưa ấy, là nơi vạn vật cùng nhau nhảy múa hát ca không. Hay đợi ta sẽ chỉ còn là bầu trời xám xịt và tăm tối, là báo hiệu cho sự diệt vong.

    But of the tree of the knowledge of good and evil, thou shalt not eat of it: For in the day that thou eatest thereof thou shalt surely die.


    "Thế gian này vẫn luôn có cái gọi là quả của cây biết thiện và ác: Nếu như ngươi ăn nó thì sẽ phải nhận lấy cái chết."

    ..

    -CONTINUE-
     
    AiroiD, LieuDuong, chiqudoll5 người khác thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 12 Tháng bảy 2023
  2. Đăng ký Binance
  3. Bát Bảo Muội Muội .

    Bài viết:
    55
    CHAPTER 2: MAISON

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Giờ đây, khi hơi thở đang dần trở nên ngột ngạt và chân trời ngày mai đang dần khuất bóng. Xin Người hãy ở lại nơi mặt đất đang rung chuyển và dần sụp đổ này.

    Dấu hiệu chết chóc dần lộ diện đến mức chúng tôi đã quá quen thuộc với nó. Cho đến khi tôi không thể nào ngoảnh mặt làm ngơ được nữa, vì tôi đã nhìn rõ góc khuất xấu xa của thế giới này. Ngày đêm mải mê băng rừng lội suối, để theo đuổi thứ ánh sáng của chân lí chói lòa. Để ngày đêm soi chiếu sâu vào bên trong bạn và phá vỡ mọi thói quen của bạn.

    Xin hãy cứu lấy ngôi nhà nơi rừng thiêng của tôi. Xin hãy cứu lấy cả mái nhà nơi địa cực quanh năm phủ tuyết trắng xóa. Xin hãy nhìn tới cả nơi biển nước mênh mông rộng lớn và cả chảo lửa cát cháy quanh năm kia nữa. Hãy đứng dậy để bảo vệ mái nhà của tôi cũng là của muôn loài, xin ai đó hãy cùng chúng tôi chiến đấu!

    Mọi người có thể làm mọi điều mà họ muốn cho tới khi lời thú nhận sáo rỗng được thốt lên. Nếu bạn muốn thì cứ nhắm chặt mắt và chờ xem những điều gì sẽ xảy đến. Để khi bạn hối tiếc thì tôi cũng biết rằng mọi chuyện đã quá muộn rồi, nhỉ? Vì tất cả những sự ngây thơ vô tội ấy của bạn đang gây nguy hại tới những gì đang bên cạnh tôi. Bạn không thấy mình nóng nực một cách kỳ lạ ư? Đúng rồi đấy, bởi những gì đang cạn kiệt ở hành tinh này đều tương ứng với những gì xảy ra với lương tâm của bạn thôi.

    Tôi không thể tiếp tục nói dối nữa, vì tôi hiểu rõ mọi chuyện đang xảy ra với mái nhà thân thương này, nhìn sự ngu dốt tới nực cười của bạn kìa. Bạn có nhớ chăng, những khi tôi men theo vết mưa dưới những đám mây đen u tối, cả ngày lẫn đêm đều nhắc nhở lương tâm bạn hãy dừng lại ngay khi còn có thể. Bạn có nhớ không, những khi tiếng sét vang lên tựa như tiếng khóc thống thiết của Người trước sự ra đi của những đứa con thơ vô tội? Chẳng phải tôi vẫn luôn ngăn cản bạn sao? Tại sao mọi chuyện vẫn cứ tiếp diễn? Tự tay đốt đi mái nhà của mình vui đến vậy sao? Tự tay đầu độc chính làn nước trong xanh kia hạnh phúc đến vậy ư?

    Xin hãy thức tỉnh chút lương tri cuối cùng để cứu lấy những mảnh rừng xanh thắm, cứu lấy cả bầu trời nơi tôi ngắm nhìn những mảnh cực quang rực rỡ, xin hãy cứu lấy mái nhà mến thương này, hãy cùng chúng tôi chúng tay gìn giữ! Để giữ gìn làn nước xanh thẳm ấy, và cứu lấy cả ánh mắt của những con vật kêu la thảm thiết, xin hãy có ai đó đứng dậy chiến đấu cho chúng tôi!

    Đi theo làn gió xuân và tô màu lại vạn vật, dần tua lại khoảnh khắc lúc giao mùa. Đó là lúc nước mắt chợt rơi, mỉa mai lăn trên làn tuyết đang dần tan đi hòa vào hư vô. Để đến lúc này bạn mới nhận ra một quy luật tất yếu của tạo hóa: Một khi bạn đi ngang qua, mọi thứ sẽ đi vào cõi khởi tạo vĩnh hằng. Và nếu bạn cứ làm thinh vờ như không biết gì thì mọi thứ sẽ tan biến mãi mãi. Vậy nên hãy cứu lấy mái ấm của chúng ta, dù là nơi rừng rậm sâu thẳm hay địa cực lạnh giá, dù là chảo lửa nóng rực hay biển sâu giận dữ, vì đâu cũng là nhà, là nơi mà ánh sáng luôn chiếu rọi sáng lòa.

    Xin hãy cứu lấy mảnh đất xanh tươi và màu mỡ này, vì nó là mái nhà của chúng ta!


    ..
    -CONTINUE-
     
    AiroiD, LieuDuong, chiqudoll1 người nữa thích bài này.
    Last edited by a moderator: 2 Tháng một 2023
  4. Bát Bảo Muội Muội .

    Bài viết:
    55
    CHAPTER 3: UTOPIA



    Bấm để xem
    Đóng lại
    Như ánh đèn đường ngoài kia, sáng lên ánh sáng của những giấc mơ màu vàng kim. Đêm nay là đêm tối được nung nấu bằng những cám dỗ. Cùng dắt tay nhau đi đến miền đất Hứa nào.

    Giữa ranh giới của những ước mơ và thời gian của thực tại. Những vấp ngã là nơi lần đầu ta gặp gỡ, à đúng rồi, chúng ta cùng nhau sa ngã mà nhỉ? Chẳng có nơi nào như nơi này ta có thể cùng nhau ăn mừng một cuộc đời như thế.

    Từ bông hoa trà đến nụ hoa cẩm quỳ.

    Trái tim của tôi đã thuộc về Người với sự chân thành.

    Tôi và Người như ngọc trai dưới biển, vì giờ ta ở đây, nơi miền đất Hứa. Nhưng đừng để sự cám dỗ ấy nuốt chửng lấy đôi ta. Đứng dưới gốc cây kia, tôi hạ gối của mình, để cùng Người vun đắp nơi miền đất đầy mong đợi này.

    Mười tỉ năm trước công nguyên, là khi chúng ta được hưởng tự do tuyệt đối, chào mừng đến với Utopia của chúng ta. Hãy tỉnh táo lên, đừng để cám dỗ cắn nuốt lấy mình. Bởi nếu không thoát khỏi nó, thì nơi đây sẽ thành Chốn Phản Địa Đàng đầy kinh tởm. Là nơi mà ta cắn xé nhau để có thể giành được lợi ích. Màu trắng của hòa bình sẽ bị màu đen của sự xấu xa vấy bẩn đấy.

    Hãy dùng chính sự kiên trung để làm cho màu trắng của hòa bình có thể trung hòa được sự cám dỗ kia, và hơn thế nữa còn hợp nhất chúng để tạo thành khát vọng. Vì tất cả chúng ta đều là bản ngã của Cây Sinh Mệnh. Bỗng nhiên mọi thứ trước mắt tôi đều trở nên thật rõ ràng, như hàng triệu ngôi sao đang soi chiếu vào tấm gương linh hồn, như tôi đèn đường mang theo ánh sáng của những cơn mê hoàng kim sáng ngời.

    Đẹp đẽ, soi sáng và mang tới sự hiểu biết. Một thế giới mới với những điều kỳ vĩ. Những thành phố được tô điểm bởi nghệ thuật và khoa học kì thú. Mọi thứ đều như hơi thở của ma thuật và sự huy hoàng quyện vào trong tôi.

    Từ bông hoa trà đến nụ hoa cẩm quỳ.

    Trái tim của tôi đã thuộc về Người với sự chân thành.

    Hạ thấp bản ngã, nâng nhẹ đôi tay, hãy để tôi cùng Người dựng xây chốn thần tiên. Hãy để tôi làm ánh sáng của ngọn lửa chân lý, tiêu diệt mọi tội lỗi của những bản ngã sa đọa. Kẻ đứng đầu ngọn sóng lại là kẻ bị nhấn chìm bởi vinh quang, chính vì thế mà xuyên qua tầng mây nơi Địa Đàng đã gửi lời cảnh cáo vùng đất này đang quá tối tăm rồi. Liệu rằng biển có còn nhìn được chiều cao của ngọn sóng ấy không?

    Khi Mặt Trời và Mặt Trăng đều dần trở nên mờ nhạt, đó là khi ta nghe thấy tiếng khóc than nơi sự chết chóc ùa về. Từ Rascanya đến La Saidia, đâu đâu cũng là tiếng gầm rú của cám dỗ đen tối khiến cho ai ai cũng phải thốt lên lời thú tội. Nhưng trong tầm mắt tôi vẫn duy chỉ mình Người. Dục vọng trong mắt Người như cuồng phong bão tố làm tôi nghẹt thở. Bên tai văng vẳng những lời oán thán la khóc, dẫu biết rằng đó đều là hậu quả của những sự tham lam ngu dốt đến tột cùng. Mà sao tôi chỉ muốn bỏ qua hết thảy, để trong mắt chỉ luôn có Người- vùng đất Hứa của riêng tôi.

    Tôi và Người chỉ nên là một, và hãy là một. Để hòa mình vào cõi vĩnh hằng. Và rồi cùng nhìn xuống cõi lầm than chỉ toàn những oán thán. Thế nhưng đừng ngừng mơ ước về một cuộc sống tốt đẹp hơn, đừng chỉ biết khóc bởi có lẽ bạn đang đứng trên ranh giới của một cõi mơ.

    Đêm nay là đêm tối được nung nấu bằng những cám dỗ. Cùng dắt tay nhau đi đến miền đất Hứa nào.

    - CONTINUE-


     
    AiroiDHạ Quỳnh Lam thích bài này.
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...