Tình bạn
Thể loại: Tản Văn
Tác giả: Ngọc Xuân
Thể loại: Tản Văn
Tác giả: Ngọc Xuân

Trong một lần nói chuyện vui với người bạn ở quán chè bưởi: "Thấy tôi dễ thương chưa? Ai cho tôi đồ ăn là tôi thương liền hà! (thương đồ ăn)". Bạn nhìn tôi cười, nói: "Ừ, đúng là dễ thương thiệt nhưng thương không dễ chút nào".
Nhớ lại cái lần ăn tô hủ tiếu bị người ta để ớt, cay đến nổi tôi không sao ăn được. Nghĩ lại mà thấy ấm ức. Bạn nhìn tôi biết tôi ăn chẳng được nên bảo: "Ăn không được thì thôi, đừng có cố". Với một người không ăn được ớt thì bấy nhiêu đó cũng đủ khiến họ phát hoảng, nóng như lửa đốt. Sao có thể so sánh, đánh giá khả năng ăn ớt giữa người sành ăn ớt với người không biết ăn ớt chứ! Lúc ấy tôi muốn bỏ cuộc, bỏ ngay tô hủ tiếu trên bàn nhưng nghĩ đến cảnh có nhiều người chết đói, hàng ngày khao khát miếng ăn mà họ nào có được nên tôi cố gắng.
Tôi ăn là để no chứ thực chất không phải vì nó ngon, hợp với khẩu vị của mình. Lần đầu tôi ăn được như vậy là giỏi rồi đó! Lâu lâu thử nếm thêm hương vị cay đắng đặng cho biết với người ta đồ. Hôm đó, bạn không hỏi về những chuyện buồn xảy ra trong quá khứ của tôi. Bạn kiếm nhiều chuyện nói vì muốn phá tan sự im lặng từ tôi, không để tôi có thời gian nghĩ ngợi lung tung, vớ vẩn đến những chuyện buồn đã qua. Và hình như bạn cũng hiểu được đôi phần nỗi buồn nơi tôi.
Có phải cuộc sống đang thử thách lòng kiên nhẫn, ý chí, nghị lực của tôi chăng. Tôi nghĩ tất cả chỉ là phép thử nên tôi sẽ mạnh mẽ, cố gắng vượt qua. Dẫu sao thì cũng cảm ơn bạn nhé, vì tô hủ tiếu cay không tưởng! Sau này khi nghĩ lại, có lẽ tôi sẽ nhớ đến quãng thời gian sinh viên của mình nhiều, nhất là tô hủ tiếu cay ngoài sức tưởng tượng! Sáng nay, tôi nhận được yêu thương từ người thương của tôi. Tôi gọi cái món tôm luộc này bằng cái tên ngọt ngào, chứa đầy tình cảm, có chút lãng mạn, sến súa, đó là "Tôm yêu thương"!
Ngay lúc này đây tôi không chỉ thấy thương đồ ăn mà tôi còn thấy thương người mang "Tôm yêu thương" đến tặng cho mình. Cảm ơn rất nhiều nhé, người thương! Thành phố về đêm lung linh sắc màu, đẹp huyền ảo. Có những lúc tôi muốn ở nơi đây mãi thôi, nhưng xem ra không khí, nhịp sống nơi đây có vẻ nặng nề, mệt mỏi, áp lực hơn tôi nghĩ.
Để được ở nơi đây, tôi đã phải đánh đổi nhiều thứ: Đánh đổi những giấc ngủ ngon, đánh đổi những bữa cơm ngon, đầm ấm bên gia đình, đánh đổi những niềm vui, hạnh phúc bên người thân, đánh đổi những giọt nước mắt vì đôi lúc nhớ nhớ, thương thương vẻ mộc mạc, chân tình nơi thôn quê, nhưng ngược lại tôi thấy mình cũng được không ít khi ngay lúc này đây tôi không quá vui cũng chẳng quá buồn, hàng ngày vẫn dành cho mình những giây phút bình yên, chịu lắng lòng ngồi nghĩ ngợi, chiêm nghiệm về cuộc sống quanh đây..
Như nhiều bài viết trong tập sách này thể hiện rõ nét, mình tin ở đời, bất kỳ ai đó gặp nhau, mang đến cho nhau niềm vui hay nỗi buồn, hạnh phúc hay đau khổ, đều là có sự đẩy đưa của Duyên và Nợ. Vậy thì, trong lúc ta đang trôi theo dòng chảy của đời sống dưới những sự tác động của Duyên và Nợ, hãy cố gắng đối xử với nhau tử tế một chút. Để hóa giải nợ nần và bồi đắp thêm duyên lành.
Bạn thấy đó, khi bạn phát âm chữ 'thương', chữ 'tử tế', đôi môi bạn mềm đi, thanh giọng bạn nồng cảm xúc, và nếu bạn nhìn vào gương, đảm bảo bạn sẽ nhận ra đôi mắt của bạn cũng hiền từ đi hẳn. Vì bạn đang gieo một dạng năng lượng lành vào vũ trụ, cùng với những hành động lành tương ứng. Vì thế, hãy năng nói chữ "thương", chữ "tử tế", nha bạn!
Một năm trôi qua, vui có, buồn có, hạnh phúc có, đau khổ có, nhưng cũng nhờ nó mà cuộc sống của tôi trở nên thú vị với nhiều gam màu sáng tối pha lẫn. Tôi nghĩ đến nhiều điều, có lẽ tôi không dễ quên như mình tưởng nhưng tôi tin thời gian sẽ giúp tôi quên những điều cần quên, nhớ những điều cần nhớ.
Trước đây, trái tim tôi rộng mở, tôi hay nghĩ đến người khác; Giờ trái tim tôi nhỏ bé đến mức tôi chỉ nghĩ, chỉ tin mỗi mình.
Cám ơn những tình cảm trong sáng, quá đỗi hồn nhiên thời phổ thông (đặc biệt cám ơn cậu bạn hát bài: "Thương thầm" gửi cho tôi gần đây). Tôi quý lắm những tình cảm chân thành của các bạn! Chúng ta mãi là bạn tốt của nhau nhé!
Đôi khi tình bạn còn lãng mạn hơn tình yêu nhiều vì có bao giờ chúng ta giận dỗi, chia tay nhau đâu! Hihi. Và chỉ có phụ nữ mới mang lại hạnh phúc cho nhau (một thứ tình cảm giản đơn, không toan tính, vụ lợi).
Ngẫm về "Tình bạn" :
"Tớ chỉ đơn giản gọi cậu là bạn, không gán cho nhau chữ thân vì tớ sợ thân rồi sẽ mất".
Trong tình bạn, nếu tớ và cậu giống như hai cốc thủy tinh, cậu cứng cỏi, tớ cứng cỏi, va vào nhau chắc chắn sẽ đứa này nứt, đứa kia mẻ, ai cũng thương tích đầy mình, ai cũng sẽ chịu tổn thương. Nhưng nếu cậu là cốc thủy tinh còn tớ là nước và ngược lại thì khi va vào nhau nước sẽ tự điều chỉnh mình theo hình dạng chiếc cốc. Tình bạn cũng vậy, khi có chuyện, nếu cậu hoặc tớ là nước thì sẽ chẳng ai phải tổn thương cả.
Chúng ta, đã từng có những lần cãi nhau lớn, lơ nhau, đôi khi khó chịu về cách sống của nhau. Nhưng đó là khi chưa hiểu nhau, chưa trưởng thành đủ để chấp nhận lối sống, suy nghĩ của nhau.
Cậu mệt mỏi, tớ mệt mỏi, chúng ta cứ thế để tình bạn nhạt nhòa đi nhưng may là chúng ta vẫn còn cơ hội để nắm lấy một điều quan trọng sắp vụt mất. Nhưng một khi đã hiểu nhau đủ để mở lòng, để tin, để chấp nhận con người nhau và đối xử với nhau bằng sự chân thành thì khi ấy tình bạn sẽ bền chặt theo cách của riêng nó.
Bạn, không quan trọng hoàn cảnh, không quan trọng tiền bạc, nhưng quan trọng nhất sự chân thành, thành thật trong những lời nói, những cậu chuyện kể nhau nghe. Phải sống thật với nhau thì mới có thể đi cùng nhau dài lâu. Đã gọi nhau là bạn thì hãy sống với nhau bằng sự chân thành, thành thật và bao dung. Bởi nếu bạn đáp lại người khác bằng sự giả dối thì họ cũng sẽ trả lại bạn điều tương tự.
Jinie Lynk "
Cám ơn vì đã giúp tôi mạnh mẽ hơn, vững vàng hơn! Những gì không tốt đẹp hãy để nó khép lại ở năm cũ để đón chào một năm mới tốt đẹp hơn. Không còn bao lâu nữa tôi xa Cần Thơ rồi! Ngẫm nghĩ cho cùng niềm vui vẫn nhiều hơn so với nỗi buồn. Những con người dễ thương, đáng yêu và tốt bụng mà tôi đã từng gặp gỡ, quen biết, hàn huyên đủ thứ chuyện thế thái nhân tình làm sao tôi có thể quên được.
Người ta thường nói, đừng vì một chuyện buồn vớ vẩn ở quá khứ mà quên đi những niềm vui ở hiện tại. Gặp gỡ rồi chia ly cũng là quy luật của tự nhiên, quy luật của cuộc sống, quy luật của nhân quả. Có gì mà bận lòng, lưu luyến hay hối tiếc. Sống không hổ thẹn với lòng, đối xử tốt, biết nhường nhịn người khác là điều cần thiết. Nhớ lại, đã bao lần tôi khóc vì buồn, vì nỗi đau mất mát người thân, vì nhớ, vì thương người, thương mình.
Và cũng đã bao lần tôi tự nhủ, tự động viên bản thân, phải thật mạnh mẽ đối mặt với bao chuyện dở khóc dở cười trên đời. Hai mươi mấy tuổi đủ giúp tôi trưởng thành hơn, có cái nhìn sâu sắc và nhận ra nhiều điều ý nghĩa, thiết thực từ cuộc sống phong phú, đa dạng, muôn màu muôn vẻ, muôn hình vạn trạng. Tình cờ đọc những dòng này trên mạng:" Có hội ngộ, ắt sẽ có chia ly, chỉ là sớm hoặc muộn. Đó là những ngã rẽ của cuộc đời mà chúng ta chắc chắn sẽ phải trải qua nhiều lần. Vì vậy hãy hết lòng, yêu quý, sống tốt, trân trọng, giữ gìn khi đang còn hội ngộ. Và cũng hãy biết chấp nhận, an lòng, bình tâm, hoan hỷ khi đến lúc buộc phải chia ly. Học cách sống hết lòng và biết buông xả đúng lúc, chúng ta sẽ không tự làm khổ mình."
Hết
Nhớ lại cái lần ăn tô hủ tiếu bị người ta để ớt, cay đến nổi tôi không sao ăn được. Nghĩ lại mà thấy ấm ức. Bạn nhìn tôi biết tôi ăn chẳng được nên bảo: "Ăn không được thì thôi, đừng có cố". Với một người không ăn được ớt thì bấy nhiêu đó cũng đủ khiến họ phát hoảng, nóng như lửa đốt. Sao có thể so sánh, đánh giá khả năng ăn ớt giữa người sành ăn ớt với người không biết ăn ớt chứ! Lúc ấy tôi muốn bỏ cuộc, bỏ ngay tô hủ tiếu trên bàn nhưng nghĩ đến cảnh có nhiều người chết đói, hàng ngày khao khát miếng ăn mà họ nào có được nên tôi cố gắng.
Tôi ăn là để no chứ thực chất không phải vì nó ngon, hợp với khẩu vị của mình. Lần đầu tôi ăn được như vậy là giỏi rồi đó! Lâu lâu thử nếm thêm hương vị cay đắng đặng cho biết với người ta đồ. Hôm đó, bạn không hỏi về những chuyện buồn xảy ra trong quá khứ của tôi. Bạn kiếm nhiều chuyện nói vì muốn phá tan sự im lặng từ tôi, không để tôi có thời gian nghĩ ngợi lung tung, vớ vẩn đến những chuyện buồn đã qua. Và hình như bạn cũng hiểu được đôi phần nỗi buồn nơi tôi.
Có phải cuộc sống đang thử thách lòng kiên nhẫn, ý chí, nghị lực của tôi chăng. Tôi nghĩ tất cả chỉ là phép thử nên tôi sẽ mạnh mẽ, cố gắng vượt qua. Dẫu sao thì cũng cảm ơn bạn nhé, vì tô hủ tiếu cay không tưởng! Sau này khi nghĩ lại, có lẽ tôi sẽ nhớ đến quãng thời gian sinh viên của mình nhiều, nhất là tô hủ tiếu cay ngoài sức tưởng tượng! Sáng nay, tôi nhận được yêu thương từ người thương của tôi. Tôi gọi cái món tôm luộc này bằng cái tên ngọt ngào, chứa đầy tình cảm, có chút lãng mạn, sến súa, đó là "Tôm yêu thương"!
Ngay lúc này đây tôi không chỉ thấy thương đồ ăn mà tôi còn thấy thương người mang "Tôm yêu thương" đến tặng cho mình. Cảm ơn rất nhiều nhé, người thương! Thành phố về đêm lung linh sắc màu, đẹp huyền ảo. Có những lúc tôi muốn ở nơi đây mãi thôi, nhưng xem ra không khí, nhịp sống nơi đây có vẻ nặng nề, mệt mỏi, áp lực hơn tôi nghĩ.
Để được ở nơi đây, tôi đã phải đánh đổi nhiều thứ: Đánh đổi những giấc ngủ ngon, đánh đổi những bữa cơm ngon, đầm ấm bên gia đình, đánh đổi những niềm vui, hạnh phúc bên người thân, đánh đổi những giọt nước mắt vì đôi lúc nhớ nhớ, thương thương vẻ mộc mạc, chân tình nơi thôn quê, nhưng ngược lại tôi thấy mình cũng được không ít khi ngay lúc này đây tôi không quá vui cũng chẳng quá buồn, hàng ngày vẫn dành cho mình những giây phút bình yên, chịu lắng lòng ngồi nghĩ ngợi, chiêm nghiệm về cuộc sống quanh đây..
Như nhiều bài viết trong tập sách này thể hiện rõ nét, mình tin ở đời, bất kỳ ai đó gặp nhau, mang đến cho nhau niềm vui hay nỗi buồn, hạnh phúc hay đau khổ, đều là có sự đẩy đưa của Duyên và Nợ. Vậy thì, trong lúc ta đang trôi theo dòng chảy của đời sống dưới những sự tác động của Duyên và Nợ, hãy cố gắng đối xử với nhau tử tế một chút. Để hóa giải nợ nần và bồi đắp thêm duyên lành.
Bạn thấy đó, khi bạn phát âm chữ 'thương', chữ 'tử tế', đôi môi bạn mềm đi, thanh giọng bạn nồng cảm xúc, và nếu bạn nhìn vào gương, đảm bảo bạn sẽ nhận ra đôi mắt của bạn cũng hiền từ đi hẳn. Vì bạn đang gieo một dạng năng lượng lành vào vũ trụ, cùng với những hành động lành tương ứng. Vì thế, hãy năng nói chữ "thương", chữ "tử tế", nha bạn!
Một năm trôi qua, vui có, buồn có, hạnh phúc có, đau khổ có, nhưng cũng nhờ nó mà cuộc sống của tôi trở nên thú vị với nhiều gam màu sáng tối pha lẫn. Tôi nghĩ đến nhiều điều, có lẽ tôi không dễ quên như mình tưởng nhưng tôi tin thời gian sẽ giúp tôi quên những điều cần quên, nhớ những điều cần nhớ.
Trước đây, trái tim tôi rộng mở, tôi hay nghĩ đến người khác; Giờ trái tim tôi nhỏ bé đến mức tôi chỉ nghĩ, chỉ tin mỗi mình.
Cám ơn những tình cảm trong sáng, quá đỗi hồn nhiên thời phổ thông (đặc biệt cám ơn cậu bạn hát bài: "Thương thầm" gửi cho tôi gần đây). Tôi quý lắm những tình cảm chân thành của các bạn! Chúng ta mãi là bạn tốt của nhau nhé!
Đôi khi tình bạn còn lãng mạn hơn tình yêu nhiều vì có bao giờ chúng ta giận dỗi, chia tay nhau đâu! Hihi. Và chỉ có phụ nữ mới mang lại hạnh phúc cho nhau (một thứ tình cảm giản đơn, không toan tính, vụ lợi).
Ngẫm về "Tình bạn" :
"Tớ chỉ đơn giản gọi cậu là bạn, không gán cho nhau chữ thân vì tớ sợ thân rồi sẽ mất".
Trong tình bạn, nếu tớ và cậu giống như hai cốc thủy tinh, cậu cứng cỏi, tớ cứng cỏi, va vào nhau chắc chắn sẽ đứa này nứt, đứa kia mẻ, ai cũng thương tích đầy mình, ai cũng sẽ chịu tổn thương. Nhưng nếu cậu là cốc thủy tinh còn tớ là nước và ngược lại thì khi va vào nhau nước sẽ tự điều chỉnh mình theo hình dạng chiếc cốc. Tình bạn cũng vậy, khi có chuyện, nếu cậu hoặc tớ là nước thì sẽ chẳng ai phải tổn thương cả.
Chúng ta, đã từng có những lần cãi nhau lớn, lơ nhau, đôi khi khó chịu về cách sống của nhau. Nhưng đó là khi chưa hiểu nhau, chưa trưởng thành đủ để chấp nhận lối sống, suy nghĩ của nhau.
Cậu mệt mỏi, tớ mệt mỏi, chúng ta cứ thế để tình bạn nhạt nhòa đi nhưng may là chúng ta vẫn còn cơ hội để nắm lấy một điều quan trọng sắp vụt mất. Nhưng một khi đã hiểu nhau đủ để mở lòng, để tin, để chấp nhận con người nhau và đối xử với nhau bằng sự chân thành thì khi ấy tình bạn sẽ bền chặt theo cách của riêng nó.
Bạn, không quan trọng hoàn cảnh, không quan trọng tiền bạc, nhưng quan trọng nhất sự chân thành, thành thật trong những lời nói, những cậu chuyện kể nhau nghe. Phải sống thật với nhau thì mới có thể đi cùng nhau dài lâu. Đã gọi nhau là bạn thì hãy sống với nhau bằng sự chân thành, thành thật và bao dung. Bởi nếu bạn đáp lại người khác bằng sự giả dối thì họ cũng sẽ trả lại bạn điều tương tự.
Jinie Lynk "
Cám ơn vì đã giúp tôi mạnh mẽ hơn, vững vàng hơn! Những gì không tốt đẹp hãy để nó khép lại ở năm cũ để đón chào một năm mới tốt đẹp hơn. Không còn bao lâu nữa tôi xa Cần Thơ rồi! Ngẫm nghĩ cho cùng niềm vui vẫn nhiều hơn so với nỗi buồn. Những con người dễ thương, đáng yêu và tốt bụng mà tôi đã từng gặp gỡ, quen biết, hàn huyên đủ thứ chuyện thế thái nhân tình làm sao tôi có thể quên được.
Người ta thường nói, đừng vì một chuyện buồn vớ vẩn ở quá khứ mà quên đi những niềm vui ở hiện tại. Gặp gỡ rồi chia ly cũng là quy luật của tự nhiên, quy luật của cuộc sống, quy luật của nhân quả. Có gì mà bận lòng, lưu luyến hay hối tiếc. Sống không hổ thẹn với lòng, đối xử tốt, biết nhường nhịn người khác là điều cần thiết. Nhớ lại, đã bao lần tôi khóc vì buồn, vì nỗi đau mất mát người thân, vì nhớ, vì thương người, thương mình.
Và cũng đã bao lần tôi tự nhủ, tự động viên bản thân, phải thật mạnh mẽ đối mặt với bao chuyện dở khóc dở cười trên đời. Hai mươi mấy tuổi đủ giúp tôi trưởng thành hơn, có cái nhìn sâu sắc và nhận ra nhiều điều ý nghĩa, thiết thực từ cuộc sống phong phú, đa dạng, muôn màu muôn vẻ, muôn hình vạn trạng. Tình cờ đọc những dòng này trên mạng:" Có hội ngộ, ắt sẽ có chia ly, chỉ là sớm hoặc muộn. Đó là những ngã rẽ của cuộc đời mà chúng ta chắc chắn sẽ phải trải qua nhiều lần. Vì vậy hãy hết lòng, yêu quý, sống tốt, trân trọng, giữ gìn khi đang còn hội ngộ. Và cũng hãy biết chấp nhận, an lòng, bình tâm, hoan hỷ khi đến lúc buộc phải chia ly. Học cách sống hết lòng và biết buông xả đúng lúc, chúng ta sẽ không tự làm khổ mình."
Hết

Chỉnh sửa cuối: