Tản Văn Tuyển Tập Tản Văn Của Ngọc Xuân - Tập 2

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Ột Éc, 27 Tháng chín 2022.

  1. Ột Éc

    Bài viết:
    2,953
    Last edited by a moderator: 27 Tháng mười 2022
  2. Ột Éc

    Bài viết:
    2,953
    Hoài Niệm

    Thể loại: Tản Văn

    Tác giả: Ngọc Xuân

    [​IMG]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cuộc sống trong và ngoài ô cửa kính thật khác biệt - khác biệt đến đau lòng! Bên ngoài ô cửa, trời vẫn mưa khôn dứt, dòng người cứ bon chen, hối hả, xô đẩy nhau tìm chỗ trú; người người chạy trên đường, nào là người mặc áo mưa cố đạp xe thật nhanh, nào là người đầu trần chạy vội vàng, hấp tấp, cuống quýt, nào là người chạy xe máy quá tốc độ, vượt đèn đỏ; Mưa phùn dai dẳng cũng đủ ướt cả con đường; những hàng cây, bông hoa còn vương lại những giọt nước; ô cửa đọng lại những vệt nước chạy dài, quằn quèo.. Cuộc sống bên trong ô cửa kính thật ấm áp và bình lặng so với cuộc sống ngoài kia.. Ngước nhìn ra ngoài ô cửa tôi thấy "lạnh" với những cơn gió bấc, "lạnh" với những giọt nước mưa cứ trút xuống và rơi không ngừng nghỉ, "lạnh" với sự hững hờ, thờ ơ, vô tâm quá đỗi của con người..

    Mấy ngày qua bệnh, nằm ngủ mê man, mơ màng, thức dậy toát cả mồ hôi, sờ lên trán thấy nóng hổi.. Không ăn uống gì hết bởi ăn gì cũng không thấy ngon, tối chế gọi bảo: "Mua thuốc uống đi". Vẫn tính ương ngạnh, bướng bỉnh, khó bảo nên hễ thấy nhẹ là mặc kệ khi nào hết thì hết, sợ uống thuốc lắm (không ăn được mà uống thuốc vào chắc đánh nhau).. Tối ngủ sớm, sáng vẫn còn mê ngủ không biết trời đất gì hết thì chế lại gọi điện hỏi: "Hết bệnh chưa?". Thức dậy khỏe hẳn nhưng vẫn còn mệt mỏi, chẳng dám ăn bất cứ gì. Chế cứ kể một dọc món ăn nghe rất hấp dẫn.. Thôi, đợi khỏi hẳn ăn cũng được.. Trong lúc chế kể, tôi đã hỏi một câu, giờ nghĩ lại thật ngớ ngẩn, ngốc nghếch: "Thử hỏi ý nghĩa của cuộc sống là gì?". Lúc đó, tôi chẳng biết nghĩ cho ai cả, chỉ nghĩ cho mỗi mình và thấy thương mình nhiều hơn. Nhiều lúc bi quan nói mà chẳng kịp suy nghĩ nên đôi lúc khiến người khác phải nghĩ ngợi, buồn phiền, lo lắng..

    Tôi - một cô bé dễ khiến người khác bật cười và cũng đôi lần khiến người khác bật khóc. Hôm nay thì tôi thấy mọi thứ trong mắt mình đẹp lạ, ăn gì cũng thấy ngon, tôi nhận ra: "Người với người sống với nhau là để yêu thương". Cuộc đời có bao lâu mà cứ mang mãi lòng hận thù, ghen ghét, tranh giành lẫn nhau. Sao không sống vì nhau? Khi ta nghĩ cho nhau cũng là lúc ta nhận ra tình yêu thương cho - nhận chứ không phải đơn thuần ích kỷ, nhỏ nhen, chỉ biết tự hưởng thụ..

    Có những ngày nó thấy mình yếu đuối và nhỏ bé trước vũ trụ bao la, thiên nhiên rộng lớn.. Từng hạt mưa rơi ngoài kia cũng làm nó đau đáu, băn khoăn, nghĩ ngợi về kiếp sống.. Cái lạnh giá buốt, tái tê tràn về và ập đến bất ngờ. Nó cảm thấy bị tổn thương và cũng không sao khóc, thốt lên thành lời khi nỗi đau đã âm thầm, lặng lẽ hằn sâu trong tim. Nó là người luôn biết đem lại tiếng cười cho người khác, vậy mà giờ chính nó lại cảm thấy bất lực khi chỉ biết đứng nhìn, không một lời an ủi và chẳng còn đủ mạnh mẽ làm chỗ dựa cho người nó yêu thương. Một câu hỏi của người ngỡ như quen ngỡ như xa lạ: Sao rồi? Cũng có thể làm nó bối rối, ngổn ngang, khó trả lời đến lạ. Sẽ ổn thôi đúng không? Một cô bé đầy tự tin, kiêu hãnh, đôi lúc bướng bỉnh, ngốc nghếch như nó sẽ làm được những điều mà người khác không tưởng.. Nó biết hy vọng về những điều tươi sáng, tốt đẹp chứ chẳng phải ảo tưởng sức mạnh gì cả.. Sau cơn mưa, mây đen u ám bầu trời sẽ trở lại trong xanh và nắng sẽ lại lên..

    Sắp kết thúc những ngày ăn cơm một bữa, tối đi học về một gói mì tôm rồi! Thời gian trôi nhanh thật và rồi mỗi người sẽ mỗi ngã.. Ai cũng có những con đường, những kế hoạch, những dự định riêng. Ước mơ và tương lai luôn vẫy gọi và chào đón tất cả. Chẳng có điều gì phải lưu luyến cả!

    Tuy học với nhau chưa được bao lâu nhưng mọi thứ lại trở nên gần gũi, thân thương lạ kì. Tôi học được vài điều tuy nhỏ nhưng vô cùng quý, tôi nhận ra có những tình cảm luôn san sẻ, giúp đỡ lẫn nhau trong học tập. Tôi cầu mong và hy vọng tất cả sẽ thành công!

    Hôm qua trời không mưa và thật thê thảm khi tôi phải một mình đối mặt với nhiều chuyện không tưởng. Tôi học được một điều: "Hãy nói những lời yêu thương khi còn có thể". Nghe có vẻ đơn giản và dễ dàng nhưng để thực hiện thì không hề đơn giản, dễ tí nào đối với những người sống thiên về nội tâm không thích sự náo nhiệt, ồn ào, sôi động, không thích bộc lộ, thể hiện và luôn giấu đi những cảm xúc thật của riêng mình chỉ vì không muốn người khác biết và hiểu.

    Yêu, ghét, thù, hận để làm gì? Nếu tha thứ được thì hãy tha thứ cho họ. Tôi đã từng thất vọng và sợ một người khi biết được những tính xấu của họ qua một người thân kể thì cũng là lúc tôi né tránh, xa lánh họ chỉ vì định kiến của riêng mình dành cho họ. Nhưng giờ khi hiểu ra tôi cảm thông cho họ hơn, có ai là hoàn hảo đâu và con người đó cũng chẳng hề vui sướng gì khi đã lỡ phạm vào những sai lầm.

    Đời người ngắn lắm! Sao không yêu thương nhau khi còn có thể? Đừng buồn hay cảm thấy có lỗi khi đã từng đối xử tệ với tôi! Tôi đã tha thứ ngay từ lúc đó nhưng lại chỉ biết im lặng vì tôi không thích thể hiện. Tất cả chỉ có tôi hiểu và tôi luôn sống trong Thế giới của riêng mình - một thế giới không xáo trộn, không đua đòi, ganh ghét, đố kị nhau mà chỉ có sự bình yên trong tâm hồn.

    Sáng sớm tôi mơ thấy một giấc mơ lạ. Khi tỉnh dậy tôi cứ tưởng là thật, nó như vừa mới xảy ra đây thôi. Mọi thứ thật tồi tệ! Chỉ là một giấc mơ thôi mà! Không phải tôi đã mơ nhiều đó sao nhưng có giấc mơ nào thành hiện thực đâu! Nghĩ đi nghĩ lại thì chiều nay phải thi nói Tiếng Anh, tự dưng cảm thấy thiếu tự tin nhưng tôi vẫn cố giữ cho mình một tinh thần thoải mái nhất.

    Tôi bước vào lớp, thấy lớp toàn là nữ. Tôi liền ngồi đợi mấy đứa bạn vô lớp thì nhỏ bạn hôm bữa nựng mặt tôi đi vô, nhìn tôi cười. Nó để cặp xuống bàn rồi chạy lại tôi hỏi: "Sao rồi bạn Xuân..". Nghe mà nổi hết da gà. Thôi thì cũng vui vẻ trả lời lại: "Xuân Chẳng nhớ gì cả, không biết một lát sao nói đây". Nó nói chuyện một tí rồi về chỗ ngồi. Cũng may thiệt! Nó mà ở đây nói chuyện một hồi, chắc tôi sợ chết. Mấy đứa bạn tới giờ này mới xuất hiện. Mỗi lượt nói là hai người đối thoại mà hổm rày có tập nói với nhỏ bạn đâu, toàn nói một mình khan hết cả tiếng mà còn nói không được nữa. Hy vọng không nói chung nhưng khi nói sẽ hợp!

    Nhớ mấy lần Cô dạy, Cô toàn kêu tôi nói. Mà ngộ lắm! Lớp cũng đông mà Cô lại đặc biệt chú ý và quan tâm đến tôi. Tôi cũng bình thường đâu có điểm gì nổi trội cũng đâu nói chuyện trong lớp hay ngủ gật. Những lúc được Cô gọi, tôi liền đứng dậy nói mà chẳng ngại gì cả. Nói xong Cô sửa rồi tôi cứ việc lặp lại. Cô rất vui tính lại thân thiện, gần gũi nữa. Lần đầu học môn này mà tôi cười suốt vì tính hài hước của Cô.

    Hôm nay Cô bước vào lớp cũng như mọi hôm, Cô nở một nụ cười. Tôi hồi hộp nên cũng ráng cười để đỡ run. Cô nhìn tôi rồi nói: "Làm gì mà mặt mày nhăn dữ vậy?". Tôi chỉ cười, chắc lúc đó mặt mình nhăn nhó khó coi lắm! Từng cặp lên nói, nói xong Cô cho về, bàn trống rất nhiều nên nhỏ bạn nựng mặt hôm bữa cứ kêu lên ngồi gần hoài. Tôi cười rồi nói: "Ngồi cuối cho đỡ hồi hộp". Nó cứ quay xuống nhìn hoài. Tôi nghĩ thầm: "Thôi kệ nó, đừng để ý đến". Một lát sau tới lượt cặp của tôi lên nói. Ngồi gần đối diện với cô mới run. Tự dưng tới lượt tôi với nhỏ bạn nói thì Cô lại bắt đầu kể chuyện làm cho nhỏ bạn run, mặt tái xanh. Không biết Cô kể chuyện gì nữa mà hình như truyện cười thì phải, tôi thấy mấy bạn ngồi dưới cười quá trời. Chắc Cô thấy hai đứa hồi hộp nên kể cho vui, cho bớt hồi hộp. Không ngờ Cô lại làm cho tôi và nhỏ bạn hồi hộp hơn. Phải đợi Cô kể xong rồi hai đứa mới dám nói.

    Trước khi nói 2 đứa đã thống nhất thay phiên nhau: Đứa hỏi, đứa trả lời. Tại sao tới khi nói toàn nó hỏi tôi không gì nè! Thôi lỡ rồi, tôi toàn trả lời. Nói xong Cô hỏi mỗi đứa mà hình như Cô hỏi nó nhiều hơn hỏi tôi, chẳng biết Cô hỏi gì và nó trả lời gì nữa. Tới lượt Cô hỏi tôi, tôi nghe tiếng hiểu tiếng không. Trả lời Cô mà đảo lộn trật tự từ hết, cũng có câu trả lời không được. Cô cười rồi nói: "Oke". Cuối cùng cũng xong rồi.

    Xong môn này chắc tôi sẽ nhớ Cô - một Cô giáo hài hước, dễ mến luôn đem đến tiếng cười cho lớp và Cô cũng là người đầu tiên dạy mà tôi cảm thấy thoải mái nhất, cười nhiều nhất khi học.

    Hôm nay tình cờ đọc được câu chuyện hay, gần gũi mang tính giáo dục sâu sắc nên muốn chia sẻ cho mọi người cùng đọc:

    THIỆN ÁC LUÔN SONG HÀNH, GIỐNG NHƯ HAI CON SÓI TRONG TÂM TRÍ CHÚNG TA

    Một cậu bé đến gặp ông mình để kể cho ông nghe về nỗi bực tức khi bị bạn cùng lớp bắt nạt. Sau khi nghe xong câu chuyện, người ông liền nói: "Để ông kể cho cháu nghe chuyện này. Đôi lúc, ông cũng cảm thấy rất ghét những người như vậy, nhưng rồi ông không buồn vì những gì họ làm. Bởi vì sự thù hận, bực bội chỉ làm cho cháu mệt mỏi chứ không làm đau kẻ thù của cháu. Điều đó cũng giống hệt như cháu uống thuốc độc nhưng lại đi cầu nguyện cho kẻ thù của mình chết".

    Ngừng một lúc, ông lại nói tiếp: "Cũng giống như có hai con sói bên trong ông, một con thì rất hiền và chẳng bao giờ làm hại ai. Nó sống hòa hợp với tất cả mọi thứ xung quanh và nó không bao giờ tấn công ai cả, bởi vì sự tấn công đã không được dự tính sẵn. Nó chỉ đánh nhau khi điều đó là đáng để làm và làm theo một cách rất khôn ngoan, đúng đắn".

    "Nhưng con sói còn lại thì không như thế! Nó lúc nào cũng giận dữ. Một việc thật nhỏ nhặt cũng có thể khiến nó nổi giận. Nó đánh nhau với tất cả mọi người, mọi vật bất kể lúc nào, mà không hề có lý do. Nó không nghĩ rằng đó là do sự tức giận và thù hận của nó quá lớn. Thật khó để hai con sói này cùng sống trong ông. Cả hai con đều cùng muốn chiếm lĩnh tâm hồn ông", người ông cười bảo.

    Cậu bé nhìn chăm chú vào mắt người ông rồi hỏi: "Ông ơi! Vậy con sói nào thắng hả ông?" Người ông nói một cách nghiêm nghị: "Đó là con sói mà cháu vẫn hằng nuôi dưỡng!".

    Là đàn ông, đừng để cảm xúc của người khác quyết định hành vi của bạn

    Đây là câu chuyện có thực khi tác giả nổi tiếng Sydney Harries và một người bạn khi dừng chân mua báo ở một quầy tạp chí ven đường.

    Một lần, Sydney Harries và một người bạn dừng chân ở một quầy bán báo. Người bạn mua xong rất lịch sự nói lời "cảm ơn" nhưng người chủ quầy báo thì ngược lại, mặt lạnh như tiền một tiếng cũng không mở miệng.

    Hai người rời quầy báo tiếp tục đi về phía trước. Sydney Harries hỏi: "Ông chủ đó có thái độ kỳ quái quá phải không"?

    "Cứ mỗi buổi tối là ông ta đều như vậy cả" - Anh bạn trả lời, mắt không rời khỏi tờ báo.

    Sydney Harries lại hỏi tiếp: "Như vậy, tại sao bạn lại đối xử tử tế với ông ta như thế?"

    "Tại sao tôi lại để ông ta quyết định hành vi của mình cơ chứ?", người bạn quay sang nói rồi mỉm cười.

    Nên rút ra điều gì từ hai câu chuyện này?

    Cuộc sống này chính là như vậy, bạn không thể kiểm soát những gì xảy ra với mình, nhưng bạn có thể kiểm soát cách bạn phản ứng với nó. Cuộc đời quá ngắn để lãng phí thời gian ghét bỏ ai đó. Hãy khóc nếu muốn nhưng đừng bao giờ cho phép bản thân mình gục ngã.

    Mỉm cười không mệt, tức giận mới mệt. Đơn thuần không mệt, phức tạp mới mệt. Chân thành không mệt, giả dối mới mệt. Rộng rãi không mệt, ích kỷ mới mệt. Được mất không mệt, tính toán mới mệt. Thể chất mệt không hẳn là mệt, tâm can mệt mới là mệt. Bạn đã biết vì sao tâm trí mình luôn mệt mỏi chưa?

    Vậy nên, sống ở đời, để có thể sống một cách vui vẻ và thanh thản, bạn hãy luôn tâm niệm rằng, làm người không nên quá khắt khe, làm việc không cần quá cầu hoàn mỹ, niềm vui không thể hưởng hết, đối nhân xử thế nên hiểu được có chừng có mực, khoan dung đối với người khác chính là cho bản thân mình một phần linh động, một đường lui."

    Cuộc sống là thế, không phải lúc nào mình chân thành, tử tế với người khác thì cũng nhận được sự đáp trả, nhưng hãy cứ chân thành, tử tế một cách không toan tính, vụ lợi vì biết đâu người chân thành, tử tế vẫn còn ở đâu đó, chỉ là đến với ta hơi muộn mà thôi. Thời sinh viên đôi lần tôi gặp phải người nóng nảy, hằn học, to tiếng quát nạt, tôi đã lựa chọn thái độ điềm tĩnh, từ tốn chứ không vội đáp trả lại bằng sự hằn học, khó chịu chỉ vì bị xúc phạm. Mãi đến hôm nay ngẫm nghĩ lại, tôi thấy mình thật mạnh mẽ và dũng cảm khi không bận tâm, không hơn thua với điều nhỏ nhặt và sẵn sàng buông bỏ để bản thân cảm thấy dễ chịu, thoải mái và bình yên. Đời sẽ vui hơn, nhẹ nhàng hơn và đẹp hơn biết mấy khi ta biết buông bỏ để mọi thứ ở lại phía sau, trong đó có người từng làm tôi tổn thương và dạy tôi bài học đáng nhớ. Mặc dù nghe, thấy và biết quá nhiều về họ nhưng vẫn tỏ ra thản nhiên không nghe, không thấy, không biết, không duy trì mối quan hệ cũng như không cho phép họ có cơ hội tiếp tục gây tổn thương cho mình. Tôi không chọn cách quay lại mà tôi chọn cách mỉm cười và đi qua nó, bởi phía trước còn nhiều điều tốt đẹp đang chờ tôi bước tới.

    Hết
     
    Last edited by a moderator: 27 Tháng mười 2022
  3. Ột Éc

    Bài viết:
    2,953
    Gia Vị Cuộc Sống

    Thể loại: Tản Văn

    Tác giả: Ngọc Xuân

    [​IMG]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sáng nó thức dậy tự pha cho mình một ly Cà phê sữa. Mùi thơm, vị đắng của Cà phê, vị ngọt của sữa hòa lẫn vào nhau, nhưng nó vẫn cảm nhận, phân biệt được từng hương vị một. Nó thích ngọt nhưng nó sợ cay đắng. Nó có thể uống đắng, nhưng không thể ăn cay. Nó nhớ lại cái thời học phổ thông, mỗi lần nó buồn bực, nóng giận, thằng bạn nhìn bộ dạng của nó không khỏi phá lên cười và buông lời chọc ghẹo: "Trông bạn tức cười chết đi được. Mặt bạn nhăn như khỉ ăn ớt." Khi làm sai, nó ít khi nào nổi nóng, trách móc ai lắm, chỉ giận và trách mình nhiều thôi. Có phải vì nó quá khó và nghiêm khắc với chính bản thân không? Nó thuộc tuýp người trầm lặng, không lãng mạn cũng không tình cảm lắm, nó thích sự yên tĩnh, đôi khi dễ tổn thương, dễ buồn, dễ khóc và cũng thật dễ cười vì những điều nhỏ nhặt.

    Có thể hôm nay nó buồn lắm và đã khóc nhiều, nhưng rồi ngày mai khi bình minh lên, nó lại mỉm cười, hướng về phía trước, bởi nó tin: "Cánh cửa này đóng lại sẽ có cánh cửa khác tốt đẹp hơn mở ra, chào đón." Có thể hôm nay nó giận, căm ghét người ta lắm, bởi họ đã làm nó tổn thương, lấy đi niềm tin tốt đẹp khiến trái tim nó đau nhói, nhưng rồi ngày mai nó cũng quên mau như chưa có chuyện gì xảy ra. Nó không nung nấu ý định trả thù hay làm người khác buồn, đau khổ mới thỏa lòng, mà nó chỉ mong cho người ta luôn vui và hạnh phúc. Lúc ấy, nó thấy lòng mình nhẹ nhõm, dễ chịu, thoải mái hẳn vì không mang mãi trong người lòng hận thù. Nó có thể dễ dàng tha thứ, bỏ qua cho người khác, nhưng nó luôn nhớ đến những lỗi lầm của bản thân và không sao tha thứ cho chính mình được.

    Những điều đó như để gợi nhắc nó nhớ về những sai lầm để không phạm phải thêm một lần nào nữa. Nó không muốn những người mà nó yêu thương phải buồn, lo lắng khi nhìn thấy bộ mặt buồn rầu, khóc lóc, nghe những lời than vãn của nó, nên nó sẽ giấu. Nó nói dối chỉ để được nhìn thấy nụ cười của những người mà nó thương yêu, quý trọng. Nó sẽ tự mình vượt qua mọi chuyện.. Nó hứa đó! Lạ thay, nó ít khi nói dối nhưng cứ mỗi lần nói dối là họ lại phát hiện ra vẻ khác thường trong lời nói của nó. Họ biết đâu là thật, đâu là không thật. Nó nói dối như vậy có gì là xấu đâu! Nghĩ cho cùng, nó chỉ muốn tốt cho họ nên mới nói như vậy. Ngay thời điểm này, nó chưa đủ mạnh mẽ, sẵn sàng đối mặt, chấp nhận bất cứ thứ tình cảm nào vượt qua mức tình bạn. Và nó cũng không muốn ai đó đợi chờ nó mãi, bởi ngay chính nó cũng không biết đến bao giờ mới có thể thực sự sẵn sàng mở lòng đón nhận. Thứ tình cảm của nó đối với người ta đôi khi thật khó hiểu, lưng chừng, mơ hồ đến mức nhiều lần nó tự hỏi chính mình, nhưng vô vọng, tiếc thay nó vẫn không tìm thấy được câu trả lời chính xác. Có lẽ đó là thứ tình cảm hơn tình bạn nhưng chưa hẳn là yêu. Nó sợ hai chữ: "Yêu thương"! Nó sợ mình trở thành gánh nặng cho người khác. Nó sợ tình cảm đó chỉ nhất thời, có bắt đầu cũng không đi đến đâu.

    Dù biết họ tốt, có cả một tương lai tốt đẹp ở phía trước, đủ khả năng đem lại niềm vui, hạnh phúc cho nó, nhưng không vì thế mà nó cho phép bản thân dễ dàng chấp nhận. Đối với nó những điều đó thật phù phiếm. Nó sẽ lại một mình! Mọi thứ vẫn ổn, có đúng không? Mặc dù nó một mình, nhưng không bao giờ cảm thấy cô đơn khi bên cạnh nó có những người thân, bạn bè. Nó hạnh phúc và thấy quá đầy đủ nên không muốn có một người xa lạ nào xen vào làm xáo trộn, thay đổi, đảo ngược cuộc sống của nó.

    Hết
     
    Last edited by a moderator: 27 Tháng mười 2022
  4. Ột Éc

    Bài viết:
    2,953
    Chuyến Đi Thực Tế Miền Trung

    Thể loại: Tản Văn

    Tác giả: Ngọc Xuân

    [​IMG]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chuyến đi thực tế miền Trung - Tây Nguyên 11 đêm, 12 ngày để lại quá nhiều kỉ niệm, tình yêu và nỗi nhớ trong tôi. Nhớ những hôm ngủ gà ngủ gật trên xe đến nổi mỏi mệt, đau cả đầu; nhớ những lúc dầm mưa đi chơi lạnh, run cả người; nhớ những lần đi ăn, những đêm đùa giỡn cùng tụi bạn trong phòng; nhớ cả nụ cười, niềm vui của Thầy, của những người bạn khi nghe tôi nói, hỏi những câu khá ngây ngô và hài hước; và còn nhiều nữa.

    Những ngày qua vui chơi, ăn ngủ cùng bạn bè là niềm hạnh phúc của tôi. Tôi nhớ những lời trêu đùa của tụi bạn trong phòng khi biết tôi độc thân ; Nhớ cái đêm ba bạn trong phòng gọi điện nói chuyện với người yêu, tôi cứ ngó qua ngó lại thầm mỉm cười vì mình chưa có bạn trai; Nhớ cái lần bạn nói chuyện với Mẹ bạn qua điện thoại mà khiến tôi nhớ Mẹ của mình đến mức nghẹn ngào; Nhớ tình cảm sâu đậm giữa bạn với cha bạn khiến tôi thầm ngưỡng mộ; Nhớ những đêm ngủ không được, tôi hết quay qua chọc phá người này rồi lại tới người kia đến nổi không ai ngủ được; Nhớ cái lần cậu bạn chạy qua đường dắt tôi khi tôi đang run, sợ đứng giữa ngã ba đầy người và xe cộ; Nhớ hôm tôi và bạn đạp xe đạp đôi dạo quanh thành phố, quanh bờ hồ rồi dừng lại ngắm cảnh, nghỉ mệt, ăn bắp nướng, khoai lang nướng..

    Kỉ niệm bạn bè, nó nhớ nhiều nhất là những ngày đi thực tế ở cùng phòng với tụi bạn. Nó ngây ngô từ chối khi nghe cô bạn nói:

    "Có bạn trai đi Xuân ơi! Để có người xách đồ tiếp."

    Với ý nghĩ đơn giản "Bạn trai không phải để xách đồ." Xem ra, nó thương bạn trai tương lai quá rồi! Nhớ những lời chiêu chọc của tụi bạn khi chỉ có một mình nó chưa có trai để rồi nó nói mà chẳng suy nghĩ gì:

    "Biết đâu ngày mai tôi có bạn trai thì sao?"

    Không có bạn trai là một điều hết sức may mắn cho nó khi được tự do, thoải mái vui chơi, chẳng phải nghĩ ngợi, nhớ nhung, buồn tủi, ghen tuông, giận hờn, đau khổ, khóc lóc vì một hình bóng nào cả. Nó yêu và thương chính mình là đã quá đủ rồi! Nhớ về kỉ niệm hội trại vừa rồi, nó ngồi ghế đá lắng nghe tâm sự của cô bạn mà nó xem như là em gái của mình. Câu đầu tiên của em gái hỏi nó là:

    "Chế nè, nếu có người thương chế thì chế có thương họ không?"

    Tôi hỏi lại với sự thắc mắc:

    "Nhưng là ai mới được?"

    Rồi nhận ra em gái chỉ giả dụ nói thế!

    Chế bảo:

    "Nếu phải lòng chàng đẹp trai ở Đà Lạt thì để chế thưa với Mẹ gả cưng luôn à nghen! Về đó khí hậu trong lành mà lại có rất nhiều loại hoa đẹp nữa."

    Nghe chế nói, tôi nhớ đến nhỏ em phải lòng anh chàng Buôn Đôn. Kỉ niệm lúc đi thực tế sao mà vui, thơ ngây quá! Tối ngủ, nó hỏi tôi bằng giọng nói dễ thương, hồn nhiên như vừa mới biết yêu:

    "Chế có bị tình yêu sét đánh bao giờ chưa?"

    Tôi cười, nói:

    "Chế mà bị sét đánh chắc chế không còn ngồi đây nói chuyện với cưng."

    Tụi bạn trong phòng cười ồ lên. Cô em gái ngồi mơ màng rồi nói tiếp:

    "Em phải lòng anh chàng đẹp trai, tốt bụng ở Buôn Đôn rồi, chế ơi! Nghe giọng điệu nhìn nét mặt mơ mộng của nhỏ em, tôi không khỏi bật cười. Tôi nhìn nó rồi nói như chiêu ghẹo: ."

    Anh ta đẹp trai như vậy, chắc gì chưa có bạn gái. "Cô bạn ngồi kế bên nghe, mỉm cười và nói:

    " Coi chừng chị lễ tân là vợ của anh ta đó! "

    Nhìn thấy nhỏ em hụt hẫng, buồn buồn nên bạn nào cũng muốn gieo hy vọng, niềm tin:

    " Nếu có duyên nhất định sẽ gặp lại."

    Hết
     
    Last edited by a moderator: 27 Tháng mười 2022
  5. Ột Éc

    Bài viết:
    2,953
    Nắng Mưa

    Thể loại: Tản Văn

    Tác giả: Ngọc Xuân

    [​IMG]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tớ gọi cậu là Mưa mà là Mưa Rào. Cơn mưa tuy nhỏ hạt, nhưng dai dẳng đủ để tưới mát tâm hồn. Cậu gọi tớ là Nắng. Lúc đó tớ có thắc mắc, nắng với mưa chẳng có mối liên hệ, không thể chung đường. Tớ liên tưởng đến câu thơ của Nguyễn Bính:

    "Nắng mưa là chuyện của trời

    Tương tư là bệnh của tôi yêu nàng"

    Không biết lúc cậu đặt biệt danh cho tớ là Nắng, cậu có nghĩ đến câu thơ đó không nhỉ! Chắc cậu có chung suy nghĩ với tớ phải không?

    Điều ấn tượng nhất của tớ về cậu, có lẽ là dáng vẻ thư sinh, hiền lành với cặp kính cận mang khí chất của chàng trai tri thức. Nhưng ảnh đại diện trên facebook của cậu lại lấy hình trên mạng là một chàng trai ngồi sau bức màn có vẻ đơn độc, đa sầu đa cảm, có nhiều tâm sự, nỗi lòng chất chứa. Tớ liên tưởng đến câu chuyện về chiếc lá cuối cùng. Chỉ vì còn lại 1 chiếc lá trên cây, nên người ta luôn đặt hy vọng, niềm tin vào chiếc lá duy nhất còn sót lại. Cậu cũng vậy, cậu trầm tư và lắm suy nghĩ, nhưng lại chỉ giữ cho riêng mình.

    Cậu luôn quan tâm, hỏi thăm tớ và khuyên nhủ khi tớ không khỏe: "Có sức khỏe mới làm được nhiều việc. Không có sức khỏe dù việc nhỏ nhất cũng đầy khó khăn. Tập thể dục thể thao, ăn uống đầy đủ sẽ cải thiện sức khỏe hơn." Những lời động viên của cậu, tớ luôn ghi nhớ, trân quý và thầm cảm ơn cậu vì đã từng là bạn của tớ.

    Tớ biết khi cậu gọi tớ là Nắng, có nghĩa tớ và cậu sẽ không đi tiếp chặng đường còn lại. Vì tớ chọn cuộc sống độc thân, còn cậu chọn cuộc sống lập gia đình, mang trọng trách lớn lao hơn, gắn liền với trách nhiệm, bổn phận của người chồng và tương lai còn là người cha của những đứa con.

    Tớ biết tớ và cậu sẽ chẳng có kết quả và cũng không đi đến đâu, nhưng tớ chấp nhận lùi lại phía sau nhìn cậu vui vẻ, hạnh phúc. Khi tớ thấy cậu để tờ giấy kết hôn, và thấp thoáng hình ảnh cậu và cô dâu. Khóe mắt tớ cay quá. Có lẽ tớ cảm thấy vui cho cậu đấy! Cậu nhớ nhất định phải hạnh phúc, nhớ hạnh phúc luôn thay phần của tớ và nhớ chăm sóc cho cô ấy thật tốt, vì người ta đã chấp nhận đi cùng cậu vượt qua mọi giông bão như bài hát Rung Động đó.

    Cậu bảo, tớ tăng cân nhìn mũm mỉm, đáng yêu. Cô bé bánh bao mà cậu từng gọi tớ giờ không còn được vậy nữa, vì dạo này tớ ăn ít, mất ngủ dẫn đến sụt cân.

    Tớ chọn cách rời xa và lặng lẽ vào facebook dõi theo cậu. Chắc nhiều người nghĩ tớ là cô bé ngốc nghếch khi tự mình làm bản thân tổn thương. Chắc nhiều người sẽ nói, tớ có quyền yêu và được yêu mà. Nhưng tớ lựa chọn độc thân vì tớ nghĩ hôn nhân chưa bao giờ là chuyện dễ dàng. Cũng có thể tớ yếu đuối, nhỏ bé không đủ can đảm, mạnh mẽ đương đầu với sóng gió ngoài kia. Tớ nhớ có hôm cậu hát bài: "Cho em một lần yêu" gửi tớ. Tớ thấy mình giống cô gái trong ca khúc đó vì tớ chả biết thế nào là yêu, và kết cục cô gái đó vẫn một mình.

    Tớ không bất hạnh đâu vì tớ cô đơn, nhưng không hề cô độc đó mà! Niềm vui, hạnh phúc của cô gái độc thân đơn giản chính là nụ cười, hạnh phúc của những người thân yêu!

    Hết
     
    Last edited by a moderator: 27 Tháng mười 2022
  6. Ột Éc

    Bài viết:
    2,953
    Kí Ức Tươi Đẹp

    Thể loại: Tản Văn

    Tác giả: Ngọc Xuân​

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Biển ngày đó thật bình yên. Sóng vỗ bờ, gió rì rào, phong cảnh thì tuyệt đẹp. Đứng trước biển bao la, rộng lớn chợt thấy mình bé nhỏ quá. Thấy người ta bơi ra biển bằng cái thúng để đánh bắt cá. Lúc đó mình không biết phải gọi là gì, mình gọi là người ta bơi thuyền đánh bắt cá. Thầy và tụi bạn cười mình rồi nói, người ta gọi là cái thúng mà có phải gọi là cái thuyền đâu. Nhiều lúc mình nói chuyện ai cũng cười là vậy. Thấy mọi người vui cười là mình cũng vui theo. Y như là mình ở trong rừng mới ra, cái gì cũng không biết. Nhờ Thầy nói mà mình biết người ta đánh bắt cá bằng cái thúng

    Người miền trung thật thà, cần cù, chăm chỉ, chịu thương chịu khó. Thật nể phục ý chí, nghị lực của họ trước bao khó khăn, vất vả, điều kiện thiên nhiên khắc nghiệt họ cũng không giờ bỏ cuộc. Nhớ lại cái lần đi xứ Quảng, người dân ở đó nói chuyện tôi không hiểu được nên chỉ biết cười trừ. Những kỉ niệm đó giờ nghĩ lại thấy thật ấn tượng và cũng đáng nhớ làm sao! Dạo này tìm được một vở hài khá hay và ý nghĩa không chỉ mang tính chất giải trí, thư giãn mà còn mang giá trị nhân văn sâu sắc. Cứ mỗi lần buồn là lại lôi vở hài ra xem để được cười nghiêng ngả, cười thả ga, cười thoải mái, cười sảng khoái. Và cứ thế nỗi buồn dần dần tan biến.

    Em thích vị cà phê sữa, vì trong vị đắng có vị ngọt. Cuộc sống đầy màu sắc, đủ dư vị đắng, chát, chua, cay, ngọt. Khi trải qua nhiều khó khăn, chông gai, thử thách thì những điều tốt đẹp sẽ đến dù sớm hay muộn. Niềm tin sẽ dẫn lối ta đi trên con đường mà ta đã đặt trọn niềm tin vào con đường đó. Khi tôi tin vào điều gì đó, tức là niềm tin của tôi không làm tôi thất vọng. Thế giới ngoài kia có nhiều người không phải là người nhà, cũng không phải là người thân của mình, nhưng họ luôn đối xử với tôi một cách tốt nhất mà họ có thể. Họ giúp đỡ tôi dù tôi không biết họ tên gì. Họ như là quý nhân nâng đỡ tôi dậy khi tôi vấp ngã. Khi tôi ổn thì cũng là lúc họ rời đi. Tôi luôn có niềm tin giữa biển người vẫn có người tốt như vậy, nên tôi cứ hay gặp được người tốt giúp đỡ. Trong thâm tâm vẫn luôn dành cho họ lòng biết ơn, sự trân quý. Chợt nghĩ những người tốt như thế bao giờ gặp lại? Nếu gặp lại, chắc chắn tôi sẽ không nhớ và họ cũng sẽ chẳng nhớ tôi vì gặp một lần thoáng qua thì sao có thể nhận ra nhau được. Dù không biết họ là ai, nhưng trong tiềm thức tôi luôn nhớ lúc khó khăn đã được "quý nhân" giúp đỡ vô điều kiện. Thật sự, người tốt trên đời này không ít. Vì trong bước đường đời tôi đã gặp nhiều. Mỗi thời điểm mỗi người xuất hiện giúp đỡ tôi như một phép màu. Lúc người thân không bên cạnh, khi tôi bị tai nạn họ xuất hiện dìu dắt như một người thân của tôi. Khi tôi khỏe, khi tôi tự đứng dậy được bằng đôi chân của mình thì cũng là lúc họ rời đi. Cuộc đời có nhiều chuyện tình cờ và cũng nhiều chuyện không thể lý giãi được tại sao.

    [​IMG]

    Cuộc đời cũng giống như chuyến xe. Có người lên xe đi với ta một đoạn đường rồi xuống, có người đi với ta lâu hơn xíu rồi dừng lại, cũng có người đi với ta tới cùng một đích đến. Nhưng số người đi với ta đến một đích đến thật hiếm hoi. Mỗi người xuất hiện đều có lý do riêng. Có người xuất hiện để dạy ta bài học, có người xuất hiện để giúp đỡ, cũng có người xuất hiện để làm bạn sẻ chia với nhau buồn vui.

    Âu cũng là duyên!

    Gặp nhau là cái duyên nên hãy dành cho nhau những điều tốt đẹp nhất.

    Hết
     
    Last edited by a moderator: 27 Tháng mười 2022
  7. Ột Éc

    Bài viết:
    2,953
    Dòng Thời Gian

    Thể loại: Tản Văn

    Tác giả: Ngọc Xuân

    [​IMG]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngày xưa bị ông gọi la một trận tức ghê luôn. Lãng xẹt mà còn vô lý nữa. Tới giờ tui vẫn còn nhớ, thấy trí nhớ tui tuyệt vời không? Nói thật chứ tui đâu có thường uống bia, rượu. Chỉ khi stress, mất ngủ tui mới uống thử 1 ly bia mà chỉ uống 1 mình thôi. 1 lon tui uống còn không hết, có khi còn bỏ vô tủ lạnh để hôm sau uống cho hết. Không ngờ uống xong nỗi buồn vẫn y nguyên, vẫn mất ngủ như thường. Nên hơn 1 năm rồi tui hổng có uống nữa. Còn gặp bạn bè, riêng tui là chỉ uống nước ngọt thôi. Tôi nhận ra, bia không phải là thức uống tăng cân, không thể giúp vơi đi phiền muộn, không giúp dễ ngủ hơn, bia cũng chả có gì hấp dẫn gây nghiện được tui. Tui không thích đắng, cay mà tui chỉ thích ngọt thôi.

    Về sau, tui có thú vui trồng lan, chăm sóc lan. Chắc có duyên nợ với lan hay sao á! Ngủ cũng nhớ, thức cũng nhớ kiểu như người tình kiếp trước vậy. Bây giờ mà dòm lại lan tui thấy sợ tui luôn vì chăm được nhiều như vậy.

    Không biết tình hình chổ ông ổn không? Ngày xưa đi học gặp ông có 1 lần trên Sài Gòn, không biết sau này có dịp gặp lại không nữa. Dẫu sao cũng cảm ơn ông nhiều, vì không nỡ bắt cóc tui mặc dù tui mới gặp ông nhưng tui dám đặt niềm tin lên xe cho ông chở 1 vòng Sài Gòn. Ông tốt tính thế mà dễ gì bắt cóc tui! Bắt cóc chỉ tốn cơm thôi chứ hổng có lợi gì hết. Mỗi người bạn xuất hiện luôn có lý do riêng. Ông xuất hiện là để giúp đỡ tui đi một đoạn đường. Công việc tui mỗi lúc gặp khó khăn đều được ông giúp đỡ, hướng dẫn tận tình. Mặc dù mọi thứ đã trôi qua, nhưng tui vẫn luôn ghi nhớ và biết ơn ông rất nhiều! Trí nhớ tui có giảm nhiều hơn so với trước đây, nhưng ai tốt với tui là tui nhớ hết nhé!

    Nói chuyện với chị gái:

    - Thôi em đi mần cỏ nghen!

    - Thôi đừng đi, mất công xỉu chế khiêng vô mệt lắm.

    - Em có xỉu bao giờ đâu mà chế sợ em xỉu

    - Vậy để kêu thằng Voi về cho giữ

    - Ôi, 30 giây là em xỉu ời!

    - Ê, Xuân! Con nhỏ bên sông theo thằng khác bỏ thằng người yêu của nó rồi.

    - Hả? Trời. Tội cho thằng đó dữ luôn. Nó thương nhỏ đó lắm! Lúc trước nó sợ mấy cô khác để ý, nó nói ghệ nó ghen lắm nên đừng có để ý đến nó! Vậy mà cũng bỏ nó được, hổng hiểu nổi. Cái thời gì mà ngộ ghê! Nhanh chóng đến chóng mặt. Mà chế, em mới biết cái tuổi của em kị với con cọp luôn á!

    - Ừ, có ai mà hợp với cưng đâu! Đè đầu cưỡi cổ người ta không mà!

    - Em hiền lắm nhé! Hôm nghe thầy nói con khỉ trong chùa phá phách dữ lắm!

    - Thì đó, tuổi con khỉ có ai mà hiền.

    - Có mỗi em là hiền mặc dù em khỉ khọt nhé, nên ai mà để ý là em né xa ra, chỉ vì sợ làm người ta tổn thương thôi. Thấy em tốt tính ghê hôn!

    Mẹ mình hỏi:

    - Stress là gì? Mà sao cứ nghe người ta nói mà mẹ hổng có hiểu.

    - Có nghĩa là buồn, chán nản, mệt mỏi, kiểu như muốn chết quách cho rồi đó mẹ! Hôm con nghe từ "trà xanh" con còn không biết người ta nói gì luôn, con tưởng con nhỏ nào tên Trà Xanh đó chứ. Ngôn ngữ tuổi teen vậy đó! Nhiều lúc con còn không hiểu nổi.

    Mỗi khi thấy mẹ buồn, mẹ khóc chỉ biết an ủi mẹ vài câu: Nỗi khổ, niềm đau là do chính suy nghĩ của mình. Mỗi người có một cái số, sao mẹ cứ sợ người ta khổ rồi tự làm khổ chính mình. Mẹ lo cho mẹ đi, sao mẹ cứ lo nghĩ cho người khác hoài vậy rồi cứ khổ hoài. Cái khổ là do mình thôi. Như con nè, con chả thấy khổ vì mọi thứ đến với con như là một bài học, kiểu như con suy nghĩ tích cực, con biết chấp nhận nên con không thấy khổ. Chỉ cần mẹ biết chấp nhận những gì đã, đang diễn ra thì mẹ sẽ không thấy khổ nữa.

    Hết
     
    Last edited by a moderator: 27 Tháng mười 2022
  8. Ột Éc

    Bài viết:
    2,953
    Tình Người Trong Thời Dịch Bệnh

    Thể loại: Tản Văn

    Tác giả: Ngọc Xuân

    [​IMG]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bỏ điện thoại xuống, định ngủ sớm. Nghe mẹ và chị gái nói chuyện thế là quá 22h mà vẫn không sao ngủ được. Càng thức khuya là tim mình lại càng đập nhanh khó ngủ. Thôi thì thức xíu, viết vài dòng rồi ngủ vậy. Dạo này có nhiều tin vui lẫn tin buồn đan xen quá! Vui vì cậu bạn khỏi bệnh, không còn phải cách ly. Mình nói, khi nào có kết quả báo cho mình biết nhé. Lúc mình nói vậy, mình biết chắc thế nào bạn cũng khỏi bệnh. Không ngờ trí nhớ bạn tuyệt vời đến vậy. Qua hôm sau, bạn nhắn tin cho mình báo bạn khỏi bệnh nên được về nhà trọ. Mình đọc tin nhắn mà vui mừng cho bạn. Còn buồn vì một người bạn khác của mình bị F0 đang phải cách ly. Vài hôm nay có bao nhiêu suy nghĩ chẳng biết tâm sự cùng ai!

    Mình nhận ra, thứ đáng sợ nhất là lòng người, nhất là lòng dạ đàn bà. Còn đàn ông, con trai trong mắt mình họ vẫn tốt bụng. Không biết có phải vì suy nghĩ vậy mà trên bước đường mình đi mỗi khi vấp ngã, khó khăn, hiểm nguy luôn có cánh tay người nam nâng đỡ mình dậy không nữa. Có người xuất hiện rồi rời đi chỉ để giúp đỡ mình, cũng có những người bạn nam mà mình quen biết sẵn sàng giúp đỡ vô điều kiện. Những bạn nam suy nghĩ đơn giản lắm, không phức tạp như những bạn nữ. Họ khi yêu ai cũng yêu chân thành, luôn muốn bảo vệ, chở che cho người họ yêu, nhưng một khi quyết định dứt khoát họ cũng không do dự, đắn đo nhiều như bạn nữ. Họ không tính toán, cũng không hơn thua. Còn phụ nữ thì khác, khi họ trở mặt đáng sợ vô cùng.

    Mình từng chứng kiến bao nhiêu chuyện hợp tan ở đời. Mình nghĩ chẳng có gì bền vững cả, có chăng chỉ hơn nhau ở thái độ, cách nhìn nhận vấn đề và cách đối nhân xử thế thôi. Một người bạn nam bảo mình, họ mất niềm tin, không biết bao giờ mới bắt đầu lại mối quan hệ mới.

    Đọc từng dòng bạn tâm sự mà sao thấy chạnh lòng. Rồi bạn sẽ lại có niềm tin, biết hy vọng khi nào bạn gặp được đúng người, đúng thời điểm thôi. Mình luôn mong những điều may mắn, tốt nhất đến với bạn. Hãy nhớ giữ gìn sức khỏe, thực hiện tốt 5k để tránh xa được cô vy nhé!

    Gặp nhau, quen biết, trò chuyện với nhau âu cũng là duyên. Chợt nhận ra, người dưng đối đãi với mình tốt như người thân. Bỗng dưng mình thấy vui, ấm áp lạ! Anh chàng tốt bụng cứ bảo, về quê mình dù bị cách ly 21 ngày cũng vui vì chỉ cần có mình bên cạnh. Mình nói, cách ly còn hơn ở tù đấy anh ạ! Nói vậy mà anh vẫn tình nguyện mới ghê chứ!

    Người cô có tâm có đức nhận xét về mình: Đam mê lan xinh đẹp tuyệt vời, ngây thơ và thật thà khiến mình cảm thấy vui. Anh chàng nói với cô, nói chuyện với nhau mà mình cứ cãi qua cãi lại. Mình nghe giọng nói của anh lúc đó hài hước lắm! Lúc nào nói chuyện anh cũng nhường nhịn mình hết. Giữa làn sóng mạng xã hội công khai, anh hỏi: Đam mê lan có yêu anh không? Cũng may lúc đó mình không xem nên không hay.

    Anh còn nói sẽ bắt mình về. Ủa, đâu phải khơi khơi muốn bắt là bắt đâu. Nhưng, có một điều mình quý anh ở chỗ, trái cây vùng anh, anh sẵn lòng gửi tặng cho mình tới 4 kí (gửi luôn phần của anh trong đó cho mình vì anh nói anh quý mình). Anh có trái cây gì ngon là luôn hỏi ý cô chia sẻ cho mình đầu tiên. Lúc nào cô cũng nói, người có tâm có đức mặc sức mà ăn. Anh thì luôn nhắc cô, chỉ có đam mê lan mới được tặng thôi. Mình thì quý món quà vô giá đó lắm! Những loại trái cây vùng anh quý và lạ với mình. Có những loại trái cây ở vùng mình không có, nên mình rất trân quý tình cảm, tấm lòng của cô và anh! Không hiểu sao nhiều người thương mình thế?

    Dù mình ở đâu, đi đâu ai cũng thương mình hết. Mỗi người đều có một số phận riêng. Với mình thì mình chưa bao giờ cực khổ, lại được nhiều người quý mến, thương yêu! Cuộc sống của mình vui tươi, bình yên và thoải mái lắm vì mình không phải bận lòng, lo toan bất cứ điều gì. Mà ngược lại, người thương yêu mình luôn lo cho mình tất cả bằng tấm lòng chân thành, luôn dành cho mình những điều tốt đẹp nhất.

    Hết
     
    Last edited by a moderator: 27 Tháng mười 2022
  9. Ột Éc

    Bài viết:
    2,953
    Cuộc Sống Đa Chiều

    Thể loại: Tản Văn

    Tác giả: Ngọc Xuân

    [​IMG]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Không hiểu sao mỗi lúc buồn, vui tớ đều nhớ đến cậu. Muốn tâm sự với cậu nhiều điều nhưng rồi lại thôi, chỉ vì sợ lây nỗi buồn cho cậu thì tội cho cậu lắm! Tớ và cậu có nhiều điểm giống nhau nhỉ, như "thần giao cách cảm" vậy! Tớ thì hay giận hay quên. Có thể trong một lúc nào đó tớ cũng thấy giận một lời nói vô tình làm tớ tổn thương, nhưng rồi tớ lại quên khi họ bắt chuyện tớ vẫn nói chuyện lại như thường. Tính của tớ thất thường lúc nắng lúc mưa nên tớ nghĩ ai mà kiên nhẫn, chịu được tính của tớ là cũng đáng nể lắm! Có lúc tớ cũng buồn lắm, nhưng rồi tớ nghĩ buồn nào rồi cũng qua, chỉ có buồn ngủ là không tha ngày nào. Ngày xưa mỗi khi buồn tớ hay bỏ ăn bỏ ngủ, còn bây giờ càng buồn tớ lại càng ăn nhiều và ngủ đủ giấc. Dù gì tớ vẫn yêu thương chính mình nè! Không để những chuyện không đáng làm tổn hại đến bản thân. Tớ được như hiện tại tớ phải mất khoảng thời gian khá nhiều đó cậu à! Mấy năm rồi số kí của tớ vẫn đứng yên riết tớ thấy sợ không dám cân.

    Gần đây tớ hay mất ngủ nên tớ quyết định cân thử và đối mặt với số kí. Cân xong chiều tớ lại nói với mẹ tớ là: "Hôm nay con cân thì lên kí rồi mẹ!" Mẹ tớ cười, hỏi: "Thế con lên được mấy kí." Tớ càng cười nhiều hơn vì tớ biết nói ra mẹ tớ sẽ ngạc nhiên lắm! "À, con lên được vài trăm gam." Thôi thì, có lên là mừng, ít nhiều gì cũng được. Mấy hôm nay, tớ ngủ được vì tớ nghe Phật pháp cài thời gian tắt điện thoại tự động nên mỗi lần nghe Phật pháp là mỗi lần tớ ngủ. Còn nhạc không lời thì nghe hoài không ngủ được. Tớ là chỉ nghe Phật pháp chỉ để dễ ngủ thôi đó! Nghe xíu là ngủ. Ngủ được là hổng biết buồn, hổng suy nghĩ gì nữa hết. Ngày mai mặt trời vẫn mọc và tớ vẫn sẽ sống trọn vẹn cho một ngày tiếp theo. Có người chịu khó đọc sẽ cười tủm tỉm.

    Định giận mà cũng giận không xong. Vừa nghĩ tới là xuất hiện liền, muốn xỉu luôn. Đúng là, ám dữ. Cứ nghĩ mình giận ai là giận lâu lắm, mà lần nào giận cũng không quá một ngày. Kiểu như cầm lên được thì buông xuống được, nên chẳng bao giờ buồn hay giận vu vơ ai quá lâu. Người ta vẫn không hay biết mình giận đúng là hay thiệt! Mà mình cũng quên mất mình giận gì rồi! Nhờ não cá vàng, mà mình luôn sống lạc quan, suy nghĩ tích cực và thương nhau còn không hết, giận hờn nhau chi! Mà quên gì chứ có 2 thứ mình không quên: 1 là ai thiếu nợ mình cái gì là mình nhớ không sót; 2 là ai cho mình món gì dù nhỏ hay lớn, dù ít hay nhiều mình cũng nhớ hết tất thảy.

    Đà Lạt vẫn là nơi mộng mơ nhất. Hồ Xuân Hương, cầu chữ Y, con đường quanh co sao quá đỗi bình yên! Vẫn nhớ thương Đà Lạt và hy vọng một ngày nào đó quay trở lại nơi này!

    Mới nghe một câu chuyện: Người chồng nóng tính cứ hay la mắng, chửi bới cô vợ. Mình vừa cười, vừa xúi cô vợ bỏ ông chồng đó đi, cho ổng ở một mình cho ổng biết. Cô vợ nói, lúc trước từng hăm dọa vậy, không ngờ ông chồng sợ vợ bỏ nên bớt nóng tính. Thật tâm thì mình chỉ nói đùa, đâu phải nói bỏ là bỏ, sống với nhau vì tình vì nghĩa, khó khăn hoạn nạn không bỏ nhau mới đáng quý. Muốn sửa đổi một người không phải dễ. Khi ai đó nóng tính, cách của mình là ngồi nhìn họ rồi cười, tự nhiên lần sau muốn nóng tính là quay qua nhìn mình rồi không nóng tính nữa. Họ nói, lúc nào tranh cãi họ cũng thua mình, vì về lý về tình đều thua.

    Hết
     
    Last edited by a moderator: 27 Tháng mười 2022
  10. Ột Éc

    Bài viết:
    2,953
    Tri Kỷ

    Thể loại: Tản Văn

    Tác giả: Ngọc Xuân

    [​IMG]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chỉ có nơi này mới mang lại cảm giác bình yên, thoải mái và dễ chịu. Nên việc của mình là tận hưởng và trân trọng từng khoảnh khắc trọn vẹn bên những người thương. Bình yên chính là không bị quấy nhiễu, làm phiền bởi người khác. Buông bỏ phiền não, mặc kệ cũng chính là thương. Đến - đi, hợp - tan là lẽ thường tình. Quan trọng là phải biết đối mặt, chấp nhận và vượt qua.. Bởi niềm vui, hạnh phúc, sự bình yên luôn hiện hữu trong cuộc sống thường ngày. Hãy thay đổi chính mình để trở thành phiên bản tốt hơn ngày hôm qua. Chưa bao giờ mình thấy bình yên như lúc này. Đón nắng sớm mai, đi dạo, hóng gió, quan sát cuộc sống luôn không ngừng chuyển động bỗng tự khắc thấy yêu đời, yêu người vì cuộc sống luôn tươi đẹp.

    Tri kỷ là người bạn đồng hành luôn bên cạnh, chỉ cần ta vui thì người cũng vui. Tri kỷ luôn là người hiểu mình nhất, luôn lắng nghe, chia sẻ khi mình cần. Tui có một người tri kỷ như vậy! Một người luôn quan tâm, lắng nghe và thấu hiểu. Không cần nhiều bạn chỉ cần ít mà chất lượng là được. Hôm nay tui vui rồi và tui sẽ cười nhiều, vì tui luôn có những người thương luôn bên cạnh. Chẳng có chuyện gì khiến tui buồn lâu cả. Bởi vì tui luôn có năng lượng tích cực đó mà!

    Vô tình đọc được những dòng viết của T. S Nguyễn Hoàng Khắc Hiếu: "Hôm nay nằm nghĩ: Này, cuối cùng, thứ gì còn sót lại cho đến cuối cùng trong cuộc đời này?

    Sau cùng, tình cảm ta còn sót lại sau cùng, vẫn là tình mẹ, tình cảm của gia đình.

    Sau cùng, mối quan hệ còn sót lại sau cùng, vẫn là tình yêu, với người vì tình yêu mà đến.

    Cuối cùng, nơi nương tựa cuối cùng, vẫn phải là chính tự Tâm ta, bởi xét đến tận cùng," ta "mới là người" ta "dành tình yêu chân chính nhất.

    Cuối cùng, đóa hoa đẹp nhất, vẫn là nhành hoa dại lặng lẽ mọc bên đường.

    Cuối cùng, cái chữ viết ý nghĩa nhất, là cái dòng sai chính tả, mà chứa đựng trong đó một tấm chân tình.

    Cuối cùng, thứ còn sót lại cuối cùng, vẫn là những thứ đơn sơ dung dị nhất."

    Cha thương con, nhưng cha lại luôn nghiêm khắc với con. Cha thương con qua đòn roi, còn mẹ thương con qua sự dỗ dành, câu nói yêu thương. Bởi vì, cha nghĩ cách giáo dục của cha sẽ giúp con nên người. Còn mẹ nghĩ, mẹ sẽ nâng con dậy bằng tình thương. Cả hai cách giáo dục tưởng đâu con sẽ trưởng thành và luôn là người con có hiếu. Nhưng khi con lớn lên, con lại chẳng nghe lời, chơi bời và niềm vui của con chỉ là những cuộc nhậu nhẹt, vui chơi cùng bạn bè. Giờ con lại có con, vậy con sẽ dạy dỗ con của mình như thế nào? Hăm he, dọa nạt, sẽ đánh khi không nghe lời hay sẽ dạy nó đi theo vết xe đổ? Bỗng dưng, tui bật khóc vì nghĩ đến tương lai của một đứa trẻ. Liệu gia đình đổ vỡ, đứa con sẽ đi về đâu? Nó sẽ lớn lên trong khi tình thương của cha hoặc mẹ nó không trọn vẹn, thì nó sẽ ra sao? Nó giận hờn, căm ghét, oán trách hay hiểu, thương và cảm thông? Nó có vững vàng, kiên cường, mạnh mẽ mỗi khi vấp ngã hay sẽ yếu mềm khi muốn gọi cha ơi hoặc mẹ ơi? Một đứa con chào đời ắt hẳn có số phận. Xin đừng làm tổn thương trẻ nhỏ bằng những kí ức đau buồn, hãy nhỏ nhẹ, kiên nhẫn lắng nghe, chỉ dạy nó bằng việc nhỏ nhặt nhất. Trước khi làm những việc lớn lao hãy làm những việc nhỏ nhất với một tình yêu lớn.

    Hết
     
    Last edited by a moderator: 27 Tháng mười 2022
Trả lời qua Facebook
Đang tải...