Một ngày bình yên dậy sớm ăn sáng, chuẩn bị đi làm. Ngoài trời có chút tia nắng, gió lay nhẹ những hàng dừa khẽ đung đưa. Không khí mát lành, dễ chịu của ngày mới bắt đầu. Ông mặt trời ửng đỏ từ từ ló dạng, xua tan đi bóng tối, sương lạnh giá buốt. Nó ngồi ngắm nhìn bình minh, cảm nhận được cơn gió khẽ vỗ về, mặt trời in bóng xuống dòng sông quê ánh lên vẻ đẹp sáng ngời, đẹp vô ngần. Ánh sáng đó làm nó bừng tỉnh.
Tận hưởng thế đủ rồi - nó tự nhắc nhở chính mình. Giờ nó phải chuẩn bị đi làm để kẻo trễ bị công ty trách phạt. Nó dắt chiếc xe máy thân thuộc là người bạn đồng hành với nó trên mọi nẻo đường. Khởi động máy và chạy chầm chậm như một thói quen. Cơn gió từ đâu ùa về, nó rất thích cái cảm giác vừa ngắm nhìn thiên nhiên, vừa cảm nhận cơn gió dịu dàng như là vuốt ve, vỗ về, an ủi, xoa dịu bao nỗi buồn, tổn thương trong nó. Thời gian như ngưng đọng, bình yên chỉ xuất hiện khi nó không nghĩ ngợi gì thêm nữa.
Cuối cùng nó cũng đến chỗ làm, vẫn là đồng nghiệp, những người anh chị thường ngày quá quen thuộc, nhưng sao nó luôn có cảm giác bơ vơ, lạc lõng thế này! Tự kỉ ư? Nó cũng chẳng biết. Họ cười nói, trêu đùa với nhau, còn nó lặng lẽ tìm một góc ngồi lặng yên và chăm chỉ làm việc.
Tới lúc ăn cơm, có khách tới mua đồ, nó bỏ chén cơm còn dang dở, lật đật chạy xuống cầu thang để bán đồ. Rồi nó lại quay lên ăn tiếp nửa chén cơm còn lại lúc nãy. Mỗi ngày nó chỉ ăn cho có ăn, theo kiểu ăn để sống chứ không phải sống để ăn. Nó ăn cơm mà chẳng cảm nhận được mùi vị gì trong bữa ăn cả. Có hôm sáng dậy sớm, mẹ nấu cho nó gói mì nó chỉ nuốt nổi vài sợi mì cho có rồi vội vã đi làm. Hình như công việc áp lực khiến nó mệt mỏi, ngán ngẩm với mọi thứ. Lúc đó ai cũng bảo nó gầy đi và họ càng thương quý nó lắm. Anh bạn làm chung vẫn luôn sẵn sàng giúp đỡ nó, làm tiếp những công việc nặng khiêng đồ, sắp xếp ngăn nắp tiếp nó mặc dù công việc đó là của nó chứ không phải của anh. Anh ta không hề hưởng thêm tiền từ việc làm của mình, với sự hy sinh đó đôi lúc khiến nó có phần lung lay, chạnh lòng. Nhưng với tính lạnh lùng, bướng bỉnh và cứng nhắc nó vẫn không động lòng trước một ai.
Tiếng thông báo tin nhắn vang lên từ chiếc điện thoại, người bạn lúc tết gặp nó 1 lần vẫn kiên trì, nhẫn nại nhắn tin cho mỗi ngày. Nó vờ như không thấy. Bao nhiêu câu quan tâm, hỏi han hàng ngày cũng nhẹ nhàng trôi qua.
Thật phiền phức! Tại sao họ vẫn cứ đeo bám nó bằng những dòng tin nhắn chứ! Để xem họ sẽ kiên nhẫn đến bao giờ thì thực sự bỏ cuộc. Thế là nó tự đặt cược ai lên tiếng trước là người đó thua. Bao nhiêu năm tháng ròng rã trôi qua, họ vẫn như thế không khác gì.
Nhắn tin đủ kiểu, họ thấy không hiệu quả nên quyết tâm đến trực tiếp chỗ nó làm chỉ để gặp nó, họ giả vờ hỏi mua đồ, nó tỏ ra vô tâm, lảng tránh, không đoái hoài gì tới họ cả. Có lẽ sau lần tổn thương sâu sắc đó nên họ không còn kiên nhẫn nhắn tin cho nó như trước nữa.
Tình cảm là thứ khó nói, khó lòng phân định được đúng - sai, phải - trái. Hành động, sự lạnh nhạt, thờ ơ của nó xuất phát một cách tự nhiên. Biết là sẽ khiến người khác buồn, tổn thương đấy, nhưng thà đau một lần rồi thôi, còn hơn gieo bao niềm tin, hy vọng rồi làm họ thất vọng nặng nề. Tình cảm không nên cưỡng cầu, hãy để mọi thứ đến và đi một cách tự nhiên nhất. Cái giá của hạnh phúc là sự ràng buộc, còn cái giá của tự do là sự cô đơn. Vậy nó đã lựa chọn ra sao? Tự do hay ràng buộc? Hiện tại là tự do nhưng có lúc nó vẫn cảm thấy mất tự do, bởi sự quan tâm quá mức của người khác dành cho nó.
"Mây của trời cứ để gió cuốn đi"
Có người nó từng thích, bị cảm nắng bởi vẻ bề ngoài, nụ cười tỏa nắng, nhưng kết cục lại không đi đến đâu. Còn người khác thì luôn dành cho nó tình cảm đặc biệt, nhưng nó lại không mảy may cảm xúc. Đúng là theo tình tình chạy, chạy tình tình theo mà! Nó nhận ra, hạnh phúc không phải là sự níu giữ, ràng buộc mà chỉ cần nhìn người khác hạnh phúc với nó cũng đã quá đủ.
Có người bảo, khi gặp đúng định mệnh của đời mình rồi, có chạy trời cũng không khỏi nắng. Tôi thì chưa tin lắm vì tôi chưa gặp được cái gọi là định mệnh. Tôi đang yên đang lành tốt nhất là đừng xuất hiện nhé! Tôi đang hạnh phúc tôi chưa muốn đau khổ vì tình!
Hỡi thế gian tình là gì?
Mà sao người ta cứ đau khổ chỉ vì yêu
Hỡi thế gian tình là chi?
Mà sao người ta cứ thề sống chết có nhau.
Buông chính là thương! Khi ta chấp nhận buông bỏ một người, nhìn họ sánh bước hạnh phúc bên người khác tự khắc trong lòng ta sẽ cảm thấy vui. Một cô gái bình thường như nó có gì đặc biệt đâu, sức khỏe không có, sự giỏi giang cũng không bằng ai thì sao nó dám ước mơ cùng họ đồng hành cả một chặng đường dài. Nó sợ chính mình trở thành gánh nặng cho họ, nên nó đành lặng nhìn họ hạnh phúc bên người khác.
Cậu nhất định phải hạnh phúc đó, hạnh phúc luôn phần của tớ biết chưa!
Hết