Tuyển tập Tản Văn Ngọc Xuân Quyển 4 Thể loại: Tản Văn Tác giả: Ngọc Xuân Những dòng tâm sự, tản mạn của bản thân trong cuộc sống! [Thảo Luận - Góp Ý] Các Tác Phẩm Của Ngọc Xuân
Land of Oblivion Thể loại: Tản Văn Tác giả: Ngọc Xuân Bấm để xem Lần đầu nghe đến cái tên: "Land of Oblivion" thật mới mẻ, lạ lẫm và thú vị. Lúc đó, mình chợt nghĩ: "Land of Oblivion chắc hẳn là một trang cá nhân của bạn nào đó trên diễn đàn." Nhưng sau này mới biết "Land of Oblivion" là một cái bang trên diễn đàn dembuon.vn. Vô tình trong một lần tán dóc trên chợ của diễn đàn, gặp được cô bạn dễ thương Bughams rủ gia nhập cái bang. Lúc đầu còn bỡ ngỡ, do dự và đắn đo lắm, nhưng bạn khuyến khích quá nên mình bắt đầu nghĩ về "Land of Oblivion" nhiều hơn. Bạn Mạnh Thăng đột nhiên xuất hiện, bảo: "Mình nghe nói bạn Ngọc Xuân muốn tham gia bang phải không? Bạn nhớ đọc kĩ quy định của bang rồi điền xuống đường link đăng kí nha!" Thế là mình lật đật vào cái trang "Land of Oblivion" để xem những điều lệ và đăng kí không một chút do dự. Mạnh Thăng là cậu bạn nhỏ tuổi, nhưng có tài viết lách rất hay, cùng với đó là đảm nhiệm khâu quản lý cái bang rất giỏi. Ấn tượng về bạn Mạnh Thăng, lúc đầu mình nghĩ bạn khó tính lắm. Ban đầu vào diễn đàn mình không nắm rõ quy định cứ bị bạn nhắc nhở liên tục. Từ đó mình cứ nghĩ: "Chắc ông này khó tính và cũng hơi khó ưa nữa." Mãi đến khi bạn thay đổi ảnh đại diện với nội dung: "Sau 7749 ngày thì cuối cùng cũng đã tự mình làm mới bản thân bằng cách thay avatar mới hehe" Mình vào bình luận góp vui: "Mới mẻ, có chút hài hước và thú vị!" Nhìn bạn chững chạc, trưởng thành thế, mà nào ngờ bạn nhỏ tuổi quá! Đúng là tuổi trẻ tài cao mà! Sau khi gia nhập cái bang: "Land of Oblivion" rồi, mình được nhận nhiệm vụ góp ý tác phẩm của các bạn trong bang. Lúc đầu mình có suy nghĩ, chắc công việc này dễ và nhàn lắm nhưng cũng chưa biết bắt đầu và nên góp ý những gì. Bạn Bughams tiếp tục hướng dẫn mình khung sườn quy định góp ý, vì bạn ấy đã từng góp ý rồi nên có kinh nghiệm. Mình tiến hành góp ý và nhận ra, góp ý không đơn giản như mình nghĩ. Góp ý cả về nội dung lẫn hình thức như bạn đi phân tích, cảm nhận một tác phẩm văn học vậy. Cuối cùng trong vài ngày ngắn ngủi mình cũng hoàn thành nhiệm vụ góp ý 5 bài viết mà không gây mích lòng hay khiến các bạn trong bang phải buồn lòng, phật ý. Rồi mình lại có ý muốn lấn sân sang nghị luận xã hội của Bé Vy đảm nhận khâu nhận bài. Vì cận tháng quá nên mình có hẹn bé Vy dễ thương tháng tiếp theo mình sẽ viết bài gửi bé xem thử. Hôm qua bạn Hoàng Anh đưa ra mấy bài cho các bạn lựa chọn viết, mình thấy tất cả các bạn đều hào hứng, sôi nổi nhận chủ đề. Mình thấy thế cũng bon chen cho vui. Chợt nghĩ: "Không biết nhận chủ đề gì đây ta?" Chủ đề: "Yêu đúng người, cảm xúc khi yêu" thì mình chưa trải qua nên cũng không biết viết sao, nhưng mà nghe qua thì thấy tình yêu đẹp, lãng mạn đó. Sau một hồi suy nghĩ, nào là thất tình, nào là yêu đơn phương, rồi mối quan hệ mập mờ.. Thôi mạnh dạn nhận chủ đề: "Yêu đúng người, cảm xúc khi yêu" đi. Bạn Mạnh Thăng thông báo chủ đề đó có bạn kia nhận rồi, thế giờ đành chọn mối quan hệ mập mờ vậy, chứ mấy chủ đề kia nghe buồn, thê thảm quá! Mình hoàn thành trong một nốt nhạc, gửi qua cho bạn Hoàng Anh xem để đánh nhanh rút gọn. Nào ngờ chèn hình chưa ổn, nên phải sửa lại và cứ thế là mối quan hệ mập mờ vẫn chưa hoàn thành. Gửi lại lần 2, hỏi bạn Hoàng Anh xem dùm: "Nếu chưa ổn mình sửa lại" nào ngờ bạn Hoàng Anh im hơi lặng tiếng. Sau một hồi bạn nói: "Mình bận lắm, xíu đi ăn cơm rồi check mail mà có khi ăn xong buồn ngủ không chừng." Nghe nói vậy, mình trả lời: "Bạn không check cũng được, mình khỏi phải sửa." Mình nghĩ, bạn Hoàng Anh tuy có vẻ ít nói, lạnh lùng thế thôi chứ sống tình cảm và tốt bụng lắm nha! Thôi, đợi chừng nào bạn check mail thì tính tiếp chứ mối quan hệ mập mờ mình cũng đâu muốn tiếp tục, kéo dài dai dẳng, cứ sửa đi, sửa lại hoài đâu. Nhưng mình sẽ vui lắm khi nhận ý kiến đóng góp của các bạn trong bang, vì mình đóng góp nhiều rồi nên cũng muốn được người khác đóng góp. Mà nói đến cái vụ đóng góp ý kiến, khi đọc hết mấy bài viết của các bạn mình cứ chạnh lòng và thấy buồn khi cái kết câu chuyện buồn quá! Mình trân trọng những tâm huyết, công sức các bạn bỏ ra để viết bài hoàn chỉnh, hay, súc tích và ý nghĩa. Mỗi khi góp ý, đánh giá mình luôn đọc hết bài của các bạn viết và thầm cảm ơn vì đã mang đến bài viết thật hay, sâu sắc và ý nghĩa. Nếu mình không đủ khả năng viết hay thì mình vẫn có thể đảm nhận khâu đọc bài các bạn để góp ý. Ai cũng mong muốn tác phẩm sáng tác ra luôn có người đọc. Nếu một tác phẩm cho dù hay cỡ nào mà không có một người đọc thì sao được gọi là thành công. Từ lúc gia nhập bang đến nay, mình thấy vui lắm vì mỗi khi mình không rõ điều gì đều được các bạn hướng dẫn nhiệt tình. Đôi khi mình ít sử dụng facebook, bỏ lỡ các thông báo, đến khi vào đọc thì y như: "Trên trời rơi xuống", như: "Con nai vàng ngơ ngác" nhưng các bạn vẫn luôn dễ thương với mình, hướng dẫn cặn kẽ lại cho mình hiểu. Cảm ơn các bạn, cảm ơn: "Land of Oblivion" vì cái duyên nên chúng ta có chung niềm đam mê văn chương, kết nối từ những người xa lạ thành những người bạn thân! Hết
Mối Quan Hệ Mập Mờ Bấm để xem Mưa rơi ầm ầm ngoài ô cửa kính. Tiếng mưa nghe não nề, buồn da diết, khôn nguôi.. Những bông hoa lan đang vươn mình nở rộ khoe sắc, xinh tươi trước ánh nắng, bỗng dưng ông trời kéo mây đen đến, cho một trận mưa trút xuống làm những bông hoa lan cúi mặt buồn xo, vương lại những giọt nước mưa như những giọt nước mắt. Mối quan hệ không rõ ràng, bao lâu rồi nó vướng vô mối quan hệ đó, nó cũng chẳng thể nào nhớ nổi. Trí nhớ nó ngày một kém đi. Nhưng có 2 thứ nó không thể quên: Người nào đối xử tốt với nó, nó luôn nhớ và ai thiếu nó cái gì nó cũng nhớ không bỏ sót. Ting ting ting Tiếng tin nhắn điện thoại reo lên. Nó suy nghĩ mơ hồ, mông lung: "Ai lại nhắn tin chứ". Đã bao lâu rồi nó không nhận được tin nhắn từ một người mà nó xem là đặc biệt. Lật đật cầm chiếc điện thoại lên, lấy hết can đảm, mở to mắt để nhìn xem ai nhắn tin. À, thì ra là người lạ 284. Một người lạ mà nó tình cờ quen được qua mạng xã hội. Vẫn câu nói quen thuộc: "Mấy người có online không?". Sao lại kiếm mình và luôn hỏi mình câu đó chứ! Sao không phải là câu: "Mấy người đang làm gì?" Thôi kệ, muốn nhắn gì thì nhắn là chuyện của họ. Tôi vẫn lạnh lùng, sắt đá như tảng băng. Thứ tình cảm họ dành cho tôi là một thứ tình cảm đặc biệt. Còn thứ tình cảm của tôi dành cho họ ở mức trên tình bạn dưới tình yêu. Một chút xíu sự quan tâm của họ cũng khiến tôi cảm động, nhưng lý trí không cho phép tôi tiến tới một bước với họ. Tôi xây dựng bức tường to lớn, cứng cáp ngăn cách giữa tôi và họ. Bức tường đó được rào bằng gai nhọn như chú nhím trông có có vẻ hiền lành, dễ thương, đáng yêu nhưng hễ có ai tiến lại gần, nó sẽ bảo vệ bản thân bằng cách xù gai khiến người khác bị tổn thương, chảy máu. Và tôi cũng vậy. Khi họ bước đến gần, tôi sẽ làm họ tổn thương, chạy mất dép. Sau cái lần tôi từ chối tình cảm của người lạ 284, họ vẫn không thù hận hay ghét bỏ tôi mà cứ tiếp tục đeo bám tôi bằng những dòng tin nhắn mỗi ngày. Chả hiểu nổi, họ nghĩ gì. Tôi là bánh bao, nhưng tôi không phải là cô gái bánh bao của cậu ấy. Cậu ấy từng kể cho tôi nghe về câu chuyện, cậu đặt cho cô gái cậu yêu thương bằng cái tên mỹ miều, nghe thật kì lạ và buồn cười: "Bánh bao". Đó là sự trùng hợp giữa tôi và cô gái ấy. Vậy tại sao cậu ấy luôn có ý nghĩ tôi là bánh bao của cậu ấy nhỉ. Vớ vẩn, trẻ con! Một cậu nhóc nhỏ hơn tôi gần chục tuổi lại nhất quyết không chịu gọi tôi bằng chị. Mối quan hệ này chắc chắn sẽ không đi đến đâu. Vốn dĩ, mối quan hệ không rõ ràng sẽ là rào cản ngăn cách và khiến cả 2 bị tổn thương. Mưa vẫn rơi.. Tiếng mưa như tiếng lòng.. Tôi đưa đôi bàn tay bé nhỏ hứng từng giọt mưa như ôm ấp, vỗ về những nỗi đau, giọt nước mắt của riêng mình.. Liệu có ai hiểu được cô gái tưởng chừng như mạnh mẽ, lạnh lùng ấy lại là cô gái đa sầu đa cảm. Liệu có ai chấp nhận tổn thương, chịu đựng nỗi đau đớn, bất chấp, tình nguyện bị những chiếc gai nhọn của chú nhím đâm vào người mà vẫn một mực hết lòng yêu thương, chở che, bảo vệ và vỗ về. Hết.
Sức Mạnh Đến Từ Bên Trong Bấm để xem Có một cô bé dáng cao cao, gầy gầy.. Không hẳn xinh đẹp nhưng dễ nhìn, dễ thương, dễ mến.. Không quá thông minh nhưng bù lại em ấy rất chăm chỉ, chịu khó học hỏi điều hay lẽ phải với hy vọng lấy cần cù bù thông minh. Quãng thời gian qua đối với em là cả thách thức lớn lao trong cuộc đời (Bà Ngoại vừa mới mất thì Cha lại bị bệnh phải điều trị ở Sài Gòn, nỗi đau chưa vơi thì lại bị cú sốc tinh thần rồi bỗng dưng một hôm, em đang đi xe đạp đến trường thì bị 2 bạn nam từ phía sau tông vào làm em ngã xuống đường, có 1 người tốt bụng đã ôm em vào lề đường rồi vào cấp cứu bác sĩ chỉ định chụp CT và XQ, đang trong cơn nguy cấp không có người thân bên cạnh trong tâm trí em vẫn nghĩ về luận văn tốt nghiệp, em lo sợ nếu té trúng đầu thì sẽ không làm luận văn được, ở bệnh viện chỉ có em với đứa em trai học y năm 4 thôi không có người thân bên cạnh thương rất thương lại càng tội nghiệp hơn là đang ở phòng cấp cứu gọi điện về cho chế nói là em bị té xe nhưng chế đừng nói với Mẹ nghen, em sợ Mẹ lo - Mẹ khóc.. Nhờ phước đức Ông Bà để lại bác sĩ nói rằng em không sao rồi bác sĩ tiêm thuốc giảm đau và cho uống thuốc tan máu bầm.. Quả đúng là trong cái họa có cái phúc, ở hiền thì sẽ gặp lành. Em nghỉ dưỡng gần 1 tuần cho hết đau và rồi em Rùa bé nhỏ vẫn cùng người bạn thân là chiếc xe đạp cũ kỹ đến trường, trung tâm học liệu và thư viện thành phố miệt mài bên những trang sách, đêm đến thì đôi bàn tay bé nhỏ vẫn đều đều trên bàn phím máy tính. Em vẫn kiên cường, dũng cảm, mạnh mẽ bon chen giữa phố thị ồn ào luôn rình rập hiểm nguy để đi tìm nguồn tri thức mới không ngừng học hỏi và nỗ lực) Và cuối cùng cuốn luận văn đã hoàn tất, em bảo rằng: "Chế ơi! Em cảm thấy nhẹ nhõm như chiếc cặp nặng rất nặng trên đôi vai em được đặt xuống đã nhiều ngày em không ngủ đủ giấc nên em rất mệt mỏi và chỉ muốn được ngủ thôi." Cuốn luận văn là công sức của em, có cả mồ hôi và nước mắt nữa nên em rất nâng niu và trân quý. Nó đánh dấu một bước ngoặt quan trọng trong quãng đời sinh viên của em. Ngày báo cáo luận văn, em lại bị bệnh: Đầu em đau, trán em nóng, mắt thì đỏ hoe và gương mặt thì xanh xao có lẽ do em bị hồi hộp và căng thẳng quá. Nhưng rồi mọi chuyện đều tốt đẹp, niềm vui và hạnh phúc vỡ òa.. Chặng hành trình đầy gian nan, vất vả, nỗi đau về tinh thần lẫn thể chất đã tạm lắng xuống. Thế nhưng cuộc sống chưa bao giờ là dễ dàng với em ấy cả. Sau khi tốt nghiệp Đại học, em ấy xin vào làm công ty gần nhà, nhưng vì áp lực công việc, lao tâm tổn sức, bác sĩ khuyên em ấy nếu tiếp tục công việc chứng ù tai của em sẽ không thể khỏi, tình trạng không ăn uống được sẽ kéo dài. Và thế là em ấy buộc dừng lại công việc dù người chủ vẫn rất thương và quý mến em ấy. Khi mọi thứ khá ổn, em ấy chợt nhận ra, bản thân bị ảnh hưởng từ tư tưởng nhà triết gia Trang Tử - luận văn em ấy làm tốt nghiệp. Công danh, sự nghiệp, tiền tài, vật chất xa hoa chính là bể khổ. Em Rùa dễ thương! Hết
Ấn Tượng Về Diễn Đàn Dembuon.vn Bấm để xem Trong một lần tình cờ lướt google, vô tình bắt gặp cái tên xuất hiện trên các trang web có phần xa lạ, mới mẻ đối với mình, đó diễn đàn dembuon.vn. Với sự tò mò và hiếu kì, mình đọc và tìm hiểu kĩ về diễn đàn, sau đó mới mạnh dạn quyết định tham gia diễn đàn này. Vì bản thân mình là người có niềm đam mê văn chương và yêu thích viết lách đó mà! Lần đầu đến với diễn đàn, muốn tham gia viết bài nhưng còn bỡ ngỡ chưa biết bắt đầu từ đâu. Mình lật đật vào các box đọc quy định, sau đó mới bắt đầu tham gia viết bài. Lúc đầu mình viết bài chưa ổn lắm, nhưng nhờ được nhiều bạn góp ý, hướng dẫn nhiệt tình thì cuối cùng mình cũng hoàn thành bài viết. Ngay đến thời điểm hiện tại, mình có thể tự do, thoải mái viết bài theo từng chuyên mục mà mình thích rồi. Điều ấn tượng ngay lần đầu tiếp xúc với diễn đàn chính là giao diện dễ nhìn, thân thiện và gần gũi. Mặc dù mình vào diễn đàn sử dụng trên điện thoại, nhưng luôn có cảm giác như đang sử dụng trên máy tính. Thật là vi diệu đúng không nào! Phần nhập nội dung bài viết mình rất yêu thích, vì mình thấy được sự tiện lợi, tuy đơn giản nhưng tạo điểm nhấn vô cùng đặc biệt. Mới đây sắp tròn 1 năm tham gia diễn đàn rồi, thời gian trôi qua nhanh thật. Số bài viết của mình vỏn vẹn hơn 700 bài. Con số bài viết này đối với mình chưa hẳn là nhiều, nhưng có một số bạn vẫn ngỡ ngàng khi gần 1 năm mà mình đạt con số bài viết cao đến vậy. Bạn Ưu Đàm Thanh Ti vẫn nhiệt tình vào trang cá nhân like bài viết cho mình từ đầu tới cuối, bạn kẻ xa lạ lâu lâu cũng bão like khiến mình ngạc nhiên, bất ngờ và bạn nói với mình rằng: "Like bài viết cho bạn mỏi cả tay." Đôi lúc thật cảm động vì một số bạn vẫn luôn dành tình cảm cho mình như bạn Ưu Đàm Thanh Ti, kẻ xa lạ vậy! Diễn đàn thành công, có được ngày hôm nay luôn có sự góp nhặt những tâm huyết, công sức của các thành viên: Admin là người anh mặc dù mình chưa từng tiếp xúc ở ngoài, nhưng thông qua cách thể hiện câu chữ mình có thể cảm nhận được admin là người anh hiền lành, tốt bụng, chu đáo và tận tâm cống hiến cho diễn đàn. Có lẽ phải trải qua nhiều thăng trầm, gian nan lắm mới có được diễn đàn hoàn thiện như ngày hôm nay. Mình vẫn luôn trân quý, dành tình cảm và sự biết ơn đó đối với anh admin. Mạnh Thăng là người bạn và cũng là người em (thôi thì gọi bằng bạn nhỏ) luôn hướng dẫn mình ngay lần đầu mình mới vào diễn đàn còn chập chững, viết bài còn nhiều thiếu sót. Giờ đây bạn nhỏ bắt đầu bon chen với cuộc sống nên thời gian vào diễn đàn cũng ít hơn so với mọi lần. Những bài viết của bạn ấy dành cho diễn đàn thật đồ sộ. Cách viết của bạn nhỏ luôn có hồn, chân thực và giàu tình cảm. Đọc bài viết bạn nhỏ cảm nhận bạn nhỏ là người có suy nghĩ chín chắn, trưởng thành, có đời sống tâm hồn phong phú và cách nhìn nhận của bạn nhỏ về cuộc sống cũng đa chiều nên bài viết nào của bạn nhỏ cũng có sức lay động và thiết phục được người đọc. Thùy Minh: Cô giáo dễ thương luôn nhiệt huyết và cống hiến không ngừng nghỉ. Lúc nào cô giáo cũng nhỏ nhẹ, hướng dẫn chân thành từng chút một cho các bạn về khâu viết bài sao cho hoàn chỉnh, chạm đến trái tim người đọc. Quan sát cách làm việc đầy nhiệt tâm của cô giáo, bất cứ ai cũng dễ dàng cảm nhận được sự gần gũi, trìu mến và đáng yêu của cô giáo. Bughams: Cô bạn luôn dành cho tôi sự quan tâm, lắng nghe, động viên, khích lệ mỗi khi tôi buồn, chán nản, bi quan. Dù chưa gặp ở ngoài nhưng tôi có thể cảm nhận được những lời chia sẻ, động viên chân thành từ bạn đã tiếp thêm sức mạnh, củng cố niềm tin giúp tôi mạnh mẽ, kiên cường và vững chãi hơn. Cảm ơn cô bạn khi cả thế giới không để tâm đến sự nhỏ bé, yếu đuối của tôi thì bạn vẫn luôn xòe đôi tay, nâng đỡ tôi đứng dậy và bước tiếp. Và còn nhiều bạn dễ thương nữa. Đôi lúc lời cảm ơn không nhất thiết phải nói ra nhưng ai cũng hiểu.. Bấm để xem Mình sẽ gắn bó lâu dài với diễn đàn, vì nơi đây mình vừa được thỏa sức tham gia viết lách, vừa có thêm những người bạn tốt. Diễn đàn trở thành người bạn thân thiết luôn lắng nghe, thấu hiểu và sẻ chia. Văn chương là ánh sáng chân lý, ngọn lửa cháy mãi theo thời gian. Hãy thắp sáng và lan tỏa sức mạnh tình yêu thương đến mọi người nhé! Hết
Lỗi Lầm Bấm để xem Chuyện đã xảy ra rồi, vậy mà nó vẫn nhớ như in. Cái ngày mà nó mắc lỗi lầm khiến người khác buồn, thất vọng nhiều về nó. Niềm tin, hy vọng cần thời gian lâu dài xây dựng, vậy mà nó vô tình phá vỡ trong một phút chốc. Có lẽ họ vẫn không hiểu vì sao người như nó lại mắc phải lỗi lầm. Nó cũng chả hiểu, nó không lừa lọc bất cứ ai. Trước đây đi làm khách bo từng đồng bạc lẻ nó vẫn để lại công ty. Nó đi làm với tâm lý không phải vì tiền. Và nó nhận ra, nó khác nhiều người ở điểm đó. Vậy mà giờ đây sẽ có người nghĩ sai lệch về nó, niềm tin họ dành cho nó cũng vơi đi. "Thôi bỏ đi em" chắc hẳn họ biết nó cũng buồn, nên nói thế để động viên, an ủi, khích lệ. Nhưng người mắc sai lầm là nó mà. Đáng lý ra, nó nên nói câu đó với họ mới đúng. Điều nó mong muốn chỉ là họ vui lên. Mấy ngày nay nó rất buồn, có lẽ họ cũng buồn, nên gián tiếp nó có thể cảm nhận được rõ rệt, dù họ không trách cứ hay nói thẳng thừ với nó. Điều duy nhất nó có thể nói là câu "xin lỗi" bởi chí ít bản thân nó biết nhận lỗi và sẽ sửa đổi nếu như còn có cơ hội. Xung quanh nó giờ chỉ còn một bóng đen, nó thấy lạnh ở bàn chân, bàn tay. Vì vốn dĩ trước giờ nó vẫn lạnh. Và chính nó cũng không thể nào lý giãi được tại sao xung quanh nó luôn lạnh lẽo một cách kì lạ. Một số bạn khen nó viết hay nhưng chắc không ngờ rằng nó lại là cô gái nhỏ bé, mong manh và yếu đuối đến vậy. Ting ting ting tiếng tin nhắn vang lên, vẫn câu hỏi thân quen: "Mấy người sao vậy?" Không biết trả lời như thế nào, tự dưng nó bật khóc. Hình như mỗi ngày yên tĩnh quen rồi, được người khác quan tâm, hỏi han xíu là nó lại khóc như đứa trẻ. Đêm đến nó hay khóc một mình, nó cũng không hiểu vì sao. Có lẽ số kiếp của nó phải một mình. Không thể trò chuyện thêm với ai chắc chỉ có như thế đời sẽ không khổ chăng.. Mưa rơi trong đêm nghe thật não nề.. Còn nó thức viết những dòng này cho nhẹ lòng. Rồi mọi thứ sẽ qua đi, vậy lỗi lầm mình từng gây ra có phai nhòa, biến mất trong lòng ai đó không? Còn nỗi buồn trong nó liệu có vơi dần theo thời gian? Người ta thường bảo, thời gian sẽ xoa dịu, chữa lành tất cả tổn thương. Thế nhưng, có những lồi lầm từng mắc phải trong quá khứ không thể quay ngược thời gian sửa đổi kịp thời. Bấm để xem Hôm nay ta đã sống thế nào? Chỉ quan trọng khoảnh khắc, thời điểm ở hiện tại. Quá khứ đã qua đi, hiện tại vẫn đáng quý và trân trọng. Không ai ôm hoài, sống mãi trong quá khứ tiêu cực. Vẫn luôn mong mang thật nhiều niềm vui, tiếng cười đến mọi người, không muốn mọi người phải buồn về nó bất cứ điều gì. Ước mơ nhỏ bé ấy liệu có quá khó khăn và xa vời với nó? Ngày mai nắng lại lên sưởi ấm tâm hồn, xoa dịu và chữa lành những tổn thương. Nó sẽ lại hòa mình vào thiên nhiên, lắng nghe thanh âm diệu kì của cuộc sống, lặng yên lắng nghe tiếng lòng để vỗ về, xoa dịu, và tự an ủi bản thân: "Rồi sẽ ổn thôi cô gái à! Ai không từng mắc lỗi lầm, sao lại cứ dằn vặt chính mình để rồi làm bản thân tổn thương." Cuộc sống còn bao điều tốt đẹp ở phía trước, rồi mặt trời lại lên soi sáng con đường ta đi. Hết
Theo Tình Tình Chạy, Chạy Tình Tình Theo Bấm để xem Một ngày bình yên dậy sớm ăn sáng, chuẩn bị đi làm. Ngoài trời có chút tia nắng, gió lay nhẹ những hàng dừa khẽ đung đưa. Không khí mát lành, dễ chịu của ngày mới bắt đầu. Ông mặt trời ửng đỏ từ từ ló dạng, xua tan đi bóng tối, sương lạnh giá buốt. Nó ngồi ngắm nhìn bình minh, cảm nhận được cơn gió khẽ vỗ về, mặt trời in bóng xuống dòng sông quê ánh lên vẻ đẹp sáng ngời, đẹp vô ngần. Ánh sáng đó làm nó bừng tỉnh. Tận hưởng thế đủ rồi - nó tự nhắc nhở chính mình. Giờ nó phải chuẩn bị đi làm để kẻo trễ bị công ty trách phạt. Nó dắt chiếc xe máy thân thuộc là người bạn đồng hành với nó trên mọi nẻo đường. Khởi động máy và chạy chầm chậm như một thói quen. Cơn gió từ đâu ùa về, nó rất thích cái cảm giác vừa ngắm nhìn thiên nhiên, vừa cảm nhận cơn gió dịu dàng như là vuốt ve, vỗ về, an ủi, xoa dịu bao nỗi buồn, tổn thương trong nó. Thời gian như ngưng đọng, bình yên chỉ xuất hiện khi nó không nghĩ ngợi gì thêm nữa. Cuối cùng nó cũng đến chỗ làm, vẫn là đồng nghiệp, những người anh chị thường ngày quá quen thuộc, nhưng sao nó luôn có cảm giác bơ vơ, lạc lõng thế này! Tự kỉ ư? Nó cũng chẳng biết. Họ cười nói, trêu đùa với nhau, còn nó lặng lẽ tìm một góc ngồi lặng yên và chăm chỉ làm việc. Tới lúc ăn cơm, có khách tới mua đồ, nó bỏ chén cơm còn dang dở, lật đật chạy xuống cầu thang để bán đồ. Rồi nó lại quay lên ăn tiếp nửa chén cơm còn lại lúc nãy. Mỗi ngày nó chỉ ăn cho có ăn, theo kiểu ăn để sống chứ không phải sống để ăn. Nó ăn cơm mà chẳng cảm nhận được mùi vị gì trong bữa ăn cả. Có hôm sáng dậy sớm, mẹ nấu cho nó gói mì nó chỉ nuốt nổi vài sợi mì cho có rồi vội vã đi làm. Hình như công việc áp lực khiến nó mệt mỏi, ngán ngẩm với mọi thứ. Lúc đó ai cũng bảo nó gầy đi và họ càng thương quý nó lắm. Anh bạn làm chung vẫn luôn sẵn sàng giúp đỡ nó, làm tiếp những công việc nặng khiêng đồ, sắp xếp ngăn nắp tiếp nó mặc dù công việc đó là của nó chứ không phải của anh. Anh ta không hề hưởng thêm tiền từ việc làm của mình, với sự hy sinh đó đôi lúc khiến nó có phần lung lay, chạnh lòng. Nhưng với tính lạnh lùng, bướng bỉnh và cứng nhắc nó vẫn không động lòng trước một ai. Tiếng thông báo tin nhắn vang lên từ chiếc điện thoại, người bạn lúc tết gặp nó 1 lần vẫn kiên trì, nhẫn nại nhắn tin cho mỗi ngày. Nó vờ như không thấy. Bao nhiêu câu quan tâm, hỏi han hàng ngày cũng nhẹ nhàng trôi qua. Thật phiền phức! Tại sao họ vẫn cứ đeo bám nó bằng những dòng tin nhắn chứ! Để xem họ sẽ kiên nhẫn đến bao giờ thì thực sự bỏ cuộc. Thế là nó tự đặt cược ai lên tiếng trước là người đó thua. Bao nhiêu năm tháng ròng rã trôi qua, họ vẫn như thế không khác gì. Nhắn tin đủ kiểu, họ thấy không hiệu quả nên quyết tâm đến trực tiếp chỗ nó làm chỉ để gặp nó, họ giả vờ hỏi mua đồ, nó tỏ ra vô tâm, lảng tránh, không đoái hoài gì tới họ cả. Có lẽ sau lần tổn thương sâu sắc đó nên họ không còn kiên nhẫn nhắn tin cho nó như trước nữa. Tình cảm là thứ khó nói, khó lòng phân định được đúng - sai, phải - trái. Hành động, sự lạnh nhạt, thờ ơ của nó xuất phát một cách tự nhiên. Biết là sẽ khiến người khác buồn, tổn thương đấy, nhưng thà đau một lần rồi thôi, còn hơn gieo bao niềm tin, hy vọng rồi làm họ thất vọng nặng nề. Tình cảm không nên cưỡng cầu, hãy để mọi thứ đến và đi một cách tự nhiên nhất. Cái giá của hạnh phúc là sự ràng buộc, còn cái giá của tự do là sự cô đơn. Vậy nó đã lựa chọn ra sao? Tự do hay ràng buộc? Hiện tại là tự do nhưng có lúc nó vẫn cảm thấy mất tự do, bởi sự quan tâm quá mức của người khác dành cho nó. "Mây của trời cứ để gió cuốn đi" Có người nó từng thích, bị cảm nắng bởi vẻ bề ngoài, nụ cười tỏa nắng, nhưng kết cục lại không đi đến đâu. Còn người khác thì luôn dành cho nó tình cảm đặc biệt, nhưng nó lại không mảy may cảm xúc. Đúng là theo tình tình chạy, chạy tình tình theo mà! Nó nhận ra, hạnh phúc không phải là sự níu giữ, ràng buộc mà chỉ cần nhìn người khác hạnh phúc với nó cũng đã quá đủ. Có người bảo, khi gặp đúng định mệnh của đời mình rồi, có chạy trời cũng không khỏi nắng. Tôi thì chưa tin lắm vì tôi chưa gặp được cái gọi là định mệnh. Tôi đang yên đang lành tốt nhất là đừng xuất hiện nhé! Tôi đang hạnh phúc tôi chưa muốn đau khổ vì tình! Hỡi thế gian tình là gì? Mà sao người ta cứ đau khổ chỉ vì yêu Hỡi thế gian tình là chi? Mà sao người ta cứ thề sống chết có nhau. Buông chính là thương! Khi ta chấp nhận buông bỏ một người, nhìn họ sánh bước hạnh phúc bên người khác tự khắc trong lòng ta sẽ cảm thấy vui. Một cô gái bình thường như nó có gì đặc biệt đâu, sức khỏe không có, sự giỏi giang cũng không bằng ai thì sao nó dám ước mơ cùng họ đồng hành cả một chặng đường dài. Nó sợ chính mình trở thành gánh nặng cho họ, nên nó đành lặng nhìn họ hạnh phúc bên người khác. Cậu nhất định phải hạnh phúc đó, hạnh phúc luôn phần của tớ biết chưa! Hết