Tản Văn Tuyển Tập Tản Văn Của Ngọc Xuân - Tập 3

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Ột Éc, 14 Tháng mười 2022.

  1. Ột Éc

    Bài viết:
    2,985
    Chuyến xe yêu thương

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mỗi lần đi xe về nhà rồi lên Cần Thơ, mình thấy mọi thứ vẫn bình thường. Chỉ có riêng lần này, mình lên tới Cần Thơ mệt rã rời, nằm ngủ mê mang, thức dậy lại thấy rắn ở trong nhà. Thấy nó mà sợ kinh khủng, mặc dù nó không có làm gì mình, cũng may mình phát hiện sớm với lại nó cũng hiền. Mình tính không nhờ ai giúp hết nhưng trong trường hợp này không nhờ không được, bởi vì đuổi nó mình còn không dám, huống chi đập nó chết. Vì sợ quá nên mình chạy qua kêu cô chủ rồi cô nhờ mấy anh đi qua bắt rắn dùm mình, có một anh cầm cây đi vô đập nó. Lúc đó, mình sợ lắm! Lỡ ảnh gặp nguy hiểm hoặc con rắn bị chết thì phải làm sao? Nhà cửa thì bị đảo lộn và bị bể một cái ly, anh đập chết con rắn rồi đem xác ra để trước mặt mình.

    Tự dưng thấy thương nó quá trời. Dẫu sao nó cũng chết rồi, thôi thì hy vọng đừng có con rắn nào bò vô phòng mình nữa. Mình chẳng biết hên hay là xui nên mới hỏi chế: "Rắn vô phòng là hên hay là xui vậy chế?". Chế trả lời: "Gặp rắn hiền là hên, gặp phải con rắn dữ là xui". Vậy xem ra mình vẫn còn hên. Tối trước khi ngủ, mình dòm trước dòm sau rồi ngủ mê mang lúc nào không hay; sáng thức dậy, cảm thấy ê ẩm, nhức mỏi cả người, cầm dao gọt trái cây thì bị đứt tay. Chẳng biết hên hay là xui nữa, nhưng thấy mình không sao là hên rồi.

    Chuyến về nhà, chuyến đi Cần Thơ đan xen trong tôi biết bao suy nghĩ: Nghĩ về tương lai sao thấy xa vời vợi; Nghĩ về gia đình - nơi yêu thương vô điều kiện chợt thấy yêu thương thật gần; Nghĩ về bạn bè khi thấy bên cạnh mình chẳng có được bao nhiêu người bạn thực sự, chân thành và đáng tin cậy.. Và rồi chẳng biết tự lúc nào khóe mắt tôi cay cay khi chợt nghĩ về Mẹ, về chị gái..

    Chuyến xe về nhà vẫn chạy chầm chậm, những hàng cây vụt qua, cơn gió thoảng qua nhẹ và êm đềm làm tôi xao xuyến. Ôi, nhớ lắm người bạn chưa quen thật bình dị, chân thành và tốt bụng vội đưa cho tôi mảnh khăn giấy khi thấy tôi nôn, choáng váng, xây xẩm mặt mày. Nhớ trước đây, tôi chạy xe do tránh một người qua đường nên bị té ngã. Có hai người đi ngang qua thấy, vội dừng xe. Một người đỡ chiếc xe, một người giơ tay về phía tôi. May là tôi chẳng sao nên tự đứng dậy được, người qua đường cứ: "Xin lỗi" mãi. Còn hai người giúp đỡ chẳng biết đi từ lúc nào. Ngay cả từ đơn giản: "Cám ơn" tôi vẫn chưa kịp nói. Nghĩ vậy, lần say xe này dù mệt mỏi nhưng tôi vẫn cố nói: "Cám ơn bạn". Tôi sợ khi cơ hội vụt qua sẽ không bao giờ quay trở lại. Người ta nói: "Gặp được người tốt hiếm lắm!". Vậy mà, tôi vẫn gặp đó thôi! Có phải do may mắn không? Ngày hôm sau, tôi đổ bệnh. Tết tôi cũng chỉ ở nhà tiếp khách. Bạn bè chỉ có mỗi một bạn lại nhà chơi. Ngồi nghe cậu bạn nói chuyện, tôi cảm thấy vui lắm! Cậu bạn ngày nào còn học chung giờ đã trưởng thành, chín chắn hẳn. Qua tết, tôi lại bệnh tiếp.

    Nhìn cảnh Mẹ bận rộn trong bếp nấu cháo vịt, chế lục kiếm thuốc mà tôi thấy xót xa. Tôi tự hỏi: "Có bao giờ gia đình nghĩ mình là gánh nặng không?" Chẳng biết tự lúc nào tôi sợ trở thành gánh nặng của người khác nữa. Trước ngày lên Cần Thơ, Mẹ cứ dặn dò đủ thứ chuyện, chế cứ chuẩn bị những thứ tôi cần dùng.. Sáng nay, do đi vội quá tôi chẳng nói được một lời từ giã Mẹ.. Càng nghĩ càng cảm thấy có lỗi với Mẹ nhiều! Chuyến xe sáng nay đông chặt chỗ ngồi (người và hành lý). Tôi ngồi giữa, quay qua phải thấy hai người dựa ghế ngủ, quay qua trái thấy hai người dựa ghế ngủ. Tôi không sao nhúc nhích, cử động được. Vui nhất là mọi người đều nhường nhịn nhau. Có vài người tỏ vẻ khó chịu, bực bội nhưng được một lúc rồi ai cũng vui vẻ, dễ chịu. Tới nơi, tôi như có sức sống hẳn. Mọi thứ thật thân quen, gần gũi! Vẫn con đường, hàng cây thân thuộc đó! Vẫn con người xa lạ nhưng đầy ắp tình người..

    Nhớ hôm chế đi xe đò lên Cần Thơ không cho tôi hay trước làm tôi bất ngờ, ngạc nhiên, vui biết là bao nhiêu. Những ngày đó chế trổ tài nấu ăn thật là ngon, hôm nào đi học về mọi thứ cũng đều sẳn sàng, chế chỉ đợi tôi về rồi cùng ăn thôi. Lúc đó tôi chợt nhận ra đã bao lâu mình không được đối xử tốt như vậy rồi nhỉ? Hai chị em nói đủ thứ chuyện nhưng hình như đa phần là chuyện của tôi thì phải từ chuyện học hành đến chuyện về những người tốt giúp đỡ khi tôi gặp khó khăn..

    Có chuyện vui cũng có chuyện buồn và có cả nước mắt nữa. Lúc về đêm, hai Chị em nằm tám đến khuya rồi ngủ lúc nào không hay; nửa đêm tôi chợt giật mình thức giấc cứ ngỡ chế không hay nhưng rồi bàn tay của chế khẽ chạm nhẹ lên trán tôi, hỏi với giọng đầy sự quan tâm và lo lắng: "Sao đổ mồ hôi nhiều vậy?" Tôi trả lời: "Không sao ạ!" nhưng thật ra tôi mệt lắm! Tôi không muốn chế phải lo lắng cho mình nhiều quá! Có khi tôi lại vừa cười vừa nói đùa với Chế: "Sáng em thức dậy, em biết mình vẫn còn sống là may mắn lắm rồi". Chế biết tôi là người hay nói đùa nên cũng không nói gì thêm.

    Khi chế ra về cũng là lúc tôi lủi thủi một mình, mọi thứ với tôi thật trống trải. Không có ai trò chuyện, không có ai ăn cơm cùng, không khí ngột ngạt đến mức khó hiểu rồi những lúc về đêm tôi mệt mỏi cũng chẳng có ai quan tâm, hỏi han, chăm sóc được như chế. Tôi phải tập sống, tập làm quen với mọi thứ rồi đây tôi sẽ được về miền quê - nơi có tình thương và cũng là nơi bình yên nhất trong tâm hồn mình. Cám Ơn Đời Mỗi Sớm Mai Thức Dậy Ta Có Thêm Ngày Nữa Để Yêu Thương.

    Gần thì thương, xa thì nhớ!

    Sáng nay, tôi vẫy tay chào tạm biệt người tôi thương.. Tôi lên xe máy để chú chở ra bến xe. Chú chạy xe rất chậm và kĩ lưỡng, chú ân cần hỏi: "Con lên Cần Thơ học hả?". Tôi khẽ gật đầu, nói: "Dạ!". Tới bến xe, tôi lên xe đò ngồi như thường lệ, anh tài xế lái xe quen thuộc vẫn duy trì cách gọi tôi bằng "bé" như mọi khi. Tôi lớn rồi mà sao cứ gọi tôi là "bé" thế! Cách gọi nghe thiệt là dễ thương và trẻ con quá nên có vẻ hợp với vẻ ngoài của tôi thì phải. Hihi.

    Ngồi nhìn bé trai ngồi gần bên lém lĩnh, ú nu ú na thấy cưng và đáng yêu vô cùng nhưng tôi chỉ dám nhìn chứ chẳng nựng lấy một cái. Tiếng người nói chuyện sôi nổi, ồn ào phía sau át cả tiếng nhạc, chỉ có tôi và vài người ngồi im lặng, ngắm cảnh vật. Một bà có vẻ là người tu hành chịu không nổi tiếng ầm ĩ nên đành lên tiếng: "Nói chuyện gì mà nói hoài thế! Nói chi mà cho mệt vậy không biết.. Bộ rảnh lắm sao mà đi nói chuyện của người khác, chuyện của mình lo chưa xong nữa mà đi nhiều chuyện". Cứ tưởng họ sẽ im lặng nhưng không hề. Tôi để ngoài tai mọi thanh âm, đưa mắt nhìn mây trời, con đường, sông nước, cây cối, dòng xe qua lại mà thấy lòng bình yên lạ!

    Tôi thích ngắm cảnh, nghe những bản nhạc nhẹ nhàng, sâu lắng nên tôi không hề lo sợ khi đi xe. Cuối cùng cũng đến nơi, xe dừng lại bên đường. Chú mở cửa xe cho tôi bước xuống, nhiệt tình, chu đáo hỏi: "Con dám qua đường không?". Tôi cười rồi nói như khẳng định chắc chắn: "Dạ, dám..".

    Tôi vẫn thường qua đường một mình nên việc qua đường không còn quá khó khăn đối với tôi nữa. Tuy xa quê hương yêu dấu nhưng những kỉ niệm, nỗi nhớ luôn đong đầy trong tôi! Quê tôi có cảnh thiên nhiên sông nước, có người tôi thương và người thương tôi!

    "HÃY CÁM ƠN CUỘC SỐNG

    Nếu bạn thấy đêm nay khó ngủ - Hãy nghĩ đến những kẻ không nhà chẳng nệm ấm chăn êm.

    Nếu bạn gặp một ngày tồi tệ nơi làm việc - Hãy nghĩ đến những người đã mấy tháng nay không tìm được việc làm.

    Nếu bạn chán nản vì mối quan hệ xấu đi - Hãy nghĩ tới những kẻ không bao giờ biết hương vị của thương yêu và được người yêu thương lại.

    Nếu bạn buồn phiền vì thêm một cuối tuần vô vị trôi qua - Hãy nghĩ tới những người phụ nữ quẫn bách, quần quật cả ngày, suốt tuần không nghỉ, chỉ mong kiếm được chút tiền còm nuôi mấy miệng ăn.

    Nếu bạn hỏng xe dọc đường, phải cuốc bộ vài dặm vài mới tìm ra được người giúp đỡ - Hãy nghĩ tới những ai liệt cả đôi chân, luôn khao khát được bước đi như bạn.

    Nếu bạn cảm thấy đời mình bị mất mát và băn khoăn về ý nghĩa kiếp người - Xin bạn hãy biết ơn cuộc sống vì có nhiều người đã không được sống hết tuổi trẻ của mình để có những trải nghiệm như bạn.

    Nếu bạn cảm thấy mình là nạn nhân của những ai hay cay nghiệt, dốt nát, nhỏ nhen, nghi kỵ - Hãy nhớ rằng việc đời có khi còn tệ hại hơn thế rất nhiều. - Sưu tầm-"
     
    Thiên Túc, LaganMạnh Thăng thích bài này.
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...