Niềm Vui Của Hai Chị Em
Thể loại: Tản Văn
Tác giả: Ngọc Xuân biệt danh Rùa
Thể loại: Tản Văn
Tác giả: Ngọc Xuân biệt danh Rùa

Năm nào cũng vậy, hễ sắp đến tết là nó lại đi hớt tóc với Voi để chào đón một năm mới may mắn, vui tươi, tốt đẹp, năm nay cũng không ngoại lệ. Hớt tóc về, Ngoại chẳng nói gì, còn Mẹ thì bảo: "Hớt tóc ngắn quá vậy?" Nghe Mẹ nói, nó giật mình nhìn lại mái tóc và chợt nhận ra cũng còn dài, chưa ngắn lắm. Hihi. Voi và Rùa có nhiều điểm khác biệt về ngoại hình, nên cứ mỗi lần đi chung người ta lại ngỡ ngàng, sửng sốt như không tin là hai chị em ruột. Rùa nhớ như in cái đêm Rùa sốt cả đêm vì nóng lạnh, sáng Voi chở Rùa đi Bác sĩ khám bệnh. Rùa ngồi ghế đợi Bác sĩ khám bệnh tới lượt mình. Sau khi khám cho bệnh nhân xong, bác sĩ nhìn mình rồi hoảng hốt, nói: "Con có chóng mặt không? Sao mặt mày xanh lè vậy?" Nó gượng cười, nói: "Dạ, không ạ!" Thật ra, nó sợ bị chích thuốc, nên mặt mày tái mét chứ có phải đau đầu hay chóng mặt gì đâu! Bác sĩ chẳng hỏi ý nó có muốn chích thuốc hay không mà tự động chích thuốc cho nó. Mấy hôm sau, Voi bệnh y như Rùa (Chắc tại Rùa lây bệnh cho Voi) cũng đến chỗ bác sĩ khám bệnh. Bác sĩ định không chích thuốc, nhưng vì Voi muốn mau hết bệnh nên yêu cầu bác sĩ chích thuốc.
Rùa nhớ tới câu nói hài hước của Bác sĩ: "Hai chị em gì mà không giống nhau gì hết: Một người ốm nhom, còn một người mập mạp. Chắc chị giành ăn với em hả gì nè! Còn riêng Bác sĩ thì kiêng ăn lắm vì rất dễ mập." Ngồi nghe Bác sĩ nói chuyện, hai chị em đều bật cười. Người mập sợ mập hơn, nên cứ kiêng cử ăn uống đủ thứ mà vẫn mập đó thôi; còn người ốm ăn uống đủ thứ mà vẫn ốm như thường.
Hết bệnh, Rùa năn nỉ Mẹ và Voi cho đi "câu cá giải trí." Mẹ nhất quyết không cho đi câu cá vì sợ Rùa đen đúa, xấu xí. Vậy mà, Rùa vẫn ráng thuyết phục Mẹ để được đi câu cá cùng. Rùa chuẩn bị đi câu cá sẵn sàng, Mẹ cũng không cho đi. Mãi một lúc sau, Mẹ chuẩn bị đi câu cá xong, liền đi nhưng đi được một đoạn đường thì ngoảnh mặt lại nhìn Rùa cười hiền hòa, chỉ tay về phía trước và nói: "Một lát đi sau nghen!" Rùa vui mừng, cười hớn hở liền lẽo đẽo theo sau. Vài hôm sau, Rùa rủ Voi đi câu cá chung, Voi nói: "Muốn đi thì đi một mình đi. Ở đó mà rủ rê." Nó không dám đi một mình nên hết rủ Mẹ lại tới chế. Hai chị em câu gần nhau mà không hiểu sao cá vẫn ăn đều hai bên.
Vừa câu cá, vừa ngắm cánh đồng lúa đương trổ bông, vừa nói chuyện xưa ơi là xưa mà vui ơi là vui. Dù trước đó tâm trạng có buồn, chán nản, bi quan đến mấy thì sau khi câu cá tâm trạng sẽ thoải mái, vui, lạc quan như vừa trút được bao gánh nặng chất chứa, đè nén trong lòng. Những lúc tâm trạng thấy nặng nề, mệt mỏi, chán nản Rùa vẫn đi câu cá với Voi để thư giãn sau bộn bề, lo toan trong cuộc sống.
Sau khi câu cá về đầu óc, tâm trạng sẽ cực kì thư giãn, dễ chịu. Đi về trên đường ta vô tình bắt gặp những con bướm, ong bay lượn, ngắm nhìn hoa cỏ ven đường, biết bao nhiêu là cảnh bình dị, giản đơn, gần gũi, mộc mạc nơi thôn quê thật nhẹ nhàng, yên ả và bình yên đến lạ.
Hết
Rùa nhớ tới câu nói hài hước của Bác sĩ: "Hai chị em gì mà không giống nhau gì hết: Một người ốm nhom, còn một người mập mạp. Chắc chị giành ăn với em hả gì nè! Còn riêng Bác sĩ thì kiêng ăn lắm vì rất dễ mập." Ngồi nghe Bác sĩ nói chuyện, hai chị em đều bật cười. Người mập sợ mập hơn, nên cứ kiêng cử ăn uống đủ thứ mà vẫn mập đó thôi; còn người ốm ăn uống đủ thứ mà vẫn ốm như thường.
Hết bệnh, Rùa năn nỉ Mẹ và Voi cho đi "câu cá giải trí." Mẹ nhất quyết không cho đi câu cá vì sợ Rùa đen đúa, xấu xí. Vậy mà, Rùa vẫn ráng thuyết phục Mẹ để được đi câu cá cùng. Rùa chuẩn bị đi câu cá sẵn sàng, Mẹ cũng không cho đi. Mãi một lúc sau, Mẹ chuẩn bị đi câu cá xong, liền đi nhưng đi được một đoạn đường thì ngoảnh mặt lại nhìn Rùa cười hiền hòa, chỉ tay về phía trước và nói: "Một lát đi sau nghen!" Rùa vui mừng, cười hớn hở liền lẽo đẽo theo sau. Vài hôm sau, Rùa rủ Voi đi câu cá chung, Voi nói: "Muốn đi thì đi một mình đi. Ở đó mà rủ rê." Nó không dám đi một mình nên hết rủ Mẹ lại tới chế. Hai chị em câu gần nhau mà không hiểu sao cá vẫn ăn đều hai bên.
Vừa câu cá, vừa ngắm cánh đồng lúa đương trổ bông, vừa nói chuyện xưa ơi là xưa mà vui ơi là vui. Dù trước đó tâm trạng có buồn, chán nản, bi quan đến mấy thì sau khi câu cá tâm trạng sẽ thoải mái, vui, lạc quan như vừa trút được bao gánh nặng chất chứa, đè nén trong lòng. Những lúc tâm trạng thấy nặng nề, mệt mỏi, chán nản Rùa vẫn đi câu cá với Voi để thư giãn sau bộn bề, lo toan trong cuộc sống.
Sau khi câu cá về đầu óc, tâm trạng sẽ cực kì thư giãn, dễ chịu. Đi về trên đường ta vô tình bắt gặp những con bướm, ong bay lượn, ngắm nhìn hoa cỏ ven đường, biết bao nhiêu là cảnh bình dị, giản đơn, gần gũi, mộc mạc nơi thôn quê thật nhẹ nhàng, yên ả và bình yên đến lạ.
Hết
Chỉnh sửa cuối: