Mở quán giữa đêm mưa tầm tã, cũng tự nghĩ rằng sẽ chẳng có khách ghé đâu, nhưng vẫn nấn ná đợi chờ. Gió càng lúc càng mạnh, lùa qua từng vách lá. Mưa mỗi lúc mỗi nặng hạt tạt ướt cả song cửa. Vậy mà, ta vẫn cố chờ một chút, thêm một chút nữa. Đến khi chẳng chờ được nữa, mới dứt khoát ra đóng cửa. Vừa mới đưa tay đẩy cửa thì lại có khách vào. Ta tự hỏi là khách tới muộn hay tới vừa kịp lúc.
Khách vừa vào quán chưa kịp ngồi đã bảo ta pha một tách trà quên lãng. Ta nói với khách trà này ba phần cay đắng, bảy phần xót xa, khách có muốn uống. Khách vội vã gật đầu, dường như chẳng chờ được nữa.
Khách uống xong trà liền hỏi ta sao chẳng quên gì cả, một chút cũng chẳng lãng đi. Ta bèn hỏi khách: Người thật sự muốn quên? Khách im lặng không trả lời. Ta biết người không nỡ quên, không đành lòng buông tay. Lúc uống trà người uống rất vội như sợ nếm ra tư vị nào khác của tách trà. Trà đắng đến thế, cay xè như vậy, xót xa biết bao nhiêu nhưng cũng chẳng thể làm người chau mày, thử hỏi trên thế gian có thứ gì có thể khiến người có thể quên đi. Vị khách nghe ta nói, im lặng không đáp lời, cứ ngồi như thế tàn hết mấy canh.
Ngoài trời đã bớt vần vũ nhưng mưa vẫn chưa ngơi hạt. Chẳng biết khách đã nghĩ thông hay chưa, có quên được gì không mà từ giã ra về. Ta lấy chiếc ô đưa cho khách liền nhận được một cái lắc đầu:
- Chẳng qua chỉ là một cơn mưa rào.
Khách cứ thế mà đi trong đêm tối, dưới cơn mưa còn nặng hạt. Có vài người đã trải qua quá nhiều, phong ba bão táp lớn đến mấy với họ cũng chỉ như một cơn mưa rào thoáng qua, nếm trăm ngàn cay đắng bất quá cũng chỉ chau mày, cô độc, chơi vơi hay nhớ thương ai đó cồn cào cũng chỉ có thể buông một tiếng thở dài. Họ, chẳng ai hiểu được họ rốt cuộc đã chịu đựng những gì mà có thể lạnh lòng đến thế.
Bóng khách đã chìm mất trong đêm mưa tịch mịch, ta cũng lặng lẽ quay vào trong. Trước khi đóng cửa, ta đã đặt chiếc ô bên ngoài, biết đâu có người cần đến. Lúc dọn bàn, nhìn tách trà chưa cạn, ta chợt nhớ đến lúc pha trà có nghe khách vô tình nhắc đến một vị cố nhân, người mà khách rất muốn quên nhưng cũng rất sợ quên.