Tập Thơ Trà Hoa Quán - Đông Tàn

Thảo luận trong 'Văn Thơ' bắt đầu bởi Phaledenvo, 27 Tháng một 2019.

  1. Phaledenvo

    Bài viết:
    294
    Chỉnh sửa cuối: 28 Tháng bảy 2023
  2. Phaledenvo

    Bài viết:
    294
    11. Lỡ...

    Lảo đảo dừng chân trước Trà hoa,
    Hương men nồng đượm đã say ngà,
    Hỏi mua một bó hoa Thạch thảo,
    Tặng người thương nhớ đã cách xa.

    Ta mời khách chọn một màu hoa.
    Cười buồn khẽ bảo: "tím hoa cà.
    Người rằng màu ấy là trái ngọt,
    bao nhiêu giông tố cũng đều qua.

    Sao đêm đông ấy người đi mãi?
    Bỏ ta ở lại chẳng đoái hoài.
    Người đâu hay biết lòng ta chết,
    Còn lại trần ai xác đọa đày."

    Mắt nhìn hoa nhỏ sầu thăm thẳm,
    Đôi lời gửi lại kẻ xa xăm:
    "Phút giây hôm ấy người bỏ lỡ,
    Lỡ cả đời ta tận trăm năm".

    Đông Tàn.

     
  3. Phaledenvo

    Bài viết:
    294

    12. Độ Người

    Bên bến sông xưa gốc liễu già,
    Ngàn năm đứng đợi bóng cà sa.
    Năm ấy Người đi vì thiên hạ,
    Chẳng chút ngại ngần bỏ rơi ta.

    Người bỏ ta rồi, bỏ cà sa,
    Bỏ kiếp nhân sinh chốn ta bà,
    Nhục thân hóa pháp thành cát bụi,
    Phổ độ chúng sinh khỏi can qua.

    Từng hẹn đưa ta qua kiếp này,
    Ta lỡ bao kiếp Người nào hay,
    Vì Người đã hứa nên cứ đợi,
    Mặc cho con tạo vẫn vần xoay.

    Chuông chùa điểm báo Người trở lại,
    Mang theo chấp niềm chẳng hề phai.
    Người đã nguyện lòng hướng cõi Phật,
    Ta nguyện độ người đến Như Lai*.

    Đông Tàn.

    * Ý là đến chỗ của Như Lai, nguyện độ Người thành Phật.

    Bài thơ được viết từ cốt truyện đã bỏ dở từ lâu.

     
  4. Phaledenvo

    Bài viết:
    294
    Chỉnh sửa cuối: 26 Tháng tám 2023
  5. Phaledenvo

    Bài viết:
    294
    Chỉnh sửa cuối: 28 Tháng bảy 2023
  6. Phaledenvo

    Bài viết:
    294
    15. Ngóng Trông

    Quán trà bên sông khách trống không,
    Ấm trà pha dở hoa tàn bông,
    Đèn khuya leo lét đêm lạnh trắng,
    Tàn canh khách ghé: "Quán mở không?"

    Con sông nước chảy chẳng xuôi dòng,
    Mưa rơi rả rích gió sầu đông,
    Cầm đàn khách gảy bi thương khúc,
    Trà hoa đắng vị tái tê lòng.

    Khách hỏi ta rằng có từng mong,
    Một người sưởi ấm chốn khuê phòng,
    Bão tố cũng dừng sau cánh cửa,
    Có người trở về để ngóng trông?

    Ta chưa trả lời có hay không,
    Mà sao lệ khách tuôn thành dòng.
    Tiếng đàn chưa dứt dây đã đứt,
    Người chẳng trở về lấy ai trông.

    Đông Tàn.
     
    Chỉnh sửa cuối: 1 Tháng năm 2021
  7. Phaledenvo

    Bài viết:
    294
    16. Ba Sinh

    Một kiếp, hai kiếp, rồi lại ba,
    Mãi đợi một người chẳng đợi ta,
    Nại hà riêng lối mòn cả gót,
    Mạnh bà nhạt nhẽo, chán chê trà.

    Lời hứa người quên ta nào oán,
    Đơn côi bao kiếp nào có than,
    Chỉ xin một kiếp dừng lại mãi,
    Để nợ ba sinh khỏi bẽ bàng.

    ***


    Đông Tàn.
     
    Chỉnh sửa cuối: 26 Tháng tám 2023
  8. Phaledenvo

    Bài viết:
    294
    17. Dưới chân Sen

    Một đóa hoa sen trắng ngọc ngà
    Chẳng tanh bùn đất, ngại phong ba
    Mềm mại, dịu dàng, thơm ngào ngạt
    Vươn mình mạnh mẽ vạn kiêu sa.

    Ta mang nhành hoa pha ấm trà
    Lữ khách say lòng trà lẫn hoa
    Khách có muốn thêm tâm sen đắng
    Ngẫm hết cuộc đời bao xót xa?

    "Vì để sen thơm nên bùn bẩn
    Hay vì bùn bẩn sen mới thơm?"
    Khách hỏi ngẩn ngơ ta ngơ ngẩn:
    "Sen bùn vốn dĩ phải lụy nhau?"

    Khách cạn chén trà, mân cánh hoa
    Mơ hồ cười khẽ, mắt lệ nhòa:
    "Dẫu kề bên sen bao năm tháng
    Bùn chỉ dưới chân chẳng tới hoa."

    Đông Tàn

    Bùn mãi mãi chẳng thể nào với tới hoa, như người lữ khách chẳng bao giờ với tới kẻ mình si.
     
    Chỉnh sửa cuối: 27 Tháng năm 2021
  9. Phaledenvo

    Bài viết:
    294
    Chỉnh sửa cuối: 26 Tháng tám 2023
  10. Phaledenvo

    Bài viết:
    294
    Chỉnh sửa cuối: 26 Tháng tám 2023
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...