12. Độ Người
Bên bến sông xưa gốc liễu già,
Ngàn năm đứng đợi bóng cà sa.
Năm ấy Người đi vì thiên hạ,
Chẳng chút ngại ngần bỏ rơi ta.
Người bỏ ta rồi, bỏ cà sa,
Bỏ kiếp nhân sinh chốn ta bà,
Nhục thân hóa pháp thành cát bụi,
Phổ độ chúng sinh khỏi can qua.
Từng hẹn đưa ta qua kiếp này,
Ta lỡ bao kiếp Người nào hay,
Vì Người đã hứa nên cứ đợi,
Mặc cho con tạo vẫn vần xoay.
Chuông chùa điểm báo Người trở lại,
Mang theo chấp niềm chẳng hề phai.
Người đã nguyện lòng hướng cõi Phật,
Ta nguyện độ người đến Như Lai*.
Đông Tàn.
* Ý là đến chỗ của Như Lai, nguyện độ Người thành Phật.
Bài thơ được viết từ cốt truyện đã bỏ dở từ lâu.