Lục Vân kéo tay Vọng Tâm: "Cậu hết đường thật rồi nhé!"
Có ba bốn vệ sỹ cao lớn đứng trước mặt, ôi mẹ ơi cô quay người vẫy vẫy Lục Vân.
"Nhanh nhanh, phiền phức với mấy tên về sỹ này rồi đó."
Hai người đi nhanh vào ký túc, Vọng Tâm đang bực mình còn Lục Vân ôm bụng cười.
"Không trốn nữa hả."
"Không trốn nữa tức chết mất thôi."
Cả hai nhìn nhau rồi cười ra tiếng, bỗng gặp lại Mạn Mạn Hoa Nghi, cô ta đang đi với bạn có vẻ lảng tránh ánh mắt của Vọng Tâm.
Cô hơi ngạc nhiên: "Lục Vân có chuyện gì sảy ra với cô ấy à hình như cô ấy hơi sợ mình thì phải."
Lục Vân: "Cô ta à sợ quá không giám nhìn cậu đó thôi."
Là thì hôm bữa đó cô bị cô ta tát một cái, Lâm Tần nhìn thấy liền sai người cảnh cáo đuổi học cô ta, bây giờ đến một sợi tóc cũng không giám chạm tới, huống hồ nhìn mặt.
Vọng Tâm chẳng để ý nhiều rủ Lục Vân đến căng tin, sao hôm nay căng tin đông hơn mọi lần Lục Vân đắc ý mình là một trinh thám.
"Cậu không biết do có đầu bếp mới vừa đẹp trai vừa nấu ăn ngon hả." Nghe đến thì cô chẳng quan tâm nhưng nghe đến Lâm Tổng cô lại thở dài.
"Cậu nói thật không?"
"Là chồng của cậu chứ ai."
Lục Vân: "Cậu có một ông chồng tổng tài chu đáo, ghen tỵ quá đi mất."
"Thôi bớt khen cái tên đó lại đi cậu không thấy mình đáng thương hả?"
Trời ơi cô tự nói mình đáng thương vậy ngững người FA thì phải làm sao hả trời.
Chia tay Lục Vân, ra tới cổng Lâm Tần hắn đợi sẵn, nhanh chóng lên xe nhưng cô chẳng nhìn hắn một lần.
Hắn cười: "Thôi được rồi đừng giận."
Hắn biết cô giận vì chuyện gì.
Cô được cơ hội: "Em muốn ở ký túc, ngày nào cũng đi lại như thế này một chết đi được."
Hắn sợ cô mệt: "Nếu như vậy em phải nghe lời anh."
Thật không, cô quay qua ôm lấy hắn, tặng cho hắn một nụ hôn vừa nhìn qua trợ Lý Hàn ngại chết mất, dù gì trợ Lý Hàn vẫn chưa có bạn gái mà, Lâm Tần hắn chẳng quan tâm giữ chặt cô trong lòng, cho đến khi xe về tới nhà.
Vừa lúc trên xe cô thì thầm vào tai hắn chuyện gì đó nên Lâm Tần vào nhà trước.
Cô gọi trợ lý Hàn lại nói chuyện, trên đường về hình như có chuyện gì muốn nói, cô hỏi thì ra trợ Lý Hàn nhờ cô chuyển cho Lục Vân một món quà, thật không ngờ trợ Lý Hàn lại để ý Lục Vân, điều này cũng được chứ bộ.
Cô chạy lên phòng Lâm Tần, cửa không đóng cô mở ra đi vào trong ai ngờ va phải cơ thể hắn vừa tắm xong, đây là lần đầu cô được ngắm thân hình của hắn, rắn chắc, được rờ nhẹ vào bờ vai, rồi đến tấm ngực, cô nhẹ nhàng hưởng thụ bị hắn ngăn lại.
Cô không biết làm như vậy kích thích hắn hả.
"Như thế đủ rồi em muốn anh ăn thịt em không."
Không không cô lắc đầu.
Cô chạy một mạch về phòng trùm chăn lại ôi tim đập càng lúc càng nhanh, cô xuống lầu xem phim chán rồi, lấy đồ ăn, ăn chán rồi lên mạng nhắn tin nói chuyện với Lục Vân.
Chẳng biết cái tên Lâm Tần đang làm gì nữa, cô liền chạy lên phòng khách, nhẹ nhàng lướt qua máy tính, thì ra là đang họp, nhân viên người nào người nấy mệt mỏi nhìn thấy cô liền sáng mắt lên, bắt đầu xôn xao.
Cô thấy họ rất đáng thương giờ này còn bắt làm việc đúng là quá đáng.
"Mọi người mau đi ngủ sớm đi."
Họ vẫn không tin lại sợ nên mới hỏi lại.
"Cô là bạn gái Lâm Tổng?"
Cô gậc đầu: "Mọi người đừng lo, chuyện này để tôi sử lý mọi người cứ yên tâm."
Ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm, ôi cứu tinh của chúng ta đến rồi.
Đúng lúc hắn đi vào, cô chạy đến ôm hắn.
"Tần đừng làm việc quá khuya, không tốt cho sức khỏe, em đã gọi họ đi ngủ hết rồi đừng gây áp lực cho nhân viên như vậy không tốt đâu."
Hắn cười: "Anh biết rồi!"
Chính hắn thay đổi từ lúc bên cô, cô nói gì muốn gì hắn đều nghe theo giống như thói quen vậy, hắn bế cô về phòng, cả hai âu yếm bên nhau sau một ngày mệt mỏi, hạnh phúc đơn giản chỉ cần cô ở bên hắn, khiến cuộc sống của hắn trở nên đơn giản chẳng cần gì ngoài có cô, cô chính là cuộc sống của hắn.
Sáng sớm cô đang ngủ ngon giấc lại bị hắn bế dậy.
"Em nghe điện của mẹ đi."
Mẹ cô chợt mở mắt màn hình to đùng trước mắt.
"Vọng Tâm à mẹ xin lỗi không về để chúc sinh nhật con, mẹ đã bảo Lâm Tần chuẩn bị quà đưa con đi chơi.
Cô vui không kể nổi.
" Không sao đâu mẹ. "
Cả hai vẫn tay tạm biệt nhau.
Cô nhìn Lâm Tần, dang hai tay để hắn bế cô lên." Tần cảm ơn anh. "
" Hôm nay em muốn đi đâu? "
" Đâu cũng được, à mà phải gọi cho Lục Vân và trợ Lý Hàn nữa. "
" Cứ tùy em. "
Sinh nhật của cô, cô muốn tát thành cho Lục Vân và trợ Lý Hàn thành đôi, suy nghĩ của cô như thế nào hắn đều biết, chỉ cười chuẩn bị đồ cho cô là hắn chở cô đến trường, đón Lục Vân.
Cô cố tình cho Lục Vân ngồi ghế trước, hai người họ cứ nhìn nhau ngại ngùng, Vọng Tâm ôm lấy Lâm Tần dựa vào lồng ngực hắn ngủ thêm ba mươi phút, cuối cùng cũng đến bờ biển, hắn bế cô lên thuyền trợ Lý Hàn dìu Lục Vân lên, thuyền chạy, Vọng Tâm liền gọi Lục Vân đi cùng nhau xuống đầu mũi thuyền để ngắm biển.
" Vọng Tâm lần đầu tiên mình được đi du lịch trên biển thế này, cảm ơn cậu. "
" Không có gì. "
Vọng Tâm hét lên:" Oa cảnh đẹp quá đi, Lâm Tần em yêu anh. "
Cô làm lố rồi, hắn ngồi ở trong không nhịn được cười, cô đỏ hết mặt mũi chạy vào.
" Tần đừng có cười! "
Cô nhìn hắn đột nhiên cười lớn, đến ngồi dựa trên người hắn.
" Tần tối nay anh phải giúp em. "
Hắn biết ý định của cô liền gật đầu.
Ở bên ngoài trợ Lý Hàn đang nói chuyện với Lục Vân nhìn hai người họ có vẻ như chưa thân lắm làm sao đây ta, Lâm Tần thấy cô chưa nghĩ ra hắn gợi ý.
" Em muốn hai người họ đến với nhau chỉ còn một cách. "
Nghe hắn nói mà cô phát hỏa dùng chiêu gạo nấu thành cơm chỉ có tên đáng ghét như hắn ta mới nghĩ ra, cô trừng mắt.
" Anh đúng là đồ đáng ghét, chuyện đó mà cũng nghĩ ra được, chuyện lúc trước còn chưa xong với em đâu. "
Hắn lại cười, bế cô xuống phòng ăn, cà cà mũi hắn vào môi cô.
" Như vậy mới chiếm được. "
Một cuộc chạm môi dài dai dẳng diễn ra.

Trợ lý Hàn rất tâm lý, bên ngoài rất lạnh, anh liền cởi áo khoác, khoác lên vai Lục Vân, cô bạn giật mình ngại ngùng nhưng cũng rất vui, cả hai nói chuyện rất lâu, về gia đình hai người, về công việc, lúc vào bên trong không thấy hai người đó đâu, đành, ngồi ở đó đợi.
" Anh Hàn, chúng ta ngồi đây có tiện không, buổi tiệc mà không có chủ nhân thì hơi kỳ? "
" Không sao tiểu thư và Lâm Tổng sẽ ra ngay."
Lo cho hai người họ làm gì, hai người họ đang bày mưu tính kế, trốn ở một nơi bí mật để thực hiện nhiệm vụ rồi, buổi tiệc hôm nay giành cho hai người đó.