Ngôn Tình [Edit] Mommy Đắt Giá, Daddy Tổng Tài Sủng Lên Trời! - Đôi Đôi

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Băng Nhi Nguyễn, 12 Tháng mười 2020.

  1. Băng Nhi Nguyễn

    Bài viết:
    4
    Chương 10: Giang Vãn nhìn thấy anh ta!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bạch tỷ tiếp tục nói: "Để tôi phát hiện cô làm ra loại chuyện như thế này một lần nữa, tôi sẽ không bỏ qua cho cô!"

    Nghe xong Bạch tỷ nói thế, Tô Ni vẫn trầm mặc..

    Qua một hồi lâu, từ ngoài cửa Giang Vãn nghe được tiếng khóc của Tô Ni, khóc thật sự là oan ức "Tôi nghĩ rằng anh ấy có chút tiếng tăm trên thương trường, tôi làm gì sai sao? Tôi còn chưa đầy 18 tuổi, lần đầu tiên yêu một người đàn ông như vậy, lần đầu tiên nếm tư vị ái tình.. tình yêu của tôi và Lục Vĩ Đình vốn như bao người khác, tôi là bạn gái anh ấy, không phải anh ấy vẫy tay thì tới, xua tay thì đi.."

    "Cô còn biết mình mới 18 tuổi?" Bạch tỷ hận sắt không thành thép: "Không nói đến thân phận của Lục Vĩ Đình thì căn bản là tình yêu này không thích hợp công bố ra, mà nói chính cô, cô mới 18 tuổi! Mà đã cùng Lục Vĩ Đình ở bên nhau! Cô không nghĩ cả nước sẽ phỉ nhổ vào cái ngôi sao như cô à?"

    Sau đó phòng nghỉ ngơi chỉ còn tiếng khóc của Tô Ni. Giang Vãn cắn một miếng bánh mì to nhưng chả thấy còn mùi vị gì, cô đi tới cửa thoát hiểm cạnh cầu thang. Chờ đến nhân viên trong ekip của Tô Ni tới gần đông đủ, cô mới đi ra, vờ như mình mới đến công ty.

    "Bảy giờ tối, cô đi theo chúng tôi cùng đến khách sạn Thịnh Kinh nhé." Bạch Lệ Bình cảm thấy Giang Vãn nhân phẩm rất tốt, lại thật thà, ekip yêu cầu giữ bí mật không đưa chuyện, đó cũng là chuyện người trẻ tuổi khó lòng làm được.

    Bạch Lệ Bình sau khi dặn dò xong đang muốn đi, đi tới cửa lại dừng lại, nhìn Giang Vãn nói: "Đúng rồi, cô bớt chút thời gian thì đi đến cửa hàng thời trang mua ít quần áo, đừng quá keo kiệt."

    Ý là, đừng để Tô Ni mất mặt.

    Giang Vãn cúi đầu nhìn chính mình một chút, giày và quần áo đều đã lỗi mốt, đã có chút phai màu, cô xấu hổ gật gật đầu.

    Lúc xong việc, đã không còn sớm nữa. Chẳng còn bao lâu nữa là tới 7 giờ, Giang Vãn không biết có thể đi đâu để mua quần áo.

    Tập đoànThịnh Kinh ở trung tâm thành phố Kinh Hải, xung quanh vô cùng sầm uất, đủ loại nhãn hiệu cao cấp, rực rỡ muôn màu.

    Lúc Giang Vãn xuống dưới đã hơn 5 giờ, đúng là lúc giao thông cao điểm, đèn đường toàn bộ sáng lên, toàn bộ phố xá giống như chiếc hộp thủy tinh xa hoa lộng lẫy, mộng ảo, nghe nói toàn bộ đều thuộc tập đoàn Thịnh Kinh.

    Tất cả đều thuộc về Lệ Mạc Sâm..

    Lệ Mạc Sâm..

    Nghĩ đến tên này, trong đầu Giang Vãn hiện ra thân hình cao lớn cùng gương mặt lạnh nhạt đến cực điểm của anh ta, rõ ràng là mùa hè, nhưng cô lại thấy lạnh đến phát run.

    Hơn một giờ trôi qua, đường xá vẫn kẹt xe như cũ, bất luận dùng cách nào cũng không đi đến cửa hàng bình ổn giá để mua quần áo được.

    Rơi vào đường cùng, Giang Vãn tìm đại một cửa hàng đồ nữ không tính là cao cấp, nhưng mà không nghĩ tới, một cái váy có giá ít nhất phải một ngàn đồng.

    Cô cầm cái kia váy lật qua lật lại, xem rất nhiều lần.

    "Vị tiểu thư này, cô rốt cuộc là mua hay là không, xem lâu như vậy, Tiểu Tâm đừng để váy bị sờ bẩn!" Nhân viên cửa hàng nhìn Giang Vãn mặc quần áo rẻ tiêng, tức thì tỏ ra khinh thường.

    "Tôi xem lại một chút.." Giang Vãn rốt cuộc là đang xót tiền, "Các cô cho hỏi quần áo bình dân nhất là bao nhiêu tiền? Đồ này lại đắt như vậy, bớt một trăm đồng đi."

    "Một trăm đồng này không thể bớt, muốn đồ bình dân cô vẫn là ngồi tàu điện ngầm đi ra chợ mà mua đi."

    Giang Vãn không nói gì, lúc đang muốn đi, lại phát hiện ra nhân viên bán hàng xung quanh đều nhìn ra cùng một chỗ.

    Lệ Mạc Sâm ít khi công khai xuất hiên trên trung tâm thương mại, lần này xuất hiện, là bởi vì tòa nhà thương mại này hợp tác với các đối tác liên quan tiến hành chỉnh sửa và cải tiến, bên cạnh anh ta đều là lãnh đạo quy hoạch của các đối tác liên quan. Giang Vãn cũng quay đầu lại, vừa vặn nhìn thấy được anh ta.
     
    Phong ca 123 thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 26 Tháng mười 2020
  2. Băng Nhi Nguyễn

    Bài viết:
    4
    Chương 11: Tôi mua tất cả.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Quần tây đen bao lấy đôi chân thon dài của Lệ Mạc Sâm, áo sơmi màu xám nhạt thẳng không nếp gấp, cùng với cà vạt hợp tông, áo khoác không cài nút, cả người tản ra một loại khí chất đại tôn quý.

    Cặp mắt Lệ Mạc Sâm chuẩn xác mà dừng ở trên người Giang Vãn.

    Nữ nhân viên bán hàng thầm nghĩ sao Giang Vãn còn chưa đi, mặc quần áo trang điểm như là người phụ nữ nghèo khó, căn bản không xứng đi vào trung tâm thương mại của tập đoàn Thịnh Kinh nhất ghê tởm chính là mua quần áo còn mặc cả! Ô nhiễm mắt đại BOSS!

    Nhân viên bán hàng ghét bỏ liếc Giang Vãn, nào ngờ, Lệ Mạc Sâm lại thẳng tắp mà đi tới chỗ Giang Vãn.

    Giang Vãn đứng yên tại chỗ, vừa rồi mới bị nhân viên bán hàng chế nhạo, hiện tại cũng không quá sợ bị Lệ Mạc Sâm chế nhạo khó nghe hơn..

    "Làm gì ở đây?" Giọng Lệ Mạc Sâm rất êm tai, nhưng mà cũng rất lạnh nhạt.

    "Tới mua quần áo, buổi tối Tô Ni có tiệc rượu.. Tôi là trợ lý của cô ấy, lát nữa cũng phải đi." Giang Vãn định vòng qua người anh mà đi.

    Kết quả Lệ Mạc Sâm bước sang phải một bước, chặn đường đi của cô, từ trên cao nhìn xuống hỏi: "Tới nơi này mua quần áo?"

    Giang Vãn nghĩ anh ý nói quần áo nơi này cô mua không nổi..

    Ai ngờ, Lệ Mạc Sâm cũng không nói gì thêm, quay đầu nhìn nhân viên cửa hàng, lãnh đạm phân phó: "Cái nào cô ấy đã sờ qua hay xem qua đều đóng gói vào, bảo người đưa đến chỗ làm của cô ấy."

    Ngữ khí của Lệ Mạc Sâm thực sự rất lạnh lẽo.

    Nhân viên cửa hàng hai mắt nhìn nhau, không hiểu nguyên nhân tại sao.

    "Tôi liền đi đóng gói vào cho cô." Nhân viên mới vừa rồi chế nhạo quá Giang Vãn, sắc mặt đều sợ tới mức thay đổi liên tục, vội đi tìm quần áo đóng vào túi.

    Lệ Mạc Sâm phân phó xong đã cùng nhân viên quy hoạch đi xa.

    Giang Vãn vội xua tay nói với nhân viên bán hàng: "Không cần gói lại, tôi một bộ cũng không cần."

    Nói xong, cô liền xoay người nhanh chân rời đi.

    Chỉ để lại nhóm nhân viên kinh hoảng sửng sốt!

    "Tiểu thư, cô đừng như vậy a, chúng tôi không muốn mất việc đâu!"

    Lệ Mạc Sâm là vương giả của toàn bộ khu thương mại này, vì muốn giữ được công việc của mình, nhân viên cửa hàng ngay lập tức muốn chạy theo Giang Vãn.

    Lúc này, điện thoại trong quầy chợt vang lên.

    Nhân viên cửa hàng vừa mới quay lại, liền nghe được điện thoại kia quả nhiên là giọng nói của một người đàn ông: "Tôi là trợ lý của tiên sinh Lệ Mạc Sâm tập đoàn Thịnh Kinh, Giang tiểu thư ở trong tiệm của các cô đã xem qua hay sờ qua mẫu quần áo nào, đều đóng gói lại hết, đưa đến địa chỉ này."

    "Vâng, ngài nói đi ạ." Nhân viên cửa hàng chạy nhanh cầm lấy giấy bút viết xuống dưới.

    * * *

    Nửa giờ sau, Giang Vãn tìm khắp con phố này mới mua được một cái váy kiểu dáng bình dân, kín đáo, vội vội vàng vàng đi đến khách sạn Thịnh Kinh, lúc đến cửa vừa đúng 6 giờ 50 phút.

    Bạch Lệ Bình dẫn theo Tô Ni vào phòng, làm trợ lý cô cầm túi xách đắt tiền của Tô Ni đứng ở bên ngoài chờ.

    Hôm nay tiệc rượu này rất quan trọng, trừ đạo diễn, biên kịch nổi tiếng, còn có lãnh đạo cao cấp của Thịnh Kinh.

    Có thể nói có thể có thể nhận được vai nữ chính hay không, thì phải xem hôm nay.

    Nam chính đã định rồi là tân tấn ảnh đế Lục Vĩ Đình, Giang Vãn cảm thấy dựa vào mối quan hệ thân mật của Lục Vĩ Đình và Tô Ni, Tô Ni nhận được vai nữ chính không phải quá khó.

    Chỉ là, Giang Vãn không hy vọng Tô Ni làm nữ chính.

    Không phải vì lí do gì khác, chỉ là bởi vì nếu Tô Ni làm nữ chính, cô liền phải cùng Tô Ni đến đoàn phim.

    Đến đoàn phim, sẽ chạm mặt Lục Vĩ Đình.

    Một bộ phim điện ảnh quay chí ít cũng mấy tháng, chạm Lục Vĩ Đình một lần hai lần còn khá, mỗi ngày chạm mặt mỗi ngày, cô sợ chính mình sẽ phá hỏng mọi chuyện, sẽ không có cách nào đối mặt được..

    Giang Vãn ôm túi xách sang trọng đắt tiền còn có áo khoác của Tô Ni, chờ ở bên ngoài không dám đi quá xa. Chán quá, cô cứ vậy mà nhìn xuống dưới, có người đi tới chỗ cô đứng, chờ cô nghe được tiếng bước chân ngẩng đầu lên thì Lục Vĩ Đình một người xuất hiện ở hành lang thật dài của khách sạn, hào quang lóa mắt giống như đi ở dưới ánh đèn trên thảm đỏ.

    Người đàn ông hiên ngang đi tới, người đã làm muôn vàn thiếu nữ mơ ước theo đuổi, tân tấn ảnh đế, có nhân cách có khí chất, có kỹ thuật diễn, nghiễm nhiên là một ánh hào quang hơn người, người này sớm đã không còn là thiếu niên năm đó.

    Lục Vĩ Đình khuôn mặt lạnh lẽo, bàn tay to không nói hai lời nắm cánh tay Giang Vãn kéo đi.

    "Anh buông ra."

    Giang Vãn muỗn gỡ tay ra một chút.

    Nhưng gỡ không ra, anh ta sức lực quá lớn!

    "Giang Vãn, chúng ta nói chuyện vài câu." Lúc Lục Vĩ Đình nhìn chăm chú cô, gương mặt ngẩn ngơ.

    Giang Vãn nhìn không được dáng vẻ này của anh ta cũng không biết hai người còn có chuyện gì để nói, nếu bị Tô Ni hoặc là Bạch Lệ Bình nhìn thấy, chỉ sợ cô mất việc coi như là quá nhẹ.

    "Lục ảnh đế, hy vọng anh tự trọng một chút.." Giang Vãn cố ý như vậy xa cách nói.

    Quả nhiên, Lục Vĩ Đình cả người ngây ra.

    Giang Vãn không cách nào đem thiếu niên năm đó đứng cùng với ảnh đế trước mạt này đượct, Lục Vĩ Đình cũng không cách nào đem Giang Vãn bây giờ cùng với thiếu nữ năm năm trước so sánh được.

    Trong trí nhớ của anh ta cô gái này nhìn anh ta toàn là ái mộ, như thế nào lại cự tuyệt anh ta?

    Giang Vãn bực bội hết sức, rút cánh tay ra, đau lòng như không thể hô hấp, đi tập tễnh hướng về phía toilet.

    Lục Vĩ Đình là phó chủ trì tiệc rượu này, thân là nam chính anh ta có tư cách đưa ra ý kiến lựa chọn nữ chính.

    Tô Ni biết, Lục Vĩ Đình không hy vọng cô ta làm nữ chính, vì thế hai người không biết đã mâu thuẫn bao lần.

    Lục Vĩ Đình không nghĩ sẽ cùng cô ta ở một đoàn phim, nàng nghĩ tới nghĩ lui nguyên nhân chỉ có một. Anh ta không muốn bị mọi người biết quan hệ yêu đương của hai người.

    Nói không đau lòng là giả.

    Nhưng cô ta không dám biểu lộ ra ngoài, không dám tức giận, cô ta sợ như vậy sẽ làm cho Lục Vĩ Đình lập tức chia tay cô ta mà đi.

    Nhưng là lúc này trong tiệc rượu --

    Rượu quá ba tuần, điều làm Tô Ni kinh ngạc chính là -- Lục Vĩ Đình tự nhiên trước mặt mọi người cứ muốn cô ta làm nữ chính!

    Có nam chính kiên trì, chuyện ấn định lại quá là dễ dàng.

    Thời điểm Lệ Mạc Sâm biết được đến tin tức này, đã là sáng sớm ngày hôm sau.

    Hứa Đông không biết vì sao ông chủ lại kiên trì Tô Ni làm nữ chính bộ phim điện ảnh này.

    Theo lý thuyết mà nói nam chính là Lục Vĩ Đình, lượng vé cùng danh tiếng đều không thể thấp được.

    Ngược lại Tô Ni này, không có kỹ thuật diễn, là một bình hoa di động, tham gia bộ phim điện ảnh này, e sẽ ảnh hưởng tới khuynh hướng tác dụng cảm xúc của bộ phim.

    Hứa Đông chưa bao giờ dám nghĩ kĩ tâm tư giấu kín của ông chủ, nhưng anh ta theo bản năng cho rằng ông chủ là đang cố ý.

    Ông chủ muốn mượn cơ hội này an bài Giang Vãn cùng với đại minh tinh Tô Ni cùng nhau vào đoàn phim điện ảnh? Kể từ đó, Giang Vãn sớm muộn gì sẽ biết quan hệ của Lục Vĩ Đình và Tô Ni!

    Lấy tính tình của Giang Vãn, rất có khả năng không bao giờ sẽ tiếp nhận Lục Vĩ Đình, sẽ còn bất cứ chút dây dưa tình cảm nào với Lục Vĩ Đình nữa!

    Hứa Đông dưới đáy lòng cười thầm một tiếng, phương thức ông chủ theo đuổi phụ nữ phươn thật đúng là đặc biệt! Mặt ngoài đối xử lãnh nhạt vô tình, sau lưng lại đi bước một dự tính tính toán, như thế nào đem đối phương thành công hủy đi mối quan hệ cũ!

    Lệ Mạc Sâm đang ký tên trên văn kiện.

    Lúc này, có người gõ gõ cửa.

    "Vào đi."

    Đẩy cửa đi vào là thư kí Tô Thanh.

    "Có việc gì?"

    Lệ Mạc Sâm trên mặt như cũ không có biểu cảm gì dư thừa.

    "Ông chủ," Tô Thanh dừng một chút: "Về chuyện đứa bé kia năm năm trước.. Hiện tại có tin tức, tìm được rồi."

    Lệ Mạc Sâm trên bàn tay to cầm bút máy ký tên, đột nhiên dừng lại, mực nước hoen ra một dấu vết nhỏ, anh ta ngẩng đầu lên, không dám tin: "Tìm được rồi?"
     
    Trần Thị CúcPhong ca 123 thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 5 Tháng mười một 2020
  3. Băng Nhi Nguyễn

    Bài viết:
    4
    Chương 12: Ông giỏi thì trèo lên đây!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tô Thanh cầm một tá tư liệu trong tay đặt ở trước mặt Lệ Mạc Sâm: "Đúng vậy, đứa bé đã tìm được rồi."

    Hứa Đông trên mặt lộ ra vẻ vui sướng, tìm được con trai của ông chủ rồi, có nghĩa là vận mệnh của mẹ đứa bé đã được ông trời chú định!

    Người phụ nữ đã sinh con cho ông chủ, ông chủ làm sao cho phép cô ấy kết giao người đàn ông khác..

    Một giây sau Lệ Mạc Sâm ngay lập tức buông bút máy trong tay xuống, cầm lấy tài liệu trên bàn nhanh chóng lật xem.

    Tô Thanh tóm tắt quá rình lớn lên của đứa nhỏ một cách chi tiết nhất: "Tiểu thiếu gia từ nhỏ bị vứt bỏ ở Châu Âu trước cửa một côi nhi viện, lần trước lão gia cho ngài bức ảnh trên tờ báo Châu Âu kia, là lúc viện trưởng côi nhi viện mang theo bọn nhỏ đi trên đường nhặt rác bị chụp được, vừa lúc tin tức được đăng tải xã hội đặc biệt quan tâm, tiểu thiếu gia tự tin tươi cười lộ ra gương mặt. Sau đó chúng ta cho người điều tra ảnh chụp năm đó, video giám sát bên ngoài phong cảnh trong ảnh, phát hiện cameras chụp được côi nhi viện mang đứa nhỏ đi lên chiếc xe kia, trên xe có ghi tên côi nhi viện nên tìm được tiểu thiếu gia."

    "Bởi vì tiểu thiếu gia là người Trung Quốc, cho nên một năm trước đã bị đưa về côi nhi viện Trung Quốc nuôi dưỡng, đứa nhỏ hiện tại ở côi nhi viện thị trấn Tương Hải, chúng ta mỗi năm đều sẽ tới quyên góp tiền ở côi nhi viện này."

    Lệ Mạc Sâm thân hình cao lớn từ bàn làm việc đứng lên, tay cầm lấy áo khoác cùng chìa khóa xe, biểu tình nghiêm túc: "Bây giờ Hứa Đông cùng tôi lái xe qua đó."

    "Vâng!"

    Thị trấn Tương Hải cách thành phố Kinh Hải không xa, lái xe gần một giờ đồng hồ là tới.

    Thành phố Kinh Hải là một thành phố lớn, mà thị trấn Tương Hải phụ thuộc vào thành phố Kinh Hải, là một thị trấn cửa ngõ nhỏ.

    Vừa rồi nhận được điện thoại Tô Thanh thông báo, côi nhi viện sớm đã quét tước vệ sinh sạch sẽ, viện trưởng tự mình nghênh đón khi Lệ Mạc Sâm tới.

    "Lệ tiên sinh, tiểu thiếu gia ở chỗ này rất ngoan ngoãn nghe lời, nó rất thông minh lanh lợi.."

    Viện trưởng côi nhi viện kinh sợ, không ngờ đến, đứa trẻ sống năm năm ở côi nhi viện nhưng là con trai bảo bối của người đàn ông độc thân Lệ Mạc Sâm!

    Cả nước không ai không biết đây chính là người quyền quý nhà giàu số một!

    Ba chữ Lệ Mạc Sâm này, ý nghĩa là vô tận tài phú cùng tôn vinh tối cao!

    Bọn thế mà lại thu dưỡng tiểu thiếu gia Lệ gia.. Viện trưởng côi nhi viện lau mồ hôi lạnh, đứa nhỏ này tuy rằng mới năm tuổi, nhưng mà đã nói thành thạo ba ngôn ngữ, chỉ là đứa trẻ kia ngày thường ít nói, vốn dĩ có một phu nhân danh môn ở thị trấn Tương Hải muốn nhận nuôi, nhưng đứa nhỏ này không muốn. Cho nên cũng đành phải từ bỏ.

    Hiện tại xem ra, ít nhiều lúc ấy may không mang đứa nhỏ cho đi.

    "Viện trưởng, xin hỏi tiểu thiếu gia ở nơi nào?" Hứa Đông đứng ở cạnh Lệ Mạc Sâm hỏi, lời ít mà ý nhiều: "Đưa chúng tôi đi gặp một chút."

    "A, vâng.."

    Viện trưởng dẫn theo đoàn người của Lệ Mạc Sâm đi vào bên trong.

    Côi nhi viện cũng không tính là lớn, lầu một là phòng học, lầu hai là phòng sinh hoạt chung, lầu 3 mới là phòng ngủ.

    Viện trưởng mở cửa, phòng không lớn, nhưng ấm áp sạch sẽ, giường nhỏ, tường có chút cổ kính, trên bàn sách bày biện thành hàng chỉnh tề.

    Lệ Mạc Sâm đi vào, nhìn thấy trên bàn có một tập giấy trắng, trên tờ giấy trắng có mục là: Yêu cầu bạn nhỏ hãy vẽ ra tưởng tượng của bản thân về gia đình hạnh phúc.

    Tiểu gia hỏa bút còn đặt lên bàn, trên tờ giấy trắng, lại sạch sẽ.

    Lệ Mạc Sâm lập tức nhíu mày, ở ngực có một loại cảm giác kì lạ.

    Có một cô giáo tới nói với viện trưởng cái gì đó, viện trưởng liền đồng ý, quay lại nói với Lệ Mạc Sâm: "Lệ tiên sinh, tiểu thiếu gia ở bên ngoài dạo chơi, nếu không ngài ở chỗ này chờ một chút, tôi đi gọi nó tới?"

    "Không cần." Lệ Mạc Sâm đi ra, Hứa Đông vội đuổi theo.

    Phía sau côi nhi viện mặt cỏ xanh biếc, còn có một cái hồ nhân tạo nho nhỏ.

    Như thế nào đều nhìn không thấy bóng dáng đứa bé đâu.

    "Tiểu thiếu gia đi đâu rồi?" Viện trưởng nhìn quanh một vòng.

    Lệ Mạc Sâm nhíu mày.

    "Bang!"

    Chớp mắt, một viên đá hung hăng mà nện ở trên giày da đắt tiền của Lệ Mạc Sâm.

    Mọi người đều đại kinh thất sắc, vội vàng nhấc đầu xem..

    Một cái bóng người nho nhỏ đang ngồi trên chạc cây, trong tay giơ một cái ná nhỏ, từ trong túi lại lấy ra một cái công cụ gây án khác, nhắm ngay Lệ Mạc Sâm..

    Hứa Đông định chử một câu nhưng lại thấy công cụ gây án kia lại là một viên kẹo sữa!

    Hứa Đông có chút dở khóc dở cười!

    "Tiểu thiếu gia, cậu như thế nào lại trèo cây? Mau xuống đây, mau xuống đây, trên đó quá nguy hiểm.." Viện trưởng bị dọa không nhẹ, đây chính là con trai Lệ Mạc Sâm đó!

    Tốt nhất đừng xảy ra chuyện gì, cô đảm đương không nổi!

    "Tây Bảo, mau xuống đây, sao lại lên đó?" Một cô giáo mang theo nước trái cây chạy tới: "Mau xuống đây, ba con tới đón con về nhà.."

    Lúc đi đường cô giáo nói cho cậu biết, cậu không phải cô nhi, cậu có ba, ba ba cậu tới đón cậu về nhà.

    Nhưng Tây Bảo không để mình bị quay vòng vòng như vậy.

    Năm năm qua, có rất nhiều người nói muốn làm ba mẹ của cậu.

    Tây Bảo còn ở trên cây, híp một con mắt nhìn Lệ Mạc Sâm, lúc này người này.. Cùng mình lớn lên rất giống nhau, quả thực chính là bản phóng đại của cậu!

    "Tây Bảo, con mau xuống đây.."

    Cậu bé đột nhiên mở miệng, nói, "Nếu là ba tôi, thì ông treo lên đây!"

    "..."

    Sắc mặt Lệ Mạc Sâm quả nhiên trầm xuống, nhìn bản sao thu nhỏ của mình ngồi vắt vẻo ở trên cây, anh nén cơn giận xuống trầm giọng nói: "Xuống đây!"

    "Trừ khi ông lên đây!"

    "Tây Bảo nghe lời.. Mau xuống đây, có chuyện gì cô cùng con nói chuyện.."

    Tiểu gia hỏa ánh mắt cảnh giác.

    Lệ Mạc Sâm cảm thấy thằng nhóc này rất giống chính mình khi còn nhỏ, kiệt ngạo khó bảo, tâm lý chống đối vô cùng nghiêm trọng, thích chống đối mọi người!

    Cha con hai người lần đầu tiên gặp mặt chính là giằng co!

    Lệ Mạc Sâm nắm giữ sinh tử mạch máu của một tập đoàn, tây trang giày da, thân phận tôn quý, trước mặt mọi người leo cây loại chuyện này với anh mà nói trong thế giới này là điều không thể xảy ra.

    Nghĩ đến điều này, Hứa Đông thấp giọng nói, "Lệ tổng, nếu không tôi lên đem tiểu thiếu gia bế xuống dưới?"

    "Đừng để nó bị thương!"

    Thân thủ của Hứa Đông rất tốt, thoắt cái đã trèo lên, thằng nhóc đó chân ngắn nhỏ còn muốn chạy trèo lên trên.

    Hứa Đông tốn rất nhiều sức lực, rốt cuộc cũng đem tiểu thiếu gia an toàn ôm xuống dưới.

    "Trèo cây ông cũng không dám, còn nói ông là ba tôi!"

    Nhóc con vừa đặt chân xuống đất, chân ngắn nhỏ hướng Lệ Mạc Sâm chạy tới, ôm lấy chân dài của Lệ Mạc Sâm mà đá.

    Ba cậu sao lại vứt bỏ cậu năm năm mặc kệ không hỏi..

    Lệ Mạc Sâm sắc mặt xanh mét mà đứng ở tại chỗ, nhẫn nại đứng đó nhìn thằng nhóc phát tiết, không biết sao khi thấy đứa trẻ này có gương mặt như đúc cùng một khuôn với anh, trong lòng anh luôn rấy lên một loại cảm giác mềm lòng.

    Đặc biệt là ánh mắt đứa nhóc này, có một loại quật cường, cực kỳ giống chính anh khi còn nhỏ..

    Đây là con anh! Phía sau, viện trưởng trợn mắt há hốc mồm, vội vàng giải thích, "Lệ tiên sinh, tiểu thiếu gia ngày thường không có như thế này.. cậu ấy rất hiểu chuyện.." [/
     
    Trần Thị CúcPhong ca 123 thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 24 Tháng mười một 2020
  4. Băng Nhi Nguyễn

    Bài viết:
    4
    Chương 13: Tôi muốn xét nghiệm ADN, mới biết ông có phải ba tôi hay không.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lệ Mạc Sâm trước sau đều không chút kiên nhẫn, lạnh giọng phân phó Hứa Đông, "Đem tiểu thiếu gia mang về."

    "Tôi không đi! Ông dựa vào đâu đem tôi đi, ông nói ông là ba tôi, ông lấy ra chứng cứ ra đây!"

    Cậu nhóc vừa thấy Hứa Đông lại muốn ôm mình, bắt đầu tay nhỏ cầm lấy ná, một cái tay khác liền sờ kẹo sữa.

    Hứa Đông muốn đi lên bế cậu nhóc, nhưng cậu nhóc biết Tae Kwon Do, hai tay nắm thành quyền, chân ngắn nhỏ nhắm vào Hứa Đông đột nhiên tung một đá, tuy rằng còn nhỏ, không có lực sát thương gì, nhưng khí thế sát phạt quyết đoán kia lại cùng với ông chủ như cùng một khuôn mẫu..

    Lệ Mạc Sâm mất hết kiên nhẫn, giật ná của con trai ném đi!

    Cậu nhóc bị dọa sợ, liên tục cúi mặt xuống!

    Lệ Mạc Sâm gương mặt lãnh đạm, túm lấy cậu nhóc liền xách lên, xách đến bên ngoài liền ném lên trên xe, đóng cửa xe xong trầm giọng trách cứ: "Ta nói con là con trai ta, thì con chính là con trai ta, đó là sự thật!"

    Viện trưởng: "..."

    Cô giáo: "..."

    Hứa Đông càng là không biết phải làm sao, Lệ tổng sống lâu như vậy, sợ rằng đây là lần đầu tiên bị người như vậy đánh với nháo loạn như vậy, vẫn chỉ có con trai của anh.

    Thoạt nhìn cái tính tình của cậu nhóc này, Lệ gia về sau cuộc sống hẳn rất náo nhiệt.

    Ba đơn thân, nào có dễ dàng như vậy chứ..

    Lúc trở về, cha con hai người đều mặt lạnh ngồi trên xe, không nói câu gì, cậu nhóc nhiều lần quay đầu nhìn lén Lệ Mạc Sâm, nhưng Lệ Mạc Sâm quá lạnh lùng, không có bất cứ biểu cảm gì cả.

    Cậu nhóc rất không cao hứng, tay nhỏ gắt gao mà nắm chặt góc áo của mình, trên mặt đều viết "Tôi rất tức giận!"

    Xe rốt cuối cùng cũng đi vào biệt thự cao cấp giữa sườn núi của Lệ gia, kiến trúc theo kiểu châu Âu, so với côi nhi viện thì đồ sộ xa hoa hơn không biết bao nhiêu lần.

    "Xuống xe!" Lệ Mạc Sâm không dư thừa nói.

    Cậu nhóc chính là bất động.

    "Đừng để ba phải nói lần thứ hai!" Lệ Mạc Sâm tăng âm lượng lên.

    "Ông muốn làm gì?" Cậu nhóc hoài nghi nói: "Thầy giáo có phải đem tôi bán cho ông không? Ông không thể sinh ra tôi được, ông mua tôi?"

    Lệ Mạc Sâm đen mặt: "Ta có thể hay sinh ra con hay khônh, về sau con có thể tự mình hỏi mẹ con!"

    "Còn nữa, ông lấy tiền ở đâu ra?" Cậu nhóc nhìn nhìn căn phòng, trên khuôn mặt nhỏ tất cả đều là chính nghĩa: "Vì sao ông có tiền nhiều tiền vậy? Hiện tại trong nước đang tẩy chay tín dụng đen, làm ăn phi pháp thì đến cục cảnh sát!"

    Lệ Mạc Sâm muốn phát tiết, nhưng nhìn thấy cậu nhóc lời lẽ có vẻ chính đáng, vẫn là nhịn đi xuống: "Ta kiếm."

    Cuối cùng, lại bồi thêm một câu: "Hợp pháp!"

    Cậu nhóc vẫn như cũ cọ tới cọ lui không muốn xuống xe.

    Mà lúc này, cổng biệt thự mở ra, một người phụ nữ trung niên khoảng 50 tuổi đi ra, bà ấy bảo dưỡng cực tốt, đây đúng là mẹ Lệ Mạc Sâm, Chu Tuyết Vân: "Mẹ nghe Tô Thanh nói tìm được rồi, đứa bé ở đâu? Mau cho mẹ nhìn xem, đứa bé sống ở bên ngoài năm năm có khỏe không?" Chu Tuyết Vân đầy mặt đều là lo lắng cùng kích động, nhưng là vẫn cứ mang theo một chút bất an: "Mạc sâm, đã kiểm tra thân phận đứa bé chưa?"

    Lệ Mạc Sâm còn chưa nói gì, cậu bé đã tự đẩy cửa xe nhảy xuống!

    Hừ!

    Vứt bỏ mình năm năm, bây giờ tìm về còn nghi ngờ thân phận!

    Cậu nhóc trên người còn ăn mặc áo hoodie, khuôn mặt nhỏ tinh xảo cực kỳ, quả thực cùng với Lệ Mạc Sâm không có gì khác mấy.

    "Không cần, là con trai con." Lệ Mạc Sâm cảm thấy không cần thiết phải xác nhận lại, riêng gương mặt này đó là chứng cứ uy quyền nhất.

    Nào ngờ lần này cậu nhóc không làm gì cả! Suốt dọc đường đi, cậu nhóc cẩn thận quan sát qua cái vị gọi là ba kia, hắn quả thực cùng mình quá giống, cậu dù sao cũng là một đứa trẻ, đã tin anh thật sự là ba mình, nhưng mà sơ đã nói với mình, cần đề phòng kẻ tâm cơ!

    Vì thế cậu nhóc lại nói: "Chúng ta cần thiết phải xét nghiệm DNA, tôi muốn xác định ông có phải là daddy của tôi không, bằng không tôi bây giờ sẽ về côi nhi viện!"

    Cái gì?

    Chu Tuyết Vân sững sờ ở tại chỗ!

    Bây giờ đột nhiên xuất hiện cháu trai bảo bối, bà còn có chút lo lắng về huyết mạch, giờ đây vừa thấy nhóc con này cùng với con trai khi còn nhỏ, vô cùng giống nhau!

    Lệ thị gia tộc nhận lại huyết mạch, là việc đại sự. DNA này trong mắt mọi người là chứng cứ đáng tin nhất, là sự tất yếu.

    Thu thập mẫu xét nghiệm DNA, Lệ Mạc Sâm đem cậu nhóc giao cho mẹ, liền rời khỏi biệt thự, đi giải quyết việc công ty.

    Đêm cùng ngày, Lệ Mạc Sâm có về nhà.

    Đêm đã khuya.

    Lệ Mạc Sâm đi vào phòng của con trai, phát hiện cậu nhóc còn chưa ngủ. Đẩy cửa đi vào, nhìn vào giường cậu nhóc nói: "Nếu sợ tối, đêm nay ba cùng ngủ với con."

    Tiểu gia hỏa cuộn tròn ở trên giường, chăn nhỏ che kín người, cuộn giống một con nhộng.

    Lệ Mạc Sâm ưu nhã cởi bỏ áo khoác tây trang, cởi nút áo sơmi, đi rửa mặt.

    Hai mươi phút sau, anh nằm ở bên cạnh cậu bé, duỗi tay tắt đèn bàn, nghe thấy tiếng tiểu cậu nhóc nhích tới nhích lui, Lệ Mạc Sâm xem qua: "Sao thế?"

    "Nếu.." Tây Bảo do dự một hồi, mới đủ dũng khí nói: "Nếu ông không phải daddy của tôi thì làm sao bây giờ?"

    Lệ Mạc Sâm sửng sốt một chút, nếu không phải?

    Anh hiện tại đã cảm thấy Tây Bảo chính là con mình. Hai người giống nhau như đúc, đặc biệt là ánh mắt cực kỳ giống chính mình khi còn nhỏ.

    Mọi người đều nói, trên thế giới này hồn nhiên nhất chính là ánh mắt trẻ thơ, lúc này ánh mắt nho đen của Tây Bảo không chớp nhìn chằm chằm chính mình, Lệ Mạc Sâm từ trước đến nay trái tim cứng rắn thế nhưng bắt đầu mềm đi..

    "Đừng nghĩ bậy." Lệ Mạc Sâm vươn tay có chút cứng đờ, gượng gạo ôn nhu sờ sờ đầu Tây Bảo: "Đi ngủ sớm một chút đi."

    "Nếu ông không phải daddy của tôi, tôi liền về côi nhi viện, về sau làm một người giống ông." Tây Bảo rốt cuộc vẫn một đứa trẻ, cậu bé có thể nhạy bén cảm giác được Lệ Mạc Sâm kỳ thật không phải người xấu, cậu chui vào chăn nhỏ, trở mình nhỏ giọng nói: "Kỳ thật tôi có một chút thích ông, ông lớn lên rất giống daddy của tôi.."

    Ngực Lệ Mạc Sâm có một loại cảm giác khó có thể miêu tả được, một đứa trẻ từ nhỏ lớn lên ở côi nhi viện, cậu bé rất hiểu chuyện, nhưng cũng nhất định sẽ mong muốn có ba mẹ.

    Lệ Mạc Sâm nằm ở bên cạnh Tây Bảo, hoàn toàn thức cả đêm!

    * * *

    Hôm sau.

    Lệ Mạc Sâm đưa cậu nhóc đi rửa mặt rồi cùng nhau rời đi biệt thự.

    Mới làm cha, Lệ Mạc Sâm còn chưa kịp thích ứng như thế nào để đủ tư cách làm ba, anh đi ở phía trước cậu nhóc chạy ở phía sau, không cẩn thận một chút đều có thể sẽ ngã.

    Thời gian mỗi sáng của Lệ Mạc Sâm vẫn như cũ rất bận rộn, ngồi trên xe không hề buông bỏ công việc, gián tiếp làm cho dọc đường đi hai cha con không hề nói chuyện.

    7 giờ 20 phút, di động của Lệ Mạc Sâm bỗng vang lên.

    Anh ấn nút nghe. "Lệ tổng, kết quả giám định DNA mười phút trước đã đưa đến văn phòng của ngài." Tô Thanh nói.[/CREDITS]
     
    Trần Thị CúcPhong ca 123 thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 24 Tháng mười một 2020
  5. Băng Nhi Nguyễn

    Bài viết:
    4
  6. Băng Nhi Nguyễn

    Bài viết:
    4
    Chương 15: Mommy không cần con sao?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lệ Mạc Sâm bỏ qua công việc buổi sáng, chuyên tâm chăm sóc Tây Bảo, Tô Thanh đã trở lại còn mua cho cậu nhóc một đống những món đồ chơi cao cấp, cậu nhóc hiển nhiên cũng rất có hứng thú.

    "Dì ơi, cái linh kiện này đặt ở chỗ nào?" Lúc Tây Bảo ở côi nhi viện không có chơi qua những món đồ chơi xa hoa như vậy, đối với cậu mà nói những món đồ chơi này còn quá mới mẻ, cậu nhóc cầm quyển hướng dẫn cẩn thận nghiên cứu.

    "Đưa ba xem." Lệ Mạc Sâm lấy linh kiện từ tay Tây Bảo, liếc mắt qua sách hướng dẫn một cái, đem linh kiện chuẩn xác đặt ở phần đầu của xe lửa: "Ở bên này."

    "Oa! Daddy thật là lợi hại!" Tây Bảo trừng lớn mắt, mặt đầy ngạc nhiên: "Vì sao ba mới xem một cái đã biết?"

    "Bởi vì ba là daddy của con." Lệ Mạc Sâm xoa xoa đầu cậu nhóc: "Trừ mấy món đồ chơi, còn muốn gì nữa không?"

    Nghe vậy, Tây Bảo đột nhiên ôm món đồ chơi bất động, cúi thấp đầu, tựa hồ nghĩ đến cái gì đó, rồi sau đó nụ cười thỏa mãn trên mặt đột nhiên dần dần biến mất.

    "Xảy ra chuyện gì?" Lệ Mạc Sâm đã nhận ra cậu nhóc không vui: "Con nói là được rồi, ở trong phạm vi của daddy đều sẽ làm cho con."

    "Vâng.." Tây Bảo tựa như có chút không xác định, cậu nhóc ngẩng đầu lên, ngước đôi mắt to nhìn Lệ Mạc Sâm, thanh âm có chút sợ hãi: "Daddy, con muốn hỏi.. mommy của con ở đâu?"

    Khuôn mặt anh tuấn của Lệ Mạc Sâm đột nhiên có chút cứng đờ, trong đầu xẹt qua khuôn mặt Giang Vãn..

    Người phụ nữ kia, gần đây dường như vẫn luôn đang tìm mọi cách tránh anh.

    "Daddy?" Tây Bảo thấy daddy không nói lời nào, giống như đang ngẩn người, liền vươn năm ngón tay ở trước mặt anh quơ quơ.

    Lệ Mạc Sâm hồi qua thần lại, miệng lưỡi bình đạm: "Mẹ con sinh con ra liền đi rồi."

    "Đây là có ý gì?" Tây Bảo sửng sốt một chút, thanh âm có chút nhỏ: "Mommy không cần con sao?"

    Lệ Mạc Sâm vốn dĩ định nói ra, nhưng lại thấy Tây Bảo nhìn chằm chằm vào mình, trong mắt to thậm chí có chút nước mắt mong manh, cái miệng nhỏ lại mím chặt thành một độ cung quật cường, đúng là rất giống biểu cảm của Giang Vãn, Lệ Mạc Sâm lại sửa miệng nói: "Không phải."

    "Vậy, mommy còn muốn con đúng không?" Tây Bảo mắt lấp lánh sáng lên, nháy mắt lại vui vẻ lên, "Vậy, mommy ở đâu?"

    "Mẹ con.." Lệ Mạc Sâm cùng Tây Bảo ngồi ở trên sô pha, nhìn chằm chằm cặp mắt hồn nhiên to tròn của Tây Bảo, anh đột nhiên giống như chơi xấu cố ý nói, "Mẹ con thực ra rất ngốc, có một lần đi ra ngoài lạc đường, nên lạc mất cả con."

    "A.." Tây Bảo vẻ mặt mờ mịt.

    Mommy bị ngốc, lạc đường?

    "Được rồi, trước hết con tự chơi một lát nhé, daddy gọi điện thoại hỏi một chút về vấn đề trường học cho con." Lệ Mạc Sâm đứng lên, lại xoa xoa đầu Tây Bảo.

    "Vâng." Tây Bảo rất là ngoan ngoãn, chỉ là trong lòng lại như bị một cái tay nải lớn đè xuống, mommy của cậu ở nơi đâu? Đi lạc sao..

    Đi lạc là còn có thể tìm được mommy sao?

    Thoạt nhìn, cậu bé muốn ghi nhớ mommy đi lạc của cậu nhiều hơn một chút.

    "Đúng rồi, Tây Bảo.." Lệ Mạc Sâm đi tới cửa, lại nhớ tới một chuyện: "Con thích tên gọi nào không?"

    "Thích cái tên nào sao?" Tây Bảo ngồi ở trên sofa, nghiêng đầu nhỏ, giống như đang tự hỏi một hồi, nhưng cũng không lâu lắm: "Bằng không cứ gọi là Lệ Tây đi, mọi người đều gọi con là Tây Bảo.."

    "Lệ Tây?" Lệ Mạc Sâm thấp giọng đọc một lần.. Lợi tức?

    Anh nhăn mày: "Không được, tên này không dễ nghe, con bây giờ đã không phải là Tây Bảo của côi nhi viện, con là con trai của Lệ Mạc Sâm ta, là người thừa kế của tập đoàn Thịnh Kinh, tên phải có khí phách một chút, có ngụ ý đặc biệt."

    Tây Bảo còn nhỏ, cậu bé còn không biết tập đoàn Thịnh Kinh rốt cuộc có bao nhiêu huy hoàng..

    Cậu nhóc ngây thơ mờ mịt, cậu nhóc chỉ nghe thấy một câu, con là con trai của Lệ Mạc Sâm ta..

    Lệ Mạc Sâm đứng tại chỗ, đột nhiên nói: "Lệ Giang Hữu."

    "Hửm?" Tây Bảo không phản ứng kịp.

    "Tên của con, Lệ Giang Hữu." Lệ Mạc Sâm lúc này rất vừa lòng: "Gọi là Lệ Giang Hữu đi."

    "Lệ Giang Hữu.." Tây Bảo nắm xe lửa đồ chơi, bĩu môi: "Không dễ nghe nha, ngụ ý ở đâu chứ?"

    "Hữu là trời cao che chở, ý là được che chở." Lệ Mạc Sâm kiên nhẫn trả lời cậu bé.

    "Vậy Giang thì sao?" Tây Bảo dĩ nhiên có chỗ không tính là vui vẻ, cái này từ Giang này, cậu cũng không biết nói có cái ngụ ý gì.. Thậm chí có chút buồn nôn.

    Tay mở cửa của Lệ Mạc Sâm đột nhiên cứng đờ một chút, "Giang" ý là cái gì?

    Giang Vãn..

    Trong đầu đột nhiên hiện ra khuôn mặt của Giang Vãn, cặp mắt trong suốt lông mi cong cong, lúc tươi cười, ôn nhu ấm áp..

    Lệ Mạc Sâm trong lòng có một loại cảm giác quái dị, phảng phất có cái gì đó ở ngực vỡ vụn, anh mở cửa, nói với Tây Bảo: "Buổi chiều Tô Thanh sẽ đưa con đi xem trường học, chuẩn bị cho tốt."

    "Cạch!"

    Cửa đóng lại, daddy đi ra ngoài, cũng không có giải thích cho cậu "Giang" là cái ý gì.

    Tây Bảo bẹp bẹp miệng.

    Tây Bảo ở phòng nghỉ trong văn phòng của Lệ Mạc Sâm chơi món đồ chơi.

    Lệ Mạc Sâm trở về bàn làm việc của mình, ngẩng đầu nhìn xuyên qua vách ngăn pha lê nhìn Tây Bảo chuyên chú chơi đồ chơi, khuôn mặt Giang Vãn ở trong đầu anh trước sau đều vứt đi không được.

    Anh không biết năm đó Giang Vãn lúc sinh ra con trai là thời điểm nào.

    Cũng không biết Giang Vãn rốt cuộc là như thế nào mà hạ quyết tàn nhẫn như vậy, đem Tây Bảo còn đỏ hỏn ném tới côi nhi viện dị quốc tha hương.

    Vì sao thà rằng đem Tây Bảo đưa đi, cũng không muốn đem Tây Bảo giao cho Lệ gia? Điều kiện của Lệ gia có thể cho Tây Bảo cuộc sống đủ đầy.

    Một cậu bé tưởng như có cuộc sống trong nhung lụa, lại sinh sống trong hoàn cảnh bị cuộc sống bức bách mà lớn lên. Nhớ tới Tây Bảo mấy năm nay chịu quá nhiều khổ cực, một đứa trẻ còn nhỏ như vậy lại một mình lớn lên ở nước ngoài, tới tận một năm trước mới được đón về côi nhi viện trong nước, cuộc sống lang bạt như vậy, một đứa trẻ như vậy không nên phải chịu đựng những điều ấy.

    Cho nên hiện tại Tây Bảo cũng hiểu chuyện hơn hẳn, thậm chí cũng phá lệ không có cảm giác an toàn, Lệ Mạc Sâm không thể quên được lúc mới nhìn thấy Tây Bảo, Tây Bảo ánh mắt cảnh giác.. Làm anh đau lòng.

    Lệ Mạc Sâm hít một hơi thật sâu, gọi điện thoại cho Tô Thanh: "Giúp tôi điều tra một chút về tin tức Giang Vãn xuất cảnh năm năm trước."

    "Vâng!" Tô Thanh đồng ý, lập tức liên hệ người bạn là quản lý xuất nhập cảnh, không đến một lát, Tô Thanh liền trả lời: "Lệ tổng, Giang tiểu thư năm năm trước cũng không có bất kỳ tin tức xuất nhập cảnh gì, thậm chí, Giang tiểu thư cũng không có bất kỳ quốc gia thị thực nào."

    Lệ Mạc Sâm được nghe cái câu trả lời này, càng nhiều câu hỏi hiện lên trong đầu..

    Nếu Giang Vãn căn bản không có xuất ngoại mang con trai đưa đi, như vậy, Tây Bảo như thế nào lại lớn lên ở nước ngoài?

    Là ai giúp Giang Vãn đem con trai đưa đi?

    Lệ Mạc Sâm nhíu mày: "Đem thông tin liên lạc với côi nhi viện Tây Bảo lớn lên cho tôi."

    "Vâng, Lệ tổng." Miệng lưỡi của tổng giám đốc nghiêm túc lạ thường, Tô Thanh không dám hỏi nhiều, vội kiểm tra sau đó gửi tới di động của Lệ Mạc Sâm.

    "Đinh!"

    Trên màn hình di động của Lệ Mạc Sâm hiện ra một dãy số nước ngoài.

    Lệ Mạc Sâm ngồi ở trước bàn, chau mày, sự việc giống một khắc như là biến thành một cuộn chỉ rối.

    Mà cái dãy số kia, có không cho anh một chút manh mối nào?

    Lệ Mạc Sâm khôi phục tâm tình, gọi tới dãy số bên kia, bên kia rất nhanh tiếp nhận điện thoại là một người đàn ông trung niên, viện trưởng côi nhi viện.

    Viện trưởng thật sự vui mừng vì Tây Bảo tìm được ba, Tây Bảo là đứa bé khôi ngô nhất mà ông ta từng gặp qua, cũng là cậu bé hiểu chuyện nhất, thông minh nhất, ông ta có chút không ngoài ý muốn.

    "Vậy ông có nhớ rõ lúc trước là ai đem Tây Bảo đưa tới côi nhi viện không?" Lệ Mạc Sâm nói ra vấn đề mình muốn biết nhất.

    Bên kia lão viện trưởng nhớ lại một lúc: "Xin lỗi, tôi không biết là ai, đó là đêm trước lễ Giáng Sinh, côi nhi viện đóng cửa sớm, nhưng ngày hôm sau tôi rời giường từ sớm vì bọn nhỏ chuẩn bị quà tặng, liền thấy được bên ngoài có một đứa trẻ được bọc chăn bông ở cửa côi nhi viện, khuôn mặt nhỏ của nó đều bị lạnh đỏ lên, quá đáng thương, tôi liền ôm nó về, đáng tiếc camera ở cửa côi nhi viện của chúng tôi hỏng rồi. Tôi đăng tin, nhưng cũng không có người nhận đứa bé đáng yêu này.."

    Lệ Mạc Sâm cúp điện thoại, về chuyện Tây Bảo như thế nào lại xuất hiện ở nước ngoài, giống như biến thành một câu đố..
     
    Trần Thị Cúc thích bài này.
  7. Băng Nhi Nguyễn

    Bài viết:
    4
    Chương 16: Dì biết mẹ con sao?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Giữa trưa, Tô Thanh tới hỏi tên của Tây Bảo, sau đó mang theo thông tin của Tây Bảo đi xử lý việc nhập hộ khẩu.

    Mà Lệ Mạc Sâm đem công việc buổi sáng đều đẩy đến buổi chiều, nên bận rộn hơn mọi ngày.

    Việc đưa Tây Bảo đi ăn cơm liền do Hứa Đông phụ trách.

    Hứa Đông nắm tay Tây Bảo xuống lầu: "Tiểu thiếu gia, cậu muốn ăn cái gì? Gần đây có một tiệm đồ Tây, bên trong có dàn nhạc biểu diễn, bò bít tết cũng đặc biệt ngon, muốn đi thử hay không?"

    "Có ạ!" Cậu bé không kén ăn.

    Lúc cùng Hứa Đông ra khỏi thang máy, di động của Hứa Đông đột nhiên reo lên, anh ta nhìn thoáng qua thông tin, là mẹ anh ta gọi điện tới, Hứa Đông liền dắt cậu bé đi bên cạnh khu nghỉ ngơi, thấp giọng nói: "Tây Bảo, ở chỗ này chờ chú chút nhé, chú nghe điện thoại điện thoại rồi quay lại ngay, nhớ kỹ không được chạy lung tung nhé."

    Tây Bảo ngồi xuống, ngoan ngoãn gật đầu, vẻ mặt hiểu chuyện: "Yên tâm đi chú Hứa Đông, cháu ở chỗ này chờ chú nhé!"

    "Alo, mẹ, có chuyện gì vậy?"

    "Hôm nay về nhà sớm một chút để làm gì? Cái gì? Con gái của dì Lý? Không phải đâu, đó là bạn thân thôi.. Mẹ, mẹ cũng đừng nhọc lòng chuyện của con, con còn chưa vội, mẹ gấp cái gì.."

    Cậu bé ngồi ở trên sofa tò mò mà đánh giá khắp nơi, mà xung quanh có rất nhiều dì xa lạ đang vây quanh phòng nghỉ bên cạnh gian tiếp khách này.

    "Ai chị Trương, chị xem kia không phải cậu bé buổi sáng hôm nay tổng giám đốc dẫn đến hay sao? Quả thực là cùng một khuôn đúc ra với tổng giám đốc a."

    "Không phải là con trai tổng giám đốc đấy chứ? Nhưng tổng giám đốc còn không có bạn gái.. Có phải con của họ hàng tổng giám đốc hay không?"

    "Cô không nghe thấy sao? Hứa Đông vừa rồi gọi đứa bé ấy là tiểu thiếu gia, tôi nghĩ đây là con trai tổng giám đốc, các cô nói xem đây không phải là.. Tư sinh tử sao?

    " Không có khả năng đi, mẹ đứa nhỏ này nói không chừng.. "

    Cậu bé lỗ tai rất thính, nghe thấy được nhóm nhân viên bàn luận ríu rít, mẹ của con trai.. Chẳng lẽ.. Là mẹ cậu sao?

    Tây Bảo lập tức tò mò, cậu bé từ trên sofa nhảy xuống, kéo sụp mũ lưỡi trai trên đầu, sợ người khác phát hiện mình, chậm rãi đi đến gian uống nước bên kia, dựng lỗ tai lên nghe.

    " Các cô nói xem, đứa nhỏ này sẽ không phải chính là do nữ sinh xuất thân bình thường trước kia sinh ra hay không? Lúc trước báo chí đưa tin quá trời, nói có người phụ nữ cùng tổng giám đốc hình như có quan hệ. "

    " Cô vừa nói như thế, tôi cảm thấy có khả năng, nghĩ kỹ xem, tổng giám đốc không phải chỉ có một lần tai tiếng kia sao? Tôi nghĩ tám phần có cái khả năng này. "

    Tây Bảo nghe được từ ngữ mấu chốt, daddy lúc trước nói mommy rất ngốc, bị lạc đường, mà mấy cô đó lại nói, mẹ cậu là người phụ nữ bình thường..

    Nếu mấy cô đó đều biết chuyện của mẹ, cậu sẽ hỏi thăm nhiều nột chút, nhất định có thể biết càng nhiều chuyện về mẹ.

    Lúc Hứa Đông nghe điện thoại xong, về tới phòng nghỉ:" Tây Bảo, chúng ta đi.. "

    Lời còn chưa nói xong, sắc mặt Hứa Đông đột nhiên trắng xanh, phòng nghỉ một bóng người đều không có!

    Tây Bảo đi đâu rồi?

    Hứa Đông vội đi tìm một vòng, nhưng phòng nghỉ của toàn bộ tầng lầu đều không tìm được Tây Bảo!

    " Lệ tổng.. "Hứa Đông vội vàng gọi điện thoại cho Lệ Mạc Sâm, nghe thấy giọng nói của người đàn ông bên kia, Hứa Đông cảm thấy cả người rét run," Lệ tổng, Tây Bảo.. Tây Bảo không thấy đâu hết! "

    " Cái gì? "Bút máy trong tay bị Lệ Mạc Sâm bị bóp đến biến hình, một vệt mực nước loang trên chữ ký nhìn rất khó coi!

    " Huy động vệ sĩ cùng bảo vệ đi tìm cho tôi! "

    Lệ Mạc Sâm sắc mặt đại biến, trên mặt đầy vẻ nôn nóng, cầm áo khoác trên ghế lên, lập tức đi ra ngoài!

    " Lệ tổng, đều là tôi không đúng, đều do tôi nhất thời sơ sẩy.. "

    Hứa Đông ở cửa thang máy chờ Lệ Mạc Sâm, giọng nói đều có chút thay đổi, anh ta không phải không biết tiểu thiếu gia đối với Lệ Mạc Sâm có ý nghĩa thế nào..

    " Đừng nói mấy câu vô nghĩa nữa, kiểm tra camera ngay? "

    Hứa Đông đã đi theo bên cạnh Lệ Mạc Sâm nhiều năm, tuy là anh có tức giận tới mức nào, cũng sẽ không phát tác với người bên cạnh, chính là hiện tại, tiểu thiếu gia không thấy đâu, Lệ tổng cơn giận cũng phát tác.

    Lệ Mạc Sâm cưỡng chế sự phẫn nộ trong lòng mình, làm chính mình bình tĩnh lại.

    " Đã kiểm tra camera, chỉ thấy tiểu thiếu gia chạy hướng về phía thang máy, thang máy là góc chết camera.. "Đội trưởng đội bảo vệ run rẩy tiếng lên giải thích.

    Trước mặt người đàn ông, khí tràng cường đại đáng sợ như này!

    Đặc biệt là cặp kia mắt, anh lên tia muốn giết người đáng sợ!

    " Nếu nửa giờ nữa, tìm không thấy Tây Bảo.. "Giọng nói Lệ Mạc Sâm lãnh lệ cực kỳ, câu nói kế tiếp không cần nhiều lời, cũng có thể đoán được.

    Một sự hoảng hốt xưa nay chưa từng có điên cuồng bùng lên, tựa hồ làm Lệ Mạc Sâm có chút muốn phát điên. Tòa nhà của tập đoàn Thịnh Kinh ước chừng có 80 tầng, mỗi một tầng đều có vô số văn phòng, tìm cũng là rất phiền toái, đặc biệt là anh còn nhớ rõ, có một tầng điều hòa hỏng rồi, gần đây có rất nhiều thợ sửa chữa ra ra vào vào, có thể hay có người đem Tây Bảo mang đi hay không?

    Hơn lỡ đâu Tây Bảo chạy ra khỏi tòa nhà, nhỡ đây xảy ra chuyện gì..

    Lệ Mạc Sâm tròng mắt có chút đỏ, chính anh cũng căn bản không dám nghĩ tiếp!

    Đội trưởng đội bảo vệ bị ánh mắt của Lệ Mạc Sâm dọa sợ tới mức run lập cập, vội mang theo cấp dưới đi ra ngoài tìm!

    " Lệ tổng, tiểu thiếu gia nhất định sẽ không có chuyện gì.. Đều là lỗi của tôi "Hứa Đông trong lòng cũng là vạn phần nôn nóng và áy náy.

    Lệ Mạc Sâm nhìn chằm chằm trên màn hình máy tính theo dõi, thái dương gân xanh nổi lên, trong đôi mắt đều là lo lắng

    Mà bên kia.

    Tây Bảo hỏi thăm từ tầng này lên tầng khác, bởi vì không muốn có người nhận ra, cậu nhóc cố ý đè thấp mũ lưỡi trai.

    " Dì ơi, ngươi biết mẹ con sao? "Tây Bảo gặp ai cùng liền hỏi, miêu tả:" Mẹ con rất bình phàm, mẹ rất dễ bị lạc đường.."
     
    Trần Thị Cúc thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 18 Tháng mười một 2020
  8. Băng Nhi Nguyễn

    Bài viết:
    4
    Chương 17: Tên dì thật đẹp nha, gọi con là Lệ Giang Hữu!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bạch Lệ Bình đang ở văn phòng vội vàng sắp xếp ra mắt nghệ sĩ, mặt khác mấy người trợ lý biên kịch cùng văn phòng đẩy cửa đi vào, trợ lý biên kịch cảm thán.

    "Cậu bé bên ngoài kia thật đẹp trai, quá là đáng yêu, tôi cảm thấy đặc biệt thích hợp với con trai nam chính trong bộ phim truyền hình tháng sau của công ty chúng ta."

    "Không phải nói đang muốn phát truyển ngôi sao nhí sao? Không bằng đi hỏi một chút cậu bé kia bố mẹ là ai? Tôi cảm thấy vô cùng thích hợp."

    "Cậu bé kia không phải lạc đường sao? Hẳn là con trai của nhận viên công ty chúng ta đi?"

    "Tôi thật sự từ khi sinh ra đến giờ lần đầu tiên thấy cậu bé đẹp trai như vậy, cặp mắt kia thật sự quá đẹp.."

    Với những lời bình luận của bọn họ, Bạch Lệ Bình nhíu mày: "Không muốn làm việc nữa sao? Còn ở văn phòng nói chuyện phiếm."

    "Bạch tỷ, đừng nghiêm túc như vậy chứ, chị cũng nên đi ra ngoài nhìn xem, cậu bé kia thật sự quá yêu nghiệt.."

    Điện thoại của Bạch Lệ Bình trên bàn đột nhiên vang lên, cô vừa thấy là điện thoại từ văn phòng tổng giám đốc, là Tô Thanh.

    Bạch tỷ, bây giờ tổng giám đốc đang tìm một cậu bé, phiền cô để ý giúp cậu bé khoảng chừng năm tuổi. "

    " Được. "Bạch Lệ Bình cúp điện thoại, đột nhiên nhớ tới cái gì đó, đi hỏi mấy trợ lý còn đang chụm đầu nói chuyện với nhau:" Các cô nói vừa rồi có một đứa bé lạc đường ở bên ngoài? "

    " Đúng vậy, ở cửa thang máy lầu chúng ta, bây giờ đang có rất nhiều người vây xem.. Bạch tỷ, chị cũng đi xem a.. "

    Không đợi những trợ lý đó nói xong, Bạch Lệ Bình lập tức bước chân đi ra ngoài xem, quả nhiên, ở cửa thang máy bên kia, một cậu bé đang bị khá nhiều người vây quanh. Từ góc độ của Bạch Lệ Bình, cô thấy rõ mặt của cậu bé, quả nhiên rất dễ làm người ta kinh diễm, thậm chí.. Có điểm giống người nhà Lệ gia. Đặc biệt là cặp mắt kia, cùng với Lệ Mạc Sâm quả thực quá giống!

    Bạch Lệ Bình có chút kinh ngạc, chẳng lẽ là cậu bé của họ hàng Lệ gia được tổng giám đốc chăm sóc cả ngày nay đó sao? Bằng không, tổng giám đốc như thế nào lại mang theo trẻ con tới công ty? Bạch Lệ Bình cũng không có suy nghĩ nhiều, đi qua giải tán mọi người, cô gọi Giang Vãn tới.

    Giang Vãn vốn dĩ đang ở chỗ Tô Ni sửa sang lại thông báo, đột nhiên đã bị Bạch Lệ Bình gọi vào cửa thang máy.

    " Bạch tỷ. "Giang Vãn có chút nghi hoặc, đặc biệt là khi nhìn Bạch Lệ Bình còn dẫn theo một bé trai.

    " Tiểu Giang, em bây giờ đưa đứa nhỏ này đến văn phòng tổng giám đốc, em làm việc thì chị tương đối yên tâm. "Bạch tỷ nói theo công thức:" Trở về sớm một chút. "

    " Vâng. "Giang Vãn cũng không có nghĩ nhiều như vậy.

    Bạch Lệ Bình dẫm lên giày cao gót lại trở về văn phòng. Giang Vãn ngồi xổm xuống bên cạnh cậu bé, dắt tay cậu, mỉm cười nói:" Đi thôi, dì đưa con lên lầu. "

    Tây Bảo vừa rồi bị nhiều người vây quanh như vậy đương nhiên có chút sợ hãi, cậu kỳ thật rất sợ người lạ, nhưng lúc cậu ngẩng đầu thấy khuôn mặt Giang Vãn, chỉ cảm thấy có một loại cảm giác quen thuộc, rất ấm áp, rất giống mẹ trong tưởng tượng của cậu!

    Cho nên, Tây Bảo vừa rồi trái tim nhỏ còn lo sợ bất an, đột nhiên bình tĩnh trở lại, thậm chí cảm thấy Giang Vãn rất thân thiết. Mà lúc Giang Vãn nhìn thấy khuôn mặt cậu bé, trái tim như đập lỡ một nhịp.

    Cậu bé.. Lớn lên thật đáng yêu. Một cảm giác vô cùng thân thiết.

    " Dì ơi. "Tây Bảo nhút nhát sợ sệt mà gọi cô một tiếng, giống như đang do dự, khuôn mặt nhỏ còn có chút ngượng ngùng. Tây Bảo kỳ thật có lúc nghĩ sẽ gọi cô một tiếng mẹ, nhưng là đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy cô, cậu cũng sợ người nhà.

    " Ơi. "Giang Vãn nắm tay nhỏ của cậu bé, nhớ tới ý nghĩ của chính mình vừa rồi kia, cô cũng có chút xấu hổ:" Đi thôi, dì dẫn con đi thang máy. "

    " Vâng. "Tây Bảo rất ngoan ngoãn.

    Giang Vãn nắm tay Tây Bảo, Tây Bảo ngoan ngoãn cầm tay cô, đôi mắt to nhìn Giang Vãn, giống như có gì muốn nói nhưng lại thôi.

    Giang Vãn đã nhận ra điều đó, đứa trẻ này đúng là không thể che giấu cảm xúc, cô hơi hơi mỉm cười:" Cậu bé, đã xảy ra chuyện gì vậy? "

    " Con.. con cảm thấy.. cảm thấy dì, dì rất giống mẹ con. "Khuôn mặt nhỏ của Tây Bảo có chút hồng hồng, hơi xấu hổ không dám nhìn thẳng Giang Vãn" Cơ mà.. Chỉ là.. mẹ trong tưởng tượng của con.. "

    Giang Vãn trái tim mềm nhũn, nơi đó phảng phất như bị chọc một chút, cô ôn nhu hỏi:" Mẹ con đâu? "

    Tây Bảo lắc lắc đầu, đôi mắt to mang theo vài phần mất mát. Nghe được đáp án này, Giang Vãn có chút đau lòng." Dì, dì là người rất bình phàm sao? "

    Giang Vãn còn không kịp nói chuyện, Tây Bảo đột nhiên lại mở miệng. Khuôn mặt đáng yêu của cậu bé có chút phiến hồng, mắt to tràn ngập ánh sáng hy vọng, giọng nói ôn nhu. Giang Vãn nghĩ nghĩ về chính mình, vẫn là nhoẻn miệng cười:" Rất bình phàm. "

    " Vậy, dì, dì có từng lạc đường sao? Giống như con vậy? "Tây Bảo mắt có tia sáng rạng rỡ lóng lánh.

    Giang Vãn lại cười:" Đương nhiên là có chứ, giống như con vậy, nhưng dì lạc đường rất nhiều lần. "

    " Dì! "Tây Bảo đột nhiên có chút nhảy nhót, khuôn mặt nhỏ nhiễm một tầng hơi mỏng màu hồng phấn," Dì, vậy dì có bảo bảo sao? "

    Giang Vãn đột nhiên sửng sốt một chút. Cô có bảo bảo sao?

    Cô có! Lúc cô ở bệnh viện tỉnh lại, mọi người đều nói cô có bảo bảo, bảo bảo của cô đã qua đời..

    Mà Lệ Mạc Sâm, cũng là tìm cô muốn tin tức bảo bảo. Cô nghĩ nếu bảo bảo của cô còn sống, hẳn là cũng năm tuổi đi?

    " Dì sao vậy? "Tây Bảo không biết mình đã nói sai cái gì rồi, sắc mặt dì vì sao đột nhiên trở nên có chút khổ sở? Tây Bảo thật cẩn thận hỏi thăm một tiếng.

    " Không có gì, dì từng có bảo bảo, nếu nó ở bên dì, hẳn là đã lớn như con vậy. "Giang Vãn khịt mũi, hốc mắt có chút đỏ:" Mắt dì đột nhiên không thoải mái. "

    " A, vậy, dì ơi, bạn ấy đang ở đâu? "Tây Bảo hỏi.

    " Bạn ấy.. bạn ấy hẳn là ở một nơi rất xa. "Giang Vãn cũng không biết nữa.

    " Dì à, có một câu nói là xa cuối chân trời, gần ngay trước mắt! "Tây Bảo chớp chớp mắt:" Dì, con có thể gọi dì là mẹ sao? Con cảm thấy dì rất giống mẹ con! "

    Giang Vãn cong môi cười:" Mẹ cũng không thể tùy tiện mà gọi nha. "

    " Dì, dì xem, chóp mũi con có một nốt ruồi.. dì nơi này cũng có.. "Tây Bảo phấn khích tay nhỏ chỉ chỉ chỉ chóp mũi mình, lại chỉ chóp mũi Giang Vãn, ngữ khí có tia vui vẻ:" Mẹ con rất bình phàm, mẹ sẽ lạc đường, dì cũng vậy. "

    Giang Vãn cười cười, chỉ cảm thấy đứa nhỏ này thật đáng yêu.

    " Được, bảo bối, mau lên tầng thôi, về sau không được chạy loạn, phải chú ý an toàn biết không. "Giang Vãn nhìn con số đang nhảy lên, sắp đến tầng cao nhất nơi tổng giám đốc làm việc, thế nhưng cái khoảnh khắc này, cô với đứa bé này, có chút không nỡ chia tay. Giống như cô có chút hy vọng, đứa nhỏ này giống như là con cô vậy.

    " Dì ơi, dì tên là gì vậy? "Tây Bảo ngoan ngoãn gật gật đầu.

    Giang Vãn sửa sang lại cổ áo cho cậu bé, nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ mềm mại của cậu:" Dì tên Giang Vãn. "

    " Tên dì thật đẹp nha, con tên Lệ Giang Hữu! Tên của con cũng có chữ Giang! "Cậu nhóc vui sướng cực kỳ, khóe mắt đuôi lông mày đều là hưng phấn.

    Giang Vãn cũng cười, thật sự rất có duyên phận. Cửa thang máy mở ra. Tây Bảo đi ra ngoài, lưu luyến mà vẫy tay với Giang Vãn:" Dì, con còn có thể gặp lại dì không? "

    " Có chứ."Nhìn bóng dáng cậu bé, ngực Giang Vãn có chút đau.
     
    Trần Thị Cúc thích bài này.
  9. Băng Nhi Nguyễn

    Bài viết:
    4
    Chương 18: Daddy có bạn gái không?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đã qua đi 40 phút, còn không có Tây Bảo tin tức.

    Văn phòng tổng giám đốc rộng là thế mà không khí áp lực đến nỗi làm người ta thở không nổi.

    Lệ Mạc Sâm ngồi trên ghế của ông chủ ở bàn làm việc, sắc mặt âm trầm đáng sợ, nhân viên an ninh công ty cùng một đám vệ sĩ tư nhân đứng ở văn phòng ngay cả thở mạnh cũng không dám.

    Hứa Đông vẻ mặt càng áy náy.

    "Lệ tổng, hay là tôi liên hệ với cảnh sát giao thông thành phố Kinh Hải một chút, để bọn họ điều tra video mấy tuyến đường chính quanh tập đoàn Thịnh Kinh." Nhân viên an ninh cúi đầu, thật cẩn thận đề nghị: "Nói không chừng tiểu thiếu gia chỉ là nhất thời ham chơi.."

    "Ngay cả một đứa bé cũng không tìm thấy, tôi thuê các ngươi tới làm cái gì?"

    Lệ Mạc Sâm hung hăng mà đem văn kiện trên bàn ném qua, bảo vệ ngay cả tránh cũng không dám tránh, văn kiện rầm một tiếng đánh vào người bọn họ tiện đà rơi đầy đất.

    "Lệ tổng, chuyện này là trách nhiệm của tôi, tôi.." Trong lòng Hứa Đông cũng rất khó chịu tự trách mình, đều tại nghe điện thoại nên nhất thời sơ sẩy, không lo chu toàn cho tiểu thiếu gia, tiểu thiếu gia mất tích, có quan hệ trực tiếp vì anh ta.

    Anh ta đi theo Lệ Mạc Sâm đã nhiều năm như thế, tự nhiên là biết tính tình của Lệ Mạc Sâm.

    Tiểu thiếu gia hôm nay mới trở về bên cạnh Lệ tổng, Lệ tổng yêu thương cũng như thích đứa nhỏ này bao nhiêu anh ta là người rõ nhất.

    "Cạch."

    Ngay lúc này cửa văn phòng đột nhiên bị đẩy ra.

    Mọi người đều như ngừng hô hấp, nhìn về phía cửa.

    Chỉ thấy cậu bé như mô tả ngày hôm nay, cậu bé cẩn thận mà đóng cửa lại, giọng mềm mại có chút tò mò: "Daddy, ba họp ở đât sao? Con có phải quấy rầy ba làm việc không?"

    Nhìn cậu bé không có gì khác thường, tất cả mọi người ở đây đều nhẹ nhàng thở ra.

    Mà con ngươi Lệ Mạc Sâm gắt gao mà nhìn chằm chằm cậu bé, lúc này mới bình tĩnh lại, anh từ ghế đứng lên, đi nhanh tới chỗ cậu bé.

    "Daddy.." Tây Bảo thấy trong văn phòng có một đám người, không biết rằng chỉ vì mình nhất thời tò mò mà khiến bao người lo sợ không thôi.

    Lệ Mạc Sâm bản năng một tay kéo Tây Bảo qua, tỉ mỉ kiểm tra rồi một lần, xác nhận Tây Bảo không có bị thương, anh lúc này mới thở nhẹ nhõm ra một hơi.

    Vì thế, Lệ Mạc Sâm vừa rồi trên mặt còn rất âm u, nháy mắt trở nên nghiêm túc hỏi: "Vừa rồi đi đâu?" "Daddy, ba bảo mấy chú đó đi tìm con sao? Còn có chú Hứa Đông nữa, Tây Bảo để mọi người lo lắng, xin lỗi daddy, xin lỗi chú Hứa Đông.." Tây Bảo rất hiểu chuyện, cậu bé ngẩng đầu nhìn thoáng qua, daddy sắc mặt âm trầm, chú Hứa Đông trên mặt rốt cuộc cũng dãn ra, Tây Bảo liền đại khái đoán được đã xảy ra chuyện gì.

    "Các cậu ra ngoài trước đi."

    Lệ Mạc Sâm phân phó một câu, Hứa Đông vội gật đầu, để bảo vệ cùng vệ sĩ rời đi trước, để lại không gian riêng cho hai cha con.

    "Daddy.." Tây Bảo giọng yếu đi một chút, cậu cắn căn môi, mắt to vô tội mà nhìn Lệ Mạc Sâm.

    "Thành thật trả lời, con đã đi đâu?"

    Con trai Lệ Mạc Sâm thì phải ở nơi an toàn trong tầm mắt, đi lung tung là điều tối kỵ không được phép xảy ra!

    Cậu nhóc biến mất hai tiếng đồng hồ, bắt cóc, tống tiền, giết con tin! Các vụ thảm án trong hào môn thế gia đều lần lượt hiện ra trong đầu anh!

    Tây Bảo nghe thấy cái vấn đề này thì cúi đầu, trong đầu xẹt qua khuôn mặt cua Giang Vãn, nhớ tới lúc dì Vãn Vãn cười với cậu, cảm giác giống như được gặp mẹ trong tưởng tượng, còn có lúc dì Vãn Vãn nắm tay cậu nữa..

    Mũi Tây Bảo có chút cay cay.

    Lệ Mạc Sâm nghĩ thái độ của mình đã làm con trai sợ hãi, miệng lưỡi có chút mềm đi, ánh mắt ôn hòa: "Nói cho daddy, vừa rồi đi đâu?"

    "Con.." Tây Bảo rất muốn nói cho daddy, cậu gặp một dì rất xinh đẹp, rất ôn nhu, rất giống mẹ trong tưởng tượng của mình, nhưng Tây Bảo do dự, nghĩ tới daddy là tổng giám đốc ở đây, mà dì Vãn Vãn chỉ là một nhân viên nhỏ.

    Nếu bởi vì mình, mà dì Vãn Vãn bị daddy hiểu lầm dì ấy muốn trèo cao thì làm sao bây giờ? Phim truyền hình đều là như thế cả..

    Chỉ là dì Vãn Vãn không phải cái loại phụ nữ nữ này!

    Nếu daddy tức giận sa thải dì Vãn Vãn về sau cậu sẽ không còn được gặp lại dì Vãn Vãn nữa..

    Tây Bảo lựa chọn giấu giếm đi: "Daddy, nơi này rộng quá, con đi tìm toilet, liền lạc đường.. Ba không nên trách chú Hứa Đông."

    "Con xác định con là đi toilet?" Lệ Mạc Sâm hoài nghi nhìn chằm chằm Tây Bảo, Tây Bảo là cậu bé dũng cảm, quan sát hai ngày nay anh phát hiện lúc con trai nói chuyện luôn nhìn vào mắt đối phương, mà lần này Tây Bảo lại cúi đầu, giống như làm sai cái gì nên căn bản không dám nhìn thẳng anh.

    Ở trong mắt Lệ Mạc Sâm, đây là biểu hiện nói dối chột dạ!

    "Lệ Giang Hữu! Không được nói dối daddy!"

    Lệ Mạc Sâm nghiêm túc, nghiêm khắc thấp giọng mắng cậu bé.

    Tây Bảo bất ngờ bị mắng nên hoảng sợ, trong đôi mắt to đen láy tức thì ngập nước, mặc cho ai nhìn thấy đều rất là đau lòng, cậu chu cái miệng nhỏ, "Daddy.. con không có nói sai.."

    "Nói thật với daddy!" Lệ Mạc Sâm tiếp tục nghiêm khắc.

    "Daddy, con thật là đi tìm toilet nên lạc đường.. Hôm nay ba cùng với dì Tô Thanh và chú Hứa Đông đều không có đưa con đi dạo quanh." Tây Bảo cúi đầu, nước mắt to như hạt đậu từ khóe mắt lăn ra, lạch cạch một tiếng rơi trên mặt đất đầy vẻ ủy khuất. Dáng vẻ đó làm người ta khó chịu cực kỳ.

    Lệ Mạc Sâm biết chính mình hiểu lầm Tây Bảo, nhưng là như thế nào đều không muốn mất mặt xin lỗi Tây Bảo một câu.

    "Daddy không tin con! Daddy xấu lắm!"

    Tây Bảo nâng lên tay nhỏ lên tự lau nước mắt, đẩy Lệ Mạc Sâm một cái, chân ngắn nhỏ chạy vào văn phòng bên cạnh, "cạch" một tiếng khóa cửa lại.

    "Lệ Giang Hữu! Mở cửa!" Lệ Mạc Sâm đứng ở ngoài cửa, dùng sức gõ cửa, kết quả cửa vẫn bị cậu bé trực tiếp khóa trái.

    "Không mở!" Cậu bé cũng ngoan cố, chính là chống đối Lệ Mạc Sâm.

    Lệ Mạc Sâm đã từng bị ăn "canh bế môn" như vậy, huống chi đây là con trai năm tuổi của mình.

    Lệ Mạc Sâm sắc mặt lập tức có chút khó coi.

    "Lệ tổng.."

    Tô Thanh vừa rồi nghe thấy được tiếng đập cửa, gõ gõ cửa văn phòng.

    "Có chuyện gì?" Lệ Mạc Sâm áp xuống hỏa khí hỏi.

    Tô Thanh vừa thấy tình huống này, cũng đại khái đoán được là cha con hai người mâu thuẫn, cô xấu hổ: "Lệ tổng, ngài phải kiên nhẫn với cậu bé chút.."

    Lệ Mạc Sâm hừ lạnh, tựa như là cố ý nói cho cậu bé nghe: "Kiên nhẫn? Nó có thông cảm chút nào người tâm tình người lớn không?"

    Tô Thanh sửng sốt một chút.. Lệ tổng như thế nào đột nhiên có điểm ẫu trĩ hơn so với Tây Bảo?

    Lệ Mạc Sâm cầm áo khoác lên, đẩy cửa đi ra ngoài!

    Tây Bảo thở phì phì mà ngồi ở ghế trên, cái tính tình này của daddy, thật là làm cậu rất không vui, rất chán ghét!

    Làm cho người làm con như mình cũng chán ghét, daddy như vậy còn có thể được tìm bạn gái sao?

    Bạn gái..

    Tây Bảo lại nghĩ tới khuôn mặt ôn nhu của dì Vãn Vãn, daddy thật xấu tính, nếu người ôn nhu thân thiết như dì Vãn Vãn là mẹ cậu thì tốt quá rồi..

    Cơ mà, daddy có bạn gái không?

    Tây Bảo ở trong văn phòng ngồi một hồi, chờ đến bên ngoài một chút thanh âm cũng không có, cậu bé lúc này mới mở cửa ra, trong văn phòng trống không, chỉ có một mình cậu.

    Nhưng Tây Bảo không sợ, câu vất vả bò lên trên ghế xoay của daddy, mở máy tính ra, tìm thanh tìm kiếm, viết tên của daddy, cùng với bạn gái là từ ngữ mấu chốt..

    Ngón tay nhỏ bé gõ bàn phím!

    【 Nam thần độc thân xuất sắc nhất thành phố Kinh Hải Lệ Mạc Sâm tháng sau sắp sửa tham gia phiên đấu giá từ thiện.. 】

    【 Tổng giám đốc tập đoàn Thịnh Kinh Lệ Mạc Sâm bị truyền thông nghi vấn trạng thái tình yêu và hôn nhân, trả lời: Tạm thời không có kế hoạch hôn nhân.. 】

    Tây Bảo nhìn màn hình, hiện ra vô số trang, chính là daddy một chút tai tiếng đều không có.

    Nhìn chằm chằm tin tức trên màn hình máy tính, Tây Bảo trên mặt rốt cuộc ánh lên tia thỏa mãn tươi cười.

    Đóng máy tính, từ văn kiện chất thành núi trên bàn daddy, cậu bé thuận lợi mà tìm được kết quả xét nghiệm DNA của mình. Cậu lật hai tờ giấy mỏng, giảo hoạt cười, bỏ vào cặp sách của mình.
     
    Trần Thị Cúc thích bài này.
  10. Băng Nhi Nguyễn

    Bài viết:
    4
    Chương 19: Daddy, con giới thiệu cho ba một tiểu tiên nữ.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lệ Mạc Sâm đi chính phủ họp xong, đánh xe về tới tập đoàn Thịnh Kinh, giờ phút này đã là chạng vạng, tòa nhà văn phòng lớn như vậy chỉ có đại sảnh sáng đèn, nhân viên chắc đều đã tan tầm.

    Lệ Mạc Sâm nhìn thoáng qua tầng cao nhất, đèn không sáng.

    Trước khi anh đi, cậu bé còn ở trong văn phòng, mà anh lần này cũng không lo lắng cậu bé chạy lung tung, bởi vì văn phòng tổng giám đốc là cửa có mật mã, cậu bé cũng không thể ra được.

    Hứa Đông đến gara đỗ xe, Lệ Mạc Sâm đi trước dùng thang máy chuyên dụng lên lầu, lúc thang máy lên tới nơi, trong lòng anh nhiều ít vẫn là có chút khẩn trương.

    Bởi vì trong tay Lệ Mạc Sâm còn xách theo một cái bánh kem nhỏ..

    Mua bánh kem hoàn toàn là ngoài ý muốn, anh không bỏ xuống được mặt mũi mà xin lỗi Tây Bảo được, nhưng mà anh cũng biết mình không nên hung dữ như vậy, rốt cuộc Tây Bảo cũng chỉ là một đứa trẻ năm tuổi.

    Anh nghe nói trung tâm thành phố có một tiệm bánh kem vô cùng ngon, trẻ con đều rất thích, liền bảo Hứa Đông đi xếp hàng mua một phần.

    Đại khái là vì.. muốn dỗ Tây Bảo vui vẻ đi?

    Lệ Mạc Sâm khóe môi không tự giác có một ý cười.

    Đưa tay ấn mật mã mở cửa, trong văn phòng rộng lớn như vậy, Tây Bảo đang ngồi ở trên sofa, không biết từ đâu tìm được máy tính bảng của anh, đang ở trên ghế mà xem phim hoạt hình.

    Lệ Mạc Sâm nhìn bóng dáng nhỏ bé ngồi ở trên sofa, trong lòng có chút ấm áp, mọi người đều đã tan làm, anh còn có con trai đang đợi..

    Lệ Mạc Sâm đột nhiên cảm thấy chính mình không hề là một người cha tốt.

    "Daddy!"

    Tây Bảo nghe thấy có tiếng mở cửa vừa lúc quay đầu lại liền thấy được Lệ Mạc Sâm đang bật đèn, cậu nhớ tới chính mình còn có nhiệm vụ, vội vàng từ trên sofa nhảy xuống trực tiếp chắn trước mặt Lệ Mạc Sâm.

    "Sao vậy?" Lệ Mạc Sâm nhướng mày, nghĩ thầm có phải cậu bé đã suy nghĩ cẩn thận hay không?

    "Daddy, ba có bạn gái sao?"

    Nào ngờ Tây Bảo ném ra câu đó thiếu chút nữa làm Lệ Mạc Sâm hoài nghi có phải lỗ tai của mình có vấn đề rồi không. Bước chân anh khự luôn tại chỗ, mày kiếm nhướng lên: "Con nói cái gì?"

    "Daddy, ba có bạn gái sao?" Tây Bảo mắt to chớp chớp, lại lặp lại cậu hỏi một lần nữa.

    Lệ Mạc Sâm lúc này mới phản ứng lại thì ra chính mình không có nghe lầm, Tây Bảo nhìn thấy mình câu đầu tiên lại hỏi như vậy.. không phải bảo anh đừng tức giận, mà là hỏi anh chuyện bạn gái?

    Lệ Mạc Sâm trong lòng có chút không thoải mái, ngay sau đó lạnh giọng trả lời: "Không có, nhưng đây không phải vấn đề mà con nên để tâm!"

    "Vậy, daddy, ba có người phụ nữ yêu thích sao?" Tây Bảo trên mặt đầy vẻ năn nỉ: "Daddy, ba nói cho con biết đi.."

    Lệ Mạc Sâm chịu không nổi ngữ khí của con trai như vậy, đành phải xụ mặt nói: "Không có."

    "Thật tốt quá!" Tây Bảo hưng phấn quả thực muốn nhảy dựng lên, daddy không có bạn gái cũng không có thích ai, nói như vậy dì Vãn Vãn có cơ hội rồi!

    Lệ Mạc Sâm đầy mặt hắc tuyến.

    Thật tốt quá? Đây là phản ứng sao của con trai anh sao?

    Ngay sau đó, giây tiếp theo, Tây Bảo kề sát vào bên người Lệ Mạc Sâm thần bí hề hề nói: "Nếu không, daddy, con giới thiệu cho ba một người? Cô ấy rất ôn nhu, rất xinh đẹp, rất lương thiện, rất thân thiết.. Gần đây internet có một từ được dùng rất nhiều, con ngẫm lại đã.. ừm! Tiểu tiên nữ! Daddy, ba muốn suy xét một chút hay không?"

    Lệ Mạc Sâm nhìn cậu bé thân thiết giới thiệu bạn gái cho mình, sắc mặt đen như đáy nồi!

    Anh nghĩ nhất định lúc cậu bé ở côi nhi viện đã xem quá nhiều phim phim truyền hình, thoạt nghĩ về sau nhất định phải tìm giáo vên tốt cho cậu bé đi học, tiếp thu sự giáo dục tốt nhất!

    "Không cần!" Lệ Mạc Sâm cầm lên cặp sách của cậu bé cùng với áo khoác của mình lên: "Về nhà ăn cơm! Cái đầu để suy nghĩ nhiều thứ có ích thì hơn!" "Không cần!" Cậu bé thấy daddy ngay cả suy xét đều không thèm, như vậy thẳng thắn mà cự tuyệt cậu, hiển nhiên đặc biệt không vui, miệng nhỏ đều chu lên: "Daddy, ba vì sao không tìm bạn gái? Ba đã 30 tuổi rồi! Ba có thể không có bạn gái, nhưng con không thể không có mommy!"

    Lệ Mạc Sâm đã sáng tỏ chuyện này, cậu bé là muốn mommy?

    Anh nhớ tới Giang Vãn, trong lòng tức khắc có chút nhói đau.

    "Về nhà!" Lệ Mạc Sâm đen mặt, lạnh giọng mắng cậu nhóc đang tức giận kia.

    "Không cần! Ba vì sao lại không cần tiểu tiên nữ?" Tây Bảo đặc biệt tức giận, khó có thể lý giải daddy của cậu ngay cả hỏi cũng không hỏi, cậu bé chất vấn nói: "Daddy, ba có phải là GAY không?"

    "..."

    "Ba nói mommy vứt bỏ con, nếu như là mommy con cùng ba ở bên nhau phát hiện ba là GAY, mẹ nhất định sẽ thương tâm rời đi, daddy, ba có phải GAY hay không?"

    Sắc mặt Lệ Mạc Sâm nháy mắt liền thay đổi, thằng nhóc này trong đầu suy nghĩ cái gì vậy!

    Lệ Mạc Sâm hoàn toàn đen mặt: "Con xem thứ gì rồi mà làm loạn như vậy? Giáo viên ở côi nhi viện đã dạy con cái gì?"

    "Ba còn trách cô giáo của con? Ba đây là giận chó đánh mèo! Con có phải nói đúng rồi hay không?" Cậu nhóc bực bội: "Ba vì sao không nói cho con biết ba là GAY.."

    Nhìn cậu nhóc sắp vô cớ gây rối đến loạn lên, Lệ Mạc Sâm cuối cùng cũng mất hết kiên nhẫn, anh đi nhanh qua đó, đem cậu nhóc đang giương nanh múa vuốt giống như bạch tuộc mà xách lên, hướng cửa đi ra!

    "Ba buông con ra, buông con ra, con sẽ tự mình đi! Ba đừng xách theo con.."

    Cậu nhóc bị xách đi, giống như con khỉ giãy giụa qua lại, nhưng mà với đôi chân nhỏ của một cậu bé năm tuổi đâu thể so được với đôi chân dài của daddy cao 1, 89 mét kia!

    Cậu nhóc tức đến phát khóc, quá thật quá mất mặt! Cứ như vậy bị daddy xấu xa xách xuống lầu!

    Hứa Đông đã đem xe đỗ ở cửa công ty, mới tắt đèn xe, liền thấy bóng dáng hai cha con họ.. Hứa Đông quả thực có chút dở khóc dở cười.

    Đây là cái tư thế gì!

    Cậu nhóc bị xách lên, chân nhỏ không ngừng đá đánh, trong miệng còn nói năng hùng hồn đầy lý lẽ..

    Hứa Đông bật cười, từ khi có tiểu thiếu gia, Lệ tổng hàng ngày thật đúng là long trời lở đất!

    Thẳng đến khi tới bên cạnh xe, Lệ Mạc Sâm mới buông cậu nhóc xuống, nhưng mà sợ cậu bé vừa chạm chân xuống đất liền chạy mất, Lệ Mạc Sâm vẫn cứ vẫn duy trì tư thế xách theo cổ áo cậu bé.

    Cậu bé rốt cuộc là làm loạn đã mệt, cái miệng nhỏ thở phì phì: "Lệ Mạc Sâm, Ba đây là bạo lực! Con muốn tố cáo ba! Con không cần daddy như vậy!"

    "Muốn hay không muốn daddy như ba, còn cần phải có sự đồng ý của con sao?" Lệ Mạc Sâm hừ lạnh một tiếng: "Ở thành phố Kinh Hải này, ba chính là pháp luật!"

    Lệ Mạc Sâm kéo cửa xe ra, lạnh giọng nói: "Đi vào."

    Cậu nhóc ở tại chỗ hừ hừ vài tiếng, ngượng ngùng xoắn xít chui vào xe, Lệ Mạc Sâm ngồi ở bên cạnh cậu bé, cạch một tiếng đóng cửa xe lại.

    "Lệ Mạc Sâm đại khốn kiếp, vì sao ngay từ đầu ba không nói cho con biết ba là GAY, như vậy thì con sẽ không theo ba về nhà, cũng không cần người daddy như vậy, con mới khôn phải là đứa trẻ không có mommy như vậy.."

    "Con muốn mommy, con muốn mommy.. hu hu hu, Lệ Mạc Sâm, ba trả mommy cho con.."

    Cậu nhóc vừa lên xe, sau khi đóng cửa liền vừa khóc lóc vừa oán giận, giống như có bao nhiêu oán niệm..

    Lệ Mạc Sâm vất vả cả một ngày, rốt cuộc muốn ở trên xe nhắm mắt dưỡng thần một lúc, kết quả cậu bé ồn ào như vậy, ồn ào đến mức anh không cách nào tĩnh tâm được!

    "Hứa Đông, đem miệng nó bịt lại cho tôi!"

    Lệ Mạc Sâm bực bội cực kỳ!

    Nhưng Hứa Đông không dám, trong lòng thầm nghĩ giáo dục con trai.. sao lại có thể bạo lực như thế.

    Cậu nhóc lại hự vài tiếng, thấy sắc mặt daddy thật khó coi, khóc lóc một hồi, liền yên lặng câm miệng.

    Lúc về tới Lệ gia, Lệ Mạc Sâm không đợi xuống xe, liền thấy cậu nhóc đẩy ra cửa xe chạy vào biệt thự, Lệ Mạc Sâm vội đuổi theo, đi được hai bước chợt nhớ tới bánh kem nhỏ trên xe.

    "Mạc Sâm, xảy ra chuyện gì vậy Hữu Hữu sao lại thở phì phì chạy về liền lên lầu luon như vậy?"

    Chu Tuyết Vân đang cùng giúp việc thu xếp cơm chiều, kết quả đầu tiên là thấy cháu nội thở phì phì mà lên lầu, lại thấy con trai sắc mặt xanh mét. Lệ Mạc Sâm không nói lời nào, đem bánh kem đặt ở trên bàn, xoay người liền lên lầu, chuẩn bị dùng lực mở cửa ra!
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...