Bây giờ là bảy giờ tối, chiếc xe chạy vun vút trên đường cao tốc, Lâm Tần ôm Vọng Tâm vào lòng trấn an nỗi lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt cô.
Lục Vân một cô gái dễ thương hiền lành, là một cô nhi, bạn bè cũng không nhiều xảy ra chuyện cô là người lo lắng nhất.
Ở đại sảnh bệnh viện, Vọng Tâm hớt hải: "Cho hỏi bệnh nhân Lục Vân, vừa mới tai nạn đang ở phòng nào."
Cô y tá: "Đợi chút.. Phòng 506 tầng 5."
Vọng Tâm vội vàng khuôn mặt có chút nhợt nhạt.
Nếu cô mà ngất tại đây Lâm Tần hắn sẽ điên lên mất liền bế cô lên, đi vào thang máy:
"Đừng náo, từ từ thôi, sẽ không sao."
Ánh mắt của hắn dịu dàng lời nói ấm áp, khiến cô phần nào bình tĩnh lại, càng ôm hắn càng không muốn rời.
Bên trong phòng bệnh Hàn Trí đang túc trực.
"Trợ Lý Hàn cô ấy sao rồi?" cô vừa hỏi vừa đến bên nắm lấy tay cô ấy.
"Cô ấy không sao, đã qua cơn nguy kịch."
Vọng Tâm thả lỏng người may quá không sao là tốt rồi.
Cô bảo trợ Lý Hàn và Lâm Tần về trước một mình chăm sóc Lục Vân là đủ. Lúc hắn về còn cho mấy tên vệ sỹ canh ở ngoài cửa, ai ngang qua đều cho rằng người bên trong rất quan trọng, cứ đồn thổi ghen tỵ. Khiến cô đi vệ sinh phải che hết mặt mũi khỏi người ta bàn tán.
Lục Vân vẫn chưa tĩnh, cô nắm tay nói chuyện kể về những ngày vui vẻ bên nhau những điều hứa với nhau mà chưa làm được, cô cứ nói một mạch: "Lục Vân cậu mau tỉnh lại chúng ta đã hứa cùng nhau đi bar uống rượu xuyên đêm, leo núi trượt tuyết, còn đi đánh nhau với bọn xấu nữa cơ mà, sao bây giờ cậu còn nằm ở đây, nếu cậu tỉnh lại chúng ta lập tức đi liền."
"Thật không?"
"Ôi Lục Vân!" Vọng Tâm hét lên bất ngờ.
Bị cô bạn chặn miệng:
"Xuýt, nhỏ tiếng thôi, tim tớ như đang muốn nổ tung, vì không được cười lớn tiếng đây này."
Ý là sao là cô bạn không bị tai nạn chỉ cố tình dàn dựng để lừa mấy người kia thôi.
"Này Lục Vân cậu đang dở trò gì vậy hả." Cô nghi vấn.
Dở trò gì đâu chỉ muốn rủ cô đi chơi mà chỉ còn cách này thôi, chị Đại và ba cậu bạn đang ở dưới cổng chờ hai người.
Gấp gáp Lục Vân liền kéo tay cô: "Mau lên chúng ta đi bằng cửa phòng bên cạnh."
Giờ thì mới hiểu được mình bị cô bạn lừa để có cơ hội đi chơi.
Vọng Tâm lắc đầu, gặp được chị Đại và ba cậu bạn kia: "Mọi người đã lên kế hoạch hết rồi phải không?"
Ai cũng lãng tránh ánh mắt bực mình của cô, biết chưa hỏi ý kiến của cô trước mà tự ý bày trò, hơi thấy có lỗi.
Chu Long lên tiếng: "Là kế hoạch tôi nghĩ ra đừng giận họ nữa."
May là có người nhận lỗi chứ không cô không thèm đi chơi với họ, nếu đã như vậy cô đành lên xe đi chơi với họ thôi.
Cô hỏi thăm chị Đại và ba cậu bạn kia việc lần trước có bị sao không, ba nguời đó khỏi nói gia thế không tồi.
Chiếc xe này cũng không nhiều người có, cách ăn chơi tiêu xài khỏi phải bàn, còn chị Đại hành tung bí ẩn ít cười cô chỉ nói chuyện vài ba câu rồi im lặng nhìn chị ấy uống rượu, quán bar náo nhiệt, đông người ồn ào, ánh sáng lập lòe, xanh đỏ tím vàng, nói chuyện phải hét to lên mới nghe được, ba cậu bạn kia đi tán mấy cô chân dài hết rồi.
Lục Vân thì mê mẩn anh chàng bồi bàn đang pha chế rượu, cô cứ ngồi bấm điện thoại lên mạng lướt web. Nói cô cảm nhận nơi này cũng không tệ chỉ là không hợp với cô lắm, thì ra bar giống như thế này Vọng Tâm hướng mắt về phía ba cậu bạn đang chơi rất vui vẻ, liền gọi Lục Vân lại, cùng kéo chị Đại ra ngoài, rồi nhắn cho phục vụ lúc nào ba người đó hỏi thì nói đã ra ngoài mua sắm rồi.
Ba người vào trung tâm mua sắm, tất cả đều là hàng hiệu, từ túi sách giày dép quần áo, Lục Vân thích thú chạy đi xem thử, bộ nào cũng đẹp nhưng hơi đắt tiền cô bạn liền đặt lại, chị Đại chỉ đứng một góc lướt qua mấy bộ đồ da cá tính.
Hình như có một hai chị nhân viên tỏ thái độ không ưng ý khi nhìn Lục Vân lựa đồ, đừng nói đang xem thường ba người chứ.
Vọng Tâm thấy vậy, liền đi đến quầy thanh toán lôi ra một chiếc thẻ: "Làm phiền cô gói lại tất cả đồ mà cô ấy từng cầm qua, còn cả những bộ đồ da bên kia nữa."
Thật ra tiền nhiều cô cũng không sài đến, với lại họ cũng có ý xem thường cô không để bạn mình mất thể diện vậy được, để xem thái độ của họ thay đổi thế nào. Lập tức mấy chị nhân viên nở nụ cười tươi, nhanh tay gói đồ còn hướng dẫn các loại mẫu mới cho Lục Vân.
Chị Đại nhìn thấy hành động của cô liền đi đến: "Không cần mua nhiều như thế đâu, họ ở đây đều như thế."
Vọng Tâm cười không sao, dù gì tiền nhiều không biết tiêu vào đâu cho hết, thấy Lục Vân vui như vậy cũng đáng mà.
Lục Vân một tay xách cả đống đồ, một tay cầm đồ ăn: "Cảm ơn cậu Vọng Tâm không ngờ cậu hào phóng đến mức này."
Chị Đại và cô đều bật cười trước bộ dạng của Lục Vân, đáng yêu chả trách Trợ Lý Hàn thích Lục Vân đến thế.
Bỗng nghe phía bên kia có tiếng khóc, cô nhìn qua, hai cô gái vẻ giang hồ đang đánh một cô gái, nhìn kỹ cô gái đó là Hoa Nghi, tuy cô và Hoa Nghi không thân nhưng bắt nạt người, cô không thể làm ngơ.
Chị Đại đã đến đó từ lúc nào:
"Này hai nhóc bắt nạt người hơi quá rồi đó."
"Không phải chuyện của mấy người."
Cô gái săm hình trên cổ hung tợn, vẫn thản nhiên nắm tóc Hoa Nghi đánh vào người, dọa bắt đưa tiền cho họ.
Chị Đại nắm tay cô gái săm hình:
"Buông ra, muốn đánh nhau phải không."
Vọng Tâm hớt hải, nếu đánh nhau sẽ bị thương hai người kia muốn lấy tiền, cô liền lên tiếng đưa cho họ.
"Mấy mươi ngàn, chơi bọn tau hả"
"Xin lỗi vì không có tiền mặt, hay là để tôi đi rút tiền." Cô đang cầm chiếc thẻ trên tay bị cướp mất.
"Không cần nói mật khẩu đi."
Chị Đại liền cướp lại đưa cho cô: "Mấy người đừng được nước làm tới."
Chọc tức hai người kia thật rồi, cô đang không biết tính làm sao thì hai người kia xông tới đánh nhau với chị Đại, hai người kia bị đánh, đột nhiên từ đâu ra ba bốn người nữa lao tới, đều nhắm vào chị Đại.
Cô không thể làm ngơ, liền nhào vào kéo mấy người kia ra, đây là lần đầu tiên cô đánh nhau, bị họ giật tóc, đánh vào người, Lục Vân không chịu được liền vứt hết đồ lao vào đánh. ^^^
"Mấy cô kia dừng tay lại hết cho tôi."
Chưa kịp chạy bị rất nhiều bảo vệ tóm đưa đếm đồn cảnh sát.
Lâm Tần hắn ở nhà không ngủ được liền lái xe đến bệnh viện để đón cô về, vừa ngang qua đồn cảnh sát vừa lúc điện thoại đến.
"Lâm Tổng tiêu thư đang ở đồn cảnh sát."
Hắn đạp phanh ga nhìn về tòa nhà có chiếc xe đèn xanh đỏ, ánh mắt tóe lên tức giận, bước vào.
"Lâm Tổng." Một vị cảnh sát chào.
Mọi người đều nhìn về phía hắn. Riêng cô vẫn cúi đầu không giám nhìn bộ mặt nổi giận kia không biết về nhà sẽ bị xử lý như thế nào nữa.
Cô và chị Đại ngồi trước bàn của chú cảnh sát Lục Vân ngồi cạnh Hàn Trí, còn mấy cô gái kia ngồi một dãy ghế bên cạnh có vẻ không can tâm, hắn đi đến bên cạnh cô.
Lần này toi rồi ban nãy Lục Vân bị thương ở bệnh viện, sao giờ có chuyện cùng nhau đi ra ngoài rồi còn đánh nhau nữa.
Hắn nhìn qua không nói gì đi đến bế cô lên, khiến cô giật hết cả mình ngắm tịt mắt lại, tim đập mỗi lúc càng nhanh, ngồi trên xe mà lòng không yên, nhìn trộm hắn qua gương thôi xong lần này cô bị ăn đòn là cái chắc.
Chị Đại nhìn Vọng Tâm rời đi, mấy cô gái giang hồ kia hình như vẫn chưa có ai đến bão lãnh, nhìn cô rời đi trong vòng tay của một người đàn ông giàu có chắc họ không thể vui vẻ, trái lại còn ghen tỵ người nào người đó vẻ mặt buồn bã, có chút thản nhiên, có lẽ chuyện giam họ lại hai ba ngày mới có người đến bảo lãnh là chuyện thường xuyên như cơm bữa.
Chị Đại được thả ra và đã bắt xe về nhà, Lục Vân cùng Hàn Trí đang ở đó làm thủ tục, bão lãnh cho mấy người kia, Rồi rời đi.
"Mấy cô cũng được bão lãnh rồi mau đi đi không có lần sau đâu." Vị cảnh sát cho họ biết là Vọng Tâm cô đã bảo lãnh họ ra.
Ai cũng tỏ ra ngạc nhiên không ngờ tốt bụng đến vậy, quả nhiên là người giàu có khác.
Lần này Lâm Tần hắn không cho gọi bác sỹ đến nữa, bế cô lên phòng chỉ có cô mới cảm nhận được không khí khó thở đến mức nào, hai tội cùng một lúc, giờ tính sao đây.
Hắn đang rất giận, đặt cô ngồi xuống giường, trừng mắt lên nhìn cô: "Em muốn anh xử em thế nào."
Hắn mới nói vậy cô đã sợ mếu máo, hắn càng muốn mắng: "Việc trốn đi chơi anh có thể bỏ qua, nhưng ai cho phép em đánh nhau ra nông nổi này."
"Là họ đánh người trước nên em mới.." Cô nói lý do, dù rất run nhưng vẫn cố đáp trả.
Hắn không nói gì lấy hộp y tế xử lý các vết thương trên mặt cho cô:
"Em muốn khuôn mặt em xấu đi phải không."
Cô lắc đầu: "Đau anh nhẹ tay một chút."
"Lúc đánh nhau sao em không nghĩ tới là biết đau, bây giờ có đau cũng cố chịu." Hắn càng lúc càng mạnh tay.
Côcô đau những vẫn cắn răng chịu xuýt nữa là khóc rồi, xử lý vết thương cho cô xong hắn mới trừng mắt nhìn cô lần nữa để xem cô sợ hắn đến mức nào.
Vọng Tâm nước mắt chảy dài, liền chui đầu vào ngực hắn: "Em sai rồi sẽ không có lần sau nữa."
Hắn ôm cô âu yếm lau nước mắt cho cô:
"Lúc nãy anh làm em đau, anh xin lỗi, ngoan nào không có lần sau là được rồi."
Vọng Tâm càng ôm chặt hắn không muốn rời, cô biết hắn yêu cô đến mức nào mà, nghe được liền bình tâm lại nhẹ nhàng hẳn đi: "Ừm em sẽ nghe lời không có lần sau."
Hắn không mắng cô lâu cũng không giận cô lâu được vừa lúc nãy làm cô đau.
Hắn phải ăn năn lắm, sau đó hắn bế cô đi thay đồ: "Để anh xem những vết thương trên người."
Ở hai bên vai, dưới hai cánh tay đều là vết ầm tím, thay đồ cho cô xong là bế cô nằm xuống giường ủ ấm, ngoài trời đang rất lạnh, nên càng làm vết thương của cô nhoi nhói.
"Tần em đau, anh đừng ôm em chặt quá." Cô bảo hắn.
Hắn thả lỏng để người cô dễ chịu.
"Nhưng mà em muốn anh ôm em."
Hắn lại chiều cô nữa: "Bây giờ muốn ôm hay không ôm."
"Ôm!" Cô nhanh miệng.
Hắn nở nụ cười, cà chiếc mũi lớn vào mũi của cô, hôn nhẹ vào môi một cái, hai cái, ba cái, bốn cái.
"Em là người quan trọng đối với anh, anh không cho phép em sảy ra chuyện gì, chuyện hôm nay anh bỏ qua, sẽ không có lần sau, em nhớ kỹ cho anh."
"Ừm!" Cô đồng ý nhanh lẹ.
Cô nhẹ nhàng đặt lên trán hắn một nụ hôn rồi chui vào tấm thân to lớn của hắn nhắm mắt đi ngủ.
Hai người lại chìm vào trong mộng tình hạnh phúc của riêng hai người.
(Vọng Tâm cô đúng là thực sự được
sủng ngọt quá rồi)