Mong manh Tặng người đàn ông không dám làm ta bình yên... Chẳng thể giữ anh ở lại bên đời Ích kỷ trói buộc làm gia tài chiu chắt Em chỉ biết yêu bằng thứ tình yêu đàn bà nhất Mong rồi anh không quên Nhớ lần đầu anh đặt môi lên hôn Gió từ con sông mênh mông vì đợi chờ xạc xào đến tội Từng ngón tay run lên bối rối Ngờ đâu anh làm đau em Những ngôi nhà lạ lẫm những gương mặt quen Chẳng trách đâu nếu mai này anh thôi nhớ Chỉ cần biết có một người mang trái tim vỡ Bơ vơ bên đời Vẫn biết chuyện tình mình em chỉ được giữ bí mật thế thôi Đến khóc cũng lặng câm đến cười cũng dấu giếm Cả lời hẹn sắt son chẳng bao giờ vẹn trọn Câu yêu thương viết nửa chừng để tự huyễn trong tim Nếu ngày mai gặp lại tình yêu vẫn đầm ấm vẹn nguyên Anh không khác đi em vẫn còn đủ sức Thì hãy ôm và hôn như lần đầu tiên... lần thẳm sâu nhất Cho em vơi đi tê tái trong lòng! Em chẳng có quyền nói anh đừng đi nữa được không Nên lặng lẽ quay về nép mình bên phố vắng Giờ đã hiểu sự kì vĩ của tình yêu là những đêm nhớ thương chiến thắng Lí trí thua trong vũng mắt sầu Em mong manh nào biết yêu là đau đến vậy đâu Nên lần đó cứ giả vờ bình yên cho anh hôn sâu thẳm Nào hay tình yêu khư khư trong tay là thuyền đắm Nghênh ngang đứng trước boong mặc máu cuốn chân mình Đi đi anh Mong manh không trói được!
Mỗi lần nhớ em sẽ chạy ào ra biển Tặng H.T.C "Cuộc sống chia rẽ chúng ta Chỉ cái chết là nối liền nhau mãi" Trời ơi câu thơ đọc rồi mà nỗi đau còn ở lại Đọng trên môi gầy và thâm Chẳng biết sẽ ra sao khi không còn anh đến thăm Mỗi lần nhớ em lại chạy ào ra biển Tự hỏi và tự trả lời hàng trăm chuyện Câu nào cũng nhắc về anh Trăm bông cúc vàng và trăm bông cúc xanh Mùa thu sang năm có ai nhìn em như ngày anh đến Hai đứa thương nhau nhiều mà chưa kịp hẹn Để sau này lần nào linh tính mở cửa bước đi em cũng thấy chùng lòng Chẳng biết mùa đông năm sau có ai nhắc về anh nữa không Chú sẻ nhỏ sẽ hát bài gì khi vô tình chạm mắt màu mọng nước Ừ giá như! hai đứa mình biết được Cuộc sống ngắn ngủi quá chừng... Chắc sẽ ít giận nhau Lần cuối nhìn anh em đã không dám đau Biết lần ngoảnh mặt này bao giờ còn gặp nữa Chỉ có thể bàng hoàng nhớ và thắt ruột thở Khi va vào một ý nghĩ giống ngày xưa Nếu biết ngửa tay ra là mưa Chân thành yêu là gặp đau đớn Sẽ yêu ít thôi để ngày chia ly đỡ nghẹn Đắng trong cổ dễ nuốt vào mà vui... Như thể mình cũng giỏi bình thường Trời ạ! ông có mắt mà sao không thương Để biết bắt đầu yêu đời lại nổi gió Giá mà... hôm nay là ngày đầu gặp nhau và anh gọi em: "Tình yêu bé nhỏ" Em sẽ học cách ôm chặt hơn không như hồi ấy dại khờ Cuộc sống chia rẽ giấc mơ Để cái chết thả em vào cơn mộng dài không báo trước Giá mà cả hai ta gặp và thương sớm hơn thì đã được Thêm một lần em nói yêu anh Trăm bông cúc vàng và trăm bông cúc xanh Đẩy em về với biển...
Mộng tương phùng Ta chẳng sợ tình yêu kết thúc Bởi nợ duyên cấm cản nổi đâu mà Chỉ kinh hãi lỡ bàng hoàng tỉnh giấc Thấy mắt người nghi hoặc tháng năm qua... Ta chẳng sợ nhớ thương tráo trở Chẳng có chi mãi mãi suốt đời Vẫn tan nát nếu một mai... người biết Ta khóc nhiều mà vẫn cố đi thôi! Ta chẳng sợ bất cứ gì tan vỡ Tổn thương ư... năm tháng vá lành Dẫu thừa biết ngực gầy như lá úa Chẳng thể nào sống lần nữa non xanh Ta hổ báo lao vào như mãnh thú Cuộc yêu đương cứ nghĩ chuyện yên bình Tim xước máu tin mai rồi lành sẹo Ngờ đâu tim sau buổi ấy mong manh Ta chẳng sợ đau đớn nào hơn nữa Cả gan ôm to tát mộng tương phùng Ta gàn dở ta khù khờ lận đận Rảo khắp nhân gian nhắc người nhớ ta không? P/s: "Cuộc đời có thể quật ngã chúng ta, nhưng chúng ta có quyền lựa chọn để đứng dậy hay tiếp tục vấp ngã" (Thành Long) Bao người trong các bạn đã đứng dậy và có thêm cuộc tình ngọt ngào nữa? Bao người tiếp tục vấp ngã vào vết xe đổ... không ngoi tim lên được? Bao người mãi mãi không lành lặn nổi nhớ thương đã cũ? Đừng đi...
Mùa này gió không còn chướng Em sẽ đi về những phía vô tâm Về đúng phía anh xúi mùa đông lạnh quay lạnh quắt Phía gió trong đêm trở bên này nghiêng bên kia tự co tự thắt Cổ tử cung giầy và bê bết nhựa hoang Em nép mái tóc không đủ dài bên mớ hành trang Anh gói kỹ càng bằng sợi hè, sợi xuân, sợi thu và một ít lá bàng ngày xanh xao đông giấu kỹ Hai đứa mình người dưng nhưng là tri kỷ Là chỉ...nhơ nhớ thế thôi Sóng gió cuộc đời bấy nhiêu đã khiến em chết đứng chết ngồi Còn muốn bao nhiêu nữa anh? Bao nhiêu để em không còn là em nữa? Rực lửa Bàng trợn trắng mắt cười cho đụn lá khô Em chỉ cần ở phía kia anh thích hoặc yêu ai đó sơ sơ Đừng yêu mãnh liệt, hết mình mà quên đi một cô nàng hai lăm đang đào hố chôn mình dưới nắng Tóc đen tóc trắng Đang chẻ đôi, chẻ ba cho giống kẻ điên khùng! Sóng gió cuộc đời có làm tổn thương anh không? Có gây cho anh nỗi đau xíu xiu nào thì lu loa lên cho em biết nhé Vì ở bên phía vô tâm mặc kệ Em đã thách thức trời đổ hết sóng gió lên em Chiều nay, Sài Gòn chấm dứt đông để đi vào đêm Một đêm chẳng ra làm sao, chẳng giống thu, hạ hay xuân gì sất Em biết! Ở nơi xa xôi kia anh đang bày đặt Làm như đang vật vã lòng lo lắng lắm cho em Em đã đi về ngồi phơi tóc bên thềm Chờ con trăng khóc nốt tang Cuội chết Bốn chín ngày đốt trắng vòng từ biệt Em sẽ hết ngu khờ phí tuổi đợi anh! Chị Hằng chạy vòng quanh, vòng quanh Vì cổ tử cung không quen co thắt Em trả giá đắt Vì đến hai lăm rồi em mới thấy em Yêu!
Mười lăm xé hai lăm (Tặng Chị Tôi) Lại nhớ chị Như cảm xúc dĩ nhiên Như gia tài dĩ nhiên Như cái gì đó dĩ nhiên em có được Mắt đầm nước Nước đầm đìa đau Lại nhớ chị Khắc tên mình lên nửa chiếc mo cau Chở hoài niệm trôi về sông Lam chiều vắt nắng Chiều tắt nắng Chiều xắt nắng làm đôi Em lại nhớ chị rồi Con ngốc hai lăm trong em cười sặc sụa, và khóc rống lên sặc sụa Lay lắt hoa cau già đầu trắng úa Tức tưởi trách nõn trầu xanh đến vô tâm Sông Lam thét gầm Đục trong bên lở bên bồi như mụ già goá chồng đòi được chết Chị nằm lên cải ngồng mười lăm... máu mười lăm nhoè bê bết Nhoè đến độ tang thương Cuộc sống là những con đường Em bước đi rồi giật mình vì lỡ giẫm đau hòn sỏi trắng Hòn sỏi đen, hòn sỏi nâu, hòn sỏi không mầu lẳng lặng Có hòn nào đè nặng tim em? Lại nhớ chị thêm Nỗi nhớ chẳng bao giờ bớt đi, hao đi, sứt mẻ đi, giảm bớt đi... phải không chị? Cạn nghĩ Em tự tát mình cho tỉnh ngộ những chiêm bao Hoa cau cấu cào Lưng trời đang đen bỗng trắng Ở dưới khúc sông có tiếng ai đằng hắng Nhắc khéo con bé hai lăm đã chết tự lúc đang cười... Nhớ đến đầy vơi Con nước nghiêng trăng gối đầu lên đồng cải Em bù lu bù loa đưa số phận mình ra cố hái Cho đủ cay nồng Cho đủ chết đa đoan Mẹ lo toan Cho chị rồi Và lần này chắc phải thêm em nữa?
Nếu giờ này ở nhà Ôi! Nhân gian tàn ác bấy nhiêu trò Nếu giờ này ở nhà ngồi hóng gió trước hiên Ta sẽ nhìn lên vùng trời xanh qua khe ngói đỏ Hít mùi nước điếu ông bỏ quên khản đặc rùng mình sợ ... Chết rồi! Đấy! Ta nhớ vị quê! Réo đứa em chơi pháo bùn đọc vè Nghe vẻ nghe ve người tha hương một đời thương thương nhớ nhớ Vấp lá đa đầu làng tan tan vỡ vỡ Nỗi mênh mang trong lòng Nghển cổ hỏi lũ chích choè còn thương ta không Chắc quên hết rồi con bé mười sáu tuổi Năm mười sáu ai chẳng một lần nói dối Chạm tay đầu làng mà giận đến cuối thôn Nhìn vạc đất cải ngồng rặc mười ngón chân mẹ dẫm mòn Bấm trơn trượt ngày mưa lấm bụi đen ngày nắng Nhai một cọng Nhai hai cọng Nhai đủ một nắm Lẳng lặng... Hình như trần gian tha thiết bấy nhiêu này! Nép sau ô cửa trầy sơn trộm nhìn cha say Chưa từng một lần thấy mắt người đàn ông nào buồn hơn thế Ước mình vẫn là đứa trẻ Đứng nép mé cửa run run suốt đời Nói với mẹ nhóm bếp lên cho cay mắt lão trời Lâu lắm rồi không cời lòng mình ấm lại Khăng khăng mình là nhúm lửa mẹ nhen ngày ngang trái Nên bấy nay tự tro tàn... Nếu giờ này kẽo kẹt võng đưa nghe giông bão tan Quậy nước điếu chắp vá vài ba câu vè năm mười sáu Nướng mẻ cá khô xúi cha nhậu Rồi giả vờ lẫy bữa cơm khê Nói với mẹ... Hay con lại về Ghét lang bạt xứ người ghét lọc lừa đểu cáng Về bẵm chăm vạc cải đắng Rau dưa qua ngày mà vui? Giờ này ở quê con sẽ ngủ vùi Nắm tro mẹ đốt thèm giấc bình yên rung vườn nhà mình đổ lá Mẹ um khói Cha nhậu say ... Con nằm vạ Không đi nữa đâu đứa lẫy mẹ ở đây hoài!
Ngày mai chúng mình ra sao Ngày mai chúng mình ra sao anh ơi Chắc có thể chẳng còn bình yên được nữa Đâu ai mong ruột gan vì người dưng tan vỡ Mà rồi vẫn vỡ tan! Đã mộng ước cùng nhau xây đắp địa đàng Nhưng mầm gieo chưa lên đã vội vàng đốt rụi Nụ cười chưa kịp tắt bỗng nhiên tức tưởi Ừ thì sai duyên... Giả như một ngày anh không còn thấy em dịu hiền Không là em cô gái anh yêu hồi mười tám tuổi Không là em người đàn bà run run đứng đợi Vì biết cơn mưa đêm qua đau đớn vẫn còn Đổ bể hết rồi giấc mơ về ngôi nhà và những bé con Hạnh phúc rơi rớt qua mười kẽ tay bé nhỏ Đừng hỏi em chia tay một người từng đứt ruột thương có lo sợ Không tìm được ai giống người ta mà gửi gắm sau này? Ngày mai chúng mình ra sao anh ơi? Em làm sao biết được khi tim mình tan vỡ?
Ngủ đi con Ngủ đi rồi con sẽ thấy mặt trời Thấy ráng chiều đàn chim quắp mồi về nép tổ Dòng sông xanh và con đường nho nhỏ Dáng ai xiêu như khói bếp nhà bà... Ngủ thật ngoan đau đớn sẽ đi qua Nhắm mắt con sẽ thấy những ngày ấu thơ những ngày khôn lớn Gối đầu lên vai là người yêu và ôm chặt vào lòng là bè bạn Lúc ngọt ngào lặng im còn giông bão phải thét gào Biển đẹp xinh với hải âu liệng chao Cánh đồng vàng những mùa lúa chín Khi nhìn nhau bằng đôi mắt e thẹn ... Nghĩa là có một thứ không bình thường đang xao xuyến lớn nơi tim Ngủ ngoan đi con yêu... mọi thứ vẫn bình yên Mẹ có mái tóc màu đen cha có đôi vai rám nắng Căn phòng của con sơn màu trắng Và chiếc áo tuổi mười lăm mẹ ướm tặng màu hồng Trong giấc ngủ dài con sẽ thấy dòng sông Mỗi lần nhớ con mẹ cha vẫn quẳng mình bên này sông đất lở ... Chạy sang bên kia sông mới thấy thứ đáng sợ hơn cái chết là nỗi nhớ Là mơ ước, hi vọng nát tan ở năm tháng xa rồi Nhắm mắt hiền đi con yêu ơi Đừng sợ hãi bất cứ gì đừng muộn phiền, âu lo, nhức nhối Mẹ cha sẽ sống giùm con, sẽ khóc, sẽ cười, sẽ ca, sẽ gọi Sẽ đặt con vào tim mà đi tới tận chân trời Ngủ đi con của mẹ cha ơi Lớp học, người yêu, tương lai, bạn bè của con có trong lời ru mẹ hát Đường quê, dòng sông, biển bờ của con có trong mắt cha nhìn xa xăm bát ngát Cuộc đời con chưa đi mẹ cha hứa sẽ gieo hạt ươm mầm Bằng những ngọt ngào dành cho con nhưng con chưa kịp nhận À ơi ngủ đi con Ngủ đi con... cho mẹ cha lau lệ ngấn Đang tràn! Bài thơ viết về cháu Lê Hoàng Long, mới vào học lớp 1, qua đời do bị bỏ quên trên xe bus đến Trường Tiểu học Gateway ngày 6/8/2019.
Ngược người (Tặng HN chẳng ra làm sao!) Nhặt hạnh phúc và ném trả khổ đau Em đâu biết mình sai Anh ở trong vạch ngăn nâu vẫn miệt mài Ôm khư khư khổ đau để đổi lấy bình yên ...Cho em Con bé hai lăm hão huyễn Gạt con tim rằng tất cả những gì nhận được đều do bàn tay ngoan tạo dựng Anh phong trần đời ra chịu đựng Hứng đủ cay nghiệt Em quyết liệt Ngặt nghẽo cười chiêm bao!! Có một con chuồn chuồn vùng vẫy giữa trời cao Mặc kệ đám mây đang cố che bớt mặt trời nóng giòn như rang đỗ Chuồn chuồn nghe gió mơn trớn nên ngã đổ Làm trò cười cho mưa Mặc kệ mây đau như xắt cưa Bầm đen rồi nhẹp nước Em khạo khờ ngồi tước Cho vỡ chỗ em nằm Anh học điếc, mù, câm Dúi vào tay em đời đàn ông cay đắng Mái tóc dài lẳng lặng Xô nát ánh trăng nghiêng Đàn bà có quyền Gieo âu lo và nghiệt ngã Đàn ông cược cá Bắt đàn bà chờ đợi và thủy chung Kiệt cùng Em vẫn vô tư nhìn chiếc bóng vì em mà sần sượng Ngụng ngượng Em chẳng làm được gì để cứu vớt linh thiêng Hỡi điêu ngoa và lúm đồng tiền Đừng vần vũ một mùa người không có nắng! Trinh trắng Rồi sẽ nhuốm đỏ đời anh Em và anh Chẳng bao giờ hiểu nhau nữa Ứa... Đau!
Người yêu em vừa đủ là anh Anh vừa đủ bình yên để em thương nhớ suốt đời Tay đủ mạnh để đêm tỉnh giấc vỗ về cơn mớ ngủ Vừa đủ bao dung thứ tha cho ngông cuồng thác lũ Đủ thương em để không dễ thốt chia lìa Yêu vừa đủ để da diết thôi nghe Biết cầm chừng khi lẫy hờn ghen tuông quá đáng Bận em hư anh la rầy như một người bạn Bản tính trẻ con dâng lên đủ lớn để ôm vào Vừa đủ tin để đừng nghi kỵ lẫn nhau Vừa đủ ghen để dè chừng những người đàn ông bên cạnh Đủ tinh tường lường khổ đau để tránh Những lúc cãi vã ồn ào đủ dừng lại nói thương thương Đủ lãng mạn để không thấy em tẻ nhạt bình thường Đủ điên rồ làm trò những lúc em mệt nhoài buồn khổ Đủ mạnh bạo tay chân đi cạnh bên em không thấy sợ Đủ lắm lời khi em thèm khẩu chiến đến cùng Đủ đàn ông để thương đời đàn bà buồn như sông Đủ tử tế để không làm người con gái nào nhỏ lệ Đủ hiếu đạo để xứng đáng làm con của cha của mẹ Đủ chỉn chu trước giông bão cuộc đời Sẵn sàng yêu em anh cần vừa đủ là anh thôi Nhẹ nhàng, chân thành, thủy chung, tử tế Nhưng khi em cần anh vẫn đủ sức làm đứa trẻ Hai đứa mình cầm tay bình thản bước ngang mùa Vừa đủ cho em ghét vừa đủ cho em ưa Em nhớ thương người vừa đủ làm em thương nhớ Yêu em anh có thiếu có thừa gì cũng đừng lo sợ Em bù đắp em san sẻ em dạy dỗ sẽ thành... Người yêu em vừa đủ để là anh!