Nhìn lại đời mình Một mình đứng giữa núi rừng sáng nay Nhìn đôi bàn tay ngổn ngang đường phận duyên tiền tài sinh mệnh Thèm nốc cạn ly trà mà vẫn giả điên tưởng ơn trên ban chén thánh Cho mình ngả nghiêng say! Đến tuổi này đời còn lại ai đây? Vài đứa bạn thuở chăn trâu giờ ngồi cạnh bên không biết nói chuyện gì cho bớt ngượng Vài đồng nghiệp từng quen không còn chung chí hướng Còn tri kỉ tri âm đã sớm ra đi vào một bữa trái đất buồn! Mang máng nhớ ra lâu rồi nước mắt chẳng thể tuôn Khóc làm sao được khi lòng dạ mình sắt đá Đã kinh qua quá nhiều bể dâu thì thêm chút nữa đớn đau có gì mà lạ Chẳng lẽ lại rên rỉ kêu ca như còn trẻ trung nhiều Sắp xếp lại đời xem có bao nhiêu người ghét bao nhiêu người yêu? Giận mình vụng về làm không ít người tổn thương mãi mãi Có dăm ba người chắc không bao giờ trở lại Và dăm ba người chẳng dám nhắc ra tên Đau đáu nhất vẫn là ánh mắt từng người tình Người yêu đầu tiên có đôi mắt hút sâu như vực thẳm Người cuối cùng lần cuối gặp ánh mắt như thuyền đắm Hẹn sẽ gặp lại nhau... mà chắc họ quên lời! Một mình đứng giữa đất trời mù sương tình ơi Biết an ủi sao với trái tim đang rỉ máu Thôi bỏ hết sân hận về hái đọt rau tần bên bờ dậu Nhại lại tiếng dế kêu... không nhớ nữa chuyện cũ qua rồi Đi gần hết đường trần thấy mênh mông buồn mình ơi! Cuối ngã rẽ chẳng còn gì luyến tiếc Chỉ thương thật thương chưa ôm người vì ta mà mỏi mệt Mà đa đoan cả một đời đa đoan!
Nhớ nhà Tặng ai hai quê Đã bao năm rong ruổi quê người Sáng nay bỗng yếu mềm nhớ mẹ Thèm nằm góc hiên ghẹo bầy chim sẻ Tụi nó chắc cũng tha hương Hai bàn chân lấm đủ bụi đường Thành phố nào qua cũng gom nhiều kỷ niệm Tưởng trong tim đã ứ đầy tình nhân, bạn bè thương mến Góc nhỏ quê hương chắc đã nhạt mờ Vậy mà giật mình nghe tiếng chó ngủ mơ Mới hay con Vàng con Đen nhà mẹ không bao giờ mơ ngủ Cắn bầm môi tự thú Ừ thì... thằng người lớn nhớ quê! Lòng ứ đầy bao chuyện yêu thương giận dỗi hẹn thề Vẫn bạc lòng ra khi quen rồi trò nhái giọng Sáng nay thương cho âm thanh mẹ ban chẳng giống Đứa trẻ bập bẹ khi xưa nay thành kẻ trọ trẹ cả tiếng cười Xót xa sợ một mai già cỗi phai phôi Trí nhớ về mẹ về cha về ngôi nhà ấu thơ nhường chỗ cho lãng quên đãng trí Cắn lại trái cà nhà mình lỡ đâu thấy vô vị Hệt như nuốt sơn hào hải vị nhà người ta Sáng nay rùng mình nhớ tiếng quê nhà Thấy giận chó nhà ai sủa điều gì lạ hoắc Giờ này ở nhà chắc mẹ đang quét sân bên lũ ong đưa mật Cha rít thuốc phả cong cong khói trắng lên trời Thằng người mạnh mẽ kiên cường bữa nay chơi vơi Nghe tiếng nói cười nào cũng tẻ nhạt Tha thiết ngồi lên bậu cửa hư bản lề nghêu ngao hát ..."Chứ đi mô rồi cũng nhớ về..." quê mẹ!
Những ngày sắp chia tay Bỗng xót xa nhớ những ngày đầu yêu nhau Trong veo mắt nhìn lần hẹn hò bên khung cửa nhỏ Chưa đi hết đoạn đường đời mà tình yêu đã đến hồi hãi sợ Nhạt nhoà nhớ thương phai phôi cả tiếng nói tiếng cười Có phải chuyện tình yêu nào rồi cũng chết trời ơi? Chẳng lẽ không cuộc tình nào ngọt lành vẹn nguyên cùng tận Không có hai kẻ nào yêu thương nhau đến ngày mái đầu bạc phấn Đến ngày cùng nắm tay nhau nhìn vực thẳm an lòng! Khi tình yêu bao năm đến bữa bão giông Nói câu nào cũng thừa cười điệu nào cũng ngớ ngẩn Chán chường gương mặt thân quen nên giả vờ đang bận Im lặng bấu hai tay vào nhau thấy thừa thãi vô cùng! Yêu nhau đủ lâu giống như đi dưới mưa giông Muốn hong khô mà chẳng thể nào tìm chỗ trú Tiếp tục hay chia tay... đều phải do dự Tính toán làm sao cho vừa vặn bây giờ? Thì ra chuyện thương nhớ chẳng giống trong thơ Nhấp hoài một chum rượu quen có ai không ngán ngẩm Cuộc đã tàn tim đã no nê mà phải vờ vịt còn sâu đậm Còn yêu còn thương còn nhớ đủ đầy Tình yêu cạn kiệt quá rồi mình phải làm sao đây? Chia tay hay tiếp tục đều đớn đau tê tái Chẳng nhẽ lại ở lại... Chỉ vì tiếc quãng thanh xuân đã dành hết cho người? Sắp chia tay cuộc tình lòng dạ chơi vơi Nên hay không nên tàn nhẫn?
Những xao động cũ sẽ nhanh qua thôi Tặng ai đang hoang mang Đừng nhắc thêm nữa anh xưa cũ qua rồi Ai chẳng có những mối tình đến trước Chúng ta- con người làm sao biết được Cuối cùng thương ai để dành dụm lòng mình Có gì đâu mà phải giấu giếm bí mật hỡi anh Anh đã từng si mê em cũng một thời khờ dại Bắt đầu yêu ai chẳng tin tình mãi mãi Mà ngờ đâu duyên số chẳng an lành Phận đàn bà qua vài cuộc tình ắt sẽ mong manh Đôi vai đàn ông chinh phạt nhiều chắc hằn nhiều gió bão Phúc phần gặp được giữa trần gian chao đảo Nương vào nhau thôi đừng gây thêm đau khổ chia lìa Cứ giữ cho riêng mình chuyện cũ lắm đam mê Em cũng cất tình đầu vào dĩ vãng Hôm nào đó em thèm một mình còn anh cần khoảng lặng Chúng ta đều tự hiểu khoảng riêng trong tim đang ầm ĩ ùa về Em sẽ chẳng đòi anh kể cho nghe Anh cũng đừng bắt em nói về chuyện cũ Cứ mặc cho bí mật của riêng yên ngủ Tỉnh cơn mộng mơ mình lại nắm tay cười Những phút xao động cũ sẽ nhanh qua thôi Tuy hạnh phúc nhưng cũng chỉ là kỷ niệm Từng đổ vỡ mới trân quý tình mình đến Mang hai mảnh trời riêng vá víu mảnh chung đầy Những phút xao động cũ sẽ chẳng mãi ở lại đây! Nên đừng hoảng sợ Hoang mang ơi hãy luôn luôn nhớ Hiện tại có em giông gió đã tan rồi! Giờ em chỉ yêu mỗi anh thôi Và chắc rằng anh cũng thế?
Nước mắt Hồ Tây Và Hồ Tây chiều nay Chắc lọt thỏm một câu kinh dang dở Em ở SG vung tay mắc cớ Hái chòm sao hình cò con đi tìm bông hoa cỏ may chiếu bóng mình xuống lặng Trong lòng bàn tay em bây giờ chỉ còn mỗi anh thôi Chỉ Hồ Tây thôi Đã đủ em nhớ anh da diết Ở đó... anh có bao giờ biết Đến bây giờ, khi đã đủ tuổi lấy chồng, đã đủ tuổi được hạnh phúc, bình yên em vẫn vò nát mình nhớ Hồ Tây và anh. Anh ạ Xa lạ lắm đâu Mà anh ngược đãi tình cảm em nhiều thế Hồ Tây vớt nhành liễu trễ Nên nhành liễu đụng chạm đáy hoang Anh không yêu em kịp nỗi bàng hoàng Nên nỗi bàng hoàng trong em bây giờ co quắp Anh - với đông hãy thắp Đúng một ánh sao gầy và một ánh sao vui Ngủ vùi Em nấp bóng mình vào bóng ai đó để khóc Chắc Hồ Tây sẽ bới móc Sẽ làm như mọi chuyện khổ đau trên thế gian đều do đàn bà tụi em gây ra Đàn ông tàn phá Tim trinh Em một mình Yêu và đợi chờ cho đến chết Hồ Tây ơi... anh ơi... Chắc bây giờ mọi thứ đã chấm hết Trong tay em chẳng chịt những đường chỉ tay sâu hoắm Sâu đến độ chỉ có đau mới thấm Mới ngấm Mới chầm chậm đay nghiến em Cho đến lúc đêm Cào em cho đến lúc tứa nước! Xước Trong bàn tay em bây giờ là nước mắt Hồ Tây
Phải biết sống cho mình Rồi cũng đến một ngày chẳng còn đủ sức trở về quê Mộng ước vứt bon chen về nằm bình yên nghe gió thổi Thành chuyện viển vông... ờ thì chẳng còn dám nói Giờ mắng chó cào hư sân cũng khó như đi bộ tới thiên đình Giá ngày còn trẻ quả quyết gật đầu thật nhanh Khi lòng bỗng nhiên muốn từ bỏ tham sân si thì giờ đâu tiếc nuối Ngày đó thấy đời quá ồn ào lại năn nỉ trái tim gắng chờ đợi ... Hứa sẽ có lúc từ bỏ vinh hoa thanh thản ngồi cười Ông trời ban cho mỗi người riêng một cuộc chơi Có kẻ dùng cả đời để dành giật tiền tài, chức danh, quyền thế Có kẻ mang tim gan ra đổi ánh mắt người yêu ngấn lệ Có kẻ vì thương mẹ cha mà phải sống tha hương tận cuối chân trời Cuộc đời của chính mình mà chẳng tự quyết được gì đời ơi Tha thiết mua một mảnh vườn ngoài ngoại ô rồi trồng thật nhiều hoa cải Vợ chồng con cái sống giản đơn như bí bầu thì có gì mà ngại Vậy mà lại quăng quật đua chen không từ bỏ được chút nào Đến thời khắc tóc đổi phai màu nằm nghĩ tại sao Ngày xưa không dám sống vì mình thêm một chút nữa Thích làm gì cũng đừng chờ muốn điều gì cũng đừng sợ Thì chắc gì giờ này đã đớn đau? Khi còn trẻ không cho mình quyền được bắt đầu Thì lúc mỏi gối nhức lưng chắc rồi luyến tiếc Ngồi nhẩm tính về mơ ước hoài bão thôi cũng đã mệt Thì phân bua nổi vì sao! Hãy sống cuộc đời mà mình thích lúc còn đủ sức đi nào Kẻo một mai tức chó cào hư sân lại bất lực không dám nói Một đời người quá ngắn để chờ đợi Một đời người nhanh qua!
Qua tuổi bốn mươi Viết cho người đàn bà tôi thương Qua tuổi bốn mươi mới biết mình già Không trẻ nữa để cho phép lòng nông nổi Không thể vứt hết tất cả chỉ vì một tiếng gọi Từ thẳm sâu lòng buồn Nào phải vô tâm đâu mà nước mắt chẳng còn nữa để tuôn Lúc tột cùng đớn đau đành lặng im nín khổ Biết mình đang da diết thương và da diết nhớ Vậy mà đành bấm lòng... trời ơi vui! Đêm tỉnh giấc mới hiểu thế nào là đơn côi Muốn dựa vào vai ai gào một tiếng thôi mà không thể Lớn rồi... nào còn con trẻ Để nương nhờ, dựa dẫm, mộng mơ Có những lúc thèm trở lại ngày thơ Gặp lũ bạn từng một thời rong ruổi Uống chén rượu giả say nhìn sông cười rười rượi Sông nhìn lại đứa giả say chếnh choáng kiếp người Qua tuổi bốn mươi mới thấu thế nào là cuộc đời Thế nào là phận người - thì ra khổ đau hay hạnh phúc cũng chỉ là chốc lát Quay cuồng theo nhân gian mà tụng ca, hò hét Đến phút ngắt thanh âm nuốt nhạt nhẽo vào lòng ...ôi một đời người hốt toàn hư không Vậy mà rồi tự dối mình dư giả Qua tuổi bốn mươi chẳng còn gì trong tay cả Ngoài những đường phận duyên đứt đoạn khóc cười Ngoài những nếp chân chim cuối mắt đầu môi Ngoài phía chân trời đứa giả say nhìn thấy Không ngờ qua tuổi bốn mươi ta buồn đến vậy Ta ơi!
Quãng đời son trẻ Rồi nỗi nhớ sẽ nguôi ngoai tổn thương sẽ lành lặn qua ngày Kết thúc một cuộc tình mới biết mình nhận về ít quá Tất cả tình yêu đều đẹp chỉ có loài người man trá Nhẫn tâm chia ly nên thương nhớ mới rỏ máu một đời Tưởng gặp được người vừa lòng ắt bên nhau mãi thôi Chẳng cần phân bua hờn ghen cắn đắn gì thêm nữa Thế mà! Chết rồi... chẳng cần cãi vã tình yêu cũng tan vỡ Không ngờ thương nhớ dễ tan! Đoạn đường người đi thênh thang còn ta khúc khủyu non ngàn Dĩ vãng trong tim dâng đầy theo năm tháng Ngỡ màu nhiệm trường tồn mà nào đâu kiếp nạn Không bao giờ bớt nhói đau Chẳng thể chôn vùi ký ức thuở ban đầu Cũng chẳng thể kéo dài ngọn đèn leo lét gió Nhưng giá mà chúng mình thêm một chút duyên thêm một chút nợ Thì... đường về ắt bớt chênh chao Lúc đến ồn ào mà lúc ly tan chẳng thốt nổi lời nào Nói thêm gì cũng sợ xát lòng muối mặn Ừ thì... non cao còn có lúc lận đận Thì sợ gì đau đớn không nguôi Đứng trước biển không còn thấy mênh mông nữa rồi Nghĩa là đã đến lúc lòng trở về bình thản Nghĩ về người từng thề non hẹn biển mà trời ơi chai sạn Thì còn gì để thương nhớ luyến lưu thêm! Rồi cũng đến lúc mình học được thế nào lãng quên Thế nào là chấm dứt quãng đời son trẻ...
Rách Nếu một hôm nào mặt trời làm tổn thương anh Em sẽ xé váy lăng loàn gói gém lại tia ngày Để cho mỗi phút, mỗi giây Nắng chỉ giám đốt đùi non em đến rát Nếu một bữa nào chích choè tức anh mà không hát Em sẽ nhổ tóc mình thắt cổ véo von Để cho trong lòng tay xinh em chỉ còn Máu và tội ác Nếu một đêm nào Cuội há mồm khạc Nhổ toàn lá đa non Em sẽ nhồi, nặn mình cho đến méo, đến tròn Đến đắng cay và nghiệt ngã Nếu một lần nào đó... anh ạ! Anh không còn muốn trở về Em xin thề Sẽ phơi xác mình dưới mặt trời bỏng rát Khi đó Cuội, Hằng và chích choè nghêu ngao hát Khi đó có một điều rất xót xa, rất bỏng rát ... Điều đó chính là em đã chết ngạt trong chính váy ngoan em Em tự xé xác mình trong đêm Để cho anh thấy mặt trời, mặt trăng, chim chóc, lá hoa trên đời này dễ thương như vốn dĩ Mai sau anh đừng chửi đàn bà ngoa, điếm, thoã, đĩ Mà hãy học cách câm mồm trước những bình yên... Đời đàn bà chẳng thể vẹn nguyên Dù là chiếc váy mỏng tang Dù là sợi tóc ngang tàng Dù là... một chút khạo khờ con gái! Em sắp trở lại Làm một con đàn bà điên Nhưng khác anh duy nhất một điều Điên nhưng em biết yêu bằng cả đời mình anh ạ! Rồi anh sẽ phải trá giá Cho một ngày đời không còn em - một người đàn bà rách tim vào ngày còn con gái...
Ru anh... Ngủ đi anh ngày mai thức dậy Vai mẹ đã bớt oằn, lưng mẹ cũng bớt đau Cha sẽ trở về miết trơn chỗ nhàu Những chỗ nhàu mới hôm qua còn tức tưởi Ngủ đi anh bếp mùa đông bùng sưởi Bà cời lên sau năm tháng tắt ngầm Ông ngồi bên thềm đếm vết đồi mồi thâm Đồi mồi không thâm đẻ ra đời thống khổ Ngủ đi anh con gái đầu lòng vẫn nằm yên ở chỗ Chẳng giám khóc nửa lời vì sợ lắm chiêm bao Chiếc võng nâu vướng víu gốc đào Còng lưng nhìn trăng lấm lét Ngủ ơi ngoan! Kệ thằng đời bỗng dưng lăn đùng ra chết Những cái bỗng dưng bao giờ cũng có tội gây đau Trong cơn điên mơ anh hãy vẽ chốn không màu Chốn ấy chỉ dung tha em và vạn điều thánh thiện Ôm tóc đa đoan em chờ ác mộng tan biến Ác mộng chẳng đủ sức bằm chết tâm tri Hãy bỏ hết tất thảy đa nghi Bỏ tất thảy những điều đời bắt ocn người đắn đo, dằn vặt Đêm nay em sẽ ôm anh, ru anh và yêu thật Nồng nàn đến cả ngón chân thon Anh có còn Không chớp mắt vì lòng mình trống trải Đêm nay em nhẹ người rướn chân quờ hái Một vì sao chưa kịp tỏ bày Chỉ ước ao sao cho anh và đêm say Bởi trong tay em vì sao đã tắt Im bặt Em đang kê đời mình lên cánh tay gân Thật gần Và khe khẽ Nhẹ... Cho yên giấc kẻ gây đau đớn đớn bà!