Lý Đình Đình
Tôi là Lý Đình Đình, tôi năm nay tròn 28 tuổi. Nhìn chung cuộc đời trong 28 năm qua chẳng có gì thú vị. Tôi, một cô gái được nhiều người nhận xét là mạnh mẽ có bề ngoài ưa nhìn và dáng người cao ráo, thon thả.. Nhìn chung thì chẳng có khuyết điểm gì đáng nói cả.
Tôi sinh ra trong một gia đình có truyền thống là nghề giáo quê ở Đà Lạt. Cả ba và mẹ tôi đều là giáo viên cấp 3. Chính họ cũng hướng tôi đến nghiệp của ngành sư phạm này. Ngoài tôi thì gia đình còn có 2 người anh lớn. Nhưng anh ba của tôi đã đi Mỹ du học, anh cũng đã có gia đình rồi. Hơn cả việc có gia đình của anh ba, anh hai tôi nay đã có một thằng con.
Nhóc năm nay hẳn là tròn 18 rồi đó chứ. Mọi người đừng ngạt nhiên vì sự chênh lệch tuổi tác của gia đình tôi. Tôi từng nghe mẹ nói tôi là "ngoài kế hoạch" của ba mẹ. Nghe thì hơi xót xa, nhưng tôi vẫn rất hạnh phúc vì được ba mẹ ban cho một cuộc đời và ban cho tôi một sự sống mới.
Ngày còn nhỏ tôi vẫn hay rong rủi các nẻo đường cùng bè bạn vui đùa, ở nhà thì ba mẹ nuông chiều. Nhưng tôi không phải một tiểu thư khuê các. Các bạn đừng hiểu lầm! Tôi hằng ngày vẫn phụ giúp bà nội tôi ra đồng cắt rau nhổ cỏ. Ngoài giờ học tôi không đi học thêm như các bạn bây giờ. Bởi lẽ ngày đó không có điều kiện để đi học thêm. Tôi vẫn phải tự mình cố gắng, suốt 12 năm qua tôi đều đứng đầu khối. Này này, không phải vì ba mẹ tôi là giáo viên mà tôi được ưu ái hơn đâu nhé.
Mỗi ngày đi học là một cực hình!
Mỗi giáo viên đều khắc khe với tôi. Ba mẹ tôi lại càng khắc khe với tôi hơn. Nhưng mà biết làm sao đây, vốn dĩ là lí thuyết và bài tập thời đó không làm khó được tôi. Bởi thế mà năm tôi thi vào khoa sư phạm chuyên ngành Anh Văn của Đại Học Thành Phố Hồ Chí Minh thì đã là thủ khoa rồi.
Cuộc đời khi đi học thì thật sự rất huy hoàng. Nhưng tôi lại không thích "làm trội", tôi chỉ mong được yên ổn để sống qua ngày. Nên sự thật là 12 năm đi học và 4 năm đại học đều bình thường không đáng nói.
Nhìn rộng ra cuộc đời tôi 28 năm qua cũng không nổi bật. Mặc dầu không ngại tiến đến phía trước để đương đầu với nghịch cảnh, nhưng tôi vẫn muốn có thể an phận mà sống. Ước mơ lớn nhất đó là có thể lấy được một người chồng tốt, anh ta biết chăm lo cho gia đình, phụ tôi một ít việc nhà. Sau đó chúng tôi sinh con, tôi đi dạy anh ấy cũng đi làm, có thể là làm công sở chẳng hạn. Chúng tôi cùng vui vẻ với cuộc sống thuận hòa, đầm ấm.
Nhịp sống rồi cứ thế bộn bề trôi mãi, đi dạy đã được ngót 6 năm. Những dự định về việc lập gia đình, về hàng tá những ước muốn như đã gác lại. Từ bao lâu rồi mà tôi cũng không nhớ nhiều đến nó nữa. Mấy năm nay ba mẹ tôi cứ hối thúc mãi chuyện thành gia lập thất. Còn tôi thì dời tới, lại dời lui bây giờ đột nhiên lại không muốn lấy chồng nữa, đến nông nổi tôi đã chuyển ra ở riêng, lên thành phố sống và làm việc để tránh cãi nhau với ba mẹ.
Cuộc đời thì luôn có những dấu ngoặc đáng nhớ và rồi mọi bước ngoặc cũng mở ra. Năm nay tôi chủ nhiệm 12A1. Tôi vốn là một giáo viên khá gần gũi nên các bạn nhỏ rất quý mến. Trong lớp có một số gương mặt rất tiêu biểu, có cả thằng cháu của tôi. Nhưng chỉ duy nhất một em học sinh, em ấy là Huỳnh Vi Vi _ em là học sinh mới và em cũng chưa bao giờ tiếp xúc quá gần gũi với tôi. Hoặc là nói chuyện vui vẻ như các trò khác. Tôi cũng lấy làm lạ và rất chú ý đến em.
Điều tôi không ngờ nhất đó là bản thân lại phát sinh tình cảm với em. Rốt cuộc thì đây là loại tình cảm gì ấy nhỉ? Nó làm tôi bâng khuân và khó chịu quá.
Rồi, tôi hiểu rồi.. tôi yêu em.
Ngỡ là bản thân chỉ thích con trai. Là do tôi lâu quá không yêu sao? Hay do em là định mệnh? Mà là gì thì tôi có nên hay không?
* * *
Huỳnh Vi Vi
Tôi Huỳnh Vi Vi 18 tuổi, cuộc đời vốn dĩ rất bất công với tôi. Gia đình sớm đỗ vỡ vì bố tôi có người phụ nữ khác. Cuộc sống của tôi và mẹ thật sự quá khó khăn. Ở một vùng quê hẻo lánh, mẹ phải ngày đêm vất vả lo cho tôi ăn học. Còn bố tôi ngoãnh mặt đi là không bao giờ quay lại. Đã vậy mọi người bên nhà nội còn cho là mẹ tôi nghèo nên không xứng với bố tôi. Mà chưa bao giờ họ nhìn lại, bố tôi là một tên nghiện rượu, cũng chẳng khá giả gì, lại trăng hoa.
Những bất công của nội gáng cho mẹ tôi khiến tôi rất tức giận. Nhiều lần cũng muốn đứng lên, ừ đúng là bố đã tạo ra tôi, nhưng ông ấy cũng vì người đàn bà khác mà bỏ mẹ tôi. Ấy vậy mà lỗi thì luôn là do mẹ con tôi! Tức, ấm ức.. nhưng tôi không thể lên tiếng, tôi không thể làm mẹ tôi nặng lòng hơn nữa. Gáng, nén lại, nhịn.. thật nhiều lần và dần tôi cũng khép mình lại. Cố gắng mà sống với cuộc sống vốn quá bất công này.
Tôi trong 11 năm học trước khi vào 12 là một học sinh giỏi, tôi giỏi toàn diện trừ môn anh văn. Đấy, nó cũng lại là một bất công khác đấy. Tại sao ư? Các bạn hiểu cái cảm giác bạn là một đứa xuất sắc, mà vì một đứa là con ông này bà ki thì bạn liền bị đá ra khỏi nhóm học sinh giỏi chưa? Tôi từng yêu thích môn anh văn, nhưng quá nhiều chuyện khiến tôi chán ghét nó vô chừng.
Từ những các giáo viên anh văn đối với tôi, từ cách đối xử bất công giữa hai đứa thi văn và anh văn, từ các nhìn nhận tài năng mà làm tôi chán chường vô hạn. Đối mặt với việc học tôi cảm thấy mình quá đau thương. Đến nổi bây giờ muốn học thật an phận lại càng không thể.
Mỗi cuộc đời luôn có những hương vị riêng và làm sao thiếu được vị của tình yêu. Năm tôi 16 tôi yêu một người, một người khơi màu cho tôi biết thế nào là hương vị ngào ngạt của hạnh phúc. Họ cho tôi được những vui vẻ của một tuổi đôi mươi. Thế nhưng tuần trăng mật nào rồi cũng phôi pha, tình đầu chỉ đẹp chứ không bền chặt được. Yêu người đó đến điên dại và mất người đó làm tôi lắm lúc cũng hóa dại khờ. Rồi tự nhủ không yêu nữa, không muốn buồn đau nữa. Mạnh mẽ để vui vẻ khỏa lấp nổi ưu sầu.
Năm nay tôi vào 12, mẹ tìm được một công việc trên thành phố. Mẹ tôi xin vào làm phụ bếp cho một nhà hàng. Nhưng mẹ tôi quả thật là có tay nghề rất cao, không bao lâu mẹ đã lên chức bếp phó. Vì thế mà cuộc sống hai mẹ con cũng ổn thỏa hơn. Đầu năm 12 này mẹ tôi cũng không cần bận rộn lo cho tiền trường, tiền quần áo, tập sách của tôi nữa. Hẳn là khi rảnh rỗi tôi cũng đến phụ giúp mẹ. Các bạn hiểu không, năm nay tôi 12 nhưng tôi không đi học thêm như chúng bạn. Tôi chỉ hằng ngày đi học ở trường tối lại đi làm thêm. Khuya muộn mới có thể về lại nhà trọ mà học bài. Dẫu vậy kết quả học tập tôi vẫn ở top của trường mới.
Căn phòng trọ của tôi và mẹ rất chật hẹp. Nhưng cũng không có nhiều tiền để thuê những nơi đủ tiện nghi. Tôi thấy cuộc sống này cũng ổn rồi.
Người ngoài nhìn vào tôi thì luôn cho rằng tôi lạnh lùng và khó tính, chỉ có một chút nhan sắc. Nhưng họ đâu biết tất cả những hoạt bát, vui vẻ đã chết từ khi cái mái ấm của gia đình tôi đỗ vụn.. Những niềm vui cuối cùng tôi xin ích kỉ giữ lại cho riêng mẹ tôi. Tôi chỉ còn mẹ, tôi hay nghe mẹ trăn trở và thấy hàng nước mắt mẹ lăn trên má.. mẹ vất cả hơn cả nữa đời vì tôi. Tôi thương mẹ nhiều lắm..
Vào năm học mới, tôi không kết giao với nhiều bạn, chỉ là không làm ra mấy chuyện khiến người ta chán ghét thôi. Yên phận làm một học sinh bình thường.
Nhưng tôi nhận ra hình như tôi đã yêu và đang yêu cậu ấy. Tình yêu trong tôi lại bắt đầu trỗi dậy.. chắc do cậu tốt, hoặc do cậu quá tốt với riêng tôi.. cậu Lý Hoài Bảo _ cháu giáo viên chủ nhiệm của tôi.
Lúc tôi và cậu còn chưa bắt đầu thì tôi nhận ra có cái gì khác lạ từ cô chủ nhiệm. Một sức mạnh vô hình từ cô làm tôi chợi xuyến xao..
* * *