Bạn được Thanhh Maii mời tham gia diễn đàn viết bài kiếm tiền VNO, bấm vào đây để đăng ký.
Bài viết: 15 Tìm chủ đề
19 tháng mới biết đi – và nỗi tủi thân khi con không gọi "mẹ"

Từ ngày con ra đời đến lúc con biết đi là cả một hành trình dài dằng dặc. Nhìn những đứa trẻ bằng tuổi con, mới 10 tháng đã lẫm chẫm tập đi, bi bô gọi "mẹ ơi", mẹ vừa ngưỡng mộ, vừa tủi thân.

Con trai mẹ thì khác.. Suốt 19 tháng, con mới dám chập chững từng bước. Mỗi lần con ngã, mẹ xót ruột, nâng con dậy, nước mắt rưng rưng. Người ngoài thì buông lời trách móc:

"Nuôi kiểu gì mà gần 2 tuổi mới biết đi?"

"Chắc mẹ nó vụng quá, chăm con không khéo.."

Những câu nói ấy như dao cứa vào tim. Mẹ muốn hét lên rằng: 'Mẹ đã cố gắng từng ngày, từng giờ, không bỏ sót một điều gì. Nhưng cơ thể con yếu, mẹ cũng bất lực lắm chứ' '..

Điều làm mẹ nghẹn lòng hơn cả là khi con 10 tháng, con đã biết gọi "ba", gọi "bà".. Nhưng lại không gọi "mẹ". Mỗi lần nghe con líu lo với mọi người xung quanh, còn với mẹ thì im lặng, nước mắt mẹ cứ rơi không kìm được. Mẹ tự hỏi: 'Phải chăng con không cảm nhận được tình yêu của mẹ? Hay vì mẹ vụng về quá, con chẳng gần gũi với mẹ như với ba, bà'..

Nhưng rồi, khi con 19 tháng, nhìn thấy con tự đứng dậy, run run bước đi trên đôi chân nhỏ bé, mẹ đã khóc như một đứa trẻ. Bao nhiêu mệt mỏi, bao nhiêu tủi thân, bỗng chốc tan biến. Dù con có chậm hơn người khác, nhưng với mẹ, con là cả một kỳ tích.

Mẹ tin, một ngày nào đó, con sẽ gọi hai tiếng "mẹ ơi" ngọt ngào, và lúc ấy, tất cả những lời chỉ trích năm xưa sẽ chẳng còn nghĩa lý gì.

Bước ngoặt đầu tiên – khi con phải rời trường công lập

Khi con gần 2 tuổi, mẹ bắt đầu cho con đi học. Theo lời bác sĩ khám định kỳ, con có dấu hiệu rối loạn lan tỏa phát triển, nên việc đi học sớm sẽ giúp con làm quen với môi trường, có thêm cơ hội hòa nhập.

Ngày đầu tiên đưa con đến trường công, tim mẹ vừa lo vừa hy vọng. Nhìn những đứa trẻ ríu rít, chạy nhảy, nói cười.. Mẹ thầm ước: Con trai mình cũng sẽ sớm hòa vào vòng tròn ấy.

Nhưng thực tế lại không dễ dàng. Trong suốt 2 tháng "làm quen", con chỉ đi được vỏn vẹn 9 ngày. Cứ đi học vài hôm, con lại bệnh: Hết sốt, viêm họng, rồi lại nhập viện. Mỗi lần nhìn con xanh xao trở về, mẹ đau đớn không biết mình có làm sai khi cho con đi học sớm không.

Cô giáo trường công thương con, nhưng cũng thành thật khuyên:

"Con còn yếu, lại có dấu hiệu chậm phát triển. Lớp đông quá, cô không thể chăm kỹ được. Tốt hơn hết, chị nên cân nhắc cho bé sang trường chuyên biệt, ở đó các cô có phương pháp và nhiều thời gian hơn."

Nghe những lời ấy, tim mẹ thắt lại. Ai làm cha mẹ cũng mong con mình được lớn lên bình thường, được học ở trường công lập như bao đứa trẻ khác. Nhưng với mẹ, ngay cả điều giản đơn ấy cũng trở thành xa vời.

Đêm đó, mẹ trằn trọc không ngủ. Nhìn con say giấc sau những ngày bệnh triền miên, mẹ biết rằng: Hành trình của con sẽ khác biệt. Và mẹ – phải học cách chấp nhận, để cùng con đi con đường đặc biệt ấy.
 
Bài viết: 15 Tìm chủ đề
Khi mẹ kiệt sức và rơi vào trầm cảm

Con trai à, mẹ chưa từng nghĩ hành trình làm mẹ lại gian nan đến thế.

Bác sĩ chẩn đoán con bị rối loạn lan tỏa phát triển, chậm ngôn ngữ, kèm theo nhiều hành vi bất thường. Ngày qua ngày, mẹ phải đối diện với những việc không ai có thể hình dung: Con thường xuyên ị rồi trây trét khắp nơi, rối loạn giấc ngủ – đêm thì thức đến 2, 3 giờ sáng, ngày thì chạy nhảy, chơi đùa không biết mệt.

Mẹ thì kiệt sức. Không còn khái niệm ngủ đủ, không còn khái niệm nghỉ ngơi. Cả cơ thể lẫn tinh thần đều rã rời.

Ba con cũng chịu nhiều áp lực từ công việc. Khi về nhà, thay vì tìm được sự bình yên, lại phải đối diện với cảnh hỗn loạn từ con, với sự mệt mỏi rã rời từ mẹ. Anh bắt đầu cáu gắt, nặng lời, nhiều lần chửi bới khiến tim mẹ tan nát. Những câu nói ấy như vết dao khứa vào lòng – mẹ đã yếu đuối lại càng thêm tuyệt vọng.

Có những đêm, khi con còn chơi, mắt mẹ thì nhòe đi vì mệt, tim thắt lại vì buồn. Mẹ thấy mình rơi xuống đáy của sự bất lực. Mẹ không còn cười, không còn tìm thấy niềm vui. Cuối cùng, mẹ rơi vào trầm cảm, phải uống thuốc để có thể tiếp tục tồn tại.

Mẹ từng tự hỏi: Tại sao con mình lại khác biệt? Tại sao ông trời lại thử thách mẹ nhiều đến vậy?

Nhưng rồi, mỗi lần nhìn gương mặt ngây thơ của con, nghe tiếng cười hồn nhiên của con, mẹ lại tự nhủ:

"Dù kiệt sức, dù gục ngã bao lần.. Mẹ vẫn phải đứng dậy. Vì con chính là lý do duy nhất để mẹ tiếp tục bước đi."
 
Bài viết: 15 Tìm chủ đề
Mẹ tìm đến cộng đồng, nhóm phụ huynh có con đặc biệt

Sau những ngày dài lạc lối giữa bế tắc, mẹ nhận ra mình không thể tự gồng gánh tất cả. Bệnh của con không thể thay đổi trong một sớm một chiều, còn mẹ thì ngày càng kiệt sức. Rồi một lần tình cờ, mẹ biết đến những nhóm phụ huynh có con đặc biệt. Mẹ lặng lẽ tham gia, đọc từng chia sẻ của họ. Hóa ra, ngoài kia có rất nhiều gia đình giống mình: Những đứa trẻ chậm phát triển, rối loạn hành vi, rối loạn ngôn ngữ.. Những người mẹ cũng từng mất ngủ triền miên, từng bị trách móc, và rơi vào trầm cảm. Những dòng tâm sự ấy khiến mẹ vừa rơi nước mắt vừa thấy lòng nhẹ nhõm hơn một chút, vì ít ra, mẹ không còn cô độc trên hành trình này. Trong nhóm, có những phụ huynh đã kiên trì can thiệp cho con nhiều năm, kể lại chặng đường gian nan nhưng cũng đầy hy vọng. Họ khuyên mẹ: "Đừng bỏ cuộc. Con chậm hơn người khác, nhưng con vẫn có thể tiến bộ. Quan trọng là tình yêu thương và sự kiên nhẫn." Những lời ấy như liều thuốc xoa dịu tâm hồn. Từ đó, mẹ dần tìm lại động lực, học cách kiên nhẫn hơn, học cách quan sát con, và thay vì oán trách, mẹ đã học cách chấp nhận và đồng hành cùng con. Mẹ biết, chặng đường phía trước còn rất dài, nhưng ít ra, mẹ không còn đi một mình. Bên mẹ có những người đồng cảm và trên hết bên mẹ có con - lý do để mẹ tiếp tục mạnh mẽ.
 
Bài viết: 15 Tìm chủ đề
Những ngày đầu ở lớp mầm non can thiệp hòa nhập

Sau nhiều đắn đo, mẹ quyết định đưa con đến một lớp mầm non hòa nhập.

Ngày đầu tiên bước vào, mẹ vừa lo vừa hy vọng. Không giống trường công đông đúc, ở đây ít trẻ hơn, giáo viên cũng kiên nhẫn và hiểu đặc thù của các con hơn.

Mẹ nhìn con ngồi trong lớp, tay mân mê món đồ chơi, mắt thì dõi ra ngoài cửa. Lòng mẹ thắt lại. Mẹ biết, với con – việc ngồi yên, lắng nghe và làm theo cô là cả một thử thách.

Những buổi đầu, con khóc rất nhiều. Có hôm, cô báo lại:

"Con không hợp tác, con nằm lăn ra sàn, con hét to, con đập tay vào tường.."

Mỗi lần nghe vậy, tim mẹ lại rơi xuống. Nước mắt muốn trào ra nhưng mẹ cố nuốt vào.

Có lúc mẹ tự hỏi:

"Liệu mình có sai khi đưa con đến đây không? Liệu con có chịu nổi không?"

Nhưng rồi mẹ nhìn quanh, thấy những đứa trẻ khác cũng từng khó khăn như con, vậy mà sau nhiều tháng, nhiều năm kiên trì, chúng đã biết cầm bút, biết gọi mẹ, biết chào cô.. Lúc ấy, mẹ lại có thêm chút niềm tin.

Mẹ cũng dần học cách phối hợp với giáo viên: Về nhà tiếp tục tập cho con những điều đơn giản nhất – từ việc ngồi ghế ăn cơm, xếp đồ chơi gọn gàng, cho đến tập con nói những âm đầu tiên.

Mỗi tiến bộ dù nhỏ, với mẹ đều là món quà.

Con có thể chậm hơn người khác, nhưng chỉ cần con còn tiến lên một bước – mẹ sẽ luôn ở bên, cùng con đi hết con đường.
 
Bài viết: 15 Tìm chủ đề
Những vết bầm tím trên cơ thể con

Con trai à, từ ngày đi học ở trung tâm, mẹ luôn mong đó sẽ là nơi an toàn, nơi con có thể được chăm sóc và dạy dỗ. Nhưng rồi, từng ngày, mẹ nhận ra cơ thể con xuất hiện thêm nhiều vết bầm tím.

Lần đầu, cô giáo nói:

"Chắc bé chạy nhảy rồi té thôi chị ạ."

Mẹ tin.

Nhưng rồi vết bầm ngày một nhiều hơn, trên tay, trên chân, cả sau lưng.. Mẹ hoang mang, hỏi lại thì cô vẫn chỉ trả lời qua loa:

"Lớp đông quá, em không để ý hết được, chắc bé hiếu động nên té thôi."

Nghe vậy, tim mẹ nhói lên. Con vốn đã yếu ớt, nay lại thêm những vết thương không rõ nguyên do. Mẹ vừa thương, vừa bất an, nhưng rồi lại tự an ủi: Thôi thì ráng, chỉ mong con được học, được tiến bộ.

Học phí mỗi tháng 9 triệu – là một số tiền không hề nhỏ. Ngoài ra, mẹ vẫn cố gắng bồi dưỡng thêm cho cô giáo, chỉ mong cô quan tâm đến con nhiều hơn. Có thể người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ mẹ "dại", nhưng chỉ có mẹ mới hiểu: Con cần tình thương và sự kiên nhẫn nhiều đến mức nào.

Ở nhà, ngoài việc đưa đón con đi học, mẹ còn tự mình xoay xở. Nhà có bầy cún sinh sản, mẹ thức khuya dậy sớm chăm từng con một, vừa làm việc nhà, vừa tranh thủ tập cho con những kỹ năng nhỏ nhất. Mẹ mệt lắm, có khi kiệt sức, nhưng trong lòng chỉ có một mong ước duy nhất: Con được hạnh phúc, được lớn lên như bao đứa trẻ khác.

Dù cuộc sống có vất vả, mẹ vẫn chọn kiên nhẫn. Vì với mẹ, con là tất cả.
 
Bài viết: 15 Tìm chủ đề
Niềm vui từ những điều giản dị

Con trai yêu của mẹ,

Sau bao tháng ngày mỏi mệt, cuối cùng mẹ cũng thấy được một tia sáng nhỏ nhoi nhưng đầy hy vọng nơi con.

Con đã biết đi vệ sinh đúng chỗ, bước đầu không cần đến chiếc tã như trước nữa. Với nhiều người, đó chỉ là chuyện bình thường, nhưng với mẹ, đó là một chiến thắng lớn – một bước tiến mà mẹ chờ đợi biết bao lâu.

Và rồi, mỗi chiều tan học, khi mẹ đến đón, con đã biết chạy đến, đôi mắt sáng lên, nụ cười hồn nhiên, con ôm mẹ trong vòng tay nhỏ bé. Chỉ đơn giản vậy thôi, mà tim mẹ vỡ òa trong hạnh phúc.

Người ngoài có thể chẳng hiểu hết cảm xúc này, nhưng với một người mẹ có con đặc biệt, từng cử chỉ, từng bước tiến nhỏ bé của con đều đáng giá hơn cả ngàn lời nói.

Mẹ đã khóc, nhưng lần này là những giọt nước mắt vui mừng. Con đang dần khôn lớn, dù chặng đường phía trước còn dài và nhiều thử thách, nhưng mẹ tin chỉ cần kiên nhẫn và yêu thương, con sẽ còn làm mẹ bất ngờ thêm nhiều lần nữa.

Cảm ơn con vì đã dạy mẹ biết trân trọng những điều tưởng chừng nhỏ bé nhất trong cuộc đời.
 
Bài viết: 15 Tìm chủ đề
Quyết định đổi trung tâm – Hy vọng mong manh

Con trai yêu của mẹ,

Sau hơn một năm học can thiệp, con chỉ cải thiện được đôi chút. Con vẫn ngô nghê, vẫn còn rất nhiều hành vi đặc biệt khiến mẹ lo lắng. Khi ấy, cô giáo trực tiếp hướng dẫn con lại bận sinh em bé, và mẹ biết con sẽ không còn được theo sát như trước.

Mẹ trăn trở nhiều đêm, cuối cùng quyết định tìm cho con một trung tâm mới – nơi mà mẹ hy vọng con sẽ được quan tâm và cải thiện nhiều hơn. Học phí 12 triệu một tháng, với gia đình mình thật sự là gánh nặng, nhưng chỉ cần có thể giúp con tiến bộ, mẹ nguyện gồng gánh tất cả.

Thế nhưng, những ngày đầu đi học, khi đón con về, dưới nách con lại đầy những vết móng tay hằn sâu. Nhìn thấy, tim mẹ nhói đau vô cùng. Mẹ không biết chuyện gì đã xảy ra trong lớp, không biết con đã trải qua những gì, chỉ thấy con vẫn ngây ngô, hồn nhiên mà xót xa khôn tả.

Mẹ buồn, rất buồn. Nhưng mẹ chưa bao giờ ngừng hy vọng. Con đường này dù nhiều nước mắt, nhiều ngã rẽ, mẹ vẫn sẽ đi cùng con, dẫu có mệt mỏi đến đâu.

Bởi vì với mẹ, con là tất cả
 
Bài viết: 15 Tìm chủ đề
Quyết định trở về – Cú sốc thứ hai

Con trai yêu dấu của mẹ,

Sau gần 10 tháng đi học ở ngôi trường mới, con cũng có những bước tiến bộ, dù chậm nhưng vẫn là những tia hy vọng nhen nhóm trong lòng mẹ. Mỗi nụ cười, mỗi cử chỉ mới của con đều khiến mẹ hạnh phúc vô cùng.

Thế nhưng lúc này, công việc của ba gặp nhiều khó khăn. Ba suy nghĩ, cân nhắc rồi quyết định cả nhà sẽ về quê nội – vừa tiện chăm sóc ông bà, vừa giảm bớt gánh nặng. Mẹ hiểu nỗi lo của ba, nhưng tim mẹ lại nặng trĩu.. Bởi ở quê, điều kiện học tập và can thiệp cho con chắc chắn không thể bằng Sài Gòn, việc thăm khám cũng hạn chế hơn rất nhiều.

Mẹ đã đấu tranh tư tưởng rất nhiều. Giữa việc tiếp tục bám trụ để con được học ở môi trường tốt, và việc về quê cùng gia đình để ba bớt áp lực – cả hai đều quan trọng. Cuối cùng, mẹ chọn trở về..

Trước khi về, mẹ quyết định đưa con đi kiểm tra sức khỏe tổng quát, như một cách để yên tâm hơn. Nhưng rồi, cầm kết quả trên tay, mẹ như chết lặng. Mẹ không thể tưởng tượng nổi, tại sao ông trời lại thử thách mẹ con mình đến vậy. Như thể sau bao nhiêu nỗi khổ đau, lại thêm một cú sốc thứ hai giáng xuống, khiến trái tim mẹ tan nát.

Mẹ ước gì mình có thể gánh hết tất cả, để con không phải chịu thêm một đau đớn nào nữa. Nhưng mẹ biết, dù thế nào, mẹ cũng phải đứng dậy, vì con, vì hành trình của chúng ta.
 

Những người đang xem chủ đề này

Back