Bài viết: 315 

Cố lên chị ơi, cố lên nhé. Đọc thương quá
19 tháng mới biết đi – và nỗi tủi thân khi con không gọi "mẹ"
Từ ngày con ra đời đến lúc con biết đi là cả một hành trình dài dằng dặc. Nhìn những đứa trẻ bằng tuổi con, mới 10 tháng đã lẫm chẫm tập đi, bi bô gọi "mẹ ơi", mẹ vừa ngưỡng mộ, vừa tủi thân.
Con trai mẹ thì khác.. Suốt 19 tháng, con mới dám chập chững từng bước. Mỗi lần con ngã, mẹ xót ruột, nâng con dậy, nước mắt rưng rưng. Người ngoài thì buông lời trách móc:
"Nuôi kiểu gì mà gần 2 tuổi mới biết đi?"
"Chắc mẹ nó vụng quá, chăm con không khéo.."
Những câu nói ấy như dao cứa vào tim. Mẹ muốn hét lên rằng: 'Mẹ đã cố gắng từng ngày, từng giờ, không bỏ sót một điều gì. Nhưng cơ thể con yếu, mẹ cũng bất lực lắm chứ' '..
Điều làm mẹ nghẹn lòng hơn cả là khi con 10 tháng, con đã biết gọi "ba", gọi "bà".. Nhưng lại không gọi "mẹ". Mỗi lần nghe con líu lo với mọi người xung quanh, còn với mẹ thì im lặng, nước mắt mẹ cứ rơi không kìm được. Mẹ tự hỏi: 'Phải chăng con không cảm nhận được tình yêu của mẹ? Hay vì mẹ vụng về quá, con chẳng gần gũi với mẹ như với ba, bà'..
Nhưng rồi, khi con 19 tháng, nhìn thấy con tự đứng dậy, run run bước đi trên đôi chân nhỏ bé, mẹ đã khóc như một đứa trẻ. Bao nhiêu mệt mỏi, bao nhiêu tủi thân, bỗng chốc tan biến. Dù con có chậm hơn người khác, nhưng với mẹ, con là cả một kỳ tích.
Mẹ tin, một ngày nào đó, con sẽ gọi hai tiếng "mẹ ơi" ngọt ngào, và lúc ấy, tất cả những lời chỉ trích năm xưa sẽ chẳng còn nghĩa lý gì.