Welcome! You have been invited by HNnnnnn to join our community. Please click here to register.
Bài viết: 2 Tìm chủ đề
19 tháng mới biết đi – và nỗi tủi thân khi con không gọi "mẹ"

Từ ngày con ra đời đến lúc con biết đi là cả một hành trình dài dằng dặc. Nhìn những đứa trẻ bằng tuổi con, mới 10 tháng đã lẫm chẫm tập đi, bi bô gọi "mẹ ơi", mẹ vừa ngưỡng mộ, vừa tủi thân.

Con trai mẹ thì khác.. Suốt 19 tháng, con mới dám chập chững từng bước. Mỗi lần con ngã, mẹ xót ruột, nâng con dậy, nước mắt rưng rưng. Người ngoài thì buông lời trách móc:

"Nuôi kiểu gì mà gần 2 tuổi mới biết đi?"

"Chắc mẹ nó vụng quá, chăm con không khéo.."

Những câu nói ấy như dao cứa vào tim. Mẹ muốn hét lên rằng: 'Mẹ đã cố gắng từng ngày, từng giờ, không bỏ sót một điều gì. Nhưng cơ thể con yếu, mẹ cũng bất lực lắm chứ' '..

Điều làm mẹ nghẹn lòng hơn cả là khi con 10 tháng, con đã biết gọi "ba", gọi "bà".. Nhưng lại không gọi "mẹ". Mỗi lần nghe con líu lo với mọi người xung quanh, còn với mẹ thì im lặng, nước mắt mẹ cứ rơi không kìm được. Mẹ tự hỏi: 'Phải chăng con không cảm nhận được tình yêu của mẹ? Hay vì mẹ vụng về quá, con chẳng gần gũi với mẹ như với ba, bà'..

Nhưng rồi, khi con 19 tháng, nhìn thấy con tự đứng dậy, run run bước đi trên đôi chân nhỏ bé, mẹ đã khóc như một đứa trẻ. Bao nhiêu mệt mỏi, bao nhiêu tủi thân, bỗng chốc tan biến. Dù con có chậm hơn người khác, nhưng với mẹ, con là cả một kỳ tích.

Mẹ tin, một ngày nào đó, con sẽ gọi hai tiếng "mẹ ơi" ngọt ngào, và lúc ấy, tất cả những lời chỉ trích năm xưa sẽ chẳng còn nghĩa lý gì.

Bước ngoặt đầu tiên – khi con phải rời trường công lập

Khi con gần 2 tuổi, mẹ bắt đầu cho con đi học. Theo lời bác sĩ khám định kỳ, con có dấu hiệu rối loạn lan tỏa phát triển, nên việc đi học sớm sẽ giúp con làm quen với môi trường, có thêm cơ hội hòa nhập.

Ngày đầu tiên đưa con đến trường công, tim mẹ vừa lo vừa hy vọng. Nhìn những đứa trẻ ríu rít, chạy nhảy, nói cười.. Mẹ thầm ước: Con trai mình cũng sẽ sớm hòa vào vòng tròn ấy.

Nhưng thực tế lại không dễ dàng. Trong suốt 2 tháng "làm quen", con chỉ đi được vỏn vẹn 9 ngày. Cứ đi học vài hôm, con lại bệnh: Hết sốt, viêm họng, rồi lại nhập viện. Mỗi lần nhìn con xanh xao trở về, mẹ đau đớn không biết mình có làm sai khi cho con đi học sớm không.

Cô giáo trường công thương con, nhưng cũng thành thật khuyên:

"Con còn yếu, lại có dấu hiệu chậm phát triển. Lớp đông quá, cô không thể chăm kỹ được. Tốt hơn hết, chị nên cân nhắc cho bé sang trường chuyên biệt, ở đó các cô có phương pháp và nhiều thời gian hơn."

Nghe những lời ấy, tim mẹ thắt lại. Ai làm cha mẹ cũng mong con mình được lớn lên bình thường, được học ở trường công lập như bao đứa trẻ khác. Nhưng với mẹ, ngay cả điều giản đơn ấy cũng trở thành xa vời.

Đêm đó, mẹ trằn trọc không ngủ. Nhìn con say giấc sau những ngày bệnh triền miên, mẹ biết rằng: Hành trình của con sẽ khác biệt. Và mẹ – phải học cách chấp nhận, để cùng con đi con đường đặc biệt ấy.
 

Những người đang xem chủ đề này

Back