Nàng thơ ghé đến bất ngờ, Cửa nhà sẵn mở, xin chờ hôm sau.. Đầu trò chẳng có trầu cau, Đôi lời nhắn nhủ trao câu ân tình.
Ôi sao tấp nập linh đình Thơ hay sao lại thiếu hình của em Đọc qua đọc lại thấy thèm Nhưng giờ có việc thôi bèn bữa sau Tương lai mang tới trầu cau Bình minh Sầu tới lại xâu mấy vần
Được lời, tôi cứ bần thần Mang trầu cau tới, hẳn cần rước dâu Giá chừng chẳng phải nàng Sầu Là anh Sầu soái, chắc tôi: "Ấu cầy!" ("Okay!")
Sầu thốt uầy uầy uây uây Nào bạn yêu hỡi, "hây hây" cùng mình Nhỏ "lầy" là người Bắc Ninh Người dân hiếu khách, chung tình đấy nha Mời bạn về với quê ta Miếng trầu hồng thắm môi ta với mình.
Tình hình là rất tình hình Vừa ăn trầu lại xập xình "hây hây" Sầu chơi đúng thật quá lầy Thôi thì mình rót trà đầy cốc bia
Tiệc tùng đang lúc nhạt nhòa Đêm đêm cảm xúc vỡ òa nín câm Viết gì một chút tỏ tâm Chính ta chẳng rõ trầm ngâm ngập ngừng
Gió mưa sùi sụt quá chừng Cửa nhà có mở không Vừng ới ơi? Rảnh rang nên ghé qua chơi, Chủ nhà đi vắng, ta thời để thơ: Nhớ em ra ngẩn vào ngơ, Nhớ em lòng giục nãy giờ qua thăm.
Vô đây không có nằm nghe Thơ hay là trổ ra khoe chứ nàng! Bàn thơ bỏ ngỏ thênh thang Cho nàng vung bút hàng hàng chữ tuôn.