Bạn được Alice in Wonderland mời tham gia diễn đàn viết bài kiếm tiền VNO, bấm vào đây để đăng ký.
1,265 ❤︎ Bài viết: 267 Tìm chủ đề
Chương 20: Đuổi giết.​


"Hừ, đã nói là không phải đối thủ của tôi mà vẫn dám xông lên gan cũng không nhỏ." Mạc Tuấn hừ lạnh nói.

"Chuyện này tới đây là được rồi." Một lão già bước vào nhà nói.

Hắn ta dù sao cũng đã già không nắm chắc phần thắng.

Mạc Tuấn trầm mặc hắn cũng muốn mấy người này đi, dù sao ra tay giết người ít nhất không thể cho Khương Tiểu Linh nhìn thấy, dù sao đó cũng là một cảnh máu me không thích hợp lắm.

Mạc Tuấn trầm mặc hắn cũng muốn mấy người này đi, dù sao ra tay giết người ít nhất không thể cho Khương Tiểu Linh nhìn thấy, dù sao đó cũng là một cảnh máu me không thích hợp lắm.

"Cút." Mạc Tuấn nói.

Tất cả mọi người như được đại xá đều cùng nhau đỡ đi ra ngoài.

Sau khi ra ngoài thì Mạc Tuấn cất tiếng: "Em không sao chứ."

"Em không sao." Khương Tiểu Linh mặt đỏ trả lời, lần đầu tiên cô cảm thấy cưới Mạc Tuấn cũng là một nơi gửi gắm tốt nhất, trong lòng cảm thấy vô cùng ấm áp.

"Vậy là tốt anh đi có chút việc em cứ ở nhà dọn dẹp đi." Mạc Tuấn nhìn xung quanh bị đánh bổ đồ khắp nơi mà nói.

"Vâng." Khương Tiểu Linh ngoan ngoan nói.

Mạc Tuấn cất bước đi theo dùng thần thức khóa mấy tên Tống gia.

"Mạc lão tại sao ông lại không giúp tôi mà lại giúp hắn ta vậy." Tống Viễn Văn bị đánh máu mồm chảy tùm lum hận ngứa răng nói làm cho hắn càng đau thêm, cho dù hắn đã là võ sĩ cảnh đỉnh cấp nhưng ở trước mặt Mạc Tuấn không chịu nổi một kích.

"Không phải lão phu không muốn ra tay, kẻ này ở trong tay Kình lão một chiêu đã bại thì ít nhất cũng là nội kình đỉnh phong hoặc nửa bước tông sư." Mạc lão đưa ra phán đoán nói.

Tống Viễn Văn nghe thế thì rùng mình, nhìn Mạc Tuấn còn trẻ lại là phế vật của Mạc gia, không ngờ Mạc gia che giấu sâu thật, giấu kỹ một người luôn mang danh là phế vật nhưng võ công lại là thiên tài ngàn năm có một, trẻ tuổi như vậy đã đạt tới nửa bước tông sư hay đỉnh cao nội kình cảnh đỉnh phong, tương lai của hắn nhất định còn cao hơn, về Tống gia nhất định phải giết tên này, nếu không hậu hoạn không lường được.

"Mạc lão nếu chúng ta đi như vậy sau này chờ kẻ này lên tông sư tìm chúng ta phiền toái sao." Tống Viễn Văn thử thăm dò hỏi.

"Làm sao có thể chờ được chúng ta một lát về tới phải liên lạc Tống gia cho thêm người tới để giết tên Mạc Tuấn, hiện tại đã đắc tội hắn rồi nếu để hắn tu luyện tới tông sư chúng ta chết chắc." Mạc lão cũng nói.

"Còn nữa đây cũng là cách để cho Mạc gia suy yếu, bọn chúng chơi trò ẩn giấu thực lực này cũng đủ sâu đấy, hừ ." Mạc lão hừ lạnh ghen ghét nói, chính lão ta tu luyện ba bốn chục năm mới đạt đến nữa bước tông sư, người thanh niên kia nhìn chỉ có hai mươi làm sao có thể không ghen ghét được.

"Nhưng các người không về tới được đâu." Giọng lạnh lùng của Mạc Tuấn vang lên.

"Ngươi theo dõi chúng ta, hừ, không sợ ta sẽ giết ngươi sao." Mạc lão giọng lạnh lùng nói.

"Ai giết ai còn chưa biết, còn dám đe dọa ta sao." Mạc Tuấn cười lạnh nói.

Mạc Tuấn chờ chính là bọn chúng đi chỗ không người, đúng là lúc ra tay giết người.

Mạc Tuấn cũng không nói nhảm với bọn chúng, ra tay là lấy mạng ném hơn mười viên đạn ra.

Phốc...phốc...phốc...

Mười người vệ sĩ bị trúng đạn chết không thể chết lại, còn Tống Viễn Văn được Mạc lão đón đỡ viên đạn, Kình lão né được nhưng trúng viên đạn thứ hai bắn ra, cũng bị trọng thương hấp hối.

Tống Viễn Văn thấy thế thì chạy lập tức, Mạc lão cũng yểm hộ cho Tống Viễn văn chạy trốn.

Mạc Tuấn đuổi tới ra tay với Mạc lão.

"Càn khôn thể luyện, âm dương đảo điên, khởi." Thân hình của Mạc Tuấn nổi lên các hoa văn, mặc dù chỉ khởi động tầng thứ nhất thôi nhưng tu vi hắn quá thấp nên phải tốc chiến tốc thắng, sau khi khởi động luyện thể quyết sức lực và pháp lực tràn đầy.

"Phong trảm." Mạc Tuấn hét lên một tiếng xuất ra phong đao quét tới Mạc lão.

Mạc lão thấy khí tức của Mạc Tuấn tăng lên còn sử dụng được nội khí chưởng xuất ra ngoài chỉ có tông sư mới có, thì lão ta sắc mặt đại biến, đành dùng hai tay đỡ một đòn của Mạc Tuấn.

Lão ta sau khi đỡ đòn của Mạc Tuấn thì lui về phía sau thổ huyết, không ngờ tên tiểu tử này lại có thể kích hoạt sức chiến đấu hung mãnh như vậy, nhất định là dùng thuốc kích phát tiềm lực trong thời gian ngắn, phải mau chóng chạy trốn nếu hắn ta còn tung vài chưởng thì lão cũng khó mà giữ được mạng.

"Hừ, chỉ dùng thuốc kích thích tăng tiềm lực trong thời gian ngắn, hết thời gian người cũng sẽ phải chết." Lão ta cũng từng thấy qua một số thuốc tăng sức mạnh trong thời gian ngắn mà nói.

Mạc Tuấn tiếp tục nhảy lên dùng một cước đạp tới, lão ta chỉ thủ chứ không phản kích nhằm kéo dài thời gian.
 
Chỉnh sửa cuối:
1,265 ❤︎ Bài viết: 267 Tìm chủ đề
Chương 21: Thu phục Tống Viễn Văn.​



Đạp xong một cước thì lộn nhào một vòng dùng vài viên đạn bắn đi Tống Viễn Văn và sử dụng cả phong đao trảm tới Mạc lão, Mạc lão chỉ có thể phòng thủ ốc cũng không mang nổi mình ốc nên không có cách nào giúp Tống Viễn Văn đỡ đạn.

Tống Viễn Văn thì cắm đầu chạy bị hai viên đạn xẹt qua chân, làm cho hắn ta bị té lộn nhào ra, làm cho hắn khiếp sợ là chân hắn không đi được nữa, như vậy là chỉ chờ chết, vẻ mặt của hắn bây giờ rất sợ hãi.

Mạc Tuấn sau khi xuất phong đao ra thì vẫn còn dư lực vừa đáp xuống mặt đất liền một chưởng tới.

Mạc lão lại ăn thêm một phát phong đao làm cho lão ta thổ huyết, thân thể đã trọng thương khá nặng, lão ta chỉ biết nếu ăn thêm một phát lão nhất định không đỡ nổi, nội khí của lão đã bị đánh tới tán loạn cả lên.

"Ngươi không thể giết ta, nếu ngươi giết ta Tống gia sẽ không tha cho ngươi đâu." Mạc lão chỉ đành bất chấp uy hiếp nói.

Mạc Tuấn không nói gì vẫn một chưởng đập tới, Mạc lão sợ hãi, xem ra kẻ này muốn diệt tận gốc.

Mạc lão đành phải dùng hai tay đỡ, nhưng khi chạm tới lão ta cũng chống đỡ hết nổi làm cho lão ta chết luôn, dù sao lão ta cũng đã già rồi không còn nhiều khí huyết như Mạc Tuấn.

Tống Viễn Văn thấy Mạc lão chết thì sợ hết hồn nói: "Chỉ cần anh tha cho tôi, anh muốn gì tôi cũng đồng ý, đúng rồi tôi có một số bảo vật nếu anh cần thì tôi sẽ cho anh, anh chỉ cần tha mạng cho tôi là được."

"Mày không có tư cách ra điều kiện với tao, mày nói mày có bảo vật, ở đâu để tao dẫn mày cùng đi lấy." Mạc Tuấn giọng bình tĩnh nói.

Mạc Tuấn sử dụng hỏa thuật bắn vào các thi thể cả tro cũng không còn, Tống Viễn Văn thấy thế sợ tới nỗi chỉ biết làm theo, mong hắn ta tha một mạng, sau này tuyệt không còn dám trở về đây nữa, hiện tại hắn ta cũng cảm nhận được tử vong, lúc trước toàn là hắn chơi chết kẻ khác, không ngờ bây giờ hắn lại bị kẻ khác làm cho thê thảm tới như vậy, hắn bây giờ mới biết cái gì là sợ hãi.

Mạc Tuấn xách Tổng Viễn Văn tới chỗ đã chỉ, luyện thể quyết đã hết thời gian nên cũng đã trở lại bình thường, thân thể có chút suy yếu, dù sao tu vi cũng còn thấp không thể chống trụ nổi công pháp cao cấp được.

Mặc dù có chút suy yếu nhưng đối phó Tống Viễn Văn đang trọng thương thì vẫn còn dư sức.

Vừa tới chỗ thì Mạc Tuấn dùng thần thức quét, đây là một trang viên có hơn chục tên hộ vệ đa số đều là những người hộ vệ của Tống gia, Tống gia cũng như Mạc gia đều có huy hiệu riêng, là có thể biết Tống gia cũng thực lực vô cùng hùng hậu.

Khi Mạc Tuấn đi tới trước cửa thì mấy hộ vệ kia cầm súng lên, vì Mạc Tuấn lôi kéo Tống Thiếu Văn như một con chó.

"Đừng bắn." Tống Thiếu văn sợ hãi nói, hắn sợ chọc giận tên ác ma này sẽ xử lí gã luôn.

"Các ngươi mau tránh đường để Mạc thiếu vào." Tống Thiếu Văn nói tiếp để tránh gây ra hậu quả lớn hơn.

Mạc Tuấn nhìn tên Tống Thiếu Văn biết điều như thế, hắn định thu tên này làm tiểu đệ, dù sao Tống gia và Mạc gia đều là đại gia tộc nếu có một kẻ là thủ hạ của tống gia thì hắn cũng có được nhiều tin tức hơn, tìm kiếm được nhiều dược liệu hơn để tăng thêm thực lực, như thế sẽ tiết kiệm được rất nhiều thời gian.

Khi kéo Tống Thiếu Văn tới chỗ hắn, đúng là có một chút bảo vật như nhân tam hoa, xem ra Hoàng gia muốn lấy lòng Tống gia nên tặng cho Tống Thiếu Văn.

Không cần Tống Thiếu Văn chỉ hắn đi tìm được hết các bảo vật của Tống Thiếu Văn, điều này càng làm cho Tống Thiếu Văn càng sợ thêm, không ngồ có một số thứ cất ở chỗ bí mật cũng bị lôi ra người này thật không thể đánh giá theo lẽ thường, nó cũng giống như là ngươi có bí mật gì ta đều biết hết vậy.

"Ngươi có nguyện ý làm con chó của ta không." Mạc Tuấn sau khi lấy một số thứ hắn cần dùng ra thì còn lại trả về chỗ cũ và nói.

"Nguyện ý, nguyện ý." Tống Viễn Văn gấp gáp nói vì muốn sống chỉ có thể đồng ý.

"Tốt, tao không nói suông tao sẽ yểm cho mày một loại nguyền rủa nếu mày dám phản bội tao cả nhà của mày gia tộc đều sẽ chết." Mạc Tuấn nói xong sau đó thi triển pháp chú một loại khí màu tím lập tức chui vào người của Tống Viễn Văn.

Tống Viễn Văn chỉ cảm giác một luồng khí lạnh xông vào người, cảm giác nếu hắn có ý nghĩ tà ác với Mạc Tuấn thì sẽ đau đớn vô cùng, sống như sống chết của hắn nằm trong một ý niệm của Mạc Tuấn vậy.

Mạc Tuấn thi pháp khống linh tru thân chú xong sắc mặt trắng bệch tới đáng sợ, hôm nay hắn đã thi triển hết pháp thuật, nếu gặp một tên nội kình cảnh quả thật là hắn không địch lại.

"Tốt, rồi tao đã thi triển xong, mày bây giờ có chức vị gì ở Tống gia nói đi, tao sẽ giúp mày làm gia chủ Tống gia, để mày có đủ quyền lực giúp tao đi làm vài việc." Mạc Tuấn hỏi hết xem Tống Viễn Văn có bao nhiêu quyền lực tại Tống gia.

"Tôi hiện tại chỉ là một trong ba người cạnh tranh Tống gia, hiện tại Mạc lão ủng hộ tôi đã chết nhất định quyền lực sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng." Tống Viễn Văn nói sự thật, dù sao ở Tống gia người như Mạc lão cũng không nhiều.
 
1,265 ❤︎ Bài viết: 267 Tìm chủ đề
Chương 22: Khương Tiểu Linh cũng muốn tu luyện.​


"Hiện tại ta cho ngươi một công pháp nhưng nếu dám truyền cho người khác người sẽ chết, nên hiện tại ngươi phải tu luyện công pháp này, sau này thành tựu của ngươi sẽ ở trên Mạc lão." Mạc Tuấn nói.

Mạc Tuấn cũng biết nếu chỉ uy hiếp còn chưa đủ chỉ cần một kẻ mạnh hơn giải được nguyền rủa hứa hẹn gì đó kẻ này cũng sẽ phản bội, nên muốn thuộc hạ trung thành phải uy bức còn phải có lợi dụ.

Tống Viễn Văn nghe tới thế thì hai mắt tỏa sáng thành tựu vượt xa Mạc lão thì nhất định địa vị của hắn cũng sẽ cao hơn, nếu hắn trở thành gia chủ Tống gia thì càng tốt hắn thích quyền lực và muốn làm người nắm quyền trong gia tộc, hiện tại tuy gặp họa nhưng sao lại biết đó không phải phúc chứ.

"Vâng." Nên Tống Viễn Văn cam tâm tình nguyện nói.

Mạc Tuấn ghi lại một công pháp luyện khí tầng ba cho hắn, sau đó dặn dò hắn điều đồng người xử lí mỏ khoáng hiếm, còn dặn thêm nếu thấy viên đá không tinh thạch lập tức phải để lại cho hắn còn một số dược liệu, hắn ghi ra miêu tả các loại dược liệu nếu thấy thì lập tức đưa tới nhà hắn, và đảm bảo chỉ cần Tống Thiếu Văn lằm tốt thì sẽ cho hắn tăng lên thực lực, sau đó lấy luyện khí đan ra cho hắn để cho Tống Thiếu Văn có một chút thực lực đối phó tình huống của Tống gia.

Sau khi giao phó nhiệm vụ cho Tống Thiếu Văn thì Mạc Tuấn trở về nhà, hiện tại dù hắn không bị thương nhưng đã sử dụng hết chân khí.

Về tới nhà thấy Khương Tiểu Linh vẫn đang sắp xếp lại đồ đạc, Mạc Tuấn thấy thề thì qua giúp một tay, sau khi dọn xong.

"Hôm nay xin lỗi anh, tôi không nên gây ra những phiền phức này cho anh, Tống Thiếu Văn là thiếu gia Tống gia, hắn ta ăn thiệt thòi lần này nhất định sau này sẽ kiếm anh phiền phức, hay là chúng ta dọn đi chỗ khác.." Khương Tiểu Linh lo lắng nói.

"Có cho hắn mười lá gan hắn cũng không còn dám tới đây gây rối." Mạc Tuấn mỉm cười nói.

"Thật, thật không..." Khương Tiểu Linh nghi hoặc hỏi.

"Nhưng anh cũng rất giỏi, anh học võ công gì vậy có thể dạy em không, em thấy võ công của anh rất là lợi hại, ở gia tộc em võ công chỉ truyền cho nam không truyền nữ trừ khi thiên phú của người đó thật sự xuất chúng, nếu không cả đời cũng chỉ là người bình thường, em thấy rất nhiều người đều luyện võ đạt tới võ sĩ, có phải anh đã đạt tới võ sư không ?" Khương Tiểu Linh vẫn hỏi về cảnh giới của Mạc Tuấn, tuy không biết những người đó bao nhiêu lợi hại, chỉ biết rõ là lợi hại hơn lớp trẻ của Khương gia, Khương gia người đạt tới võ sư ít nhất cũng gần ba mươi tuổi.

"Cái này, ta cũng không biết mình đạt tới cảnh giới nào, nhưng em có thể hiểu rõ là lợi hại hơn võ sư một chút ." Mạc Tuấn từ chối cho ý kiến nói.

"Vậy anh hãy dạy cho em được chứ!" Khương Tiểu Linh nhìn Mạc Tuấn với ánh mắt long lanh nói.

"Haiz, được rồi." Mạc Tuấn thấy thế liền khá đau đầu đành phải đồng ý.

Mạc Tuấn đành dạy khẩu quyết luyện khí cho Khương Tiểu Linh.

Khương Tiểu Linh nghe xong thì cô hoài sinh nhân sinh luôn, dù sao cũng đâu phải thế giới tu tiên đâu mà còn tu luyện khẩu quyết ngồi thiền nữa.

"Đây là cách tu luyện, em muốn tu luyện thì tu luyện không muốn tu luyện thì thôi." Thấy ánh mắt hoài nghi của Khương Tiểu Linh đành phải nói.

Nói xong thì vào nhà khôi phục chân khí, khôi phục xong chân khí cũng đã tới đêm khuya hắn liền chế tạo hai cái nhẫn trữ vật, với thực lực trước mắt thì hắn chỉ có thể chế tạo chiếc nhẫn lớn với 20 mét vuông, nó lớn như một căn phòng lớn, nhưng so với nhẫn trữ vật ở tu tiên giới thì kém quá nhiều.

Đêm đã khuya hắn vừa luyện chế xong thì cảm giác đói bụng ập tới, cả ngày nay hắn ta đều là tiêu hao chân khí giết người còn luyện chế và hồi phục chân khí, bây giờ mới nhớ ra chưa ăn gì.

Mạc Tuấn ra nhà bếp xem còn có cái gì có thể ăn không, kết quả là còn có một phần cơm mà Khương Tiểu Linh chuẩn bị cho hắn, hắn không ngờ Khương Tiểu Linh quan tâm hắn như thế, nhớ lại tu chân giới toàn chém chém giết giết, cho dù là người quan tâm tới mình cũng chỉ là những người nói bằng miệng, hắn ta trong long bây giờ cảm thấy ấm áp vô cùng.

Sau khi ăn xong qua tới phòng của Khương Tiểu Linh thấy cô ngủ say rồi, sau đó đi tới chỗ giường vuốt mặt của Khương Tiểu Linh, thầm nghĩ cô ấy cũng khá xinh đẹp sau này sẽ không để cho ai ức hiếp cô.

Trời sáng Khương Tiểu Linh thấy Mạc Tuấn ngồi thiền bên cạnh cô, mà cô lại lấy đùi hắn làm gối, mặt của Khương Tiểu Linh đỏ lên, sau đó dậy đi làm đồ ăn cho hắn.

Cả đêm Mạc Tuấn ngồi vận chuyển công pháp khôi phục chân khí, do hắn tối qua bị Khương Tiểu Linh nắm chặt hắn đành ngồi vận chuyển công pháp tu luyện.

"Dạo này anh đi đâu vậy, hôm qua có một công ty dược phẩm huyền hoa tới kiếm anh đấy, nói là tiền đã chuyển vào tài khoản anh, còn nói công ty họ đang gặp rắc rối với Châu gia, cần anh tới hỗ trợ." Khương Tiểu Linh hôm qua xảy ra nhiều chuyện nhất thời không nhớ chuyện này, quên nói cho Mạc Tuấn.
 
Chỉnh sửa cuối:
1,265 ❤︎ Bài viết: 267 Tìm chủ đề
Chương 23: Giải quyết mối lo của công ty dược phẩm huyền hoa.​



Mạc Tuấn nghe thấy thế thì vội xem điện thoại hôm qua quên sạc pin mất tiêu, đành phải cắm sạc một lát, sau một lát đi tới công ty dược phẩm huyền hoa.

Khi tới đó thì có gọi điện cho Trác Tiểu Linh.

Trác Tiểu Linh nghe được điện thoại của Mạc Tuấn vui vẻ nói: "Anh Mạc, hôm qua không gọi được cho anh, nên tôi gọi người chuyển lời giúp anh, không ngờ anh không có ở nhà, hiện tại công ty chúng tôi đang gặp một vấn đề, bọn chúng là một đàn em của xã hội đen, bởi vì thấy chúng tôi có doanh thu cao ngất ngường từ sản phẩm của anh đã cho, bọn chúng hàng ngày đều tới quấy rối, kể cả có cho tiền bọn chúng nhưng bọn chũng vẫn không thỏa mãn." Trác Tiểu Linh nêu rõ tình hình cho Mạc Tuấn.

"Không cần gấp chúng ta gặp nhau đã tôi đang ở dưới công ty của cô." Mạc Tuấn nói.

Trác Tiểu Linh nghe thế thì vội vàng sắp xếp người đưa Mạc Tuấn lên phòng khách của công ty bàn bạc.

Khi lên tới nơi có Trác Tiểu Linh và cả cô trợ lý kia, sau khi ngồi xuống ghế.

"Bọn chúng khi nào đến, có tra ra được thế lực sau lưng chúng giở trò không." Mạc Tuấn vào thẳng vấn đề hỏi.

"Chúng tôi đã tra ra kẻ gây sự tên a hổ, thế lực đứng sau lưng họ rất có thể là Châu gia." Trác Tiểu Linh ngưng trọng nói.

"Bọn họ khi nào sẽ tới đây gây chuyện?" Mạc Tuấn hỏi.

"Khoảng hai ngày bọn họ tới một lần, hôm nay họ có thể sẽ tới." Trác Tiểu Linh nói.

"Chủ tịch, chủ tịch bọn gây chuyện tới gây chuyện nữa rồi." một nhân viên hốt hoảng chạy tới gấp giọng nói.

"Bọn họ tới rồi chúng ta tới xem sao, xem bọn chúng hiện tại đang muốn làm gì." Mạc Tuấn giọng bình tĩnh nói.

"Hôm nay bọn bây phải nộp phí bảo kê cho tụi tao, không thì tụi tao không để yên đâu." Một người mặt xẹo hung ác nói.

"Hắc hắc... nghe nói Trác Tiểu Linh tiểu thư rất xinh đẹp hay là mau gọi chủ tịch của mấy người tới cùng chúng ta vui đùa vui đùa, có khi hôm nay tâm trạng tôi vui lại bỏ qua đấy." Một tên đầu hói vẻ mặt khá biến thái chảy nước miếng nói.

"Đại ca chủ tịch Trác của công ty này muốn dáng có dáng lại xinh đẹp nữa lát nữa đại ca có làm, thì nhớ đến cho tụi emm hưởng một chút nhé hắc hắc..." Một tên đàn em khác thèm muốn nói.

"Được, tao sẽ làm trước cho xong sẽ tới tụi mày ha..ha..ha.." Tên đại ca cười dâm uế nói.

Bọn côn đồ có đến chục người bọn họ vừa nói vừa cầm gậy đe dọa các nhân viên bảo vệ làm cho họ cũng rất sợ hãi, dù sao họ cũng là làm ăn chân chính, đụng tới các côn đồ và xã hội đen thì bọn họ cũng không dám làm gì.

Mạc Tuấn và Trác Tiểu Linh nhóm người vừa xuống tới thì nghe tiếng cười xuồng xã của đám côn đồ này, bọn họ nói chuyện giống như ở chỗ này không có người, làm cho Trác Tiểu Linh cũng sắc mặt vô cùng khó coi, bọn họ còn lôi tên của cô ra đùa bỡn.

"Bọn cuồng đồ từ đâu đến nói nghe xem các người có hậu thuẫn cứng rắn gì, mà dám ở đây ngông cuồng." Mạc Tuấn cười lạnh hỏi.

"Ngươi là kẻ nào của công ty dược phẩm huyền hoa vậy, dám càn rỡ trước mặt tao mày chán sống rồi à." Tên đại ca kia cười lạnh nói.

"Đại ca chắc hắn là kẻ vô danh tiểu tốt muốn làm anh hùng cứu mĩ nhân đấy, bên cạnh hắn hình như là Trác Tiểu Linh mà mọi người thường hay nói đấy, lời đồn nói rất xinh đẹp, không ngờ người thật còn xinh đẹp hơn lời đồn đấy." Một tên đàn em thèm thuồng nhìn Trác Tiểu Linh xinh đẹp nói.

"Một người đẹp như chủ tịch Trác còn chưa nói chuyện, mà một tên tiểu tử còn hôi sữa lại dám lên tiếng đúng là không coi ai ra gì mà." Một tên đàn em cũng cười lạnh nói.

"Đại ca tên yếu ớt này để cho em xử lí, em sẽ cho hắn ta một bài học nhớ đời, cái gì không nên nói thì đừng nói." Một tên đàn em muốn chứng tỏ và nịnh nọt đại ca kia nói.

Tên kia cầm gậy xông lại đang định đánh vào tay của Mạc Tuấn, chỉ thấy Mạc Tuấn xuất hiện trước mặt tên đàn em đó một cái tát giáng xuống, tên đàn em kia chưa kịp phản ứng đã bay tới cái thùng rác, tất cả mọi người lúc này im lặng vô cùng nhìn Mạc Tuấn.

Sau một lúc thì thằng đại ca bảo: " Tất cả anh em xông lên đập chết nó, dám đánh người của chúng ta đúng là một tên chán sống rồi."

Các đàn em khác nghe đại ca nói thế thì xông lên, người cầm gậy người cầm ống tuýp xông tới, Mạc Tuấn sắc mặt bình tĩnh đi tới đánh cho mỗi người một cú làm cho côn đồ mặt mũi bầm dập ngã xuống đất lăn lộn, Mạc Tuấn hoàn thành đánh bọn họ chỉ trong hai giây, nên tên đại ca giờ mới kịp phản ứng.

"Ngươi có phải là người của Châu gia không?" Mạc Tuấn nhìn thẳng dùng mê hoặc để hỏi.

"Đúng vậy, Châu gia muốn có được phương pháp làm thuốc của công ty dượng phẩm huyền hoa, nên phái chúng tôi tới quấy rối." Tên đại ca nói hết.
 
Chỉnh sửa cuối:
1,265 ❤︎ Bài viết: 267 Tìm chủ đề
Chương 24: Diệt Châu gia.​



"Mau dẫn ta đên Châu gia." Mạc Tuấn ánh mắt lóe lên sát khí nói, chỉ có huyết tẩy Châu gia thì kẻ khác mới sợ hãi.

"Các cô ở đây làm việc bình thường, còn những chuyện khác tôi tới xử lí." Mạc Tuấn nói.

Châu gia cũng là một gia tộc xã hội đen đứng thứ hai sau Đường gia, thế lực cũng khá hùng hậu.

Nửa tiếng sau tới Châu gia tên đại ca đi tới cổng bị vệ sĩ chặn lại: "Lưu Tuấn nhiệm vụ của mày chưa xong mà dám quay lại đây, mày có phải là ngứa đòn không..."

Tên này chưa nói xong thì bị Mạc Tuấn một tát cho hắn bay vào thùng rác.

Mọi người nhìn thấy thế liền lập tức biết có người dám tới Châu gia gây sự một quản gia dùng đồ bắn lên tín hiệu màu đỏ.
Chỉ sau một lát Châu gia cũng tập hợp được mấy trăm người cầm gậy có cầm súng có, tất cả đều chạy tới chỗ bắn tín hiệu.

Một ông trung niên cầm đầu lên tiếng: "Ngươi là ai tại sao tới đây đánh người của Châu gia." Ông ta nói mặc dù khách khí nhưng vẫn mang theo một tia chất vấn.

"Ông là người có thể nói chuyện ở Châu gia?" Mạc Tuấn giọng bình tĩnh nói.

Châu Man thấy Mạc Tuấn vẫn bình tĩnh trước trận thế của mình, thì biết kẻ tới không tầm thường.

"Đúng vậy, tôi là Châu Man gia chủ của Châu gia, ngươi là ai tại sao muốn tới Châu gia đánh người." Châu Man vẫn bình tĩnh đáp.

"Tại sao các ngươi lại nhắm tới công ty dược phẩm huyền hoa? Tôi sẽ cho Châu gia các người một cơ hội nếu thuần phục với ta thì ta sẽ không tính toán, còn không các người sẽ đối mặt diệt tộc đại họa." Mạc Tuấn giọng điệu chất vấn hỏi và sau đó uy hiếp.


Châu Man nghe thế liền biết hóa ra tên này đứng sau công ty đó của Trác gia nhưng Trác gia chỉ là một gia tộc kinh doanh nhỏ sao có thể so với Châu gia, đã vậy tên này quá kiêu ngạo không coi Châu gia ra gì nhất định là lâu rồi không tắm máu, bây giờ phải tắm máu của Trác gia mới có thể uy hiếp gia tộc khác, nếu không gia tộc nào cũng có thể cưỡi lên đầu mình.

"Hóa ra chỉ là một tên Trác gia mời tới, chỉ là tôm tép nhãi nhép lên xử nó cho tao." Châu Man nghe thế thì ra lệnh giết người.

Có vài tên cầm súng bắn còn lại đều đứng im, tiếng súng nổ xong thì Mạc Tuấn chỉ dùng tay không tiếp đạn, sau đó ném đạn quay về những kẻ bắn, những người bắn đều chết, chỉ sau mười giây bọn họ lại chết sáu người.

"Cái gì tay không bắt đạn, là nội kình cảnh trung cấp trở lên đấy, mau dùng aka hỏa lực mạnh hơn bắn chết nó cho tao." Châu Man phân tích và phán đoán ra lệnh tiếp.

Những người cầm aka bắn liên tục Mạc Tuấn, Mạc Tuấn chỉ tạo ra kết giới nhỏ để chặn đạn và sau đó ném đạn lại, Châu Man thấy càng lúc càng nhiều người chết thì càng sợ hãi, cuối cùng hắn đắc tội với kẻ nào vậy không lẽ là nội kình đỉnh cao hay sao.

Châu gia hôm nay bị Mạc Tuấn đánh tới mức thảm bại làm cho chết hơn gần hai trăm người, có thể nói đây là đối với Châu gia đả kích nặng nề nhất, chính Châu Man cũng trúng đạn, nhưng chỉ bị thương ở chân, tất cả mọi người đều ngừng bắn rồi chỉ trong một phút mà số người chết lên đến gần hai trăm người, nghe cũng rất rợn người.

Lần này Châu gia đá trúng thiết bản rồi, hôm nay đã tổn thất thảm trọng sau này càng khó mà vươn lên nổi, Tên đại ca kia sợ tè ra quần nhìn một màn trước mắt hắn ta sợ hết hồn.

Mạc Tuấn bước tới dùng thuật mê hoặc hỏi: "Có phải có kẻ thuê các ngươi tới phá đám cuộc làm ăn ở công ty huyền hoa không?"

"Không, do tôi rất muốn lấy được phối phương của công ty đó để làm giàu, chỉ cần có được phối phương chúng tôi rất nhất sẽ thúc đẩy thị trường làm giàu nhanh hơn." Châu Man ngơ ngác nói hết sự thật ra.

"Tốt, ngươi đã muốn tìm cái chết thì ta sẽ thành toàn cho các ngươi." Mạc Tuấn giọng điệu lãnh lẽo nói.

Những người khác thấy tình hình không ổn liền rời đi, Mạc Tuấn đại khai sát giới tại Châu gia.

sau nửa tiếng Châu gia chỉ còn một đống hoan tàn, Mạc Tuấn cũng biết diệt cỏ phải diệt tận gốc nếu không sau này hậu hoạn vô tận, sau khi Châu Man chết Mạc Tuấn sử dụng tru thân chú hồn thuật chỉ cần là dòng họ ba đời đều sẽ bị giết hết, ở tu chân giới đều rất hay sử dụng những loại thuật tà ác này vì tránh việc bị trả thù, sau khi dùng thuật này xong tất cả Châu gia ba đời đều đột tử tại chỗ.

Mạc Tuấn sau khi giải quyết xong thì gọi cho Trác Tiểu Linh nói sự việc đã giải quyết xong, sau đó gọi cho Tống Viễn Văn để hợp tác và cùng nhau liên kết, ít nhất công ty của Trác Tiểu Linh hợp tác với Tống Viễn Văn sẽ kiếm được nhiều tiền hơn và còn đảm bảo không bị kẻ khác quấy rầy.

Mạc Tuấn xử lý xong thì mau chóng trở lại nhà, vừa trở lại nhà thì gặp một đống người đang trêu ghẹo Khương Tiểu Linh.

Mạc Tuấn thấy bọn họ đang muốn bắt Khương Tiểu Linh thì nhanh chóng đi tới đem Khương Tiểu Linh ở sau lưng bảo vệ.

"Các ngươi là ai, tại sao ở nhà tôi trêu ghẹo vợ tôi hả? là ai cho các ngươi lá gan đó?" Mạc Tuấn vừa xử lý xong chuyện của Châu gia sát khí mạnh mẽ nói.

 
Last edited by a moderator:
1,265 ❤︎ Bài viết: 267 Tìm chủ đề
Chương 25: Dạy dỗ đàn em của Hoàng thiếu.​


"Nói cho người biết không phải không được, bọn tao là người của Hoàng Thiếu, Hoàng thiếu nói nhìn trúng vợ mày nên cho tụi tao tới mang người đi, biết điều thì hãy mau chóng cút về nhà đi, nếu không thì tụi tao đánh gãy chân mày đấy, tiền này mày cầm Hoàng thiếu chơi vợ mày vui vẻ thì đó là số may ba đờ của mày đấy."

Tên cầm đầu có mái tóc vàng mặt điển trai nói sau đó cầm một chút tiền vứt vào người của Mạc Tuấn.

"Em, đã xảy ra chuyện gì." Mạc Tuấn không nhìn tên đó mà hỏi thẳng Khương Tiểu Linh.

"Hồi nãy có một tên thiếu gia thấy em xinh đẹp nên gọi người tới muốn mời em đi chỗ Hoàng thiếu gì đó chơi, em không đi bọn họ dự tính bắt em đi đấy." Khương Tiểu Linh nói sơ lược lại chuyện này.

Mạc Tuấn cũng không ngờ vừa thịt xong Châu gia bây giờ lại xuất hiện Hoàng gia, cứ thế chắc hắn cũng phải mệt chết.

"Các ngưới cút đi, hoặc chờ tao đánh một trận rồi mới cút." Mạc Tuấn ánh mắt lạnh lẽo nói, hắn cũng không quen nhìn các nhị thế tổ thích bắt người kẻ yếu.

"Hừ, đúng là một kẻ không biết điều thiếu gia của tao nhìn trúng vợ mày, mày nên vinh hạnh mới đúng, vậy mà còn dám phản kháng, đúng là không biết chữ chết là như thế nào." Tên cầm đầu kia cười lạnh nói.

Sau đó tên kia ám chỉ cho mấy đàn em đô con tới đánh Mạc Tuấn, Mạc Tuấn chỉ hừ lạnh đánh cho các đàn em một trận đau đớn, tên cầm đầu cũng sợ quá nên muốn chuồng đi thì bị gọi lại.

"Tao chưa cho mày đi, mày dám đi sao, hồi nãy mày nói sao nhỉ, đánh gãy chân tao phải không, nếu mày đã thích thì để tao cho mày trải nghiệm cảm giác đó nhé." Mạc Tuấn nhìn hắn mỉm cười nói.

"Không, xin anh tha cho tôi, tôi cũng chỉ là người làm theo lệnh của Hoàng thiếu mà thôi." Tên kia sợ quá chỉ có thể đẩy hết tội lỗi cho Hoàng thiếu.

"Đã dám nói ra những lời như thế phải chịu trách nhiệm lời nói của mình." Mạc Tuấn đi tới đạp gãy hai chân của gã làm cho gã thét chói tai sau đó bị đánh ngất đi.

"Mau mang tên này về và nói cho Hoàng thiếu của các người nếu còn chọc ta, thì Châu gia chính là kết cục kế tiếp của Hoàng gia đấy." Mạc Tuấn giọng bình tĩnh nói.

"Vâng , vâng." Mấy tên đàn em kia bị đánh bầm dập nói, sau đó ôm theo tên kia mà đi.

"Em không sao chứ?" Mạc Tuấn hỏi thăm Khương Tiểu Linh.

"Em không sao." Khương Tiểu Linh mặt đỏ lên nói.

Trong suy nghĩ của cô lúc trước nghe đồn Mạc Tuấn và Mạc Tuấn hiện tại vô cùng khác nhau, ít nhất hiện tại cô luôn được Mạc Tuấn bảo vệ, cô phải tu luyện để có thể giúp được Mạc Tuấn, không thể để mỗi lần đều là gánh nặng cho anh ấy được.

"Cái gì? Các ngươi nói cho ta biết tại sao người của chúng ta ở dãy núi kia gần như toàn quân bị diệt." Mạc Kinh vô cùng tức giận nói.

"Thiếu gia tôi nghe nói là có cường địch xuất hiện, hình như là thành phố D tấn công chúng ta, làm cho chúng ta tổn thất vô cùng nặng nề, chỉ sợ địa vị của ngài rất có khả năng bị dao động." Tên trợ lí lau mồ hôi lạnh nói.

"Há chỉ là dao động, lần này tổn thất hơn trăm người dù không dao động căn cơ của Mạc gia nhưng cũng dao động lòng người rồi, vì sợ chúng ta phái ra người hi sinh, hiện tại Mạc Ân đang tìm cách để hạ bệ ta đấy." Mạc Kinh ánh mắt lạnh lẽo nói.

"Xem ra lần này phải nói ra chuyện mỏ khoáng với gia tộc, để gia tộc có sự chuẩn bị tốt." Mạc Kinh ngừng một lúc lại nói.

"Vâng, thiếu gia." Tên trợ lí nói.

Sau đó hai người bàn bạc cách để đối phó người trong gia tộc cùng với các kế sách tiếp theo.

Sau vài ngày Mạc Tuấn vừa tu luyện, vừa luyện chế dược hoàn, hiện tại dược hoàn với hắn tác dụng đã rất nhỏ bé nên nhất định phải tìm ra tài nguyên khác để tu luyện, xem ra lần này phải tới Đường gia một chuyến.

Mạc Tuấn đi tới Đường gia để có thể nắm được một số tin tức.
Khi tới Đường gia thì không khí trầm nặng vô cùng, Mạc Tuấn đành phải hỏi thăm.

"Anh bạn Đường gia xảy ra đại sự gì vậy." Mạc Tuấn hỏi một người của Đường gia.

"Anh không biết sao mấy ngày trước có người diệt cả Châu gia, còn có nghe nói khu mỏ phía bắc gặp sự cố trừ đả kích của thành phố D còn có mấy gia tộc hùng mạnh tham gia vào, nghe nói đều tới từ thành phố S, hiện tại các gia tộc mạnh đang chia chác lợi ích, Đường gia và các gia tộc khác ở thành phố Z đều bị đánh tới tổn thất nặng nề, nên hiện tại Đường gia không còn dám phố trương như lúc trước." Một người có vẻ nhiều chuyện chỉ thì thầm nói cho Mạc Tuấn.

"Không ngờ lại có chuyện như thế." Mạc Tuấn trầm ngâm nói.

"Hiện tại cảnh sát đang điều tra hung thủ làm diệt tộc của Châu gia, tôi chỉ nghe ngói có liên quan đến công ty dược phẩm huyền hoa thuê sát thủ, nhưng lại không có chứng cứ nào, hiện tại chỉ có thể nhìn thôi." Tên kia còn nói vụ việc liên quan.

Mạc Tuấn thầm nghĩ ta quên mất hiện tại đang ở trái đất một tinh cầu pháp trị, xem ra lần này làm ra động tĩnh có chút lớn rồi, lần này cảnh sát vào cuộc đang điều tra, hầu hết những người có mặt ở đó đều nhận ra ta, nhưng mà nếu họ cùng một lời khai mà nói khả năng liên lụy đến công ty Trác Tiểu Linh, để ta tới đồn cảnh sát xem sao.
 
Chỉnh sửa cuối:
1,265 ❤︎ Bài viết: 267 Tìm chủ đề
Chương 26: Tới đồn cảnh sát.​



Mạc Tuấn đi tới đồn cảnh sát, khi vào đồn cảnh sát xong thì nói: "Tôi muốn gặp cục trưởng cảnh sát."

Bọn cảnh sát cũng ngây người, người bình thường ai mà lại vào đồn cảnh sát nói gặp cục trưởng cảnh sát cơ chứ.

"Anh tới đây với mục đích là gì?" một nữ cảnh sát nói.

"Mục đích của tôi là tìm cục trưởng có việc cần thương lượng." Mạc Tuấn nói thẳng vấn đề.

"Được rồi, đợi lát chúng tôi thông báo ngay." Một cảnh sát cũng nói, dù sao đôi khi gặp được mấy tên nhị thế tổ họ cũng rất sợ bị mất việc.

Mạc Tuấn được mời vào một phòng riêng chờ mười lăm phút sau thì một ông béo mặc đồ cảnh sát vào phòng.

"Nghe nói cậu đang tìm tôi, mặt của cậu trông rất quen, hình như là Mạc Tuấn của Mạc gia đúng không." Tên cảnh sát mập nói ra lai lịch của Mạc Tuấn, dù sao Mạc Tuấn cũng là người của Mạc gia dù bị đuổi rồi vẫn không nên đắc tội.

"Đúng vậy, tôi là Mạc Tuấn nhưng không phải của Mạc gia, hiện tại tôi và Mạc gia đã cắt đứt liên hệ, tôi tới tìm ông là vì việc của Châu gia." Mạc Tuấn cũng không muốn vòng vo đành nói thẳng vấn đề.

"Châu gia mấy hôm trước đã bị diệt, cậu có tin tức gì hay sao?" Ông cảnh sát mập mỉm cười hỏi.

"Đúng, tôi muốn ông phải ngừng điều tra việc của Châu gia." Mạc Tuấn bình tĩnh nói.

"Hả?" Ổng cảnh sát mập kia cũng ngơ mặt ra: "Chuyện này rất khó nếu không cho một cái công đạo cho người dân tôi sợ điều này sẽ rất khó làm, chuyện này cũng không hề đơn giản như mặt ngoài, cấp trên của tôi cũng rất sợ chuyện này là do các môn phái cổ võ giết người do đắc tội họ, nên họ tới diệt môn Châu gia." Tên cảnh sát trưởng nói.

"Còn nữa Châu gia một đống họ hàng thân thích, đều cùng chết một cách quỷ dị, hiện tại đang điều tra ở công ty dược phẩm huyền hoa, xem có mấy loại thuốc như uống vào chết quỷ dị như thế không, bởi vì không điều tra ra được bất kì manh mối nào, chỉ có thể chuẩn bị niêm phong công ty dược phẩm huyền hoa để điều tra." Tên cảnh sát trưởng nói.

"Ông bây giờ không cần điều tra nữa, người là tôi giết, bởi vì Châu gia đắc tội tôi, lý do này đủ chưa, còn về công ty dược phẩm huyền hoa thì nó không liên quan tới chuyện này." Mạc Tuấn giọng vẫn bình tĩnh nói.

"Cái gì?" Ông cảnh sát kiêng kỵ sợ hãi nói.

"Tôi tới nói với ông là để hỏi xem ông có thể giải quyết vụ này không, nếu ông không thể thì tôi sẽ tìm cấp trên của anh để giải quyết, nếu không được thì tôi sẽ tìm người có thể giải quyết được thì thôi." Mạc Tuấn bình tĩnh nói.

Ông cảnh sát trưởng nghe xong thì trầm mặc sau đó nói hết chân tướng ra bởi vì hắn cũng nghe được tất cả người chạy trốn của Châu gia nói đắc tội người nào đó chỉ một người giết tới Châu gia và diệt luôn Châu gia, xem ra có khả năng người trước mắt là người diệt Châu gia, nhưng Châu gia là thế lực nào, chỉ một đồn cảnh sát còn không làm gì được Châu gia, thậm chí đôi lúc Châu gia giết người, đồn cảnh sát còn phải giúp Châu gia chùi đít, nhưng Châu gia có một kẻ là chủ tịch cấp huyện kết hôn với con gái của phó chủ tịch cấp tỉnh, hiện tại đột ngột chết đi và cả Châu gia từ trên xuống đều chết hết, đây quả thực là rất quỷ dị thống kê số người Châu gia chết cũng lên tới vài trăm người, rất nhiều địa phương khác đều có, vụ án chết vài trăm người hầu như là đột tử, hiện tại phó chủ tịch tỉnh kia đang cần kết quả điều tra là kẻ nào, cảnh sát trưởng cũng rất muốn mắt nhắm mắt mở cho qua, nhưng áp lực từ cấp trên chỉ có thể lấy công ty dược phẩm huyền hoa ra xử trí.

Mạc Tuấn nghe xong thì cười lạnh hóa ra là chuyện như vậy, chết nhiều người như vậy nhất định phải có kẻ chịu tội thay.
"Hiện tại ông chỉ cần đưa tôi tới chỗ phó chủ tịch tỉnh, tôi sẽ giải quyết vấn đề." Mạc Tuấn bình tĩnh nói.

Ông cảnh sát do dự bởi vì hắn biết người này một khi là hung thủ, một kẻ hung ác như thế nếu đưa tới phó chủ tịch thì nhất định có khả năng kẻ này lại ra tay, lúc đó chuyện xảy ra sẽ rất lớn, cũng có thể liên lụy đến gã.

Mạc Tuấn nhìn ông cảnh sát trưởng này do dự liền biết hắn sợ bị liên lụy vào dù sao, nếu gã ta dẫn tới thì rất có thể hắn ra chịu tội mưu sát, hắn cũng sợ mình diệt tận gốc giống như Châu gia.

"Nếu ông không thể dẫn tôi đi, thì ông cũng có thể đưa địa chỉ nhà của phó chủ tịch kia." Mạc Tuấn đổi một cách khác để nói.

Ông cảnh sát cũng biết đối với một kẻ hung ác mà nói nếu không nói cho hắn, hắn rất có thể quậy đồn cảnh sát long trời lỡ đất, dù sao gã cũng nghe những người Châu gia đã chạy thoát nói, kẻ này có thể tay không bắt đạn, những người như thế đều là một tông sư đều không sợ chính quyền.

 
1,265 ❤︎ Bài viết: 267 Tìm chủ đề
Chương 27: Phó chủ tịch Cố Vĩnh và Cố Đinh.​



Sau khi tới đồn cảnh sát xong, Mạc Tuấn đi tới nhà của phó chủ tịch kia, thì thấy ông ta đang ở cùng với một người phụ nữ và một đứa con trai khoảng mười lăm tuổi, rất có thể là vợ và con của ông phó chủ tịch kia.

"Ông chính là phó chủ tịch giúp em gái của ông điều tra vụ án của Châu gia sao." Mạc Tuấn bất thình lình xuất hiện ở nhà của ông phó chủ tịch hỏi.

Ông phó chủ tịch đang chơi với con thì giật mình, bởi vì sự đột nhiên xuất hiện của Mạc Tuần làm cho ông ta, biết rằng người tới này không tầm thường, có khả năng là sát thủ được phải tới, xem ra hôm nay mình nhất định không xong rồi.

"Đúng vậy, tôi là phó chủ tịch kia, anh là ai, nếu anh muốn giết tôi thì cứ giết, chỉ cầu anh đừng làm liên lụy đến người nhà của tôi." Ông phó chủ tịch kia mặc dù trong lòng rất sợ hãi nhưng vẫn phải cố tỏ ra bình tĩnh.

"Tôi sẽ không giết ông, nhưng tôi yêu cầu ông phải dùng vụ án của Châu gia, còn nữa công ty dược phẩm huyền hoa thì phải cho họ kinh doanh bình thường." Mạc Tuấn bình tĩnh nói.

"Chuyện này, cũng rất khó đè xuống dư luận bởi vì từ xưa tới nay, dù là các gia tộc cổ võ chỉ có thể giết vài người và chục người, rất dễ dàng ép xuống, nhưng hiện tại vụ án này lên tới mấy trăm người, chuyện này rất khó mà dẹp yên, dù tôi giúp ngài dẹp yên cái chức của tôi cũng sẽ bị mất chức sau đó cũng sẽ có người khác điều tra vụ án đó, dù anh giết tôi thì cũng không khác đâu, nó chỉ khác là người được giao điều tra thôi." Ông phó chủ tịch kia cười khổ nói.

"Công ty dược phẩm huyền hoa ông có thể cho hoạt động bình thường được chứ còn vụ này xem ra tôi sẽ đích thân hỏi thăm, chủ tịch thành phố rồi." Mạc Tuấn nói như ông ta là người của mình.

"Chuyện này, chuyện này.." Ông ta mặt của ông ta buồn khổ nói.

"Chuyện của Châu gia là do tôi làm, nếu vài trăm người chết chưa đủ thì tôi sẽ giết thêm để khi nào vụ này được yên đấy, ông nghĩ sao." Mạc Tuấn giọng bình tĩnh nhìn chằm chằm ông phó chủ tịch kia nói.

Ông phó chủ tịch kia bị nhìn nói như thế thì ông ta sởn cả gai ốc, đây quả thật là không nói đạo lý mà, tên Châu gia chết tiệt, đắc tôi ai không đắc tội, lại đi đắc tội với kẻ hung ác như thế, bây giờ liên lụy đến tôi rồi.

"Anh xem vụ việc này tôi có thể cho công ty đó hoạt động bình thường, nhưng mà về việc ém lại vụ này khá khó khăn, nhưng tôi sẽ cố hết sức." Ông phó chủ tịch kia đổ mồ hôi hột nói.

"Được rồi vụ này tới đây thôi, nhìn thấy con trai ông cũng là một kẻ thích hợp luyện võ, tôi sẽ cho cậu ta làm người dưới trướng tôi ông không có ý kiến gì chứ." Mạc Tuần dùng thần thức quét tới con trai của ông phó chủ tịch kia, thấy kẻ này là thiên linh căn quyết định thu kẻ này làm việc cho mình.

"Vâng, Châu gia thực tế không liên quan đến tôi mấy, bọn họ làm những việc ác kia toàn kêu tôi giúp họ ém lại các vụ kia, nếu không phải e sợ Châu gia thì tôi cũng khong lo lắng như vậy rồi, hiện tại Châu gia bị diệt tuy tốt nhưng vụ án này liên quan cũng khá lớn, muốn ém cũng không dễ dàng gì." Ông phó chủ tịch kia phân tích nói.

"Nếu ngài muốn việc này lắng xuống có thể tìm chủ tịch thành phố Z này, ông ta có quyền lực cao nhất và cũng là người không sợ các gia tộc." Ông phó chủ tịch giúp Mạc Tuấn tìm phương pháp nói.

"Ông tên gì, sau này chỉ cần làm tốt thì sẽ không thiếu lợi ích của ông." Mạc Tuấn biết với chức vị hiện tại của ông ta cũng không dễ gì, dù dọa nạt thế nào ông ta chỉ là sợ hãi, nếu không có lợi ích rất khó để phục người.

"Tôi tên Cố Vĩnh, tôi sẽ cố hết sức làm cho công ty dược phẩm huyền hoa làm việc bình thường trở lại." Ông ta cũng là lão cáo già trước khi chưa có được lợi ích tuyệt không dám nói hoàn toàn.

"Công ty dược phẩm huyền hoa tôi có bốn phần lợi ích của hai sản phẩm mới tôi có thể cho ông hai phần, ông chỉ cần giúp công ty đó trở nên nội trội, lợi ích tuyệt sẽ không nhỏ đâu." Mạc Tuấn sẵn sàng nhường hai phần tiền trong tay mình ra cho ông ta.

"Hai phần sao cảm ơn ngài, vậy tôi xưng hô ngài là gì." Cố Vĩnh lên tiếng hỏi, ông ta biết được công ty dược phẩm huyền hoa do kinh doanh sản phẩm mới, làm cho Châu gia thèm muốn phối phương, xem ra mỗi công ty đều có hậu thuẫn không sai chỉ là chưa biết hậu thuẫn cứng cỡ nào thôi.

"Tôi là Mạc Tuấn." Mạc Tuấn chỉ đơn gian giới thiệu.

"Vâng, Mạc tiên sinh con trai tôi sau này nhờ cậu chăm sóc." Cố Vĩnh cười cười nói.

 
1,265 ❤︎ Bài viết: 267 Tìm chủ đề
Chương 28: Tìm chủ tịch thành phố giải quyết hậu quả Châu gia.​



"Yên tâm đi chuyện của con ông, ông không cần lo lắng, ông chỉ cần làm tốt chuyện của mình là được." Mạc Tuấn mỉm cười nói.

"Được." Cố Vĩnh đáp.

"Con trai mau qua đây cho Mạc tiên sinh xem nào." Cố Vĩnh vẫy tay với con trai, dù sao cũng là một kẻ có thể giết sạch Châu gia tuyệt đối không tầm thường, con trai ông đi theo sau này nhất định sẽ thành được nghiệp lớn.

Con trai Cố Vĩnh đi tới hành lễ nói: "Chào Mạc Tiên sinh con là Cố Đinh, cha mẹ con đều gọi con là Đinh nhi, Mạc tiên sinh có thể gọi con như cha mẹ cũng được á." Cố Đinh mặc dù không biết chuyện gì, nhưng cũng biết người trước mặt nhất định có địa vị rất cao.

"Tốt, Cố Đinh tôi cũng không lớn hơn cậu mấy tuổi cứ gọi thẳng tên tôi Mạc Tuấn là được." Mạc Tuấn nói.

Mạc Tuấn viết một loại công pháp chuyên tu về hệ mộc ghi cho Cố Đinh, rồi dặn dò hắn thu thập các loại dược liệu hiếm có rồi miêu tả trong giấy ghi lại cho Cố Vĩnh.
Sau khi giải quyết vụ của công ty huyền hoa thì Mạc Tuấn đi tới chỗ của chủ tịch thành phố Z.

Chỗ của chủ tịch thành phố Z gần Đường gia nhưng không thuộc Đường gia.

Khi tới chỗ ở của chủ tịch thành phố Z thì thấy hộ vệ rất nhiều, không ngờ chủ tịch và phó chủ tịch nó lại khác xa nhau đến vậy.

Mạc Tuấn chỉ có thể ẩn thân và lẻn vào bên trong, bởi vì căn biệt thự khá lớn thần thức của Mạc Tuấn không có khả năng quét hết được chỉ có thể tìm từng chỗ, qua mười phút sau tìm được một căn phòng khá lớn có ba người trong đó.

"Ngươi xem Châu gia thực tế là đắc tội với kẻ nào mà chỉ trong một ngày làm cho Châu gia già trẻ lớn bé đều chết." Một giọng khàn khàn có chút già nói.

"Tôi đoán hẳn là người của thành phố S ra tay, xưa nay thành phố S đều là các thành phố đứng đầu muốn diệt một gia tộc nhỏ, đây không phải là lật tay là có thể diệt sao." Một giọng trung niên nói.

"Ta nghe nói chỉ có một người tới giết hết cả Châu gia, hình như liên quan đến công ty dược phẩm huyền hoa." Giọng khàn khàn kia nói tiếp.

"Theo điều tra tiến triển thì xác xuất 90% là liên quan tới công ty đó, hiện tại nếu chúng ta đào sâu vụ này sợ rằng cũng sẽ bị liên lụy tới đấy." Giọng trung niên kia nói.

"Ai." Một tiếng quát của người giọng khàn khàn.

Một tiếng vỗ tay vang lên.

Mạc Tuấn thầm nghĩ thật là lợi hại, xem ra cũng có cao thủ ở trong này, đành phải hiện thân ra.

Ba người trông thấy Mạc Tuấn bỗng nhiên hiện ra thì vô cùng khiếp sợ, cũng thật không ngờ có người có thể tàng hình tới trước mặt ba người, nếu người này tới ám sát thì độ thành công tuyệt đối tới 99%, bởi vì không ai có thế phản ứng kịp thời với người biết tàng hình.

Hai người trung niên kia thấy người xuất hiện kịp phản ứng đứng trước mặt che chắn người đàn ông khoảng năm mươi tuổi kia, một người cầm kiếm và một người cầm chiếc đũa.

"Anh là ai, tìm chúng tôi có việc gì." Người trung niên kia cảnh giác nói.

"Các người không cần thăm dò tôi tới cũng vì chuyện của Châu gia đấy." Mạc Tuấn cười cười nói.

"Hóa ra vì chuyện của Châu gia, Châu gia bị diệt không lẽ anh có manh mối gì sao." Ông lão giọng khàn khàn nói.

"Tôi giới thiệt một chút, tôi là Mạc Tuấn người đã diệt đi Châu gia, tôi muốn các người giúp ta dẹp yên vụ án này dược chứ?" Mạc Tuấn giọng bình tĩnh hỏi.

"Người diệt Châu gia sao?" Ông lão cũng khá kinh ngạc vì Mạc Tuấn trông rất trẻ, hắn nghe nói người diệt Châu gia có thể tay không bắt đạn tu vi ít nhất cũng nội kình trung kì trở lên.

"Đúng vậy." Mạc Tuấn trả lời.

"Vậy ngươi dựa vào cái gì để ta giúp ngươi dẹp vụ án đó." Ông lão vẫn bình tĩnh hỏi.

"Vậy ông dựa vào hai người này nên không giúp tôi vụ án đó sao." Mạc Tuấn ánh mắt bình tĩnh nói.

Một bầu không khí trầm lặng làm cho đôi bên đều căng thẳng.

"Chỉ cần ông có thể dẹp yên vụ này, thì bệnh của ông tôi sẽ giúp ông chữa trị." Mạc Tuấn đã dùng thần thức quét qua liền biết ông ta đang bị bệnh.

"Cậu biết bệnh tình của tôi?" Ông lão nghi hoặc.

"Phổi của ông rất yếu, hiển tại chắc chỉ còn có thể sống được một năm." Mạc Tuấn quét thần thức tới người ông và thấy phổi khá yếu mà nói.

Ông ta quả thực là mắc bệnh phổi, hầu hết bác sĩ nói ông khả năng chỉ còn sống được một năm, không ngờ người trước mắt lại có thể nói đúng như vậy, nhất định lần này gặp cao nhân rồi,vụ giao dịch như thế này thì không áp lực tí nào.
 
Chỉnh sửa cuối:
1,265 ❤︎ Bài viết: 267 Tìm chủ đề
Chương 29: Chủ tịch thành phố Z Quách Lí.​



"Nếu cậu có thể trị hết bệnh của tôi, chuyện của Châu gia tôi sẽ xử lí giúp cậu, tôi xin giới thiệu tôi là Chủ tịch thành phố Z Quách Lí, cũng có thể gọi tôi là lão Quách." Chỉ vào người bên trái: "Đây là Quách Phú là thiên tài võ đạo, còn người này là loss một phù thủy phương tây." Quách Lí giới thiệt từng người nói.

"Ông chỉ cần chuẩn bị một căn phòng, một cái bồn, và các dược liệu này, khi nào đầy đủ thì gọi tôi, tôi sẽ sắp xếp thời gian giúp ông chữa trị." Mạc Tuấn nói xong rồi ghi một tờ giấy có các dược liệu vào.(phàm lập đức ,tory pham)

Sau khi ghi xong đưa cho chủ tịch Quách.
Chủ tịch Quách nhìn qua cũng gật đầu: "Được rồi, sau năm ngày tôi sẽ kiếm được dược liệu, mong Mạc tiên sinh tới giúp tôi chưa trị, chuyện của Châu gia, loss hãy đi xử lí một chút." Quách Lí hẹn Mạc Tuấn sau đó còn giao nhiệm vụ cho loss đi xử lí việc Châu gia bị diệt.

Mạc Tuấn cũng không ngờ Quách Lí quyết đoán như thế, chính mình còn chưa trị khỏi cho ông ta, mà ông ta đã tin tưởng mình có thể giúp ông ta chữa khỏi rồi, không khỏi khâm phục quyết đoán của ông ta.

"Chủ tịch Quách, cho tôi hỏi ông có phải người của Quách gia thành phố S không, theo theo tôi biết Quách gia là một gia tộc kinh doanh dược liệu, nếu ông có mấy dược liệu này ông có thể cung cấp cho tôi không." Mạc Tuấn ban nãy có ghi lại một số dược liệu, còn có miêu tả về dược liệu đưa cho Quách Lí.

Quách Lí nhìn số dược liệu này thì nhíu mày, bởi vì các dược liệu đó đều không phải dễ tìm kiếm, nhưng đối với Quách gia cũng không phải không kiếm được.

"Những dược liệu này muốn kiếm được cũng có thể nhưng có khả năng phải tới tháng sau mới có thể được, nhưng giá cả tuyệt không rẻ đâu." Quách Lí suy nghĩ một chút rồi nói.

Lão ta cũng biết số dược liệu đó khá trân quý, đi kiếm dược liệu tổn thất cũng không ít, nên không có khả năng giúp Mạc Tuấn giải quyết miễn phí được.

"Giá cả có thể cho tôi một mức giá đến lúc đó tôi sẽ nghĩ cách, ông yên tâm tôi sẽ không cho ông ra không công đâu, ông giúp tôi giải quyết vấn đề đó, thì tôi cũng có thế giúp ông vào tông sư coi như bù đắp tổn thất khi ông cho người kiếm dược liệu." Mạc Tuấn quăng thêm một tin tức như lựu đạn chấn động cả ba người nói.

Ba người còn tưởng rằng nghe lầm, bởi vì có thể vào tông sư nói dễ vậy sao, rất nhiều người không đột phá được đều dừng bước ở nội kình đỉnh cao dù đột phá thất bại cũng là ngụy tông sư, nếu tông sư dễ đột phá thì nhiều người đã có thành tông sư rồi.

Mặc dù bọn họ có chút không tin lắm nhưng người ta cho cái hứa hẹn như thế thì cũng cực kì hấp dẫn.

"Tiền thì đối với chúng tôi thì không sao cả nhưng chuyện có thể tấn cấp tông sư, Mạc tiên sinh là nói thật chứ, nếu có thể tấn cấp tông sư tuổi thọ tôi lại có thể tăng thêm nữa, điều kiện hấp dẫn như thế thì tiền đối với chúng tôi chỉ là tồn thất nhỏ thôi." Quách Lí hai mắt sáng láng nói.(phàm lập đức, tory pham)

"Chuyện có thể cho ông tấn cấp tông sư là thật, chủ tịch Quách cứ yên tâm." Mạc Tuấn nói với giọng điệu chắc chắn nói.
Sau khi bàn bạc xong với Quách Lí thì Mạc Tuấn đi trở về nhà, dù sao một vụ giết người hàng loạt được giải quyết như vậy thì quá tốt rồi, dù sao hắn thực sự giết rất nhiều người, và vụ việc này có thể chấn động tới các quan chức cấp cao, hiện tại thực lực còn chưa đủ nếu quá phô trương sẽ không tốt, nhưng cũng tuyệt đối không mềm lòng.

Khi về tới nhà thì chỉ thấy một bức thư, trong bức thư ghi: "Khương gia đã xảy ra chuyện em về trước Khương gia, anh có rãnh thì hãy tới Khương gia nhé!" Ký tên Khương Tiểu Linh.

Xem xong bức thư của của Khương Tiểu Linh xong thì cũng yên tâm hơn, dù sao hiện tại hắn không cần phải bận tâm nhiều chuyện, chỉ cần cố gắng tu luyện hồi phục tu vi là chuyện quan trọng nhất.

Hiện tại tu vi của hắn còn quá thấp, còn cần rất nhiều tài nguyên để tu luyện nâng cao tu vi, tu vi bây giờ phỏng đoán hẳn là đánh ngang với nửa bước tông sư.

Hiện tại quan trọng nhất là phải tìm được chỗ có linh khí hội tụ.

Chủ tịch thành phố Z làm việc cũng rất nhanh chỉ trong vài ngày những việc của Châu gia hoàn toàn bị ém đi, không ngờ hiệu xuất lại cao như vậy.

Sau vài ngày tu luyện tiến triển khá chậm, đánh phải tìm tới Trác Tiểu Linh.

"Cô Trác các dược liệu trước đó cô tìm được hết chưa?" Mạc Tuấn hỏi.

"Chỉ còn một dược liệu mãi vẫn chưa tìm được đó là chu vân thảo, chu vân thảo mới lúc này đã có tin tức rồi nhưng nó nằm ở trong núi Vĩnh Xương, núi đó nghe nói là có ma đấy cho nên tôi đang chuẩn bị kêu gọi người đi vào đó tìm kiếm." Trác Tiểu Linh nghiêm mặt nói.

"Được dạo này tôi cũng rãnh, tôi sẽ đi tới đó, cô Trác không cần tìm người vào đâu." Mạc Tuấn mỉm cười nói.
 
Chỉnh sửa cuối:
1,265 ❤︎ Bài viết: 267 Tìm chủ đề
Chương 30: Bí mật của núi Vĩnh Xương.​



"Được, vậy thì tốt quá, bởi vì nghe nói đó là núi ma hầu hết đều không ai dám đi vào núi Vĩnh Xương đó." Trác Tiểu Linh trầm giọng nói, cô cũng không ngờ là Mạc Tuấn muốn đi vào đó, bèn đồng ý ngay.

Bởi vì trước đó có rất nhiều người không tin nên đều vào đó tìm hiểu, nhưng không ngờ nơi đó lại làm cho rất nhiều người mất tích một cách bí ẩn.(phàm lập đức, tory pham)

Núi Vĩnh Xương là nơi có cỏ cây xanh um tươi tốt nhưng có vẻ âm trầm.

Mạc Tuấn đi vài chuyến xe mới tới núi này, cảm nhận đầu tiên của Mạc Tuấn vừa tới là có chút âm trầm khủng bố, xem ra nơi này hẳn là có âm hồn nếu không làm sao có thể làm cho cả núi đều âm trầm như thế, xem ra lời đồn không có lửa làm sao có khói đây, nhất định phải thăm dò kĩ càng xem ở chỗ này.(tory pham)

Mạc Tuấn vừa xuống xe thì thấy một đạo cô trẻ và một đạo cô già đi vào núi.

Mạc Tuấn cũng rất nghi hoặc rõ ràng là nghe đồn có ma mà hai người không chút do dự đi vào không lẽ bọn họ không sợ ma.

Mạc Tuấn cũng mặc kệ vậy, sau đó bước đi tới núi Vĩnh Xương.

Sau khi vào núi mới biết được chỗ này linh khí cũng có xem ra chỗ này thích hợp tu luyện, rất có khả năng có một số kẻ muốn chiếm núi này để tu luyện nên dùng tới một số thủ đoạn nuôi âm hồn.

Những kẻ này xem ra cũng biết lựa chỗ tu luyện, không biết chỗ này có gặp được quỷ tu không.

Mạc Tuấn bước đi nhanh chóng dùng thần thức quét tới quét lui nhưng lại không thấy dược thảo nào cả, chỉ cảm thấy có chút lạnh lẽo.

Một cảm giác nguy hiểm ập tới, Mạc Tuấn đành phải lui về phía sau một luồng gió quét qua, làm cho Mạc Tuấn chảy cả mồ hôi lạnh, xém tý nữa là đã thành hai khúc rồi, nguy hiểm thật, Mạc Tuấn cố dùng thần thức quét tới chỗ đánh ra đao gió, nhưng không thấy gì hắn biết có lẽ thực lực còn thấp nên không nhìn thấy mình, Mạc Tuấn đứng tại chỗ tìm kiếm một hồi nhưng lại không thu được kết quả, sau đó cận thận đi lên, hắn cũng không ngờ vừa lên chưa được bao lâu đã bị đánh lén.

Sau nửa giờ lên gần tới đỉnh núi thì thấy đạo cô già và đạo cô trẻ kia đi vào một động phủ, Mạc Tuấn thấy hiếu kì liền đi theo.

Đạo cô già kia đưa tay ấn vào một cái cây cổ thụ, không ngờ nó lại là một cơ quan, mặt đất lại mở ra một lối đi u ám, nhìn thấy hai người đi vào rồi cửa tự động đóng lại.(tory pham)

Mạc Tuấn vô cùng hiếu kì và cận thận đi theo tới, hắn không ngờ một ngọn núi còn có cả cơ quan xem ra rất không tầm thường.

Quan trọng hơn là chuyện ở ngọn núi này vô cùng quỷ dị, những hồn ma ở đây có thể sống sót được, ở đây linh khí cũng nồng đậm hơn so với chỗ khác vô cùng thích hợp để tu luyện.

Mạc Tuấn chờ chốc lát thì sau đó theo sau mở cơ quan đi xuống dưới tầng hầm, sau khi xuống tầng hầm thì cửa tự động đóng lại, không ngờ ở trong hang này lại có một chút ánh sáng âm u, cũng may hắn là kẻ tu chân nên hắn có khả năng nhìn ở trong bóng tối tốt hơn so với người thường, với lại hắn có thần thức để có thể nhìn rõ mọi thứ, nắm rõ trong lòng bàn tay.

Mạc Tuấn tiếp tục bước đi tới, vào được hai phút thì thấy trước mắt có một đại sảnh vô cùng lớn, hai bên có hai hàng lính bằng đá cuối đại sảnh còn có hai lối đi, xem ra hai người kia là đi vào một trong hai lối này, Mạc Tuấn tiếp tục đi tới.

Đi tới một nửa thì các binh lính bằng đá nhúc nhích, sau đó xông tới tấn công Mạc Tuấn.

Mạc Tuấn cũng vô cùng kinh ngạc không ngờ ở đây lại có cả khôi lỗi thuật tự động thế này, xem ra người tạo ra động phủ này không hề đơn giản, cũng may những khôi lỗi này chỉ mạnh hơn so với người bình thường, có thể so với võ sĩ cấp trung.

Mạc Tuấn cũng không hề dây dưa mà vượt qua các, khôi lỗi bằng đá này với tốc độ nhanh nhất vừa chạy tới lối ra bên kia thấy hai tấm bảng của hai lối đi, sinh và tử, xem ra cái người chế tạo ra cái động phủ này rất thích nhìn xem người khác lựa chọn sống hoặc chết, Mạc Tuấn đành chọn bừa của sinh mà đi.

khi đi vào cửa sinh thì kích hoạt rất nhiều cơ quan, các cơ quan này hầu hết tốc độ đều đạt tới cấp võ sư sơ cấp, cửa này cũng là cửu tử nhất sinh với người khác nhưng đối với Mạc Tuấn thì đó chỉ là trò chơi trẻ con. Mạc Tuấn né hết các cơ quan ra đi tới với tốc độ khá nhanh, sau mười phút thì tới một cái vườn có trong thảo dược, ở đây có cả các thảo dược hắn cần tìm kiếm, bên cạnh có một hồ nước tỏa ra linh khí, nhưng hồ nước đã sắp cạn rồi.

Hóa ra những linh dược này sống tới bây giờ là nhờ có linh tuyền, bây giờ linh tuyền gần cạn rồi, linh dược chỉ có thể sống được thêm vài năm mà thôi.
 
Chỉnh sửa cuối:
1,265 ❤︎ Bài viết: 267 Tìm chủ đề
Chương 31: Hồn Châu.​



Mạc Tuấn dùng thần thức quét hết quanh khu vườn, thấy được khá nhiều cơ quan, nếu không phải là người trồng nhất định đi vào sẽ chết.

Mạc Tuấn dùng ngự phong thuật để bay không chạm đất, ngự phong thuật chỉ có thể bay cách mặt đất không xa thuật này chỉ tác dụng với tu sĩ cấp thấp phối hợp với tốc độ ra tay, nhưng trong trường hợp này sử dụng quá hợp lí và không đụng tới cơ quan nào cả.(phàm lập đức, tory pham)

Mạc Tuấn sử dụng ngự phong thuật bay qua một đống cơ quan sau đó mau chóng hái hết dược liệu, còn linh tuyền nếu để ở đây thì quá lãng phí, nên Mạc Tuấn quyết định ngồi xuống đây vận chuyển càn khôn pháp kinh tu luyện, sau nửa canh giờ thì Mạc Tuấn tu vi cũng đã tinh tiến thêm mặc dù chưa tu luyện tới luyện khí tầng hai đỉnh phong nhưng cũng đã cách không xa, chỉ có thể trách ở đây tài nguyên quá khan hiếm, dù có thế lực phụ trợ hắn mà tốc độ tu luyện vẫn chậm, nếu là ở đại thế giới thì hắn đã là trúc cơ kì rồi.(tory pham)

Mạc Tuấn vừa tu luyện xong thì bỗng nhiên hang động run lên cứ như là động đất vậy.

"Xem ra lối bên cạnh nhất định có chuyện rồi, đi xem xem sao." Mạc Tuấn nói thầm xong quay người bước đi, dù sao linh tuyền đã cạn sạch rồi.

Sau hai mươi phút đi qua tới và vào thông đạo tử thì thấy có hai nhóm người, một nhóm là đạo cô và nhóm người còn lại là đạo sĩ không ngờ bên đạo cô có hai người còn bên đạo sĩ có bốn người, hẳn là hồi nãy đánh nhau đụng trúng cơ quan nào đó làm cho cả hang động run lên.

Mạc Tuấn cận thận ẩn mình quan sát bọn họ.

"Liễu Như hiện tại chúng ta không nên động thủ nữa ở chỗ này động thủ mà gặp cơ quan chúng ta chết chắc." Lão đạo sĩ kia nói.

"Được tạm, trước khi tìm được bảo vật chúng ta không nên động thủ, muốn được bảo vật thì bằng bản lĩnh vậy." Lão đạo cô Liễu Như lên tiếng.

"Tốt." Lão đạo sĩ đáp ứng, dù sao lão và đồ đệ lão có ưu thế hơn mặc dù hai người đều là nội khí cảnh, lão ta có nhân số chiếm ưu thế nên cũng không sợ.

Do lúc nãy đụng trúng cơ quan thì có một lối đi xuống dưới.

Mạc Tuấn nhìn thấy bọn họ cùng đi xuống nhưng cách nhau ra một đoạn hẳn là sợ đối thủ đánh lén.

Sau khi hai nhóm người kia vào thì Mạc Tuấn cũng ẩn thân vào theo.

xuống tới mười phút nữa thì có một đại điện vô cùng lớn, lính đá đứng đó vô cùng nhiều, dãy cuối của đại điện có một cỗ quan tài phía trên có khảm một viên ngọc màu đỏ tỏa ra ánh sáng âm u, cho dù là ở đây khá xa cũng nhìn thấy anh sáng đó, dù sau hiện tại trong động có phát ra ánh sáng yếu ớt, nhưng vẫn thấy đường, ánh sáng tỏa ra từ viên ngọc sáng hơn so với ánh sáng tỏa ra trong động nên nhìn từ xa thấy trên quan tài có một viên ngọc màu đỏ.

Sáu người kia đi vào cũng không dám đi loạn bọn họ mở ra la bàn cùng với một số dụng cụ, từ từ bước đi dò xét, Mạc Tuấn theo sau tới thấy phía xa có cỗ quan tài và một viên ngọc đỏ tản ra ánh sáng âm u thì rất ngạc nhiên.(tory pham)

Bởi vì viên ngọc đó là hồn châu cho dù là tu chân giới cũng không có nhiều, không ngờ lại ở trong nay, bình thường có hồn châu xung quanh đều sẽ có hồn phách tìm tới mà sinh tồn trở thành hồn tu, muốn trở hồn tu cần điều kiện vô cùng hà khắc, nếu không có hồn châu thì không dễ dàng có thể thành hồn tu, hoặc một địa phương đặc biệt có thể tự động sản sinh ra hồn lực mới có thể, còn nếu là tu sĩ thì có thể sử dụng hồn châu để tu luyện thần thức, nâng cao hồn phách là một thứ vô cùng trân quý tại tu chân giới, không ngờ ở trái đất còn có loại bảo vật như thế.

sáu người có lão đạo sĩ dắt đi một cách quy luật không ngờ vượt qua một đám người đá mà họ không nhúc nhích, xem ra chỉ có đạp sai bước mới ấn trúng cơ quan làm cho người đá kích hoạt.

Sau khi tới trước quan tài đó và viên ngọc châu hai bên đều tranh chấp.

"Đây là huyết ngọc, huyết ngọc là của tôi còn đồ trong quan tài là của bà thế nào." Lão đạo sĩ nói.

"Đạo Hư mày ăn ghê lắm, huyết ngọc mới là của tao mày có thể chọn bảo vật ở quan tài." Liễu Như đạo cô cũng nói.

"Hừ, vậy thì xem bản lĩnh ai giỏi hơn rồi." Lão Đạo Hư nói xong thì dùng kiếm gỗ đâm tới đạo cô Liễu Như.

"Thế thì để cho tôi xem mấy năm nay ông tiến bộ tới đâu." Đạo cô Liễu Như cũng dùng phất trần để trả đòn.

Còn ba tên đồ đệ thì nhìn chằm chằm đạo cô trẻ kia.

Ba người trong mắt đều hiện lên vể dâm dục, dù sao trước mặt một đạo cô xinh đẹp họ đâu có hưởng thụ qua, ba người họ cùng xông lên.

"Sư huynh vị đạo cô này đẹp như vậy một chút chúng ta cùng hưởng thụ nhé." Một tên trong đó nói.

"Tốt, hai đệ cứ tự nhiên, con đĩ này phải để chúng ta cho ả dục tiên dục tử ha...ha...ha..." Nói xong ánh mắt tham lam dâm dục nhìn bộ ngực phập phồng của vị đạo cô kia.

Còn người còn lại tuy không nói gì nhưng cũng một bộ dạng vô cùng háo sắc.
 
Chỉnh sửa cuối:
1,265 ❤︎ Bài viết: 267 Tìm chủ đề
Chương 35: Tin tức về linh dược của Hạ Cung mang về.​



"Chuyện này rất kì lạ, bình thường Mạc lão là người ủng hộ số một của Tống Viễn Văn, nhưng lại không về cùng, chúng ta tra nhưng không có manh mối gì, hẳn là sẽ không ảnh hưởng kế hoạch, nếu Tống Viễn Văn đã không cần Khương Tiểu Linh thì chúng ta sẽ hớt tay trên, ta đã mua chuộc mẹ của Khương Tiểu Linh, hẳn là sẽ không xảy ra vấn đề lớn gì." Mạc Thế Hầu bình tĩnh nói như là đã nằm trong lòng bàn tay.

"Chúng ta đã làm cho Mạc Tuấn thân bại danh liệt, hiện tại còn cắm cái sừng cực to cho hắn, con không tin kẻ này lại không tức tới chết ha...ha...ha..." Mạc Kinh rất muốn xem Mạc Tuấn xấu mặt tức hộc máu cười to.(phàm lập đức, tory pham)

Cố An Kỳ sau khi cõng Mạc Tuấn hôn mê đi xuống núi thì vẫn tiếp tục đi tới trấn Vĩnh Xương, vài ngày này đều là chăm sóc Mạc Tuấn.

"Con yên tâm đi thím sẽ chăm sóc cậu ấy khi tỉnh lại." Hiện tại con cứ đi với sư phụ đi.

"Vâng, con cảm ơn thím, nếu anh ấy tỉnh lại thì gửi bức thư này cho anh ấy." Cố An Kỳ giao bức thư trong tay nói với bà thím.

Mạc Tuấn vừa mở mắt người đầu tiên nhìn thấy mình đang ở một căn phòng xa lạ, không ngờ là mình cõng Cố An Kỳ xuống núi chân nguyên hao hết còn bị thương nữa, nếu không vướng bận người khác thì hắn đã đại chiến cùng tên thủ lĩnh âm hồn rồi.

Cũng may trong núi Vĩnh Xương âm hồn có thể sống sót nhưng lại không thể ra ngoài được, trừ phi âm hồn kia có thực lực của kim đan kỳ.

Bà thím bưng một chén thuốc đi vào nói: "Chàng trai cậu tỉnh rồi sao, này uống thuốc đi ." Bà thím kia chuẩn bị cho Mạc Tuấn uống thuốc.

"Cảm ơn thím, thím ơi, cô gái đi chung với con không ở đây sao?" Mạc Tuấn nghi hoặc hỏi vì không thấy Cố An Kỳ.

"Cô gái xinh đẹp kia sao, cùng vừa cùng sư phụ của cô ấy đi rồi, à còn để lại một lá thư nữa." Bà thím kia đặt chén thuốc xuống sau đó lấy bức thư ra đưa cho Mạc Tuấn.(phàm lập đức, tory pham)

Mạc Tuấn vừa dậy sau đó âm thầm vận chuyển càn khôn pháp kinh để trị thương, sau đó đọc bức thư:
"Sư phụ của em đã tìm tới rồi, em phải đi, anh hãy bảo trọng, ba năm sau là tỷ võ của các phái cổ võ anh hãy đi tới núi Hoắc Ngọc đến lúc đó xem em tỷ thí nhé." Ký tên Cố An Kỳ.

Sau khi đọc xong bức thư của Cố An Kỳ, thì lâm vào trầm tư, xem ra Cố An Kỳ và sư phụ của cô ấy là là môn phái cổ võ, tổ chức đại hội cổ võ là núi Hoắc Ngọc ba năm sau.

Mạc Tuấn cũng không uống thuốc gì, lấy ra một xấp tiền rồi nói tạm biệt cùng với bà thím, bà thím cũng thở dài tuổi trẻ đúng là yêu nhau nhiệt huyết a.

Mạc Tuấn lấy điện thoại ra cắm sạc khi về nhà, nhà chỉ là thuê nên sắp tới kì hạn rồi.

Mạc Tuấn chuẩn bị đứng dậy đi thì có điện thoại gọi tới, hóa ra người gọi tới là Phùng Bất.

"Bác sĩ Mạc cuối cùng cũng gọi được cho cậu, cậu có thể tới biệt thự không có một tin tức quan trọng về dược liệu mà cậu cần tìm đấy." Phùng Bất vọi nói cho Mạc Tuấn.

"Tốt, tôi sẽ tới ngay." Mạc Tuấn vừa cầm điện thoại lên nghe thì đã nghe được tin có dược liệu rồi vô cùng vui mừng.

Hiện tại hắn cần nhất đó chính là dược liệu, nghe được tin có dược liệu thì nhất định dùng mọi cách để đoạt, tuy ở đây không phải tu chân giới muốn đoạt là đoạt, nhưng cũng có thể dùng cách tương tự đoạt được.(phàm lập đức, tory pham)

Mạc Tuấn đi tới biệt thự thì trong nhà có Phùng Bất và một người khác.

"Ông Phùng, tôi đã tới, vị bên cạnh ông là..." Mạc Tuấn mỉm cười nhìn thấy một người khác nói.

"Vị này là bạn của tôi tên là Hạ Cung là người có được tin tức thảo dược quý hiếm nhưng không có trong danh sách mà cậu nói, chỉ tới hỏi xem có phải cậu biết về thảo dược đó." Phùng Bất giới thiệu bạn ông ta xong rồi kể về việc ông ta tìm được một dược liệu mới.

Hạ Cung sau đó kể lại hành trình của mình, hóa ra là trừ anh ta ra còn có ba người khác biết tin tức, Hạ Cung là một người thám hiểm, đi cùng bảy người tới sa mạc thám hiểm, họ có đầy đủ dụng cụ nhưng lọt bão cát, nhưng khi hết bão cát thì lọt vào một chỗ lâu đài cát, đây là một cảnh tượng vô cùng quỷ dị, còn đi vào tới lâu đài cát một chút thì gặp một cây thảo dược có chín lá hình trăng khuyết, bọn họ định hái thì xuất hiện một đống bò cạp làm cho họ phải chạy trối chết, giết đồng đội của họ không phải đống bò cạp nhỏ mà là một con bò cạp cực lớn, cũng may họ chạy ra được lâu đài cát, nhưng họ tám người đi bốn người bị bò cạp giết chết.

Con bò cạp kia lớn hai mét, vô cùng khủng bố có ba cái đuôi, họ nghi ngờ là vua bò cạp trong truyền thuyết.

Mạc Tuấn nghe xong thì cũng kinh ngạc không ngờ nơi linh khí loãng như thế cũng có thể sinh ra yêu thú cấp 1 tam vĩ hạt, còn có cả vĩ nguyệt linh thảo đây là một cấp bậc linh thảo rồi không còn là thảo dược bình thường nữa, Mạc Tuấn kích động không thôi.
 
Chỉnh sửa cuối:
1,265 ❤︎ Bài viết: 267 Tìm chủ đề
Chương 36: Chuẩn bị đầy đủ trước khi đi sa mạc.​



Mạc Tuấn biết được nếu hắn có thể dùng vĩ nguyệt linh thảo luyện chế nhất định sẽ tấn cấp nhanh chóng, hiện tại hắn vô cùng kích động, Mạc Tuấn lấy kiện thể hoàn và luyện khí đan cho Phùng Bất, và dùng một công pháp luyện thể để trao đổi tin tức này sau khi đưa xong thì Phùng Bất dùng thực lực ở Phùng gia giúp Mạc Tuấn mua được một chiếc vé máy bay đi tới Thành Phố O.

Mạc Tuấn trước khi tới thành phố O thì đi lấy các dược liệu cần chuẩn bị và đồ ăn thức uống, vừa tới thành phố O, thì thuê khách sạn cần chuẩn bị dược trị thương, hồi khí và ích cốc đan.(phàm lập đức, tory pham)

Ngày hôm sau Mạc Tuấn đi tới thành phố O, vừa xuống sân bay có rất nhiều fan đang chờ, hóa ra có một minh tinh ở cùng chuyến bay này.

Cô minh tinh này sếp hàng ra đứng ở sau Mạc Tuấn, Mạc Tuấn vừa đi ra thì nghe thấy tiếng reo hò rung trời của mấy tên fan cuồng kia.

Minh tinh kia có bốn tên vệ sĩ đi theo sau vừa xuống sân bay thì đã được nhiệt liệt hoan nghênh, Mạc Tuấn thì không nói nên lời bây giờ quá nhiều người làm cho hắn cũng không có cách nào đi ra vì quá đông người, minh tinh kia được bốn vệ sĩ đó bảo hộ đi qua, Mạc Tuấn cũng chen ở đằng trước thấy có một kẻ tiếp cận cô minh tinh kia, sau đó dùng dao đâm minh tinh kia, do quá đông người cô ta cũng không chú ý chỉ ôm bụng khụy ngã xuống.

"Giết người rồi, giết người rồi, minh tinh Dương Nhã bị đâm rồi, mau đưa đi bệnh viện cấp cứu." Một người fan thấy Dương nhã thần tượng của mình bị đâm chảy máu chỉ có thể hét lên, hiện trường càng hỗn loạn thêm.

Mạc Tuấn thầm than lần này không ra tay cô gái này chết chắc, hắn hiện tại tâm tình vui vẻ cũng không thể trơ mắt nhìn người khác chết trước mặt hắn.(phàm lập đức, tory pham)

Mạc Tuấn nhảy tới chỗ minh tinh Dương Nhã kia, ôm cô lên vệ sĩ của cô còn chưa kịp phản ứng thì Mạc Tuấn đã nhảy ra khỏi đám đông.

Dương Nhã chỉ ôm bụng bị đâm đau đớn chỉ nghe người khác hét lên, sau đó có một người nhảy tới ôm mình, Dương Nhã cố nén đau đớn nhìn khuôn mặt bình thường của Mạc Tuấn, cố nhìn người trước mắt, nhưng chỉ nghe những tiếng gió vù vù làm cho cô hoa mắt cứ nghĩ đây là giấc mơ.

Mạc Tuấn ôm cô gái tên Dương Nhã kia ra ngoài nhảy đi vài lần tới một sân thượng, sau đó đút trị thương hoàn, vừa tới miệng thì dược hoàn tan vào trong miệng ngay, dược lực chảy hết trong các đường kinh mạch của cô, Mạc Tuấn sử dụng chân khí giúp cô trị thương, cũng may sát thủ chỉ kịp đâm vào bụng, nếu là một sát thủ chuyên nghiệp đâm vào tim cô chết mấy lần rồi.

Dương Nhã được Mạc Tuấn trị thương cảm giác thoải mái vô cùng, chỉ cảm giác dòng nước ấm chảy qua làm cho cô chưa được bao giờ có cảm giác thoải mái như thế, rồi cô chỉ cảm giác vết thương hết đau rồi, nhìn xuống bụng cô đã kết vảy đã lành lại rồi, không ngờ từ cô bị thương rồi lại trị thương chỉ trong chốc lát.(phàm lập đức, tory pham)

Mạc Tuấn thấy vết thương của cô đã trị khỏi thì biến mất chỉ để lại cho cô còn chưa hồi thần được.

Dương Nhã ngây ra một lúc thì kịp phản ứng hóa ra là anh choàng kia đã cứu cô, cô đang muốn cảm tạ anh ta, thì anh ta đã biến mất rồi.

Mạc Tuấn đi thuê một cái khách sạn sau đó chuẩn bị đồ ăn thức uống khi đi xa mạc.

Mạc Tuấn cần chuẩn bị cả giải độc dược giải nhiệt dược và các thứ cần thiết, vì trước khi đi Tống gia có gửi qua các dược liệu và các khoáng thạch cần thiết, Mạc Tuấn hiện tại chỉ có thể chế tạm một thanh thương dài, vì thương có sát thương xuyên giáp cực mạnh, vì để chắc chắn nên chế tạo vài cây thương một cây cung và mũi tên, do chỉ là luyện khí tầng hai nên không có khả năng luyện chế được ra pháp khí thượng phẩm, cũng may luyện chế ra cung tên và một cây thương trung phẩm còn có một chiếc rìu bự có sát thương cực lớn, cũng xem như có khả năng tự vệ trước mặt yêu thú cấp một.

Chỉ mong con yêu thú cấp một không tới hậu kì nều không cho dù hắn cũng rất khó mà vượt cấp khiêu chiến, dù sao cũng từng là một đời yêu nghiệt, kinh nghiệm chiến đấu và thuật pháp cấm thuật có nhiều vô kể nhưng cấm thuật tu vi quá thấp nếu thi triển thì quá nguy hiểm, sợ là chưa thi triển ra thì đã chết vì chân khí không đủ rồi.

Mạc Tuấn đi tới chỗ nhà xe đi tới sa mạc đi du lịch, hắn muốn đi cùng đoàn trước để tiết kiệm sức lực, nếu hắn trực tiếp đi vậy thì quá mạo hiểm, bởi vì hắn nhét đầy không gian trong nhẫn trữ vật các thứ rồi, vẫn là không đủ không gian chứa đồ vật, nhưng hắn cũng không có cách nào chỉ có thể như vậy chờ đi tới chỗ du lịch rồi mới tách ra, Mạc Tuấn lấy bản đồ mà Hạ Cung đưa cho ra xem từ điểm du lịch này đi ra khá xa mới có thể tới, với người thường đi khoảng mười ngày, nhưng hắn thì chỉ một hai ngày đường.
 
Chỉnh sửa cuối:
1,265 ❤︎ Bài viết: 267 Tìm chủ đề
Chương 37: Ngàn cân treo sợi tóc.​



Mạc Tuấn giả bộ đeo cái balo đi chung xe với ba người khác, một nam hai nữ, nam tên là Chung Vô Úy, hai nữ theo thứ tự là Lan Lan và Chung Lan hỏi mới biết bọn họ tới cổ lan thành để du lịch đó là một cổ thành nổi tiếng của thành phố O, chỗ đó có rất nhiều người tới tham quan là một địa điểm du lịch kiếm tiền thu lợi cho thành phố O.

Mạc Tuấn cùng ba người họ đi ngồi xe tới cổ lan thành liến tách ra, Mạc Tuấn đi theo cái đánh dấu trên bản đồ chưa đi được bao xa thì có một cảm giác bị theo dõi, nhưng hắn dùng thần thức quét lại không nhìn thấy, người quan sát hắn hắn là cách đây không xa nhưng thần thức hiện tại chỉ có hai trăm mét xa hơn thì không có cách nào Mạc Tuấn làm như không có gì vẫn cứ đi tiếp, khi tới ban đêm vẫn còn cảm giác bị dòm ngó mặc dù dùng thần thức quét mấy lần mà không thấy kẻ đang dòm ngó mình, đây là thứ làm cho hắn trở nên cảnh giác, nếu luôn bị kẻ khác quan sát đây là một điều cấm kỵ trong tu chân giới, bởi vì bình thường kẻ khác cứ dòm ngó riêng tư của người thì nhất định là kẻ tới không thiện rồi, Mạc Tuấn vẫn bình tĩnh mà mở balo ra làm một cái lều cơ bản, rồi sau đó vào trong lều giả bộ ngủ, sau vài tiếng đồng hồ rốt cuộc thấy một vật thể xông tới với tốc độ cực nhanh mục tiêu của nó là chiếc balo của Mạc Tuấn.(phàm lập đức, tory pham)

Với kinh nghiệm của Mạc Tuấn phối hợp cùng thần thức chỉ bắt được cái bóng nhưng đủ rồi, Mạc Tuấn mau chóng triệu hồi cung ra bắn từ trong lều một phát, cái vật đó bị bắn trúng thì rít lên một tiếng, Mạc Tuấn mau chóng chạy tới không ngờ vật đó chạy trốn luôn, Mạc Tuấn không nói hai lời chỉ thu hồi balo vào nhẫn rồi bằng tốc độ nhanh nhất đuổi theo.

Con vật kia bị trúng một mũi tên của Mạc Tuấn đã bị thương, không ngờ nó còn có thể chạy nhanh tới như vậy, chính Mạc Tuấn sử dụng cả càn khôn bộ chạy đi mà cũng không thể đuổi kịp nó, sau khi đuổi theo một canh giờ, chính Mạc Tuấn cũng không chịu nổi chân khí tiêu hao nhanh chóng như vậy, sau đó chỉ thần thức cảm thấy vật ấy đột nhiên biến mất.

Mạc Tuấn theo sao nuốt hồi khí hoàn sau đó đi tới chỗ con vật kia biến mất, rất có khả năng nó độn thổ rồi, sau đó dùng thần thức quét xuống dưới không ngờ còn chưa kịp phản ứng thì Mạc Tuấn bị một vòng xoáy cát cuốn xuống.(phàm lập đức, tory pham)

Mạc Tuấn biến sắc hắn không ngờ chân của hắn đạp trúng chỗ sa mạc cát lún chỉ trong chốc lát, Mạc Tuấn bị sa mạc cát lún xuống làm cho chân của hắn không thể động.

Mạc Tuấn bị cát lún kéo xuống sau mười phút, thì Mạc Tuấn bị rớt xuống chỗ có nền đá, làm cho mông của hắn đau oai oái.

Mạc Tuấn cận thận quan sát xung quanh không ngờ đây là một khúc đường ngầm ở dưới cát lún, Mạc Tuấn thấy cái mũi tên cắm lên cái cây khô héo kia, không lẽ vật thể lạ kia là cái cây chết này, cái cây chết này mang cho Mạc Tuấn cảm giác đầu tiên là sự chết chóc, rồi sau đó không còn cảm giác gì nữa, không lẽ đây là ảo giác sao.

Mạc Tuấn thử tới nhìn xem cái cây chết chóc kia, nhưng không cảm thấy gì cả sau đó rút cái mũi tên có máu ra kiểm tra, đang chuẩn bị đi thì bị vật kia giống con chuột mà Mạc Tuấn đuổi theo đẩy vào cây chết chóc một lực hút chân nguyên của hắn tràn vào cái cây chết chóc kia, Mạc Tuấn biến sắc bởi vì hắn không chể chặt đứt chân khí, chân khí cứ thế theo dòng chảy vào cái cây hầu như muốn rút hết chân khí máu thịt của hắn vậy, thậm chí Mạc Tuấn còn cảm giác được linh hồn của mình bị rút đi, chính là kiếp trước hắn cũng chưa từng gặp qua những tình huống quỷ dị như thế.(phàm lập đức, tory pham)

Mạc Tuấn lúc đầu tới đây đều khinh thường võ học và các vật từ trái đất, do linh khí thiếu thốn không thể không dùng, nhưng hiện tại hắn mới hối hận không ngờ chỉ một trái đất nhỏ bé có nhưng linh vật còn quỷ dị hơn cả giới tu chân, hiện tại Mạc Tuấn cũng không còn cách nào chính cả linh hồn cũng có thể bị cái cây chết chóc này hút.

Cái chây này cứ như không biết đủ Mạc Tuấn chỉ cảm giác máu huyết của mình đang không ngừng bị rút đi, không ổn rồi, đành lấy một đống đan dược hồi khí trị thương nhết vào mồm ăn hết, nhưng vẫn không kịp lực hút của nó làm cho Mạc Tuấn chóng mặt, làm cho Mạc Tuấn rơi vào ngàn cân treo sợi tóc.

Chỉ một lát sau Mạc Tuấn cuối cùng không chịu được mà hôn mê, nhưng sau khi hôn mê thì hồn châu nhảy ra nhẫn trữ vật cộng hưởng với cái cây chết chóc đó.

Không biết bao lâu sau đó Mạc Tuấn mới tỉnh lại nhưng hắn ta không biệt hiện tại hắn ta ở đâu, chỉ cảm thấy một cái cây bên trái và một viên ngọc bên phải giao thoa với nhau làm cho hắn có một cảm giác thoải mái.

 
Chỉnh sửa cuối:
1,265 ❤︎ Bài viết: 267 Tìm chủ đề
Chương 38: Thần vu quyết.​



Mạc Tuấn giật mình đây không phải là sâu trong thức hải ư, ta còn chưa tới cảnh giới hóa hư sao lại có thể được, không lẽ chuyển kiếp luân hồi thức hải vẫn còn sao? Xem ra việc lúc trước nghiên cứu ra luân hồi đại trận đó không còn ảnh hưởng để lại, hoặc là rất có thể hắn hiện tại gặp nguy hiểm nên thức hải tự động hộ chủ rồi hút hai vật hồn châu và cây chết chóc này vào.

Mạc Tuấn đi tới sờ cái cây kia thì một lượng tin tức truyền vào đầu làm cho đầu của hắn muốn nổ tung, tin tức trong đó là cây này là bất tử thần thụ bởi vì một trận đại chiến tiên ma thần làm cho bất tử thần thụ bị tách ra với tiên giới, nó rơi xuống không biết bao nhiêu tỷ năm mới có dáng vẻ bây giờ của nó.(phàm lập đức, tory pham)

Sau đó Mạc Tuấn tỉnh dậy không còn ở trong thức hải nữa, Mạc Tuấn thử kết nối với thức hải nhưng không được, tu vi hiện giờ quá thấp, Mạc Tuấn bất ngờ phát hiện, bây giờ hắn còn có cả hồn lực bình thường chỉ có hồn tu trong tình huống đặc biệt mới có thể tu thành hồn lực, bởi vì bình thường tu thành hồn lực không cách nào tu luyện với linh khí đây là thiết luật, hắn không ngờ bây giờ cơ duyên xảo hợp làm cho hắn chằng những tu luyện được hồn lực còn có thể tu luyện công pháp bình thường.

Mạc Tuấn Vừa tỉnh dậy thì hồn châu truyền một lượng tin tức và công pháp tu luyện hồn lực, dù là kiếp trước Mạc Tuấn chưa bào giờ tu luyện hồn lực nên vừa được hồn châu truyền lại một bộ công pháp không trọn vẹn không ngờ đó lại là thần vu quyết là một loại công pháp tu hồn lực vô cùng cường đại lại là do thiên địa tạo hóa sinh ra bộ công pháp này.

Nhưng Mạc Tuấn Vẫn không hiểu trái đất nhỏ bé này tại sao có thể tồn tại bất tử thần thụ cùng hồn châu, nhất định ở trong này tồn tại một bí mật kinh thiên, nhưng hiện tại hắn cũng không cách nào tìm hiểu được.(phàm lập đức, tory pham)

Mạc Tuấn bất ngờ kiểm tra tu vi không ngờ tu vi đã đạt tới luyện khí tầng 3 rồi, xem ra vừa có được bất tử thần thụ vừa có được công pháp trong hồn châu lại tu luyện ra hồn lực còn tăng cấp tu vi nữa đây là cầu phú quý trong nguy hiểm nhất tiễn tam điêu a, nhưng chuyện như vậy không thể nào lúc nào cũng may mắn như thế được, trải qua lần này thật đúng là nguy hiểm trùng trùng, cũng may lần này có hồn châu giúp hắn hóa giải nguy cơ mặc dù không biết sau đó như thế nào, nhưng theo kinh nghiệm và kiến thức uyên bác của hắn hẳn là lúc hắn bị hút cả linh hồn có hồn châu giúp hắn hóa giải kiếp nạn này cuối cùng sinh ra hồn lực, đây cũng là một tình huống trải nghiệm vô cùng hung hiểm, nếu không có hồn châu hắn đã chết không thế chết lại rồi.

Mạc Tuấn bắt đầu tu luyện thần vu quyết hồn lực bắt đầu dao động tăng lên rất chậm có thể do hiện tại linh khí mỏng hồn lực tăng chậm chạp, xem ra phải tìm chỗ có linh khí nồng đậm để tu luyện mới được, bởi vì chính hắn cũng chưa từng tu luyện hồn lực nên hắn cũng không biết làm sao để tăng tu vi hồn lực.

Nhưng cũng may thần vu quyết có truyền lại một số tin tức với hồn lực hiện tại của hắn là vu sĩ, tu vi cảnh giới của hồn lực theo thứ tự vu sĩ, vu sư, hoàng vu, huyền vu, địa vu, thiên vu.

Mỗi cấp độ có chín tầng mỗi tầng có sơ trung cao và đỉnh phong.

Bây giờ hắn chỉ là vu sĩ cấp một sơ kì có thế tương đương với luyện khí kỳ tầng ba, bởi vì tu luyện hồn lực khó khăn hơn so với tu luyện bình thường, chính vì khó khăn hơn nên những kẻ tu luyện hồn lực đều có thể vượt cấp khiêu chiến, bởi vì hồn lực là thứ sử dụng chiến lực bằng cách vô hình nên hai cách chiến đấu khác nhau, bình thường hồn tu đều có thân thể vô cùng yếu ớt, bởi vì hồn tu là chỉ cần bị cận chiến tiếp cận là sẽ trở nên yếu ớt vô cùng.(phàm lập đức, tory pham)

Trong thần vu quyết có các chiêu thức sử dụng nhưng hắn chỉ là vu sĩ chỉ có thể dùng một chiêu thức là hồn thức mà thôi, tuy nói như thế chiêu hồn thức này nhất định uy lực vô cùng.

Mạc Tuấn đứng dậy dùng thần thức quan sát địa hình xung quanh sau đó đi tiếp con đường, nhưng không thấy con chuột kia đâu nữa, không ngờ hắn lại bị một con chuột ám toán, một thiên tài nghịch thiên như hắn bị một con chuột ám toán nếu truyền lại cho tu chân giới biết nhất định là mất mặt vô cùng, lần này bị con chuột kia ám toán nếu không trả lại cho nó một chầu thì ta cũng không phải thiên tài rồi, Mạc Tuấn nghĩ tới đây vô cùng giận dữ.

Mạc Tuấn dùng thần thức quan sát nhưng không còn tìm thấy con chuột kia, sau một lát đã tìm hết con đường không thấy gì cả đành từ bỏ truy sát con chuột kia, Mạc Tuấn càng nghĩ càng cảm thấy không đúng bởi vì hắn từng trông thấy loại chuột này ở đâu đó rồi nhưng không thể nghĩ tới là loại yêu thú gì.

Suy nghĩ một lúc lâu hắn mới nhớ đây giống như là phệ thiên thử đây là một loại thử vô cùng bá đạo bất kì thứ gì đều thôn phệ chỉ cần là thiên tài địa bảo là có thể thôn phệ, nếu có thể thu phục thì là một trợ lực cho mình sau này báo thù.
 
Chỉnh sửa cuối:
1,265 ❤︎ Bài viết: 267 Tìm chủ đề
Chương 39: Thu phục thôn thiên thử.​



Mạc Tuấn nghĩ đi nghĩ lại muốn thu phục con phệ thiên thử này hơi khó, dù sau con vật này chính mình làm bị thương nó, nó có lẽ rất ghi thù nếu không thì không đẩy hắn vào bất tử thần thụ hút khô hắn rồi, nếu không phải có hồn châu trợ giúp thì hắn đã chết không thể chết lại.

Đúng rồi, lúc trước nó nhắm vào balo, trong balo có dược hoàn không lẽ nó thích ăn dược hoàn, vậy thì chỉ có thể dùng dược hoàn dụ dỗ nó.

Mạc Tuấn nghĩ vậy liền bỏ dược hoàn vào một chỗ bỏ vào balo vác lên, chỉ cần nó ngửi được nhất định sẽ tới.

Sau đó Mạc Tuấn rời khỏi đường mà chỗ cát lún, vừa rời khỏi các lún xem lại bản đồ thì đã không biết mình ở đâu rồi, lần này thì xong rồi, vào sa mạc hiện tại thật sự phải tự đi tìm đường, Mạc Tuấn chọn đại một đường sau đó chạy phi tốc, tốc độ của Mạc Tuấn có thể so với một chiếc xe chạy trên đường.

Mạc Tuấn vừa đi vừa dùng thần thức quét không ngờ lại phát hiện Chung Vô Úy, Mạc Tuấn mừng rỡ liền thay đổi phương hướng chạy tới Chung Vô Úy , gần tới thì giảm tốc độ, nếu không chạy tiếp người khác còn tưởng là quái vật.(phàm lập đức, tory pham)

Mạc Tuấn giả vờ đi tới thấy Chung Vô Úy liền hỏi: "Anh Chung, tại sao chỉ có một mình anh vậy, anh đang đi đâu đó?" Mạc Tuấn thấy Chung Vô Úy liền từ xa hét lên rồi chạy tới.

Chung Vô Úy cũng giật mình, hắn không ngờ là có thể gặp Mạc Tuấn ở chỗ này.
"Hóa ra là Anh Mạc anh cũng bị bão cát cuốn trôi đi sao, tôi hiện tại đang tìm đường ra." Chung Vô Úy nói.

Mạc Tuấn nghe thế cũng sững sờ vì theo thần thức quan sát Chúng Vô Úy không có biểu hiện nào là nói dối cả, không ngờ là bị lạc đường rồi, nghĩ tới đây hắn cũng cười khổ không thôi.

"Vậy chúng ta đi chung với nhau để còn chiếu cô lẫn nhau." Mạc Tuấn bất đắc dĩ nói.

Nhìn Chung Vô Uy môi khô thì biết hắn không còn bao nhiêu nước uống và thức ăn trong balo rồi, Mạc Tuấn sử dụng thần thức quét qua, quả nhiên chỉ còn một bình nước đồ ăn đã hết rồi.

"Từ lúc vào cổ lan thành tới bây giờ là mấy ngày rồi." Mạc Tuấn thử hỏi xem Chung Vô Úy để biết hắn hôn mê bao lâu rồi.

"Tôi cũng không biết, từ khi vừa ra cổ lan thành rất nhiều người đều bị cuốn đi tôi đoán hằn là mười ngày rồi, tôi ở trong sa mạc tìm kiếm đường cũng bốn năm ngày đấy." Chung Vô Úy không chắc chắn nói.
"Hóa ra là thế." Mạc Tuấn nghe Chung Vô Úy nói cũng biết được đại khái là sau một ngày nghỉ ngơi ở cổ lan thành thì có một biến cố xuất hiện lúc đi du lịch về, làm cho tất cả mọi người lạc nhau cả chiếc xe cũng không còn, hiện tại trong sa mạc không có xe, không còn bao nhiêu nước uống và thức ăn họ có khả năng chỉ có thể chờ chết thôi.

Mạc Tuấn đưa cho Chung Vô Úy hai chai nước và vài bịt bánh quy để ăn, cùng nhau tìm đường.

Đêm tới do Mạc Tuấn đã bỏ lại chiếc lều rồi nên ở cùng với Chung Vô Úy, đột nhiên cảm giác có người theo dõi.

Mạc Tuấn nghĩ thầm quả nhiên con vật này mũi thật linh, lúc ở tu chân giới vô tịch đọc được một quyển linh thú kí mới biết con này là thôn thiên thử, nhưng chỉ biết là cái gì cũng thôn phệ, cũng không ngờ nó có thể ngửi được dược hoàn xa như vậy, lần này phải thu phục nó.

Mạc Tuấn lặng lẽ đi ra lều chạy ra được một đoạn, loại cảm giác bị theo dõi vẫn còn.

"Tao biết mày ở gần đây, lần trước tao đả thương mày là không đúng, nhưng lần này tao tới là muốn kết giao với mày để cùng tăng thêm thực lực, nếu mày đồng ý đi với tao thì mày đi ra cùng tao kí kết đồng tâm khế ước, tao nghĩ mày hẳn là biết về đồng tâm khế ước, chỉ cần không phản bội nhau thì những thứ còn lại là tự do không trói buộc." Mạc Tuấn dùng thú ngữ và lấy dược hoàn ra để dụ nó ra mà nói.(phàm lập đức, tory pham)

Sau một lát Mạc Tuấn vẫn không thấy nó xuất hiện, Mạc Tuấn thầm than xem ra không dễ dụ nó ra rồi, đúng là một con thôn thiên thử giảo hoạt mà, xem ra linh trí của nó rất cao đây.

Mạc Tuấn nói tiếp: "Mày yên tâm, tao là một luyện đan sư, nếu mày đi theo tao thì thực lực của mày mới có thể tiến bộ nhanh chóng."

Qua một lúc lâu sau mới có một bóng dáng xuất hiện, bởi vì nó trong trí nhớ truyền thừa cũng hiểu luyện đan sư giỏi cỡ nào nên chỉ cần đi theo rất có thể tăng thực lực nhanh nhất, nhưng nó không dám đi tới quá gần vẫn ở một khoảng cách không gần không xa giữ khoảng cách với Mạc Tuấn.(phàm lập đức, tory pham)

Mạc Tuấn thầm than không ngờ con thôn thiên thử quá cẩn thận, nhưng cũng không quan trọng, bây giờ quan trọng nhất là cùng nó kí kết khế ước như vậy sau này không phải sợ bị nó còn ghi thù nữa.

Mạc Tuấn sử dụng khế ước quyết và viết lên đó sau đó dùng một giọt tinh huyết và một sợi thần hồn kí lên đó, sau đó đẩy văn tự kia tới thôn thiên thử cũng vậy dùng một giọt tinh huyết và một sợi thần hồn kí lên đấy.

Mạc Tuấn và thôn thiên thử vừa kí kết xong thì khế ước kia hóa thành hai luồng tinh quang bay vào một người một thú.
 
Chỉnh sửa cuối:
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back