Hai thầy trò tiến lại gần thì thấy người này nằm co rút nên liền ngồi xuống để xem xét kĩ càng hơn, nhìn kĩ hơn đó là một thanh niên tuổi còn khá trẻ, thân hình rắn chắc nhưng cả người cậu ta đều bị tím tái ngoài ra Quảng Tâm còn thấy có một vũng máu nhỏ ở phần bã vai của tên này, hơi thở của hắn cứ yếu ớt đứt quảng, Quảng Tâm suy đoán người này đã bị trúng kịch độc lại kèm theo chảy máu nếu không cầm máu, cứu chữa kịp thời thì người này sẽ đi chầu diêm vương.
Tình hình cấp bách, Quảng Tâm lấy từ tay nải ra một thỏi vàng cuối cùng còn sót lại rồi nhờ Thiên Nhật đi mua vài thứ thảo dược để Quảng Tâm có thể cầm máu và giải độc cho người này. Một lúc sau, Thiên Nhật quay lại với đống thảo dược vừa mua được đưa ngay cho Quảng Tâm, Quảng Tâm có được thảo dược thì điểu chế ra một loại thuốc giải tuy không đặc trị nhưng đó là phương thuốc do Hàn Du để lại nên Quảng Tâm không hề lo ngại.
Trong lúc đun thuốc Quảng Tâm nhớ lại nhưng ngày tháng ở cùng với sư phụ vui vẻ biết bao, ai ngờ sau đó lại xảy ra thảm kịch, nghĩ về quá khứ Quảng Tâm cứ rưng rưng nước mắt trách bản thân lúc đó quá vô dụng, cuối cùng thuốc cũng đã nấu xong, Quảng Tâm lau khô đôi mắt ẩm ướt để tập trung vào việc chăm sóc vết thương cho tên này. Trong lúc băng bó, chữa trị cho ngươi này, Quảng Tâm cảm nhận được nội lực của người này xung khắc hoàn toàn với Thiên Nhật. Hai thầy trò lúc trước ở tại ngôi miếu hoang này nhưng không hề thấy có người nào ở đây, chắc do người này bị truy sát vào đêm rằng tháng bảy, lúc hai thầy trò đều không có ở đây nên đã vào ngôi miếu hoang để cắt đuôi những tên truy sát.
Băng bó xong, Quảng Tâm còn lót thêm rôm dưới lưng người này để cho cậu ta ấm hơn, nằm êm hơn cho cậu ta nhanh chóng hồi phục. Số tiền dư còn lại Thiên Nhật cũng đã mua được vài cái bánh, vốn dĩ Thiên Nhật chỉ mua cho mình và sư phụ ăn nhưng Quảng Tâm đã chừa một phần lại cho tên đang nằm kia nếu hắn tỉnh lại thì vẫn có cái để lót dạ. Ăn xong, Quảng Tâm đi lại gần chỗ của tên thanh niên đang nằm rồi ngồi thiền ở đấy trước đó còn căn dặn Thiên Nhật phải canh chừng đến khi người này tỉnh lại.
Thiên Nhật ngồi chờ một lúc lâu nhưng tên này vẫn không có nhút nhích gì cả, trời thì cũng đã tối, trăng cũng đã chiếu rọi khắp các ngóc ngách, Quảng Tâm thì cứ vẫn ngồi thiền bất động ở đấy không nói câu nào. Cảm thấy quá nhàm chán lại buồn ngủ nên Thiên Nhật đã chợp mắt một chút, không ngờ ngủ thiếp đi chẳng hay trời chăng mây đất gì. Bỗng dưng từ bên ngoài ngôi miếu xuất hiện một làn khói tím bay vào trong ngôi miếu hoang, làn khói đó cứ bay vòng vòng trên cao rồi bay đến chỗ Thiên Nhật đang ngủ.
Vừa bay đến chỗ Thiên Nhật, làn khói hóa thành một mỹ nữ xinh đẹp ngồi trước mặt Thiên Nhật, sau đó còn lấy tay vuốt ve gương mặt của Thiên Nhật, khoảng khắc con yêu tinh nhe năng định hút máu của Thiên Nhật thì Quảng Tâm liền mở mắt dùng nội lực đập tay xuống đất, một luồng chân khí tạo nên chấn động hất văng con yêu tinh, chấn động lúc nảy đã làm cho Thiên Nhật giật mình tính giấc, Quảng Tâm nhìn xem con yêu tinh nào dám làm càng, nhìn sơ dáng vẻ bên ngoài Quảng Tâm cũng đã ngầm đoán được đây là hồ ly tinh.
Quảng Tâm liền lệnh Thiên Nhật niệm chú tạo ra một kết giới nhỏ để bảo vệ tên thanh niên đang bị thương kia, Thiên Nhật nghe lời sư phụ liền lập một cái kết giới. Ở ngoài kết giới, Quảng Tâm vẫn đang ngồi bình thản mặc dù con hồ ly tinh đang dùng đôi mắt sắc bén nhìn trừng trừng Quảng Tâm. Con hồ linh tinh nóng tính không đợi được lâu nên liền bay đến chỗ Quảng Tâm đang ngồi, hồ ly tinh định dùng móng vuốt sắt nhọn để giết Quảng Tâm nhưng khi vừa bay lại gần thì hồ ly tinh đã bị Quảng Tâm dùng tràng hạt đánh văng ra xa, đòn đánh của Quảng Tâm khá mạnh làm cho con yêu tinh hiện rõ nguyên hình, con hồ ly nằm cuộn tròn trên đất sợ hãi rồi kêu một tiếng như đang kêu cứu.
Đột nhiên, có rất nhiều hồ ly tinh đang tiến đến đây, mặc dù chưa đến nơi nhưng Quảng Tâm đã có thể ngửi được mùi yêu khí từ xa, dường như không phải chỉ có một con hồ ly tinh mà có cả một động hồ ly tinh. Nhiều luồng khí tím từ ngoài bay vào miếu rồi biến thành hình dáng các mỹ nữ xinh đẹp, mỗi người một vẻ, tranh nhau quyến rủ Quảng Tâm, Quảng Tâm không chút phản ứng, anh cảm thấy yêu khí nồng nặc nên đã cau mày khó chịu, từ từ đứng dậy. Quảng Tâm đứng dậy chắp hai lại. Từng con hồ ly tinh một bay vào chỗ Quảng Tâm nhưng vừa đến đều bị anh ta chưởng văng ra xa, lũ hồ ly thông minh cảm thấy không đánh lẻ được nên liên thủ tiến đánh Quảng Tâm cùng một lượt.
Đám hồ ly tinh một lược tiến đến nhưng Quảng Tâm vẫn bình tĩnh đánh cho từng con lên bờ xuống ruộng, trong đám hồ ly tinh có một con hồ ly chân khí vô cùng thâm hậu, con hồ ly tinh ấy cứ nhe nanh, hướng các móng tay sắc nhọn về phía Quảng Tâm, nó dùng đôi mắt đỏ hoe nhìn Quảng Tâm rồi gầm gừ, nhận thấy con hồ ly này yêu khí quá nặng, sát khí hừng hừng nên Quảng Tâm đã đoán được nó chính là thủ lĩnh của bọn này nên anh ta cầm tràng hạt đánh cho nó về nguyên hình rồi hủy toàn bộ tu vi của nó, đám hồ ly tinh nhìn thấy sợ chết khiếp cụp hết cả đuôi, nhận thấy không đánh lại Quảng Tâm nên đã hóa thành làn khói rồi bay đi mất, khiến cho Quảng Tâm đuổi theo không kịp.
Sau khi đám hồ ly kia trốn thoát, Quảng Tâm bế hai con hồ ly đã bị hủy tu vi rồi truyền cho chúng một ít chân khí phật môn thì sau này chúng sẽ không thể hút sinh khí của con người để tu luyện nữa mà tu luyện dựa vào chính bản thân của nó, sau khi truyền chân khí xong Quảng Tâm thả hai con hồ ly trở về rừng mong chúng sẽ bỏ ác theo thiện. Phía bên kia, Thiên Nhật nhận thấy không còn gì nguy hiểm nên đã giải kết giới.
Link tham khảo ý kiến:
Các Tác Phẩm Của Thiên Tâm