Hiện Đại Ranh Giới - Đăng Tiểu Hy

Thảo luận trong 'Hoàn Thành' bắt đầu bởi Đăng Hy2, 12 Tháng mười hai 2020.

  1. Đăng Hy2 Đăng Tiểu Hy

    Bài viết:
    147
    CHƯƠNG 70 - NGOẠI TRUYỆN 2: THÀNH VIÊN MỚI.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Beta: Hy

    Đến khi thật sự sinh nở, Runa và Cry nằm trong phòng sinh cùng nhau vì họ được ông bà Hoắc cho ở cùng nhau. Đau tới chết đi sống lại, trước mắt toàn là hình bóng nhập nhoạng của các bác sĩ mặc blouse trắng, một người quen cũng chẳng thấy. Đến cả Rer và Max vì quá căng thẳng mà cũng bị bác sĩ đuổi ra ngoài để tránh ảnh hưởng tới việc đỡ đẻ.

    Cuối cùng, các cô phải chiến đấu một mình.

    Bên ngoài phòng sinh đông nghẹt người. Ông Hoắc đang trấn an bà Mộc Lan, ông cũng chưa từng trải qua chuyện thế này bao giờ, cảm thấy vô cùng kích động cũng vô cùng hồi hộp. Lũ người Đức và Ngọc Anh tới đây thì mỉm cười nhìn nhau, mười ngón tay đan cài, thỉnh thoảng lại thò đầu ra ngó vào phòng sinh.

    Rer ngồi cô độc ở một đầu khác của băng ghế, đây là lần thứ ba anh ngồi ở đây.

    Lần đầu tiên là Runa bị bất tỉnh chết đi sống lại, khi cô được đẩy ra. Lúc đó sắc mặt cô xanh xao trắng bệch anh và từ đó anh đã tự nhủ rằng sẽ không bao giờ để cô phải chịu đựng ấm ức tổn thương đau đớn nữa. Thế mà bây giờ cô lại sinh con lần nữa cho anh đau đớn khổ sở như vậy. Làm anh thật là khó chịu đau đớn trong lòng trước đây cũng tại vì anh mà cô phải chịu uất ức như vậy.

    - Oe oe..

    Em bé mới sinh con của Runa là cô nhóc mập mạp trắng trẻo với đôi mắt to giống hệt Runa, nhưng khuôn mặt lại là bản thu nhỏ của Rer. Còn Cry thì lại sinh được một đôi bé trai kháu khỉnh một đứa giống hệt Cry và một đứa giống hệt Max.

    Cả hai bà mẹ vẫn chưa bế được con, tay chân bé con còn quá mềm mại, cô sợ lỡ tay khiến con bị thương. Bà Mộc Lan cười nói em bé đâu có mỏng manh tới mức ấy. Bế mấy lần là quen thôi. Tất nhiên là hai ông bà Hoắc rất mừng và vui vì nhà ông có hai người con dâu tốt sinh cho gia tiên gia tổ con cháu đông đầy. Còn lũ người Đức với Tuấn thi nhau xếp hàng ghi danh tranh nhau để có thể làm thông gia.

    Buổi tối, Rer âm thầm đưa cho Runa một bức ảnh rồi đưa cả cho Cry một bức, cô vừa xem liền ngây người.

    - Sau này con chúng ta lớn lên trông sẽ thế này sao? - Trong ảnh là một cô gái xinh đẹp thời thượng đang đứng trước tháp Eiffel của Paris, cười tươi như hoa.

    - Công nhận là sinh ra như tài tử vậy. Không uổng công chúng ta rèn luyện công phu Max cười ranh ma với Cry khiến cô mặt trái hồng nhéo tay anh.

    - Có lẽ còn xinh đẹp hơn, đẹp đến vậy Rer và Max ôm con rất thuần thục, con đã ăn no. Anh nhẹ nhàng ôm con lên dịu dàng thủ thỉ vài câu, con liền ngủ say.

    Runa thở dài một tiếng: -Vẫn may, vẫn may ít nhất không giống anh, cũng không khiến nhà Tuấn Mai chú ý.

    Rer cười khẽ, anh chưa nói với cô là anh đã trót nhận lễ vật sính lễ nhà Tuấn Mai rồi.

    * * *

    Cuối cùng thì chi nhánh của Tập đoàn TB&R tại khắp nơi trên thế giới cũng được thành lập trong sự quan tâm chú ý của rất nhiều người trên tất cả châu lục. Và bạn của Rer, Runa đều đặc biệt tới để chúc mừng.

    Một lần nữa, cô lại cảm nhận được sự ưu ái của ông trời khi đã để cô được kết hôn với Rer. Runa ôm lấy Rer hình bóng của hai người phản chiếu trên tường, giống như một đôi thiên nga đang tựa đầu vào nhau.

    Ánh trăng chiều đẹp như tranh vẽ, dòng xe nườm nượp tựa thủy triều.

    Trước cổng trường mẫu giáo Linh Lung, Rer mãi mới tìm được vị trí để đỗ xe, anh cầm theo hộp bánh su kem vừa mua trên đường tới đây xuống xe. Dọc đường đi, có rất nhiều phụ huynh gật đầu chào anh, những đứa bé cầm tay cha mẹ cũng lễ phép cất tiếng chào: -Cháu chào chú! -

    Anh mỉm cười với tất cả, xoa đầu một bé: -Hôm nay bạn Ran với Ren có ngoan không cháu? -

    - Bạn Ran lại đánh nhau với bạn khác ạ. Còn bạn Ren thì cứ trêu các bạn nữ và cô giáo.

    Anh sờ sờ mũi, mỉm cười lắc đầu. Tới chịu với hai tiểu quỷ nhà anh.

    - Ran! - Trong phòng học chỉ còn lại mấy bé, một bé gái dính bụi bẩn khắp người đang nghển cổ đứng ở góc tường, miệng nhỏ còn bướng bỉnh mím chặt. Rer bước tới, ngồi xổm trước mặt cô bé: -Lại gây chuyện rồi hả? -

    - Đâu ạ! - Đôi mắt đen láy tựa sao trời giống hệt mẹ cô bé, thấy ba tới bèn tỏ vẻ đầy tủi thân.

    - Vậy anh con đâu? - Lúc này anh mới sực nhớ ra còn một đồng chí tiểu quỷ nữa rồi ngó quanh.

    - Anh ấy kia. - Nhìn theo hướng tay chỉ của Ran, Rer đứng hình khi nhìn thấy cậu nhóc đang túm váy cô giáo trẻ đang chơi đàn. Cậu giở nụ cười danh ma nói ngọng nghịu.

    - Cô ơi đi ăn kem với Ren đi, bằng tiền của Ren đang gửi ở chỗ ba Ren. Ren sẽ mua cho cô tất cả.

    Cứ như thế khiến cho lòng Rer cảm thấy bừng bừng lửa tối sầm không nhịn được với đứa con trai: - R.. E.. N!

    Cô giáo đang chơi đàn đỏ mặt bước đến: -Cũng không có gì to tát, chẳng qua lúc chơi cầu trượt ngoài trời. Không hiểu sao lại đá một bé khác xuống bé kia sưng u đầu.

    Rer không ngờ sự việc lại nghiêm trọng đến thế: -Bị nặng lắm ư? Phụ huynh của bé ấy có nói gì không? -

    Cô giáo mỉm cười với vẻ bất lực: -Người ta muốn nói cũng không nói được.

    - Hả?

    - Bé kia là Đồng Đồng là cô nhỏ của Ran, đúng không?

    - Con không có cô nào như vậy hết, con chỉ có bố và mẹ thôi. - Ran vẫn im lặng đứng bên, đột nhiên nói chen vào.

    Rer không biết nên nói gì cho phải, đành tạm biệt cô giáo dắt Ran và Ren về. Lên xe anh lau sạch bàn tay nhỏ đầy bụi bẩn cho bé, buộc lại bím tóc rối tung. Mở túi giấy, để hai đứa uống một ngụm trà ấm rồi ăn bánh su kem.

    Ran ăn trưa ở trường, cô bé giống y chang mẹ mình, rất kén ăn bữa trưa ăn rất ít, khi anh tới đón bé, luôn chuẩn bị bánh để bé lót dạ. Còn Ren thằng bé ăn rất khỏe nhưng cũng không bị béo lắm.

    - Nói cho bố nghe, sao con lại đánh cô nhỏ? - Thấy miệng cô bé phồng lên vì đồ ăn, anh cưng chiều ôm bé lên đầu gối, hiền hòa hỏi.

    Có một cô nhỏ lớn hơn một tuổi và một nhỏ hơn mình hai tuổi, đúng là chuyện hiếm thấy. Nhưng ở nhà anh đúng là có chuyện này. Ba đứa trẻ đều học trong một trường mẫu giáo. Đồng Đồng học lớp Hạt và Thuần Mạn học lớp Lá, Ren và Ran vừa lên lớp Mầm.

    - Nó không phải cô nhỏ của con. Người nhà con đều rất tốt, ba chưa bao giờ mắng mẹ, mẹ chưa bao giờ đánh ba. Nhưng Đồng Đồng suốt ngày bắt nạt con, con xếp hàng trước nó, nhưng nó lại bắt con phải chơi cầu trượt sau nó. Con không chịu, nó bèn lén cấu con còn mắng con, con mới.. Đá nó một cái.. Mẹ nói đã ra trận thì không có nể nang ai hết, chỉ cần đảm bảo công lý mà thôi. Phải vì việc nước mà bỏ qua tình thân.

    Rer khẽ thở dài, không biết nên động viên hay nên trách mắng cô bé. Cũng không biết rốt cuộc việc giáo dục cô bé có thành công hay không.

    Thôi, chuyện vặt kiểu này cứ để bà xã thông minh của anh giải quyết đi!

    - Chân có đau không? - Đồng Đồng cũng không gầy, đá được cô bé xuống chắc cũng tốn không ít sức lực. Anh xoa xoa cái chân nhỏ của, nhóc con này có biết võ không đấy!

    - Hơi hơi, nhưng mà con chịu được.

    - Ran kiên cường quá, ngoan lắm! - Anh thơm lên cái má mập mạp của con gái với vẻ tự hào, thấy cô bé đã ăn gần xong bánh su kem, bấy giờ mới lái xe về nhà.

    Người giúp việc theo giờ đã nấu xong bữa tối, nghe thấy tiếng bước chân lên tầng rồi mở cửa cho bố và hai đứa con. Đúng lúc ấy Runa cũng vừa giải quyết xong công việc là cho đứa con gái út Rin ăn và hoàn thành nốt công việc.

    Mọi công trình ở phía Bắc thành phố đều đang bước vào giai đoạn thi công quan trọng, cô bận rộn tới phát điên. Nhưng cho dù có bận tới đâu, chỉ cần tới giờ con gái tan học, cô sẽ tạm thời bỏ qua tất thảy để ở bên chồng và các con.

    Cô ngồi xổm xuống, chờ đợi nụ hôn nồng nhiệt của các con như mọi lần, khóe môi đã thoáng hiện nụ cười vui sướng.

    Đợi hồi lâu mà vẫn không thấy gì. Cô bèn lén mở một mắt, thấy Ran đang chớp chớp đôi mắt to nhìn cô. Ren thì đang mơ mộng vào những quyển báo chí người mẫu.
     
    chiqudoll thích bài này.
    Last edited by a moderator: 15 Tháng mười hai 2020
  2. Đăng Hy2 Đăng Tiểu Hy

    Bài viết:
    147
    CHƯƠNG 71 - NGOẠI TRUYỆN 2: VỊ CỨU TINH, QUÂN TỬ.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Beta: Hy

    Rer nhún vai: -Bà xã, anh đi thay quần áo đã Sợ bà xã bối rối, anh bèn hôn nhẹ lên môi cô ngay trước mặt con gái.

    Runa giang tay ra, Ran hơi do dự, nhưng rồi vẫn lao vào lòng cô.

    - Kể cho mẹ nghe nào, hôm nay ở trường mẫu giáo lại có chiến tranh gì thế?

    Ran nằm nhoài trên vai mẹ, kể lại chuyện xảy ra hôm nay một cách tỉ mỉ: -Mẹ, con không hề làm sai, đúng không ạ?

    - Đúng! - Cô gật đầu khẳng định: -Chỉ cần bước vào cổng trường mẫu giáo, cho dù là dì hay cậu, bà ngoại hay bà nội, thì đều là bạn học hết. Giữa bạn học với nhau thì phải tuân thủ trật tự, phải có sự công bằng.

    - Đúng thế! - Nụ cười tươi tắn hiện lên trên khuôn mặt nhỏ của Ran.

    - Nhưng mà.. - Runa quay ra nhìn con gái: -Người quân tử dùng lời lẽ để thuyết phục chứ không dùng tay chân để đánh nhau, con có muốn làm quân tử không?

    - Quân tử tài giỏi lắm sao?

    - Thường thì là vậy.

    - Nếu người khác đánh quân tử trước thì quân tử cũng không đánh lại ạ? - Khuôn mặt nhỏ của cô bé nhăn nhó, đầy hoang mang.

    - Không phải, nhẫn nhịn cũng có giới hạn thôi, nếu vượt quá giới hạn thì không phải nhẫn nhịn nữa

    - Giới hạn đó là thế nào ạ?

    - Một em bé thông minh thì phải tự suy xét lấy. Biết chưa?

    - Vâng! - Ran im lặng, khi ăn cơm cũng tỏ ra vô cùng nghiêm túc.

    Rer trừng mắt nhìn cô một lúc, cô khẽ nhún vai, lại ranh mãnh nháy mắt với anh. Chẳng bao lâu sau bèn nhận ra thế nào là giới hạn của sự nhẫn nhịn.

    Chủ nhật, ông Hoắc gọi điện để tới chỗ ông ăn cơm.

    Vừa vào nhà Đồng Đồng và Phong Dũng đã trừng mắt nhìn Ran và Ren với vẻ thù hận. Thấy ông ngoại hết ôm Ran vào lòng, lại cho cô bé đồ chơi, cho cô bé quà vặt, cực kỳ ghen tỵ. Còn Ren thì lại lục đống báo chí người mẫu ra khiến Đồng Đồng càng thêm tức tối.

    - Hoắc, lại đây giúp em một chút.

    Trong nhà cũng mời người giúp việc theo giờ, nhưng trong những lúc thế này. Mộc Lan vẫn cố gắng thể hiện bản thân là một bà chủ gia đình hoàn hảo, đích thân xuống bếp chỉ đạo.

    - Ren xem tivi nhé. Đồng Đồng, Phong Dũng hai con dẫn Ran xuống nhà chơi, phải bảo vệ Ran thật tốt nhé! Ngoan lắm! - Ông Ám Dạ Hoắc đành phải đặt Ran xuống.

    - Con không đi đâu. - Ran chen vào giữa bố và mẹ, không thèm để ý hai đứa trẻ kia.

    - Bọn tao cũng chẳng thèm chơi với mày. - Đồng Đồng cầm tay Phong Dũng khiến cậu bé đỏ bừng cả mặt.

    (@Hy: Đúng thật là khi xưa thì ba ăn hiếp người ta rồi giờ nghệp quật con gái bị hiếp lại. HaHa.

    @Đức: Đấy thấy chưa con gái tôi đấy, Rer là cái thá gì. *vuốt mũi cười lớn*

    @Rer: Nói gì đấy tên kia *lườm giơ củ đấm Đức chạy té khói*)

    Đồng Đồng nói thầm gì đó bên tai cậu bé, cậu bé gật đầu: -Đồ nhát cáy, mày không dám xuống nhà với bọn tao đúng không?

    - Tôi còn lâu mới sợ! - Trẻ con không thể chịu nổi sự khích bác, Ran bèn ngẩng đầu ưỡn ngực, hùng hổ đi theo hai đứa trẻ kia xuống nhà.

    Đồng Đồng và Phong Dũng bèn nhìn nhau cười, rồi cùng đưa mắt về phía màn hình tivi nơi Ren đang chú ý vào các chương trình người mẫu.

    - Đây là nhà ông tao, mày không được ăn Lúc đi tới bãi cát ở sân tập, Đồng Đồng chợt cướp lấy quà vặt trong tay Ran, đẩy cô bé xuống đất. Đất cát màu vàng sẫm bắn lên, làm bẩn đôi tất trắng như tuyết và chiếc quần trẻ em mới tinh. Đôi mắt đen láy của Ran vẫn mở to, không chịu chớp một cái, e rằng một giây sau sẽ có nước mắt rơi xuống. Nhưng một giây sau, cô bé chợt đứng bật dậy, cướp lại quà vặt ôm chặt trong ngực.

    Đồng Đồng cuống quýt: -Đưa đây!

    - Ông nội cho tôi. - Cô bé nhẫn nhịn, tiếp tục nhẫn nhịn.. Người quân tử dùng lời lẽ để thuyết phục chứ không dùng tay chân để đánh nhau.

    - Ái chà, ông ngoại tao là ông nội mày, thế mày phải gọi bọn tao là gì? - Đồng Đồng tìm được điểm yếu, nhảy dựng lên.

    - Khổng Dung cũng còn biết phải nhường lê cho bề trên, tất cả đồ chơi và quà vặt của mày đều phải cho bọn tao. - Phong Dũng đứng cạnh hùa theo.

    - Ông ấy chỉ nhường lê thôi, không nhường những thứ khác. Nếu tôi có lê, tôi cũng cho hai người. - Cô sợ nhất là phải ăn lê.

    - Mày thật là ngu ngu ngu.. Mày không biết chuyện Khổng Dung nhường lê có ý nghĩa gì à? - Hai đứa bé đều làm mặt quỷ dọa cô bé, ăn ý lao vào, cướp đoạt quà vặt trong lòng cô bé.

    Ran thở dồn dập, nắm chặt tay lại, cắn chặt răng, sự nhẫn nhịn đã gần lên tới đỉnh điểm.

    - Con trai không được bắt nạt con gái.

    Đúng lúc này, đỉnh đầu bỗng truyền tới một giọng nói lanh lảnh, rõ ràng cũng là giọng trẻ con.. Nhưng lại có thêm cả sự uy nghiêm.

    - Tao cũng là con gái. - Đồng Đồng vẫn không phục.

    - Ỷ đông hiếp yếu thì cũng chẳng có gì ghê gớm. - Một cậu bé cao hơn Ran một cái đầu dang hai tay, che trước mặt cô như một thiên thần.

    Có lẽ khí thế lạnh lùng của cậu khiến cặp bé hoảng hốt, hai đứa bé đó ném quà vặt lại rồi chạy luôn.

    Cậu bé nhặt quà vặt lên, quay đầu nhìn Ran.

    - Em ngã có đau không? - Cậu mỉm cười với Ran, hàng mày đẹp hơi cong cong.

    - Không ạ, chỉ bị bẩn quần áo thôi. Ừm, túi rách mất rồi, không ăn được nữa. - Ran nhìn món quà vặt.

    - Ừ! - Cậu bé gật đầu, vứt quà vặt vào thùng rác ở gần đó, xoa xoa tay rồi lấy một hộp chocolate từ trong túi ra: -Ăn cái này nhé! -

    - Cảm ơn! - Ran tò mò nhìn cậu bé, hình như cậu còn cao hơn cả Đồng Đồng, quần áo cũng sạch sẽ gọn gàng hơn Phong Dũng. Cậu đứng trước mắt Ran tuấn tú hiên ngang, rực rỡ như ánh mắt trời.

    - Nhà anh cũng ở đây sao?

    - Không, nhà anh ở..

    Cậu bé thấy Ran không bóc được túi chocolate: -Ở đây có một cái mép, em xé nhẹ ra là được.

    Anh ấy giỏi quá! Giỏi thật đấy!

    - Nhà em cũng không ở đây, nhà em ở chỗ khác.

    - Ở châu lục nào?

    Vấn đề này của cậu khiến Ran ngẩn ra: -Thế giới có nhiều châu lục à?

    - Thế giới chỉ có năm châu lục thôi. - Cậu bé nhìn đôi mắt đảo quanh của Ran, mỉm cười, bước tới xoa đầu cô bé: -Anh tên là Trần Thuần Mặc em cứ gọi anh là Tiểu Mặc, em tên gì?

    - Ám Thiên Ý hay còn gọi là Ran.

    Cậu bé nở nụ cười, quay đầu liền nhìn thấy một người phụ nữ xinh đẹp đang đi về phía mình: -Mẹ anh đến rồi!

    - Mẹ em cũng đến rồi! - Ran cười, vẫy tay với Runa đang đi từ một phía khác tới.

    - Runa!

    - Mai!

    Hai bà mẹ nhìn nhau, đều sững sờ, sau đó đồng thanh thốt lên.

    - Về Mỹ từ bao giờ thế? - Sau khi Mai và Tuấn về Việt Nam vì bệnh tình của ông nội Mai thì cũng đã được hai năm.

    - Đây là bé Ran sao? - Mai thấy Ran đứng bên cạnh, cô bé có đôi mắt to giống hệt Runa.

    - Không thừa nhận cũng khó. - Runa cười.

    Mai thở dài: -Cậu vẫn vui vẻ hoạt bát như hồi trước, tốt quá! Vậy còn Ren với bé con Rin đâu?

    - Ren đang trên nhà coi tivi còn Rin con bé đang được mẹ chồng bế. Cậu cũng thế, vui tươi, tự tin hơn ngày trước nhiều. Anh Tuấn cũng về với cậu ư?

    - Anh ấy có một buổi tọa đàm ở Luân Đôn, mấy ngày nữa sẽ tới đón mình và cháu về sống ở Mỹ cùng mọi người.

    - Thế chúng ta cùng đi ăn một bữa cơm nhé!

    - Tối nay được không, trưa nay mình còn có việc.

    Hai người nói vài câu rồi mới nói lời từ biệt với nhau.

    Ran vừa đi vừa quay đầu, Tiểu Mặc cũng đang quay đầu nhìn cô bé. Trái tim bé nhỏ của cô bỗng đập liên tiếp rồi khuôn mặt nhỏ nhắn thoáng chốc đỏ hồng.

    Ran rất khâm phục cậu, cậu chẳng cần đánh nhau nhưng có thể khiến cặp đôi kia phải lùi bước, xem ra đúng là.. Quân tử thật rồi! Đúng là vị cứu tinh của đời cô rồi.
     
    chiqudoll thích bài này.
    Last edited by a moderator: 15 Tháng mười hai 2020
  3. Đăng Hy2 Đăng Tiểu Hy

    Bài viết:
    147
    CHƯƠNG 72 - NGOẠI TRUYỆN 3: MỘNG THANH XUÂN (1).

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Beta: Hy

    Nếu cho tôi gặp anh, tôi sẽ làm thế nào?

    Gần đây, tôi luôn nghĩ về vấn đề này.

    Anh trở về, anh lại trở về, anh thường như vậy, trở về ở lại vài ngày rồi lại đi. Sau đó luôn sẽ có người vẻ mặt thế này thế kia, dùng giọng điệu thế này thế kia, thần bí, uyển chuyển. Lộ ra tung tích của anh, hy vọng nhìn thấy vết tích của sự việc trên mặt tôi.

    Tôi sẽ không để những người này đạt được, vì vậy tôi chỉ vô cảm, ngây ngô trả lời: -Ừ.

    Đây cũng nên là chuyện của anh nữa nhỉ! Tôi thường nghĩ, có người vô tình dường như cố ý nhắc tới tôi trước mặt anh không? Sợ rằng không. Anh không phải là tôi, không ai dám mạo phạm.

    Vậy thì, nếu cho tôi gặp anh, tôi liền hỏi: -Có việc gì không, thường quay về làm gì?

    Thường quay về làm gì? Thực ra trong lời này vẫn mang ý yêu chiều. Yến, mày mãi mãi đều như vậy, chết không thay đổi.

    Tôi đang đi trên cầu dành cho người đi bộ, nghĩ tới đây, tự cười chế giễu mình. Chuyển ánh mắt một chút vào một góc, hai người công nhân đang quỳ ở đó, cầm hàn điện hàn gì đó. Tôi dừng bước, nhìn thấy tên anh, trong những hoa lửa chói mắt tóe ra từ hàn điện.

    Một người công nhân oán trách: -Nói với cấp trên từ sớm, đừng dùng đồng, gắn lên sẽ bị người ta ăn trộm mà.

    - Đúng vậy, dùng xi măng tốt hơn không. - Một người khác đáp.

    - Không bằng đừng lắp nữa, người giàu quyên góp một cây cầu tính làm gì! -

    Mắt tôi nhói đau, hoa lửa của hàn điện sáng chói, không thể nhìn trực diện, còn có một cái tên nào đó, biến mất, lại hiện ra, cũng không thể nhìn thẳng. Tôi lập tức trốn chạy về văn phòng.

    Đi vội quá, giày dẫm lên rất nhiều bùn, Thắng không biết xuất hiện khi nào, đi sau tôi, chậc lưỡi: -Cô nhìn cô kìa, về nông thôn giúp đỡ người nghèo à? Dính bùn vào gót giầy rồi, mất hình tượng.

    Tôi quay đầu nhìn, chỉ nói: -À, đợi chút đi lau.

    - Đi đâu? Trưa nay gọi điện cô không nhận.

    - Để ở nhà, không biết, có việc à?

    - Chả phải vì sợ cô không có xe về thôi. - Thắng nói vô cùng khoa trương, tôi không nén được bật cười.

    - Anh tìm tôi, tôi cũng chỉ có thể trả tiền! Bây giờ giải quyết rồi chứ?

    - Giải quyết rồi. Tên Trần Bảo Sơn ấy cũng đủ tốt vừa vặn trả đủ.

    Sắc mặt tôi đột nhiên thay đổi.

    Thắng vẫn đang nói: -Cô xem đã đá hắn ta rồi thế mà hắn ta vẫn giúp đỡ cô được

    - Tôi.. Tối nay.. Nhà tôi có chút chuyện, tôi không đi được! - Tôi ấp a ấp úng muốn mượn cớ.

    Thắng lúc này mới dừng lại việc hoang tưởng chuyện tiền, quay đầu chú ý biểu hiện của tôi. Sau đó anh ta vỗ vai tôi, tình ý sâu xa: -Yên tâm, tùy cô.

    Hóa ra như vậy. Đương nhiên, lễ Giáng sinh là một ngày quan trọng. Tôi hít sâu một hơi, ngồi về trước bàn làm học, bắt đầu làm việc. Thắng vẫn như cũ không buông tha tôi, ngồi đối diện với tôi, nghiên cứu biểu hiện của tôi:

    - Yến, hơn năm rồi, cô cũng nên bước ra đi. Tôi đề nghị cô không nên theo đuổi tôi nữa.

    Tôi không đáp.

    Dù cho bao khó khăn em vẫn muốn được yêu anh. Thầm lặng bên anh bấy lâu, chỉ thêm đậm sâu từng ngày. Vậy mà trong tim anh không có em. Em nói, em hứa trọn đời mãi mãi yêu anh. Dù anh không biết anh không màng, anh không muốn quan tâm! Em biết anh sẽ chẳng hề mong em nhớ em. Mình em lặng lẽ trong vô vọng, người ơi chờ anh đến bao giờ?

    - Cô như vậy, đối với ai cũng không tốt. Chuyện trước đây, qua rồi thì cho qua đi, cô không thể mãi mãi một mình gánh vác, gánh đến lúc nào mới dừng! Cô nhìn người khác sống tốt biết bao!

    Tôi vẫn không đáp lời.

    - Được, cô cứ như vậy đi! Chết cũng không hối cải! Đàn ông tốt đều tuột mất, xem tương lai cô sống thế nào! - Thắng nói xong tức giận, đập bàn một cái rồi bước đi.

    Lúc này tôi mới ngẩng đầu lên, thở phào một hơi dài.

    Tôi không buồn, chẳng có gì buồn cả, tôi chỉ nghĩ: Yêu trước hay sau.. Còn có hứng thú sao? Thắng nhất định đã gặp anh ấy, anh ấy nhất định rất tốt.

    Nếu để tôi gặp anh ấy, tôi sẽ làm thế nào? Xin lỗi?

    Buổi tối tôi vẫn đi, bạn mới gặp mặt, kết giao. Nói ra mọi người đều là những kẻ nịnh bợ. Trên bàn rượu, ai cũng đều uống rất vui vẻ, khi Thắng kính rượu quá kích động, nửa ly vang đỏ đổ lên người tôi, cổ áo và trước ngực toàn bộ đều bị nhuộm đỏ.

    Tôi nói to: -Anh phải đền!

    - Đền thì đền! Đến người tôi cũng đền cô! - Anh ta cũng cao giọng đáp, đáp xong liền tiếp tục tìm chủ nhiệm chuốc rượu.

    Tôi loạng choạng chạy ra đến cửa, hét lớn: -Phục vụ, lấy khăn ướt!

    Nhân viên phục vụ đang bưng rượu vang đổ chúng tôi vừa rót chạy đến, tôi giơ tay đón lấy, thúc giục: -Nhanh đi! Lấy khăn ướt cho tôi! Trên người tôi đều bị bẩn hết rồi!

    Nhân viên phục vụ đồng ý rồi quay người chạy đi, chạy nhanh quá, mũ giáng sinh trên đầu rơi xuống đất.

    - Mũ này! Mũ! Lại rơi rồi! - Tôi vừa hét vừa cười lớn dáng vẻ hài hước của cô ấy.

    - Sao uống nhiều vậy? - Đằng sau đột nhiên có người nói chuyện.

    Tôi quay đầu, nhìn thấy một gương mặt, tôi vui mừng, gọi tên anh: -Sơn, anh không biết, cô ấy vô cùng buồn cười. Chiếc mũ nhỏ quá, đội không được tối nay rơi biết bao lần rồi! - Cười, nói xong mới định thần lại.

    Không phải trong mơ, anh rõ ràng đang đứng sau tôi, hơi nghiêng đầu nhìn tôi.

    Nếu cho tôi gặp anh, tôi sẽ làm thế nào. Tuy tôi vẫn luôn chưa nghĩ ra, nhưng cũng không nên như thế này, trong tay cầm rượu vang đỏ.. Trên người nhuộm đầy rượu, mặt đỏ tưng bừng, lời lẽ hơi điên cuồng.

    Tôi ngơ ngẩn, quay người nhìn anh, vô thức hỏi: -Sao anh ở đây?

    - Có việc phải giải quyết, nên anh quay về- Anh đáp.

    - Hôm nay là đêm Giáng sinh, anh nên..

    Lời của tôi chưa nói xong đã bị anh cắt đứt: -Ban đầu định đi, nhưng đến lúc đó phải giải quyết nên ở lại.

    Anh đã anh tuấn hơn, má hơi gầy đi, chắc là nơi ở mới rất bất tiện. Tôi chỉ hận không thể khắc anh vào trong tim, câu nói đó vẫn nói ra: -Có việc hay không, anh cứ thường về làm gì?

    Ngữ khí của tôi không đúng nhỉ? Nghe ra không giống như yêu chiều, ngược lại có vài phần oán hận. Anh nhìn vào mắt tôi, khẽ đáp:

    - Ừ, nhưng luôn không gặp em!

    Lúc này nhân viên phục vụ đứng sau tôi, đưa khăn ướt qua, tôi không chú ý anh giơ tay ra lấy. Lại giật rượu khỏi tay tôi, đưa cho phục vụ. Sau đó, anh dùng khăn ướt lau cổ áo tôi, lắc đầu nói:

    - Đã là rượu đỏ, sao lau sạch? Anh đưa em đi mua áo mới.

    - Được! Phải mua cái đắt nhất! - Tôi mỉm cười nói.

    - Phải mua cái vĩnh viễn mặc không bị hỏng.

    - Được! - Anh đáp.

    - Còn phải mua quần, quần của em hôm nay cũng bị bẩn rồi, lau thế nào cũng không sạch.

    - Được!

    - Còn nữa, em muốn mua kem dưỡng mắt đắt nhất, họ đều nói khóe mắt em có nếp nhăn rồi!

    - Được!

    - Mua trang sức cho em! Mua nhà cho em! Mua xe cho em!.. - Tôi nói một hơi.

    Anh vẫn chỉ đáp: -Được!

    - Mua tất cả những thứ có thể dùng tiền mua được mua về cho em. Sơn, những thứ dùng tiền không mua được, em không cần.

    - Yến.. - Anh giơ tay nắm lấy tay tôi.

    Tốt biết bao!
     
    chiqudoll thích bài này.
    Last edited by a moderator: 15 Tháng mười hai 2020
  4. Đăng Hy2 Đăng Tiểu Hy

    Bài viết:
    147
    chiqudoll thích bài này.
    Last edited by a moderator: 15 Tháng mười hai 2020
  5. Đăng Hy2 Đăng Tiểu Hy

    Bài viết:
    147
    CHƯƠNG 74: HẬU KÝ.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Beta: Hy

    Lại đến lúc viết hậu ký, thân là một tác giả viết truyện tự sáng tác, đây chính là cái thời khắc mà tôi tổng kết về cái thành quả của mình trong thời gian.

    Các bạn hãy cùng lắng nghe và cảm nhận truyện nhé.

    Tôi quen anh. Áo sơ mi trắng, cương nghị lạnh lùng mà mà vô tâm. Anh dậy tôi biết rung động. Cũng như là bước ngoặt khởi đầu lớn cho sự thay đổi của tôi, vẫn mang theo một phần nhớ thương nào đó của hồi ức mộng mơ. Tôi quen anh. Hàng lông mi rậm thanh tú, đôi mắt u sầu. Khi tất cả coi tôi là kẻ bỏ đi, chỉ có anh vẫn đối xử tốt với tôi nhưng vô tâm với tình cảm của tôi. Anh vẫn có chỗ đứng trong những kỷ niệm tuổi thanh xuân chưa bao giờ phai nhòa của tôi. Tôi quen anh. Vì những năm năm sau anh mới nói là anh yêu tôi. Tôi đã rời bỏ anh không dám tiếp nhận tình cảm đó. Tôi luôn cự tuyệt anh, cố chấp đâm đầu vào những nguy hiểm. Tôi chỉ làm theo đúng trình tự của cuộc sống.

    Tôi quen anh. Mặc dù anh là người đến sau và đã ở cùng tôi năm năm vượt qua bao khó khăn gian nan. Dạy tôi mọi điều để trở thành một sát thủ rồi tự mình gánh chịu mọi nỗi đau nhưng tới cuối cùng tôi vẫn không chọn anh. Anh thật đáng thương và tôi cũng thế, tôi nợ anh một tấm chân tình.

    Có người chết rồi. Có người điên rồi. Cũng có những phong cảnh mãi mãi vì tôi mà phải bị kín bụi rồi..

    Tôi rốt cuộc đã làm sai điều gì?

    Tất cả mọi việc đã xảy ra..

    Tôi nhớ lại tâm trạng tôi lúc tôi 15 tuổi. Bị mọi người ghét bỏ, xa lánh, ruồng bỏ. Nhưng tôi cũng không biết nói gì ngoài câu -Tôi chẳng làm gì sai cả!

    Tôi biết bày tỏ cùng ai đây?

    Không lẽ một tình yêu không có kết thúc không thể bày tỏ sao? Tiễn biệt cũng giống như ái mộ, cần một trái tim ấm áp.

    Hồi ức được yêu?

    Có thể sẽ biến thành sức mạnh cho ta sống tiếp quãng đời còn lại!

    Có ai mà biết được chứ?

    Đó là chính là câu chuyện của tôi.. Dưới ngòi vút trên những trang giấy.. Đã hết! Cũng đã có người từng hỏi tôi tại sao thích viết thể loại này như vậy? Tôi chỉ cười và nói nó giống như một sự hứng thú trong tôi vậy. Cũng có thể mai đây hay một hôm nào đó gần nhất tôi lại viết cho Runa và Rer sống trong thế giới cổ đại.. Đó chỉ là một hôm nào đó có ngẫu hứng thú để họ sống trong thế giới cổ đại mà thôi :))

    Và các bộ truyện tiếp theo của tôi.. Nhân vật chính cũng sẽ chỉ là hai cái tên Rer và Runa. Nếu mọi người thấy thắc mắc là vì sao tôi lại làm vậy thì cũng không phải là sự hứng thú mà là vì nó giống như một phần không thể thiếu trong tôi.

    Tôi cũng đã từng nghĩ rằng mọi điều tôi viết ra và tưởng tượng ra phải chăng nó sẽ trở thành sự thật nhỉ? Phải chăng Runa và Rer ngoài đời sẽ bên nhau như vậy? Tuấn - Mai, Cry - Max, Đức - Ngọc Anh.. Cũng thế?

    Giá như ai có thể hiểu cho cuộc sống của tôi? Để biết rằng nó thực sự chưa bao giờ ổn, luôn luôn cần một ai đó ở bên nắm lấy tay tôi mỗi khi tôi gục ngã. Cùng chia sẻ tiếp cho tôi nghị lực. Một cái ôm giúp tôi thêm vững bước và biết rằng mình cần được yêu thương.

    Thở dài.. Là một cách kìm nén cảm xúc. Là để ngưng lại những giọt nước mắt sắp rơi để thoát khỏi những suy nghĩ vẩn vơ và trở về với thực tại. Có lẽ đêm là khoảng thời gian ta sống thật nhất, bao nhiêu cảm xúc chẳng thể nào che giấu. Sống để thấy mình có khờ dại hay không? Tồn tại để thấy người chạy không đổi thay..

    Nói cho cùng tôi cũng rất mong Runa, Rer, Max, Cry, Tuấn, Mai, Đức Ngọc Anh.. Với toàn bộ nhân vật trong truyện họ có thể sống một cuộc sống vui vẻ hơn là những gì tôi đã viết ra.

    Khi bộ truyện này sắp sửa hoàn thành, tôi đã rất mâu thuẫn không biết sắp xếp kết thúc thế nào cho hợp lý, sau một tháng suy nghĩ khổ sở.. Tôi cảm thấy vẫn nên kết thúc trong vui vẻ. Còn nói về nhân vật phản diện Hà Phương thì cô ấy cũng là một người đáng thương nên mới trở thành độc ác như thế. Nói đúng hơn ai cũng đáng thương trong chính câu chuyện của cuộc đời mình cả. Quan trọng là họ sẽ chọn cách bày tỏ và ứng xử ra sao mà thôi!

    Suy cho cùng, tôi cũng là một người theo chủ nghĩa lạc quan, bất cứ thứ gì cũng nên hướng về phía hoàn mỹ. Đương nhiên trên thế gian này chẳng hề tồn tại sự hoàn mỹ tuyệt đối, bất cứ chuyện gì cũng đều như vậy.

    Cảm ơn những lời bình luận, có những bình luận chê trách cùng với khen ngợi khiến tôi thực sự cảm động. Đó là những lời ủng hộ và khuyến khích của mọi người dành cho một nghiệp dư như tôi. Cảm ơn mọi người, cho dù các bạn có thích tiểu thuyết của tôi hay không, cảm ơn các bạn đã đọc truyện.. Cảm ơn các bạn đã thông cảm.

    END.

    Bộ truyện Ranh Giới!

    00: 00 - 27/1/2017, Ngày Update: 13/12/2020.

    Viết tại Việt Nam.
     
    chiqudoll thích bài này.
    Last edited by a moderator: 15 Tháng mười hai 2020
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...