Beta: Hy
Lại đến lúc viết hậu ký, thân là một tác giả viết truyện tự sáng tác, đây chính là cái thời khắc mà tôi tổng kết về cái thành quả của mình trong thời gian.
Các bạn hãy cùng lắng nghe và cảm nhận truyện nhé.
Tôi quen anh. Áo sơ mi trắng, cương nghị lạnh lùng mà mà vô tâm. Anh dậy tôi biết rung động. Cũng như là bước ngoặt khởi đầu lớn cho sự thay đổi của tôi, vẫn mang theo một phần nhớ thương nào đó của hồi ức mộng mơ. Tôi quen anh. Hàng lông mi rậm thanh tú, đôi mắt u sầu. Khi tất cả coi tôi là kẻ bỏ đi, chỉ có anh vẫn đối xử tốt với tôi nhưng vô tâm với tình cảm của tôi. Anh vẫn có chỗ đứng trong những kỷ niệm tuổi thanh xuân chưa bao giờ phai nhòa của tôi. Tôi quen anh. Vì những năm năm sau anh mới nói là anh yêu tôi. Tôi đã rời bỏ anh không dám tiếp nhận tình cảm đó. Tôi luôn cự tuyệt anh, cố chấp đâm đầu vào những nguy hiểm. Tôi chỉ làm theo đúng trình tự của cuộc sống.
Tôi quen anh. Mặc dù anh là người đến sau và đã ở cùng tôi năm năm vượt qua bao khó khăn gian nan. Dạy tôi mọi điều để trở thành một sát thủ rồi tự mình gánh chịu mọi nỗi đau nhưng tới cuối cùng tôi vẫn không chọn anh. Anh thật đáng thương và tôi cũng thế, tôi nợ anh một tấm chân tình.
Có người chết rồi. Có người điên rồi. Cũng có những phong cảnh mãi mãi vì tôi mà phải bị kín bụi rồi..
Tôi rốt cuộc đã làm sai điều gì?
Tất cả mọi việc đã xảy ra..
Tôi nhớ lại tâm trạng tôi lúc tôi 15 tuổi. Bị mọi người ghét bỏ, xa lánh, ruồng bỏ. Nhưng tôi cũng không biết nói gì ngoài câu -Tôi chẳng làm gì sai cả!
Tôi biết bày tỏ cùng ai đây?
Không lẽ một tình yêu không có kết thúc không thể bày tỏ sao? Tiễn biệt cũng giống như ái mộ, cần một trái tim ấm áp.
Hồi ức được yêu?
Có thể sẽ biến thành sức mạnh cho ta sống tiếp quãng đời còn lại!
Có ai mà biết được chứ?
Đó là chính là câu chuyện của tôi.. Dưới ngòi vút trên những trang giấy.. Đã hết! Cũng đã có người từng hỏi tôi tại sao thích viết thể loại này như vậy? Tôi chỉ cười và nói nó giống như một sự hứng thú trong tôi vậy. Cũng có thể mai đây hay một hôm nào đó gần nhất tôi lại viết cho Runa và Rer sống trong thế giới cổ đại.. Đó chỉ là một hôm nào đó có ngẫu hứng thú để họ sống trong thế giới cổ đại mà thôi
Và các bộ truyện tiếp theo của tôi.. Nhân vật chính cũng sẽ chỉ là hai cái tên Rer và Runa. Nếu mọi người thấy thắc mắc là vì sao tôi lại làm vậy thì cũng không phải là sự hứng thú mà là vì nó giống như một phần không thể thiếu trong tôi.
Tôi cũng đã từng nghĩ rằng mọi điều tôi viết ra và tưởng tượng ra phải chăng nó sẽ trở thành sự thật nhỉ? Phải chăng Runa và Rer ngoài đời sẽ bên nhau như vậy? Tuấn - Mai, Cry - Max, Đức - Ngọc Anh.. Cũng thế?
Giá như ai có thể hiểu cho cuộc sống của tôi? Để biết rằng nó thực sự chưa bao giờ ổn, luôn luôn cần một ai đó ở bên nắm lấy tay tôi mỗi khi tôi gục ngã. Cùng chia sẻ tiếp cho tôi nghị lực. Một cái ôm giúp tôi thêm vững bước và biết rằng mình cần được yêu thương.
Thở dài.. Là một cách kìm nén cảm xúc. Là để ngưng lại những giọt nước mắt sắp rơi để thoát khỏi những suy nghĩ vẩn vơ và trở về với thực tại. Có lẽ đêm là khoảng thời gian ta sống thật nhất, bao nhiêu cảm xúc chẳng thể nào che giấu. Sống để thấy mình có khờ dại hay không? Tồn tại để thấy người chạy không đổi thay..
Nói cho cùng tôi cũng rất mong Runa, Rer, Max, Cry, Tuấn, Mai, Đức Ngọc Anh.. Với toàn bộ nhân vật trong truyện họ có thể sống một cuộc sống vui vẻ hơn là những gì tôi đã viết ra.
Khi bộ truyện này sắp sửa hoàn thành, tôi đã rất mâu thuẫn không biết sắp xếp kết thúc thế nào cho hợp lý, sau một tháng suy nghĩ khổ sở.. Tôi cảm thấy vẫn nên kết thúc trong vui vẻ. Còn nói về nhân vật phản diện Hà Phương thì cô ấy cũng là một người đáng thương nên mới trở thành độc ác như thế. Nói đúng hơn ai cũng đáng thương trong chính câu chuyện của cuộc đời mình cả. Quan trọng là họ sẽ chọn cách bày tỏ và ứng xử ra sao mà thôi!
Suy cho cùng, tôi cũng là một người theo chủ nghĩa lạc quan, bất cứ thứ gì cũng nên hướng về phía hoàn mỹ. Đương nhiên trên thế gian này chẳng hề tồn tại sự hoàn mỹ tuyệt đối, bất cứ chuyện gì cũng đều như vậy.
Cảm ơn những lời bình luận, có những bình luận chê trách cùng với khen ngợi khiến tôi thực sự cảm động. Đó là những lời ủng hộ và khuyến khích của mọi người dành cho một nghiệp dư như tôi. Cảm ơn mọi người, cho dù các bạn có thích tiểu thuyết của tôi hay không, cảm ơn các bạn đã đọc truyện.. Cảm ơn các bạn đã thông cảm.
END.
Bộ truyện Ranh Giới!
00: 00 - 27/1/2017, Ngày Update: 13/12/2020.
Viết tại Việt Nam.