Hiện Đại Ranh Giới - Đăng Tiểu Hy

Thảo luận trong 'Hoàn Thành' bắt đầu bởi Đăng Hy2, 12 Tháng mười hai 2020.

  1. Đăng Hy2 Đăng Tiểu Hy

    Bài viết:
    147
    CHƯƠNG 50: NÍU GIỮ EM (2).

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Beta: Hy

    Rer ôm lấy eo của Runa anh dần dần tiến tới bờ môi nhỏ nhắn kia từng bước từng bước lại gần. Runa vẫn giữ yên tư thế đó dường như có một ma lực nào đó bắt cô phải chấp nhận đáp trả nụ hôn đó. Gương mặt Rer chỉ cách mặt cô khoảng một bàn tay nữa rất gần rất gần. Cô nhắm mắt lại nghĩ đến Max:

    - Max em xin lỗi hãy để em ích kỉ một lần này được không? Làm ơn ông trời hãy để cô đón nhận tình yêu này của người cô yêu lần cuối đi.

    - Runa.. Chị Runa!

    Nhưng tiếng thét đó vang lên làm cô bừng tỉnh dậy và đẩy Rer ra, lặng mình nhìn xuống sân khấu là Cry. Cry cầm chiếc micro đã lấy được của người quay phim bên cạnh. Cry đã liên lạc cho cô rất nhiều nhưng máy bận và thấy được hình ảnh cô trên tivi đang nhảy cùng Rer thì Crey lập tức tới đây ngay và ngăn chặn hai người lại.

    - Cry? Có chuyện gì vậy?

    - Max anh ấy..

    Phụp..

    Tiếng nói của Cry chưa kịp cất lên hết thì tất cả bóng đèn bị mất hết bao trùm một khoảng tối hư vô. Mọi người phía dưới xôn xao nổi loạn. Còn Runa vừa nghe tới Max thì vội vàng vung tay khỏi Rer mặc cho anh đang giữ tay cô mà ôm váy chạy xuống chỗ Cry. Cô cảm thấy ân hận khi đã ở bên Rer lúc này chứ? Cô bây giờ đáng lẽ ra là ở bên Max cô nợ anh ấy quá nhiều rồi không muốn nợ Max thêm nữa.

    Khi tìm thấy được Cry thì những ánh đèn đột nhiên trở lại bây giờ xuất hiện trên sân khấu là một ánh đèn mập mờ nhỏ nhoi. Chỉ rọi xuống chỗ đứng của một bóng người đàn ông. Rer cầm chiếc micro trên tây run rẩy anh không biết liệu anh có thể giữ được cô ở lại không? Dù thế nào đi chăng nữa anh quyết định phải thử.

    - TB..

    Tiếng nói dù rất là nhẹ nhàng với mọi người nhưng cũng đủ làm trái tim Runa trĩu nặng xuống đau đớn. Runa đứng yên thẳng người nhưng cô vẫn không dám quay lưng lại.. Runa sợ sẽ rơi xuống là những giọt nước mắt. Cry bên cạnh dù rất bực bội nhưng cũng không muốn làm chị mình thêm khó sử, quay lưng lại nhìn lên sân khấu.

    Dường như đã đúng theo ý của mình rồi Rer thầm mỉm cười trong bóng tối. Rồi quay xuống bên cánh gà gia hiệu gật đầu với Ngọc Anh và Đức. Dưới bóng đèn mờ ảo trông thật sự cô đơn và lạnh lẽo và tiếng nhạc bắt đầu vang lên..

    - Anh không biết bao nhiêu sao trên trời?

    Anh không biết cuộc đời mai ra sao?

    Ɗù gian lao dù ra sao thì anh vẫn luôn có.. Có một người luôn bên cạnh anh mãi thôi!

    Anh không biết уêu em sao cho vừa?

    Anh không biết ngọt ngào haу trăng sao?

    Tình уêu anh dù không mấу lời nhưng lòng a biết ý nghĩa cuộc đời nàу khi có em.. Và em ơi điều anh biết là mỗi khi em cười là bao nhiêu phiền lo trong đời biến tan. Và em ơi điều anh biết là nỗi nhớ tơi bời mỗi khi em rời xa chốn đâу em giận anh.

    Và em ơi điều anh biết là.. Lắm khi đau lòng vì anh vô tình cho em buồn xót xa.

    Và em ơi điều anh biết là.. Không cần câu hứa đã уêu hôm naу уêu nhiều hơn lúc xưa.

    Anh trông thấу bao bông hoa trên đời? Anh không thấу người nào xinh hơn em. Vì anh уêu trọn đôi mắt nàу, yêu trọn tâm trí chỉ xin một đời được che chở em.. -

    Đằng sau chiếc mặt nạ của Runa dần dần ướt đẫm nhưng tiếng hát vẫn còn. Vẫn còn vang bên cô ngồi xuống đất trái tim đau khổ quằn xéo. Cry thấy vậy liền nhìn lại sàn chữ T chỗ Rer vẫn đang đứng hát đó liền thầm xin lỗi Rer rồi ngồi xuống kéo Runa đứng dậy.

    - Chị chúng ta đi thôi, Max anh ấy gặp tai nạn.

    Câu nói vừa nói xong Runa liền bừng tỉnh bước đi theo Cry không quay lại nhìn sàn chữ T. Nơi người đàn ông cô yêu đang đứng đó đau khổ hát đó. Bóng người Rer nhìn đã rời khỏi anh biết mình đã hết cơ hội rồi cô không chọn anh? Rồi sau đó là những thanh âm khiến mọi người nghe chói tai vang lên từ chiếc micro Rer vứt xuống sàn rồi bỏ đi đó..

    * * *

    Bệnh viện X.

    - Max anh không sao chứ?

    Tiếng Runa hốt hoảng chạy tới bên giường bệnh người đàn ông khuôn mặt trắng bệch trên giường bệnh đang nở nụ cười khi nhìn thấy cô.

    - Em sao vậy anh có sao đâu chỉ là trượt chân trong nhà tắm chút xíu mà Cry đã nghiêm trọng đưa anh tới bệnh viện rồi. Anh không sao. - Max cầm tay cô và nói.

    - Lần sau em sẽ ở bên anh sẽ không để anh một mình như vậy đâu em hứa đấy. Max à em hứa đấy. - Runa vừa nói vừa khóc ôm lấy Max. Khuôn mặt được trang điểm tinh tế bị nhòe ra khiến mặt cô không khác gì cô bé lọ lem.

    - Anh ổn mà, Runa hôm nay buổi dạ hội thế nào rồi, ổn chứ? - Max vừa nói vừa nhẹ nhàng lấy khăn giấy lau mặt cho cô.

    - Ổn.. Ổn. - Runa nói nhẹ nhàng giấu diếm.

    - Runa hay là mình tạm hoãn đám cưới ngày mai lại nếu như mà em chưa suy nghĩ kĩ? - Max lặng nhìn vào đôi mắt trong veo kia của cô hỏi.

    - Không.. Không em suy nghĩ kỹ mà không hoãn em hứa đấy. Max chúng ta phải kết hôn.. -

    - Rồi anh hiểu mà.. Nếu như em muốn dừng lại anh sẽ làm không sao đâu.

    Max ôm cô vào lòng và cười.

    - Không nhất định.. Không thể hoãn.

    * * *

    11: 00 - Phòng chờ lễ cưới.

    Tất cả mọi người trong phòng đang chuẩn bị đồ lễ phục và trang điểm cho Runa cho buổi lễ kết hôn tối nay. Bỗng tiếng gõ cửa rồn rập ở của phòng vọng tới.

    Ngọc Anh đi ra mở cửa, cô vô cùng ngạc nhiên khi thấy Đức. Đức không nói không rằng xông thẳng vào trong phòng nhìn Runa hùng hổ nói:

    - Cô có biết cô làm vậy, bây giờ Rer thế nào không? Cậu ấy đau buồn đến điên rồi, cậu ấy đã nhận lời tham gia đua xe với người ta. Cô mau đi khuyên cậu ấy đi.

    - Anh ấy nhận lời đua xe vì anh ấy thích đua xe. Sao tôi có thể khuyên anh ấy được? - Cô cố tỏ ra lạnh lùng nói.

    - Runa, cô có biết đã lâu rồi Rer không đua xe hay không? Hơn nữa nghe nói lần này là ở một con đường đèo nguy hiểm. Còn tôi vẫn nể tình xưa chúng ta còn là bạn mà tới đây nói cho cô biết. Tôi mặc kệ cô làm cách nào cũng được, mau đi khuyên cậu ấy hủy bỏ đi. Nếu không, cậu ấy mà xảy ra chuyện gì thì tôi không bỏ qua cho cô đâu. – Đức nghiến răng nghiến lợi nhìn cô cảnh cáo, nói xong cậu bỏ đi.

    Runa ngồi chết lặng tại chỗ sau khi nghe Đức nói, cô không ngờ mọi việc lại như thế. Ngọc Anh, Mai và Cry đều nhìn cô nhưng không biết nói gì trước sự việc này.
     
    chiqudoll thích bài này.
    Last edited by a moderator: 15 Tháng mười hai 2020
  2. Đăng Hy2 Đăng Tiểu Hy

    Bài viết:
    147
    CHƯƠNG 51: NGÀY MAI EM CƯỚI RỒI (1).

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Beta: Hy

    [..] Bên dưới con đường có một hàng cây xanh rợp bóng, một cô gái đứng nép mình vào thân cây. Những cơn gió khuya lạnh lẽo vẫn thổi từng cơn lạnh lẽo vào người cô, nhưng cô vẫn không muốn dời đi.

    Cuối cùng cũng có một chiếc xe quen thuộc chạy đến đỗ trước một căn nhà quen thuộc. Cô cảm thấy may mắn khi vẫn nhớ Ám Dạ Hoắc đã nói: - Bác đã cho phép Rer trở về căn nhà cũ của cháu.. - Nếu không cô không biết đi đâu tìm Rer.

    Bóng dáng quen thuộc cuối cùng cũng hiện ra trước mặt Runa, dường như Rer gầy đi rất nhiều. Dù trong đêm tối cô vẫn nhìn thấy đôi mắt sâu thăm thẳm đầy u buồn của anh, dáng vẻ vô cùng mệt mỏi. Cô đưa tay lên miệng cắn chặt cố kìm tiếng khóc đau xé trong lòng mình, nước mắt thi nhau rơi xuống.

    Đức muốn cô khuyên Rer, nhưng cô lại không có can đảm để gặp mặt, cô sợ.. Cô sợ trái tim ngốc nghếch của cô sẽ lại chạy về bên cạnh anh. Cô không thể, không thể làm như vậy, nếu làm vậy, cô sẽ rất có lỗi với Max.

    Bây giờ Runa mới hiểu được cái cảm giác lặng lẽ nhìn người mình yêu thương từ xa mà không thể đến gần, càng không thể chạm vào. Rer đã bao nhiêu lần lặng lẽ nhìn cô thế này? Cảm giác của anh cũng đau xót như cô thế này hay còn đau hơn gấp bội phần.

    Rer lặng lẽ tra chìa vào trong ổ, mở cửa đi vào bên trong. Cô không còn đủ sức nhìn anh thêm giây phút nào nữa, cô quay lưng bước đi. Những cơn gió dường như lạnh lẽo hơn, đóng băng sự đau đớn của cô càng làm cho nó đau đớn hơn. Tiếng bước chân dìu dặt vô hồn nên xuống nền gạch vang lên những âm thanh trong đêm tĩnh mịch.

    - Yến..

    Bước chân Runa bỗng dừng lại, trái tim thắt lại khi cô nhận ra giọng nói vang lên sau lưng. Ngay sau đó là một vòng tay ôm chặt lấy cô từ phía sau. Vòng tay rắn chắc, mạnh mẽ và ấm áp vô cùng. Hơi thở mạnh mẽ gấp gáp theo nhịp đập mạnh mẽ của con tim phả vào mái tóc xõa dài của cô. Đầu Rer gục xuống, trán anh tựa vào tóc cô khẽ run nhẹ. Cả hai đứng lặng yên như thế rất lâu rất lâu.. Trên con phố vắng vẻ, chỉ có ngọn gió lạnh lùa đến.

    Bàn tay Runa cuối cùng cũng nhúc nhích, cô khẽ áp vào cánh tay đang ôm lấy mình từ từ kéo nó ra. Nhưng Rer không buông, anh siết tay chặt hơn rồi chầm chậm nói:

    - Một chút.. Chỉ một chút thôi.

    "Rer đừng ngốc nghếch nữa, thêm một chút nữa cũng sẽ không có gì thay đổi. Hà tất phải gây thêm luyến tiếc cho bản thân? Tối nay em và Max sẽ đám cưới." Runa cố gạt tay anh nói.

    Rer buông cô ra rồi xoay người cô lại đối mặt với anh, cô cúi gằm đầu xuống không dám ngẩng mặt nhìn anh. Rer sa sầm mặt nhìn cô rồi đưa tay nâng mặt cô lên, nhìn thẳng vào mắt cô hỏi với giọng trầm khàn.

    "Nếu ngày mai em đám cưới, vậy thì còn đến đây để làm gì? Làm vậy chẳng phải là gây thêm sự luyến tiếc cho bản thân hay sao?"

    Trước sự bắt bẻ của Rer, cô không thể nói lại cô xoay mặt nhìn đi nơi khác, cố ngăn sự đau đớn cồn cào trong lòng.

    - Hãy cho anh một lý do để thật sự từ bỏ em đi. Anh sẽ để em đi. – Rer lại lần nữa ôm chặt lấy cô ngậm ngùi nói.

    Cô khẽ nhắm mắt lại cuối cùng cô quyết định nói: -Vì em nợ Max quá nhiều. Em phải trả cho anh ấy. - Nói xong cô đẩy anh ra.

    Rer đau đớn nhìn cô rồi nói: -Em nợ Max nên phải trả cho anh ấy. Vậy còn anh thì sao.. Em không nợ anh sao? – Vừa nói anh vừa vạch cổ áo lên, phía trên cổ là một vết sẹo có chữ Sáo Quỷ. Đó là vết sẹo đã để lại từ vết răng cắn của cô từ hồi đó là do cô mà anh bị thế.

    - Đây chính là nợ mà em phải trả. Sao em không trả cho anh?

    Runa rơi nước mắt khi nhớ lại từng ký ức đau buồn đầy kinh hoàng trước đây. Cô lùi lại mấy bước, rồi nói với giọng nghẹn ngào:

    - Rer, anh không hiểu. Cái nợ mà em nợ anh và cái nợ mà em nợ Max rất khác nhau. Em nợ anh, em đã dùng trái tim để trả. Nhưng em nợ Max lại không thể trả cho anh ấy bằng trái tim.. Vậy thì chỉ có thể trả cho anh ấy bằng cái thân xác này mà thôi.

    - Anh không hiểu đâu? Anh vẫn là một người khỏe mạnh không khiếm khuyết, vẫn là một người có tất cả mọi thứ. Nhưng Max rất đáng thương, anh ấy có rất nhiều nỗi khổ không thể nói với ai. Anh ấy cũng có thể trở thành một người tật nguyền, có thể sẽ mất tất cả mọi thứ. Cho nên em đã chọn ở bên cạnh anh ấy, làm điểm tựa cho anh ấy. Cho nên.. Rer hãy quên em đi..

    - Em đến đây để nói với anh điều này sao? Em quả thật là nhẫn tâm!

    - Không phải.. – Cô liên tục lắc đầu, nước mắt không ngừng rơi, ánh mắt đầy lo lắng nói -Em đến tìm anh vì muốn khuyên anh đừng tham dự cuộc đua xe nữa, nguy hiểm lắm.

    - Cho anh một lý do để không tham dự đi? – Rer cười nói.

    - Coi như là vì em đi, coi như em cầu xin anh đi..'

    - Em lấy tư cách gì để yêu cầu anh, em nói đi? – Rer cười nhạt hỏi lại.

    Runa cảm thấy hụt hẫng sau câu hỏi, đúng vậy.. Cô không có tư cách gì để anh phải từ bỏ vì cô.

    - Sống chết của anh không liên quan gì đến em. Em về đi Rer đau buồn xua đuổi rồi quay lưng bỏ đi. [..]

    Runa ngồi đối diện với chiếc gương trang điểm ở phòng cô, đôi mắt u buồn môi cắn chặt để không làm nước mắt rơi trên gương mặt đã được trang điểm hoàn hảo để trở thành cô dâu. Áo cưới, thứ mà cô và Rer đã cùng nhau mặc thử, cùng nhau mộng ước, cùng nhau vẽ nên một tương lai đẹp. Cô sẽ là một cô dâu hạnh phúc rạng rỡ nụ cười. Nhưng tất cả giờ đây như một giấc mơ trong tưởng tượng.

    Runa mở ngăn tủ lôi chiếc hộp màu đen ra, cô sờ nhẹ nó rồi mở chiếc hộp ra. Bên trong là móc chìa khóa có hình của cô và Rer hồi đó với hai chữ TB, gương mặt của cả hai đều rạng ngời hạnh phúc. Cô đưa tay vuốt ve gương mặt anh trong hình rồi đau xé lòng đến rơi nước mắt. Hạnh phúc vốn chỉ là ảo ảnh phù du, tựa như những làn khói mờ. Có thể đưa tay chạm vào, nhưng mãi mãi không thể nắm giữ và không thể cảm nhận được.

    - Runa, mình hỏi cậu lần nữa. Cậu có hối hận không? - Mai thở dài giúp cô dặm lại phấn che phủ vệt nước mắt trên mặt. Ngọc Anh ngồi vào mép giường nhìn Runa.

    - Bây giờ có hối hận cũng muộn rồi. – Runa mím môi thở dài chua xót nói.

    Cry bỗng nhiên bước vào. Mai và Ngọc Anh cũng cười với Cry rồi bước ra ngoài để hai người họ nói chuyện.

    Cry nhìn Runa hỏi: -Chị đã suy nghĩ kỹ chưa?
     
    chiqudoll thích bài này.
    Last edited by a moderator: 15 Tháng mười hai 2020
  3. Đăng Hy2 Đăng Tiểu Hy

    Bài viết:
    147
    chiqudoll thích bài này.
    Last edited by a moderator: 15 Tháng mười hai 2020
  4. Đăng Hy2 Đăng Tiểu Hy

    Bài viết:
    147
    chiqudoll thích bài này.
    Last edited by a moderator: 15 Tháng mười hai 2020
  5. Đăng Hy2 Đăng Tiểu Hy

    Bài viết:
    147
    chiqudoll thích bài này.
    Last edited by a moderator: 15 Tháng mười hai 2020
  6. Đăng Hy2 Đăng Tiểu Hy

    Bài viết:
    147
    CHƯƠNG 55: HAM MUỐN CỦA TÌNH YÊU.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Beta: Hy

    Cắn bờ môi anh, cô nhắm nghiền đôi mắt sũng nước lại. Hãy để cho bản thân được buông thả để thỏa những khát khao! Cuộc đời cô chỉ có duy nhất người đàn ông này, gặp anh ở đây không thể dứt ra được nữa. Mà cho dù có cách xa nghìn trùng đi nữa, sợi dây tình cảm không thể nào có thể cắt đứt được. Anh vẫn luôn tồn tại, luôn ở trong cô, ở trong tâm trí cô, trong mắt cô suốt đời.

    - Rer.. - Runa gọi tên anh, tha thiết trong tiếng rên rỉ.

    - Rer.. - Cô nỉ non gọi anh.

    - Rer.. - Cơ thể cô sung sướng khi có sự tồn tại của anh.

    - Rer.. - Anh là tình yêu duy nhất của cô.

    - Rer.. - Cô yêu người đàn ông này, quá khứ, hiện tại và tương lai, cô mãi mãi yêu anh.

    Hai cơ thể quấn lấy nhau, khoái cảm ập đến lan tỏa cả thể xác và tâm hồn, cơ thể cô trỗi dậy những ham muốn bất tận. Dục vọng trong cô được đánh thức, cảm nhận được dục vọng điên cuồng của anh. Cảm nhận được những chuyển động của anh, cô thấy khó thở nhưng sung sướng đến điên cuồng.

    - Runa.. - Rer cắn tai cô, giọng anh khàn khàn làm cô bủn rủn cả người, rồi anh cắn làn da trên cổ cô. Phà hơi thở nóng rực vào cô, không thể kiềm chế được nữa.

    Ngọn lửa dục vọng bùng cháy như thiêu đốt cả hai, những tiếng rên rỉ. Cô rướn người lên, cô khát vọng, cô khát vọng đạt đến đỉnh cao của khoái cảm. Bàn tay cô không ngừng thúc giục anh gia tăng tốc độ, hai chân cô quấn chặt lấy anh. Cô không thể nghĩ được bất kỳ điều gì khác.

    Dục vọng hoàn toàn lấn át được lý trí, Rer điên cuồng tiến sâu, phá tan mọi trở ngại, lửa tình như thiêu như đốt cả thể xác và tâm hồn. Cho đến khi sức lực cạn kiệt, thở không nổi lý trí hoàn toàn biến mất..

    Tinh.. Tinh.. Tinh

    Lờ mờ ba giờ sáng tiếng chuông điện thoại của Rer vang lên, người con gái nằm trên ngực người đàn ông liền tỉnh dậy mở máy ra xuất hiện dòng tin nhắn:

    - Rer anh đang ở đâu vậy? Đừng có nói là anh không nhớ hôm nay là ngày lễ kết hôn của chúng ta đấy. Đừng có quên lời hứa đó nếu không em sẽ hủy hoại mọi thứ mà anh đang có đấy.

    Người gửi: Hà Phương.

    Chiếc điện thoại bị rơi xuống đất nhanh chóng ngay sau đó, cô liền nhìn lại anh. Rồi nén những giọt nước mắt kèm tiếng nấc ở cổ họng mình. Cô ngồi xuống nhìn Rer rồi kéo chăn đắp cho anh.

    - Em xin lỗi.. Nói thật, em không nghĩ rằng mình sẽ gặp anh bởi vì em không muốn cả đời này gắn chặt vào anh. Em biết anh sống ở đây rất tốt, nhưng mà trước đây khi em quyết định để anh rời xa em.. Em đã quá ích kỷ.

    Chỉ cần gặp lại anh cô sẽ lại nổi ham muốn.

    - Thực ra em đã quyết định quên anh.. Đúng vậy! Em thừa nhận rằng em không quên được anh, nhưng nếu cho em thêm năm năm nữa.. Em tin rằng khi em gặp lại anh em có thể nói với anh rằng em đã quên anh. Tụi mình chia tay lâu như thế mà em vẫn còn tình cảm với anh, em thật trẻ con đúng không anh? Cho dù em đã là.. Nhưng em thấy mình vẫn còn trẻ con, em không thể phủ nhận rằng em vừa yêu anh vừa ghét anh. Anh khiến em phải buông tay anh ra, anh khiến em buộc lòng phải làm thế để đổi lại sự vui vẻ cho anh.. -

    Cô không hy vọng anh sẽ bị đối xử như vậy cho nên cô chỉ có thể rời xa anh.

    - Em quyết định rồi em không ở đây nữa, nếu tiếp tục ở lại đây hai tụi mình sẽ không thể dừng lại.

    Cô vừa mới đến đây liền gặp gỡ anh, cô nhận ra trái tim cô vẫn còn rất yêu anh.

    - Tạm biệt anh, TB.. Không, tốt hơn hết anh và em đừng gặp nhau nữa.

    Runa liền để anh ngửi bông hoa có tẩm thuốc mê để cho kịp thời gian cô chạy trốn khỏi anh.

    Và cũng không quên gửi một loạt tin nhắn cuối cho những người cô yêu thương và ghép họ trở về với nhau. Để lại một gói bột thảo dược cho mẹ của anh là Tú Mộc Lan. Runa đứng dậy, cầm túi xách đi đến cửa. Khi đang mở cửa ra, cô hoảng hồn khi có một lực mạnh kéo cô trở lại.

    Ái tình không nhìn bằng mắt mà bằng tâm hồn. Vì vậy, nhân loại khắc họa Thần Tình ái có hai cánh nhưng con mắt mù lòa. Sự đau khổ làm cho tâm hồn thêm nhẹ nhàng và thanh cao.

    Thật thế, khó tìm ra được một tình yêu hoàn hảo. Để trở thành một người tình, bạn phải có liên tục sự tinh tế của một kẻ rất sáng suốt.

    Thời gian..

    Trôi quá chậm đối với ai đang chờ đợi!

    Trôi nhanh đối với ai sợ hãi.

    Quá dài đối với ai phiền não.

    Quá ngắn đối với ai hân hoan.

    Nhưng đối với kẻ đang yêu..

    Thời gian là vĩnh cửu!

    **

    Hai năm sau.

    Khuất sau vùng núi bỏ hoang nọ có bóng dáng hai đứa trẻ một trai một gái trông thật đáng yêu làm sao. Bé gái tết tóc bím hai bên với chiếc váy ngắn công chúa màu hồng nhạt. Cô bé đang nhặt những bông hoa bồ công anh đang rớt lại trên thềm sân vườn. Bên cạnh là đứa bé trai bụ bẫm đang cầm một bông hoa cài lên trên đầu cô bé đó.

    Nụ cười của hai đứa trẻ thật hạnh phúc và vui vẻ làm sao. Cũng phải khiến cho người phụ nữ cách đó không xa đang cầm một cây chổi quét sân cũng phải bất giác nở nụ cười. Nụ cười rạng rỡ nhìn hai đứa trẻ..

    - Mẹ mẹ, mẹ ơi..

    Đứa bé đó trông thấy cô cười liền chạy tới hớn hở và đứa bé trai đằng sau cũng vội vàng chạy theo.

    - Ran chạy từ từ thôi ngã đấy con. - Người phụ nữ nhỏ nhẹ nói ôm chầm lấy đứa bé cẩn thận lau những giọt mồ hôi còn vương trên tóc mai của cô bé.

    - Mẹ! Ran em ấy chơi ăn gian chạy nhanh hơn con. - Đứa bé trai đằng sau khuôn mặt trái táo bầu bĩnh bi bô bi bô chu mỏ lên nói.

    - Ren con phải nhường em chứ hai đứa ra ngoài chơi đi có gì đi tìm dì Dung cho mẹ nhá-- Cô ôm lấy hai đứa con của mình và nói.

    - Nhưng mà gì ấy ngốc lắm ý mẹ dì ấy không biết chơi trò trốn tìm. Mà mỗi lần dì ấy trốn là hai anh em con lại không tìm được. - Ren luyến thoáng nói làm cho cô nhíu mày lại rồi lại từ từ giãn ra.

    - Còn dì Hương suốt ngày bắt con làm người thử những bộ trang phục mà gì ấy làm ra làm con khó chịu không thôi. Dì thảo thì chơi với tụi con trò nấu ăn và kêu bọn con thử những món mà dì ấy nấu..

    Cứ như thế như thế tiếng bàn luận tranh cãi kể lể các thứ về ba người dì dần dần bị hai đứa trẻ nói xấu phanh phui ra cô liền thở dài dần đều. Thảo, Hương và Dung đều là những người bạn cũ của cô hồi đó do lần hai năm trước họ bị người ta truy đuổi.. Thế nên cô đã cứu họ sống cùng với ba mẹ con cô trên vùng núi hoang vu này. Ấy thế đã tròn trĩnh hai năm tròn rồi cô vẫn còn nhớ rõ chính cái đêm hôm đó cô rời bỏ anh.. Người cô yêu?
     
    chiqudoll thích bài này.
    Last edited by a moderator: 15 Tháng mười hai 2020
  7. Đăng Hy2 Đăng Tiểu Hy

    Bài viết:
    147
    chiqudoll thích bài này.
    Last edited by a moderator: 15 Tháng mười hai 2020
  8. Đăng Hy2 Đăng Tiểu Hy

    Bài viết:
    147
    CHƯƠNG 57: TÌNH YÊU BUỒN (2).

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Beta: Hy

    Tiếng nói nhẹ nhàng rất là nhẹ nhàng nhưng nó lại khiến Runa phải bất giác tỉnh lại trong dòng suy nghĩ. Nhẹ nhàng mở to mắt lên từ từ quay lại phía sau gần cổng sắt lá cây.. Bất giác tiếng gì đó trong cô vỡ loảng xoảng mọi hình ảnh khi trước như một đoạn phim ú rữa phai màu quay chầm chậm trước mắt của cô.

    Buồn mênh mang. Mênh mang buồn.

    Em đã gặp lại anh. Sau bảy năm. Hơi muộn anh nhỉ? Bởi ngay cả giây phút này em cũng không biết gọi anh là gì nữa? Đặc biệt hơn tình bạn nhưng dứt khoát không phải tình yêu, tri kỷ hẳn cũng không hiểu. Hay tình bạn quá giới hạn và lãng mạn hơn tình yêu anh nhỉ?

    Mình chưa từng nói với nhau điều gì đó ngoài những ánh mắt, những quan tâm, những sự ưu tiên tuyệt đối.

    Lặng lẽ.. Lặng lẽ. Như những cơn mưa gắn liền với những kỷ niệm, để qua nhiều năm tháng như vậy, lâu quá rồi, xa quá rồi. Em vẫn không biết phải làm sao để lòng mình thôi nhớ nhung, lưu luyến, hối tiếc, ngậm ngùi mỗi khi thấy mưa thu. Ngay cả trong chiều mưa mình gặp lại nhau đó, em mới nhận ra rằng hoài niệm cũ chẳng cách nào rũ bỏ? Có lẽ trong những xô bồ, chỉ là ru nó tạm ngủ yên. Để khi nó trở mình thức giấc, trong phút chốc em không ước mình bên nhau, em không ước thời gian quay trở lại. Em chỉ ước cuộc sống đừng có hai từ giá như nghiệt ngã.

    Mình cạnh bên nhau. Em lặng im. Phố xá cũng lặng im. Gió cứ làm lạnh thêm những hạt mưa đêm ấy, để hơn một lần em muốn một vòng tay. Giá như hôm đó là cá tháng tư, có lẽ em sẽ hồn nhiên nói với anh về nỗi lòng mình, về những ngổn ngang suy nghĩ.. Rằng -Em cần anh và cũng chẳng cần phải đắn đo hỏi lại -Anh có cần em không?

    Nhưng mọi thứ quá khó để bắt đầu, chỉ có những nỗi buồn, nỗi cô đơn là thực. Và những điều gì không rõ ràng thì thường làm con người ta day dứt mãi không nguôi. Người ta chẳng bảo: Hãy nói lời yêu trước khi quá muộn. Tình yêu thật sự không cần phải nói với nhau mỗi ngày nhưng ít nhất trong cuộc đời cũng nên nói ra dù chỉ một lần để ta biết, ta là của nhau.

    Nếu một lần nữa gặp lại nhau dù là vô tình hay hữu ý, em chỉ muốn một lần được nhìn lại về quá khứ. Một lần được dũng khí mà hỏi anh, yêu thương ấy là giả tạo hay thật lòng? Là chân thành hay thương hại? Và hơn hết.. Những ngày ấy, trong phút giây ngắn ngủi, có khi nào, em thực sự đặc biệt như lời mà anh từng nói không?

    Và ở xứ sương mù xa xôi ấy, có khi nào, anh níu những hạt mưa bay?

    Mơ.. Là mơ?

    Runa tự mỉm cười với bản thân mình với người đàn ông trước mặt. Bên hông anh là Ran đứa con gái của cô và tay trái là Ren đứa con trai bé bỏng của cô. Cô đứng không thể vững dường như sắp ngã gục thì một bàn tay bờ vai mùi dấu hương quen thuộc trong kí ức xa xăm bỗng đâu lạc đến.

    - Sao em lại rời đi chứ, em có biết là anh đã tìm em rất lâu rồi không? Runa sao em rời xa anh với con của chúng ta như vậy chứ? - Giọng Rer vang lên hấp hối ôm chầm lấy cô đôi vai của cô. Cô đã gầy đi nhiều rồi anh chỉ muốn lúc này muốn cô trở lại bên anh chứ đừng đi đâu cả.

    - Anh.. Anh là ai? Tôi.. Tôi không có quen anh phiền anh về cho.

    Cô đẩy mạnh anh ra rồi nói run rẩy. Dường như cái từ của chúng ta thực sự đã làm thức tỉnh cô.

    - Em đừng có như vậy mà hãy để anh có cơ hội giải thích Runa. Anh xin lỗi anh xin lỗi anh đã sai rồi. Từ bây giờ anh sẽ bù đắp cho ba mẹ con em.

    - Buông tôi ra, tôi đã nói rồi tôi không quen anh.

    Runa nuốt nước mắt vào trong lòng quay lưng đi. Nhưng Rer đã nhanh tay ôm lấy eo cô thật chắc chắn khóa môi cô thật chặt thật sâu lại.

    Bốp..

    Một âm thanh rõ to trong làn gió thu vang lên thanh âm nhẹ nhàng vang lại hiện lên mùi máu tanh ở khóe miệng Rer. Nhưng anh mặc kệ vẫn cầm lấy đôi tay thon dài nhỏ nhắn của cô lại rồi quỳ xuống thềm đất lạnh giá làm bẩn đi quần âu trang trọng của anh.

    - Runa.. Anh sẽ không hối hận như thế này đâu anh sẽ chờ mong em tha thứ chờ tới khi nào em chịu chấp nhận lại anh.

    Rer nói mạnh mẽ nhưng Runa không muốn nghe.

    Im lặng..

    - Chú ấy là ba con sao? - Vừa lúc đó tiếng nói rất nhỏ từ đằng sau hai người vang lên khiến cô cứng họng. Lại là Ran con bé thấy cô khóc nên cũng khóc luôn bên cạnh con bé là Ren cũng đang nhìn chằm chằm vào hai người bọn cô.

    - Không, không con yêu không phải đâu chỉ là hiểu nhầm mà thôi.

    Runa vội vàng chạy tới ôm lấy hai đứa con của mình. Thực sự cô không muốn mất hai đứa con của mình ôm chặt lấy chúng.

    - Runa sao em không nói với chúng.. - Rer ân hận đau khổ khóc.

    - Câm miệng.. Anh câm miệng cho tôi.. Anh không phải là ba của chúng. Đi thôi hai con chúng ta vào nhà thôi. - Cô sợ hãi dắt hai đứa trẻ lôi sềnh sệch vào nhà.

    Ánh mắt hai đứa trẻ giao nhau nhìn Rer rồi cũng khuất lại đằng sau cánh cửa. Rer anh đau khổ mếu máo nhưng không hề động đậy gì cả anh muốn được cô tha thứ nên đã quỳ ở đó ba ngày ba đêm.

    Rì rào.. Rì rào.

    Đêm nay trời đổ mưa rất to có sấm chớp đùng ở phía sau núi Ran và Ren sợ hãi ôm lấy cô nép vào lòng. Cô run rẩy cô an ủi vỗ về hai đứa rồi ánh mắt hướng về phía ngoài cửa đang đóng kia. Nỗi sợ trong cô ngày càng lo, cô lo cho anh?

    Đã mấy ngày nay cô đã nhốt mình và hai đứa con trong nhà không muốn gặp anh. Nhưng anh vẫn không rời đi cô cũng có nhờ Thảo, Dung và Hương ra kêu anh về nhưng vẫn cố chấp. Sự cố chấp giống cô? Cô bất giác nở nụ cười phải chăng lúc trước cô cũng cố chấp như vậy ư? Cô nôn nao thở dài đứng ngồi không yên đi đi đi lại trong phòng và trong lòng tự nhủ rằng anh đã về đã về rồi và không sao cả.
     
    chiqudoll thích bài này.
    Last edited by a moderator: 15 Tháng mười hai 2020
  9. Đăng Hy2 Đăng Tiểu Hy

    Bài viết:
    147
    CHƯƠNG 58: CUỘC HỘI NGỘ VỚI TỬ THẦN (1).

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Beta: Hy

    Rầm rầm rầm..

    Cùng lúc đó có tiếng đập của rồn rập khiến cho cô giật mình lao tới mở cửa cứ ngỡ đó là Rer.

    - Rer..

    - Chị, Runa.

    Nhưng dường như cô đã nhầm đó không phải là anh mà là Mai và Cry. Khiến Runa chợt rùng mình bên ngoài mưa rất lớn những hạt mưa bất giác tới tấp tát như bay vào mặt cô. Runa cô đoán trước có điều chẳng lành. Liền chạy ra ngoài chỗ Rer quỳ đó nhưng không có ai cả một bóng người cũng không có. Cảm giác tuyệt vọng cũng có, ân hận, nuối tiếc.. Bao trùm lấy cô và tiếng thét vang vọng cả vùng núi lạc lõng trong tiếng mưa vô tình kia.

    Lúc sau ổn định lại đã thấy mình ở trong nhà trước mặt là Cry đang bưng cốc nước đưa cho cô uống. Bên cạnh là Mai sốt ruột nhìn cô từ trên xuống dưới trông cô ấy khác đi nhiều rồi gương mặt trái táo phập phồng lo lắng cho Runa.

    - Hai người tới đây làm gì chẳng phải anh ấy đã về rồi sao? - Chỉ là câu trả lời vô tình nhưng thực chất là muốn thăm dò tin tức về Rer.

    - Hừ! Cậu có biết là năm đó tớ nghĩ muốn thật nhanh tìm thấy cậu để cho cậu bài học dám bỏ mặc tớ với mọi người không hả? Cậu có nghĩ là mình thực sự ích kỷ không can tâm bỏ đi chỉ vì lí do cũ rích vớ vẩn đó ư? Cậu có biết người lo cho cậu nhất chính là Rer không tìm kiếm cậu mãi không? Thôi đã vậy tới tìm được cậu rồi lại bị cậu cho quỳ dưới đất lạnh giá suốt ba ngày ba đêm cả dưới mưa nữa cậu biết cậu độc ác hơn cả Hà Phương năm đó không hả? - Mai giận dữ quát lên rõ từng câu chữ một để khiến Cry cũng giật khóe miệng.

    - Là lỗi của anh ta chứ không phải lỗi của tớ.. - Runa trả lời vẫn giữ vẻ vô tình.

    - Chị không phải như vậy đâu là anh ấy bị trúng bùa yêu của Hà Phương..

    - Là bùa yêu sao?

    Dòng suy nghĩ về chuyện hai năm trước của đôi trai gái yêu nhau sâu đậm. Bất chợt cô gái bỏ đi và chàng trai lại yêu ngay kẻ thù của mình đến mức mù quáng làm mọi người rất là phân vân. Đó chính là Runa và Rer kẻ thứ ba là Hà Phương chắc hẳn cô ta đã dùng bùa chú gì đó.

    Thường các loại Ngải để làm bùa có khoảng một trăm loại, nằm rải rác trên thế giới trong rừng sâu núi thẳm. Bởi nó là loại cây có những tính chất đặc biệt, lại tồn tại lâu năm trong những nơi chướng khí ngút ngàn. Nên Ngải này có tính Linh (Ma tính), là nơi mà các loài yêu ma quỷ quái rất thích cư ngụ ẩn náu. Cũng giống như là các Vong linh rất thích cư ngụ trên cây Chuối hoặc nơi có vườn Chuối.

    Đã nói đến Bùa chú thì dù là bất cứ loại Bùa chú nào cũng phải nhờ có lực lượng Âm binh giúp sức mới thành công. Ở đây ta hiểu đối với một số người dùng Bùa Ngải vào việc vô đạo thì lực lượng âm binh này chính là các loài yêu quỷ. Đối với yêu quỷ thì một đặc tính cơ bản của chúng là làm hại người. Nếu chúng giết được càng nhiều người thì bản thân chúng cũng được tăng thêm sức mạnh siêu nhiên.

    Chính vì vậy chúng rất thích những người thường kêu gọi và nhờ vả đến chúng để làm việc thất nhân thất đức. Chúng ám nhập, kích động, điều khiển người đã kêu gọi chúng phải tuân theo tinh thần và ý chí của chúng.

    Như vậy thì Bùa Ngải cũng được hiểu rõ ràng như sau: Bùa Ngải là loại Bùa được làm từ các loại Ngải lâu năm. Dùng để kêu gọi các thế lực siêu nhiên hắc ám làm theo tôn chỉ, mục đích Thần chú của người đã tạo ra nó.

    Theo sự hiểu trên thì Bùa Ngải này không cần phải đưa cho người bị hại. Người luyện Ngải và làm ra Bùa Ngải chỉ cần biết rõ thông tin về bản thân người bị hại như là Họ tên, tuổi, địa chỉ nơi ở là đã có thể tiến hành làm Bùa Ngải gây tai bay vạ gió cho đối thủ. Trong trường hợp khác thì chỉ cần biết rõ địa chỉ của một ngôi nhà nào đó, cũng có thể làm Bùa Ngải. Nhờ yêu quỷ đánh phá nhà đó khiến toàn thể những người có liên quan phải gặp nhiều tai tật lạ lùng, bí ẩn.

    Những người bị Bùa Ngải ếm như thế, thường trong ngày vào những giờ nhất định sẽ bị đau yếu, mỏi mệt vô cùng. Tinh thần bất định hoảng hốt, lòng áy náy lo lắng không yên, sợ hãi vô cớ.. Sau giờ đó lại hết triệu chứng trên hoặc nhẹ đi hẳn. Ngày qua ngày nếu không biết bệnh sẽ nặng dần lên mà không biết do nguyên nhân gì, đi khám cũng chẳng ra bệnh.

    Là như vậy sao thực sự là như vậy sao? Runa ôm đầu mình đập vào tường trong nền gạch trắng của bệnh viện. Là cô đã sai đã sai khi rời đi ích kỷ nuôi con của cô và anh rồi khi anh tìm thấy cô thì cô lại để anh quỳ suốt mấy ngày trong mưa đó. Cry nói bùa chú vẫn chưa được giải nếu như phải giải thì cần.. Tình yêu thật sự thuốc giải là cô chính cô. Thế nhưng anh lại quỳ làm trong người anh có khí âm cộng với vùng nước cực dương sẽ làm cho cả hai khí đan xen vào nhau dẫn tới làm tê liệt cả người. Nếu có chữa khỏi đi chăng nữa cũng sẽ để lại di chứng là tàn phế.

    Vì cô là tại vì cô nên anh mới bị như vậy cô khóc nước mắt rơi xuống nền nhà tạo thành những vũng nước đan vào nhau. Có thể nhìn thấy cô khuôn mặt tiều tụy trong đó dù là vũng nước rất là nhỏ.

    - Ai là người nhà của bệnh nhân? - Một bác sĩ trung niên đi tới, Cry liền đỡ cô dậy.

    - Là tôi, anh ấy qua khỏi chưa? Anh ấy sao rồi? - Cô túm lấy tay bác sĩ già nói hốt hoảng.

    - Anh ta vẫn chưa qua cơn nguy kịch do bị khí âm và dương đã tích tụ trong người anh ta. Làm tạo ra một khối u và khối u đã chúng tôi đã mổ nhưng vẫn mãi không xác định được nên đã để mất quá nhiều máu.. Loại máu đó rất hiếm ở chỗ chúng tôi thế nên chúng tôi không có nhóm máu R.

    - Tôi có tôi có hãy lấy máu của tôi cứu anh ấy.

    Runa sán lại gần hơn bác sĩ giọng cầu khẩn. Cũng làm cho bác sĩ cũng không có cách nào liền đưa cô tới phòng cấp cứu lấy máu.

    Runa cùng nhóm máu của anh bởi vì năm xưa cô đã được thay sạch toàn bộ máu trong người bằng máu của anh. Lúc đó chỉ có máu của anh mới cứu được cô. Bây giờ cũng có thể đã tới lúc trả chúng về cho anh, nằm xuống giường bệnh trắng xóa bên cạnh là Rer. Anh nằm bên đống máy móc kêu tít tít anh khuôn mặt trắng bệch bơ phờ không còn giọt máu nào. Runa nắm chặt lấy bàn tay của anh khẽ nói:

    - TB! Em yêu anh..
     
    chiqudoll thích bài này.
    Last edited by a moderator: 15 Tháng mười hai 2020
  10. Đăng Hy2 Đăng Tiểu Hy

    Bài viết:
    147
    CHƯƠNG 59: CUỘC HỘI NGỘ VỚI TỬ THẦN (2).

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Beta: Hy

    Tít.. Tít.. Tít.

    Tiếng máy móc vẫn kêu bên đầu giường căn phòng vẫn như vậy trắng xóa thơ mộng. Cô nhẹ nhàng đảo mắt nhìn sang bên cạnh của mình là anh.. Anh vẫn nằm đó ngồi dậy có chút khó khăn bàn tay vẫn đang nắm lấy tay của Rer.

    - Runa.. Runa. - Tiếng gọi thều thào ngắt quãng khiến cô sực nhìn vào -Anh.. Anh, anh đã tỉnh rồi?

    Runa vui mừng khôn xiết lấy bàn tay to lớn của Rer nâng lên ôm vào lòng, rồi ôm chầm lấy anh.

    - Runa.. Anh.. Yêu em! Anh yêu em.

    Giọng nói thều thào mấp máy môi khiến cô không thể nghe rõ được những lời anh nói chỉ biết khóc òa lên và ôm chặt lấy anh.

    - Anh.. Anh tỉnh lại rồi anh có biết em lo cho anh lắm không?

    - Anh.. Con của chúng ta đã lớn rồi.

    - Hai đứa con của chúng ta rất mong được gặp anh.

    * * *

    Bàn tay to lớn của anh động đậy sờ tới khuôn mặt của cô đang bị nước mắt lấp đầy kia. Rồi nở nụ cười hạnh phúc nghe cô nói rất nhiều nhưng anh không trả lời.

    Cạch.. Tít..

    Âm thanh của tiếng nói bỗng dưng ngừng lại bởi cánh tay trên mặt cô đã không còn mà tuột khỏi gương mặt. Cánh tay đập mạnh xuống giường rồi sau đó là toàn bộ tiếng máy móc thiết bị vang lên. Như tiếng còi báo động khiến cô không cầm được lòng ngước tới đôi mắt đó đã ngắm ngiền vào lúc nào không hay biết. Trên màn hình nhịp tim đã tạo thành một đường thẳng dài vô tận. Tiếp đó là những bước chân dồn dập của các bác sĩ lao vào trong phòng trên tay dụng cụ đã đầy đủ..

    Sau đó là tiếng thét của cô vang lên trong khắp phòng bệnh ai oán não lòng cho cuộc tình sắp chớm nở lần nữa lại vụt tan biến..

    - Chuyện đấy đã xảy ra lâu rồi tại sao chị ấy không chịu chấp nhận chứ? Em cứ phải nhìn chị ấy như vậy khiến em không chịu nổi.

    Ngọc Anh khóc, Đức ôm lấy cô và vẻ mặt của mọi người cũng sầm xuống.

    - Chuyện là tại em tất cả là tại em nếu em không có ép chị ấy lấy anh Max thì có lẽ chị ấy không đắn đo mà bỏ đi.

    Cry vừa nhìn Runa ở ngoài vườn vừa nhìn vào mọi người.

    - Cry em không phải là người có lỗi, anh cũng ân hận là anh có lỗi với Rer và Runa.. Max đấm tay vào tường máu trên nắm đấm bắt đầu rỉ ra.

    - Mọi người cứ ở đây mà đổi lỗi cho nhau như vậy mãi sao? Hãy nghĩ ra cách gì để giải quyết đi chứ? - Mai tức giận hét lên.

    - Cách gì đây?

    Hỏi đến câu này căn phòng đều im bặt hẳn lên không có một tiếng động hay hơi thở ngay cả một cây kim cũng có thể làm cho mọi người run rẩy. Rồi lại nhìn ra ngoài sân vườn..

    Ánh nắng vàng rực rỡ trùm lên khu vườn. Mây trôi lững lờ. Những vầng mây đó không đủ để che bớt cái nắng chói chang của ngày hè. Gió thổi nhè nhẹ trong khu vườn, một khoảng mùi vị dư âm gì đó đến khó tả của quá khứ xa xăm nào đó khiến người khác không dám thốt lên lời. Bên cạnh là chiếc xích đu màu xanh nhạt mang theo ký ức sâu đậm của một chuyện tình buồn.

    Và cũng bây giờ người còn lại ngồi đó chỉ có một bóng dáng nhỏ nhoi của một cô gái với chiếc váy trắng tinh khôi. Mái tóc dài ngang vai thả ra bay trong gió cùng tiếng hát trong trẻo. Và cười với bên khoảng không không có một bóng người của mình.

    - Khu vườn xưa vẫn thế.. Thế nhưng sao anh chẳng về?

    Để đêm mùa đông không có anh lạnh biết bao nhiêu..

    Con đường xưa vẫn thế.. Vẫn mong anh quay trở về.

    Bước đi bên nhau như lúc ban đầu.

    - Mẹ, mẹ cho con ngồi với! - Tiếng nói nhỏ bé của Ran con bé chạy tới ngồi chót vót lên phía khoảng không đó vui vẻ. Đằng sau là Ren và Thuần Mạn - con gái của Tuấn và Mai.

    - Tránh ra.

    Runa bực mình vì con bé ngồi vào chỗ khoảng không liền ủn Ran xuống đất khiến con bé trầy xước đầu gối. Và cô cũng không quay lại mà cứ nhìn vào khoảng không bên cạnh mãi. Lúc này ở trong nhà mới có động tĩnh liền chạy tới đầu tiên là giọng của Cry.

    - Chị, sao chị đẩy ngã con bé như vậy chứ? Chị còn nhớ là chị còn có con không hả? Chị hãy tỉnh lại đi cho em nhờ anh ấy chết rồi đã chết rồi. Rer thực sự đã chết rồi! -

    Chết? Cái từ kia đã làm cho Runa dường như đã ngưng cử động nụ cười trên môi cứng ngắc vô hồn giống như một con búp bê đang bị đứt dây cót vậy. Không.. Không anh ấy chưa chết không phải như vậy đâu cô lắc đầu để cho những lời nói của Cry tống khứ hết đi. Cry thấy biểu hiện như vậy của Runa liền không chịu được mặc dù Max đã kéo tay cô lại nhưng cô cũng không chịu nghe.

    - Chị em nói là anh ấy không còn nữa không còn..

    Bốp!

    Lời chưa kịp nói hết bàn tay Runa đã ôm trọn mặt Cry mà tát, hơi thở gấp gáp hét lên từng đợt: -Em.. Em.. Nói gì vậy anh ấy không chết anh ấy đang ở đây, anh ấy không có chết! - Rồi ngồi bệt xuống khóc thút thít.

    - Chị..

    - Dừng đi, Đức hãy đưa Ngọc Anh về đi còn Cry giao cho Mai với Tuấn đưa về tôi sẽ ở lại nói chuyện với Runa.

    Max tiến tới bên Runa đang ôm mặt khóc ngồi xuống.

    - Nhưng mà..

    - Không nhưng nhị gì cả Ren và Ran hãy đem đến cho bố mẹ anh đi.

    Max trấn tĩnh nói lại tiếp rồi mọi người cũng phải rời đi theo ý anh.

    Một thân anh to lớn Max giang tay ôm trọn lấy Runa vỗ về an ủi cô đem nỗi uất hận tổn thức lên Max mà cứ ngỡ đó là Rer. Nhưng tiếng tim đập của họ lại đập cùng với nhau tất nhiên cô biết chắc là đây không phải là Rer. Vừa rồi là cô đã làm loạn tát em gái của mình mà bấy lâu nay cô không dám nỡ tay tát.

    - Max.. Bọn họ bảo anh ấy đã chết? - Rúc đầu khỏi ngực Max cô thẫn thờ dùng đôi mắt long lanh để nói.

    - Rer chưa chết đúng vậy, em nói đúng..

    Một lời Max nói như vậy nhưng lại quay mặt ra chỗ khác nhắm chặt đôi mắt lại im lặng.

    Runa cũng im lặng cô dường như có một cảm giác nào đó khiến mình không thể hiểu nổi những lời Cry nói lại vang vọng trong cô. Rồi một tiếng nói đâu đó lại vọng đến bằng giọng nói quen thuộc rất xa xăm là Rer.

    - Tử thần có thể bắt anh nhưng anh sẽ không để bị mất em.

    Đây là kết cục của chúng ta phải không? Tại sao lại không thể đi trên con đường khác? Tại sao vậy? Là cô đã chết rồi mà tại sao vẫn nhìn thấy Rer bên cạnh giường khóc?

    Một tia sét chạy ngang qua đầu cô. Runa bắt đầu không ổn định được tâm lý liền bất chợt mở to đôi mắt hô hấp. Liền khó thở ôm lấy ngực giọng nói không thể thốt lên được nước mắt ở hai hốc mắt lại đỏ. Runa liền ngất đi.

    TB.. TB..
     
    chiqudoll thích bài này.
    Last edited by a moderator: 15 Tháng mười hai 2020
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...