Yêu Ít Thôi - Thích Bạch Vũ
Người ta vẫn thường nói anh là một kẻ sống trong kí ức, một kẻ suốt ngày chỉ biết than thở về niềm đau.
Cũng có người nói những câu chữ mà anh viết ra đều là vô ích, nhưng họ đâu biết rằng nó là một liều thuốc giảm đau, một liều thuốc an thần mà anh luôn mong muốn dùng đến mỗi khi không có ai bên cạnh.
Có người nói anh còn trẻ mà kiếm đâu ra lắm muộn phiền đến vậy, anh chỉ thầm mỉm cười với họ thật giản đơn.
Đời này cơ bản thì ai cũng có muộn phiền, chỉ có điều anh có nhiều hơn bạn một nỗi buồn mà thôi.
Đời này ai cũng có một cái bản ngã muốn chôn giấu, anh cũng như thế nhưng ngặt nỗi theo năm tháng nó lại chồng chéo lên nhau.
Vốn dĩ ai trên đời này cũng cầu mong cho mình có được một hạnh phúc êm ấm mà phải không?
Ai cũng cầu mong cho mình có một tình yêu viên mãn không chứa một vết rạn nứt nào.
Anh cũng cầu mong, nhưng bất hạnh hơn là tình yêu chưa đến gõ cửa con tim này, cũng có thể tình yêu đã chùn chân ở một nơi nào đó, đứng giữa sự lựa chọn sẽ dành cho anh hay cho một người nào khác xứng đáng hơn bao giờ.
Có người từng nói với anh cô đơn có nhiều quá thì tốt nhất là nên gặm nhắm, tổn thương có lớn thì nên cất giữ trong lòng.
Cũng có người nói rằng họ sẽ chọn đến men say để quên đi tình cũ, chọn yêu tiếp một người để gạt bỏ tình xưa.
Nhưng anh thì không thể nào làm được điều đó..
Tình yêu chứ có phải món hàng đâu mà cứ hễ muốn là bỏ tiền ra giao dịch, cảm xúc con người chứ nào đâu phải là đồ chơi mà vứt đi một cách tùy tiện.
Đã không yêu thì thôi, thà chọn một mình đơn độc còn hơn là bắt đầu rồi lại kết thúc.
Bởi bản thân chúng ta vốn không quá già nhưng cũng chẳng còn non trẻ nữa để mà mặc cho trái tim cứ thế điên cuồng yêu dại.
Đến khi thật sự tỉnh ngộ rồi thì mới nhận thấy được trái tim đã chứa đựng hàng tá vết sẹo tự bao giờ.
Anh không thể né tránh nỗi đau, nên anh chọn cách đối mặt với nó, anh chọn viết lách để trãi lòng mình ra bằng câu chữ cho vơi bớt đi những ưu phiền, trãi lòng ra cho tháng ngày sau nhẹ nhõm lại.
Cũng giống như việc anh không thể yêu thêm nữa, nên đành dừng lại ở vòng cấm an toàn của tình yêu.
Không phải vì lòng này đã cạn nhiệt huyết hay dũng khí vốn không còn.
Mà chỉ đơn thuần là khi đã đi qua sự chia lìa và đỗ vỡ của tình yêu, bản thân dần học được cách đi từ từ lại và trân trọng cảm xúc của chính mình hơn trong những mối quan hệ kế tiếp.
Đi chậm thôi, miễn là không bỏ cuộc..
Yêu ít thôi, miễn đó là chân thành!
* * *