Những dòng tâm sự của tử đằng

Thảo luận trong 'Nhật Ký' bắt đầu bởi tuvi2910, 10 Tháng mười hai 2019.

  1. tuvi2910

    Bài viết:
    12
    Phải Chăng Im Lặng Là Sai Lầm

    Nếu ngày mưa hôm ấy em không tình cờ gặp anh, không tình cờ chìm sâu vào đôi mắt ấy thì giờ đây em không đau đến vậy.

    Ta tình cờ biết nhau rồi tình cờ anh đưa em về, tình cờ ngỏ ý cùng em, tình cờ em im lặng và tình cờ em lạc mất anh. Nếu thời gian quay lại em sẽ chẳng ngần ngại tự thú rằng em thích anh lắm, em muốn cùng anh bước đi trên đoạn đường này. Thế nhưng đó chỉ là giá như từ một mình em khi mà anh đã rứt áo ra đi và ở bên cạnh anh đã xuất hiện người con gái khác. Em dằn vặt đau khổ, em đã khóc khi biết anh và người ấy sắp đám cưới. Có lẽ do em tự mình đa tình hay cũng có lẽ do em quá nhút nhát, cũng có thể do anh thực sự chỉ là lướt qua đời em như một kỷ niệm đẹp.

    Nhưng cuối cùng em biết anh chỉ lướt qua đời em như một cơn gió thoảng. Có lẽ anh cũng chẳng còn nhớ cô bé ngày nào mới gặp nhưng em luôn nhớ về anh và dõi theo anh. Chúc anh hạnh phúc bên người anh chọn nhưng nếu không được như ý hãy quay đầu lại nhìn về hướng em, có một cô gái đang chờ đợi anh trong vô vọng.
     
    Last edited by a moderator: 9 Tháng tám 2020
  2. tuvi2910

    Bài viết:
    12
    Một Lần Gặp Gỡ Ngàn Lần Nhớ

    Gửi cho anh chàng trai kỹ thuật với mái tóc xoan, làn da rám nắng. Anh không cao cũng chẳng đẹp, có lẽ anh chỉ đẹp trong mắt em thôi. Nhưng chính vì sự đẹp đó mà khiến trái tim em chìm đắm và hút hồn những cô gái mộng mơ khác. Có lẽ em đã mơ một tình yêu cổ tích nhưng em lại chẳng phải là nàng công chúa trong câu chuyện ấy. Em chỉ là nhành cây ngọn cỏ chứng kiến chàng hoàng tử là anh và nàng lọ lem là cô ấy. Em ganh tỵ, em tự ty và em hối hận tại sao em là người được trao cơ hội nhưng lại từ bỏ nó. Tại sao em lại cho rằng vì mình anh có thể làm tất cả và tại sao anh lại quên em nhanh đến vậy. Có phải chăng chỉ là anh đùa giỡn còn em lại quá ngu ngốc tin rằng chuyện cổ tích sẽ xảy ra. Vâng giờ có lẽ nó không còn quan trọng ai là hoàng tử, ai là công chúa nữa bởi vì đối với em chỉ còn lag niềm đau. Em chỉ là người đọc cổ tích giữa anh và cô ấy, em đã tự cho phép mình vẽ ra kết thúc có hậu khi biến em thành công chúa. Giờ đây công chúa và hoàng tử đến với nhau thì người đọc như em chỉ nên thức tỉnh và đứng từ đằng xa nhìn về hướng của câu chuyện cổ tích giữa đời thường. Tất cả đều tốt, tất cả đều ổn duy chỉ có riêng em là chẳng ổn chút nào.

    Chào anh và công chúa của đời anh. Hãy luôn sống trong câu chuyện tình yêu cổ tích giữa hai người nhé vì anh biết đấy không phải ai cũng may mắn được đóng vai hoàng tử và công chúa.
     
    Last edited by a moderator: 9 Tháng tám 2020
  3. tuvi2910

    Bài viết:
    12
    Yêu Đơn Phương

    Có nỗi đau nào bằng tình yêu chôn dấu trong lòng. Có đau đớn nào bằng gần cạnh bên nhau mà chẳng thể gọi tên nhau. Có sự tổn thương nào bằng trước mặt mong người ấy hạnh phúc nhưng sâu thẳm trong lòng lại cầu mong anh gặp đau khổ để em có cơ hội.

    Nếu như yêu tình yêu giúp con người ta thăng hoa và tìm ra con đường hạnh phúc thì chẳng khác nào yêu đơn phương là ngõ cụt là tâm sự chẳng biết tỏ cùng ai là đớn đau là tự buồn tự vui tự khóc tự cười.

    Dẫu biết là thế nhưng em không thể ngừng yêu anh và nhớ về anh, nhớ về cử chỉ của anh, nhớ về giọng nói của anh và nhớ về nụ cười của anh. Nhưng biết làm sao đây khi em chẳng có cách nào để thổ lộ cùng anh, cũng chẳng có cách nào đến gần anh. Phải chăng khoảng cách của chúng ta quá xa hay chẳng qua vì sự ấu trĩ của em mà giờ đây anh đã có người mới cùng anh chia sẻ ngọt bùi đắng cay.

    Có những giây phút em muốn thét lên và chạy đến bên anh để được hưởng một chút hơi ấm từ anh nhưng liệu bây giờ em còn coa kịp không anh ơi?
     
    Last edited by a moderator: 9 Tháng tám 2020
  4. tuvi2910

    Bài viết:
    12
    Nỗi Buồn Ánh Bình Minh

    Buồn nhất là khi thứ bạn mong chờ lại không thuộc về bạn. Đau nhất là khi đến cuối con đường chỉ còn lại mình ta. Gió thoảng mây bay chỉ xin xua đi cảm giác này. Đây vốn dĩ là bình minh trong ngày nhưng nó lại là hoàng hôn khép lại tất cả. Hãy xem đó là kỉ niệm đẹp nhé cô gái hoàng hôn khép lại nhưng bình minh lại mở ra nguồn sáng mới.
     
    Last edited by a moderator: 9 Tháng tám 2020
  5. tuvi2910

    Bài viết:
    12
    Nhật Ký Ngày.. Tháng.. Năm

    Một ngày nữa giữa thành phố buồn. Tôi nhận ra mình không còn biết buồn chán hay cô đơn ở nơi phố thị nữa. Thay vào đó là chiếc điện thoại với các chương trình game show hay vài bộ phim tuổi teen và vài dòng tin nhắn với người lạ. Như thế dường như đủ rồi, tôi hết sức để buồn, cô đơn hay yếu đuối để người khác thương hại. Có phải chăng đây là sự trơ của cảm xúc khi mình bị tổn thương sâu sắc. Có lẽ cũng được 4 tháng kể từ ngày phòng chúng tôi không còn nói chuyện. Hay cũng 1 tháng kể từ khi người bạn tưởng là thân nhất cũng dửng dưng phủi tay khi tôi gặp chấn động tâm lý cần người chia sẻ nhất. Không nói được cùng ai 1 trận khóc thầm thương thay cho những sự việc đã xảy ra khiến tôi già dặn hơn và trơ cảm xúc hơn. Có lẽ đó là sự lãnh đạm thì đúng hơn. Tôi sợ thân với mọi người bởi lẽ sợ sự phản bội, dửng dưng như hiện thời. Thật đau lòng biết mấy.

    Thời gian thắm thoắt trôi qua thật sự cần 1 hạnh phúc thuộc về mình, cần sự cảm thông chia sẻ nhưng có lẽ là rất khó tìm được người như vậy trong xã hội hiện nay. Tôi quyết định viết ra nỗi lòng này và chỉ để mình tôi chiêm nghiệm nếm trải và vượt qua tất cả.

    Tp. Hồ Chí Minh, ngày.. tháng.. năm.
     
    Lãnh YAdmin thích bài này.
    Last edited by a moderator: 9 Tháng tám 2020
  6. tuvi2910

    Bài viết:
    12
    Tiếng Sét Ái Tình

    Ngày hôm ấy là một ngày thật đẹp khi anh gặp em giữa xô bồ đô thị, mgayf mà em cho tới tận sau này vẫn không thể nào quên. Anh trong trang phục có phần quái dị còn em trong bộ váy có cánh màu đen. Tình cờ anh và em chung bàn và lại tình cờ em em quan tâm anh. Có lẽ nói quan tâm là sai vì em chỉ là phép ứng xử lịch sự. Nếu không tình cơ thế ánh mắt anh đã không thiêu đốt con người em. Cố tình em lảnh tránh ánh mắt ấy, cũng cố tonhf ngó lơ không quan tâm nhưng làm sao được anh hỡi.

    Rồi lại tình cờ chúng mình gặp lại nhau, anh nay không cơ quái như ngày trước, anh thật bảnh trai. Anh lại nhìn bằng ánh mắt ấy, tim em có lẽ đã chậm mppjt nhịp vì anh trong giây phút này.

    Phải chăng vì sự nhiệt tình của anh làm em lầm tưởng để rồi tự mình đa tình. Lần nào mình cho nhau một cơ hội để trò chuyện khi ta về chung trên con xe của anh. Em ngồi sau tim đập thật nhanh và mong chờ anh xin số điện thoại. Anh đã không làm thế trên suốt chặt đường hơn 100 cây số. Rồi em có việc bận phải dừng giữa đường chào tạm biệt anh trong sự nuối tiếc biết làm sao đây khi mình chỉ là duyên qua đường. Anh đi xa để một mình em ngồi đây chờ đợi trong mỏi mòn để rồi cuối cùng mình em ôm nỗi đắng cay.

    Chỉ trách em vô tình, em tự huyễn hoặc và tự mình em đau khổ. Thôi thì từ nay em không như thế nữa, không hờn ghen, không đợi chờ vô vọng. Chào anh người của quá khứ đã cho em biết lòng người khó đoán, đã cho em biết rung động là gì
     
    Last edited by a moderator: 9 Tháng tám 2020
  7. tuvi2910

    Bài viết:
    12
    Ngày Vắng Anh Liệu Có Buồn Tử Đằng

    Thành phố Hồ Chí Minh, ngày tháng năm

    Một mùa mưa nữa lại cận kề nhưng mùa mùa này khác hẳn mùa mưa trước, mùa mưa có anh bước đi cùng. Dưới những cơn mưa phùn ngày đêm không ngừng nghỉ, anh đứng một góc phố nhỏ chờ em tan tầm, thật hạnh phúc biết bao. Ngày tháng êm đềm dần trôi qua, mối quan hệ của chúng ta tưởng chừng như hoàn hảo bỗng chốc cũng như cơn mưa bất chợt không có hồi báo trước. Dường như anh đã thay đổi, anh không còn đưa đón em mỗi ngày nữa và tần suất bắt đầu thưa dần. Em hỏi nguyên nhân anh không nói, mặt mày cau có khó chịu. Em vẫn dành cho anh một góc nhỏ trong tim và ở nơi đó em nhìn lại mỗi đêm tại sao con người lại thay đổi nhanh đến vậy. Tại sao không nói rõ trước khi im lặng để rồi mình em lặng lẽ chua xót với góc nhỏ chết trong tim. Góc nhỏ đó là những kỷ niệm ngày chúng mình gặp nhau dưới cơn mưa phùn chợt thoảng qua. Nhưng điều nhỏ nhặt nhất anh dành cho em sẽ luôn ở đó, sẽ là ký ức màu hồng và kết thúc với sự ngỡ ngàng của em. Để giờ đây mùa mưa lại tới con tim dường như lại nhói lên thêm một nhịp nhưng đã không còn như xưa. Em đau để em nhìn lại, em đau để em cảm thụ, em đau để em nhận ra sự lừa dối của anh và em đau để đánh thức trái tim dại khờ của mình.

    Có lẽ mùa mưa này anh đang say đắm bên tình nhân mới. Cô ấy đẹp, cô ấy giỏi giang và hai người thật xứng đôi. Phải chi ngày đó em nhận ra sự thật sớm em sẽ chúc phúc hai người thật nhiều. Nhưng chẳng vò thế mà em hận một trong hai, em chỉ đứng một góc nhìn anh, nhìn cô ấy và nhìn cuộc đời rồi nở một nụ cười vu vơ. Có lẽ là cười đó là dành cho sự dại khờ của em hay có lẽ là nụ cười hạn phúc vì anh đã hạnh phúc và mang lại hạnh phúc cho một người mà cô ấy không phải em.

    Ngày vắng anh có lẽ buồn thật nhưng nó sẽ là kết thúc cho những chuỗi ngày đau khổ để mở ra chuỗi ngày hạnh phúc khác. Chào anh nhé người anh đến từ cơn mưa.
     
    Last edited by a moderator: 9 Tháng tám 2020
Trả lời qua Facebook
Đang tải...