Những giây phút cuối này đây, em khờ khạo ngồi điếm lại từng giây phút bên anh. Một năm nữa sắp hết, cũng báo cho em biết ngày chúng mình bên nhau càng bớt đi. Em sợ năm mới bắt đầu và tháng ngày cuối năm sắp qua, em nghẹn nơi cổ họng vì những điều xảy ra. Và cùng những khó khăn bởi quyết định của em, nếu em nói "Đừng buông tay em ra" anh sẽ làm như vậy không anh? Em luôn làm trái ngược với điều em muốn nơi anh, dù 1 lần thôi em muốn được nói thật ra điều mong muốn. Nhưng thật khó quá anh ơi! Thật khó để em thốt ra chính miệng em, vì em biết điều đó anh mãi không thể làm cho em. Anh biết không! Có những câu nói em phải nói dối với anh để anh nhẹ lòng, để anh không phải nghĩ ngợi mà cân đo lại, mà em tự chảy lệ một mình trông lúc đó. Lời nói rất mạnh mẽ dứt khoát mà lại tràn bờ mi cay cay, ướt cả bờ má rồi rơi xuống áo, quẹt vội để lòng bớt đau. Tim em thắt lại không thở được, muốn ngừng nói với anh đôi chút nhưng sợ anh biết em khóc. Rồi tự giả vờ anh vẫn bên em, vẫn yêu em như ngày hôm qua. Vẫn cần em như que diêm sưởi ấm đêm lạnh, vẫn hiện hữu mỗi khi ngày mới bắt đầu.
Nếu ngày đó đến, em đứng dậy sao đây? Vẫn câu nói ấy, vẫn tình yêu đó. Em phải làm sao? Ngày mai, em muốn tìm cho mình sự bình yên, em muốn được như thế, sống an phận để quên anh. Mà được không anh, mãi bình lặng trong tiềm thức này không anh. Tự hỏi rằng em phải làm sao để không mất anh, để anh bên em mãi mãi. Để cơn mưa mãi mãi bất chợt ùa về làm em yêu anh thêm, cũng như được nắm tay anh đi trong tình yêu ấy.
Cuối cùng ngày em sợ nhất cũng xảy ra, bây giờ đây, em như người chờ đợi anh nói ngày anh đi, không phải sự chờ đợi của hạnh phúc mà là ngày em sẽ bắt đầu sống trong giả dối với bản thân. Và với tất cả mọi thứ xung quanh em, với những gì em gìn giữ, em cũng sẽ phải quay bước và vô hình khi chạm mắt đến. Anh có biết không? Cái cảm giác giả dối với tậm trạng của mình là điều tàn nhẫn nhất, và cũng như tự giết chết đi cái niềm tin yêu của bản thân vậy. Em luôn dấu cảm xúc buồn của mình lại, để mĩ mãn 1 ngày hạnh phúc bên anh. Vì em luôn nhắc mình rằng anh mãi mãi không về bên em, hôm nay giờ này anh ở đây chờ em nhưng mai anh đã xa lạ đến vô hình.
Em có thể ao ước không anh? Ao ước rằng "anh mãi nắm tay em" hay "anh luôn nhìn về phía em.." mà sao ước được anh ha. Anh đi rồi! Em biết rồi anh. Em ổn đấy thôi!
Nếu ngày đó đến, em đứng dậy sao đây? Vẫn câu nói ấy, vẫn tình yêu đó. Em phải làm sao? Ngày mai, em muốn tìm cho mình sự bình yên, em muốn được như thế, sống an phận để quên anh. Mà được không anh, mãi bình lặng trong tiềm thức này không anh. Tự hỏi rằng em phải làm sao để không mất anh, để anh bên em mãi mãi. Để cơn mưa mãi mãi bất chợt ùa về làm em yêu anh thêm, cũng như được nắm tay anh đi trong tình yêu ấy.
Cuối cùng ngày em sợ nhất cũng xảy ra, bây giờ đây, em như người chờ đợi anh nói ngày anh đi, không phải sự chờ đợi của hạnh phúc mà là ngày em sẽ bắt đầu sống trong giả dối với bản thân. Và với tất cả mọi thứ xung quanh em, với những gì em gìn giữ, em cũng sẽ phải quay bước và vô hình khi chạm mắt đến. Anh có biết không? Cái cảm giác giả dối với tậm trạng của mình là điều tàn nhẫn nhất, và cũng như tự giết chết đi cái niềm tin yêu của bản thân vậy. Em luôn dấu cảm xúc buồn của mình lại, để mĩ mãn 1 ngày hạnh phúc bên anh. Vì em luôn nhắc mình rằng anh mãi mãi không về bên em, hôm nay giờ này anh ở đây chờ em nhưng mai anh đã xa lạ đến vô hình.
Em có thể ao ước không anh? Ao ước rằng "anh mãi nắm tay em" hay "anh luôn nhìn về phía em.." mà sao ước được anh ha. Anh đi rồi! Em biết rồi anh. Em ổn đấy thôi!
Last edited by a moderator: