

Vẫn những ngày cô đơn đó dưới hơi thở của mùa thu!
Đã bao lâu rồi chưa ăn bữa cơm mẹ nấu nhỉ? Đã bao lâu rồi chưa ngồi uống chén nước cùng bố nói chuyện tu nghiệp nhỉ? Và đã bao lâu rồi chưa cảm thấy mình cô đơn nhỉ?
Cô đơn trong suy nghĩ của tôi vốn chẳng phải là cảm giác không có người thương trong những ngày lạnh gió về mà đơn giản chỉ là cảm giác hiu quạnh trong lòng một chút, một chút, một chút một..
Cuộc đời con người thật sự là những chuyến đi. Mỗi chuyến đi xa đó có thể ta gặp những người mới, kết giao những kẻ cũng độc hành cùng chuyến đi, nhưng có lẽ hẳn với mình, cô đơn mới thật sự là bạn..
Thích người ta một chút, thương một chút nhưng rồi cũng để lại trong những cơn mơ để rồi thao thức với bao thứ để nghĩ về cuộc sống. Tiền tài, sự nghiệp, sống cho bản thân, gia đình. Chẳng biết từ bao lâu rồi, mới có thể ngả người xuống ngủ yên một giấc mà chẳng vật vã với những mớ hỗn độn. Cũng thèm cảm giác được sẻ chia, được âu yếm, được có người lắng nghe mình nói nhưng cũng bất giác thấy sợ cuộc sống hơn, sợ mình sống chẳng đủ tốt, đủ trách nhiệm, sợ mình làm phật ý, để lại cái nhìn xấu trong mắt người khác. Từ nhỏ đã rụt rè, nhút nhát nhưng lớn lên mới thấy, bản thân thật sự sợ hãi quá nhiều thứ xung quanh..
Chẳng biết bản thân đã lớn hay chưa, nhưng rồi vẫn chọn cô đơn để làm bạn, để tự diễn những cảm xúc, tự thoại những đoạn kịch mà trong đầu nghĩ ra, đôi khi là tự cười, tự khóc..
Chắc có lẽ, đã yêu cô đơn rồi chăng?
~Một ngày chán trong chuỗi ngày chán~Thiên Yết
Đã bao lâu rồi chưa ăn bữa cơm mẹ nấu nhỉ? Đã bao lâu rồi chưa ngồi uống chén nước cùng bố nói chuyện tu nghiệp nhỉ? Và đã bao lâu rồi chưa cảm thấy mình cô đơn nhỉ?
Cô đơn trong suy nghĩ của tôi vốn chẳng phải là cảm giác không có người thương trong những ngày lạnh gió về mà đơn giản chỉ là cảm giác hiu quạnh trong lòng một chút, một chút, một chút một..
Cuộc đời con người thật sự là những chuyến đi. Mỗi chuyến đi xa đó có thể ta gặp những người mới, kết giao những kẻ cũng độc hành cùng chuyến đi, nhưng có lẽ hẳn với mình, cô đơn mới thật sự là bạn..
Thích người ta một chút, thương một chút nhưng rồi cũng để lại trong những cơn mơ để rồi thao thức với bao thứ để nghĩ về cuộc sống. Tiền tài, sự nghiệp, sống cho bản thân, gia đình. Chẳng biết từ bao lâu rồi, mới có thể ngả người xuống ngủ yên một giấc mà chẳng vật vã với những mớ hỗn độn. Cũng thèm cảm giác được sẻ chia, được âu yếm, được có người lắng nghe mình nói nhưng cũng bất giác thấy sợ cuộc sống hơn, sợ mình sống chẳng đủ tốt, đủ trách nhiệm, sợ mình làm phật ý, để lại cái nhìn xấu trong mắt người khác. Từ nhỏ đã rụt rè, nhút nhát nhưng lớn lên mới thấy, bản thân thật sự sợ hãi quá nhiều thứ xung quanh..
Chẳng biết bản thân đã lớn hay chưa, nhưng rồi vẫn chọn cô đơn để làm bạn, để tự diễn những cảm xúc, tự thoại những đoạn kịch mà trong đầu nghĩ ra, đôi khi là tự cười, tự khóc..
Chắc có lẽ, đã yêu cô đơn rồi chăng?
~Một ngày chán trong chuỗi ngày chán~Thiên Yết