

00: 00
11/8/2020
Vừa lúc sang ngày mới.
Nói gì đây, à là viết gì đây
Không biết cũng chẳng rõ nữa.
Mưa đã ngớt, sao không rơi thêm chứ?
Ngày mai, ngày kia rồi sẽ ra sao, sẽ thế nào?
Không liên lạc với bất cứ ai
Không nói chuyện, không nhắn tin, tất cả.
Sẽ nói với họ là điện thoại hỏng rồi, không thể liên lạc.
Ừ, đừng gọi.
Điện thoại tắt nguồn rồi, không muốn bật lên
Hôm nay nóng quá, hôm qua cũng thế, trước hôm qua cũng chẳng mát hơn
Hôm qua lại là một ngày tôi muốn buông bỏ
Ngẩn người, biết trước, chấp nhận, chấm dứt!
Dễ dàng phải không?
Ừ, chẳng khó gì, vốn dĩ cũng chẳng còn lưu luyến
Tất cả các mối quan hệ, kết thúc hết đi, một mình có gì là không tốt
Một mình sống, một mình nhìn, một mình nghe, một mình thở, một mình chết đi
Thư thái biết bao nhiêu, nhẹ nhàng biết bao nhiêu!
Nói chuyện với em một lát, chẳng biết em có nghe được, cũng có sao.
Em của chị, giá như chúng ta tráo đổi
Hèn nhát cũng được trốn chạy cũng được
Thế thì đã sao, chẳng muốn làm anh hùng, chẳng muốn là thần thánh, chị chỉ muốn bình yên, một chút thôi
Chẳng biết là bao giờ, cũng chẳng biết là khi nào, chị sẽ lại gần em hơn
Tới nơi mà em đã sống, tới nơi mà chị hằng mơ
Nơi chúng ta không còn phải nghĩ ngợi
Nơi trái tim không còn rỉ máu
Nơi mà, chẳng ai có thể thấy chị
Vui quá em nhỉ? Chị muốn đi!
Đã là lần thứ mấy, chị từng có suy nghĩ ấy
Trải qua từng ngày, chị như một người say, say trong điên loạn, say trong chán chường, say trong đau đớn
Chị chẳng còn muốn phải kiểm soát chính mình
Chị buông thả, cũng phó mặc, điên thì đã sao, ngu ngốc thì đã sao
Không thì thế nào?
Đừng ai ép chị, đừng dồn chị tới bước đường cùng
Chị không thể dám chắc mình sẽ làm điều gì
Chị thật là vô dụng em nhỉ?
Chị thấy chị rất chán ghét, rất bẩn
Em ơi, chị chẳng biết nữa
Có đôi khi chị chẳng khác gì quái vật
Em có sợ không, có sợ chị không?
Chị chẳng muốn nghĩ nữa, cũng chẳng muốn quan tâm nữa, thế nào cũng được, chỉ là đừng ép chị
Từ giờ chị sẽ chỉ thế thôi
Chẳng muốn làm gì thêm nữa
Như nào cũng được, chẳng còn quan trọng nữa rồi.
Có lẽ sẽ tốt hơn, em nhỉ?
* * *
Một vài lời gửi tới những người có thể đọc dòng chữ này mà chúng ta quen
Nếu cậu đọc đến đây, tức là có người nhớ tới tớ, xin lỗi vì đã chẳng nói lời nào, cũng chẳng biết giải thích sao, chỉ là tớ muốn ổn định một chút, không muốn để ý thêm bất cứ điều gì, chúng ta vẫn là bạn, hãy nói những gì cậu muốn nói với tớ ở đây.
Cậu cũng gắng lên, mọi thứ sẽ tốt thôi!
* * *
Còn vài dòng này là gửi tới cậu, người mà tôi muốn tìm sau khi chết
Ai da, cũng chẳng nhớ rõ vì sao có thể gặp được cậu, chỉ là tôi rất vui.
Có một người đã nói là sẽ nhớ tới tôi, không muốn quên đi tôi, chậc, nói thực là tôi rất thích câu này, rất lọt tai.
Mặc dù không biết cậu có thể nhớ đến tôi cho tới khi nào nhưng mà chỉ cần thế thôi tôi đã rất cảm kích rồi, từng nghe thấy giọng của cậu, nói thực là cậu kể chuyện toi nghe không hiểu, cậu ở miền Trung sao, thật là thách thức tôi. Ở đâu cũng được, như nào cũng được, cho tới hiện tại, có lẽ là vẫn thế, tôi không muốn lãng quên cậu.
Tôi cũng chẳng thể hiểu nổi chính mình, chỉ là từ trước vốn rất ít bạn bè, giờ thì có lẽ là hiếm muộn rồi.
Không nói trước được tương lai, chỉ muốn nói là, sống tốt và đừng quên tôi
Thân ái, biển cả của cậu.
11/8/2020
Vừa lúc sang ngày mới.
Nói gì đây, à là viết gì đây
Không biết cũng chẳng rõ nữa.
Mưa đã ngớt, sao không rơi thêm chứ?
Ngày mai, ngày kia rồi sẽ ra sao, sẽ thế nào?
Không liên lạc với bất cứ ai
Không nói chuyện, không nhắn tin, tất cả.
Sẽ nói với họ là điện thoại hỏng rồi, không thể liên lạc.
Ừ, đừng gọi.
Điện thoại tắt nguồn rồi, không muốn bật lên
Hôm nay nóng quá, hôm qua cũng thế, trước hôm qua cũng chẳng mát hơn
Hôm qua lại là một ngày tôi muốn buông bỏ
Ngẩn người, biết trước, chấp nhận, chấm dứt!
Dễ dàng phải không?
Ừ, chẳng khó gì, vốn dĩ cũng chẳng còn lưu luyến
Tất cả các mối quan hệ, kết thúc hết đi, một mình có gì là không tốt
Một mình sống, một mình nhìn, một mình nghe, một mình thở, một mình chết đi
Thư thái biết bao nhiêu, nhẹ nhàng biết bao nhiêu!
Nói chuyện với em một lát, chẳng biết em có nghe được, cũng có sao.
Em của chị, giá như chúng ta tráo đổi
Hèn nhát cũng được trốn chạy cũng được
Thế thì đã sao, chẳng muốn làm anh hùng, chẳng muốn là thần thánh, chị chỉ muốn bình yên, một chút thôi
Chẳng biết là bao giờ, cũng chẳng biết là khi nào, chị sẽ lại gần em hơn
Tới nơi mà em đã sống, tới nơi mà chị hằng mơ
Nơi chúng ta không còn phải nghĩ ngợi
Nơi trái tim không còn rỉ máu
Nơi mà, chẳng ai có thể thấy chị
Vui quá em nhỉ? Chị muốn đi!
Đã là lần thứ mấy, chị từng có suy nghĩ ấy
Trải qua từng ngày, chị như một người say, say trong điên loạn, say trong chán chường, say trong đau đớn
Chị chẳng còn muốn phải kiểm soát chính mình
Chị buông thả, cũng phó mặc, điên thì đã sao, ngu ngốc thì đã sao
Không thì thế nào?
Đừng ai ép chị, đừng dồn chị tới bước đường cùng
Chị không thể dám chắc mình sẽ làm điều gì
Chị thật là vô dụng em nhỉ?
Chị thấy chị rất chán ghét, rất bẩn
Em ơi, chị chẳng biết nữa
Có đôi khi chị chẳng khác gì quái vật
Em có sợ không, có sợ chị không?
Chị chẳng muốn nghĩ nữa, cũng chẳng muốn quan tâm nữa, thế nào cũng được, chỉ là đừng ép chị
Từ giờ chị sẽ chỉ thế thôi
Chẳng muốn làm gì thêm nữa
Như nào cũng được, chẳng còn quan trọng nữa rồi.
Có lẽ sẽ tốt hơn, em nhỉ?
* * *
Một vài lời gửi tới những người có thể đọc dòng chữ này mà chúng ta quen
Nếu cậu đọc đến đây, tức là có người nhớ tới tớ, xin lỗi vì đã chẳng nói lời nào, cũng chẳng biết giải thích sao, chỉ là tớ muốn ổn định một chút, không muốn để ý thêm bất cứ điều gì, chúng ta vẫn là bạn, hãy nói những gì cậu muốn nói với tớ ở đây.
Cậu cũng gắng lên, mọi thứ sẽ tốt thôi!
* * *
Còn vài dòng này là gửi tới cậu, người mà tôi muốn tìm sau khi chết
Ai da, cũng chẳng nhớ rõ vì sao có thể gặp được cậu, chỉ là tôi rất vui.
Có một người đã nói là sẽ nhớ tới tôi, không muốn quên đi tôi, chậc, nói thực là tôi rất thích câu này, rất lọt tai.
Mặc dù không biết cậu có thể nhớ đến tôi cho tới khi nào nhưng mà chỉ cần thế thôi tôi đã rất cảm kích rồi, từng nghe thấy giọng của cậu, nói thực là cậu kể chuyện toi nghe không hiểu, cậu ở miền Trung sao, thật là thách thức tôi. Ở đâu cũng được, như nào cũng được, cho tới hiện tại, có lẽ là vẫn thế, tôi không muốn lãng quên cậu.
Tôi cũng chẳng thể hiểu nổi chính mình, chỉ là từ trước vốn rất ít bạn bè, giờ thì có lẽ là hiếm muộn rồi.
Không nói trước được tương lai, chỉ muốn nói là, sống tốt và đừng quên tôi
Thân ái, biển cả của cậu.