Một nhà ba người ăn lẩu xong giọn dẹp thì cũng đến gần chiều. Á Nghiên Hân đang rửa bát trong bếp thì nghe tiếng của chị Ngọc Bích:
- Nghiên Hân, chị phải đến công ty một chuyến, chị về trước nhé!
Á Nghiên Hân nói vọng ra:
- Chị hứa đi mua quà sinh nhật với em cơ mà?
Ngọc Bích đi vào xoa đầu cô:
- Chị xin lỗi, hôm nay chị không đi được rồi. Anh rể đưa em đi nhé?
Á Nghiên Hân bĩu môi:
- Được rồi, vậy chị đi đi, cẩn thận một chút.
Ngọc Bích nhéo nhéo má cô:
- Ngoan, chị đi nhé.
Ngọc Bích đi đến công ty, dặn Vô Thừa Doãn đi cùng cô đi mua quà sinh nhật cho bạn. Vô Thừa Doãn đưa vợ ra cửa xong xuôi đi vào.
Á Nghiên Hân rửa bát xong xuôi đi ra ngoài nhìn đồng hòi thì cũng đã 2 giờ. Cô nói với Vô Thừa Doãn ngồi ở ghế ăn dâu tây:
- Em đi thay đồ một chút rồi chúng ta đi trung tâm thương mại.
Vô Thừa Doãn gật đầu, cô đi lên thay đồ. Cô lấy một chiếc áo sơ mi màu hồng và một chiếc váy tennis màu trắng đến trước gương. Cô cởi áo ngủ ra, đôi gò bồng mịn màng lộ ra, cô không mặc áo ngực. Cần gì mặc? Áo ngủ rộng thế cũng chẳng ai phát hiện. Cô nhanh chóng lấy chiếc áo ngực trong tủ mặc vào, mặc đồ lúc nãy lấy ra vào. Một cô nữ sinh thuần khiết xuất hiện.
Hai người đi đến trung tâm thương mại, Ái Nghiên Hân hỏi:
- Em nên tặng gì ạ?
Vô Thừa Doãn đang dừng lại ở quầy cà vạt:
- Cà vạt đi.
Á Nghiên Hân nhìn một lượt cà vạt rồi chọn một chiếc cà vạt đen:
- Chị cho em xem cái này.
Nhân viên lấy ra cho cô xem. Cái này khá đẹp, cũng không quá túi tiền. Cô liền bảo:
- Lấy em chiếc này đi.
Phục vụ đang gói lại cho cô, trong lúc đó cô đi xung quanh. A một cô bé tầm trung tuổi cô cũng đi mua cà vạt. Gương mặt non nớt đáng yêu, da trắng môi hồng, đây đích thị là tiểu bạch thỏ thuần khiết thực thụ. Mặc một chiếc váy màu xanh dương nhạt dài, cầm chiếc túi đeo vai màu trắng. Á Nghiên Hân đứng một bên nhìn cô gái. Cô háo nam sắc, nhưng mà nữ sắc xinh xắn thế này cũng không bỏ qua. Cô thích kiểu con gái như thế, như một nàng thơ vậy, ánh mắt ngây ngô lựa chọn. Lúc sau hình như cô gái đã chọn được cái cà vạt ưng ý, kêu phục vụ lấy ra. Gật đầu hài lòng, rút từ trong ví ra một tấm thẻ.. màu đen.
Á Nghiên Hân nhíu mày, thẻ đen? Ồ thì ra là tiểu thư nhà giàu. Vô Thừa Doãn cầm hộp quà đi ra thấy cô nép một bên đăm đăm nhìn cô bé kia thì lên tiếng:
- Không ngờ sở thích em quái dị như thế.
Ái Nghiên Hân vỗ vỗ tay anh:
- Cô ấy sử dụng thẻ đen kìa. Con nhà giàu đấy.
Vô Thừa Doãn nhìn cô gái trẻ trước mặt, nom còn rất nhỏ:
- Học sinh cấp 2?
Á Nghiên Hân chép miệng:
- Không biết, có thể lớn tuổi rồi, nhưng nhìn gương mặt kia cảm giác như chạm vào sẽ ra sữa ấy.
Cô gái kia nhận cà vạt và thẻ của mình định đi ra khỏi cửa hàng thì bỗng quay lại, lấy hộp cà vạt nhỏ bằng bàn tay bỏ vào giỏ sách, trả túi lại cho nhân viên. Nói gì đó rồi vui vẻ đi.
Á Nghiên Hân cũng không hứng nhìn nữa, lấy túi của anh đang cầm liền nói:
- Ở đây có ai xài thẻ đen? Chắc là dân du lịch đến chơi. Chắc người thành phố khác.
Vô Thừa Doãn lấy xe ra liền nói:
- Chắc thành phố Y. Về thôi.
Hai người đi mua rất nhanh, về nhà mới bốn giờ. Rảnh rang ngồi coi phim. Á Nghiên Hân lên thay đồ ngủ rồi mang bắp rang bơ, nước ngọt lúc nãy mua để đầy trên bàn, mở tv hai người ngồi coi. Bộ phim kia là phim chuyển thể điện ảnh, kể về tình yêu sướt mướt của hai nhân vật chính.
Vô Thừa Doãn quay lại thì đã thấy cô ngủ gục trên ghế, anh không kìm được mà ghé qua nhìn cô một chút. Gương mặt xinh đẹp sắc sảo, đôi môi mọng nước, là gương mặt quấy rầy giấc ngủ anh gần đây. Vợ anh tăng ca, đi công tác thường xuyên, chuyện sinh hoạt vợ chồng rất ít khi xảy ra. Nhưng dạo này mỗi khi anh ngủ liền mơ thấy gương mặt này, thân thể này bị chà đạp dưới thân, ánh mắt phong tình nhìn anh. Mỗi khi tỉnh dậy thì vật dưới thân đã là một mảng ướt át, dựng thẳng khí thế chào cờ.
Vô Thừa Doãn nhẹ nhàng đặt nụ hôn lên môi cô, không kìm được mà đưa lưỡi vào trong khoang miệng khép hờ của cô, cuốn lấy mật nhấp nháp. Ừm, có vị của bắp rang bơ, ngọt. Anh muốn mạnh tay chà đạp cô, nhưng sợ cô tỉnh dậy nên đành bất mãn rời môi, hôn lên mắt, gò má, trượt xuống tai.
Một lúc sau anh sợ mình sẽ làm cô thật nên vội vã về nhà. Á Nghiên Hân nghe tiếng cửa đóng rồi liền mở mắt ra.
A! Anh rể.. hôn mình. Anh rể hôn mình.
Mặt cô đỏ lên như gấc chín, bàn tay không tự chủ đưa lên môi sờ sờ, nếm lại dư vị của anh, cảm giác được anh hôn và.. Cô bỗng nhoẻn miệng cười.
Anh rể hôn mình, anh ấy nói..
Yêu em!
Ôi trời!
Tim cô đạp nhanh như muốn nhảy ra ngoài. Cô liền lên phòng giở quyển sổ dưới ngăn kéo ra đặt lên bàn. Ghi chép gì đó rồi đóng lại.
Quyển sổ đề tên "Món ăn" đã có thêm một cái tên: Vô Thừa Doãn.
Anh đã là mục tiêu của tôi rồi!
7 giờ 30 phút Lăng Phong có mặt tại nhà cô, hai người nhanh chóng đến nhà anh để tụ tập bạn bè.
Cũng không nhiều, chỉ có vài người, đa số toàn nữ. Ngoài ra còn vài người nam nữa. Ai cũng đẹp trai ra dáng, nhưng cô vẫn để ý nhất là cái tên Cố Tử Lâm kia, rất đẹp trai, đẹp nhất từ trước tới giờ cô biết, vai rộng, eo hẹp, môi mỏng. Nhìn thôi cũng muốn trói trên giường rồi. Nhưng không như thế lại là một chủ của chuỗi nhà hàng Thiên Hương, vừa đẹp trai, vừa nấu ăn ngon, vừa giàu. Cô lại liếm liếm môi, thỉnh thoảng liếc nhìn anh một cái thật khẽ.
Lăng Phong đối với cô mà nói rất là đẹp, nhưng nam nhân kia đẹp hơn. Ừm tối nay phải xin cách thức liên lạc. Buổi tiệc bắt đầu ngay lúc đó, Á Nghiên Hân ngồi im một góc không nhảy nhót vui đùa gì hết. Nhưng vẫn bị mời rượu, tên Cố Tử Lâm kia cũng thật là ấm áp, thấy cô mặc váy liền đưa cô một cái gối để chặn lại, còn đổ bớt rượu giúp cô nữa. Hỏi lân la mới biết là hắn là cậu trẻ của Lăng Phong, a hèn gì! Đến khoảng hơn 11 giờ ai cũng say tí bỉ, Phong Lăng đã gục trên ghế, những người khác cũng đã đi về gần hết, chỉ có hai cô gái nằm tại bàn. Á Nghiên Hân cũng ngà ngà say, nhưng đầu óc vẫn tỉnh táo. Cô vốn định hôm nay khai vị bằng cái tên cô thích Lăng Phong này nhueng không ngờ hắn đã ngoắc ngoẻo mất rồi.
Cố Tử Lâm đi đến thu giọn chiến trường, thấy cô đang nhìn chằm chằm mình thì khó chịu:
- Em nhìn tôi làm gì?
Á Nghiên Hân kéo tay anh lại:
- Anh có bạn gái chưa?
Cố Tử Lâm không chấp người say, trả lời qua loa:
- Có thì sao? Không có thì sao?
Á Nghiên Hân đứng lên, loạng choạng muốn ngã. Anh đưa tay ra đỡ không ngờ lại bị cô đè lên ghế, giọng của cô nói bên tai, phả chút mùi rượu:
- Ừm, anh thật đẹp trai.
Cố Tử Lâm ngiêng đầu né qua một bên, khẽ giọng mắng:
- Trơ trẽn.
Á Nghiên Hân không vui, lấy hai tay áp lên xoay mặt anh đối diện với mình:
- Tôi không trơ trẽn, anh xem đến giờ tôi còn chưa mất nụ hôn đầu.
Cô suy nghĩ lại một chút rồi nói:
- Mất chiều nay, nhưng mà chỉ hôn có một cái, chưa mất màng trinh.
Cô lại suy nghĩ:
- Không đúng, màng trinh bị tôi làm rách rồi. Vậy là tôi không còn gì nữa. Anh còn gì?
Cố Tử Lâm hưởng thụ cơ thể mềm mại áp lên mình, trong người đã rục rịch, nghe cô lảm nhảm thì trả lời:
- Còn mạng sống.
Á Nghiên Hân nhìn anh, lắc đầu không đồng ý:
- Không, ý là anh đã quan hệ chưa?
Cố Tử Lâm lắc đầu. Cô hỏi:
- Anh hôn chưa?
Cố Tử Lâm lắc đầu. Á Nghiên Hân bỗng chồm lên hôn anh, cái lưỡi ngây ngô học theo những đoạn hôn nồng nhiệt trên tv mà đưa vào khiêu khích cái lưỡi của anh. Thấy anh không phản ứng thì dừng lại, vừa rời khỏi người anh vừa nói:
- Thôi, tôi lấy nụ hôn của anh thôi, tha cho làn đầu của anh đấy.
Cố Tử Lâm ngồi dậy kéo người cô vào lòng, ghé vào tai cô nói:
- Em mất màng trinh rồi?
Á Nghiên Hân cảm nhận hơi thở của anh phả vào tai, cảm giác kì lạ truyền đến, cô rụt cổ lại, nhỏ nhẹ:
- Mấy ngày trước tôi dùng dưa leo làm rách nó rồi.
Cố Tử Lâm nở nụ cười.
Cô gái ngốc, tưởng rằng thế là mất lần đầu rồi sao?
Anh liếm quanh vành tai cô, hỏi tiếp:
- Thế nụ hôn đầu?
Á Nghiên Hân bị kích thích khẽ kêu lên một tiếng, cả người mềm ra:
- Lúc chiều, anh m, anh rể hôn tôi.
Cố Tử Lâm đánh vào mông cô một cái, gằn giọng:
- Loạn luân.
Á Nghiên Hân bị đánh la lên rồi bật khóc:
- Anh khi dễ tôi. Đau lắm.
Cố Tử Lâm xoa xoa mông cô, dụ dỗ:
- Thế tôi xoa xoa hết đau nhé.
Anh vừa xoa vừa bóp khiến Á Nghiên Hân rên nhẹ lên, cái tay không yên phận luồn vào áo vuốt ve bầu ngực, không khỏi trêu chọc:
- Một đứa bé chưa lớn hết nhưng lại dâm đãng.
Á Nghiên Hân bị anh trêu đùa thân thể thì vặn vẹo:
- Ưm, cô sinh học nói mùa xuân là mùa động dục.
Cố Tử Lâm kéo áo ngực của cô lên cao, đôi gò bồng bức bí nhảy ra tràn vào tay anh, không lớn không nhỏ, như một chiếc bánh bao mềm mại. Á Nghiên Hân khẽ ưm lên một tiếng, lần đầu tiên có người chạm vào thân thể thì cảm giác căng cứng, vừa muốn từ chối vừa muốn gọi mời. Cố Tử Lâm hôn cô, nụ hôn từ từ nhẹ nhàng, chiếc lưỡi đưa vào dụ dỗ cô, hai miệng lưỡi quấn lấy nhau. Như sắc tình đã lên đến não, Á Nghiên Hân đưa tay sờ soạng người anh, chỗ nào cũng rắn chắc, rất sướng tay. Cố Tử Lâm cởi hai cúc đầu áo sơ mi, để lộ đôi thỏ ra ngoài, hai quả anh đào đã cương cứng lên, anh nhào nặn, xoa bóp chúng. Anh tựa người vào ghế, Á Nghiên Hân hưởng thụ ngồi trên đùi tựa vào người anh, bàn tay nhỏ không chịu yên thò tay vào áo anh sờ mó cơ ngực, miệng nhỏ khẽ ngâm lên vài tiếng sảng khoái. Cố Tử Lâm căng cứng người, nhìn đôi chân của cô khẽ cọ sát nhau. Anh cất tiếng đục khàn:
- Mới thế mà đã hưởng thụ rồi, nếu để tôi làm em thì chắc em phát điên mất.
Á Nghiên Hân cảm giác như ngực mình được liếm mút, cô ưỡn ngực lên, nhình đầu đang dán vào ngực mình. Một tay Cố Tử Lâm luồn xuống dưới kéo cao chiếc váy tennis của cô lên, sờ sờ nơi thần bí ngô nghê kia, kéo chiếc quần lót đã bị ướt, thò tay vào kéo ra một chất lỏng sền sệt. Anh nhìn sắc mặt cô đã chìm vào ái tình:
- Dâm đãng, có phải em đã ăn nhiều đàn ông rồi hay không?
Á Nghiên Hân lắc đầu:
- Chưa ăn.
Anh lại day day hạt đậu hồng kia vài cái, Á Nghiên Hân nhận kích thích rên rỉ. Anh nói:
- Chưa sao lại nhiêud nước như thế? Em lừa tôi.
Á Nghiên Hân muốn khép hai chân lại, mờ mịt trả lời:
- Do cơ địa từng người, aaa ưm, chắc tôi, ưm nhạy cảm. A a a
Cố Tử Lâm cười ma mị, kéo chiếc quần lót xuống gót chân cô, nhìn vào nơi đó của cô xem xét:
- Sạch sẽ, hồng hào, không kiểm tra không biết được.
Anh đặt cô xuồng ghế, ngồi xuống sàn nhìn vào tiểu huyệt. Cánh hoa run rẩy, dòng mật dịch chảy ra. Á Nghiên Hân cảm nhận được môi lưỡi trơn tuột nơi nhạy cảm kia, cô muốn khép chân nhưng bị đè lại. Vô lực nhìn trần nhà ánh sáng nhấp nháy xanh đỏ hưởng thụ khoái cảm. Ngón tay Cố Tử Lâm khẽ chọc vào, Á Nghiên Hân hét toáng lên vì đau. Mới vào một đốt tay, như thế chắc là lần đầu thật. Anh lại liếm mút an ủi âm đế kia. Á Nghiên Hân sực nhận ra ở đây còn ba người nhưng Cố Tử Lâm và cô chơi trò này, nếu ai dậy thấy chắc chắn sẽ xấu hổ lắm. Cô chống người ngồi dậy nhìn người đang chui đầu dưới hai chân kia nhỏ giọng:
- Ưm, mình đi chỗ khác, ở đây nhiều người.
Cố Tử Lâm rởi khỏi nơi kia chồm lên hôn môi cô:
- Họ say rồi.
Á Nghiên Hân cảm thấy thật khó chịu, như có kiến cắn, ma sát đùi lại với nhau:
- Không được, nhỡ họ dậy.
Cố Tử Lâm đùa bỡn ngực cô:
- Em thật ngon ngọt, khó chịu không?
Á Nghiên Hân cắn nhẹ môi để không phát ra tiếng rên rỉ, gật đầu. Cố Tử Lâm bế cô lên, đi lên một phòng ngủ, thả cô xuống giường. Không bật đèn nhưng Á Nghiên Hân biết đây là phòng ngủ của Lăng Phong, cô nói:
- A! Phòng ngủ của Lăng Phong.
Cố Tử Lâm đang từ từ cởi đồ nghe cô nói thế không khỏi nhíu mày:
- Em thích Lăng Phong?
Á Nghiên Hân gật đầu:
- Thích lâu rồi, nhưng bây giờ tôi thích anh.
Cô khẽ tách hai chân ra như mời gọi, Cố Tử Lâm thấy thế cười tà mị rồi ngồi xuống giường nhẹ nhàng thúc vào. Á Nghiên Hân thét toáng lên vì đau, cô khóc nức nở. Nam căn thô to mới vào được quy đầu thì kẹt lại, anh dỗ dành an ủi:
- Thả lỏng một chút không sẽ kẹt mất.
Đêm còn dài, hai người hơi men lăn lộn trên giường một lúc thật lâu, Á Nghiên Hân xụi lơ mấy lần, ăn tinh dịch mấy lần nhưng vẫn bị lật lại, người kia điên cuồng luân động, làm cô muốn ngất đi.
Đến sáng hôm sau Á Nghiên Hân tỉnh dậy, quần áo chỉnh tề nằm trên giường ngủ. Cứ tưởng là mộng xuân, nhưng khi ngồi dậy cả người ê ẩm. Ngoài cửa gưing mặt quen thuộc kia đang nhìn.
Cô chột dạ một cái, rồi nhìn anh:
- Cố Tử Lâm, anh điên à?
Cố Tử Lâm đi vào, ngồi ở chiếc ghế bên cạnh:
- Em muốn cơ thể lõa lồ ôm đàn ông ngủ trước mặt họ hay sao?
Á Nghiên Hân lườm anh. Lăng Phong lúc này cũng đi vào, hỏi han cô:
- Nghe bảo tối hôm qua em bị trúng gió? Sao rồi? Có tốt lên chút nào chưa?
Á Nghiên Hân sực mình nhớ ra, hôm nay là thứ 2, cô phải đi học. Vội vội vàng vàng rời giường, hai chân mềm nhũn ra ngã quỵ xuống đất. May mắn đươcj hai chàng kia đỡ lên, cô nói:
- Mấy giờ rồi? Em phải đi học.
Cố Tử Lâm trả lời:
- Bảy giờ kém 5 phút.
Á Nghiên Hân than:
- 35 phút nữa vào học rồi, không kịp không kịp.
Lăng Phong biết trường cô rất xa trường, đi xe bus phải gần 1 tiếng. Anh liền nói:
- Cậu Lâm, cậu chở em ấy về nhà thay đồ rồi chở đến trường hộ cháu. Cháu cũng phải đến trường.
Cố Tử Lâm đồng ý chở cô về nhà, lục đục thay đồ soạn sách một lúc rồi đến trường. Nhưng vẫn bị trễ những 30 phút.
Thế là Á Nghiên Hân hôm qua hoan ái với trai đẹp bị trễ giờ học, bị cô ngữ văn đuổi ra cửa lớp đứng.
* * *
Chị Bắp: Thế nào? Đủ sắc chưa? Đủ mấy người chưa? Tôi nhớ tôi rất là trong sáng, nhưng vì mấy người đưa đẩy đấy