Huyền Ảo Nhặt Được Sức Mạnh Của Thần - Sương Tuyết

Thảo luận trong 'Truyện Của Tôi' bắt đầu bởi Sương Tuyet, 9 Tháng năm 2025.

  1. Sương Tuyet Nhân Sinh Vô Thường

    Bài viết:
    171
    Chương 20: Gặp nhau

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Võ Thần nhanh mồm nói lớn: "Ta cũng cứu cô đấy."

    Vũ Tuyết Lam không quan tâm lời nói của Võ Thần, Võ Phong rút ra chiếc khăn tay đưa cho Vũ Tuyết Lam: "Mặt cô dính đầy bùn đất kìa, lau đi."

    "Cảm ơn huynh! Để ta đi rửa mặt."

    Võ Thần lại chỗ Võ Phong cùng đợi Vũ Tuyết Lam. Cô cặm cụi một lát rửa mặt xong quay lại, lúc này gương mặt cô sáng bừng thanh thoát, vẻ đẹp có nét hiền cũng có nét tinh nghịch khiến cho Võ Thần ngẩn người không thể chớp mắt.

    Vũ Tuyết Lam tiến lại gần vừa nhìn Võ Thần: "Võ Thần, huynh làm gì mà ngẩn người ra thế. Có phải thấy ta khá là xinh đẹp không?" Cô nói vừa cười có ý đùa giỡn.

    Võ Thần vẫn đứng hình, đôi mắt chăm chăm nhìn Vũ Tuyết Lam: "Ờ, xinh."

    "Huynh ấy thì ai mà chẳng nói xinh đẹp, chuyên gia trêu ghẹo gái nhà lành đấy, cô cẩn thận."

    Võ Thần đánh nhẹ tay vào đầu Võ Phong: "Đệ ăn nói kiểu gì thế, ta như vậy lúc nào."

    "Thôi được rồi, chúng ta lại chỗ gốc cây đằng kia ngồi cho mát, nghỉ ngơi, ăn tí, chắc là cô đói lắm rồi." Võ Phong nói.

    Võ Thần liếc nhìn thấy chân Vũ Tuyết Lam đang rỉ máu, hắn lại gần: "Chân cô chảy máu kìa." Nói xong thì hắn nhanh tay bế Vũ Tuyết Lam lên: "Để ta bế cô đi đến chỗ gốc cây, không phải ngại đâu, tính ta lương thiện quen rồi, giờ bỏ không được."

    Vũ Tuyết Lam đâu phải là cô gái yếu đuối nhưng đứng trước Võ Thần nàng không kịp phản ứng, đành để hắn bế tới chỗ gốc cây. Đặt Vũ Tuyết Lam xuống hắn hô lên: "Phong, lại chữa bệnh cho chị dâu đi."

    "Ta có tên đấy, huynh đừng có gọi lung tung." Vũ Tuyết Lam nói.

    Võ Phong lại xem vết thương cho Vũ Tuyết Lam: "Cô vén y phục lên đi để ta xem vết thương." Vết thương bị ở vị trí cẳng chân phía trên mắc cá chân tầm mười phân.

    Võ Thần nhanh mồm: "Nhanh chữa trị đi, đệ làm gì mà chậm chạp dữ vậy."

    Võ Phong nhìn sang Võ Thần ánh mắt có ý ghét bỏ: "Huynh nhanh thì lại chữa đi, đúng là.."

    Võ Phong nhìn Vũ Tuyết Lam, cậu nói: "Vết thương không nghiêm trọng nhưng cũng khá sâu đấy, để ta thoa thuốc cho cô sau đó băng lại, đừng để vết thương dính nước sẽ mau lành hơn."

    "Yên tâm đi, chỗ nào có nước ta bế nàng qua." Võ Thần nói.

    Vũ Tuyết Lam không để ý lời Võ Thần, nàng chỉ trả lời Võ Phong: "Cảm ơn huynh, làm phiền rồi. Ta năm nay 18 tuổi còn huynh thì sao?"

    "Ta nhỏ tuổi hơn cô, cô gọi Võ Phong, Phong hay đệ đều được."

    "Ừ, vậy ta sẽ gọi tùy ý."

    "Hai người xem ta chết rồi hả?" Võ Thần cố xen vào câu chuyện của hai người nhưng vẫn không nhận được lời hồi đáp, hắn tự mình nói lớn: "Ta 18 tuổi bằng cô nên cô cứ gọi ta là tướng công, còn ta gọi cô là nương tử nhé!"

    Vũ Tuyết Lam đảo mắt nhìn sang hắn vài giây rồi cười nhạt một cái.

    Võ Phong lấy ít lương khô đưa cho Vũ Tuyết Lam: "Lương khô đây, tỷ ăn đi, chúng ta chỉ có nhiêu đây không có nhiều."

    "Cảm ơn đệ, nhiêu đây là quá tốt rồi, ta có khi còn nhịn đói hai ngày không ăn gì đấy."

    "Vậy tính ra cuộc sống của tỷ cũng khá là vất vả nhỉ?"

    Hai người mải mê nói chuyện không để ý Võ Thần, hắn ngồi nhìn Vũ Tuyết Lam, trong đầu quẩn quanh nhiều suy nghĩ: "Giờ mình xuống sông dùng tuyệt chiêu bắt cá của mình, rồi tiện thể khỏe mớ cơ bụng luôn, vừa có thức ăn vừa ngắm người đẹp chắc chắn nàng ấy sẽ rụng tim." Suy nghĩ hồi lâu hắn lẳng lặng ra sông bắt cá, chẳng mấy chốc bắt được vài con cá to. Rồi thì để thân thể trần hắn xách cá lên bờ.

    "Phong, ta bắt được ít cá nè, đệ nhóm lửa giúp ta."

    "Sao bữa giờ không thấy huynh bắt cá cho đệ ăn?"

    "Thì nay bắt rồi còn gì?"

    Vũ Tuyết Lam ngạc nhiên nhìn về phía những con cá rồi nhìn Võ Thần: "Đừng nói là huynh bắt cá bằng tay không chớ, huynh siêu quá vậy." Nàng nói chuyện tự nhiên không hề để ý việc hắn đang cởi trần.

    "Tướng công của nàng tất nhiên là siêu rồi. Yêu ta đi rồi bắt cá cho nàng ăn cả đời."

    Nói rồi hắn tự mình suy nghĩ: "Nàng ta có phải là một cô nương không thế, ta không mặc y phục mà nàng ta chẳng có chút ngại ngùng. Chắc là nàng ta không chịu nổi mới đánh trống lảng như thế, chắc giờ tim nàng ta đang đập rộn ràng lên, ôi muốn sờ vào nó quá."

    Hắn đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình thì bị Võ Phong gọi: "Huynh sao đứng đực ra đó thế? Mặc y phục vào rồi qua nướng cá với đệ, có cô nương ở đây sao huynh cởi trần thế không biết ngại hay sao?"

    Võ Phong nhìn sang Vũ Tuyết Lam nói cố ý để Võ Thần nghe thấy: "Tỷ đừng để ý nha, huynh ấy làm như thế chắc là đang cố trưng ra cơ bụng cho tỷ xem đấy. Tỷ cứ vờ như không thấy là được."

    Vũ Tuyết Lam cười nhẹ rồi đến ngồi cạnh Võ Phong nướng cá.

    "Ta đến đây, cứ hối riết." Võ Thần nói vừa bước qua.

    Hắn mặc y phục vào rồi lại ngồi sát chỗ Vũ Tuyết Lam.

    "Tuyết Lam nương tử, sao nàng lại dạt vào bờ sông thế, nàng bị người ta đuổi giết à?" Võ Thần hỏi.

    "Sao huynh nghĩ ta bị người ta đuổi giết, bộ.. nhìn ta giống kẻ xấu lắm sao?"

    "Thì ta nghĩ nàng bị đuổi giết vì tội quá xinh đẹp đấy."

    Võ Phong cười to: "Huynh lấy mấy câu tởm lợm này ở đâu thế?"

    "Huynh đúng là hài thật." Vũ Tuyết Lam nói vừa cười.

    Võ Thần nhìn Võ Phong ánh mắt đe dọa: "Đệ là chuyên gia phá đám đấy hả, không thấy ta đang tâm sự với chị dâu đệ hay sao?"

    Hắn đưa mắt về phía Vũ Tuyết Lam: "Đùa thôi, chứ nàng sao lại bị trôi đến nơi này."

    Sau khi Vũ Tuyết Lam kể lại ngọn ngành, Võ Thần có chút gì đó cảm thấy đáng thương cho nàng: "Từ nay nàng có muốn đi cùng hai huynh đệ ta không? Ta sẽ bảo vệ nàng, cũng không để nàng đói."

    "Giờ mới nghe huynh nói được câu tử tế đấy." Võ Phong nói trong lúc mắt vẫn dán chặt vào con cá đang nướng.

    "Ta quen một mình bôn ba rồi, cũng không muốn phiền người khác." Vũ Tuyết Lam vừa lật cá vừa nói.

    Võ Thần cầm con cá vừa nướng chín đưa cho nàng: "Ta nào có phải là người khác, ta là tướng công của nàng kia mà. Nàng ăn đi, ăn lấy lại sức để còn đi tiếp."

    Hắn đưa tay cầm con cá đang nướng dở của nàng: "Đưa con cá này để ta nướng tiếp."

    Ánh mắt Vũ Tuyết Lam có chút gì đó yếu ớt, trước giờ chẳng ai đối tốt với nàng như thế. Giọng nàng dịu dàng: "Vậy cảm ơn huynh!"

    "Không có gì đâu nương tử."

    "Huynh đừng có gọi ta nương tử nữa, nghe không ổn đâu, cứ gọi ta là Tuyết Lam thôi."

    "Tỷ ấy đã nó vậy thì đừng cố chấp, đệ thấy huynh hơi kỳ rồi đó." Võ Phong lên tiếng.

    "Ừ, vậy ta gọi nàng là Tuyết Lam."

    "Sau này tỷ định đi đâu, hay đi với bọn ta." Võ Phong hỏi.

    "Thì ta cũng bôn ba đó đây, kiếm tiền rồi sống qua ngày thôi. Đi chung với hai người khi ra đến đường lớn thì chúng ta tách ra. Chắc là sau này sẽ không gặp lại nữa, cảm ơn hai người vì đã giúp đỡ."

    Võ Thần ánh mắt tỏ rõ bi thương: "Nghe nàng nói mà trái tim ta đau quá, lần đầu gặp gỡ chưa được bao lâu đã phải chia ly sao, mà còn chia ly chẳng có ngày gặp lại. Nàng có thấy mình nhẫn tâm với ta quá không?"

    Vũ Tuyết Lam bật cười: "Huynh diễn hơi sâu rồi đó, chúng ta mới gặp có tí xíu mà huynh làm như đã bên nhau nhiều năm vậy, đúng nực cười. Để ta kể huynh nghe chuyện này, mẹ ta mang bầu ta thì cha ta bị cướp rồi bị giết chết. Mẹ ta sinh ta ra thì cũng khó sinh mà chết. Ta rong ruổi ăn xin để lớn lên, rồi gặp được một sư phụ tốt bụng mang về nuôi, ta được ông ấy truyền dạy chút võ công, dạy xong võ công cho ta ông ấy cũng qua đời luôn. Thế là ta bị đuổi đi lang thang. Nghe tới đây huynh thấy sao? Sợ chưa?"

    "Sợ gì?" Võ Thần hỏi.

    "Thì số sát người bên cạnh ấy."

    Võ Thần vẻ tự tin: "Ta trước giờ chẳng tin những điều như thế, ta chẳng sợ trời cũng chẳng sợ đất. Nàng cứ yên tâm ở bên ta, mọi thứ khác không cần nghĩ tới."

    Vũ Tuyết Lam không trả lời, nàng chỉ cười nhẹ.

    "Ca, chúng ta lên đường thôi, không trời tối chưa tìm được chỗ trú ẩn đấy."

    "Ừ, vậy chúng ta đi."

    Võ Thần đảo mắt qua Vũ Tuyết Lam: "Chân nàng bị thương chắc là không đi được, nào để ta cõng nàng." Vừa nói hắn vừa tiến lại cúi xuống quay lưng cho Vũ Tuyết Lam.

    Nàng khá là bối rối nói lời từ chối: "Ta đi được, ta khỏe như trâu ý mà, nhiêu vết thương đây đã là gì đâu."

    Ba người cùng lên đường, đi một đoạn thì Võ Thần lùi lại phía sau, hắn suy tính trong đầu: "Giờ làm sao để giữ nàng ấy đây ta, cho xem cơ thể không được, cho ăn cũng không chịu. Đúng là mọi chuyện khó hơn mình nghĩ."

    Võ Thần muốn kéo dài thời gian, hắn chạy lên rồi nói lớn: "Nghỉ ngơi tí đi Phong, Tuyết Lam chân nàng đau mà, nghỉ tí nha."
     
    Chỉnh sửa cuối: 29 Tháng sáu 2025 lúc 9:28 PM
  2. Sương Tuyet Nhân Sinh Vô Thường

    Bài viết:
    171
    Chương 21: Ta nhất định đưa nàng đi cùng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Ta không sao, còn đi liên tục trong vài giờ nữa vẫn được, huynh yên tâm."

    Võ Thần liếc nhìn sang Võ Phong như muốn cậu hiểu ý hắn.

    "Đệ cũng không sao, chúng ta mới đi có tí mà, huynh nay bị sao vậy? Bình thường thấy huynh có chịu nghỉ ngơi đâu."

    "Đệ không nói không ai bảo đệ câm." Không thuyết phục được, hắn đành miễn cưỡng đi tiếp.

    "Mà Tuyết Lam này, nàng không thắc mắc là bọn ta định đi đâu à?" Võ Thần hỏi.

    Vũ Tuyết Lam gương mặt bình thản: "Ta xưa nay không muốn biết những chuyện không cần thiết, hết con đường này chẳng bao giờ gặp lại, huynh có đi đâu thì cũng liên quan gì đến ta."

    "Nàng xinh đẹp, lại có chút lạnh lùng thế này ta thích lắm." Hắn nói vừa cười nhìn nàng lộ rõ vẻ vô cùng yêu thích.

    Vũ Tuyết Lam chỉ im lặng đi tiếp.

    Đường dài vắng vẻ không khí thì vô cùng tĩnh lặng, không một bóng người cũng không có tiếng chim kêu hay vượn hú nào.

    "Tuyết Lam tỷ, chúng ta sắp ra đường lớn rồi, dừng lại nghỉ ngơi tí, coi như là chia tay tỷ." Võ Phong đề nghị vì cậu không muốn cứ thế mà ra đường lớn rồi chia tay người bạn mới gặp.

    Nghe lời Võ Phong nói, Võ Thần tức tốc chạy lên trước rồi ngồi đợi ở gốc cây to ven đường. Hắn tranh thủ kiếm đâu được hòn đá to, Vũ Tuyết Lam vừa đến thì hắn nhanh kéo tay nàng: "Chỗ này là của nàng, ta đã chuẩn bị sẵn rồi."

    "Cảm ơn huynh."

    "Ghế của ta đâu ca, huynh quá thiên vị, đệ không chịu đâu." Võ Phong nói.

    "Đệ không chịu thì đệ tự kiếm lấy mà ngồi, liên quan gì ta, mà đệ là nam tử ngồi dưới đất cũng không thối mông đâu."

    Võ Phong không đôi co thêm, cậu lấy nước và chút lương khô đưa cho Vũ Tuyết Lam: "Tỷ, chúng ta chỉ có nhiêu đây, chia cho tỷ một ít để cầm hơi, dù gì thì đường lớn cũng chưa chắc tìm được đồ ăn ngay."

    Vũ Tuyết Lam cầm lấy lương khô: "Tỷ cảm ơn!"

    Hai người đang nói chuyện, không để ý Võ Thần đã rời đi từ lúc nào chỉ thấy hắn quay lại trên tay cầm một bó hoa với những bông hoa tím nhỏ li ti, dưới ánh nắng mặt trời càng làm chúng rực rỡ hơn.

    Võ Phong nhìn hắn: "Ca, nay còn thích chơi hoa nữa hả?"

    Võ Thần liếc đảo ánh mắt ra hiệu cho Võ Phong rời đi, cậu đương nhiên hiểu ý nên cố ý rời đi: "Đệ ra kia giải quyết nỗi buồn một tí, tỷ ngồi đây nhé!"

    Vũ Tuyết Lam thấy Võ Thần tiến tới, cũng nhìn thấy bó hoa hắn cầm trên tay, nàng có gì đó bất an nên quay đi hướng khác vờ như không để ý. Hắn tiến tới, quỳ một chân trước mặt Vũ Tuyết Lam, dứt khoát nhét bó hoa kia vào tay nàng: "Hoa này đẹp, chỉ hợp với mình nàng thôi, đi cùng bọn ta nhé! Sau này sẽ tìm hoa khác đẹp hơn cho nàng ngắm mỗi ngày."

    Vũ Tuyết Lam trưng ra khuôn mặt đơ cứng: "Hoa, đang sống tốt sao huynh ngắt chúng."

    "Thì ta ngắt tặng nàng. Dù gì nàng chẳng còn ai trên đời, chúng ta đã có duyên gặp nhau chi bằng cùng chung đường có thể giúp đỡ nhau. Nghĩ đến cảnh một đóa hoa như nàng phải bôn ba dặm trường mà lòng ta đau như cắt, chặn đường sau này thiếu nàng sao ta có thể yên lòng."

    Vũ Tuyết Lam cười: "Huynh đang đọc thoại bản đấy hả?"

    "Nào có, đây là lời thoại trong tim ta, gặp nàng thì tự động tuôn ra đấy."

    "Được rồi, cảm ơn những lời nói của huynh, ta cảm động rồi. Nhưng vẫn chọn không cùng đường."

    Võ Thần ngồi bẹt xuống, vẻ mặt tỏ ra buồn bã, nhìn về hướng còn đường hắn nói: "Thật ra, hai huynh đệ ta từ nhỏ sống trên núi, chẳng biết gì về cuộc sống nhân gian, đây là lần đầu tiên bọn ta đi xa thế này. Nàng cứ coi như đi cùng đường để giúp đỡ cho những kẻ giang hồ non nớt này."

    Hắn nói tới đây Vũ Tuyết Lam biểu hiện có chút lưỡng lự suy nghĩ. Nhưng nàng vẫn nhất quyết từ chối.

    "Ta thấy với bản lĩnh của hai huynh không phải là dạng thường, nên cuộc sống ngoài kia chả là gì với các huynh đâu, ta đi theo có khi lại làm các huynh phiền thêm ấy."

    "Không phiền, không phiền." Võ Thần nói nhanh.

    "Thôi huynh đừng nói nữa, ý ta đã quyết rồi."

    Võ Thần chưa kịp nói thêm thì Võ Phong quay lại: "Hai người đang nói chuyện gì thế?"

    Vũ Tuyết Lam nhanh giọng: "Không có gì, bọn ta chỉ tạm biệt."

    "Vậy chúng ta lên đường thôi, trời cũng sắp tối rồi, ra đường lớn mong là gặp được nhà, không thì phải ngủ ngoài trời."

    Tiếp tục lên đường, Võ Thần sau khi nghe quyết định của Vũ Tuyết Lam hắn cảm thấy hụt hẫn trong lòng nên bước chân cũng dần yếu ớt và gương mặt thêm phần chán nản, hắn đi thật chậm để kéo dài giây phút được ở bên cạnh Vũ Tuyết Lam.

    Đi thêm được một đoạn thì Võ Phong có cảm giác ca ca mình bị tụt lại phía sau, bước chân cũng chậm rãi hơn, cậu quay lại hét lên: "Ca, đang bò đấy hả, nhanh lên, đừng có bắt đệ đợi, có mỗi đi bộ cũng lôi thôi."

    Võ Thần tiến thật nhanh đến chỗ Võ Phong: "Ta sốt rồi thì phải, chắc do bắt cá lúc trời nắng, giờ ngấm nước rồi nên hơi mệt mỏi."

    "Huynh lừa ai chứ đừng nghĩ lừa được đệ."

    "Cái thằng đệ này sao nó không có ý tứ gì thế nhỉ, toàn muốn phá đám chuyện tốt của mình. Mình kéo dài được thời gian đến tối, Vũ Tuyết Lam cùng mình trải qua một đêm, chắc chắn sẽ có nhiều cơ hội thuyết phục nàng." Nghĩ rồi bờ môi hắn bất giác cong lên.

    "Huynh cười cái gì thế? Có gì đáng cười sao? Huynh càng cười đệ thấy càng nghi đấy."

    "Thì ta hơi mệt trong người tí thôi."

    Đi mãi cho đến hai giờ sau thì hết con đường, trời đã tối, ngay đoạn ngã ba nên nếu đi tiếp sẽ là mỗi người một hướng.

    Vũ Tuyết Lam nói vội: "Cảm ơn hai người rất nhiều, đường lớn cũng đến rồi, lương khô cũng đã nhận, có lẽ duyên chúng ta đến đây thôi. Chúc hai người lên đường may mắn."

    Võ Thần nhìn Vũ Tuyết Lam vẻ mặt đầy lưu luyến: "Giờ trời cũng tối rồi hay chúng ta cùng qua đêm, nếu nàng đi một mình trong đêm sẽ rất nguy hiểm, cướp, thú dữ, chẳng biết đâu mà lần. Nếu là ba người chúng ta thì sẽ dễ đối phó, đêm nay đừng đi nữa cứ ngủ ngoài trời đi. Sáng mai nàng hãy đi sớm." Vừa nói hắn vừa giật tay áo Võ Phong.

    Võ Phong hiểu ý nên tiếp lời: "Ta cũng nghĩ là tỷ nên ở cùng bọn ta, sáng mai hãy lên đường, chứ đường tối này nguy hiểm lắm."

    Vũ Tuyết Lam đang phân vân thì bị Võ Thần kéo lại chỗ tảng đá, vừa kéo hắn vừa nói: "Đi thôi Phong, lại chỗ tảng đá kia, chúng ta có thể nghỉ ở đó."

    Vũ Tuyết Lam không kịp phản ứng từ chối, vả lại nàng thấy cũng hợp lý nên đi theo, cảm giác Võ Thần kéo hơi mạnh tay nàng lấy tay còn lại gỡ tay hắn ra: "Huynh bỏ ra đi, để ta tự đi, huynh kéo như này ta khó đi quá."

    "Ừ, ta chỉ muốn nắm tay nàng chút thôi, được rồi tạm trả lại tay cho nàng."

    Trên tảng đá chật hẹp vừa đủ ba người nằm. Võ Thần tranh thủ chen vào giữa không để Vũ Tuyết Lam nằm bên cạnh Võ Phong.

    Cả ba cùng ngước nhìn lên bầu trời ngắm nhìn những vì sao đang sáng lấp lánh, không khí lãng mạn như đang đi căm trại vậy.

    "Tuyết Lam tỷ, có bất tiện cho tỷ khi chúng ta nằm như này không?" Võ Phong hỏi.

    "Không đâu, ta lúc đi làm nhiệm vụ này nọ cũng tiếp xúc với nhiều huynh đệ, chỉ cần ta không nghĩ gì thì chả có gì bất tiện cả."

    "Đệ thích tỷ rồi đấy, không quá câu nệ. Tỷ có nghĩ lại việc đi cùng bọn đệ không?"

    Trong lúc Vũ Tuyết Lam ngập ngừng thì Võ Thần tiếp lời: "Tuyết Lam, ta nói nè, nàng được định sẵn là phải đi cùng bọn ta, phải ở bên ta và phải làm chị dâu của Võ Phong."

    Vũ Tuyết Lam không trả lời hắn, vì nàng đã chìm vào giấc ngủ, có lẽ hôm nay nàng bị thương và phải đi nhiều dưới trời nắng nóng nên cơ thể đã hoàn toàn mệt lả dù bên ngoài nàng vẫn cố tỏ ra là mình ổn.

    Võ Thần nghiêng nhẹ đầu nhìn sang gương mặt nàng, ở góc nghiêng nàng vẫn xinh đẹp tuyệt vời, làm hắn không khỏi rung động, trong đầu lại quẩn quanh suy nghĩ: "Đến ngủ mà cũng đẹp nữa, giờ nằm sát bên như này mà chẳng làm được gì sao? Không phải bình thường mày thông minh sao Võ Thần, giờ đến lúc bộc phát sự thông minh triệt để đấy."

    Hắn vờ như bản thân đang chìm vào giấc ngủ say, mọi chuyện điều bình thường cho đến một giờ sau, hắn kêu lên tiếng nhỏ như đang nói mớ: "Mẹ, mẹ ơi, con lạnh."
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...