Chương 20: Mày không có tư cách yêu cô ấy
(Còn tiếp)
Ngày hôm sau, nó vui vẻ tung tăng tới trường. Mua một hộp cơm để lên lớp ăn. Bước vào cổng, vừa quẹo trái thì thấy hắn ngồi ngay phòng giám thị. Nó lờ hắn đi, bước thật nhanh đến cầu thang. Nhưng vài giây trước đó nó nghe tiếng Gia Huy: - Kìa, Tuyết kìa!
Nghe tiếng Gia Huy là biết có điều chẳng lành rồi. Hắn gọi tên nó, nó quay lại trưng bộ mặt khó chịu hỏi hắn kêu nó lại có chuyện gì. Hắn cũng lạnh lùng nói: - Lại gần xíu nữa.
Nó không hiểu hắn đang muốn làm gì nhưng vẫn ghé sát lại xem hắn muốn giở trò gì. Vừa lại gần, hắn liền vung tay búng trán nó một cái khiến nó đau điếng mà ôm trán nhăn nhó. Nó quát hắn đang giở trò gì, chẳng phải hai bên đã chia cắt rồi sao, hà cớ gì lại kiếm chuyện với nó.
Hắn nhìn nó với gương mặt lạnh, không chút xúc cảm, hắn im lặng mặc cho nó có quát mắng như thế nào đi nữa. Hắn chợt quay mặt hướng khác, hai tay nắm chặt lại, dường như đang sợ hãi và muốn tránh né điều gì đó.
Nó không hiểu thái độ của hắn lúc này là như thế nào. Im lặng vài giây thì Gia Huy lên tiếng nói:
- Ai biểu bà để cho thằng Vương Nghiêm nắm tay bà chi?
Hai đầu mày nó giản ra, rồi cười nhạt bảo:
- Thì ra là vậy. Nhưng Võ Tài à, mày đã làm tao tổn thương đến nỗi này mà còn quan tâm đến chuyện này là sao? Từ giờ chuyện của tao, không liên quan tới mày, cả mày nữa Gia Huy. Tao không cần bọn mày quan tâm tới đâu, hãy để tao yên đi.
Nói rồi nó quay lưng bỏ đi lên lớp. Gia Huy chau mày khó hiểu, chẳng phải giữa Võ Tài và Hàn Tuyết chỉ giận hờn bình thường thôi sao, tình huống vừa nãy hình như không phải là giận hờn bình thường. Gia Huy đứng khoanh tay suy nghĩ, càng nghĩ càng không hiểu chuyện là như thế nào, định qua sang hỏi Võ Tài liền không thấy đâu.
- Ủa đâu rồi. Ê tao chưa kịp hỏi gì mà, Võ Tài, Võ Tài.
Hắn đứng trên sân thượng, hai tay đang đấm liên tục vào tường. Thật không hiểu nổi tại sao hắn lại cư xử ích kỷ như vậy. Hắn đã làm tổn thương nó và bây giờ khi nghe tin Vương Nghiêm tiếp cận nó hắn lại không kiềm được gây sự với nó. Chuyện lúc nãy nếu để cho mẹ hắn biết được thì không chừng bà sẽ làm hại đến nó, hắn đành phải nghĩ ra lí do hắn vì muốn gây thù với nó, để nó không còn nhớ đến hắn nữa thì mới có thể yên tâm đi du học Úc được.
* * *
Nó bực bội bước vô lớp, thì thấy anh đang ngủ ở chỗ nó. Nó bực bội quát lớn:
- Tránh ra coi, làm gì mới sáng sớm đã nằm đây ngủ rồi.
Anh giật mình, ngốc đầu dậy nheo mắt nhìn nó hỏi có chuyện gì mà bực bội vậy, bình thường anh vẫn ngồi đây mà.
Nó tính nói ra cho anh biết nhưng rồi lại thôi. Nó thiết nghĩ chuyện này không đáng nói, dù gì cũng là chuyện của nó với hắn, không liên quan đến anh. Vã lại nói ra càng làm cho anh khó xử, nó không muốn vì nó mà tình bạn giữa hắn và anh rạn nứt.
Anh nhìn nó, không nói gì như đợi nó nói cho anh nghe vậy nhưng rồi nó lại không nói gì. Đôi hàng mi của anh hơi hạ xuống, ngồi thẳng dậy, xích lại gần nó khiến nó hơi thấy ngượng quay qua nói:
- Ê ê, làm gì xích lại gần dữ vậy?
Anh nhìn nó rồi nhìn xuống hợp cơm đang để trước mặt nó, nhanh tay bốc lấy miếng thịt rồi bỏ vô miệng. Nó xù lông nhím lên đánh mạnh lên vai anh quát dám ăn vụng đồ ăn là chết chắc. Rồi nó bảo anh nhả miếng thịt ra, không được ăn. Anh mở miệng ra cho nó xem rồi nói mình đã nuốt luôn rồi.
* * *
Giờ ra chơi, anh lôi Gia Huy ra một gốc hỏi cho rõ có phải lúc sáng đã mách lẻo cho hắn biết chuyện hôm qua hay không. Gia Huy thản nhiên nói:
- Ừ thì tao nói đó, nhưng tao cứ nghĩ là hai đứa nó giận hờn như bao cặp đôi bình thường chứ, không ngờ lại không phải vậy.
Anh cười khinh rồi nói với Gia Huy: - Mày có chơi thân với thằng Võ Tài hay Tuyết đâu mà mày hiểu rõ mọi chuyện hả? Tốt nhất là mày đừng có bép xép nữa, coi chừng có ngày cái miệng hại cái thân mày đó.
Gia Huy thấy thái độ của anh hung hãn nên gật gật đầu rồi đi vào lớp. Đúng lúc nó đang tìm anh để cùng đi ăn kem, thấy anh đứng ngây người ra liền gọi.
Anh biết nó rất đau, thời gian lúc này anh chỉ có thể làm bạn với nó, giúp nó quên đi nỗi đau này. Đến khi vết thương trong nó lành rồi thì anh mới thật sự có thể bước vào trái tim nó. Nhưng cũng không chắc là vậy, nếu như nó không thể yêu ai khác ngoài hắn thì anh nguyện mãi làm bạn để được ở bên nó.
Về phía hắn thì từ lúc hắn bỏ rơi nó thì anh ít khi qua lại với hắn. Thứ nhất là không muốn cả hai phải khó xử, thứ hai là anh không muốn nhìn thấy bản mặt của cái đứa đã làm tổn thương người con gái mà anh yêu. Nhưng anh cũng không thể hận hay trách móc hắn được, có lẽ hắn có lý do riêng của mình. Tuy anh không biết lý do chính xác vì sao hắn lại đối xử với nó như vậy nhưng một phần nào anh cũng đoán ra được nguyên nhân do mẹ hắn cấm cản. Anh nghĩ đến lý do đó cũng là điều hiển nhiên vì mấy gia đình quý tộc nào lại để cho con mình quan hệ với loại người không ngang hàng như gia đình của nó được.
Trong lúc dòng suy nghĩ đang kéo dài lê thê thì anh giật mình với tiếng gọi của nó.
- Nghiêm, mày sao vậy. Sao không ăn kem đi, kem chảy hết rồi kìa. Dơ hết cả tay rồi.
Anh chợt nhớ ra là mình đang ngồi ăn kem với nó, liền đổi cây kem qua tay kia, tay còn lại vẫy vẫy cho kem rớt bớt xuống đất. Nhưng nó lại nhăn mặt mắng anh:
- Gì vậy, làm vậy văng tùm lum. Ngồi yên đi để tao lấy khăn giấy lau cho.
Nói rồi nó lấy trong túi váy ra bịch khăn giấy nhỏ rồi lau tay cho anh. Anh ngạc nhiên nhìn nó hỏi sao nó biết trước mà chuẩn bị khăn giấy. Nó cười rồi nói không phải nó biết trước mà là vì nó hay vụng về, làm gì cũng đổ bể, với cơ thể nó dễ đổ mồ hôi nên lúc nào nó cũng mang khăn giấy bên mình.
Nhìn nó dịu dàng lau tay cho anh, ánh mắt anh dành cho nó càng ngày càng mê mẩn, tâm trí anh lúc này chỉ có mỗi hình bóng của nó. Thật không biết đến khi nào anh mới có thể nói ra lòng mình cho nó nghe đây.
Phía xa, hắn nhìn thấy hai đứa nó đang nhìn nhau cười vui vẻ, lại còn có chút tình tứ, hai đầu mày càng ngày càng xích vào nhau, tay nắm thành đấm. Hắn thật không thể chịu được cái cảnh này, đáng lẽ người ngồi ngay đó, cạnh nó là hắn chứ không phải tên Vương Nhiên xảo trá kia. Nói là bạn, nhưng vừa thấy tình cảm giữa hắn và nó có sơ hở liền xông đến tiếp cận nó, thật không có chút liêm sỉ mà. Hai mắt hắn đỏ ngầu, nghiến răng ken két, trong đầu như muốn chạy đến đó túm lấy cổ anh mà đấm cho một trận. Nhưng hắn không thể, mẹ hắn đã nói không được gây chuyện ở trường, đặc biệt là chuyện có liên quan đến nó. Cắn răng chịu đựng, hắn khó chịu quay mặt bỏ đi để lại cho hai người kia cười đùa vui vẻ.
* * *
Đến cuối tiết bốn, lớp trưởng thông báo cô dạy môn Sinh hôm nay bận việc nên cho nghỉ, tiết năm mọi người có đi về. Cả lớp hò reo, các nhóm nhỏ xúm lại lên kế hoạch hẹn nhau đi chơi ở đâu. Anh thì quay sang cười nói với nó hôm nay được nghỉ, hay là anh với nó đi đến quán kem mới mở gần đây ăn cho biết.
Nó ngạc nhiên tròn mắt nhìn anh rồi nói anh chỗ nào mới mở cũng biết luôn, hay thật. Anh dơ cánh tay lên rồi choàng lên vai nó, kẹp cổ nó như đại ca đi với đàn em vậy. Nó thấy hơi đau liền mắng:
- Tao đã lùn rồi, mà còn làm vậy nữa, không cho tao cao lên hay gì. Bỏ ra.
Anh bảo nó lùn như vậy là được rồi, với lại không cao lên được nữa đâu mà lo, lùn vậy mới đáng yêu chứ. Nhỏ đi với Khánh mọt sách ở phía sau thấy vậy liền nói:
- Trời ơi Khánh ơi, ông thấy hai người đó có giống người yêu nhau không dạ? Tui thấy giống quá trời luôn á!
Nó nghe thấy giọng của nhỏ liền chau mày khó chịu nói: - Giống cái gì mà giống, đừng có ở đó đoán mò. Song nó kéo tay anh đi trước, nó thì bực bội nhưng ngước lên lại thấy anh đang tủm tỉm cười. Nó nhăn mặt hỏi anh cười chuyện gì, có gì đáng cười sao. Anh xoa đầu nó rồi đáp không có gì rồi khoác vai nó đi đến quán kem mới mở.
Còn lại nhỏ với Khánh mọt sách, lúc không còn ai Khánh mới quay sang nói với nhỏ:
- Bà bớt lại đi, sao lúc nào cũng soi mói Hàn Tuyết hết vậy? Làm vậy thấy vui lắm à.
Nhỏ quay sang nói: - Tui thích á, được hông. Đó cũng có phải chuyện của ông đâu.
Khánh mọt sách chau mày bảo nhỏ bớt cái tính đâm chọt đó lại, lo cho bản thân mình trước đi, cần gì phải ganh tị với người khác trong khi mình cũng có người quan tâm.
Nhỏ nghe thấy liền dừng bước quay sang hỏi người đó là ai, sao nhỏ không biết. Khánh nhìn nhỏ một lát rồi nói với nhỏ rằng từ từ rồi sẽ có người quan tâm thôi.
Nhỏ nhăn mặt nói: - Gì kì vậy, nãy mới bảo có một người đang quan tâm tui mờ.
* * *
Nghe tiếng Gia Huy là biết có điều chẳng lành rồi. Hắn gọi tên nó, nó quay lại trưng bộ mặt khó chịu hỏi hắn kêu nó lại có chuyện gì. Hắn cũng lạnh lùng nói: - Lại gần xíu nữa.
Nó không hiểu hắn đang muốn làm gì nhưng vẫn ghé sát lại xem hắn muốn giở trò gì. Vừa lại gần, hắn liền vung tay búng trán nó một cái khiến nó đau điếng mà ôm trán nhăn nhó. Nó quát hắn đang giở trò gì, chẳng phải hai bên đã chia cắt rồi sao, hà cớ gì lại kiếm chuyện với nó.
Hắn nhìn nó với gương mặt lạnh, không chút xúc cảm, hắn im lặng mặc cho nó có quát mắng như thế nào đi nữa. Hắn chợt quay mặt hướng khác, hai tay nắm chặt lại, dường như đang sợ hãi và muốn tránh né điều gì đó.
Nó không hiểu thái độ của hắn lúc này là như thế nào. Im lặng vài giây thì Gia Huy lên tiếng nói:
- Ai biểu bà để cho thằng Vương Nghiêm nắm tay bà chi?
Hai đầu mày nó giản ra, rồi cười nhạt bảo:
- Thì ra là vậy. Nhưng Võ Tài à, mày đã làm tao tổn thương đến nỗi này mà còn quan tâm đến chuyện này là sao? Từ giờ chuyện của tao, không liên quan tới mày, cả mày nữa Gia Huy. Tao không cần bọn mày quan tâm tới đâu, hãy để tao yên đi.
Nói rồi nó quay lưng bỏ đi lên lớp. Gia Huy chau mày khó hiểu, chẳng phải giữa Võ Tài và Hàn Tuyết chỉ giận hờn bình thường thôi sao, tình huống vừa nãy hình như không phải là giận hờn bình thường. Gia Huy đứng khoanh tay suy nghĩ, càng nghĩ càng không hiểu chuyện là như thế nào, định qua sang hỏi Võ Tài liền không thấy đâu.
- Ủa đâu rồi. Ê tao chưa kịp hỏi gì mà, Võ Tài, Võ Tài.
Hắn đứng trên sân thượng, hai tay đang đấm liên tục vào tường. Thật không hiểu nổi tại sao hắn lại cư xử ích kỷ như vậy. Hắn đã làm tổn thương nó và bây giờ khi nghe tin Vương Nghiêm tiếp cận nó hắn lại không kiềm được gây sự với nó. Chuyện lúc nãy nếu để cho mẹ hắn biết được thì không chừng bà sẽ làm hại đến nó, hắn đành phải nghĩ ra lí do hắn vì muốn gây thù với nó, để nó không còn nhớ đến hắn nữa thì mới có thể yên tâm đi du học Úc được.
* * *
Nó bực bội bước vô lớp, thì thấy anh đang ngủ ở chỗ nó. Nó bực bội quát lớn:
- Tránh ra coi, làm gì mới sáng sớm đã nằm đây ngủ rồi.
Anh giật mình, ngốc đầu dậy nheo mắt nhìn nó hỏi có chuyện gì mà bực bội vậy, bình thường anh vẫn ngồi đây mà.
Nó tính nói ra cho anh biết nhưng rồi lại thôi. Nó thiết nghĩ chuyện này không đáng nói, dù gì cũng là chuyện của nó với hắn, không liên quan đến anh. Vã lại nói ra càng làm cho anh khó xử, nó không muốn vì nó mà tình bạn giữa hắn và anh rạn nứt.
Anh nhìn nó, không nói gì như đợi nó nói cho anh nghe vậy nhưng rồi nó lại không nói gì. Đôi hàng mi của anh hơi hạ xuống, ngồi thẳng dậy, xích lại gần nó khiến nó hơi thấy ngượng quay qua nói:
- Ê ê, làm gì xích lại gần dữ vậy?
Anh nhìn nó rồi nhìn xuống hợp cơm đang để trước mặt nó, nhanh tay bốc lấy miếng thịt rồi bỏ vô miệng. Nó xù lông nhím lên đánh mạnh lên vai anh quát dám ăn vụng đồ ăn là chết chắc. Rồi nó bảo anh nhả miếng thịt ra, không được ăn. Anh mở miệng ra cho nó xem rồi nói mình đã nuốt luôn rồi.
* * *
Giờ ra chơi, anh lôi Gia Huy ra một gốc hỏi cho rõ có phải lúc sáng đã mách lẻo cho hắn biết chuyện hôm qua hay không. Gia Huy thản nhiên nói:
- Ừ thì tao nói đó, nhưng tao cứ nghĩ là hai đứa nó giận hờn như bao cặp đôi bình thường chứ, không ngờ lại không phải vậy.
Anh cười khinh rồi nói với Gia Huy: - Mày có chơi thân với thằng Võ Tài hay Tuyết đâu mà mày hiểu rõ mọi chuyện hả? Tốt nhất là mày đừng có bép xép nữa, coi chừng có ngày cái miệng hại cái thân mày đó.
Gia Huy thấy thái độ của anh hung hãn nên gật gật đầu rồi đi vào lớp. Đúng lúc nó đang tìm anh để cùng đi ăn kem, thấy anh đứng ngây người ra liền gọi.
Anh biết nó rất đau, thời gian lúc này anh chỉ có thể làm bạn với nó, giúp nó quên đi nỗi đau này. Đến khi vết thương trong nó lành rồi thì anh mới thật sự có thể bước vào trái tim nó. Nhưng cũng không chắc là vậy, nếu như nó không thể yêu ai khác ngoài hắn thì anh nguyện mãi làm bạn để được ở bên nó.
Về phía hắn thì từ lúc hắn bỏ rơi nó thì anh ít khi qua lại với hắn. Thứ nhất là không muốn cả hai phải khó xử, thứ hai là anh không muốn nhìn thấy bản mặt của cái đứa đã làm tổn thương người con gái mà anh yêu. Nhưng anh cũng không thể hận hay trách móc hắn được, có lẽ hắn có lý do riêng của mình. Tuy anh không biết lý do chính xác vì sao hắn lại đối xử với nó như vậy nhưng một phần nào anh cũng đoán ra được nguyên nhân do mẹ hắn cấm cản. Anh nghĩ đến lý do đó cũng là điều hiển nhiên vì mấy gia đình quý tộc nào lại để cho con mình quan hệ với loại người không ngang hàng như gia đình của nó được.
Trong lúc dòng suy nghĩ đang kéo dài lê thê thì anh giật mình với tiếng gọi của nó.
- Nghiêm, mày sao vậy. Sao không ăn kem đi, kem chảy hết rồi kìa. Dơ hết cả tay rồi.
Anh chợt nhớ ra là mình đang ngồi ăn kem với nó, liền đổi cây kem qua tay kia, tay còn lại vẫy vẫy cho kem rớt bớt xuống đất. Nhưng nó lại nhăn mặt mắng anh:
- Gì vậy, làm vậy văng tùm lum. Ngồi yên đi để tao lấy khăn giấy lau cho.
Nói rồi nó lấy trong túi váy ra bịch khăn giấy nhỏ rồi lau tay cho anh. Anh ngạc nhiên nhìn nó hỏi sao nó biết trước mà chuẩn bị khăn giấy. Nó cười rồi nói không phải nó biết trước mà là vì nó hay vụng về, làm gì cũng đổ bể, với cơ thể nó dễ đổ mồ hôi nên lúc nào nó cũng mang khăn giấy bên mình.
Nhìn nó dịu dàng lau tay cho anh, ánh mắt anh dành cho nó càng ngày càng mê mẩn, tâm trí anh lúc này chỉ có mỗi hình bóng của nó. Thật không biết đến khi nào anh mới có thể nói ra lòng mình cho nó nghe đây.
Phía xa, hắn nhìn thấy hai đứa nó đang nhìn nhau cười vui vẻ, lại còn có chút tình tứ, hai đầu mày càng ngày càng xích vào nhau, tay nắm thành đấm. Hắn thật không thể chịu được cái cảnh này, đáng lẽ người ngồi ngay đó, cạnh nó là hắn chứ không phải tên Vương Nhiên xảo trá kia. Nói là bạn, nhưng vừa thấy tình cảm giữa hắn và nó có sơ hở liền xông đến tiếp cận nó, thật không có chút liêm sỉ mà. Hai mắt hắn đỏ ngầu, nghiến răng ken két, trong đầu như muốn chạy đến đó túm lấy cổ anh mà đấm cho một trận. Nhưng hắn không thể, mẹ hắn đã nói không được gây chuyện ở trường, đặc biệt là chuyện có liên quan đến nó. Cắn răng chịu đựng, hắn khó chịu quay mặt bỏ đi để lại cho hai người kia cười đùa vui vẻ.
* * *
Đến cuối tiết bốn, lớp trưởng thông báo cô dạy môn Sinh hôm nay bận việc nên cho nghỉ, tiết năm mọi người có đi về. Cả lớp hò reo, các nhóm nhỏ xúm lại lên kế hoạch hẹn nhau đi chơi ở đâu. Anh thì quay sang cười nói với nó hôm nay được nghỉ, hay là anh với nó đi đến quán kem mới mở gần đây ăn cho biết.
Nó ngạc nhiên tròn mắt nhìn anh rồi nói anh chỗ nào mới mở cũng biết luôn, hay thật. Anh dơ cánh tay lên rồi choàng lên vai nó, kẹp cổ nó như đại ca đi với đàn em vậy. Nó thấy hơi đau liền mắng:
- Tao đã lùn rồi, mà còn làm vậy nữa, không cho tao cao lên hay gì. Bỏ ra.
Anh bảo nó lùn như vậy là được rồi, với lại không cao lên được nữa đâu mà lo, lùn vậy mới đáng yêu chứ. Nhỏ đi với Khánh mọt sách ở phía sau thấy vậy liền nói:
- Trời ơi Khánh ơi, ông thấy hai người đó có giống người yêu nhau không dạ? Tui thấy giống quá trời luôn á!
Nó nghe thấy giọng của nhỏ liền chau mày khó chịu nói: - Giống cái gì mà giống, đừng có ở đó đoán mò. Song nó kéo tay anh đi trước, nó thì bực bội nhưng ngước lên lại thấy anh đang tủm tỉm cười. Nó nhăn mặt hỏi anh cười chuyện gì, có gì đáng cười sao. Anh xoa đầu nó rồi đáp không có gì rồi khoác vai nó đi đến quán kem mới mở.
Còn lại nhỏ với Khánh mọt sách, lúc không còn ai Khánh mới quay sang nói với nhỏ:
- Bà bớt lại đi, sao lúc nào cũng soi mói Hàn Tuyết hết vậy? Làm vậy thấy vui lắm à.
Nhỏ quay sang nói: - Tui thích á, được hông. Đó cũng có phải chuyện của ông đâu.
Khánh mọt sách chau mày bảo nhỏ bớt cái tính đâm chọt đó lại, lo cho bản thân mình trước đi, cần gì phải ganh tị với người khác trong khi mình cũng có người quan tâm.
Nhỏ nghe thấy liền dừng bước quay sang hỏi người đó là ai, sao nhỏ không biết. Khánh nhìn nhỏ một lát rồi nói với nhỏ rằng từ từ rồi sẽ có người quan tâm thôi.
Nhỏ nhăn mặt nói: - Gì kì vậy, nãy mới bảo có một người đang quan tâm tui mờ.
* * *
Bạn cần đăng nhập và nhấn Thích để xem
(Còn tiếp)
Chỉnh sửa cuối: