Ngôn Tình Người Thương Năm 17 Tuổi - Phùng Linh Nhi

Thảo luận trong 'Truyện Của Tôi' bắt đầu bởi Phùng Linh Nhi, 23 Tháng chín 2019.

  1. Phùng Linh Nhi What are you looking for?

    Bài viết:
    166
    [​IMG]

    Chương 10: Hàn Tuyết, cố lên!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sáng ngày hôm sau, khi sương ngoài cửa sổ vừa tan còn đọng lại trên những phiến lá, những chú chim đang cùng sưởi ấm nhau hót líu lo, thì tiếng báo thức trong phòng ầm ĩ reo "reng.. reng.. reng", nó với tay tắt báo thức, trên màn hình điện thoại sáng lên một cô bé trông rất xinh. Nhưng nó hiện tại thì ngược lại, không hề giống trong hình, đầu bù tóc rối, hai mắt sưng húp cùng với quầng thâm, nó ngồi dậy lấy tay vừa dụi dụi mắt vừa ngáp. Nó lúc này mới từ từ mở hai mắt và xuống giường đi vào nhà vệ sinh, với tay lấy kem đánh răng để đánh nhưng nó giật cả mình khi thấy chính nó trong gương. Ôi trời, nó đây sao, chỉ có khóc cả đêm mà mắt nó đã thành ra như vậy.

    Nhanh chóng đánh răng xong nó thay đồng phục rồi ngồi nhanh vào bàn trang điểm để tân trang lại diện mạo. Nó ngồi chải lại mái tóc rối bù kia, kẹp thêm cây kẹp hình trái tim, dặm thêm một tí phấn che đi quầng thăm, tô thêm xíu son màu hồng nhạt, nó đeo thêm một cặp kính ngố trông rất đáng yêu. Nhìn vào gương, tay nó nắm thành đấm cùng với ánh mắt cương quyết, nói:

    - Hàn Tuyết, mày phải cố lên, nhất định phải làm cho hắn thích mày.

    Sau khi khóc cạn nước mắt, nó bây giờ không còn để tâm chuyện hôm qua nữa. Hôm nay trông nó rất xinh, nó rất muốn hắn thấy bộ dạng bây giờ của nó nên nhanh chóng ra khỏi nhà đi học.

    Trên đường đi, nó vừa đi vừa ngân nga để cổ vũ tinh thần cho bản thân, bỗng có ai chạy vụt ngang qua vô tình đụng trúng nó, làm nó choáng váng xém tí nữa là té nhào.

    Nó bực bội mắng: - Nè! Đi đứng kiểu gì kì vậy hả? Làm người ta xém té rồi đó, còn không biết xin lỗi.

    Hắn quay qua xin lỗi nó, nói hắn đang vội nên không cẩn thận đụng trúng nó rồi vội chạy đi. Nó thấy hôm nay hắn cư xử rất xa lạ với nó, không lẽ vì chuyện hôm qua? Không thể nào, người mà nên làm vậy là nó mới phải chứ, nhăn mặt khó hiểu nó gọi hắn lại nhưng hắn lại ngơ ra hỏi nó gọi hắn sao. Nó nhìn bộ dạng của hắn liền lườm một cái, tức tối khoanh tay nói:

    - Ê sáng sớm tao không giỡn với mày nha mạy, mày đang trêu tao đó hả?

    - Gì vậy? Bạn mới gặp tui lần đầu mà sao nói chuyện kì vậy?

    Nó chống nạnh sát nách kênh mặt nhìn hắn, quát sao hắn lại không nhận ra nó chứ. Hắn nheo mắt nhìn nó, ngẫm nghĩ một hồi, từ từ ngữ cho đến phong thái đều rất giống nó, nhưng sao vẻ mặt với kiểu tóc thì lại khác. Hắn lại nghĩ hay là nó có chị em sinh đôi nhưng lại giấu không cho hắn biết. Hắn chỉ chỉ tay vào nó hỏi có phải nó là chị em sinh đôi gì của Hàn Tuyết hay không. Nó hít một hơi sâu rồi nhón chân lên cốc vào đầu hắn một cái rõ đau:

    - Bạn cái đầu mày, tao Hàn Tuyết 12A đây nè.


    Hắn há hốc mồm "hả" một tiếng rồi nói nó thật sự là Hàn Tuyết 12A sao, sao trông lạ quá. Nó liếc hắn rồi hỏi bộ trông lạ đến nhận không ra thật sao, nhưng lạ theo chiều hướng nào, xinh hay xấu. Hắn ậm ừ không biết trả lời sao cho phải, xấu cũng không xấu nhưng nói xinh thì có hơi quá, hắn thấy nó như trước kia vẫn tốt hơn.

    Hắn nhìn nhìn nó rồi cố tình đánh trống lãng: -
    Sao hôm nay lạ vậy, bình thường mày đâu có xả tóc đâu, còn kẹp cây kẹp hình trái tim nữa chứ.

    Nhìn kỹ chút nữa hắn phát hiện ra nó còn tô son nữa, liền cười phá lên khiến nó ngượng đỏ cả mặt. Nó quát hắn đúng thật là thứ con trai vô duyên rồi giận dỗi bỏ đi trước. Hắn sực nhớ ra là lúc nãy hắn đang vội vì sắp đến giờ học rồi mà vẫn chưa đến trường, nhìn lại đồng hồ đeo trên tay mình, hắn trợn to mắt vì đã trễ quá rồi. Song hắn nhanh chóng chạy đến bên nó, rồi nắm tay nó lôi đi.

    Nó bị hắn nắm chặt tay lôi đi vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nó ghì tay hắn lại hỏi có chuyện gì mà hắn vội vã, hấp tấp như vậy thì hắn dừng lại bảo đã trễ giờ thật rồi, còn không mau chạy. Nó nhăn mặt, chậc lưỡi hỏi mấy giờ mà trễ chứ, lúc sáng nó dậy sớm lắm cơ mà. Hắn đã vội còn gặp nó không chịu hợp tác, thở dài một cái rồi giơ tay đeo đồng hồ lên trước mặt nó. Nó nhìn thấy liền trợn tròn mắt bảo đã trễ như thế này rồi hay sao, không lẽ hôm qua nó cài báo thức sai giờ rồi, quay sang trách hắn sao nãy giờ không chịu nói sớm rồi nắm lấy tay hắn kéo đi.

    Hắn thấy nó chân ngắn thế kia mà cứ kéo hắn chạy như vậy thì làm sao đến trường kịp. Tuy được nó nắm tay kéo đi như thế này rất thích nhưng mà hắn lại không muốn cả hai bị phạt chỉ vì cái chuyện đi trễ này. Nghĩ rồi hắn gỡ tay nó ra, chạy lên phía trước nắm lấy tay nó chạy vụt đi. Hắn chạy nhanh đến nỗi nó chạy theo không kịp mà thể hồng hộc, hai chân nó mỏi đến nỗi muốn đứt luôn rồi. Nó buông tay hắn ra dừng lại, hai đầu gối khụy xuống, hai tay chống lên thở hồng hộc, mồ hôi trên mặt chảy nhễ nhãi xuống tới cổ. Hắn thấy nó buông tay ra liền quay lại xem nó thế nào, thấy nó đang rất mệt liền chạy lại hỏi han, hắn nói cố lên, chỉ còn một chút nữa thôi là tới trường rồi, nếu không được nữa thì để hắn cõng vậy. Nó ngước mặt lên nhìn hắn vẻ cảm kích, nhưng rồi nó đáp không cần hắn phải cõng, nó vẫn tiếp tục được.

    Hắn bảo nó đã mệt rồi không nên chạy nữa, dù sao thì trễ cũng đã trễ rồi, trễ thêm tí nữa cũng không sao. Hai người rốt cuộc cũng đã đứng trước cổng trường, nó nhăn mặt lau đi mấy vệt mồ hôi trên trán rồi quay sang hỏi hắn cổng đã đóng rồi sao vào được đây. Hắn hai tay chống nạnh, thở hỗn hển nhìn cổng trường, hắn nói:

    - Bây giờ chỉ có trèo qua thôi, không sao cổng trường cũng thấp mà!


    Nó nghe hắn nói liền "hả" một tiếng, cổng trường có lẽ thấp với đứa có chiều cao như hắn, nhưng với đứa chỉ có ba mét bẻ đôi như nó thì cổng trường quá cao rồi. Hắn thở dài bảo nó leo được mà, hắn sẽ đỡ nó nên không cần sợ. Nó ậm ừ không nói, lúc nó quyết định đồng ý thì đã thấy hắn trèo qua bên kia cổng từ lúc nào không hay, nó mếu nói sao hắn không chờ nó trèo chung, sao lại trèo qua trước như vậy, rồi làm sao nó trèo lên đây. Hắn bảo nó cứ cố gắng trèo lên được phía trên đi rồi hắn đứng bên này đỡ nó xuống. Nó xụ mặt đành nghe theo lời hắn, trèo lên hơn phân nửa cổng thì nó mếu sắp khóc bảo nó sợ lắm, không leo được nữa. Hắn liền khuyên bảo, dỗ ngọt nó, nói nó cố lên, sắp trèo lên trên rồi, còn một chút nữa thôi hắn sẽ bắt được nó.

    Nó nghe vậy liền cố gắng trèo lên trên, cuối cùng cũng trèo lên được, nó cười tươi rồi bảo hắn phải đỡ nó nếu để cho nó té thì hắn coi chừng cái mạng. Hắn cũng không muốn nó té liền cẩn thận đứng kế bên đỡ nhưng không may cho hắn với nó là lúc này chú bảo vệ từ xa đi tới bảo hai đứa đứng lại. Nó thấy vậy liền lúng túng mếu máo không biết phải làm sao, hắn giang hai tay ra đỡ lấy nó, bảo nó cứ nhảy đi, hắn sẽ đỡ. Trong lúc gấp rút nó không biết phải làm thế nào đành phải nhảy ngay vào người hắn, cũng may hắn thân hình khỏe mạnh đỡ nó rất dễ dàng. Song hai đứa chạy nhanh thoát khỏi chú bảo vệ, chạy thẳng lên lớp học.

    Hai đứa chạy đến trước cửa lớp nhưng không dám bước vào, cô giáo đang ngồi giảng bài thì ngó ra thấy hai đứa nó đang lén la lén lúc nhìn vào lớp. Được cô cho vào lớp, hắn với nó liền khoanh tay cúi đầu xin lỗi cô vì đã đi học trễ như vậy.

    Lúc này cả lớp rộ lên, song có đứa la lên rằng: - Hai đứa nó lo đi hẹn hò với nhau nên đi học trễ đó cô!

    Nó nghe vậy liền cắn môi thầm mắng: - Con bà nó, đứa lẻo mép nào vậy, tao đâu mê trai đến nỗi quên cả giờ đi học. Chỉ là hôm qua không nhìn rõ cài sai giờ thôi mà.

    Cô giáo bảo các bạn trong lớp im lặng rồi quay sang gặng hỏi hắn với nó: - Các bạn nói vậy có đúng không?

    Hắn với nó cùng đồng thanh đáp: - Dạ không có thưa cô.

    Cô giáo nhìn hai đứa nó với ánh mắt nghi hoặc nhưng rồi cũng tha cho hai đứa về chỗ, cô dặn hai đứa cố gắng mà học, gần sắp thi tốt nghiệp rồi, không nên nghĩ đến những chuyện không đâu. Hắn với nó mừng rỡ, rối rít cám ơn cô, hứa sẽ cố gắng học sẽ không phải để thầy cô lo lắng rồi trở về chỗ. Nhưng định về chỗ thì cả lớp lại nháo nhào lên, lớp trưởng đứng dậy hỏi cô:

    - Ủa sao vậy cô, hai đứa nó đi trễ mà, sao cô không phạt tụi nó?

    Cô giáo đáp lớp trưởng bằng một câu hỏi: - Hai bạn này không phải thành viên lớp em sao?


    Lớp trưởng đáp phải nhưng mà sao cô lại hỏi như vậy chứ? Cô lắc đầu cười rồi nói:

    - Em muốn lớp em rớt top thi đua hay sao mà hỏi cô như vậy? Nếu em muốn như vậy thì bây giờ cô cho hai em này vào sổ đầu bài nha?

    Lớp trưởng như hiểu ra vấn đề liền ấp úng nói: - Dạ.. Dạ không có.

    Cô cười rồi hỏi lớp trưởng có ý kiến gì nữa không thì lớp trưởng đáp không có rồi im lặng ngồi xuống, cả lớp cũng theo đó mà im lặng. Nó với hắn quay sang nhìn cô với ánh mắt cảm kích rồi cám ơn cô vì đã không ghi vào sổ đầu bài. Đúng là chỉ có cô Mỹ Hạnh là hiền hậu, tốt bụng nhất thôi, với lại môn giáo dục công dân này cũng hợp với cô nữa, cô lúc nào cũng yêu thương học trò của mình như vậy.

    Nó cảm thấy thật là hả dạ, cho chừa con nhỏ lớp trưởng đáng ghét, dám bảo cô cho hắn với nó vào sổ đầu bài hả, mơ đi. Dù sao thì trong cái rủi nó có cái may, còn được hắn nắm tay, rồi còn được hắn đỡ từ trên cao xuống nữa, nói đến đây tim nó cứ đập "thình thịch". Ngượng ngùng nó lấy hai tay đặt lên hai bên má đang nóng rực rồi lén nhìn sang hắn, muốn xem thử hắn có động thái nào hay không, nhưng chẳng thấy được điều gì khác thường còn bị hắn nhìn ra bảo mặt hắn có dính gì sao mà nó cứ nhìn thế. Nó không ngờ lại bị hắn phát hiện ra mình đang nhìn lén, ngượng đỏ cả mặt quay mặt đi nhưng ai nào có hay rằng hai vành tai của hắn cũng đang bắt đầu đỏ hết cả lên.

    (Còn tiếp)
     
    Chỉnh sửa cuối: 3 Tháng chín 2023
  2. Phùng Linh Nhi What are you looking for?

    Bài viết:
    166
    Chương 11: Muốn nói chuyện với nó

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Giờ ra chơi, nó với nàng xuống căn tin mua đồ, nó đứng ngay trước sạp bán đồ cứ nhìn tới nhìn lui, không quyết định là mua món nào. Nàng đứng kế bên thấy vậy liền nhăn nhó bảo nó chọn nhanh lên còn ra ghế đá ngồi, đứng từ nãy giờ cũng được mười phút rồi, mỏi chân gần chết. Nó bị nàng hối thúc, hơi chau mày nói với nàng cứ ra chỗ ghế đá hay ngồi đợi nó, nó chọn xong sẽ ra ngay. Nàng cầm bịch bánh tráng trộn trên tay, vừa ăn vừa đáp:

    - Ờ, vậy tao ra đó trước.

    Nó quay lại chuyện chính là chọn thức uống cho hắn nhưng không biết hắn thích uống gì, chợt nhớ lại những lần hắn mua sữa cho nó thì nó nghĩ chắc hắn cũng thích uống sữa nên với tay lấy hộp sữa vị dâu rồi trả tiền. Song nó chạy ngay lên trên lớp, đi từ xa đã thấy hắn đang đứng ở hành lang trước lớp nói chuyện với đám bạn. Nó nhăn mặt nhìn hộp sữa lạnh trên tay mình thầm nghĩ nó có nên đưa cho hắn không, hắn đang nói chuyện với bạn hắn, nếu nó đưa thì có mất mặt hắn hay không, hay là đợi ra về đưa nhỉ. Nghĩ rồi nó lắc lắc đầu nói không được, để ra về đưa thì sữa hết lạnh rồi, uống sẽ không được ngon. Nói rồi nó lấy hết can đảm đi đến chỗ hắn, định là sẽ đưa trực diện hắn nhưng càng đi đến gần hắn thì tim nó đập càng nhanh nên nó nhanh tay nhét hộp sữa vào túi quần hắn rồi chạy đi mất.


    Hành động bất ngờ của nó với độ lạnh của hộp sữa làm hắn giật cả mình, quay phắt nhìn cái bóng mới lướt ngang mình rồi lấy thứ lành lạnh trong túi ra nhìn, thì ra là một hộp sữa, còn là vị dâu nữa chứ. Hắn chau mày ngoảnh lại nhìn nhưng không thấy ai nữa, hắn chỉ biết người nhét hộp sữa này vào túi hắn là con gái chứ không biết chính xác là ai vì người đó chạy nhanh quá. Quay sang đám bạn hỏi rốt cuộc thì con nhỏ mới đưa cho hắn hộp sữa là ai vậy, có đứa trong đám bạn bảo hình như là Hàn Tuyết lớp mình thì phải. Hắn nghe vậy liền há hốc mồm, ngạc nhiên nói sao có thể chứ, tự dưng nó đưa hộp sữa cho hắn làm gì, hắn đâu có thích uống. Hắn nói với đám bạn rằng hắn không thích uống sữa nên phải đi tìm nó trả lại rồi chạy vụt đi.

    Trong đám bạn của hắn có đứa phì cười bảo hắn làm gì mà hấp tấp thế, trông như đang viện cớ để đi gặp nó vậy. Rồi hai ba đứa kế bên xúm lại bảo cũng thấy vậy, có nên hợp tác với nhau giúp hắn thành đôi với nó hay không.

    Cả đám quay sang hỏi ý đứa còn lại thấy thế nào, có nên hợp tác giúp cho hắn không. Vương Nghiêm từ nãy đến giờ đứng đó cách không xa chẳng nói gì, chỉ hướng mắt ra ngoài nhìn trời mây. Bỗng nghe đám kia hỏi anh liền quay lại đáp tùy bọn bây thôi, muốn hợp tác thì cứ việc nhưng tốt nhất là đừng nên xen vào chuyện của hắn; nói rồi anh bỏ hai tay vào túi quần rồi bỏ đi chỗ khác.

    Đám bạn bị lời nói cùng vẻ mặt lạnh như băng ấy của anh làm cho rùng mình. Vương Nghiêm trước giờ đều như thế, tuy đối xử với mọi người rất tốt nhưng lại lạnh lùng ít nói, đó cũng là lý do cả bọn chả ai dám đứng gần anh vì sợ rằng sự lạnh lùng ấy của anh sẽ làm cho họ đóng băng mất.

    Vương Nghiêm là bạn khá thân với Võ Tài, cũng là bạn học cùng lớp với hắn và nó. Anh có sở thích gần giống với hắn nhưng điểm khác là anh rất thích hát và đánh trống, ngoài ra còn rất thích đọc sách, cứ rảnh rỗi là anh lại vào thư viện trường, lựa cho mình một chỗ yên tĩnh mà đọc sách. Điểm khác biệt nhất là hắn sôi nổi, hòa đồng thì anh lạnh lùng, trầm lắng, giống như mặt hồ tĩnh lặng vậy, không chút gợn sóng.

    * * *


    Hắn chạy xuống căn tin tìm nhưng chẳng thấy nó đâu, đành chạy lên trước sân trường tìm, nhưng sân trường lúc này có đầy học sinh, ai cũng áo trắng như ai, làm sao hắn tìm ra nó đây. Chợt nó với nàng đang nói chuyện vui vẻ với nhau đi ngang qua hắn, nó không cẩn thận mà đụng phải hắn, nó cúi đầu xin lỗi rồi bỏ đi. Hắn thấy nó xin lỗi rồi bỏ đi như vậy liền lắc đầu thở dài, quay lại nắm lấy cổ áo sau lưng nó kéo lại nói hắn chưa có chấp nhận lời xin lỗi mà nó muốn đi đâu.

    Nó bị hắn nắm cổ áo kéo lại liền la lên một tiếng "A", đưa hai tay ra cầu cứu nàng. Nàng nắm lấy tay nó kéo ngược về, nhăn mặt bảo hắn đang ở giữa sân trường mà làm trò gì vậy, không biết xấu hổ hay sao. Hắn nhếch miệng cười rồi nói nàng đi về lớp trước đi, hắn có chuyện muốn nói với nó. Nàng nghe vậy liền có chút tức giận, hắn nói với nàng như vậy chẳng khác nào đang ra lệnh cho nàng. Nhưng nàng không rãnh rỗi mà ở lại xem hai đứa tâm sự nên giậm chân một cái rồi nàng tức tối trở về lớp, chả thèm tranh cãi với hắn.

    Nó ngước mắt lên nhìn hắn hỏi rốt cuộc là hắn muốn nói gì với nó nhưng hắn lại nắm lấy tay nó lôi đi nói:

    - Đi ra phía sau cho dễ nói chuyện.

    Nó thấy giọng điệu của hắn không buồn không vui, không biết là hắn có chuyện gì mà tìm nó gấp như vậy, có thể đợi sau giờ ra chơi nói cũng được mà. Nó lo sợ rằng hắn không thích hộp sữa mà nó mua cho nên mới tìm nó. Đúng thật vậy, hắn thả tay nó ra rồi trả lại hộp sữa cho nó bảo sau này nó không cần phải mua nữa đâu vì hắn không thích uống sữa, dù là vị gì cũng không thích, hắn xin lỗi rồi lặng thinh chờ nó nói.

    Tuy hắn không nói thẳng thừng nhưng lại khiến cho nó cảm thấy rất buồn, nó chơi chung và thích hắn đến nay mà lại không biết hắn thích gì, cảm thấy mình quá vô dụng, quá vô tâm. Hai mắt nó bắt đầu đỏ lên, hơi cúi mặt bảo hắn không cần phải xin lỗi nó, người cần xin lỗi là nó mới phải, nó cứ nghĩ hắn thích uống sữa vì hắn hay mua sữa cho nó uống, không ngờ lại không phải thế.

    Hắn mỉm cười rồi giơ tay đặt lên đầu nó xoa nhẹ, bảo nó không cần phải xin lỗi, cũng tại hắn không tốt, đã nói những lời khiến cho nó buồn, hắn lấy lại hộp sữa trên tay nó rồi nói hắn sẽ uống hết hộp sữa này nên nó đừng có buồn nữa, còn nói hắn thích nhất là uống soda kem, lần sau sẽ dẫn nó cùng đi. Nghe vậy nó liền lấy lại tinh thần mà vui vẻ trở lại, nó ngước lên nhìn hắn nói:

    - Hôm đó đi thì chỉ ăn những món mà mày thích thôi có được không?

    Hắn cười thật tươi rồi đáp: - Được, hay là tối nay đi đi, dù gì ngày mai không có môn nào cần học bài cả.

    Trong lòng nó lúc này rất muốn nhảy lên vì vui sướng, cảm giác như sắp được hẹn hò với hắn vậy, nó mỉm cười rồi gật đầu đồng ý, hắn cũng nhìn nó rồi cười, cảm thấy có chút gì đó say say với nụ cười này. Xung quanh chỉ là một màu xanh của bức tường, của cây cối nhưng ai đi ngang qua đều có thể thấy một màu hồng vây quanh nó và hắn, thật khiến con người ta ngưỡng mộ.

    * * *

    Tối hôm đó nó ở trong phòng lựa đồ để mặc đi chơi với hắn nhưng lục tung cả tủ đồ nhưng vẫn chưa chọn được bộ đồ vừa ý. Nó la toáng lên rồi ngã ngửa ra giường nói:

    - Sao lựa mãi mà không có bộ nào đẹp hết vậy, bực bội quá.

    Trong tủ đồ của nó ngoài cái váy đồng phục của trường ra thì nào là quần tây, quần jean, quần bò đủ các loại quần nhưng lại không có lấy một cái váy. Khi phát hiện nó thích hắn thì nó cũng có ý muốn mua vài bộ váy để mặc rồi nhưng mà ngay cái ngày nghe hắn nói hắn thích nó như một người bạn thì nó vô cùng tuyệt vọng và ngay lúc đó còn có ý định sẽ không thích hắn nữa. Cho đến nay thì vẫn chưa có mua bộ váy nào, nó ngồi dậy khỏi giường, ngước lên tường nhìn đồng hồ rồi nhăn mặt vò đầu bứt tóc nói:

    - Trời ơi, sắp đến giờ hẹn rồi mà còn chưa chọn được bộ đồ để đi nữa, cũng không kịp để mua bộ váy rồi, làm sao đây?

    Nó đã trang điểm xong đâu vào đó hết rồi, chỉ còn việc chọn một bộ đồ để mặc thôi, nó hôm nay thật sự muốn cho hắn thấy nó là một người con gái dịu dàng như bao người con gái khác nhưng mà làm sao thể hiện được hết khi mặc quần đây. Chợt điện thoại reo lên một hồi báo có tin nhắn, nó ngó vào điện thoại thấy tin nhắn từ hắn liền vội mở ra đọc. Trong tin nhắn hắn nói nó mau ra cửa sổ nhìn xuống, nó tròn mắt nói không lẽ hắn tới rồi sao. Song nó chạy đến bên cửa sổ nhìn xuống, quả thật hắn đã tới trước nhà nó rồi, còn mười lăm phút nữa mới tới giờ hẹn cơ mà sao hắn lại tới sớm quá vậy; nó nhăn mặt nhắn cho hắn bảo hắn đợi một chút, nó xuống ngay.
    Nó vội chọn đại cái áo hở một bên vai với cái quần jean rách mà nó thích nhất rồi chạy vội vào nhà vệ sinh thay đồ.

    (Còn tiếp)
     
    Chỉnh sửa cuối: 3 Tháng chín 2023
  3. Phùng Linh Nhi What are you looking for?

    Bài viết:
    166
    Chương 12: Đi ăn lẩu

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mười phút sau nó chạy xuống dưới nhà, đứng ngay kệ giày suy nghĩ một lát rồi chọn đôi ba ta trắng mang vào. Ba nó đang đứng trong bếp chuẩn bị bữa tối, thấy nó sửa soạn ăn mặc đẹp chuẩn bị đi đâu đó, ông hỏi:

    - Ủa giờ này mà con đi đâu đó, không ăn tối sao?

    Nó lom khom mang xong đôi giày đứng thẳng người dậy đáp:

    - Ồ, con xin lỗi con quên nói với ba là hôm nay con có hẹn với bạn, bọn con sẽ đi ăn với nhau nên ba cứ ăn trước đi nhé!

    Ông nghe vậy chẳng những không khó chịu mà còn thấy vui mừng đồng ý cho con gái đi chơi. Đã lâu rồi ông không thấy vẻ mặt vui vẻ đó của nó, ông cứ đang rầu chuyện nó không có bạn, suốt ngày cứ ở lì trong nhà không đi đâu, ông sợ lâu ngày nó sẽ bị trầm cảm mất. Nhưng giờ thấy nó đi ra ngoài chơi với bạn như vậy, ông thấy rất vui. Ông cười rồi bảo nó:

    - Đi chơi vui nhé con gái! Đi nhớ đừng về trễ quá đấy, khuya này ba đi làm không có ở nhà con nhớ đem theo chìa khóa nhà nhé!

    Nó cười "hì" gật đầu đáp "dạ", nó lễ phép nói "thưa ba con đi" rồi mới rời khỏi. Hắn đang ngồi trên chiếc xe máy màu xanh lục của mình, nhìn vào kính xe lấy hai tay vuốt vuốt lại tóc rồi chỉnh lại chiếc áo khoác jean đang lệch. Song hắn giơ một bên tay lên nhìn đồng hồ xem đã đến giờ chưa, đúng lúc thấy nó chạy từ trong nhà ra hắn liền cười tươi bảo nó cũng đúng giờ ghê nhỉ, không sớm không trễ phút nào. Nó cười rồi nói xin lỗi, đáng lẽ ra nó ra đây sớm tận năm phút, nhưng vì nói chuyện với ba nên giờ này mới ra.

    Hắn bảo không sao, dù sao thì nó không ra trễ mà, do hắn tới sớm mà thôi. Nó nhìn hắn từ trên xuống dưới rồi cười cười, đây là lần đầu tiên nó thấy hắn ăn mặc như vậy để đi chơi với nó, tóc thì vuốt keo, áo thì là áo khoác jean. Nhìn xuống đến cái quần thì nó "ha" lên một tiếng bảo sao giống nó thế, quần jean rách y chang nó, chưa kể cái đôi giày cũng màu trắng cũng y như nó. Nó khoanh tay nhìn hắn chằm chằm bảo hắn bộ có kính hiển vi sao, sao lại ăn mặc giống nó như vậy.

    Hắn nghe vậy liền phì cười, với tay nhéo lấy má nó bảo ai thèm theo dõi nó chứ, rõ ràng đây là một sự trùng hợp có sắp đặt. Nó hơi nghiêng đầu tỏ vẻ khó hiểu, ý hắn là sao chứ, đã là sự trùng hợp sao lại có sắp đặt. Hắn lắc lắc đầu cười bảo nó rõ ngốc rồi bảo nó nhanh lên xe, nếu còn đứng đây nói nữa thì sẽ tới khuya mất.

    Nó nghe lời hắn liền đi đến sau xe nhưng nó lại không lên, hắn đợi một lúc chưa thấy nó leo lên thì quay đầu lại hỏi sao nó không lên xe, nó nhăn mặt nói xe hắn cao như vậy sao mà nó leo cho được. Hắn chợt nhớ ra là nó chỉ có có một mét rưỡi, nhìn vẻ mặt bí xị của nó hắn không thể kiềm chế mà cười phá lên. Thấy hắn cười như đang có ý chọc quê nó liền phồng má đánh một cái lên bả vai hắn. Hắn bị nó đánh cho đau tê rần cả vai mà vẫn không thể nhịn cười, nó thấy hắn vẫn còn cười liền bĩu môi nói hắn còn cười thì miễn đi, nó quay lại vào nhà, không đi nữa song bỏ đi thật.

    Hắn lập tức hết cười nổi, xuống xe chạy theo kéo nó lại, hắn dỗ nó đừng có giận, hắn bế nó lên xe là được chứ gì. Nó thấy hắn có thành ý như vậy liền tủm tỉm cười rồi cùng hắn quay trở lại xe. Nó còn đang phân vân có nên để hắn giúp mình lên xe không thì hắn từ đằng sau đặt hai tay lên hông nó rồi nhấc bổng nó lên trên xe. Nó còn chưa biết chuyện gì đang xảy ra, thoáng cái nhìn lại thì đã thấy mình ngồi trên xe, chợt hai bên hông cảm thấy hơi đau đau vì lúc nãy hắn nhấc nó lên, nhớ đến cảnh đấy cả mặt nó đỏ cả lên. Nó ngồi trên xe không nói gì còn hắn thì nhìn nó bảo sao nó nhẹ cân thế, nhấc nó lên xe mà hắn chả cần dùng sức. Nó nghe vậy liền quay sang mắng:

    - Còn không phải tại mày sao?

    Hắn nhướng mày "hửm" một tiếng, hỏi sao lại tại hắn. Nó như vừa lỡ lời, ậm ờ rồi nói tại nó lo học nên ăn uống không đúng giờ, đôi khi còn bỏ bữa. Hắn nghe vậy liền cốc nhẹ vào trán nó bảo sao không ăn uống cho đàng hoàng, hèn gì nhẹ cân như vậy. Hắn nói để hôm nay hắn cho nó ăn thả ga, muốn ăn gì hắn cho ăn nấy.

    Nó tròn mắt nói hôm nay nó phải ăn những món hắn thích ăn mới được. Hắn lắc đầu cười rồi gợi ý đi ăn món cả hai cùng thích, hai mắt nó sáng lên gật đầu cười tươi. Hắn bảo cùng nghĩ ra món mình thích nhất trong đầu rồi cùng nói ra xem coi có giống nhau không. Nó lắc lư đầu suy nghĩ rồi gật đầu bảo đã nghĩ xong, hắn cũng đã nghĩ xong, đếm một hai ba cả hai đều nói một chữ "lẩu". Hắn lại nói: "Lẩu gì", nó với hắn lại cùng đồng thanh nói "lẩu thái". Cả hai như hai đứa trẻ nhận được quà, thích thú vô cùng, cười rộ lên. Nó cười hỏi hắn cũng thích món đấy sao, thật không ngờ, hắn cũng như thế, thật bất ngờ khi cả hai lại thích ăn lẩu.

    Hắn leo lên xe chở nó đến chỗ hắn hay ăn lẩu, hắn bảo quán ấy ăn rất ngon, cách bày trí khá gọn gàng sạch sẽ, quán rất được nhiều người đến ăn. Ngoài ra hắn thích cái tên của quán, quán tuy là bán lẩu thái nhưng lại đặt tên là Nhím, nó ngồi sau xe nhăn mặt khó hiểu nói cái tên quán có liên quan gì đến món lẩu mà hắn lại thích. Hắn đang chạy xe mà hai vai không ngừng run lên, hắn bảo nó ngốc, quán người ta bán thì muốn đặt tên gì mà chẳng được, đâu nhất thiết phải là cái tên liên quan đến món mình bán, chỉ cần thích thì sẽ đặt thôi.

    Hắn ngồi trước cười tủm tỉm, cái tên Nhím của quán lẩu khiến hắn luôn nhớ đến nó. Tính tình nó đúng thật rất giống với cái tên Nhím này, nhìn trông rất đáng yêu nhưng ai động đến lại xù cả đống gai trên người lên. Ngay lúc đầu hắn gặp nó thì đã thấy tính tình nó lầm lầm lì lì, rất giống với con nhím, nên hắn thầm đặt biệt danh này cho nó ở trong danh bạ điện thoại.

    Hắn chở nó đến nơi, liền xuống xe tháo nón cho nó, còn hỏi nó có xuống được hay không, nó hơi ngại bảo xuống dễ mà, cứ để nó tự xuống. Nó nhảy xuống xe liền nhìn khung cảnh quán này rồi tròn mắt "A" lên một tiếng bảo quán này trước đây nó cũng hay ăn. Hắn cũng tròn mắt nói trùng hợp đến vậy sao.

    Sau khi hắn gửi xe xong quay lại ngồi vào bàn chung với nó, nhân viên phục vụ đến đưa thực đơn các món ăn cho hắn với nó xem, ngoài lẩu thái ra còn có rất nhiều loại lẩu khác như lẩu cá, lẩu hải sản.. có loại lẩu hai người hoặc lẩu gia đình. Nó cầm thực đơn trên tay coi tới coi lui, hắn thấy vậy liền nói với nó gọi phần lẩu hai người là được rồi, cần gì phải xem thực đơn, không phải đến đây để ăn lẩu thái hay sao. Nó biết chứ nhưng nhìn cái thực đơn đầy hình ảnh như thế này thì nó không kiềm nổi, loại lẩu nào cũng ngon hết, nó thật sự quên đi mục đích ban đầu là ăn lẩu thái.

    Chợt nhân viên phục vụ lên tiếng sau một lúc quan sát nó với hắn:

    - Nếu như anh chị chưa biết nên chọn món nào thì có thể chọn loại lẩu thập cẩm dành cho các cặp đôi ạ.

    Nó tròn mắt ngước lên nhìn anh nhân viên hỏi gọi phần lẩu thập cẩm hai người là được mà, sao lại phải là của cặp đôi mới được. Anh nhân viên bảo quán đang có chương trình giảm bốn mươi phần trăm cho các cặp đôi nào gọi lẩu thập cẩm, nó với hắn đây chắc có lẽ là cặp đôi mới yêu nên gọi phần lẩu này là phù hợp nhất.

    Nó hai tay quơ quơ cố giải thích với anh nhân viên rằng nó với hắn không phải là cặp đôi gì cả, nó với hắn chỉ đơn giản là bạn thôi nhưng anh nhân viên chỉ cười rồi nói với nó không cần phải ngại, có rất nhiều bạn trẻ mới quen nhau cũng như nó với hắn đến đây ăn lẩu. Nó đang lúng túng không biết giải thích như nào thì hắn vòng tay ôm lấy bả vai nó nhìn anh nhân viên cười rồi nói:

    - Dạ, bọn em mới quen nhau nên hơi ngại. Vậy anh cho em một phần lẩu thập cẩm cặp đôi đó nhé!

    Đợi anh nhân viên đi rồi nó mới quay sang liếc mắt nhìn hắn, bảo sao hắn lại nói vậy, không phải lúc trước hắn nói hắn chỉ xem nó là bạn thôi sao. Tay hắn vẫn choàng ôm lấy vai nó nhưng mắt thì nhìn hướng khác ý muốn chối, hắn có nói hắn chỉ xem nó là bạn thôi sao, hắn nói hồi nào mà sao hắn không nhớ gì hết a.

    Nó nhăn mặt đưa mắt lườm hắn, gỡ cái tay hắn đang trên vai nó xuống nói hắn chưa già mà đã lẫn, có cần nó nhắc lại cho nhớ hay không. Hắn nhớ chứ, sao lại không nhớ cho được, ngày hôm đó hắn cũng buồn lắm, nhưng biết sao được vì cũng sắp tới mùa thi rồi, sao hắn có thể vì bản thân mà nói thích nó, làm xao nhãng chuyện học của nó được kia chứ. Hắn nghĩ đến đêm hôm đó lại tự nhắc bản thân mình bây giờ không nên cư xử quá thân mật với nó, nhỡ đâu hắn không kiềm chế được mà lại ôm nó vào lòng thì coi như công sức của hắn cuốn trôi theo mây gió.

    Đúng lúc lẩu cũng đã được mang ra, nó với hắn ôm bụng đói nãy giờ nhìn nồi lẩu trước mắt trầm trồ khen lấy khen để, hương vị của lẩu cứ bay xộc lên mũi của cả hai khiến bụng kêu lên "ọt ọt". Cả hai cũng gắp đồ ăn bỏ vào nồi, cùng nhau ngồi đợi cho nồi lẩu sôi lên rồi gắp ra từng miếng thưởng thức.

    Ở sảnh trước của quán, có một người mặc áo đen đang len lén chụp lại những cảnh nó và hắn cùng nhau ăn lẩu, vui vui vẻ vẻ trò chuyện cùng nhau, song bỏ đi mất.

    (Còn tiếp)
     
    Chỉnh sửa cuối: 3 Tháng chín 2023
  4. Phùng Linh Nhi What are you looking for?

    Bài viết:
    166
    Chương 13: Ngày cá tháng tư

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Còn bốn ngày nữa thôi là bắt đầu thi cuối kì nên nó rất chăm chỉ học bài, nhưng nó vẫn không quên quan tâm đến hắn. Dưới ánh đèn học, nó gấp sách vở xếp ngay ngắn lại rồi bỏ vào cặp, song nó lấy điện thoại ra lướt facebook, vốn dĩ nó muốn nhắn tin cho hắn nhưng lại không biết nhắn cái gì nên đành lướt face vậy.

    Đang lướt thì nó chợt nhìn thấy có rất nhiều trang đăng cùng một nội dung, lướt từ trên xuống đều là nội dung nói đến chuyện tỏ tình với crush ngày cá tháng tư: "Ngày mai là cá tháng tư rồi, các bạn có định tỏ tình với crush hay chưa? Đừng lo mà hãy thử tỏ tình với crush xem, nếu như người ấy đồng ý thì hai bạn thành một đôi, nếu như người ấy không đồng ý thì hãy nói rằng bạn chỉ đùa thôi vì là cá tháng tư mà".

    Nó đọc xong trong đầu liền có ý định tỏ tình với hắn nhưng nó vẫn chưa có nắm chắc rằng có nên làm thế hay không, nhấp vào phần bình luận để xem. Vô tình nó thấy một bạn bình luận rằng: "Rồi lỡ như người ấy nói đồng ý, nhưng qua ngày hôm sau người ấy cũng nói là đùa thôi thì tính sao đây? Lúc đó còn đau lòng ác nữa!".

    Đọc xong mấy dòng đó nó khựng lại rồi nghĩ cũng phải, nếu như hắn cũng nói như thế thì biết phải làm sao, nhưng nó không thể không nói cho hắn biết, tình cảm này đã không thể giữ trong lòng được nữa rồi. Ngày mai là một cơ hội để cho nó nói ra hết tất cả nhưng nó lại sợ rằng hắn chỉ tưởng là nó nói đùa mà đùa ngược lại với nó, thế không phải nó sẽ tự làm mình đau hay sao. Nghĩ một hồi mà nó đau cả đầu, nhìn đồng hồ cũng đã đến giữa khuya, nó lắc lắc đầu lấy tay xoa hai mắt đang lim dim của mình rồi nhảy lên giường ngủ tới sáng.

    Sáng ngày hôm sau, khi những ánh nắng còn chưa thức dậy, khi màn sương còn chưa tan hết thì tiếng chuông báo thức đã reo vang cả phòng đánh thức con nhím lười đang ngáy ngủ trên giường. Bị tiếng chuông làm cho giật mình, nó với tay lấy điện thoại trên bàn để tắt báo thức.

    Cũng như mọi khi, nó xõa tóc và bôi một chút son để đi học. Mái tóc mượt mà đen nhánh được cắt theo kiểu hình chiếc lá dài đến chấm lưng được chải gọn gàng, đôi môi hồng hồng nhoẻn miệng cười. Nó ngắm nhìn mình trong gương cũng đã được mười phút, càng nhìn càng thấy thích, cớ sao hắn lại không thích được kia chứ.

    Nhớ lại hôm hắn với nó cùng đi ăn lẩu mà cứ cười thầm suốt, nó nghĩ hắn chắc hắn cũng đã thích nó rồi nên mới đối tốt như thế với nó. Nó nhìn lại mình trong gương thêm lần nữa rồi tự hứa với bản thân sẽ thử cái cách mà trên facebook nói, nó cũng muốn biết hắn sẽ phản ứng như thế nào.

    Mặc đồng phục chỉnh tề rồi nó đi xuống nhà, chợt nó nghe có tiếng động trong bếp. Thì ra là ba nó đang làm bữa ăn sáng, nó ngạc nhiên hỏi:

    - Ba đi làm về từ hồi nào vậy ạ?

    - Ba mới về hồi sáng nay thôi, sẵn làm đồ ăn sáng cho con luôn.

    Nghe vậy nó liền có chút chạnh lòng, ba nó vốn đã phải đi làm vất vả như thế mà sáng về còn làm bữa ăn sáng cho nó như vậy. Nó tới gần hỏi sao ông không đi nghỉ đi, bữa ăn sáng cứ để nó làm. Ông bỏ con dao đang sắc vài củ cà rốt xuống thớt rồi đưa tay xoa đầu nó bảo:

    - Con không cần phải lo cho ba đâu. Lâu rồi con không được ăn sáng do ba nấu mà nhỉ?

    Thấy ông nhìn nó cười hiền, nó liền mỉm cười theo đáp "dạ". Hai ba con nó ngồi trên bàn cùng nhau thưởng thức bữa ăn sáng, cùng nhau trò chuyện. Ba nó hỏi dạo này nó có còn chơi với hắn hay không, rồi chuyện học hành thi cử ra sao, nó mỉm cười đáp tất cả đều ổn, chỉ là dạo gần đây chuyện học hành có hơi khó khăn một chút nhưng nó vẫn tự lo liệu được.

    Nó ăn xong có ý muốn phụ ông dọn dẹp chén bát nhưng ông bảo nó mau đi học nếu không sẽ trễ. Nó nghe lời liền đáp "dạ", lễ phép chào ông rồi bước ra khỏi cửa. Đi trên con đường từ nhà đến trường, nó cố gắng đi thật chậm dù biết cũng sắp đến giờ học rồi nhưng nó cứ đợi mà không thấy hắn đâu. Mọi khi hắn đều đi học chung với nó nhưng sao hôm nay lại không thấy hắn đâu. Nó nghĩ: "Có khi nào nó bị bệnh hay gì không?", song nó chạy ngay đến nhà hắn xem hắn có ở nhà hay không, có thật sự là bị bệnh hay không nhưng mới vừa đến thấy hắn bước ra khỏi cổng, chưa kịp lên tiếng gọi thì đã có người mở cửa xe cho hắn và chạy mất hút.

    Mặt nó đỏ cả lên vì lo cho hắn mà chạy một mạch đến đây, đến cả việc thở cũng quên luôn. Nó lo cho hắn đến thế mà hắn lại không rủ nó đi học cùng mà đi xe riêng, thật tức muốn xì khói. Nó cắn răng, trừng mắt nhìn chiếc xe màu đen ấy chạy đi trong sự phẫn nộ. Nó nắm chặt hai tay lại thành đấm nói nhất định sẽ hỏi tội hắn. Nói rồi nó lại lấy hơi chạy một mạch tới trường.

    Vào đến lớp thì nó thấy hắn đang nói chuyện vui vẻ với nhỏ, hai bên cứ như thân nhau lắm không bằng. Nó sầm mặt không nói gì, quăng cặp lên bàn một cái "rầm" rồi ngồi xuống. Hắn bị tiếng động đó làm cho giật mình, quay sang thấy nó liền hỏi:

    - Ủa mày vô hồi nào á, sao tao không thấy. Sao mặt đỏ với chảy mồ hôi dữ vậy, bộ bị sốt hả?

    Nó đáng lẽ định không nói gì hết khi thấy hắn với nhỏ nói chuyện nhưng vì câu nói của hắn mà nó điên tiết lên. Nó quát:

    - Nè, tao vừa lo lắng vừa tức muốn chết đi được, mà mày có thể ngồi đây vui vẻ nói chuyện với gái hả?

    Lúc này nó giận lắm, giận vì hôm nay hắn không cùng đi học với nó mà đi xe, giận hơn là hắn đang dành cái nụ cười, ánh mắt ấy cho người con gái khác, chứ không phải nó. Người nó giờ đang nóng rang lên, cảm giác như đang ngồi trên đống lửa, chỉ cần hắn nói thêm một lời nữa thôi, nó sợ mình sẽ nói ra những lời không hay. Kiềm nén lại, nó đi ra khỏi lớp để lại hắn với gương mặt khó hiểu.

    Nhỏ với hắn không hiểu chuyện gì đang xảy ra với nó, sao mới sáng sớm mà nó đã tức giận như vậy. Nhỏ hỏi hắn sao nó lại nóng giận như vậy thì hắn tròn mắt nhìn nhỏ đáp sao hắn biết được mà hỏi. Hắn như bị ngọn lửa của nó truyền qua mà quát nhỏ, nhỏ lườm hắn nhưng không nói gì vì biết hắn là đang giận cá chém thớt đây mà.

    * * *


    Trong nhà vệ sinh nữ, nó đứng trước bồn rửa tay đang cố gắng hất cả đống nước vào mặt để cho mình tỉnh táo lại. Trong đầu nó giờ chỉ toàn là hình ảnh ban nãy, nó cắn môi nhìn vào gương rồi nói:

    - Mày vừa làm trò gì vậy hả Tuyết, mày không biết xấu hổ sao? Mày có là gì của người ta đâu mà lại nói vậy? Tỉnh táo lại đi Tuyết!..

    Từ trước đến nay, nó chưa bao giờ nổi nóng đến vậy, cơn ghen vừa nãy dường như đã làm nó mất mặt với hắn, với chính bản thân nó. Hai tay chống lên bồn rửa tay, gục mặt một hồi lâu rồi lấy hai tay vỗ vỗ vào hai má, cố hít thở sâu để dập tắt ngọn lửa trong nó.

    Lấy lại được sự điềm tĩnh thì cũng là lúc tiếng chuông trường reo lên báo tiết học đầu tiên sắp bắt đầu, nó nhanh chóng rời khỏi nhà vệ sinh và trở về lớp.

    Hắn từ nãy đến giờ vẫn đang ngồi trông ngóng nó xem nó đã đi đâu mà giờ này chưa thấy về lớp. Thấy nó bước vào lớp liền chạy tới kéo nó lại hỏi nó có làm sao không, có chuyện gì không vui mà nó lại nổi nóng như vậy. Nó trưng ra bộ mặt lạnh như băng nhìn hắn, không nói lời nào mà âm thầm gỡ tay hắn ra khỏi tay áo nó rồi trở về chỗ lấy sách vở để lên bàn.

    Hành động và thái độ của nó hôm nay lạ quá khiến hắn có chút khó chịu. Trước giờ nó đâu có như thế, có giận hắn cái gì thì cũng nói ra, còn lần này thì lại im lặng như vậy, nó không nói thì sao hắn biết nó đang giận chuyện gì mà xin lỗi chứ. Đứng nhìn nó ung dung để tập sách lên bàn mà tay hắn có chút nắm lại, rồi buông ra thở dài một tiếng, im lặng trở về chỗ ngồi.

    Suốt hai tiết học liền nó không nói với hắn lời nào, cứ ngước mặt lên bảng rồi lại cặm cụi viết bài, hắn mỗi lần cố ý bắt chuyện thì nó chỉ "ừm" rồi thôi, thật khiến hắn muốn phát điên mà.

    Giờ ra chơi, nó lại vào nhà vệ sinh rửa mặt, khuôn mặt ước nhem ngước lên nhìn vào gương, tự nói với bản thân nó sẽ không chấp nhất chuyện lúc sáng nữa, phải thật mạnh mẽ và kiên trì thì mới mong có ngày hắn nói lời yêu nó.

    Trở về lớp, vui vẻ trở lại hỏi mọi người đang nói chuyện gì mà trông có vẻ vui quá. Thấy nó vui vẻ trở lại hắn thầm mừng, hắn nhìn nó cười rồi đáp chỉ là cả đám đang nói về ngày cá tháng tư thôi. Vừa dứt lời thì có một đứa ngồi bàn tư nói với hắn:

    - Ê Tài, ông tỏ tình với Phúc đi kìa, nó thèm chồng lắm rồi!

    Nó nghe vậy liền chau mày nghĩ bụng: "Tụi bây đang đùa chắc, sao Tài nó dám tỏ tình với con trai được?"

    Đang định bảo hai đứa bàn tư bớt giỡn lại thì hắn lại thốt lên một câu với giọng bán nam bán nữ:

    - Phúc, lấy anh nha? I love you, moa.

    Thấy hắn nói xong còn hôn gió với thằng bàn tư mà nó nổi hết cả da gà, quay qua đánh hắn một cái rõ đau rồi nói hắn sao có thể nói được những lời đó, nghe thật biến thái.

    Hắn bị nó đánh cho tê rần cả bả vai, lấy tay xoa xoa vai rồi hỏi sao nó lại đánh hắn chứ, hắn có làm gì nó đâu. Nhỏ im lặng từ nãy giờ bỗng lên tiếng nói:

    - Ui, chắc người ta cũng thèm được tỏ tình nên mới vậy đó!

    Giọng của nhỏ mang đầy giọng điệu châm chọc, nó liếc nhỏ một cái rồi nói "nhảm nhí". Nó hận nhỏ vô cùng vì nhỏ lại hiểu nó đến như thế, nhỏ đã nói trúng tim đen của nó, thật sự nó rất mong điều đó sẽ xảy ra nhưng mà chắc sẽ còn lâu lắm mới được nghe câu nói đó từ miệng hắn.

    Hắn nghe câu nói gợi ý của nhỏ liền quay sang nắm lấy hai tay của nó, nhìn nó một cách triều mến rồi nói:

    - Tuyết, anh yêu em. Làm vợ anh nhé!

    Hành động, cử chỉ, ánh mắt ấy bất chợt làm con tim nó như ngừng đập. Nó như chết lặng vài giây. Thấy mặt nó đơ như khúc gỗ, mắt không chớp, miệng cũng không nói được gì, hắn liền bật cười quay sang hỏi nhỏ trông vẻ mặt của nó có mắc cười chưa kìa.

    Nó bị câu nói và giọng cười của hắn làm cho mặt nó lúc trắng lúc đỏ, nó tức tối giơ tay nắm lấy tai của hắn kéo thật mạnh rồi quát:

    - Dám chọc quê tao sao, cái thằng biến thái này.

    Hắn bị nó bất chợt kéo tai mà la toáng cả lên, nhỏ với đám bạn chỉ biết ngồi đó nhìn hắn cười. Hắn nắm lấy cái tay nó đang kéo tai hắn đến đỏ lên hết bảo nó tha cho hắn đi, hắn biết sai rồi, còn không mau buông tay là tai hắn sẽ rớt xuống mất.

    * * *

    Màng đêm lại buông xuống, nó ngồi trên giường lướt facebook. Chợt nó thấy bài đăng của một trang ghi rằng: "Hôm nay crush có nói gì với bạn hay không, viết vào đây đi nào".

    Nó hớn hở vào bình luận: "Hôm nay crush cầm tay mình và nói anh yêu em. Tuy biết là chỉ đùa thôi, nhưng cảm thấy hạnh phúc lắm". Đăng xong dòng bình luận ấy, tim nó như nhảy ra ngoài vì nó vừa không muốn hắn thấy vừa muốn hắn thấy cái bình luận này của nó. Nếu hắn thấy thì có biết là nó đang nói hắn hay không, nhưng nếu không thấy thì nó phải chôn chặt cái tình cảm này thêm bao lâu nữa đây.

    Nó thở dài rồi thoát ra mở messenger lên, thấy hắn đang hoạt động thì tim nó lại không chịu yên vị một chỗ. Nó thật sự rất muốn hỏi hắn xem là câu nói của hắn nói với nó sáng nay thật ra có ý gì hay không, hay chỉ là một câu nói đùa mà thôi. Nó hít vào thở ra ba bốn lần rồi mới nhắn hỏi hắn hôm nay là cá tháng tư, có tỏ tình với cô nào hay chưa.

    Hắn trả lời nó đương nhiên là hắn muốn tỏ tình nhưng lại không dám tỏ tình. Nó đọc tin nhắn mà chau mày nghĩ không lẽ hắn cũng nghĩ như nó sao, sợ tỏ tình rồi người ta sẽ tưởng lầm là câu nói đùa. Đúng y như nó nghĩ, một phút sau hắn nói mắc công người ta lại tưởng là đùa thì coi như công cốc.

    Tim nó cứ thấp thỏm không yên, nó cứ lo người mà hắn muốn tỏ tình có phải là nó hay không, nhưng nếu không phải thì phải làm sao. Nó lại nhắn cho hắn bảo sao hắn không tỏ tình đại đi, biết đâu bất ngờ người ta sẽ đồng ý thì sao.

    Hắn mở tin nhắn ra xem thì thấy nó nói như thế, không lẽ nó không biết rằng hắn cũng thích nó hay sao, nó nỡ lòng nào mà kêu hắn đi tỏ tình với người con gái khác. Hắn cảm thấy hơi thất vọng về nó, nên quẳng điện thoại ra đấy, không muốn nhắn nửa.

    Nó đợi cả tiếng đồng hồ mà không thấy hắn trả lời, bực bội nó nhắn tiếp hỏi sao hắn đã đọc tin rồi mà không chịu trả lời, nó ghét nhất là ai đã đọc tin nhắn rồi mà không chịu trả lời như vậy. Hắn thấy nó lại nhắn gì đó cũng tò mò mở ra đọc, thấy dòng tin đó hắn có chút vui vì nó đã chờ hắn. Hắn bảo hắn không muốn người ta xem câu tỏ tình của mình là một câu nói đùa nên không muốn nói.

    Ngưng vài giây, hắn lại nói với nó khi nào nó là người yêu của hắn đi đã rồi mới cấm không cho hắn đã đọc mà không trả lời tin nhắn, còn nó có phải đâu, chỉ là bạn thân mà thôi. Nó đọc xong dòng đấy liền thừ người ra, tim nó như thắt lại. Thật không ngờ hắn lại nói ra được những lời như vậy, thật khiến cho nó lạnh cả người.

    (Còn tiếp)
     
    Chỉnh sửa cuối: 3 Tháng chín 2023
  5. Phùng Linh Nhi What are you looking for?

    Bài viết:
    166
    Chương 14: Nhầm phòng thi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tuy tối đó hắn làm cho nó buồn nhưng nhớ lại lúc sáng hôm ấy, hắn cầm tay nó và nói lời yêu, tim nó cứ đập liên hồi, đầu óc thì cứ như trên mây. Hôm nay là ngày đầu cả khối 12 thi cuối kì, vậy mà nó cứ mãi nghĩ tới hắn không thôi.

    Dừng chân lại ngay lan can trước phòng thi, nó nhẹ nhàng lấy đề cương ra ôn bài. Nói là ôn nhưng ôn được một lúc thì lại nhớ đến hắn. Chợt có người từ đâu ở phía sau lại gần búng tay vào trán nó, khiến nó đau đến phát cáu, nhưng nó lại không mắng người đó, chỉ vờ nũng nịu ôm trán kêu đau. Nó không mắng người búng trán nó vì nó biết người đó là hắn.

    Giống như một phản xạ, khi bị búng trán nó sẽ biết ngay người đó là ai mà không cần nhìn. Như một chất kích thích, hắn luôn khiến tim nó chao đảo mỗi khi hắn xuất hiện. Tuy trán đỏ lên vì cái búng tay của hắn nhưng nó không thấy giận mà còn rất vui, vì nó là người duy nhất mà hắn làm như thế.

    Hai tay cứ ôm trán, còn hai mắt cứ ngước lên nhìn hắn, hai đầu mày đang chau lại của nó cũng giản ra đôi chút, nó lặng nhìn hắn, càng nhìn tim nó đập càng nhanh hơn. Không hiểu sao mỗi lần đứng trước mặt hắn tim nó lại đập mạnh như vậy, thậm chí còn làm ra những chuyện ngốc nghếch nữa, trước đây nó nào có như vậy.

    Nhớ lại có một lần nó ngồi ở căn tin, ăn gần xong ly mì thì nhìn thấy bóng dáng hắn từ xa đi lên cầu thang, nó liền vội ăn hết phần mì còn lại rồi đuổi theo hắn. Nó chạy theo gọi hắn, nó cười rồi nói thật trùng hợp, nó cũng mới tới trường. Hắn đứng lại chớp chớp mắt nhìn nó, nó thấy hắn nhìn mình như vậy liền đỏ mặt, cười như không cười hỏi hắn sao lại nhìn mình như vậy.

    Hắn cười cho qua chuyện nói không có gì rồi cùng nó đi lên lớp. Thấy nó cười nói với mấy đứa bàn dưới vui vẻ mà không hay biết gì, lại nhìn sang thấy mấy đứa bàn dưới cứ che miệng để lộ ánh mắt cười nhìn nó, thật khiến hắn bực bội. Hắn chợt quát lên khiến cả đám im lặng:

    - Tụi bây cười cái gì, bộ có gì đáng mắc cười lắm sao?

    Nó không hiểu chuyện gì đang xảy ra với hắn mà hắn lại nổi điên như vậy liền quay sang nhăn mặt nhìn hắn. Hắn lấy tay đẩy vai nó, xích lại gần nói nhỏ rằng trên răng của nó có dính một miếng hành lá rất to.

    Nghe xong nó như hóa đá, mặt không chút cảm xúc, một giây sau nó bặm môi trợn mắt nhìn hắn rồi chạy ngay vào nhà vệ sinh. Nó đứng trước gương nhe răng ra xem thử, không ngờ miếng hành to như thế nằm trên răng nó mà nó lại không hay biết gì, còn cười cười nói nói với mấy đứa bàn dưới nữa. Nó cắn môi giận đỏ mặt, vì sao hắn ngay từ đầu đã thấy mà không nói cho nó biết để bây giờ nó phải xấu hổ như thế này. Tức tối nó dậm một chân mạnh xuống sàn rồi trở về lớp, nếu không phải vì cái tiếng chuông thông báo tiết một sắp bắt đầu thì nó còn lâu mới vào lớp. Vì quá xấu hổ nên khi vào lớp nó mặc hắn có nói như thế nào cũng không thèm nói chuyện, lúc đó nó chỉ muốn tìm một cái lỗ nào đó để chui vào cho đỡ nhục thôi.

    Nó lắc lắc đầu xua đi cái cảnh đáng xấu hổ đó, hắn thấy vậy liền lấy tay lay vai nó, hỏi nó không cho mượn thì thôi làm gì mà lắc đầu ghê vậy. Nó "hở" một tiếng ngước lên chớp chớp mắt nhìn hắn, hắn lại lấy tay búng trán nó nói nó làm gì mà ngơ ngơ ngáo ngáo nãy giờ vậy, rốt cuộc có cho mượn cây bút chì hay không.

    Nó bị hắn nói bản thân là đứa ngơ ngáo liền chau mày lườm hắn bảo hắn học hành kiểu gì mà lúc nào cũng mượn đồ người khác, mà hôm nay là là ngày thi cử, hắn đáng nhẽ phải đem đủ đồ dùng học tập đầy đủ chứ, lỡ như không có ai cho mượn rồi làm sao.

    Hắn béo má nó bảo chẳng phải có nó cho hắn mượn rồi sao. Nó phồng má nhìn hắn rồi lấy cây bút chì ra đưa cho hắn. Hắn nhìn nó cười cười rồi hỏi có dư cục tẩy nào không cho hắn mượn luôn, nó chậc lưỡi lắc đầu một lúc rồi cũng lấy đưa cho hắn. Nó dặn hắn nhất định không được làm mất hay làm hư, nếu không nó sẽ không cho hắn mượn thêm một lần nào nữa.

    Hắn cười rồi xoa đầu cảm ơn nó, hắn hứa sẽ không làm hư hoặc mất, sẽ giữ gìn thật kỹ. Nhìn nụ cười ôn nhu của hắn mà người nó nhũn ra, mắt cứ nhìn mãi nụ cười ấy, con tim như muốn ngừng đập chỉ vì nụ cười như ánh nắng ban mai kia.

    Hắn nhìn đồng hồ trên tay rồi hỏi nó sao không về phòng thi đi mà còn đứng đây. Nó đang chìm đắm trong nụ cười của hắn lại bị hắn lôi ra, nó mở miệng "hả" nhìn hắn rồi hỏi hắn vừa mới nói gì, câu hỏi đó đáng ra phải là nó hỏi mới đúng chứ, không phải phòng thi của hắn kế bên nó sao, chắc hắn nhầm rồi. Hắn lắc đầu cười vì bó tay với nó, cốc lên trán nó một cái rồi hắn nói:

    - Mày nhìn cho kỹ đi, đây là phòng số mấy?

    Nó ngước lên nhìn theo hướng chỉ tay của hắn, con số 19 to đùng đập vào mắt nó như muốn mắng nó rằng: "Mắt mày có vấn đề không, tao bự như vậy mà mày không thấy à". Nó bậm môi thở dài rồi từ từ quay người lại nhìn hắn, nói câu xin lỗi rồi cầm tờ đề cương che mặt chạy nhanh qua phòng kế bên.

    Không biết nó có bị ảo giác không nhưng nó nghe như mọi người xung quanh đều đang cười trêu chọc nó. Sao cứ gặp phải những tình huống xấu hổ như vậy chứ, thật là muốn chuồn khỏi đây ngay lúc này không còn tâm trạng thi cử gì nữa. Chuyện lần này còn xấu hổ hơn cả chuyện răng dính hành nữa. Tại sao cứ phải xảy ra chuyện như vậy trước mặt hắn chứ, nếu không có hắn thì nó sẽ mặc mọi người nói gì về nó nhưng có hắn nó lại cảm thấy vô cùng xấu hổ.

    Tiếng chuông reo lên báo thời gian làm bài thi môn Sử của khối 12 kết thúc, nó nộp bài thi rồi về chỗ gôm bút viết bỏ vào cặp đi ra ngoài. Theo như thói quen nó rẻ phải để đi về, vừa đi được một bước đã trông thấy hắn từ trong bước ra đang đi về phía nó, nó vẫn còn xấu hổ chuyện lúc nãy nên thấy hắn liền quay người bỏ đi. Nó không dám đi nhanh, cũng không dám đi chậm, chạy lại càng không thể, nếu làm thế hắn sẽ thấy có dấu hiệu bất thường mà để ý mất. Nhưng nào ngờ hắn đã thấy nó từ lúc nó xoay người, hắn vừa gọi tên nó nó liền chạy đi.

    Hắn vừa chạy theo vừa gọi tên nó khiến cho mọi người ngỡ ngàng nép qua hai bên. Nó không hiểu lý do gì mà mọi người tự dưng lại nép qua hai bên, nó cố chạy nhanh hơn nhưng không thể, hắn đã đuổi kịp. Hắn nắm lấy tay nó kéo lại, nó bị kéo lại bất ngờ khiến đầu nó đập vào ngực hắn, nó quát hắn sao lại kéo nó như vậy, lỡ như nó té thì phải làm sao. Hắn buông nó ra cười nói nếu nó té thì có hắn đỡ rồi còn sợ gì.

    Nó lườm hắn rồi hỏi hắn đuổi theo nó để làm gì, có chuyện gì gấp sao. Hắn khoanh tay nhìn nó, hơi chau mày hỏi nó có làm sao không mà hắn gọi khàn cả giọng mà nó không quay đầu lại. Nó toát mồ hôi, bảo vì nó đau bụng nên mới chạy đi mà không nghe hắn gọi. Hắn đưa mặt sát lại gần nó, nhìn nó với ánh mắt nghi hoặc, ba giây sau hắn hỏi nó nói thật sao, nếu đau bụng thì sao lại không chạy vào nhà vệ sinh mà chạy xuống cầu thang.

    Nó đang lúng túng không biết trả lời hắn như thế nào thì có tiếng chuông từ điện thoại của hắn. Hắn lấy điện thoại trong túi ra, hắn khá bất ngờ khi thấy chữ "Mẹ" hiện trên màn hình, bình thường bà không bao giờ gọi cho hắn trừ phi có chuyện gấp. Hắn cảm thấy cuộc gọi này chẳng lành gì nhưng vẫn cố bắt máy. Bà bảo hắn mau nhanh chóng trở về nhà, bà có chuyện muốn nói với hắn.

    Hắn quay sang xin lỗi nó vì bây giờ hắn phải về nhà có chuyện gấp. Nó lo lắng hỏi hắn là chuyện gấp gì có cần nó giúp không, hắn lấy tay xoa nhẹ đầu nó bảo không sao, chỉ là chuyện gia đình thôi. Ngừng một giây hắn nói tiếp:

    - À, hôm nay là sinh nhật của tao á, mày nhớ mua gì đó tặng đi nhé! Có gì tối tao sẽ chạy qua chở mày đi dự sinh nhật tao.

    Nó cười thẹn thùng hỏi mấy giờ thì hắn chạy qua đón nó, hắn bảo chắc tầm khoảng tám giờ rồi đi trước. Nó nhìn bóng hắn đi khuất rồi mới rời khỏi, nó vừa đi vừa suy nghĩ không biết có nên tỏ tình vào ngay ngày hôm nay không. Thật sự nó rất muốn hắn hiểu được rằng nó thích hắn rất nhiều, nhiều đến nỗi nó không biết phải dùng từ gì để diễn tả nữa nhưng nó nghĩ chắc hôm nay nó phải nói ra thôi, không thì sẽ không kịp nữa.

    (Còn tiếp)
     
    Chỉnh sửa cuối: 3 Tháng chín 2023
  6. Phùng Linh Nhi What are you looking for?

    Bài viết:
    166
    Chương 15: Sinh nhật của hắn (Phần 1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Quà sinh nhật nó đã chuẩn bị từ một tuần trước, nhưng nó sợ hắn không thích vì chỉ là một cái móc khóa hình trái tim bằng len mà thôi. Cái móc khóa len hình trái tim này là do chính tay nó tự đan cho hắn. Cầm cái móc khóa trên tay nhìn đăm chiêu một hồi lâu, nó mới bỏ vào trong một chiếc hộp nhỏ màu xanh lá. Chiếc hộp màu xanh không quá chói như màu xanh dạ quang, cũng không quá tối như màu xanh lá mạ, mà là một màu xanh đậm nhạt vừa phải, màu xanh mà hắn thích.

    Nhìn lên chiếc đồng hồ treo trên tường, tim nó bắt đầu đập nhanh hơn vì sắp đến tám giờ, sắp đến thời gian nó gặp hắn. Không hiểu sao nó cảm thấy thời gian như đang gây áp lực cho nó, như hối thúc nó phải nói ra lời cần nói. Nó một tay đặt lên ngực, nhắm mắt lại hít thở thật sâu rồi nó mở tủ quần áo ra lấy cho mình một chiếc váy mà nó đã chuẩn bị từ tuần trước.

    Cuối cùng cũng tới giờ hẹn, hắn chạy xe tới dừng dưới ngay cửa sổ phòng nó hướng ra. Hắn lấy điện thoại ra gọi cho nó, nó nghe tiếng chuông liền biết là hắn liền chạy tới cửa sổ nhìn xuống. Thấy hắn vẫy tay với nó, nó liền cười tươi vẫy tay lại ý nói đợi một tí, nó xuống ngay. Nó nhanh chóng bỏ chiếc hộp nhỏ màu xanh vào túi xách rồi chạy xuống nhà.

    Nó chạy xuống nhà, lấy ra đôi giày cao gót mình mới mua cách đây vài ngày, nhưng nó lại lưỡng lự không mang vào. Nhìn đôi giày cao gót có chiếc nơ hồng đính trên mũi giày, hai đầu chân mày nó hơi chau lại. Đây là lần đầu nó mang giày cao gót, nếu đi không vững mà trẹo chân té thì có phải sẽ mất mặt trước đám đông hay không.

    Nó bỏ đôi giày cao gót xuống, với tay lấy đôi giày thể thao phía trên, song nó liền lắc đầu bỏ xuống nói:

    - Không được, không được. Đã đi dự tiệc thì phải mang giày cao gót, cũng đã lớn rồi còn mang giày thể thao gì chứ?

    Nó cũng không muốn hắn chờ lâu bên ngoài nên quyết định mang đôi giày cao gót kia. Nó mang đôi cao gót năm phân kia lên, người liền chao đảo xém ngã nhào xuống. Nó cố đứng thẳng dậy, lấy tay vịn lấy tủ giày đi từng bước nhỏ. Tay vừa rời tủ giày, đôi cao gót lại không nghe lời khiến nó chao đảo, nó cố gắng đứng thẳng, bắt chước dáng đi của bao cô gái xinh đẹp mang cao gót khác, nhưng nó dường như thất bại. Thật sự việc đi cao gót đối với nó còn khó hơn cả việc làm một núi bài tập về nhà nữa.

    Hít thở sâu nó lấy quyết tâm phải đi được cho thật đàng hoàng, vừa mới mở cửa ra đã thấy hắn đứng ngoài đó đợi. Hắn đang ngồi trên xe, thoáng chốc thấy bóng ai mặc một chiếc váy màu hồng phấn với đôi cao gót cùng màu, hắn liền tròn mắt nhìn chằm chằm. Thật không tin được, đây là nó sao, từ đầu đến chân đều quá khác so với một Hàn Tuyết ở lớp, hắn không thể tin vào mắt mình được liền rời khỏi xe đi đến bên nó.

    Hắn càng tiến gần càng thấy nó xinh xắn quá độ, khuôn mặt nhỏ nhắn với làn da trắng với lớp trang điểm vừa phải, mái tóc xõa dài có chút gợn sóng. Chiếc váy hồng phấn có phần buộc nơ ngay eo, tôn lên vòng eo con kiến của nó. Chiếc váy không có tay áo, để lộ hai cánh tay thon dài của nó. Cuối cùng hắn lại đảo mắt nhìn vào đôi môi hồng của nó, đôi môi mộng nhỏ nhắn ấy sao hôm nay lại gợi cảm đến như thế.

    Dừng lại trước mặt nó, hắn đảo mắt nhìn hướng khác, ho vài tiếng rồi hỏi nó làm gì mà lâu vậy, giờ này mới thấy ra khỏi nhà. Nó nhìn hắn tỏ vẻ có lỗi nói do nó phải tập thích nghi với đôi cao gót nên mới lâu như vậy. Hắn nhìn chân nó rồi hỏi đây là lần đầu nó mang giày cao gót sao. Nó không nói gì chỉ gật đầu, thấy mặt mày nó không thoải mái gì mấy, hắn liền ân cần hỏi nó có đi được không, nếu không được thì cứ thay đôi giày khác, không nhất thiết phải mang giày cao gót.

    Nó nghe vậy liền lắc lắc đầu nói không sao, nó có thể đi được, chỉ là lần đầu đi nên chưa quen thôi. Thật ra thì chân nó đang đau lắm, phần viền gót giày cứ khứa vào gót chân, khiến nó khó chịu vô cùng, nhưng nó không thể tháo đôi giày này ra mà đi đôi giày khác để đến buổi tiệc được vì nó không muốn người khác đánh giá thấp mình, cũng không muốn người khác cười chê hắn có một cô bạn ăn mặc không ra gì như nó.

    Nhìn khuôn mặt nhăn nhó nhưng lại tỏ ra không có gì của nó, hắn lắc đầu rồi một tay luồn qua lưng nó, một tay luồn qua đầu gối, rất nhanh chóng hắn đã nhấc bổng nó lên. Theo phản xạ nó hốt hoảng, hai tay ôm choàng lấy cổ hắn, hai mắt nó tròn xoe nhìn hắn như đang muốn hỏi hắn sao hắn lại làm vậy.

    Hắn như hiểu ý nó liền nói: - Cứ đứng đây không được đâu, trễ rồi. Đợi mày đi đến chỗ xe tao đậu chắc tới sáng mất.

    Mắt nó chớp liên tục rồi cúi mặt xuống, chợt nó nghe được nhịp tim của hắn, nghe cứ như nhịp trống múa lân vậy. Nó một lần nữa ngước mặt lên nhìn hắn, nhưng sao lạ quá, mặt hắn trông rất bình thường như không có cảm xúc gì. Không lẽ do nó nghĩ nhiều rồi sao, chắc là tim hắn trước giờ đều đập nhanh như vậy mà nó không biết. Chắc do hắn không có tình cảm gì với nó nên khi bồng nó trên tay như thế này mặt mới bình thản như vậy.

    Hắn đặt nó lên yên xe rồi đội nón bảo hiểm cho nó, đối xử với nó cứ như người hầu với công chúa vậy. Nó đỏ mặt đưa mắt nhìn xuống dưới đất, không nói một lời. Không gian im lặng đến ngạt thở, nó có thể nghe thấy được nhịp tim của chính mình. Chợt hắn lên tiếng phá tan không gian im lặng ấy bằng câu nói:

    - Nếu ngồi nghiêng một bên không quen thì cứ ôm lấy eo tao, không thôi mày lọt khỏi xe thì tao không đền nổi cho ba mày đâu.

    Nó nghe vậy liền nhăn mặt đáp hắn: - Không đền nổi thì phải đối xử cho tốt vào đó.

    Hắn không nói gì liền gồ ga chạy đi khiến nó không kịp chuẩn bị nhào đến phía trước ôm lấy hắn. Hắn nhìn xuống hai tay nó đang ôm chặt lấy hắn liền nhếch miệng cười rồi quay sang nói:

    - Đã bảo rồi mà, không ôm thì té ráng chịu.

    * * *

    Đến nơi, hắn đưa tay có ý dìu nó xuống xe nhưng nó lại không đưa tay cho hắn mà bước thẳng xuống. Nó không muốn mọi người vừa tới buổi tiệc đã nhìn nó chăm chăm như thế. Nhưng nó càng cố tránh càng khiến người khác chú ý hơn, khi đẩy tay hắn ra bước xuống, vô tình chân nó trẹo sang một bên, ngã nhào vào người hắn. Hắn đỡ lấy nó như thể ôm trọn cả thân hình nhỉ nhắn của nó, mọi người mới đến xung quanh đó đi ngang đều liếc mắt chú ý.

    Nó ngại ngùng đẩy hắn ra, hỏi nhỏ hắn rằng hắn mời nhiều khách đến vậy sao. Hắn cười nhạt rồi nói đó là do mẹ hắn tự ý mời chứ không phải do hắn. Không biết nó có nhìn nhầm hay không nhưng nó thấy vẻ mặt bây giờ của hắn không hề vui một chút nào, nó kéo tay hắn rồi nói: - Mau vào thôi.

    (Còn tiếp)
     
    Chỉnh sửa cuối: 3 Tháng chín 2023
  7. Phùng Linh Nhi What are you looking for?

    Bài viết:
    166
    Chương 16: Sinh nhật của hắn (Phần 2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nó khoác tay hắn bước vào trong, trong đầu nó nghĩ khoác tay như vậy bước vào cổng lớn cứ như là bước lên lễ đường vậy. Khóe miệng nó không ngừng cong lên, nhưng rồi nụ cười ấy của nó tắt hẳn khi hầu hết mọi người đều đổ dồn ánh mắt vào nó. Vì đây là buổi tiệc sinh nhật đầu tiên của hắn có sự hiện diện của nó, nên mọi người mới thấy lạ mắt. Tay nó đang khoác lên cánh tay hắn chợt buông lỏng ra, cách đây một phút nó còn tự tin lắm nhưng bị những ánh mắt này chạm phải có chút không thoải mái. Chợt hắn nắm lấy tay nó, vỗ nhẹ nhìn nó với ánh mắt trìu mến và nụ cười ngọt ngào. Nó nhìn hắn mỉm cười rồi lấy lại tự tin mà bước thẳng vào trong.

    Những cô gái trong buổi tiệc đều liếc mắt nhìn nó, thì thầm to nhỏ với nhau bảo nó là cái thá gì mà được hắn cho khoác tay đi vào như thế, nhìn nó chẳng có gì ngoài vẻ xinh xắn đó. Trong đám tiểu thư đó có cô gái mặc chiếc váy đỏ ôm sát cơ thể, để lộ những đường nét vốn có của người con gái, mái tóc nâu xoăn dài được vén một bên vai, đôi khuyên tai bạc dài đến vai. Nét trang điểm của cô ta đậm cũng như chiếc váy trên người cô ta vậy.

    Cô ta khoanh tay hất mặt lên nhìn nó, cố ý nói cho nó nghe:

    - Hứ, cái mặt như vậy mà dám khoác tay anh ấy bước vào đây, không biết xấu hổ.

    Nó chưa kịp phản ứng thì hắn đã lên tiếng phản bác:

    - Mặt của cô ấy như thế nào cũng không xấu bằng cô đâu.

    Nói rồi hắn kéo tay nó đi khỏi để lại cô ả kia tức không thể nói. Những vị khách khác nhìn thấy sự việc đều bàn tán xôn xao, họ không biết nó là tiểu thư nhà nào mà hắn lại che chở bảo vệ đến như thế. Các cô con gái của họ còn xinh hơn thế, họ cũng có ý giới thiệu cho hắn vào mỗi năm sinh nhật của hắn nhưng hắn không để ý đến cô nào. Theo họ được biết thì nó không thuộc tầng lớp thượng lưu, vì nếu là con gái của đại gia nào đó thì bọn họ phải biết đến chứ, cớ sao lại thấy gương mặt vị tiểu thư này lạ đến vậy.

    Một người phụ nữ vẫn đang âm thầm quan sát hắn và nó từ phía trên. Bà Võ ngoắc tay quay sang nói nhỏ với vệ sĩ của mình:

    - Đi theo canh chừng nó, nếu nó không thể tự mình cắt đứt với con bé đó thì cứ lôi con bé đó ra khỏi đây.

    Người vệ sĩ gật đầu đáp "Vâng thư bà" rồi lẳng lặng rời đi làm theo lời chỉ thị của bà Võ.

    * * *

    Hắn kéo nó ra khỏi đám tiệc, khi đã chắc không còn ai bám theo hắn mới buông tay nó ra. Hắn nhìn nó với vẻ mặt áy náy, hắn xin lỗi nó vì đã để cho nó nghe những lời không hay như vậy. Nó chớp chớp mắt nhìn hắn, tim cứ đập loạn xạ, không ngờ hắn lại lo cho nó đến như vậy.

    Nó mỉm cười bảo không sao rồi lấy trong túi ra chiếc hộp màu xanh đưa cho hắn. Hắn vừa thấy hộp quà liền nở nụ cười, đưa tay đón lấy. Trong lúc hắn chuẩn bị mở hộp quà ra thì nó e thẹn, không dám nhìn hắn nói:

    - Món quà tuy không đắt giá gì nhưng nó chứa tất cả tấm lòng tao dành cho mày.

    Nhìn thấy chiếc móc khóa hình trái tim, mọi cảm xúc như vỡ òa, thì ra nó cũng thích hắn. Nhưng tim hắn lúc này sao đau quá, như có hàng vạn mũi kim đâm vào vậy. Người con gái hắn yêu đứng trước mặt hắn như thế này mà hắn lại không thể ôm lấy, không thể gần bên chăm sóc.. Nụ cười hắn dần tắt đi, hai đầu mày chau vào nhau. Hắn quay người lấy tay vuốt trán, thở một hơi dài. Lúc này hắn không biết phải làm thế nào cả.

    * * *

    - Có điều tra được gì chưa?

    Người phụ nữ mặc chiếc váy trễ vai màu đen đang ngồi trên chiếc ghế sofa được trải lông thú, tay cầm ly rượu vang nhìn người đang ông đội nón đen đang đứng kia.

    - Dạ có ạ.

    Người đàn ông trung niên đội nón đen ấy từ từ ngồi xuống và lấy trong túi ra một sấp ảnh. Hắn ta đã chụp được rất nhiều hình ảnh của nó với hắn đang ngồi ăn lẩu với nhau. Bà Võ cầm sấp hình lên, nhìn thật kỹ vào từng tấm ảnh. Ánh mắt mà hắn và nó trao nhau kì thực đó không chỉ là tình bạn đơn thuần. Bà bắt đầu tức giận nhàu nát những tấm ảnh trên tay rồi ném xuống bàn.

    Bà đưa tiền cho hắn ta rồi bảo hắn ta coi như chưa từng có cuộc giao dịch này, nếu tiết lộ ra ngoài thì sẽ mất hết tất cả, kể cả mạng sống.

    Đúng lúc hắn đi học về, nhìn thấy những tấm ảnh bị nhàu nát nằm trên bàn và cả sắc mặt của mẹ mình, hắn liền có linh cảm chuyện không hay sắp ập đến. Nhân lúc mẹ hắn còn đang ngồi tựa ghế ôm đầu, hắn nhón chân đi thật nhẹ lên phòng. Nhưng chẳng hiểu vì lí do gì mà hắn chỉ mới bước được ba bước đã bị bà phát hiện.

    Bà kêu hắn quay lại ngồi vào ghế, bà có chuyện cần nói. Hắn trán đổ đầy cả mồ hôi, hít một hơi sâu rồi lẳng lặng đi đến chiếc ghế đối diện bà ngồi xuống, nhìn gương mặt lạnh lùng nhưng đầy tức giận của bà hắn cất tiếng hỏi:

    - Có chuyện gì vậy mẹ?

    Bà ngồi thẳng dậy bảo hắn nhìn kỹ những tấm ảnh này xem thì sẽ rõ bà đang muốn nói chuyện gì. Hắn nuốt nước bọt rồi từ từ với tay tới những tấm ảnh kia. Hắn sửng sốt khi người trong ảnh là nó và hắn, những tấm ảnh ấy là lúc hắn và nó hẹn nhau đi ăn lẩu.

    Hắn ngước mặt nhìn mẹ mình rồi nói:

    - Mẹ cho người theo dõi con sao?

    - Không cho người theo dõi con thì làm sao mẹ biết đến những chuyện như vậy. Nói mau, con đã có tình cảm với con bé đó rồi à?

    Hắn nghe câu hỏi của bà liền ấp úng không nói, bà nhìn thấy dáng vẻ của hắn cũng đã hiểu mọi chuyện là như thế nào. Bà hít một hơi sâu lấy lại bình tĩnh rồi bảo hắn nhất định phải từ bỏ ý nó, nếu hắn không làm được thì bà sẽ giúp hắn quên nó bằng cách trừ khử.

    * * *


    Hắn nắm chặt hai tay thành đấm, cắn răng chịu đựng, mặc cho con tim đang bị giằng xé. Nó thấy hắn quay mặt lại với mình liền có chút thất vọng, nhưng nó vẫn phải kéo tay hắn lại hỏi lí do tại sao từ nãy đến giờ hắn không nói một câu, nếu không thích thì cứ nói thẳng ra, cần gì phải im lặng như thế.

    Hắn quay lại, nhìn nó với hai mắt đo đỏ rồi từ từ gỡ tay nó khỏi tay mình. Hắn nói:

    - Tao xin lỗi mày, Tuyết à. Mày rất tốt, nhưng tao rất tiếc phải nói với mày rằng tao đã có người yêu rồi. Đừng buồn vì tao, rồi sẽ có người xứng đáng hơn tao mà, sẽ có người tốt hơn tao chăm sóc cho mày.

    Nghe hắn nói xong mặt nó lúc này không còn cảm xúc nào hết, hai mắt bắt đầu đỏ lên và ứ đầy nước mắt, rồi dần hai hàng nước mắt cũng trải dài trên khuôn mặt xinh xắn ấy của nó. Nó bất chợt khóc lên khiến hắn bối rối, không biết phải dỗ làm sao. Thật không đúng khi khiến người con gái mình yêu lại khóc vì mình. Nhưng biết làm sao được, hắn không thể dỗ dành nó được, lỡ như trong phút chốc hắn mềm lòng lại không thể rời bỏ nó thì sẽ nó sẽ gặp nguy hiểm.

    Hắn cúi mặt nói câu cuối cùng với nó:

    - Tao thật sự xin lỗi mày, khoảng một tuần sau tao phải đi sang Úc rồi, chắc sẽ không gặp lại mày được. Nhớ chăm sóc tốt cho bản thân nhé!

    Nói rồi hắn bỏ đi, để lại một mình nó đứng trong góc tối mà khóc. Hắn là người đầu tiên mà nó có cảm giác thích nhiều đến như thế. Tại sao hắn lại đối xử như vậy với nó chứ, nó không đủ tốt sao, hay không đủ xinh. Hay là tại vì phải sang Úc nên hắn mới cư xử như vậy.

    Bất chợt trong đầu nó chỉ nghĩ đến mỗi lí do đó, liền chạy theo hắn. Nhưng không ngờ vừa chạy đến ra khỏi cửa đã có người chặn đường lại bảo nó hãy mau rời khỏi đây, nếu không sẽ không khách sáo.

    Nó không nghe, chỉ muốn hỏi hắn một câu rằng có phải vì chuyện đi Úc nên hắn mới nói như vậy hay không, có phải vì thích nó nên mới rời bỏ nó không. Nó cứ khóc ầm lên kêu gào tên hắn, hai tay cứ chống cự với hai tên vệ sĩ kia.

    Hắn quay đầu lại thấy cảnh ấy liền không nỡ mà quay lại, nhưng những lời hắn sắp thốt ra lại đi ngược với lòng mình, những lời ấy đã khiến cho trái tim nhỏ bé của nó tan nát, chẳng còn chút hy vọng.

    Hắn nói: - Cô có thôi đi không? Hôm nay là sinh nhật của tôi, đừng làm tôi không vui như vậy chứ? Tôi đã nói rồi, tôi đã có người con gái khác, mong cô hãy nghe một mà hiểu mười. Trước giờ tôi không hề có bất cứ tình cảm nào với cô cả, tôi chỉ xem cô là bạn bình thường thôi. Nhưng không ngờ cô lại tự mình ngộ nhận, si tình như vậy.

    Hai mắt nó đầm đìa dòng lệ, ngước lên nhìn hắn nói:

    - Thế những cử chỉ nhẹ nhàng, những hành động ấm áp ấy là như thế nào hả? Những cái xoa đầu, những lần tựa vai nhau, những lần hẹn nhau đi ăn uống.. tất cả đều chỉ dừng lại ở mức tình bạn thôi sao hả Võ Tài?

    Tim hắn lúc này như bị ai đó bóp ngạt, hắn rất muốn chạy lại mà ôm nó vào lòng, rất muốn vỗ về nó nhưng hắn không thể làm được, nếu hắn mềm lòng thì ngay lập tức nó sẽ gặp chuyện nguy hiểm đến tính mạng, hắn không muốn người con gái hắn yêu lại phải chết dưới tay của mẹ hắn. Hắn không thể ích kỷ mà lấy đi cuộc sống của nó chỉ bởi vì hắn.

    Hắn mím chặt môi, nhìn nó mà tỏ vẻ kiêu ngạo nói:

    - Tất cả là do cô quá ngu xuẩn thôi, với tôi thì những hành động đó không nói lên được điều gì cả, bởi vì với bất cứ cô gái nào tôi cũng đều như vậy cả, chỉ là ngay trước mặt cô tôi không để lộ bản chất thật của mình mà thôi. Giờ thì cô đã biết rồi, thì cũng nên từ bỏ đi. Tôi chơi đùa với cô lâu như vậy cũng đã chán rồi.

    Nói xong hắn ra lệnh cho hai người vệ sinh dẫn nó ra ngoài, nhưng nó nói nó có chân, không cần phải dẫn dắt làm gì, song nó quay lưng từ từ bước ra khỏi cửa, nhưng bước chân cứ khập khiễng không vững. Hắn nhìn thấy vậy liền chú ý đến gót chân của nó, tim lại một lần như bị bóp ngạt khi thấy gót chân của nó đang bị rĩ máu bị đi giày cao gót quá lâu. Nhưng hắn làm được gì kia chứ, tức giận hai tay hắn cứ đấm vào tường liên tục vì bản thân hắn không làm được gì cho nó, còn làm cho nó tổn thương như vậy.

    (Còn tiếp)
     
    Chỉnh sửa cuối: 3 Tháng chín 2023
  8. Phùng Linh Nhi What are you looking for?

    Bài viết:
    166
    Chương 17: Ngày u ám

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thức dậy trong mớ hỗn độn, trên giường toàn là khăn giấy, đám mền gối nằm không đúng chỗ vốn dĩ của chúng. Nó thức dậy với khuôn mặt mệt mỏi, đầu tóc rối bù, đêm qua nó đã khóc rất nhiều. Sáng nay nó còn không tin được mọi việc hôm qua là sự thật, nhưng nhìn mớ hỗn độn trên giường như thế này thì quả thật không phải mơ.

    Nhớ lại khoảnh khắc hôm qua mà nó đối diện với hắn, khoảnh khắc mà hắn nói ra những lời tàn nhẫn với nó, thật khiến cho nó muốn chết đi mà. Hôm nay nó chẳng có chút tâm trạng nào để đến trường cả. Đến trường lại gặp mặt tên bỉ ổi ấy thì nó phải làm sao, lỡ như nó không kiềm được cảm xúc lại khóc òa trước mặt cả lớp thì phải làm sao. Nhưng bắt đầu từ hôm nay là phải ôn tập cho kì thi Tốt nghiệp sắp tới, nó không thể nào vắng mặt được. Nếu nghỉ học thì nó biết mượn bài vở của ai để chép đây.

    Ngồi trên giường thở ra một hơi dài đăng đẳng, nó loạng choạng đứng dậy bước vào phòng tắm, nó muốn nước cuốn trôi đi ký ức ngày hôm qua, như vậy nó mới có thể đi học được.

    Đi suốt cả đoạn đường từ nhà đến trường, vẫn không thấy hắn đâu, không thấy hắn chạy theo và mắng sao không chờ hắn đi cùng. Nó quên mất rằng hôm qua đã xảy ra chuyện như vậy, sao hắn có thể đi chung đường với nó kia chứ.

    Chạnh lòng nó mím chặt môi, mắt nhìn về phía trước, tiếp tục bước vào cổng trường. Càng đi, khoảng cách ủa hắn và nó càng gần, tim nó càng nhói lên vì không biết phải đối diện với hắn như thế nào. Đứng ngoài cửa lớp hít một hơi thật sâu, đẩy cửa bước vào. Thật không hiểu nổi tại sao vừa mới đẩy cửa bước vào, ánh mắt nó và hắn lại chạm lấy nhau. Nó cố gắng giữ bình tĩnh, ngồi xuống bên cạnh hắn, lấy bài ra học.

    Hắn ngồi kế nó, quay mặt xuống nói chuyện với nhỏ và Khánh mọt sách; nó thì vẫn ngồi đó học bài. Thực chất, nhìn thấy nó học vậy thôi, chứ nó học chả vô chữ nào, mặt nó ủ rủ như có một đám mây đen thật to trên đầu nó vậy, không có chút ánh nắng nào. Nhỏ thấy vậy liền quay qua hỏi hắn:

    - Ê, nay Tuyết nó bị gì vậy? Mày lại chọc giận nó hả?

    Hắn chợt sầm mặt xuống, im lặng một hồi mới trả lời nhỏ: - Không có gì, mày nhiều chuyện quá đó.

    Nó ngồi cạnh nghe được ba từ vô tình ấy xuất phát từ miệng hắn, tim nó như muốn vỡ vụn. Hắn nghĩ gì mà lại nói như thế, bấy lâu nay mọi thời gian ở bên nhau đều tóm gọn trong ba chữ ấy sao. Cũng phải, hôm qua hắn đã nói hết sự thật cho nó nghe rồi mà. Một sự thật khiến người ta phải đau lòng. Cố mím chặt môi, cố ngừng suy nghĩ để nước mắt đừng rơi, nhưng sao nước mắt cứ lả chả rơi đầy trên quyển vở. Nó dùng tay liên tục lau đi những giọt nước mắt kia, không muốn cho ai nhìn thấy những giọt nước mắt yếu đuối ấy của nó.

    Học hết hai tiết đầu, nó không nói gì với hắn, hắn cũng không cất một lời nào. Không hiểu sao phòng học rộng như thế này nhưng sao nó thật ngột ngạt quá, chẳng thể nào thở nổi, muốn chết đi cho rồi.

    * * *

    Nó đi với nàng ra băng ghế đá ngồi, nàng thì cứ ngồi đó ăn, còn nó thì nuốt chả trôi miếng bánh nào. Nàng thấy vậy liền hỏi:

    - Nè, nảy giờ bị gì vậy? Sao hôm nay mày buồn vậy?

    Ánh mắt của nó cứ dán xuống dưới đất, gương mặt bơ phờ không có chút khởi sắc. Nàng lay người nó hỏi nó có nghe mình nói gì hay không. Nó giật mình bảo nàng hỏi gì nó nghe không rõ.

    Nàng hỏi: - Mày có chuyện gì không vui sao, nói tao nghe đi, tuy tao không giúp được gì cho mày nhưng nói ra có thể tâm trạng sẽ tốt hơn thì sao.

    - Ừm thì.. Hôm qua tao mới tỏ tình với nó xong nhưng mà..

    Nó ngập ngừng không nói thì nàng nghe đến đây cũng đủ hiểu kết quả ra sao. Nàng đặt tay mình lên tay nó an ủi:

    - Thôi, đừng có buồn nữa, nó không đáng đâu mà. Vốn dĩ nó là một thằng khốn.

    Nghe giọng điệu của câu nói đó từ nàng, nó tròn mắt nhìn nàng:

    - Mày nói vậy là ý gì?

    - À không, không có gì!

    Nó nhăn mặt bắt nàng phải nói ra, rốt cuộc thì tại sao nàng lại nói hắn vốn dĩ là một tên khốn.

    Nàng bắt đầu kể sự việc mà nàng thấy cho nó nghe:

    - Hồi tuần trước, tao đang đi mua quần áo thì vô tình thấy nó chở nhỏ nào đó đi ngang, nhìn có vẻ tình tứ lắm. Chưa hết, hôm qua tao lại thấy nó nắm tay nhỏ nào đi trong siêu thị á, lúc đó tao cũng đang lựa đồ trong đó.

    Nó tức giận nói với nàng, chuyện chỉ có như vậy mà sao dám nói hắn là tên khốn kia chứ. Nàng nghe vậy liền thay đổi sắc mặt, nổi cáu với nó, mắng nó tại sao lại không biết phân biệt phải trái mà đi bênh vực cho kẻ đã chà đạp tình cảm của mình như vậy.

    Nó nói hắn đi với người con gái khác thì có gì sai, chẳng qua nó với hắn trước giờ chỉ là bạn, chỉ có mỗi nó là đơn phương mà thôi. Hắn thật sự không sai, người sai chính là nó, chỉ có nó ngu ngốc mới tự mình ảo tưởng vị trí mình trong tim người ta. Nó ngốc như vậy thì mình nó tự chịu thôi, trách được ai.

    Nói rồi nó lẳng lặng trở về lớp, mặc cho nàng có níu lại hay không. Bước vào lớp nó liền có cảm giác ngột ngạt không thể tả, nhìn thấy hắn ngồi phía cuối lớp ngủ ngon, nó nắm chặt hai tay thành đấm. Nó không hiểu mọi chuyện hắn đã làm với nó tồi tệ đến như vậy mà hắn có thể ngủ ngon giấc được như vậy. Nàng nói không sai, hắn là một tên khốn, nhưng nó thật không muốn khẳng định điều ấy với bất kì ai ngoài bản thân nó.


    Thấy nó với hắn cả ngày không nói chuyện với nhau, còn cả việc hắn đổi chỗ ngồi, không thèm ngồi cạnh nó như trước nữa. Cả lớp bắt đầu bàn tán, rất nhiều câu bình luận không hay dành cho hắn với nó. Nghe thấp thoáng được vài câu, nó tức lắm, nhưng không làm gì được.

    Nhưng càng ngày những lời nói ấy càng ngày càng khiến nó khó chịu. Tức giận tột cùng, nó cắn môi đến chảy máu, tay nắm lại, móng tay báu vào lòng bàn tay đến nỗi hằn lên những dấu móng tay đỏ hoe. Mắt nó đỏ ngâu, dường như sắp điên mất rồi. Nó hận đến nỗi muốn nhai tươi nuốt sống cái lũ trong lớp này, kể cả hắn. Nó hét thật to ba chữ "im hết đi" rồi đứng phắt dậy, đi thẳng vào nhà vệ sinh.

    Có một vài đứa trong lớp nói:

    A: - Ui, ghê quá mày ơi, như con điên vậy, đừng chọc nó nữa!

    B: - Ừ mày.

    C: - Sợ nó làm gì? Mình số đông mà sợ mình con điên đó sao?

    Hắn với nhỏ nghe được cũng chả nói gì. Chỉ biết lẳng lặng ngồi đó học bài.

    Trong NVS..

    Nó hất cả đống nước lên mặt nó, làm tóc, mặt, áo ướt nhem. Một hồi lâu, hạ hỏa xuống, nó mới vào lại lớp.

    Tiết học cũng đã bắt đầu được mười lăm phút, thấy nó bước vào, giáo viên liền hỏi:

    - Em đi đâu giờ này mới vô lớp?

    - Dạ em đi rửa mặt.

    - Rửa mặt gì mà tận mười lăm phút dữ vậy?

    Lớp cười rộ lên, lớp trưởng la lên: - Nó đi tắm á thầy.

    - Em không có đi tắm thưa thầy, chỉ là trong lúc rửa mặt không cẩn thận làm ướt áo.

    Thầy giáo nghe vậy cũng không muốn truy hỏi thêm làm gì, ông chỉ muốn tranh thủ thời gian ôn tập cho cả lớp.

    Thầy bảo: - Ừm rồi thôi, tôi cho em vô lớp lần này, lần sau có tái diễn chuyện này thì ra ngoài lớp mà đứng nhá.

    Nó cúi đầu chào thầy rồi về chỗ ngồi mặc cho cả lớp có chê cười như thế nào.

    Giờ ra về nó đi về một mình, không còn đi chung với hắn như ngày nào nữa. Chơi vơi giữa đường phố đông người, tim nó sao đau quá, cứ như có vết dao cắt sâu vào tim nó vậy. Bất chợt, nước mắt lăn dài, nó cúi mặt, lấy tay gạt đi những giọt nước mắt ấy, cố ngăn cho những giọt nước mắt không tuôn trào.

    Cho đến khi về đến nhà, không có lấy một ai, cảm giác hiu quạnh, cô đơn cùng cực. Nó ngồi dựa vào gốc giường, ôm lấy hai đầu gối mà khóc. Thật sự nó không hề muốn chuyện tồi tệ này xảy ra. Giá như nó và hắn chưa từng quen biết nhau. Giá như ngày ấy nó làm ngơ hắn, giá như không thân thiết với hắn thì đâu có ngày tồi tệ như hôm nay.

    Thật sự rất.. rất đau! Hết chuyện người mẹ phản bội, đến cô bạn thân phản bội, rồi giờ lại đến phiên hắn.

    Nó khóc không ngừng, không còn niềm tin vào cuộc sống này nữa. Tại sao những người mà nó coi là tất cả, những người nó yêu thương nhất lại phản bội nó? Sao ông trời lại tàn nhẫn với nó như vậy, nó có làm gì sai sao?


    (Còn tiếp)
     
    Chỉnh sửa cuối: 3 Tháng chín 2023
  9. Phùng Linh Nhi What are you looking for?

    Bài viết:
    166
    Chương 18: Trả bài đầu giờ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Kì thi cuối kì đã kết thúc và theo đó tình bạn giữa hắn và nó cũng không còn. Thời gian này là thời gian mà lớp 12A được tách ra thành hai khối. Một nửa thi khối Khoa Học Tự Nhiên, nửa còn lại thi khối Khoa Học Xã Hội. Khối Tự Nhiên là tổ hợp môn Lý, Hóa, Sinh và khối Xã Hội là tổ hợp môn Văn, Sử, Địa. Chỉ khi học các môn chính như Toán, Văn, Anh thì cả lớp mới học cùng nhau.

    Thật tốt là nó đã chọn khối Tự Nhiên thay vì khối Xã Hội gống với hắn.

    Và kể từ lúc tách hai khối ra nó luôn ngồi một mình kể cả những tiết học môn chính. Hắn đã bỏ lại nó một mình, bỏ lại nó lạc lõng bơ vơ giữa không gian tưởng chừng như nhỏ hẹp mà lại rộng lớn này. Tuy là ngồi bàn hai, nhưng cảm giác như ngồi bàn nhất vậy, vì bàn nhất không có ai ngồi cả, tụi trong lớp rủ nhau xuống bàn cuối ngồi gần như hết lớp, chỉ có mấy đứa mọt sách với nhỏ là ngồi đúng vị trí.

    Thật buồn cho nó vì Khánh mọt sách thi khối Xã Hội, nên nó không thể quay xuống bàn ba nói chuyện được. Tuy nhỏ luôn sẵn sàng nghe nó nói nhưng nó thà không nói chuyện với ai còn hơn là đi nói chuyện với nhỏ.

    * * *

    Giờ ra chơi, nó đứng tựa vào lang cang hướng mắt ra nhìn sân trường, rồi lại nhìn những đóa hoa phượng đỏ kia lòng nó lại buồn càng thêm buồn. Không lâu nữa thôi là phải xa mái trường này rồi, cũng có nghĩa không còn được gặp hắn nữa. Thật sự nó không muốn thời gian này trôi qua, nhưng cũng không muốn chuyện hắn bỏ rơi nó sẽ tiếp tục. Thật bối rối làm sao, đầu nó cứ rối bời với mớ suy nghĩ đó mà không hay biết rằng dưới sân trường có một người con trai hướng mắt lên nhìn nó với ánh mắt buồn có chút lo lắng.

    Hết giờ ra chơi, nó quay vào lớp. Tiết học tiếp theo là tiết Văn của cô Chín Raper nhưng nó lại không nhớ ra là tiết văn cho đến khi Khánh mọt sách khều lưng hỏi nó học bài chưa. Nó trợn mắt nhìn Khánh rồi la lên:

    - Chết bà tui rồi, tui nhầm thời khóa biểu rồi. Văn chưa có học gì hết á, giờ sao?

    - Thì giờ lo học đi, học được nhiêu hay nhiêu, chứ không thuộc chữ nào coi chừng bả đem bà đi luộc luôn đó.

    - Ờ, vậy cho mượn đề cương nha, tui không có đem.

    - Ừ, nè lấy đi, tui học thuộc bài rồi.

    Nó cám ơn Khánh rồi quay lên gấp rút học bài còn nhỏ thì liếc mắt nhìn Khánh rồi nói xiên nói xỏ sao Khánh lại tốt với nó như thế, trong khi bạn cùng bạn lại chẳng quan tâm xíu nào. Khánh nhìn nhỏ cười rồi hỏi nhỏ đang ghen với nó hay sao lại tỏ thái độ vậy. Như nói đúng tim đen nhỏ sổ sàng quát:

    - Gì? Tui mà ghen hả, làm gì có, ông là cái gì chứ, sao tui phải ghen?

    Khánh bảo nhỏ đừng nói nhảm nữa, lo mà học cho đàng hoàng, cứ mỗi lần tới môn Văn nhỏ như bị trúng thuốc ngủ, nhìn vào đống chữ trong tờ đề cương là nhỏ lại bắt đầu thấy buồn ngủ. Bởi vậy không có khi nào nhỏ học giỏi môn văn cả, điểm cứ thấp tè. Mà hễ chi môn này là môn phụ, nhỏ không nói, đây là môn chính mới ác chớ. Không hiểu sao lại ra đời cái môn oái oăm, gây buồn ngủ như vậy.

    Cô Chín Raper đã để ý nhỏ, vì nhỏ lúc nào cũng bị điểm thấp, nên mỗi lần trả bài đầu giờ là nhỏ bị chuyển sang ngồi bàn nhất hoặc bàn hai gần bàn giáo viên.

    Nó đang cố gắng tập trung hết sức để nhồi nhét các con chữ trên tờ giấy kia vào đầu thì hắn bước vào lớp. Đi ngang qua bàn nó, dừng lại một chút ngó xem nó đang làm gì rồi lặng lẻ bước xuống bên dưới ngồi cùng đám bạn.

    Một người ngồi bàn hai bên dãy ngoài cùng, gần cửa sổ đang lén nhìn nó. Biết nó còn đang buồn vì chuyện của hắn nên người ấy cũng không có ý làm phiền nó. Nhìn thấy hắn lờ nó đi không hiểu sao anh lại thấy có chút đau lòng thay cho nó.

    Cả lớp đang ôn lại bài để trả bài giấy đầu giờ, thì có đứa ngồi dãy ngoài cùng la lên "cô tới rồi kìa". Trong vòng 30 giây, cả lớp dọn hết sách vở, tài liệu vào cặp rồi di chuyển cặp lên bục, chuẩn bị tinh thần đổi chỗ. Cô từ từ bước vào lớp vừa đúng lúc cả lớp dọn cặp lên bục gần xong.

    Cứ mỗi lần đến môn này là cả lớp đều ngoan như vậy. Vì phải tuân theo kỷ luật mà cô đưa ra, nếu không là hậu quả không ai lường trước được.

    Đứa nào đứa nấy cũng đều mong rằng mình sẽ được chuyển chỗ ngồi cạnh đứa thuộc bài rồi hoặc vẫn ngồi ở chỗ cũ để có thể phao tài liệu. Còn nó thì chả lo gì hết, vì nó thấy ngồi đâu cũng vậy thôi, vì dù thế nào thì nó vẫn chưa thuộc hết bài. Miễn sao đừng chuyển nó ngồi kế đứa con gái nào hết là được vì nó thật sự không thích tụi con gái trong lớp này. Không biết con gái lớp khác thì sao, nhưng con gái lớp này thì chua ngoa, đanh đá, hay thù vặt, ai mà không vừa mắt tụi nó thì lại bị đem ra nói xấu hoặc chơi xấu. Thế nên nó thích ngồi chung với mấy đứa con trai hơn.


    Song nó được chuyển qua dãy bàn ngoài cùng của lớp, nó quay sang ngó thử xem nó sẽ ngồi với ai. Thật đúng ý nó, là một đứa con trai, với thằng bạn này không đến nỗi là thành phần nguy hiểm, trông rất hiền.

    Sau lưng nó cũng là hai thằng con trai, bên phải cũng là con trai. Phù, nó hôm nay ăn may rồi, không ngồi gần bọn con gái thấy thoải mái hẳn.

    Hôm nay nó mặc chiếc áo dài trắng, mang giày sandal đế cao, xõa tóc, tô son nhẹ. Từ lúc thích hắn tới nay, hầu như ngày nào nó cũng như thế. Nhưng nhìn nó xinh nhất là khi mặc chiếc áo dài cùng với đôi giày. Vương Nghiêm ngồi sau lưng nó khều nhẹ tay áo nó hỏi:

    - Nè, mày có học bài chưa?

    Nó nhíu mày thầm nghĩ bộ người này thân với nó sao, sao nó không có chút ấn tượng nào hết. Nghĩ một lát nó gật đầu chắc nịch là người này là bạn mới nói chuyện lần đầu. Anh nhíu mày nhìn nó rồi hỏi lại lần nữa, nó mới đáp lại là chưa học rồi quay lên.

    Nó lo rằng sẽ bị cô Chín cho tên vào sổ đầu bài và mời phụ huynh nên quay sang hỏi thằng bạn kế bên:

    - Ê, mày học bài chưa?

    Cười gian một cái rồi thằng bạn đáp: - Chưa có học nhưng lát tao phao.

    Nó mừng rỡ như vừa mới nhặt được vàng, hai mắt sáng rực nhìn thằng bạn nói:

    - Gì, lát mày phao hả? Ê nhớ chỉ tao với nha!

    Thằng bạn nhìn nó rồi chau mày nói nó sao không tự phao đi mà nhờ vã ai. Nó năn nỉ thằng bạn chỉ nói với đưa ra lý do là một bàn phao cả hai đứa dễ bị phát hiện, nên là nó sẽ canh cô cho thằng bạn phao. Sự nhanh trí của nó cũng được đáp đền, thằng bạn đồng ý chỉ bài cho nó.

    Anh nhìn hai đứa bàn trên nói chuyện mà khó chịu, với tay nắm tóc nó ghị nhẹ hỏi mượn thước để kẻ khung điểm lời phê. Nhưng anh lại hỏi mượn với thái độ hơi cọc cằn nên nó mắng mượn đồ người khác mà như đi đòi nợ vậy, chả lịch sự xíu nào. Anh hơi chau mày rồi dãn ra nhẹ giọng lại hỏi mượn cây thước. Nó cuối cùng cũng cười với anh một cái rồi đưa cây thước cho anh.

    Sau khi trả bài xong, cô Chín Raper lôi ra sắp giấy trả bài lần trước, cô chọn lọc ra các bài hay nhất ra mà phê bình khiến cho cả lớp không ngừng cười vì những bài đấy toàn là của mấy đứa dù có dành cả tuần để học văn cũng không thể nhớ được gì.

    Trong lúc cô đang phê bình thì anh ngồi sau cứ nghịch tóc nó. Vì tóc nó dài, mà nó có tính là hay ngồi tựa lưng vào bàn phía sau nên anh cứ ngồi nghịch tóc của nó, làm tóc nó rối tung cả lên.

    Bực bội vì cứ bị ghị tóc, nó khó chịu quay xuống mắng:

    - Nè, làm trò gì vậy? Mắc gì mà cứ nghịch tóc tao quài vậy? Rảnh quá ha?

    Anh cười cười đáp: - Ờ thì rảnh mới nghịch mà.

    Nó liếc mắt nhìn anh rồi vén tóc của mình qua một bên vai. Rồi ngồi thẳng dậy không tựa lưng nữa nhưng chưa đầy năm phút thì nó lại ngã người ra phía sau. Thế là anh lại tiếp tục ghị tóc nó nghịch tiếp.

    Lần này thì nó nổi giận thật sự, quay xuống lần nữa quát vào mặt anh khiến anh sầm mặt buông hai tay ra không dám nghịch tóc nó nữa.

    * * *

    Giờ học đã tan, nó đi ra khỏi lớp, cứ ngơ ngơ suy nghĩ gì đó mà ai đi ngang cũng cười với vẻ mặt ngáo ngơ của nó. Sao anh lại tự nhiên nghịch tóc mình vậy ta? Thường thường thì người ta hay nói đứa con trai nào nghịch tóc một đứa con gái thì chắc chắn là đứa con trai đó thích đứa con gái. Không lẽ anh thích nó sao? Không, không phải vậy? Không nên nghĩ như vậy. Lúc trước nó cũng từng nghĩ như vậy khi bắt đầu chơi thân với hắn nhưng kết quả chỉ là do nó tự mình đa tình, tự đặt vị trí của mình vào tim người ta. Nó nghĩ chắc anh cũng giống vậy thôi, nên nó không nghĩ nhiều nữa rồi nhanh chân bước đi.

    Anh tính chạy theo nó, nhưng vừa ra đến cửa lớp thì thấy hắn đứng ngay cửa nhìn nó. Anh đứng sau lưng hắn lên tiếng hỏi:

    - Nè, mày nhìn gì vậy?

    Hắn bảo không có gì rồi bỏ về trước, anh cũng không tiện hỏi hắn là có chuyện gì xảy ra giữa nó và hắn, dù sao cũng không thân cho lắm.

    Hai chàng trai quay lưng về hướng nhau, hai gương mặt không chút xúc cảm nhưng sâu trong ánh mắt mỗi người lại chất chứa một điều gì đó không thể nói với đối phương. Hắn đi cùng hướng với nó, anh thì đi ngược lại. Như chợt nghĩ ra điều gì đó anh quay lại nhìn hắn, tay buông lơi dần nắm chặt thành đấm, ánh mắt có chút bực tức hòa với chút buồn.

    Hắn đi theo nó, khoảng cách rất xa nên nó không nhận ra. Hắn cứ vậy mà đi theo nó cho đến khi nó về đến nhà. Hắn vô tình đá trúng lon nước dưới đất gây ra tiếng động khiến nó quay sang nhìn về phía hắn, hắn giật mình núp vào cột điện gần đó. Không lẽ hắn bị nó phát hiện rồi sao? Vài giây sau thì đã thấy nó vào nhà rồi, hắn thở phào. Chắc là nó không thấy hắn rồi nên mới thản nhiên đi vào nhà.

    (Còn tiếp)
     
    Chỉnh sửa cuối: 3 Tháng chín 2023
  10. Phùng Linh Nhi What are you looking for?

    Bài viết:
    166
    Chương 19: Bạn mới

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cứ nghĩ hôm qua anh nghịch tóc nó vì tiện tay thôi, nào ngờ hôm nay trong lúc nó đang ngồi một mình ăn sáng trong lớp thì anh đi đến chỗ nó để cặp lên và cầm hộp cơm qua bàn kế bên ăn. Nó có chút hơi ngạc nhiên. Chả phải người nào đó để đồ chỗ mình thì sẽ ngồi kế hoặc ngồi đối diện mình để cùng trò chuyện hay sao.

    Nó thấy lạ liền dõi mắt theo anh xem anh định đem hộp cơm đi đâu. Không ngờ anh lại không ngồi kế nó mà ngồi ở dãy bàn khác, mà còn ngồi phía sau, khuất tầm mắt của nó nữa, có kì lạ không chứ.

    Không gian yên ắng như tờ, nhưng nó chả cảm thấy thoải mái như khi ngồi một mình ban nãy nữa. Anh khiến nó cảm thấy thật gượng gạo làm sao, tự dưng lại đi ngồi phía sau nó làm gì. Trước kia nó thật sự là thích yên tĩnh như vậy, nhưng từ lúc chơi thân với hắn đến giờ thì nó không thích điều này chút nào. Chẳng thà nó ngồi trong một không gian không có ai còn hơn là có ai mà lại như ngồi một mình. Thật khó chịu!

    Ăn xong thì anh lại ngồi kế nó hỏi sao nó ăn gì mà lâu vậy. Giọng nói tuy trầm ấm nhẹ nhàng nhưng bất thình lình xuất hiện từ phía sau như vậy không thể khiến nó không giật mình.

    Nó cười cười rồi đáp: - Ừm thì trước giờ tao ăn lâu vậy mà.

    Anh xin lỗi nó vì đã làm cho nó giật mình, rồi ngồi cạnh nó, nằm trườn ra bàn rồi nói với nó khi nào thầy vô thì nhớ kêu anh dậy, anh nhắm mắt ngủ một chút. Nó gật đầu "ừm" rồi lại ngây người ra thắc mắc tại sao anh lại ngồi ở đây, cũng sắp đến giờ học rồi, không về chỗ của mình ngủ mà ngủ ở đây là sao. Lát nữa có đứa khác nhìn thấy thì bọn nó sẽ nghĩ sao về nó và anh chứ. Chẳng dám đánh thức anh dậy, mới đây thôi mà có vẻ anh đã ngủ rất say rồi, nó cũng đành thở dài rồi ăn nốt hộp cơm rồi đi rửa tay.

    Rửa tay xong nó quay về lớp, đứng ngoài cửa nghe vài đứa vô lớp xù xì với nhau về chuyện anh chuyển sang ngồi kế nó khiến nó khó chịu vô cùng. Nhưng có khó chịu thì làm được gì đâu, chả muốn động tay động chân với bọn lắm mồm này, nó chỉ mong sao có thể ra trường càng nhanh càng tốt. Hết chơi xấu nó với nhỏ rồi bây giờ cứ đâm chọt nói xấu đủ điều. Người ta nói khoảng thời gian học cấp ba là khoảng thời gian vui vẻ nhất, đáng nhớ nhất nhưng nó chả thấy vui vẻ gì, nhớ cũng không dám nhớ.

    - Không lâu nữa thôi là mày được giải thoát khỏi cái địa ngục 12A này rồi, cố lên Hàn Tuyết!

    Câu nói an ủi bản thân hiện ra trong đầu nó, nó nhìn bọn người man rợ kia cười khẩy rồi về chỗ ngồi. Vẫn còn đang hậm hực thì anh quay mặt sang hướng nó, nó nhìn anh một hồi liền chớp chớp mắt vài cái. Nó lại gần anh thêm chút nữa, chăm chú nhìn cái gì đó trên mặt anh rồi thầm nghĩ:

    - Quao! Con trai gì đâu mà sao lông mi dài vậy, chẳng bù cho mình là con gái mà lông mi ngắn cụt, lại càng không được cong như nó nữa.

    Nó muốn lấy tay sờ vào cặp lông mi của anh ghê lắm, mà không dám, sợ tụi trong lớp thấy lại bàn tán nữa. Nó thở dài bỏ đi ý định đó, quay lại việc học, nó phải ôn lại mấy cái công thức toán thì may ra lát nó mới có thể tránh khỏi việc không làm được bài.

    Còn anh thì nguyên buổi chỉ nằm đó ngủ nhưng thực sự anh chẳng hề ngủ. Anh nằm đó, ti hí mắt nhìn nó suốt, chỉ là nó không để ý tới thôi. Vừa nãy nó ghé mặt lại gần anh để ngắm cặp lông mi của anh khiến tim anh cứ đập liên hồi, người thì cứ nóng lên, cũng may mặt anh không đỏ lên, nếu không nó nhìn thấy thì toi.

    Một hồi sau, thầy dạy Toán bước vào lớp, nó chưa kịp gọi anh dậy thì đã thấy anh đứng dậy cùng cả lớp chào thầy.

    Nó quay qua hỏi anh tới giờ học rồi sao vẫn còn ngồi ở đây, anh đưa mắt nhìn nó đáp:

    - Tao muốn ngồi đâu tao ngồi chứ.

    Nó nhăn mặt nhìn anh với thái độ hơi khó chịu, giờ nó mới hiểu tại sao anh lại chơi được với hắn. Cái tính cục súc này của anh không khác hắn chút nào.

    * * *

    Ngồi học với nhau được một tí thì nó cảm thấy anh càng ngày càng ép sát nó. Đến khi hết chỗ để nhích thì nó quát:

    - Ê ê, ngồi kiểu gì mà cứ ép tao vậy, mày ngồi xích qua bên kia coi.

    Anh nhướng mày đáp rằng anh thích ngồi như thế thì sao, nó tròn mắt nhìn anh với ánh mắt khó chịu, nó nói:

    - Gì đây? Chỗ mày đâu, sao không ngồi? Lên đây kiếm chuyện với tao hay gì?

    Anh nói bị đám bạn phía cuối đuổi nên lên đây ngồi chung với nó cho vui, chứ ngồi một mình buồn. Nó quay xuống thì thấy ai cũng ngồi cùng nhau, nó nghĩ lại thì nó ngồi một mình cũng buồn thật nên im lặng coi như đồng ý cho anh ngồi đây.

    Một lát sau nó đang cầm máy tính cầm tay để giải bài toán thì anh giật cái máy trên tay nó. Nó nhăn mặt quay qua quát anh, anh thản nhiên bảo mượn một chút nhưng nó thừa biết anh trước giờ không thích học toán và chẳng khi nào chịu ngồi làm bài cả nên việc anh giật lấy máy tính của nó chỉ để chọc tức nó mà thôi.

    Nó cứ chau mày lại, phồng má tức tối nhìn anh đòi lại cái máy tính. Càng nhìn biểu cảm của nó anh càng cảm thấy thích thú và không có ý định trả máy tính cho nó. Nó cứ với tay giật lấy cái máy, còn anh thì cứ đưa ra rồi rút lại làm cho nó hoa cả mắt.

    Mệt mỏi dừng lại một chút, nó nhìn anh cau có nhưng không nói gì. Anh thấy vậy liền thả tay xuống, nhích lại gần hỏi nó có làm sao không, đang tăng động thế kia tự dưng lại ngồi thừ ra làm cho anh tưởng nó bị làm sao. Nó nhân cơ hội anh mất cảnh giác, nhanh tay với lấy cái máy nhưng nào ngờ anh vẫn nắm chặt cái máy. Nó dùng hai tay hết sức mà giật, nhưng giật mãi mà không ra. Nó nhăn nhó nghĩ anh trông gầy thế mà sao mạnh thế nhỉ. Nó giật mãi không ra nên buông tay chịu thua, nó nói:

    - Thôi mệt quá, không giành nữa, muốn làm gì làm đi.

    Mặt nó lúc này hiện rõ hai chữ 'khó chịu', anh nhìn thấy vậy liền xìu xuống hỏi nó giận hay sao mà mặt mày bí xị. Nó liếc mắt nhìn anh đáp không có gì rồi quay mặt chỗ khác. Anh thấy vậy đột nhiên lại phì cười, hông hiểu sao thấy nó đáng yêu quá, không ngờ bình thường nó đã dễ thương rồi lúc giận còn dễ thương hơn.

    Anh thấy nó hậm hực nên trả máy tính cho nó, nó giật lấy rồi nói "cảm ơn" nhưng vẫn giữ vẻ mặt hậm hực ban nãy. Anh thấy vậy cười hiền, đưa tay xoa đầu nó bảo:

    - Thôi mà, ngoan. Trả máy tính cho rồi, đừng giận nữa. Con gái mà giận lâu quá mau già lắm á.

    Nó nghiêng người tránh đi cái xoa đầu đó của anh rồi đáp: - Ừa không giận nữa. Ngồi học đàng hoàng đi, lát thầy vô lại bây giờ.

    Cũng may cho nó là từ nãy đến giờ thầy dạy Toán ra ngoài nghe điện thoại, không thôi là nó vô sổ đầu bài vì cái tội làm ồn lớp học rồi.

    Ngồi học được một lúc, nó buộc miệng hỏi anh có biết sao hôm nay hắn nghỉ học hay không. Anh trầm giọng đáp:

    - Không biết. Nhưng mày còn quan tâm đến nó à?

    Nó ngập ngừng không nói, rồi lại đáp:

    - Không gì, chỉ là thắc mắc vậy thôi.

    Anh nhìn thấy vẻ mặt buồn tên của nó liền cảm thấy như có lửa đốt trong lòng. Thật khó chịu khi thấy nó buồn, càng khó chịu hơn là người làm nó buồn lại là bạn của anh. Nhưng anh chẳng thể làm gì khác hơn là nhìn nó buồn như lúc này.

    * * *


    Vài ngày sau anh vẫn cứ tiếp tục ngồi kế nó, dần dần hai đứa cũng khá là thân với nhau. Có hôm anh với nó đang giỡn trong giờ ra chơi, thì cái thằng lẻo mép của lớp Gia Huy lại phán một câu:

    - Ê, tui thấy hết rồi nha.

    Anh chau mày nhìn Gia Huy hỏi thấy rồi thì đã sao, có đụng chạm gì đến ai đâu mà thấy với không thấy. Gia Huy khoanh tay nhìn Vương Nghiêm bảo Hàn Tuyết là bạn của Võ Tài, không ai được quyền động đến Hàn Tuyết hết.

    Anh nheo mắt nhìn Gia Huy, anh nói:

    - Bạn của Võ Tài? Tao nhớ không lầm là nó đã bỏ rơi Hàn Tuyết rồi mà, vẫn còn là bạn được sao?

    Gia Huy hết lý để cãi nhưng vẫn lên tiếng: - Được rồi, để Võ Tài biết được chuyện này thì sẽ biết có còn là bạn hay không, hứ.

    Nói rồi Gia Huy hậm hực bỏ đi, để lại nó với anh chau mày khó hiểu. Nó quay sang hỏi anh có phải Gia Huy có vấn đề gì không, chuyện hắn không chơi với nó nữa thì liên quan gì tới cái thằng lẻo mép đó chứ. Nó thấy hai bên cũng không chơi thân với nhau cho lắm, sao lại đi bắt bẻ chuyện nó chơi thân với anh cơ chứ, thật khó hiểu.

    Anh quay sang xoa đầu nó nói:

    - Ừ thôi kệ nó đi, nó muốn làm gì thì kệ nó, mày quan tâm làm gì cho thêm nặng đầu.

    Nó né ra rồi nhăn mặt nói:

    - Nè, làm gì mà xoa đầu tao quài vậy? Đầu thờ cha thờ mẹ mà trời. Xoa riết mà cái đầu tao mòn luôn á.

    Anh nhăn mặt nói: - Gì kì, tao thấy con gái đứa nào mà không thích được xoa đầu đâu, có mỗi mày là không thích. Chắc không phải con gái rồi.

    Nó nghe câu cuối đó của anh liền xù lông nhím lên mắng anh có thôi nói mấy lời như vậy không, nó đương nhiên là con gái rồi, nhưng không được xoa đầu nó, nếu cứ xoa như vậy sẽ làm nó nhớ đến hắn, tim nó sẽ lại cảm thấy đau.

    Anh thở dài nhìn nó ủ rủ rồi nói:

    - Tao biết rồi, sẽ không xoa đầu mày nữa đâu.

    Nó thấy thái độ của anh hơi lạ liền hỏi anh giận nó vì nó không cho xoa đầu hay sao. Anh quay sang cốc cái nhẹ vào trán nó rồi bảo:

    - Ngốc này! Tao làm sao giận mày được. Đi mua kem ăn đi, trời nóng quá.

    Nói xong anh đứng dậy, bỏ hai tay vào túi quần rồi bước đi. Nó ngồi thừ ra ghế đá nhìn anh khó hiểu, nhưng nó không rõ chỗ khó hiểu là ở chỗ nào. Vừa đứng dậy cất bước thì anh quay đầu lại bảo:

    - Nấm lùn, đi nhanh lên, không kem bán hết bây giờ.

    Nó cười rồi đáp: - Tao biết rồi, tới liền đây.

    Cuối cùng cái suy nghĩ vẩn vơ đó nó cũng bỏ lại phía sau. Nhưng cái suy nghĩ về hắn vẫn còn lảng vảng đi theo sau nó.

    (Còn tiếp)
     
    Chỉnh sửa cuối: 3 Tháng chín 2023
Trả lời qua Facebook
Đang tải...