- Bộ phim hay quá anh nhỉ, tôi không nghĩ là anh có sở thích xem phim tình cảm Hàn Quốc đấy. - cô cười vui vẻ. - cái cô nàng Kim Mi So đó (nhân vật trong phim) cuối cùng cũng hạnh phúc với người cô yêu, cái kết hay thật.
Cậu tặc lưỡi vừa đi ra khỏi rạp chiếu phim vừa nói.
- Xời, ba cái phim Hàn Quốc cái kết nào mà chả giống nhau. Cứ cái mô tuýp, gái giàu trai nghèo hoặc ngược lại, rồi khó khăn về định kiến xã hội rồi cuối cùng cưới nhau.
- Nhưng mà..
Ngắt lời cô là tiếng chuông điện thoại reo lên, cậu xem qua số điện thoại rồi vội vàng bắt máy.
- Vâng em nghe đây anh!
- ..
- Vâng vâng! Em sẽ qua tham gia ạ, anh cho em xin địa chỉ.. vâng vâng.
Cậu bối rối tắt điện thoại rồi nhìn cô suy nghĩ một chút. Cô vội hỏi.
- Có chuyện gì thế ạ?
- Trưởng phòng của tôi vừa gọi, hôm nay phòng chúng tôi có tiệc liên hoan nhỏ mừng đồng nghiệp tôi được thăng chức. Tôi phải tham gia cùng bọn họ, chỉ là.. bất ngờ quá.
- Thì anh cứ đi đi. - Cô tròn mắt ngạc nhiên vì nghĩ rằng có vấn đề gì đâu mà anh ấy phải bối rối.
- Họ tổ chức tiệc gần đây thôi, nếu tôi chở cô về nhà thì lại khá xa, khá bất tiện.
- Không sao đâu, anh cứ đi đi, tôi sẽ tự tìm cách. - cô vui vẻ trả lời.
Suy nghĩ một chút rồi anh quyết định.
- Không! Cô đi với tôi. Cứ nói là bạn tôi là được rồi, dù gì thì ở nhà cũng không có đồ ăn chiều đâu.
- Bất tiện lắm ạ, tôi chỉ mới gặp anh ngày hôm qua, hôm nay gặp bạn bè đồng nghiệp anh thì thật khó xử.
- Quyết định vậy đi.
Cậu không cho cô ấy có thời gian từ chối, rồi cứ thế chở cô ấy đến nơi mở tiệc của công ty.
Đây là một buổi tiệc nhỏ của những người trong văn phòng phát triển kinh doanh. Có chín người tham gia, trong đó có một người con gái công khai với mọi người rằng cô ấy thích cậu, nhưng cậu chưa bao giờ chấp nhận tình cảm cô ấy cả. Đối với cậu cô ấy chỉ là một đồng nghiệp nhỏ tuổi mà thôi. Trần Thị Thanh Thủy, cô gái hai mươi lăm tuổi chiều cao một mét sáu mươi hai, tóc xoăn nhẹ ngang vai rất phù hợp với gương mặt phúc hậu của cô. Trong công ty không thiếu người theo đuổi nhưng không biết vì lý do gì cô đã cảm thấy thích cậu Hải Đăng ngay từ những ngày đầu tiên vào làm việc. Cô luôn kiên nhẫn chờ đợi, vì cô biết tình cảm giữa cậu và cô gái đang sống bên Nhật đã trải qua sáu năm bên nhau và hai năm xa cách không dễ gì lay chuyển được.
- Đăng, mày đến rồi đấy à. - Gia Minh một cậu bạn trang lứa trong công ty chào hỏi khi thấy cậu xuất hiện. - ô ai đây! - Gia Minh ngạc nhiên khi thấy cậu dẫn theo một cô gái đến.
- À ừ chào mọi người nhé! Đây là Kim Sa bạn em, bọn em đang định đi ăn gần đây thì anh Huy gọi nên bọn em ghé qua luôn. - Cậu chào hỏi nhưng ánh mắt lại hướng về trưởng phòng Huy, người có chức vụ và tuổi đời lớn nhất trong buổi tiệc này.
Anh Huy phất tay tươi cười nói.
- Càng đông càng vui chứ sao, nào nào kéo ghế ngồi đi, sao cứ để bạn đứng hoài vậy hả. Hôm nay thằng Minh được giám đốc Tâm thăng chức nên anh em trong văn phòng phải chúc mừng nó một bữa ra trò đấy nhé.
Hải Đăng tuy đã biêt trước việc đó nhưng vẫn cảm thấy không vui. Minh và cậu vào công ty làm việc gần như là cùng lúc với nhau, hai người có trình độ và khả năng làm việc tốt như nhau nhưng cuối cùng thì người được lên chức phó phòng tài chính lại là Minh chứ không phải cậu. Điều đó không khiến cậu ghen tị, nhưng nó lại khiến cậu thất vọng và không hiểu điều gì khiến cậu thua kém cậu Minh. Nhưng bên ngoài cậu vẫn phải tỏ vẻ vui vẻ và chúc mừng người bạn đồng nghiệp đã so kè với cậu bao lâu nay.
Khi cậu chuẩn bị ngồi một ghế trống ngẫu nhiên thì chị Thu Phương (một người chị lớn hơn cậu hai tuổi trong văn phòng) đã vội vàng sắp xếp.
- Đây đây, em phải ngồi cạnh bé Thủy này, còn bé Kim Sa ngồi phía bên kia của em nhé. -Chị Thu Phương là một người khá tinh ý.
Anh Huy cười khà khà, rót bia vào ly rồi nói.
- Được ngồi giữa hai người xinh đẹp thế này thì đêm nay không phải là đêm tỏa sáng của thằng Minh rồi, mà là của chú đấy chú Đăng. Nào nào, mọi người nâng ly đi, đừng để không khí bữa tiệc chùn xuống nhé. - xong anh Huy nhìn về phía Kim Sa rồi nói. - Em cứ tự nhiên nhé, ở đây anh em làm chung nhưng thoải mái như anh em trong nhà cả thôi.
Kim Sa bối rối vì ở đây toàn người cô không quen, nhưng cũng cố tỏ vẻ tự nhiên nhất có thể. Nhưng có một ánh mắt khiến cô không hề thoải mái, một ánh mắt ngờ vực, có chút ghen tuông. Cô đã nhận ra ngay từ khi chị Phương đã sắp xếp anh ấy ngồi bên cạnh người con gái đó. Thanh Thủy.
- Chị là bạn của anh Đăng à? - Thanh Thủy tỏ vẻ quan tâm cố hỏi dò mối quan hệ giữa hai người.
- À vâng, chỉ là chúng tôi mới quen. - Kim Sa cảm thấy khó trả lời.
- Em làm việc cùng anh ấy hai năm nay mà anh ấy chưa bao giờ chở em đi ăn chiều đấy. - Câu nói này Thanh Thủy cố nói để dò xét thái độ của Hải Đăng.
Không khí tự nhiên có chút ngột ngạt vì mọi người trong văn phòng đều biết Thanh Thủy công khai rằng cô ấy thích Hải Đăng, và cô ấy luôn làm mọi cách có thể gần gũi anh nhất có thể. Hải Đăng thoáng bối rối, nhưng cũng vội vàng đổi chủ đề chính chúc mừng người bạn đồng nghiệp của anh.
Giữa tiệc khi mọi người đã ngà ngà say trưởng phòng Huy nhìn cậu một lúc rồi nói.
- Đăng này.
- Dạ. - Cậu bất ngờ.
- Cậu có biết vì sao tôi đề xuất cậu Gia Minh làm phó phòng chứ không phải cậu không.
Mọi người đều dừng nói chuyện và im lặng, có vẻ như đây là chủ đề được mọi người rất quan tâm.
- Cậu và Gia Minh đều là hai người giỏi nhất trong phòng phát triển kinh doanh của chúng ta, nhưng mỗi người lại phát huy một sở trường khác nhau. Cậu giỏi về đối ngoại, cậu Minh lại giỏi về đối nội, khi tôi trình bày với giám đốc về hiệu quả công việc của cậu và cậu Minh anh ấy đã có quyết định giữ cậu Gia Minh ở lại phòng phát triển kinh doanh.
Cậu cảm thấy hoang mang khi nghe đến câu đó. "Giữ Gia Minh lại" thế còn cậu sẽ đi đâu?
- Cái này chưa phải là quyết định chính thức, nên tôi nói ra để cho cậu biết mà cố gắng thôi nhé. Giám đốc vẫn đang dõi theo để bồi dưỡng cậu, có thể cậu sẽ được luân chuyển sang Thái Lan làm việc một thời gian.
Tất cả mọi người đều sốc khi nghe đến điều đó. Chi nhánh ở Thái Lan là chi nhánh mới của công ty nên việc được điều sang đó, sẽ có rất nhiều cơ hội phát triển nhưng đồng thời thách thức cũng không nhỏ. Đó là một thị trường lớn, nếu làm không tốt rất dễ bị sa thải hoặc bị đưa xuống những vị trí thấp hơn. Cậu cảm thấy rất hoang mang khi nghe đến điều đó.
- Cũng có thể là không! Tôi muốn nói để cậu không nản lòng mà tiếp tục làm việc tốt nhé, giám đốc vẫn đang chú ý đến cậu. Còn hôm nay - Anh Huy chuyển chủ đề. - Việc chúng ta là chúc mừng trọn vẹn cho cậu Gia Minh, phó phòng kinh doanh mới của chúng ta.
Không khí của buổi tiệc rất huyên náo và thoải mái vì mọi người trong tập thể này không quá xem trọng lễ nghi e dè nhau, dù sao mọi người đã cùng làm việc trong tập thể một thời gian dài rồi. Chỉ có Kim Sa là vẫn chưa thể thích nghi được với không khí này, trong lòng cô vẫn còn một nỗi buồn rất lớn và mọi thứ đang ở thời kỳ tồi tệ nhất đối với cô. Nhưng chính người đàn ông bên cạnh cô đang giúp đỡ cô không điều kiện, bản thân cô cũng không hiểu vì lý do gì người này lại tốt với mình như vậy. Cô đã uống khá nhiều, trong cơn ngà ngà say cô nhìn về người đàn ông có tên Hải Đăng này và thầm nghĩ "cảm ơn anh, ân nhân của em, nếu em không gặp anh thì thời điểm này em sẽ suy sụp như thế nào đây". Bất chợt một ánh mắt nhìn về phía cô, đôi mắt hình viên đạn từ Thanh Thủy khiến cô bối rối, có vẻ như cô ấy đang hiểu nhầm mối quan hệ giữa hai người. Mà sao không nhầm được chứ, làm sao cô ấy biết hai người chỉ mới gặp nhau lần đầu tiên vào tối hôm qua. Kim Sa đứng dậy, bước ra ban công của nhà hàng, cô muốn hít thở không khí cho bớt cơn say, cho cô tỉnh táo và trở về với thực tại, thực tại phũ phàng rằng cuộc sống của bản thân đã tan vỡ hoàn toàn.
Đưa tay nắm lấy thành ban công bằng inox lạnh toát cô đưa mắt nhìn về tòa nhà cao phía đối diện. Cô vốn dĩ là con gái duy nhất của một người cực kỳ giàu có tại Tứ Xuyên, vốn là một thiên kim tiểu thư giàu có, xinh đẹp mà hàng nghìn người sẵn sàng đánh đổi tất cả để theo đuổi cô, chỉ vì yêu thương mù quáng mà cô lâm vào tình trạng này. Cô tự hỏi, ngay từ đầu anh ấy đến với cô vì cô là con của một người giàu có hay vì cô là người con gái anh ấy yêu? Bất giác nước mắt cô lại rơi.
Kim Sa giật mình khi có người chào mình, cô vội vàng lau nước mắt và xoay lại.
- Ủa sao thế? Sao em lại khóc? - Là Gia Minh người vừa được thăng chức lên phó trưởng phòng.
- À vâng không có gì đâu ạ, bụi vừa rơi vào mắt tôi thôi. - Cô vội nở một nụ cười che lấp đi nỗi buồn giấu kín của mình rồi nói. - Chúc mừng sự thăng tiến của anh nhé.
Gia Minh cười rồi nói.
- Chỉ là tôi may mắn thôi. - rồi cậu đổi chủ đề - Em với Đăng là là bạn bè thôi à? Chúng tôi quen nhau đã lâu, bạn bè cậu ấy tôi cũng biết khá nhiều, nhưng có vẻ như đây là lần đầu tôi gặp em.
- Dạ vâng, có lẽ anh đã không biết hết. Em chỉ là bạn của anh ấy, chúng em mới quen nhau thôi ạ.
Ngập ngừng một chút rồi Gia Minh nói.
- Nói ra thật buồn cười, nhưng em có thể cho anh số điện thoại để hôm nào có dịp anh mời em cafe được không? - cậu vào thẳng vấn đề, có vẻ như cậu đã thích cô gái này ngay từ cái nhìn đầu tiên rồi.
Kim Sa hơi bối rối, cô làm gì có điện thoại đâu chứ, nhưng cũng không biết phải từ chối thế nào. Suy nghĩ một lúc rồi cô nói dối.
- Điện thoại em đã hỏng rồi chưa sửa xong anh ạ, nhưng anh có thể add zalo của em.
Cô đọc số zalo, nhưng lại nghĩ rằng sẽ chẳng bao giờ liên hệ với ai khác nữa cả, cô sẽ bỏ số điện thoại đó và trở về Trung Quốc sống đúng với cuộc sống thực của mình. Cô cho số chỉ là phép xã giao tối thiểu mà thôi.
Cô cho số xong cười xã giao rồi xin phéo vào nhà vệ sinh, cô cần rửa mặt cho tỉnh táo và xóa đi giấu vết nước mắt trên mặt mình. Khi bước vào nhà vệ sinh cô đã chạm mặt với Thanh Thủy, cô định sẽ cười xã giao rồi bước qua, nhưng Thanh Thủy lại mở lời.
- Chị Sa ơi, chị là bạn gái của anh Đăng à?
- Không đâu em, chỉ là bạn bè thôi.
- Dạ vâng! Nói ra điều này hơi kỳ cục nhưng em lại cảm thấy không phải như vậy. Em đã thích anh Đăng từ lâu, nhưng anh ấy luôn né tránh tình cảm của em, mong chị đừng vượt quá giới hạn bạn bè với anh ấy.
Cô bị sốc khi nghe những lời nói thẳng thắng như vậy từ cô gái này. Cô chỉ cười trừ lắc đầu tỏ vẻ đồng ý rồi bước vào trong né tránh ánh mắt của Thanh Thủy. Cô gái này bị sao vậy chứ, không giữ chút thể diện nào cho bản thân cả, thẳng thắng quá đáng.
Có vẻ như hôm nay cậu Đăng uống hơi nhiều nên cứ đi xiêu vẹo, cô đành phải chủ động chở cậu ấy về và dìu lên giường. Bất chợt chuông điện thoại vang lên, cô cầm điện thoại đưa cho cậu rồi vẫn giúp cậu tháo giày ra khỏi chân.
- A lô, em đó à. - Trong cơn say cậu nói khá lớn tiếng với giọng lè nhè
- Ừ a vừa đi nhậu về, bây giờ bên đó đã là 2h sáng sao em chưa ngủ còn gọi cho anh làm gì thế.
Cô nhìn cậu ấy rồi đoán là người gọi chính là người yêu đang sống bên Nhật của anh ta.
- Không sao đâu, có người giúp chở anh về nhà mà, anh đã chuẩn bị ngủ rồi.
- Là con gái.
- Không phải đâu, em đừng ghen tuông chứ, là bạn anh thôi.
- Ừ, anh biết rồi. Em cũng ngủ ngon nhé.
Cậu vất điện thoại qua một bên rồi nói lớn một mình với giọng say xỉn.
- Tôi có người yêu, vâng tôi có người yêu, tôi có người yêu thật đấy.
Kim Sa cười chống nạnh nhìn anh đang lơ mơ trên giường rồi nói.
- Tôi biết anh có người yêu rồi, không phải khoe đâu, không chỉ thế mà có cả cô Thanh Thủy kia yêu anh chết mê chết mệt đấy.
Cậu nói.
- Thì sao chứ, có người yêu nhưng đã hai năm rồi tôi còn không gặp mặt. Có người yêu thì sao chứ.
Bỗng một âm thanh lớn phát ra từ điện thoại khiến cả hai lặng người.
Cả hai nhìn nhau tròn mắt rồi nhìn vào điện thoại, thôi chết rồi cậu ấy không hề tắt điện thoại, cô ấy đã nghe hết giọng nói của cả hai người. Cậu vội vàng nhấc điện thoại lên, giờ thì không thể say xỉn gì được nữa, cậu bật ngồi dậy lắp bắp nói.
- Em.. em chưa tắt điện thoại à..