Truyện Ngắn Ngày Tuyết Rơi Cũng Là Ngày Em Rời Xa Anh - Hoa Xương Rồng Nhỏ

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Hoa xương rồng nhỏ, 28 Tháng ba 2020.

  1. Ngày tuyết rơi cũng là ngày em rời xa anh

    Tác giả:
    Hoa xương rồng nhỏ

    Thể loại: Truyện ngắn


    Gồm 2 chương

    Vài lời tâm sự của tác giả


    Bỗng muốn viết truyện ngắn, gần đây đọc vài truyện ngắn đến nỗi rớt cả nước mắt. Mình không hiểu sao lại muốn cầm bút viết lên câu truyện này. Câu truyện mang một tình yêu buồn mà hạnh phúc. Là một tình yêu đẹp của anh dành cho cô là vô hạn. Để rồi đến ngày truyết rơi cô rời xa trong lòng anh.

    Đây là truyện đầu tay của mình có sai sót gì mong các bạn thông cảm và góp ý kiến nhiệt tình nha!
     
    MuốiLãnh Y thích bài này.
    Last edited by a moderator: 29 Tháng ba 2020
  2. Chương 1

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trên cánh đồng cỏ xanh mượt, đâu đó có vài đóm hoa cúc dại nở rộ một màu vàng tươi. Ánh nắng ấm áp buổi sớm mai tỏa sáng đang chiếu rọi như muốn sưởi ấm vạn vật, muôn loài. Đâu đó có vài chú bướm đủ màu sắc tinh nghịch mà nhẹ nhàng đôi cánh bay chập chờn như cùng cỏ cây hòa nhập vào nhau như đang nhảy múa chào buổi sáng. Trên cánh đồng cỏ xanh mượt, có hai người ngồi trên đó vui vẻ, hạnh phúc đón chào buổi sáng.

    Cô tựa vào vai anh dịu dàng nói:

    - Anh à..

    - Anh nghe..

    Anh ôn du nhìn cô cười nói.

    - Anh hứa với em mỗi buổi sáng thức dậy anh hãy nắm tay em và hôn vào vầng trán em được không?

    Cô tựa vào vai anh dịu dàng mang chút yếu ớt hỏi.

    - Được anh hứa với em. Mỗi buổi sáng thức dậy anh sẽ nắm tay sưởi ấm em và hôn vào vầng trán của em mãi mãi.

    Anh nắm chặt bàn tay cô như đang sưởi ấm cô. Anh khẽ hôn vào vầng trán cô như đang thực hiện lời hứa. Anh ôm chặt cô vào lòng mà trong tim từng trận nhói đau.

    - Anh có anh thật tốt.

    Cô dựa vào lòng ngực vững chắc của anh cọ cọ đầy hạnh phúc.

    Tình yêu là thế đấy, hai người họ yêu nhau cũng đã từ rất lâu. Họ hạnh phúc, tươi cười, nắm tay nhau mỗi buổi hoàng hôn xuống. Anh chăm sóc yêu thương cô vô hạn như còn chưa đủ. Tình yêu của họ rất đẹp, rất hạnh phúc. Anh ấm áp, vui vẻ khi mỗi ngày đều nhìn thấy những nụ cười tươi, nghịch ngợm rồi dịu dàng của cô. Anh vui khi cùng cô tay trong tay trên đường phố. Anh rất thích hôn và sờ vào làn tóc đen mượt của cô mùi hương dịu nhẹ của cô làm anh thật thoải mái. Từng ngày, từng ngày họ yêu nhau một tình yêu đẹp đẽ như làm người khác phải ghen tị, phải hạnh phúc theo. Thế rồi ông trời lại muốn chia cắt đi, chia cắt tình yêu ấy có lẽ ông thấy nó quá đẹp chăng? Anh yêu cô như không có gì sánh bằng, yêu vô hạn như muốn trao cả trái tim cho cô. Thế rồi anh lại đau như chưa từng đau khi nghe tin cô đang bị ung thư phổi giai đoạn cuối. Lúc đó anh như muốn chết lặng khi thấy dòng chữ trên sổ khám bệnh, trái tim anh đang co quắp từng đợt. Đau.. đau quá như nghìn mũi tên đang đâm xuyên qua. Từng ngày phải đối mặt với những trận ho như bão của cô làm anh rất hận bản thân không thể chia sẻ được nỗi đau ấy.
     
    Last edited by a moderator: 29 Tháng ba 2020
  3. Chương cuối

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thời gian thấm thoát cũng trôi qua, một tháng ngắn ngủi cũng kéo đến. Mỗi buổi sáng anh đều nắm bàn tay trắng mềm để sưởi ấm cô, anh hôn vào vầng trán cô để đón cô thức dậy. Nhưng hôm nay cô làm anh phải run sợ biết chừng nào. Cô ho khan từng đợt từng đợt, khuôn mặt cũng tái xanh thêm. Vừa ho cô vừa bụm miệng lại, chợt cô cảm thấy bàn tay trở nên ướt nhợt. Cô đau đớn khi thấy ngụm máu đen đỏ trên bàn tay. Từng giọt nước mắt lại lăn trên má hồng nhợt ấy. Cô dựa vào lòng anh yếu ớt nói:

    - Anh à.. Em mệt quá!

    - Không sao, em không sao. Đã có anh bên cạnh.

    Anh ôm cô vào lòng mà trái tim như muốn ngừng đập, anh run sợ nói từng câu:

    - Anh xin em hãy mãi bên cạnh anh.

    Tí tách.. Tí tách nước mắt rơi vào lòng cô. Ai nói nam nhi không khóc, anh sợ sợ lắm. Cảm giác được vị mặn trong lòng cô vừa đau vừa ấm. Cứ thế cô ôm chặt anh vào lòng mỉm cười hạnh phúc.

    Tuần sao, bệnh cô trở nên xấu hẳn đi. Cô phải nhập viện điều trị. Anh vẫn vậy đều ở bên cạnh cô, đều nắm tay cô đều hôn cô đón mỗi buổi sáng cô thức dậy. Hôm nay cô nhẹ nhàng nói vào lòng anh:

    - Anh em muốn đến đồng cỏ xanh, anh đưa em đến đó được không?

    - Được anh đưa em đến.

    Anh vuốt vào làn tóc mượt của cô ôn du nói mà đâu đấy chứa một nỗi đau buồn.

    Thế là anh đưa cô đến đồng cỏ xanh. Cô mặt trên người chiếc đầm trắng tinh, được viền bởi hoa anh đào nở rộ đầy dịu dàng tinh khiết, làn tóc cô đen mượt cứ bay bay theo gió. Cô ngồi đó mỉm cười nhìn anh. Anh như hối hận không làm thời gian ngừng lại nơi đây. Anh nhìn cô như nàng tiên nhỏ mang đầy vẻ hồn nhiên xen lẫn dịu dàng một chút mệt mỏi. Nhưng lại làm người ta càng yêu thương, đau đớn.

    Anh ngồi cạnh cô cùng nhìn ánh mặt trời đang thức dậy. Cô tựa vào vai của anh nói:

    - Anh có thể nắm bàn tay em, hôn vào vầng trán em một lần nữa được không anh?

    - Không chỉ một lần mà trăm lần, nghìn lần anh sẽ thực hiện với em.

    Anh đau buồn mà vẫn nở nụ cười tươi. Anh nắm bàn tay cô thật chặt như sợ cô sẽ tan biến đi mất. Anh hôn vào vầng trán cô đâu đó có giọt nước mắt rơi vào. Cô hạnh phúc ôm chặt anh vào lòng nói:

    - Yêu anh là đều hạnh phúc nhất của đời em anh biết không, cảm ơn anh, em yêu anh thật nhiều.

    Nói rồi bàn tay cô trở nên lạnh đi trượt khỏi bàn tay anh, cô thiếp đi trong lòng ngực anh không bao giờ thức dậy. Anh đau đớn ôm chặt cô vào lòng.

    Chợt tuyết rơi rơi trên anh và cô như đang chia sẻ nỗi đau với anh. Nước mắt cứ lăn dài.. Lăn dài trên má. Anh chỉ biết ôm cô vào lòng, muốn hòa nhập, muốn sưởi ấm cho cô.

    Ngày tuyết rơi trên cánh đồng cỏ anh đã nắm bàn tay cô, anh đã hôn vào vầng trán cô rồi ôm cô vào lòng. Nhưng cô cứ vô tình mà ngủ đi không bao giờ tỉnh dậy. Cô để lại cho anh bao niềm yêu thương và bao đều đau đớn trong tim anh.
     
    Last edited by a moderator: 29 Tháng ba 2020
Trả lời qua Facebook
Đang tải...