Chương 10
Gặp gỡ Lý Duật Vân ở thư viện quận khiến tâm trạng Cố Khách Trình thoải mái như được thổi mát bằng hơi lạnh của khối băng giữa trưa xế đầy oi bức. Hắn bước vào thư viện, lại tìm một quyển sách khác bắt đầu đọc lên, đắm mình trong tri thức vô tận suốt một buổi chiều. Khi nắng trời đã đỡ gay gắt hơn, Cố Khách Trình lấy xe chạy về nhà. Hơi nóng từ mặt đường lan ra không gian xung quanh, tiếng còi xe inh ỏi trên các ngã tư đường. Giao lộ không lúc nào là thiếu vắng dòng người vội vã. Hắn một bên đạp xe, một bên hưởng thụ chút gió chiều gợn lên vầng trán. Man mát, cũng dễ chịu. Tấm lưng đã bị mồ hôi nhuộm đầy, tiếng hít thở của hắn cũng trầm nặng hơn mỗi khi qua những con dốc và đạp lên cầu.
Đường về tốn thời gian hơn đường đi, Cố Khách Trình nghĩ. Khi hắn đến nhà, chiếc xe ba gác quen thuộc của chú Tư đã đứng chờ sẵn. Với những người bán quán ven đường như chú Tư, ngày lễ, Tết càng là một ngày kiếm lời. Do đó, chú không tận hưởng những ngày như thế này mà cố gắng bán được bao nhiêu hay bấy nhiêu. Vả lại, chú cũng có tuổi, không như lớp người trẻ có quá nhiều thú vui để giết thời gian. Rảnh rỗi như vậy, chú lại ngứa tay ngứa chân, cảm thấy bứt rứt không thôi.
Cố Khách Trình dẹp đồ vào nhà, khóa cửa cẩn thận rồi cùng chú Tư đi bán hủ tiếu gõ như mọi ngày.
Hôm nay như chú Tư nhận xét có vẻ ít người ăn hơn ngày thường dù là ngày lễ Tết. Đối với điều này, Cố Khách Trình có thể lý giải. Mọi ngày, người lao động trở về lúc chiều muộn sẽ ghé vào quán ăn vội tô hủ tiếu và mua thêm phần cho người ở nhà. Nhưng lễ Tết thì khác, người ta thường có xu hướng tự thưởng cho mình những phần ăn với hình thức bắt mắt hơn, ở những nơi "sang" hơn là vỉa hè. Giống kiểu, mở đầu cho một năm mới, chẳng ai lại muốn ngồi ăn ở ven đường với một tô hủ tiếu gõ không có bao nhiêu thịt. Họ sợ vận rủi sẽ ám lên người mình trong suốt một năm. Hoặc có những người có chỗ ở rộng rãi hơn sẽ mời vài người thân, bạn bè đến ăn mừng năm mới, vừa tiết kiệm vừa đông vui (nếu so với ăn ngoài tiệm).
"Chắc hôm nay nghỉ sớm rồi con ạ!" Chú Tư cười cười nói với Cố Khách Trình đang ngồi rửa nốt đống chén dơ.
Hắn gật đầu, bưng tô chén đã rửa sạch úp lên sọt rồi cùng chú Tư dọn hàng về. Xuyên qua những ngã tư đường, trong những quán ăn sang trọng được trang trí Tết chỉn chu, Cố Khách Trình thấy những người bạn cùng tuổi mình đã diện những bộ đồ đẹp đứng chụp ảnh. Qua lớp cửa kính, không khí trong các quán ấm áp hơn với những lồng đèn, những dải ruy băng màu đỏ thắm. Hắn không nghe được âm thanh huyên náo trong quán nhưng nhìn biểu cảm của những vị khách hạng sang, hắn biết họ đang rất vui vẻ, đắm mình trong mỹ thực và không khí đầy ấm cúng. Hắn thở dài, rất nhẹ, cũng không nhìn thêm nữa.
Đã bao lâu rồi, Cố Khách Trình có người thân cùng đón Tết nhỉ?
Đó hẳn là chuyện của nhiều năm về trước. Hắn chua xót nghĩ.
"Không ấy, lát nữa con qua nhà chú ăn một bữa cơm nghen." Thông qua gương chiếu hậu, chú Tư nhìn góc nghiêng ảm đạm của Cố Khách Trình, tri kỉ mời gọi.
Hắn lắc đầu, từ chối lòng tốt của chú Tư. Bản thân cũng hiểu sự có mặt của mình sẽ khiến gia đình chú Tư cảm thấy không được tự nhiên. Dẫu sao, cũng là ngày đầu năm, ai cũng muốn đoàn viên với những người thân yêu của mình.
Cố Khách Trình đi vào, trong nhà một mảnh tối tăm. Hắn thở dài, bật công tắc đèn rồi tranh thủ tắm rửa. Tắm xong, hắn đi hâm nóng phần hủ tiếu chú Tư đưa. Dù Cố Khách Trình không kén ăn nhưng mỗi ngày ăn đi ăn lại một món cũng khiến hắn thấy ngấy. Hắn nhìn tô hủ tiếu, trong lòng có rồi một ý tưởng. Cố ăn cho xong bữa tối ngày hôm nay, Cố Khách Trình hiếm thấy không giải đề mà mở điện thoại lên xem tin tức. Đảo qua một loạt thông báo cùng những tin nhắn linh tinh từ nhóm lớp, Cố Khách Trình nhấp vào khung trò chuyện với Lý Duật Vân.
Esther Van – Hôm nay về hơi gấp gáp. Xin lỗi bạn nhiều!
Tin nhắn đã gửi cách đây bốn tiếng trước. Nhìn trạng thái của nàng cũng không hoạt động, Cố Khách Trình gửi một tin nhắn:
"Năm mới vui vẻ!"
Sau đó, hắn lại gửi thêm một tin khác.
"Chúc ngủ ngon!"
Cố Khách Trình vừa đặt điện thoại xuống, thông báo từ ứng dụng đã vang lên. Hắn cầm lại điện thoại, mở khóa xem thử.
Esther Van – Năm mới vui vẻ. Ở đây thật buồn chán.
Lý Duật Vân gửi ảnh cho Cố Khách Trình, hắn không biết đây là nơi nào nhưng mức độ sang trọng của nó viễn siêu với những nhà hàng hắn từng nhìn thoáng qua. Những người ở đây đều toát lên khí chất riêng biệt, thể hiện địa vị của gia đình, gia tộc, họ giàu có và tài giỏi. Đó là điều Cố Khách Trình cảm nhận được thông qua ảnh chụp.
Tự nhiên, hắn cũng không biết trả lời gì thêm nữa. Thả xong cảm xúc cho tin nhắn Lý Duật Vân, Cố Khách Trình đặt điện thoại xuống bên cạnh. Gió tầng nào gặp mây tầng đó, không thể phủ nhận rằng, dù Cố Khách Trình có tiềm lực học tập đến đâu cũng không so được với những người ngậm muỗng vàng, sinh ra đã ở ngay vạch đích. Nhưng hắn không vì thế mà bỏ cuộc, mặc kệ thời gian bao lâu chung quy có một ngày, Cố Khách Trình sẽ trở thành một trong những người ở đó. Bay cao thật cao, tương xứng với khả năng của mình.
Đường về tốn thời gian hơn đường đi, Cố Khách Trình nghĩ. Khi hắn đến nhà, chiếc xe ba gác quen thuộc của chú Tư đã đứng chờ sẵn. Với những người bán quán ven đường như chú Tư, ngày lễ, Tết càng là một ngày kiếm lời. Do đó, chú không tận hưởng những ngày như thế này mà cố gắng bán được bao nhiêu hay bấy nhiêu. Vả lại, chú cũng có tuổi, không như lớp người trẻ có quá nhiều thú vui để giết thời gian. Rảnh rỗi như vậy, chú lại ngứa tay ngứa chân, cảm thấy bứt rứt không thôi.
Cố Khách Trình dẹp đồ vào nhà, khóa cửa cẩn thận rồi cùng chú Tư đi bán hủ tiếu gõ như mọi ngày.
Hôm nay như chú Tư nhận xét có vẻ ít người ăn hơn ngày thường dù là ngày lễ Tết. Đối với điều này, Cố Khách Trình có thể lý giải. Mọi ngày, người lao động trở về lúc chiều muộn sẽ ghé vào quán ăn vội tô hủ tiếu và mua thêm phần cho người ở nhà. Nhưng lễ Tết thì khác, người ta thường có xu hướng tự thưởng cho mình những phần ăn với hình thức bắt mắt hơn, ở những nơi "sang" hơn là vỉa hè. Giống kiểu, mở đầu cho một năm mới, chẳng ai lại muốn ngồi ăn ở ven đường với một tô hủ tiếu gõ không có bao nhiêu thịt. Họ sợ vận rủi sẽ ám lên người mình trong suốt một năm. Hoặc có những người có chỗ ở rộng rãi hơn sẽ mời vài người thân, bạn bè đến ăn mừng năm mới, vừa tiết kiệm vừa đông vui (nếu so với ăn ngoài tiệm).
"Chắc hôm nay nghỉ sớm rồi con ạ!" Chú Tư cười cười nói với Cố Khách Trình đang ngồi rửa nốt đống chén dơ.
Hắn gật đầu, bưng tô chén đã rửa sạch úp lên sọt rồi cùng chú Tư dọn hàng về. Xuyên qua những ngã tư đường, trong những quán ăn sang trọng được trang trí Tết chỉn chu, Cố Khách Trình thấy những người bạn cùng tuổi mình đã diện những bộ đồ đẹp đứng chụp ảnh. Qua lớp cửa kính, không khí trong các quán ấm áp hơn với những lồng đèn, những dải ruy băng màu đỏ thắm. Hắn không nghe được âm thanh huyên náo trong quán nhưng nhìn biểu cảm của những vị khách hạng sang, hắn biết họ đang rất vui vẻ, đắm mình trong mỹ thực và không khí đầy ấm cúng. Hắn thở dài, rất nhẹ, cũng không nhìn thêm nữa.
Đã bao lâu rồi, Cố Khách Trình có người thân cùng đón Tết nhỉ?
Đó hẳn là chuyện của nhiều năm về trước. Hắn chua xót nghĩ.
"Không ấy, lát nữa con qua nhà chú ăn một bữa cơm nghen." Thông qua gương chiếu hậu, chú Tư nhìn góc nghiêng ảm đạm của Cố Khách Trình, tri kỉ mời gọi.
Hắn lắc đầu, từ chối lòng tốt của chú Tư. Bản thân cũng hiểu sự có mặt của mình sẽ khiến gia đình chú Tư cảm thấy không được tự nhiên. Dẫu sao, cũng là ngày đầu năm, ai cũng muốn đoàn viên với những người thân yêu của mình.
Cố Khách Trình đi vào, trong nhà một mảnh tối tăm. Hắn thở dài, bật công tắc đèn rồi tranh thủ tắm rửa. Tắm xong, hắn đi hâm nóng phần hủ tiếu chú Tư đưa. Dù Cố Khách Trình không kén ăn nhưng mỗi ngày ăn đi ăn lại một món cũng khiến hắn thấy ngấy. Hắn nhìn tô hủ tiếu, trong lòng có rồi một ý tưởng. Cố ăn cho xong bữa tối ngày hôm nay, Cố Khách Trình hiếm thấy không giải đề mà mở điện thoại lên xem tin tức. Đảo qua một loạt thông báo cùng những tin nhắn linh tinh từ nhóm lớp, Cố Khách Trình nhấp vào khung trò chuyện với Lý Duật Vân.
Esther Van – Hôm nay về hơi gấp gáp. Xin lỗi bạn nhiều!
Tin nhắn đã gửi cách đây bốn tiếng trước. Nhìn trạng thái của nàng cũng không hoạt động, Cố Khách Trình gửi một tin nhắn:
"Năm mới vui vẻ!"
Sau đó, hắn lại gửi thêm một tin khác.
"Chúc ngủ ngon!"
Cố Khách Trình vừa đặt điện thoại xuống, thông báo từ ứng dụng đã vang lên. Hắn cầm lại điện thoại, mở khóa xem thử.
Esther Van – Năm mới vui vẻ. Ở đây thật buồn chán.
Lý Duật Vân gửi ảnh cho Cố Khách Trình, hắn không biết đây là nơi nào nhưng mức độ sang trọng của nó viễn siêu với những nhà hàng hắn từng nhìn thoáng qua. Những người ở đây đều toát lên khí chất riêng biệt, thể hiện địa vị của gia đình, gia tộc, họ giàu có và tài giỏi. Đó là điều Cố Khách Trình cảm nhận được thông qua ảnh chụp.
Tự nhiên, hắn cũng không biết trả lời gì thêm nữa. Thả xong cảm xúc cho tin nhắn Lý Duật Vân, Cố Khách Trình đặt điện thoại xuống bên cạnh. Gió tầng nào gặp mây tầng đó, không thể phủ nhận rằng, dù Cố Khách Trình có tiềm lực học tập đến đâu cũng không so được với những người ngậm muỗng vàng, sinh ra đã ở ngay vạch đích. Nhưng hắn không vì thế mà bỏ cuộc, mặc kệ thời gian bao lâu chung quy có một ngày, Cố Khách Trình sẽ trở thành một trong những người ở đó. Bay cao thật cao, tương xứng với khả năng của mình.
Chỉnh sửa cuối: