Dường như người trẻ hiện nay ai cũng là người hoài niệm quá khứ và biến mình thành một kẻ cô độc. Sau những ngày dài mệt mỏi họ rất muốn tìm ai đó để tâm sự, để kể về những mệt mỏi mà họ vừa trải qua ở cuộc sống rối rắm ngoài kia nhưng dường như họ chợt nhận ra chẳng có ai để sẻ chia nỗi lòng chỉ biết cô đơn gặm nhấm nỗi buồn. Thực ra vấn đề là ở bản thân của chúng ta, chúng ta vẫn chưa giải quyết được những vướng mắc trong lòng của mình. Bởi vì đặt nhiều hi vọng vào bạn bè và người thân nhưng khi họ không yêu thương bạn đúng cách như bạn hi sinh nên chúng ta chẳng còn thể nhiệt tình như lúc trước chỉ biết buồn bã và tự trách bản thân và người đó. Bởi vì ta mưu cầu thành công nhưng chờ đợi quá lâu vấp ngã quá nhiều khiến ta trở nên yếu đuối, chán nản, chúng ta không biết liệu con đường mình đang đi là sai. Chúng ta chán ghét ai tổn thương đến chúng ta, tách mình ra với cô đơn nhưng thật ra chỉ khi chúng ta im lặng lắng nghe bản thân mới hiểu mọi đau khổ điều do tâm mình quá vướng bận. Tâm hồn cũng cần được chăm non như một khu vườn vậy cho nên hãy chân thành lắng nghe trái tim mệt mỏi ấy đang nói gì. Hãy xoa dịu nó bằng chính sự mạnh mẽ, lạc quan và thấu hiểu của bạn. Chỉ khi tâm bạn tịnh thì mưa gió ngoài kia chẳng màn gì?