Tâm sự Mỗi ngày 1 tâm sự

Thảo luận trong 'Góc Chia Sẻ' bắt đầu bởi Admin, 26 Tháng mười một 2015.

  1. Mây Trời

    Bài viết:
    21
    Dường như người trẻ hiện nay ai cũng là người hoài niệm quá khứ và biến mình thành một kẻ cô độc. Sau những ngày dài mệt mỏi họ rất muốn tìm ai đó để tâm sự, để kể về những mệt mỏi mà họ vừa trải qua ở cuộc sống rối rắm ngoài kia nhưng dường như họ chợt nhận ra chẳng có ai để sẻ chia nỗi lòng chỉ biết cô đơn gặm nhấm nỗi buồn. Thực ra vấn đề là ở bản thân của chúng ta, chúng ta vẫn chưa giải quyết được những vướng mắc trong lòng của mình. Bởi vì đặt nhiều hi vọng vào bạn bè và người thân nhưng khi họ không yêu thương bạn đúng cách như bạn hi sinh nên chúng ta chẳng còn thể nhiệt tình như lúc trước chỉ biết buồn bã và tự trách bản thân và người đó. Bởi vì ta mưu cầu thành công nhưng chờ đợi quá lâu vấp ngã quá nhiều khiến ta trở nên yếu đuối, chán nản, chúng ta không biết liệu con đường mình đang đi là sai. Chúng ta chán ghét ai tổn thương đến chúng ta, tách mình ra với cô đơn nhưng thật ra chỉ khi chúng ta im lặng lắng nghe bản thân mới hiểu mọi đau khổ điều do tâm mình quá vướng bận. Tâm hồn cũng cần được chăm non như một khu vườn vậy cho nên hãy chân thành lắng nghe trái tim mệt mỏi ấy đang nói gì. Hãy xoa dịu nó bằng chính sự mạnh mẽ, lạc quan và thấu hiểu của bạn. Chỉ khi tâm bạn tịnh thì mưa gió ngoài kia chẳng màn gì?
     
    Lãng Đãng thích bài này.
  2. lycorisradiata

    Bài viết:
    0
    Một mình, chắc hẳn không ít bạn sợ cái cảm giác này nhỉ? Nhưng đối với tôi mà nói, tôi thích ở một mình. Tôi thích ăn một mình, thích đọc sách một mình, thích xem phim một mình.. và có lẻ là thích làm tất cả mọi thứ một mình. Hmmm nghe thì có vẻ giống đang tự kỉ ấy nhờ, nhưng thực sự thì tôi thích vậy.

    Khi ở một mình tôi có cảm giác an toàn, bình yên hơn là thấy cô đơn- cái cảm giác mà ai đó phải bám lấy khi ở một mình, và tôi nghĩ mọi người đều sợ nó, trừ tôi. Thay vì có cảm giác ghen tị khi thấy các cặp đôi bên nhau tôi thậm chí còn cảm thấy ngưỡng mộ tình cảm của họ. Nhưng rồi tôi nghĩ lại, một mình có gì là không tốt chứ, muốn ăn thì ăn, muốn ngủ thì ngủ không phải chịu sự ràng buộc nào khác. Bạn bè tôi thường hỏi: "Sao mày không ra ngoài chơi? Suốt ngày cứ ru rú trong phòng làm gì? Mày không thấy chán à?". Nghe vậy tôi cũng thử có ý muốn ra ngoài tụ tập cùng bạn bè xem sao. Nhưng mỗi lần tôi có ý định muốn đi đâu đó thì có thứ gì đó như đang níu tôi lại. Là chiếc giường êm ấm của tôi chăng? Hay cuốn sách đang đọc dở? Những bài tập làm chưa xong? Đều không phải. Đó chỉ là những thứ tôi lấy ra để ngụy biện cho chính bản thân mình, tôi lấy chúng để che lấp đi cái sự thật rằng tôi là một con người khép kín, nó có lẻ là nguyên nhân chính khiến tôi nằm lì trong phòng mỗi khi rảnh rỗi. Có lẻ đối với nhiều người trong số các bạn cho rằng nội tâm khép kín là không tốt, và chắc tôi cũng hiểu được phần nào của cái không tốt ấy, nhưng nó mang lại được sự bình yên cho tôi và tôi thích nó. TÔI THÍCH Ở MỘT MÌNH! ^^
     
    Ngọc240801Alissa thích bài này.
  3. Heo Đất

    Bài viết:
    4
    Xin lỗi con của mẹ..

    Mẹ là người không tốt, dù cố gắng thế nào, mẹ cũng chưa thể lo cho con có một cuộc sống như bao đứa trẻ khác. Mẹ không thể ở bên con, không ôm được con, vỗ về khi con ngủ.. Mẹ lại để con trai của mẹ lại phải khóc nữa rồi. Mẹ lau nước mắt cho con mà lòng mẹ đắng chát và đau lắm! Mẹ phải làm gì bây giờ? Cuộc đời mẹ không may mắn, nên những gì mẹ muốn đều cũng khó khăn.

    Ngày cuối cùng con ở chơi cùng mẹ, mẹ hứa dành cả ngày còn lại cho con, cho đến lúc con về. Vậy mà mẹ cũng không làm được. Gánh nặng cuộc sống còn oằn nặng trên vai mẹ. Mẹ lại phải chạy theo vòng xoáy của đồng tiền, để con phải đợi mẹ ở nhà. Nhìn con trốn trong chăn khóc vì con sợ mẹ biết, mẹ thương và nát hết cả ruột. Mẹ hiểu, con rất thương mẹ, con đã lớn. Con đã biết hiểu một chút gì đó, con nghĩ cho mẹ, sợ mẹ buồn khi thấy con khóc. Con bảo con không muốn mua gì, không muốn đi đâu, không muốn ăn gì.. chỉ cần ở nhà với mẹ là được rồi.

    Mẹ thật đáng ghét! Mẹ ghét bản thân mình vì không làm được điều đó cho con. Con hãy ráng chờ mẹ con nhé! Mẹ sẽ cố hết sức có thể để con được ở bên mẹ. Mỗi lời con nói, rồi con khóc mẹ chỉ biết lắng nghe, im lặng và nuốt ngược vào trong. Hiện tại mẹ chỉ có thể vội vã đi làm, vội vã về và vội vã kịp đi mua cho con một món quà mà con thích và chơi với con đúng một tiếng đồng hồ ngắn ngủi. Con đừng giận mẹ con nhé! Mẹ xin lỗi con của mẹ. Mẹ thương và nhớ con nhiều! Nhất định mẹ sẽ sớm đón con về bên mẹ. Hãy tin và chờ mẹ con nhé! Yêu con trai của mẹ!
     
  4. Heo Đất

    Bài viết:
    4
    Tự kỉ ngày mưa..

    Ngày mưa bão ở nơi này nhớ nhà quá đi mất! Từ hồi nào đến giờ, chưa bao giờ mình rời nhà đi xa và lâu như thế này. Lần này chắc sẽ lâu và rất lâu, không biết khi nào mình mới trở lại. Nhớ nhà, nhớ con - một cảm giác không sao nói hết được bằng lời.

    Mưa! Gió!.. Cuộc đời này không biết đến bao giờ mới bình yên? Thèm lắm một giây phút được nghỉ ngơi, được có chút nhẹ nhàng, thanh thản trong tâm trí. Thật cố gắng lắm mới bình thản như không. Mệt mỏi lắm luôn! Biết đâu là điểm dừng? Đâu là điểm tựa ngay giữa cuộc đời đầy giông bão này bây giờ?

    Dù như thế nào cũng phải đứng cho đến phút cuối cùng. Cho dù có mệt, có đuối cũng phải nhắc tự đứng thật vững, mỉm cười thật tươi. Cho dù trời sập xuống và đất có lở dưới chân cũng như vậy nhỏ nhé! Mệt thì nghỉ, buồn thì cứ khóc! Khóc thật nhiều! Thật to như cơn mưa bão ngoài kia. Trút hết nước trời sẽ tạnh. Hết khóc thì lại cười thật tươi để tiếp tục cuộc hành trình dài.. Cuộc đời nó thế. Nên bằng mọi giá không bao giờ được gục ngã. Không thể là kẻ chiến bại khi vẫn còn có thể..
     
  5. Mây Trời

    Bài viết:
    21
    Lúc trước tôi từng nghĩ cô đơn là không có ai bên cạnh chúng ta, không có ai chia sẻ cuộc sống với chúng ta. Nhưng dường như tôi đã thiếu, tôi thiếu đi cái gọi là cô đơn trong chính cuộc sống của mình. Điều đó không có nghĩa là tôi không có người bạn nào, không có nghĩa là tôi không có người thân nào.. mà chính là tôi có tất cả nhưng cô đơn trong những mối quan hệ đó. Gia đình luôn luôn là điểm tựa trong suy nghĩ của tôi, có thể nói hầu như mọi hành động, mọi suy nghĩ của mình luôn luôn hướng về gia đình nhưng dường như họ đôi lúc lại không cho tôi lại cảm giác mà tôi cần, Cảm giác được quan tâm, cảm giác được chia sẻ, cảm giác luôn có nơi để về, thực sự tôi đang cô đơn trong chính gia đình của mình. Còn bạn bè dường như tôi đến thời điểm buồn lòng này lại chợt thấy mình không có ai để bầu bạn, tâm sự, mối quan hệ bạn bè thì ra luôn xây dựng trên lợi ích, chỉ là tôi mới hiểu ra mà thôi. Tôi cô đơn giữa thành phố phồn hoa này, thành phố của những ngọn đèn rực rỡ nhưng dường như chẳng có nơi nào thắp sáng lên vì tôi. Cả ngày bận rộn mệt mỏi cuối cùng tôi chỉ quay về nhà trong sự thở dài. Tôi rất yêu thành phố này nhưng có lẽ nó cần có thời gian để yêu tôi nên những khó khăn này tôi tin chỉ là tức thời. Thực ra đó không phải là những lời than vãn mà chỉ là những lời tâm sự cùng với bản thân mình, có lẽ nó không giải quyết được vấn đề nhưng sẽ khiến tâm hồn tôi nhẹ nhõm, thanh thản hơn.
     
  6. Mây Trời

    Bài viết:
    21
    Cuối năm tự nhìn lại bản thân

    Thời gian đúng là không chờ đợi ai. Thoắt cái mà gần một năm trôi qua. Bản thân tự hỏi một năm đấy mình đã làm được gì chưa? Đã có gặp được thêm ai chưa? Đã bỏ lỡ một ai hay không? Hay là có trải qua nhiều chuyện buồn vui nào không? Thật sự nếu nói không thì quả là nói dối. Sao nhỉ? Một năm trôi qua đúng là nhiều việc xảy ra, vui có, buồn cũng có. Nhưng lại thế chuyện buồn nhiều hơn vui. Một năm vừa qua về học tập bản thân tự nhìn thấy có nhiều tiến bộ hơn, có đạt được nhiều thành tích đáng kể trong học tập, song những ngày này tự thấy bản thân còn lơ là vì nhiều chuyện quanh quẩn trong đầu. Nhưng tự hứa với lòng sẽ học tốt hơn. Về gia đình, tự thấy càng ngày bản thân càng bị cô đơn, nhiều lúc tự hỏi, mình có vị trí gì trong lòng của ba mẹ, anh chị. Cảm giác thiếu đi sự quan tâm, chăm sóc hỏi han cơ bản nhất thật sự rất buồn tủi, cô đơn và lạc lỏng. Bản thân lúc nào cũng chủ động quan tâm người khác thì càng thấy mình thiếu thốn tình cảm đến dường nào. Đôi khi giữa dòng đời nhiều áp lực mệt mỏi, tự hỏi có ai chờ mong ta, có nơi nào chào đón ta. Bạn bè thì càng thêm mệt mỏi, chẳng ai hiểu, cũng chẳng ai cảm thông, mọi mối quan hệ bạn bè cứ thế mà trở nên nhạt nhẽo vô cùng. Tôi im lặng, bạn cũng thế lặng im và có lẽ là sẽ kết thúc mối quan hệ đó nhưng bản thân sẽ thuận theo tự nhiên. Cô đơn cũng được nhưng không chấp nhận sự tạm bợ. Thôi thì bản thân tự thương lấy mình, ai bỏ mình cũng được nhưng xin bản thân đừng bỏ đi lòng tự tôn, sự mạnh mẽ đã cố xây dựng bấy lâu nay. Chỉ cầu chúc những ngày cuối năm suôn sẻ và may mắn. Cầu mong một năm mới sẽ đến với niềm vui, hạnh phúc chan đầy, chúc bản thân mạnh khỏe, kiên trì nổ lực và gặp nhiều may mắn, yêu thương.

    Cố lên nào cô gái!
     
    Aishaphuong thích bài này.
    Last edited by a moderator: 20 Tháng sáu 2022
  7. Thư Xíu

    Bài viết:
    4
    Tâm hồn mỗi người luôn đẹp nhất ở tuổi trẻ và tuổi thơ.

    Lớn lên rồi bộn bề lo toan của cuộc sống khiến tâm hồn tôi trở nên tĩnh lặng và cô đơn. Không còn thoải mãi nghĩ ngợi linh tinh, đùa vui chuyện trò, nghịch ngợm phá phách thay hết vào đó là sự cộc cằn, khô khan.

    Tiếc nuối thật sự cái thời thanh xuân ấy!

    Với bao suy nghĩ đơn giản đến vậy

    Giờ đây tôi bơ vơ thật sự.

    Nhớ quá thanh xuân ơi! Mà mãi mãi không trở lại.
     
  8. Những gì tôi có được, chính là cảm xúc. Để có được cảm xúc trong tác phẩm của mình, tôi đã tìm đến những tác phẩm hay hơn, chân thật hơn.

    Nếu một ngày tôi bơ vơ thẫn thờ trong khoảng chơi vơi tôi sẽ vô cảm với tất cả mọi thứ, cảm xúc thất thường luôn luôn song hành, buộc tôi phải tìm kiếm lại, bằng cách nghe những bản nhạc buồn, tìm đến những câu truyện ngược tâm đau lòng, đôi khi dùng nước mắt của mình làm cảm hứng sáng tác, một khi tâm trạng mỗi người chìm lặng vào miên man, có thể nghe được trái tim đang đập hơi thở dày đặc trong không gian náo nhiệt, chính lúc đó sẽ thấy mình có nhiều cảm xúc hơn, sẽ thấy mình dễ dàng khóc hơn.

    Lúc về đêm con người chúng ta dễ dàng bày tỏ cảm xúc nhất, những hỉ nộ ái ố càng đậm nét nhất, có thể một mình ra bờ sông để những cơn gió lạnh thổi qua, trái tim chúng ta càng lạnh giá, cảm xúc càng chợt ùa về, sẽ nhớ ai đó sẽ tưởng tượng một điều gì đó, khi chứng kiến ai đó hạnh phúc, tâm cảm bạn trái tim của bạn tự động điều khiển cảm xúc.

    Đó là những cách tôi phát hiện ra, tìm ra cảm xúc của bản thân để gửi gắm tâm tư vào những nỗi buồn mà tôi viết ra, chắc hẳn điều đó bạn cũng có cũng sẽ đi tìm cảm xúc bằng cách đó. Cảm xúc ấy à chính là thứ tồn tại mãi mãi, mãi mãi và mãi mãi.
     
    Last edited by a moderator: 4 Tháng ba 2022
  9. Hương sad

    Bài viết:
    234
    Mình sẽ kể về cuộc đời của mình.

    Mình tên Hương. Năm nay cũng đã 21 tuổi. Lúc còn nhỏ, bố mẹ ra Hà Nội đi làm để kiếm tiền, mình sống với ông bà. Bởi vậy tính cách mình y chang một bà cụ 80, khó tính và khó hợp với lứa tuổi 9x, 10x bây giờ. Nói chung là khác về suy nghĩ và quan niệm. Mình lại hậu đậu và ăn hại, chả biết làm gì vì chỉ suốt ngày ở nhà đọc truyện xem phim, ít nói và nội tâm. Mình ít bạn và hiền. Hiền hay là bất lực với cuộc sống cũng không rõ nhưng nói chung là hoài niệm quá khứ, chán ghét hiện tại. Chuyên bị bạn bè bắt nạt. Mình rất thích Nôbita vì ở nhân vật ấy có tính cách rất giống mình, chỉ là mình không có Đôrêamon ở bên cạnh như cậu ấy. Mình suy nghĩ rất nhiều, cũng gọi là hiểu biết nhưng chán ghét xã hội bất công này nên luôn sống dưới vỏ bọc một đứa trẻ chẳng biết gì mà có biết cũng chẳng nói. Khó khăn hơn khi mình rời xa ông bà và ra ngoài Hà Nội đi học. Một phần mình không hợp với các bạn, một phần vì cách sống của bố mẹ mình cũng không quen, mình đã quá quen với cuộc sống với ông bà rồi. Có bao giờ ở với bố mẹ đâu mà biết. Nói chung là mệt. Mình chỉ muốn về quê với bà thôi nhưng ở quê chẳng có việc gì ngoài chăn bò hết. Và bố mẹ cũng không cho phép nha.
     
  10. Tú Phương

    Bài viết:
    32
    Khi đi học chắc chắn mỗi người trong chúng ta đều phải trải qua cái gọi là áp lực học tập, thi cử. Mình cũng vậy, cũng trải qua áp lực thi cử, học tập. Mình cảm thấy cực kỳ tệ khi học lớp 9 sắp bước vào kì thi tuyển sinh lên lớp 10. Mình có học lực giỏi, ở đây là giỏi thật sự, mình không khoe vì việc giỏi cũng là một áp lực đối với mình. Ngoài kì thi tuyển sinh, mình còn một kì thi học sinh giỏi cấp tỉnh môn Toán. Lúc ấy thầy Toán tạo áp lực phải có giải rất lớn cho mình thầy giao rất nhiều bài tập, mình không rõ bao nhiêu bài nhưng ít cũng phải cả 2 hay 3 trăm bài. Mỗi bài đều rất khó, mình phải vắt óc suy nghĩ để giải. Mình cảm thấy sợ hãi về môn Toán (môn học trước kia mình yêu thích nhất). Mẹ mình và bố của mình đã cãi nhau rất nhiều lần về vấn đề cho mình thi vào trường chuyên, bố mình cho rằng nên cho mình học trường bình thường nếu mình giỏi sẽ vẫn giỏi thôi. Còn mẹ mình muốn thi vào trường chuyên để có môi trường học tập tốt hơn. Và cuối cùng mẹ mình thắng, áp lực tiếp tục đè lên vai mình. Nếu không được giải học sinh giỏi thì mình sẽ không biết phải làm sao với thầy dạy toán. Còn không đậu trường chuyên thì mình sẽ làm thất vọng đối với mẹ. Mình thật sự rất áp lực.
     
    Gương Nga, BụiTânSinh27 thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...