Tâm sự Mỗi ngày 1 tâm sự

Thảo luận trong 'Góc Chia Sẻ' bắt đầu bởi Admin, 26 Tháng mười một 2015.

  1. Long an gia

    Bài viết:
    0

    Nhật Ký Tuổi Thơ


    Sinh ra và lớn lên trong một gia đình không mấy khá giả, tôi một cô bé 15 tuổi thì sao lại biết được như thế nào là vị đắng cuộc đời. Nơi tôi ở là một vùng quê nghèo lam lũ, những dải ruộng mênh mông bát ngát. Cuộc đời tôi gắn liền với dòng sông những hôm mò cua bắt ốc lúc nước cạn, những chiều phơi nắng đi câu cá để được một món ăn mới cho gia đình..

    Dòng chảy thời gian sẽ không bao giờ xóa nhòa được những kỉ niệm, cũng như những gì tôi đã trải qua. Những khi được nghỉ học tôi thường theo lũ bạn trong xóm chơi đùa, nghịch ngợm. Thế nhưng những lúc khác tôi lại phải cặm cụi mò cua bắt ốc.. mỗi lần nước cạn tôi lại ôm một chiếc chậu chạy ra con sông dìm mình xuống dưới để mong bắt được những con cá, con ốc, con cua. Bầu trời nắng chói chang làm cho những nõn tóc của tôi cũng vàng vì cháy nắng, các bạn biết không có những lúc tôi còn đi móc cua. Mỗi lần đi tôi đều cố gắng móc thật nhiều.

    Những chiếc mà cua bụm đất đùn lên, thụt tay vào vài phát là cua ra liền nhưng có đôi khi gặp mấy em cua lì là phải ghì người xuống dưới bờ ruộng mà bắt cho bằng được. Đôi khi còn có rắn ở trong hang, vừa thò tay vào thấy là chạy chối chết. Đi móc cua thì bị cua cắp nhiều lắm, đầu ngón tay chi chít dấu cua cắp. Rồi những khi cày, bừa ruộng, những trưa nắng hè gay gắt là lại đi bắt cua nôm. Cua nôm là những con cua do nắng nóng quá nó bò lên bờ, lên cuống rạ, thế là đi chộp.

    Rất mệt nhọc nhưng trẻ con mà cũng không thấy buồn mà lại muốn làm, giờ nghĩ lại thấy cũng rất thích thú. Ngày xưa là vậy chứ bây giờ làm gì có cua mà bắt nhiều, thỉnh thoảng may ra mới bắt được một ít. Cuộc sống muôn màu muôn vẻ.

    Cuộc đời con người cũng có lúc trẻ, lúc già. Chính vì vậy hãy trân trọng cuộc sống mình đang có và lưu giữ chút kỉ niệm của tuổi ấu thơ.
     
    Last edited by a moderator: 29 Tháng mười 2022
  2. Lily Nguyen

    Bài viết:
    4
    Không biết từ khi nào, mỗi khi tâm trạng trống rỗng lại chạy ngay ra biển hoặc một góc yên tĩnh nào đó để thưởng thức một hoặc hai chai bia lạnh. Một mình như vậy lại thoải mái hơn nhiều.

    Từng ngụm bia khiến lòng tôi nhẹ hẳn. Bắt đầu thả tâm tư rong chơi khắp nơi. Cứ thế tôi ngồi nhìn xa xăm ra biển hoặc có khi nhìn mãi một cái cây, tận hưởng từng làn gió. Phải chăng tôi đã già?
     
  3. Mây Trời

    Bài viết:
    21
    Mệt - hôm nay tâm trạng cô ấy không được tốt mệt mỏi và chán chường. Vì sao ư vì cô ấy phải trải qua một ngày chủ nhật mệt mỏi trong khi mọi người được thư giãn. Cô ấy thức dậy từ sớm để đi làm cho đến tối mới trở về, cô ấy làm việc cật lực vậy cũng chỉ theo đuổi cái mơ ước nhỏ nhoi của mình. Thật không tốt khi so sánh mình với một ai khác nhưng cô ấy thật sự ganh tỵ với những người bạn của mình vì tuổi trẻ của họ khá thoải mái, họ được đi chơi, được làm điều mình thích, được bay nhảy vô tư còn cô lại khác cô biết trải đời sớm hơn.

    Có lẽ sự trầm tư, cách ăn nói già dặn và tính cách người lớn ấy đã trãi qua bao nhiêu năm rèn giũa. Bước về phòng cô chỉ một mình không ánh đèn đợi cô, không cơm canh nóng hổi chờ sẵn mọi thứ cô phải tự tiếp tục làm. Liệu chăng cô có đau lòng và tủi thân?

    Có chứ nhưng đó là cái con đường cô đã chọn nên cô chẳng oán trách ai.. Cuộc đời còn đợi cô ở phía trước, vẫn có bao người trẻ mạnh mẽ hơn cô nhưng tôi vẫn khâm phục cô. Tôi mong cô có thể tiếp tục mạnh mẽ như thế, kiên trì như thế và một ngày không xa cô sẽ thành công thôi!
     
    Last edited by a moderator: 24 Tháng ba 2019
  4. Vịnh Linh

    Bài viết:
    0
    Buổi sáng bình yên và buổi tối nặng nề và tràn đầy lo âu, tâm trạng nặng trĩu. Mới bắt đầu công việc thì cảm thấy thích thú, hào hứng, cảm thấy bản thân cũng có giá trị. Nhưng càng làm càng thấy chán nản, bây gờ thì chỉ muốn nghỉ luôn. Đến tột cùng, chẳng biết bản thân thích gì, muốn làm gì nữa. Tâm trạng cứ như một vòng lẩn quẩn, hào hứng rồi thì chán nản rồi lại tự động viên bản thân cố lên, tâm trạng đi lên được tí xong rồi lại tụt xuống không phanh, nhận được một tin vui, tâm trạng hồ hởi phấn khởi như con điên được mấy ngày. Cuối cùng đâu lại vào đó, không biết bản thân còn có thể trụ lại bao lâu. Cứ tự nhủ thôi kệ đi, làm được đến đâu thì làm, không được nữa thì nghỉ, nghĩ thế thì thấy nhẹ lòng hơn nhưng thấy bản thân cứ bị vô trách nhiệm. Nhưng nếu không nghĩ như thế thì chắc cũng chẳng làm được đến bây giờ. Tự nhận thấy bản thân là người chịu áp lực kém, chỉ có chút chuyện thôi cũng suy nghĩ, cũng lo lắng rồi lại muốn nghỉ. Đôi lúc suy nghĩ muốn nghỉ việc thôi thúc bản thân phải tìm công việc mới, công việc vừa tự do vừa có thu nhập khá? Ở đời đâu có viêc gì dễ dàng đâu. Và rồi lại miên man, nghỉ việc ở đây rồi thì làm gì, việc đó có thu nhập cao như thế này không, có khi công việc thì áp lực hơn, lương thì thấp hơn, môi trường làm việc kém hơn.. Đến bao giờ mới thoát được vòng lẩn quẩn này đây. Tính cách thì cả thèm chóng chán, đứng núi này trông núi nọ.

    Thật sự hâm mộ những người có thể tự thân lập nghiệp, họ vất vả áp lực hơn mình hàng tỉ lần, thế mà họ vẫn đang bước tiếp, còn bản thân mới gặp chút chuyện đã chán nản. Tự nhủ, được về làm gần nhà là may mắn lăm rồi, không còn nay đây mai đó, ăn ngủ tại cửa hàng. Những ngày ở miền đất lạ, chỉ thèm được một ngày để ngủ. Về nhà, bao nỗi lo lắng cũng được xoa dịu phần nào.

    Chuyện hôm qua thì hãy để ở ngày hôm qua, sống cho ngày hôm nay và không lo chuyện của ngày mai nữa. Hãy cứ sống như hôm nay là ngày cuối cùng được sống và tận hưởng nó thôi.

    Cố lên tôi ơi!
     
  5. Lê An Nhiên

    Bài viết:
    0
    Tôi là An Nhiên. Một cô gái 16 tuổi với nhan sắc kiên tốn, chiều cao kiên tốn và nhan sắc cũng kiên tốn. Có thể nói tôi là 1 sự thất bại. Nhưng không vì thế tôi bỏ cuộc với chính mình. Từng ngày trôi qua tôi đều cố gắng thên một chút vì tin tưởng rằng mọi thứ sẽ tốt hơn. Vì thế tôi quyết liều bản thân mình đi học võ và tôi đã có một mối tình sân võ đẹp đẽ. Tôi mang danh cướp bồ người khác bị mọi người nhìn với ánh mắt rèm pha.

    Mối tình của tôi vỏn vẹn có 4 tháng và chính tôi là ng đã nói chia tay vì biết rằng người đó cũng đã chán rồi. Càng kết thúc sớm càng bớt đau khổ hơn. Từ khi chia tay tôi thành một con người mới vui hơn sống hòa thuận hơn và không nhớ về người đó. Cố tỏ ra mình ổn nhưng trong lòng lại tự nhủ rằng mày không được khóc phải mạnh mẽ lên cho người khác thấy.

    Không được yếu đuối hãy giả bộ mình ổn vui vẻ chỉ được cười. Nếu khóc sẽ bị mọi người khinh thường. Nhưng đâu ngờ sau những nụ cười ấy là nước mắt cũng muốn rơi mà k được phép. Đôi lúc cũng mệt mỏi muốn từ bỏ tất cả biến mất như cơn gió. Ngoài mặt nói với họ tôi không quan tâm nhưng trong lòng tôi đã tổn thương rất sâu khó mà lành. Từ đó tôi sợ mọi thứ ngay cả yêu vì nếu mình động lòng một lần nữa thì sợ sẽ bị phản bội trái tim sẽ hóa đá không còn cảm xúc gì.

    Tôi lấy những thứ đó làm động lực để mình cố gắng vì bản thân đã đi đến đây không thể vì chút chuyện nhỏ này mà bỏ cuộc. Vì một người không đáng mà làm hại bản thân. Cũng nhờ người đó tôi đã khác trở thành con người mới mạnh hơn trước và sẽ không bao giờ tin lời bọn con trai Tất cả chỉ là giả dối.
     
    Last edited by a moderator: 14 Tháng mười 2022
  6. Thaoduyengl

    Bài viết:
    2
    Yêu Thương

    Có những lúc bạn mệt mỏi tới nỗi không thở nổi nhưng rồi bạn cũng phải cho qua gắng gượng mà bước tiếp. Im lặng chính la tiếng khóc lớn nhất của đứa con gái. Nhưng có lẽ trong một số trường hợp họ không thể khóc được, họ chỉ dám nuốt nước mắt vào trong, nấc nhẹ từng tiếng. Đôi khi con gái họ có giác quan thứ 6 rất là đúng đấy nhé, họ biết được đang xảy ra chuyện gì và nó như thế nào, họ cảm nhận được bạn đang làm gì sau lưng họ nhưng họ không nói ra, họ không muốn nói họ bắt đầu giả câm già điếc giả mù đơn giản không phải vị họ sợ bạn mà vì họ trân trọng mối quan hệ với bạn, họ không biết khi nói ra rồi mối quan hệ giữa họ và bạn liệu có tồn tại hay không.

    Trong cuộc sống, đôi khi yếu đuối cũng không được gì, yếu đuối cũng chả cho ai xem, phải mạnh mẽ ma bước tiếp, nếu như đến một ngày bạn mệt tới nổi không thể chịu được nữa thi hãy vào phòng đóng kín cửa lại và khóc thật to rồi lau sạch nước mặt trang điểm rạng ngời trở lại để bước ra ngoài đường bạn nhé đừng cố để trong lòng chịu đựng bạn nhé, như vậy người khổ tâm nhất vẫn mãi là bạn mà thôi.

    Trong tình yêu hãy chọn người yêu mình chứ đừng chọn người mình yêu, bởi lẻ người yêu bạn sẽ tuyệt đối không bao giờ làm bạn khóc nhưng người bạn yêu thì sẽ là người khiến bạn khóc nhiều nhất. Giống như đôi giày vậy chiếc đẹp thì lại không vừa chân nhưng chiếc vừa chân thì lại không đẹp. Đôi khi trong tình yêu có những thứ chúng ta không thể tự quyết được mà cần phải dựa vào duyên phận. Đủ mùa hoa sẽ nở, đủ yêu thương hạnh phúc sẽ đong đầy.
     
    Last edited by a moderator: 14 Tháng mười 2022
  7. Sweet Lemon

    Bài viết:
    12
    Một ngày dài đằng đẵng ở đất Hà Thành náo nhiệt. Vẫn như mọi ngày, cuộc sống của một con bé sinh viên quẩn quanh trong 1 vòng tuần hoàn, ăn -ngủ-học. Có lẽ trước đây nó hay cười hơn, vui vẻ thoải mái, lạc quan hơn so với bây giờ.

    Hiện tại nó khác với lúc trước. Đó là nó lần đầu yêu một người thật lòng. Người ta theo đuổi nó, đến giờ nó cũng đáp trả. Thế nhưng, ông bà ta có câu: "Theo tình tình chạy, chạy tình tình theo", quả không sai chút nào mà. Trước đây người ta ngọt ngào, yêu chiều nó bao nhiêu, thì bây giờ nó cảm thấy cô đơn bấy nhiêu. Lạc lõng và nhạt nhẽo.

    Đắm mình vào những dòng suy tư không hồi kết cũng không có câu trả lời. Đến giờ cuối cùng nó cũng hiểu, thế nào là đau vì yêu. Một trái tim suốt 20 năm, không hề rung động, cũng không chấp nhận bất cứ ai. Vậy mà, đời người trớ trêu, cứ nhất định phải làm con bé đau 1 lần cho nhớ. Nhớ một người, buồn vì một người, đau lòng vì một người, lo lắng vì một người.

    Chỉ một con người mà lại có thể chi phối toàn bộ xúc cảm và suy nghĩ của một con bé với cái tôi cao ngút trời. Càng nghĩ càng nực cười. Đôi lúc cười với đời mà nói rằng "chắc đời ta nhạt quá nên thêm tý muối tiêu vào đây mà"
     
    Last edited by a moderator: 11 Tháng tư 2019
  8. Mây Trời

    Bài viết:
    21
    Hôm nay là ngày nghỉ mọi người đi chơi trên phố rất đông, hôm nay là chủ nhật ai ai cũng xúng xính áo quần đẹp đi chơi sau một tuần vất vả nhưng hôm nay tôi lại buồn. Tôi buồn có lẽ là do mình, có lẽ là do áp lực của cuộc sống. Trong khi mọi người đang vui vẻ tôi chọn cách tận dụng khoảng thời gian của mình - bởi vì trong suy nghĩ của mình tôi không được phép nghỉ ngơi hay vui chơi quá nhiều. Đôi khi bạn bè hỏi tôi và chính tôi cũng từng thắc mắc tại sao lại tự làm khổ bản thân như vậy, cứ sống vui tươi lạc quan như cái tuổi 20 đi. Nhưng có lẽ câu trả lời của tôi vẫn vậy vì tôi đã chọn con đường cho mình nên tôi phải chấp nhận, vì tôi không có được những thứ như bạn có nên tôi phải cố gắng, vì tôi còn rất nhiều điều phải làm..

    Thật sự tôi đã bước qua cái tuổi ngây ngô quá sớm, không còn thích gì làm nấy, thẳng thắng bộc trực như trước nữa mà thay vào đó là những nụ cười giả tạo, những lời nói khéo léo để thich nghi với cái xã hội phức tạp này. Để đêm về tôi lại suy nghĩ mệt mỏi, đôi khi tôi ghét chính bản thân mình tại sao cứ đa sầu đa cảm như vậy, tại sao luôn suy nghĩ cho người khác mà luôn cho mình là sai. Hôm nay tôi thật sự rất buồn mọi thứ đều không suôn sẻ, bạn bè, công việc, học tập và cả guồng quay của xã hội nó khiến làm tôi mệt mỏi. Tôi từng đọc bài báo đâu đó nói rằng người trẻ ngày nay là lớp thế hệ mệt mỏi và luôn áp lực. Tôi tin chắc điều đó bởi vif chúng ta luôn đối mặt với mọi áp lực: Học tập tốt, đạo đức tốt. Địa vị tốt, thành công trong sự nghiệp, kiếm được nhiều tiền, cưới được anh chồng tốt, cuộc sống hôn nhân hạnh phúc.. Thử hỏi liệu mấy ai đáp ứng được? Nhưng vì những áp lực từ gia đình, nhà trường, bạn bè, xã hội chúng ta cứ lao vào để đạt được thành công rồi lại quẩn quanh trong mỏi mệt. Lắm lúc muốn sống cuộc đời giản đơn nhưng cuộc sống này không cho phép. Vậy nên chỉ chúc bản thân luôn mạnh mè, kiên cường và mong may mắn sẽ mỉm cười với em.
     
    Last edited by a moderator: 24 Tháng năm 2022
  9. Mây Trời

    Bài viết:
    21
    Hình như bấy lâu nay tôi luôn đặt mình vào tâm thái buồn bã, chán nản mà đáng lẽ một người trẻ như tôi không nên có. Cuộc sống đôi lúc vui đôi lúc buồn nhưng dường như tôi dành thời gian cho nỗi buồn quá nhiều, cứ lo về ngày mai, lo về tương lai, lo cái chả đáng lo. Dẫu biết biết sắp xếp trước là tốt nhưng tôi lại biến thành lo xa, đẩy mình vào trạng thái tiêu cực. Hôm qua tôi vô tình xem một video của các cụ già nhưng họ không già chút nào mà ngược lại còn rất năng động hơn nhiều người trẻ chúng ta bây giờ kể cả tôi. Họ nhảy múa, ca hát, họ lang thang trên những cung đường, họ thỏa chí thả mình trong đam mê tốc độ, nhí nhảnh chơi game. Nhìn thấy nụ cười rạng rỡ như đôi mươi của họ tôi lại nhìn lại người trẻ ngày nay và nụ cười của tôi nữa, đã lâu rồi tôi chưa có nụ cười thoải mái như vậy. Và dường như tôi đang tự làm bản thân mệt mỏi, tự biến mình thành bà cụ non lo toan, tính toán, dằn vặt và bế tắc. Vậy nên tôi quyết tâm thay đổi trở thành một con người suy nghĩ tích cực trên mọi khó khăn. Cố lên nào tôi ơi!
     
    Tố Văn thích bài này.
  10. Navin

    Bài viết:
    0
    Cuộc sống cơ hội đến với ta rất nhiều. Chúng ta thường trách rằng cơ hội và may mắn đến với ta quá ít ỏi. Nhưng không cơ hội và may mắn đến ghé thăm ta thường xuyên, chỉ là ta đã né tránh hay tiếp nhận. Né tránh vì bạn chưa sẵn sàng bạn chưa tự tin? Hay bạn né tránh chỉ vì bạn đã có quá nhiều cơ hội? Bạn tiếp nhận chúng vì bạn đủ tự tin hay bạn quá đen đủi? Vậy nên đừng than trách tại sao lại không có cơ hội mà thay vì đó mà hãy tự tạo ra cơ hội cho chính mình.

    Navin.
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...