Mau Xuyên: Hắc Hóa Xin Cẩn Thận - Miêu Bính Thuyền Trường

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Socola đắng, 2 Tháng ba 2020.

  1. Socola đắng

    Bài viết:
    97
    Chương 10: Thế giới 1: Thế giới vườn trường 《 nam thần lãnh khốc: Độc sủng tiểu kiều thê 》10

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nam sinh ngồi dưới đất, một tay để trên đầu gối, đôi mắt lạnh lùng đảo qua Thẩm Ngư, giọng nói giống như hầm băng, rùng mình đến tận xương: "Lại đây."

    "Không.. Không không.." Thẩm Ngư bị dọa khóc, mùi máu tươi làm cô sợ tới mức hai chân nhũn ra, nỗ lực bảo đảm: "Tôi thật sự không.. Sẽ không nói cho thầy cô.."

    "Tôi bảo cậu lại đây không nghe rõ sao?" Nam sinh ngữ khí hơi yếu đi, nhưng vẫn thập phần cường ngạnh.

    Thẩm Ngư nén nước mắt sắp tràn ra, chậm như rùa đi đến trước mặt hắn, đôi mắt nhắm chặt.

    Nam sinh nương ánh đèn đường nhìn biểu tình của cô, hừ một tiếng mới nói: "Tìm một chiếc xe, đưa tôi đi bệnh viện."

    Thẩm Ngư sửng sốt, mở mắt nhìn thấy sắc mặt hắn tái nhợt, đôi mắt di chuyển xuống dưới, trên đùi hắn có rất nhiều vết thương đang chảy máu.

    "Nhanh lên!"

    "Được.. Được được!" Thẩm Ngư xoay người chạy đi, nhanh như chớp đã không thấy tăm hơi.

    Nam sinh nhìn bóng dáng của cô, híp híp mắt.

    Dám chạy trốn, cô nhất định phải chết.

    Không bao lâu sau, bên tai truyền đến âm thanh: "Ai, đồng học! Đồng học!"

    Nam sinh mở to mắt, đối diện với sắc mặt khẩn trương của cô gái.

    Cô cho rằng hắn đã chết..

    Thẩm Ngư thấy hắn mở mắt ra mới nhẹ nhàng thở ra, chỉ vào bên ngoài ngõ: "Tôi đã gọi tắc xi, cậu có thể đứng lên không?"

    "..."

    Nam sinh giật giật chân, đau đớn làm hắn nhăn mày lại, đỡ tường chậm rãi đứng lên, hai chân mềm nhũn ngã xuống.

    Cô nhanh tay nâng cánh tay hắn, hỏi: "Không có việc gì đi?"

    Nam sinh sửng sốt một chút, ngay sau đó hừ lạnh một tiếng, dựa vào thân thể mềm mại của cô, không nói lời nào.

    Lên tắc xi, bác tài không khỏi nhìn nhiều hai mắt, vừa nhìn vào trong đôi mắt lạnh băng của nam sinh, vội vàng thu lại ánh mắt.

    Xe chạy đến cửa bệnh viện, trả tiền xong đi vào văn phòng bác sĩ, nhìn bác sĩ bôi thuốc, cô móc di động ra nhìn vài lần, lại thất vọng bỏ vào trong túi.

    Ba mẹ một cuộc điện thoại cũng không gọi, cũng không có một tin nhắn nào.

    Đã tám giờ.. Mặc kệ cô về nhà sớm hay muộn, ba mẹ cũng không quan tâm.

    "Nghĩ cái gì? Đi thôi!" Nam sinh đi đến trước mặt cô nói.

    Thẩm Ngư vội vàng đứng lên, đi phía sau hắn.

    Sau khi đi ra bệnh viện, Thẩm Ngư nghẹn thật lâu, mới lấy hết can đảm nói: "Tôi.. Tôi về nhà trước." Dứt lời muốn đi.

    "Đứng lại!" Nam sinh cau mày gọi lại.

    Thẩm Ngư vội vã quay đầu lại, dùng sức xua tay: "Tôi sẽ không nói cho thầy cô, cậu.. cậu yên tâm đi."

    "..."

    Nam sinh trong mắt hiện lên một tia bực bội, nhét tiền vào tay cô, nói: "Đi thôi."

    Thẩm Ngư sửng sốt nhìn chằm chằm tiền trong tay, ngốc ngốc ngước mắt, tiền trong tay giống như khoai lang nóng bỏng tay, nhét vào trong tay nam sinh, lui về phía sau xua tay: "Không.. Không cần, tôi đi đây, tạm biệt." Chạy nhanh như kiểu đằng sau có thú dữ.

    Nam sinh nhìn bóng dáng của cô một lúc lâu, bàn tay chậm rãi nắm chặt.

    Nếu không phải lần này thiếu cảnh giác, hắn cũng sẽ không bị thương nặng như vậy.



    9 rưỡi mới về đến nhà, căn nhà tối đen như mực, mở đèn, Thẩm Ngư đi đến phòng bếp, mở tủ lạnh ăn vài miếng bánh mì rồi trở về phòng.

    【 Hảo cảm của Mộ Cung Mặc :3 sao rưỡi. 】

    Thẩm Ngư cầm quần áo đi tắm, máu dính trên quần áo tản ra mùi khó chịu, giặt thật lâu mới xong, giặt quần áo xong trở về phòng nằm vào trong chăn.

    Mộ Cung Mặc đối với người xa lạ mà độ hảo cảm là 3 sao rưỡi, là do cảm giác quen thuộc với cô.
     
  2. Socola đắng

    Bài viết:
    97
    Chương 11: Thế giới 1: Thế giới vườn trường 《 nam thần lãnh khốc: Độc sủng tiểu kiều thê 》11

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trong cốt truyện, chuyện hôm nay nữ chủ sẽ trải qua, Mộ Cung Mặc bị thương, nữ chủ vừa lúc đi qua, mang Mộ Cung Mặc về nhà, cẩn thận băng bó.

    Thẩm Ngư tự nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội lần này.



    Mấy tuần sau.

    Tháng 11 thời tiết biến đổi thất thường, ngày hôm qua lạnh đến mức phải mặc áo len, hôm nay lại nóng.

    Ánh mặt trời giống như một cái lò lửa lớn trên đỉnh đầu, một lớp đang xếp hàng chỉnh tề đứng ở sân thể dục.

    Thầy thể dục nhìn học sinh đang xếp hàng, cất cao giọng nói: "Đầu tiên chạy 3 vòng sân thể dục! Ai không đuổi kịp chạy 4 vòng!"

    Dứt lời, mọi người kêu gào, bị thầy thể dục quát một tiếng đột nhiên im bặt.

    Thẩm Ngư chạy cuối cùng, thể chất của cô rất kém cỏi, ở nhà trừ học thì không làm gì cả, cũng không thích vận động, không chạy được bao lâu đã liên tục thở dốc.

    Không ai chú ý đến cô, chạy xa hơn 10 mét.

    Thầy thể dục nhìn thấy cô, mày nhăn lại.

    Người bên cạnh đều biết, Thẩm Ngư chết chắc rồi.

    Thẩm Ngư thật sự muốn chết, ba vòng còn chưa chạy xong, thầy lại bắt chạy thêm một vòng, những người đã chạy xong ngồi xuống nhìn cô chạy, tiếng cười nhạo vang lên.

    Vừa chạy xong 3 vòng thì ngất đi, bạn bè không một ai đứng dậy, cuối cùng một nữ sinh lớp bên cạnh chạy đi gọi thầy giáo.

    Lúc Thẩm Ngư tỉnh lại thấy mình đang nằm trong phòng y tế.

    Bên tai truyền đến giọng nói.

    "Ngô Cấm, cậu mặc kệ cô ta đi, cô ta là quái thai, cậu xem có ai trong lớp bọn họ nói chuyện với cô ta."

    "Cậu đừng nói người khác như vậy."

    "Được được được, tớ không nói."

    Thẩm Ngư mở to mắt, mọi thứ mơ hồ dần dần rõ ràng hơn, một khuôn mặt xinh đẹp đáng yêu hiện lên trước mắt.

    "Cậu tỉnh rồi? Bạn học." Ngô Cấm cúi xuống nhìn vẻ mặt lo lắng.

    Thẩm Ngư nhìn nhìn bốn phía, nói cảm ơn: "Cảm ơn cậu."

    Ngô Cấm cười lắc đầu: "Không có việc gì không có việc gì, cậu không có việc gì thì tốt rồi, tớ tên là Ngô Cấm, học lớp bên cạnh."

    Thẩm Ngư trong lòng khẩn trương, trong phòng có rất nhiều người, đều tới phòng y tế khám bệnh, có mấy người đi cùng người con gái trước mặt.

    Bị nhiều người nhìn chăm chú như vậh, Thẩm Ngư khẩn trương nói không ra lời, lui về phía sau dán đầu giường, cúi thấp đầu xuống.

    Không thấy cô trả lời Ngô Cấm hơi xấu hổ, người bên cạnh kéo tay, tức giận nói: "Tớ nói mà, Ngô Cấm, chúng ta đi thôi, mặc kệ cậu ta, cậu có lòng tốt, người khác còn không biết cảm ơn đâu."

    Ngô Cấm cứ như vậy bị người kéo đi ra ngoài.

    Ngón tay Thẩm Ngư siết chặt chăn, làm ngón tay cô càng thêm tái nhợt nhỏ gầy.

    Xốc chăn đi xuống giường, những ánh mắt thành kiến của người trong phòng dừng trên người cô, Thẩm Ngư rũ đầu ra khỏi phòng.

    Từng bước một đi đến cầu thang, đi đến một chỗ không ai nhìn thâhs, bàn tay nắm chặt, nhịn không được rơi lệ.

    Không muốn đi học, ở nhà thật tốt, một mình đọc sách..

    "Ồn muốn chết!"

    Một túi khăn giấy ném đến, rơi xuống đến trên mặt đất.

    Thẩm Ngư vừa ngẩng đầu, mơ hồ không thấy rõ phía trước, cô tháo kính ra lau lau rồi đeo lại, mới thấy rõ người trước mặt.

    Đồng tử co rụt lại, Thẩm Ngư sợ hãi lui về phía sau, hốt hoảng thất thố xin lỗi: "Thực.. Thực xin lỗi.. Tôi không phải cố ý khóc ở đây, thực xin lỗi."

    Người nọ ngồi ở cầu thang, sau khi nhìn thấy nước mắt cô bực bội nhíu nhíu mày, hung tợn nói: "Cô lại khóc tôi sẽ ném cô xuống!"

    "Tôi.. Tôi không khóc! Không khóc.." Thẩm Ngư vội vàng xoa xoa nước mắt, xoay người đi.

    "Chờ một chút!" Người nọ gọi lại, ngồi xổm xuống nhặt lại túi khăn giấy ném vào trong ngực cô, ngữ khí không tốt nói: "Mang đi!"

    Thẩm Ngư ngơ ngẩn nhìn khăn giấy trong lồng ngực, lúc lấy lại tinh thần, đã không thấy người nọ.

    Thẩm Ngư rút ra một tờ xoa xoa nước mắt, hanh hanh nước mũi, ném vào thùng rác, cười cười, đi xuống tầng dưới.

    Nguyên thân nhìn không dễ gây thiện cảm, Thẩm Ngư diễn cũng mệt mỏi, thật hy vọng thế giới sau có thể là loại hình kiêu ngạo tùy hứng, không sợ ai.
     
  3. Socola đắng

    Bài viết:
    97
    Chương 12: Thế giới 1: Thế giới vườn trường (nam thần lãnh khốc: Độc sủng tiểu kiều thê) 12

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tiết thể dục hôm nay, nữ chủ đưa nàng tới phòng y tế cũng có trong cốt truyện, Ngô Cấm là thánh mẫu bạch liên hoa, nhìn thấy học sinh bị bắt nạt sẽ giúp đỡ, vì thế nhìn thấy Thẩm Ngư ngất xỉu tự nhiên cũng sẽ không đứng nhìn.

    Nguyên thân cùng Ngô Cấm lớn lên giống nhau như đúc, nhưng nguyên thân đeo một cái kính che mất nửa khuôn mặt, Ngô Cấm nhìn không ra, nguyên thân lại nhìn ra.

    Nguyên thân tuy tự bế và ở chung với người khác sẽ khẩn trương hoảng loạn, nhưng nhìn thấy Ngô Cấm giống y như mình, cô hơi nghi ngờ, sau đó theo dõi Ngô Cấm, mới biết được Ngô Cấm là chị gái của mình.

    Nguyên thân nghĩ đến mẹ cả ngày sống trong tự trách bởi vì Ngô Cấm bị người ôm đi, cùng ba cả ngày không về nhà, cô quyết định, đưa Ngô Cấm về nhà, để Ngô Cấm nhận ba mẹ.

    Sau đó, sau khi Thẩm mẹ nhận lại Ngô Cấm, càng thêm không quan tâm nguyên thân. Nguyên thân nhìn thấy Thẩm mẹ quan tâm yêu thương Ngô Cấm nhưng không bao giờ có biểu tình như thế với cô, vì thế nhảy lầu tự sát.

    Hàng năm ủy khuất cùng khổ sở trong nội tâm nguyên thân chồng chất, rốt cuộc bùng nổ, lúc nguyên thân nhảy lầu, dường như thấy được mẹ đứng không xa, vui vẻ vẫy tay với cô, nói là về nhà ăn cơm.

    Khi Thẩm Ngư nhìn thấy Ngô Cấm, nội tâm ngoại trừ vô tận bi thương, cái gì cũng không có, một tia oán hận cũng không có.

    Nguyên thân thật sự rất lương thiện, đây là nguyên thân mà trước nay Thẩm Ngư chưa từng gặl, cô không oán hận bất cứ ai, chỉ có khát vọng với tình thương của cha tình thương của mẹ cùng tuyệt vọng.

    Đi xuống cầu thang, Thẩm Ngư vừa mới vào lớp đã bị lớp trưởng gọi đi văn phòng, nói chủ nhiệm lớp có việc tìm cô.

    Đi vào văn phòng, chủ nhiệm lớp vừa thấy cô tới, vẫy vẫy tay, trên mặt cười thành hoa hướng dương, "Thẩm Ngư đồng học a, lại đây lại đây."

    Thẩm Ngư đi qua, nhỏ giọng nói câu chào cô.

    Chủ nhiệm lớp: "Việc lần này cô đã biết, là thầy thể dục không tốt, cô đã nói với thầy ấy, về sau thân thể không thoải mái thì không cần đi học thể dục, ảnh hưởng học tập thì không tốt."

    Thẩm Ngư nhấp nhấp miệng, muốn nói gì lại không có nói ra.

    Cô rất thích học thể dục.. Chỉ là thân thể của cô không tốt.

    Chủ nhiệm lớp lấy một tờ giấy đẩy đến trước mặt cô "Tiết 1, 2 ngày mai là tự học, hai tiết đó em đi sang lớp số 6 giảng Toán cho bọn hon, cô biết em học Toán tốt nhất, hôm đó cô có việc, em giúp cô dạy hai tiết đó được không?"

    Thẩm Ngư đột nhiên ngẩng đầu, chân tay luống cuống xua tay, "Em.. Em.." Cô không làm được, thật sự không làm được.

    Chủ nhiệm lớp trấn an vỗ vỗ bả vai, cười nói: "Đừng khẩn trương! Cô tin tưởng em!"

    "Trở về đi, ngày mai đến sớm một chút a."

    Thẩm Ngư đi ra văn phòng, khóe miệng mơ hồ có thể thấy được rất nhỏ độ cong rồi nhạn choang biến mất, rũ đầu vẫn là bộ dạng nhu nhược.

    Trở lại phòng học, mọi người dị thường an tĩnh lain, vừa thấy nàng ngồi vào bàn học, bắt đầu khe khẽ nói nhỏ nghị luận.

    "Cậu ta còn dạy người khác? Chỉ bằng cậu ta, ha ha ha ha, cười chết người!"

    "Cũng không phải là sao, tớ ở văn phòng nghe được, chủ nhiệm lớp ngày đó có việc, để cậu ta dạy hai tiết ở lớp số 6 đấy!"

    "Lớp số 6? Kia không phải lớp của Mộ nam thần sao?"

    "Đúng đúng đúng, chính là lớp đó, thật hâm mộ a, có thể chính đại quang minh nhìn thấy Mộ nam thần, không chừng còn có thể nói chuyện với Mộ nam thần đâu."

    "A a a a! Tiện nhân!"

    Thanh âm càng lúc càng lớn, rõ ràng truyền tới tai Thẩm Ngư, Thẩm Ngư rũ đầu đọc sách, tóc đen theo vành tai chặn cả khuôn mặt cùng khóe miệng đang cong lên.

    Cốt truyện phát triển rất tốt.
     
  4. Socola đắng

    Bài viết:
    97
    Chương 13: Thế giới 1: Thế giới vườn trường (nam thần lãnh khốc: Độc sủng tiểu kiều thê) 13

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hết tiết đầu buổi chiều, trước mặt Thẩm Ngư đứng một nhóm người, đều là nữ sinh, có mấy người sắc mặt phiếm hồng, ngượng ngùng kéo Thẩm Ngư đến một bên, "Thẩm Ngư đồng học!"

    Thẩm Ngư buột miệng lui về phía sau vài bước, rút tay về, lắp bắp hỏi: "Cânh.. Các cậu.. Có việc sao?"

    Một nữ sinh nhiệt tình nói: "Thẩm Ngư a, ngày mai có thể giúp giúp bọn tớ không a?"

    "Cái.. Cái gì?"

    "Chính là đưa thư tình cho Mộ Cung Mặc giúp bọn tớ." Dứt lời, mấy nữ sinh nhét thư vào trong tay Thẩm Ngư.

    Thẩm Ngư nhìn nhìn mười mấy lá thư tình trong tah, cứng họng, phe phẩy đầu hỏi: "Mộ Cung Mặc.. Là ai a?"

    Mọi người sửng sốt một chút, trong mắt khinh thường chợt lóe qua, một người nói: "Không biết thì hỏi, được rồi, chúng ta đi, nhất định phải đưa a!"

    Mấy người kia một lát đã đi mất.

    Thẩm Ngư thu hồi ánh mắt, bỏ từng phong thư vào trong cặp sách, rời phòng học.



    Sáng sớm hôm sau.

    Thẩm Ngư sớm rời giường, lúc đi đến trường mới gần 7 giờ.

    Qua mười mấy phút cô chủ nhiệm mới đến, cười mang Thẩm Ngư đến văn phòng, nói cho nàng trọng điểm chương trình học cùng với tình huống đại khái của lớp học.

    Thẩm Ngư sau khi nghe xong thập phần khẩn trương từ chối, "Cô.. Em.. Em không được.."

    Chủ nhiệm lớp vẻ mặt yên tâm nói: "Không có việc gì không có việc gì, em cứ giảng những gì mình suy nghĩ, đừng khẩn trương, cứ coi người trong lớp thành sách vở, đừng nghĩ gì, thật sự không được thì đi ra tìm cô Mai, để cô ấy gọi cho cô."

    "Được rồi, em ngồi đi, cô còn có việc đi trước!"

    Nhìn chủ nhiệm lớp đi ra phòng học, Thẩm Ngư biểu cảm không còn sót lại chút gì, nhìn nhìn văn phòng không có một bóng người, nhàm chán xoay bút.

    【 Lý chủ, có muốn mua vật phẩm trong cửa hàng không? 】

    Thẩm Ngư nghe trong âm thanh máy móc có sự tha thiết, trong lòng có một tia hứng thú, nói: "Nếu ra mua vật phẩm trong cửa hàng, mi sẽ có lợi đi?"

    【 Ha ha.. Ký chủ, cô nói gì vậy. 】

    "Mi không nói ta cũng biết, được rồi, ta nhìn xem."

    Thẩm Ngư click mở giao diện cửa hàng, lướt qua một trang lại một trang, dừng lại ở một vật phẩm, là thuốc trị cảm.

    Thuốc trị cảm này không phải thuốc trị càm, ăn vào sẽ có dấu hiệu bị cảm, nhưng sẽ không cảm thấy khó chịu.

    Thuốc này rất có lương tâm đâu.

    Bất quá giá bán làm cô đau đớn, muốn 5000 giới tệ.

    "Không đúng, lần trước không phải 2000 sao?"

    【 Ký chủ, tôi đã nói với cô.. 】

    "Đã biết đã biết.. Hệ thống thăng cấp, vật phẩm cũng tăng giá phải không? Thật đủ hố!" Thẩm Ngư đen mặt, thật vất vả muốn kiếm chút giới tệ, lại bị hệ thống này hố không còn.

    "Giảm giá đi, về sau còn mua."

    【 Ký chủ.. Đây là giá thấp nhất.. Không thể.. 】

    "Lừa ai đâu!" Thẩm Ngư đánh gãy nó nói: "Hệ thống khác đều 2000, chỉ mi 5000, cũng tăng quá nhiều đi? 3000, không thể nhiều hơn nữa!"

    【.. Được.. Được rồi. 】

    Âm thanh hệ thống lãnh ngạnh máy móc mơ hồ mang theo chút ủy khuất.

    Như vậy làm Thẩm Ngư buồn cười.

    Kỹ năng mặc cả này a, cô học được trong một thế giới, như thế rất tốt, có đất dùng võ.

    Thuốc trị cảm tới tay, Thẩm Ngư nhìn nhìn thời gian, cùng hệ thống tán ngẫu đã đến 8 giờ.

    Cầm sách, lúc đi ra cửa, sắc mặt đã biến thành bộ dạng nhút nhát sợ sệt.
     
  5. Socola đắng

    Bài viết:
    97
    Chương 14: Thế giới 1: Thế giới vườn trường (nam thần lãnh khốc: Độc sủng tiểu kiều thê) 14

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ở trước cửa phòng học đứng một lúc lâu Thẩm Ngư mới đi vào, phòng học ồn ào bỗng chốc an tĩnh lại, từng ánh mắt dừng trên người cô.

    Thẩm Ngư khẩn trương sắp khóc, ngón tay run rẩy đặt sách giáo khoa trên mặt bàn, giọng nói bé xíu giới thiệu bản thân.

    Phòng học có mấy học sinh quấy rối, nói với Thẩm Ngư: "Cậu nói gì vậy? Lớn tiếng chút! Bọn tôi không nghe thấy!"

    "Đúng vậy, không nghe thấy a!"

    Thẩm Ngư lúc túng đến mức không dám ngẩng đầu lên, ấp úng lặp lại.

    Người bên dưới càng ồn ào.

    "Ồn ào!"

    Bỗng nhiên một giọng nói từ hàng sau cùng vang lên làm cả lớp học chìm vào im lặng, không ai dám dám phát ra tiếng động.

    Thẩm Ngư cảm thấy khang khác, ngơ ngác ngẩng đầu, nhìn lướt qua cả lớp, gục đầu xuống an ủi chính mình bọn họ là sách vở, là sách vở, không phải khẩn trương!

    Một tiết từ lúc bắt đầu khẩn trương đến lúc sau tự tin ngẩng đầu, Thẩm Ngư giảng bài một cách dễ hiểu.

    Thẩm Ngư thân là học bá đứng đầu toàn khối, một tiết này làm tất cả học sinh đều nghe hiểu, sau đó 5, 6 người đều đứng lên đặt câu hỏi.

    "Cô giáo, cô thật giỏi a, có thể giảng cho em bài này không? Em vẫn luôn không hiểu."

    Thẩm Ngư sắc mặt trắng bệch, lắc đầu nói: "Không.. Không phải gọi tôi là cô giáo, gọi là Thẩm Ngư là được rồi."

    Học sinh kia thấy Thẩm Ngư rất dễ gần, thần sắc không có một tia kiêu ngạo hay khinh thường, chỉ có khiêm tốn, làm người ta có hảo cảm, gãi gãi đầu nói: "Được rồi, Thẩm Ngư, có thể giarng bài này cho tớ được không?"

    "Được.. Được."

    Thẩm Ngư xem đề bài, nghiêm túc phân tích một chút mới giảng bài, tận lực dùng cách đơn giản nói cho hắn.

    Học sinh kia mắt tỏa sáng, vui mừng gật đầu nói: "Hóa ra là như vậy, tớ đã suy nghĩ nửa ngày, cảm ơn cậu nha Thẩm Ngư, cậu thật sự quá lợi hại."

    Thẩm Ngư bị bộ dạng nhiệt tình của hắn dọa đến, đẩy đẩy gọng kính ừ một tiếng.

    Tiết thứ 2, theo lý thuyết phải gọi học sinh lên bảng giảng bài, Thẩm Ngư nhìn chằm chằm danh sách học sinh trên bàn không biết gọi ai.

    Phòng học an tĩnh vài phút, có mấy học sinh nói giỡn đánh vỡ không khí khẩn trương.

    "Tớ tớ tớ, Thẩm Ngư, bài này để tới lên làm cho."

    Thẩm Ngư cho hắn một ánh mắt cảm tạ mới mở miệng nói: "Tất cả mọi người đều có số thứ tự đi, tôi mở sách quyết định được không."

    "Có thể có thể!"

    Thẩm Ngư mở sách Toán, nhìn số trang: "Số 3.. 37 đi lên làm bài này đi."

    Phòng học vừa nghe được số này lập tức không có tiền động, không khí im ắng làm Thẩm Ngư nghi hoặc nhìn nhìn mọi người, thẳng đến khi nhìn thấy một người đi lên bục giảng.

    Đồng phục rộng thùng thình mặc trên người làm nổi bật dáng người cao lớn, tóc đen, khuôn mặt lạnh nhạt tuấn mỹ làm người khác chùn bước, lại đẹp như được tỉ mỉ điêu khắc.

    Thẩm Ngư nhìn hắn đi tới, lại kinh ngạc lui về phía sau một bước, không ai phát hiện nàng dị thường, chỉ có Mộ Cung Mặc nhìn về phía cô mới nhìn thấy.

    Mộ Cung Mặc khóe miệng tùy tiện cong lên, một tay cắm ở túi quần, một tay cầm phấn viết viết bài giải.

    Chờ hắn viết xong, mọi người nhìn hắn ngồi trở lại vị trí, tất cả thật giống như ảo giác.

    Ai sẽ nghĩ Mộ Cung Mặc từ trước đến nay không bao giờ lên bảng hôm nay lại khác thường như vậy, vừa mới còn nhìn thấy hắn nghe giảng, trời ơi, đây vẫn là nam thần lãnh khốc vô pháp vô thiên sao?

    Thẩm Ngư cũng không biết trong lòng mọi người nghĩ gì, nghiêm túc cẩn thận kiểm tra bài giải, phát hiện không có lỗi sai nào, không dám nói người kia một câu, vội vàng nói sang chuyện khác rồi tiếp tục giảng theo chương trình.
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...