Mau Xuyên: Hắc Hóa Xin Cẩn Thận - Miêu Bính Thuyền Trường

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Socola đắng, 2 Tháng ba 2020.

  1. Socola đắng

    Bài viết:
    97
    Mau xuyên: Hắc hóa thỉnh cẩn thận!

    [​IMG]

    Tác giả: Miêu Bính Thuyền Trường

    Thể loại: Nguyên sang, Ngôn tình, Cổ đại, Hiện đại, HE, Tình cảm, Khoa học viễn tưởng, Huyền huyễn, Hệ thống, Xuyên nhanh

    [Thảo Luận - Góp Ý] - Các Tác Phẩm Dịch Của Socola Đắng

    Văn án

    【 hệ thống thu thập giá trị hắc hóa 】

    Thẩm Ngư là nhân vật số một số hai trong hệ thống mau xuyên giả. Nhưng từ khi tiến vào hệ thống trói định mới 【 hệ thống thu thập giá trị hắc hóa 】, nàng liền như rơi vào vũng bùn. Mỗi một lần vào là một lần thận hư, cuối cùng ra một cái kết quả: Nam chủ cần che chở, hắc hóa thỉnh cẩn thận.

    Đây là một câu chuyện xưa của một công lược giả max cấp 【 Thẩm Ngư 】được "yêu thương" trong các thế giới.

    Nữ chính sẽ đổi hệ thống, tỷ như 【 hệ thống tẩy trắng 】. (chớ khảo cứu)
     
    Chỉnh sửa cuối: 3 Tháng ba 2020
  2. Socola đắng

    Bài viết:
    97
    Chương 1: Thế giới 1: Thế giới vườn trường 《 nam thần lãnh khốc: Độc sủng tiểu kiều thê 》1

    Bấm để xem
    Đóng lại
    【 Có thăng cấp hệ thống không? 】

    "Thăng cấp!"

    【 Xin lựa chọn hệ thống muốn thăng cấp: Hệ thống công lược, hệ thống thu thập giá trị hắc hóa, hệ thống ngược tra, hệ thống nữ phụ.. 】

    "Ừm.. Cái khó nhất."

    【 Đã lựa chọn xong, hệ thống thu thập giá trị hắc hóa, trói định, mất 2000 vạn giới tệ. 】

    "Cái.. Cái gì? 2000 vạn giới tệ?"

    Thẩm Ngư nhìn túi tiền của mình hết sạch sành sanh, chỉ còn lại số lẻ, tâm như đao cắt.

    【 Đang download hệ thống.. Download xong. 】

    Đầu chợt lóe, ánh sáng biến mất rồi lại xuất hiện.

    Đôi mắt chậm rãi mở, Thẩm Ngư từ trong khoang chữa trị đi ra, hai chân mềm nhũn, một cánh tay đỡ cô, để cô không ngã xuống đất.

    "Ngư, cậu thế nào?"

    Thẩm Ngư nhìn người trước mặt, một giọt nước mắt chảy xuống, tưởng tượng đến việc mất 2000 vạn, lại cảm thấy khó chịu: "Không có việc gì, Đa Đa, cậu đỡ tới đến sô pha ngồi một lát."

    Tạ Đa Đa sao lại tin cô không có chuyện gì, đỡ cô đến sô pha, nôn nóng hỏi có chuyện gì xảy ra.

    Đây là ngầu đầu tiên được thăng cấp hệ thống, hơn nữa lại là hệ thống thu thập giá trị hắc hóa khó nhất, Tạ Đa Đa thân là bạn tốt của Thẩm Ngư, sao có thể yên tâm.

    Thẩm Ngư che mặt, đau đớn nói: "2000 vạn của tớ, không còn! Không còn.."

    Tạ Đa Đa: "..."

    "Không còn thì thôi, xuyên tiếp, còn sợ không có sao.."

    "Nhưng 2000 vạn a! Đó là mạng của tớ, không được! Tớ muốn hoàn thành nhiệm vụ, tớ muốn đi thế giới tiếp theo!" Thẩm Ngư không chịu được túi tiền trống rỗng, nói làm là làm, đứng lên đi ra ngoài.

    Tạ Đa Đa vội vàng giữ chặt cô: "Cậu vừa đi ra ngoài, tinh lực còn chưa khôi phục a!"

    "Không có việc gì, tớ uống một lọ thuốc tinh lực là được, bye bye, Đa Đa."

    "Nhớ khi nào trở về kể về thế giới kia cho tớ!"

    "OK!"



    Hệ thống thu thập giá trị hắc hóa khó chỗ nào? Khó ở chỗ người xuyên chẳng những phải công lược, còn phải làm cho giá trị hắc hóa tới 100%.

    Không ai có thể làm giá trị hắc hóa lên tới 100%, bởi vì giá trị hắc hóa giá trị càng cao, đối tượng công lược càng đáng sợ, ví như lên đến 50%, người xuyên vào đã chết trên tay đối tượng công lược, làm sao có thể lên đến 100.

    Thẩm Ngư ở trong các thế giới, đối với cái loại nhiệm vụ công lược đã không còn hứng thú, cô thích nhất là sự khó khăn và tính khiêu chiến.

    Quan trọng nhất là người xuyên vào không thể sinh ra cảm tình với ai trong những thế giới đó, một khi sinh ra cảm tình bị Chủ Thần biết, linh hồn của người đó sẽ vĩnh viễn ở trong thế giới kia.

    Thẩm Ngư lợi hại ở chỗ, tình cảm của cô có thể song ly, khi cô sắm vai một nhân vật trong thế giới nào đó, cô sẽ yêu đối tượng toàn tâm toàn ý, nhưng khi rời khỏi sẽ không còn tình cảm.

    Chuyện này không phải người nào cũng có thể làm được, muốn làm được, phải lừa chính bản thân mình.

    【 Có tiến vào thế giới đầu tiên không? 】

    "Có."

    【 Vì ký chủ tiến vào thế giới đầu tiên, nhiệm vụ thất bại sẽ không khấu trừ giới tệ. 】

    Thẩm Ngư vui vẻ, lần này cô không có đồng nào, còn phải mượn Đa Đa 1 vạn giới tệ, chỉ sợ thế giới này thất bại, giờ tốt rồi, giới tệ sẽ không trừ.

    【 Thế giới này là thế giới vườn trường, đang truyền tống.. 】

    【 Truyền tống thành công. 】



    Ánh mặt trời chói chang trên đỉnh đầu, mồ hôi ướt đẫm trên trán rơi xuống đất, nháy mắt bốc hơi mất. Bên tai ầm ĩ người đến người đi, Thẩm Ngư đeo cặp sách trên lưng, xoa xoa mồ hôi trên mặt, nhấc chân chạy vào cổng trường.

    Chạy đến khu dạy học, không có thái dương chiếu, đầu choáng váng, phải đỡ tường mới tốt hơn một chút. Từng bước đi vào trong WC, đóng cửa WC lại, ngồi trên bồn cầu thở dốc, nói với hệ thống: "Cốt truyện."

    【 Cốt truyện đang truyền.. Truyền thành công. 】

    Thẩm Ngư vừa nhấc mắt là nhìn thấy màn hình trong suốt trước mặt, từng hàng chữ chạy qua, lông mày nhăn lại.

    Đây là một thế giới vườn trường, nam chính vì nguyên nhân khi nhỏ trở nên vô cùng thô bạo và lãnh khốc, nữ chủ là bạch liên hoa, cùng nam chủ dây dưa ở bên nhau, có ngược có ngọt.

    Nam chủ vì sao lại trở nên như vậy?

    Gia đình nam chủ cả ba đời đều làm trong quân đội, năm nam chủ năm tuổi, bị em trai của người bị cha nam chủ vô tình bắn chết bắt cóc, uy hiếp cha nam chủ một mình tới đó, không được mang theo bất luận kẻ nào, nếu không sẽ cắt một miếng thịt của nam chủ.

    Cha nam chủ lại không đi, nói nam chủ không phải con trai của ông ta, chỉ là một đứa con riêng, muốn làm gì cũng được.

    Cuộc điện thoại này bị nam chủ nghe thấy, bọn bắt cóc tức giận đánh ngất nam chủ, còn cắt thịt trên cổ tay của hắn. Sau khi bọ bắt cóc ra ngài, nữ chủ - bị bắt cùng nam chủ lấy mảnh pha lê cắt dây thừng, đánh thức nam chủ chạy ra ngoài.

    Sau khi nam chủ về nhà, sinh bệnh nặng, quên mất nữ chủ.

    Cuối cùng nam chủ nhớ lại nữ chủ, cùng nữ chủ HE.

    Thẩm Ngư trong đó chỉ là pháo hôi, cô cùng nữ chủ là song bào thai, bởi vì nữ chủ bị người ôm đi, cha mẹ Thẩm Ngư sống trong sự tự trách, thờ ơ với Thẩm Ngư, cho nên Thẩm Ngư tính cách từ nhỏ đã tự bế nhát gan.

    Sau đó trong lúc nam chủ uống say, bị nam chủ coi như nữ chủ cường hôn, còn bị nữ chủ nhìn thấy, trở thành vướng mắc trong mối quan hệ giữa hai người.

    Kết cục là cha mẹ Thẩm Ngư tìm được nữ chủ, yêu thương nữ chủ, Thẩm Ngư nhìn thấy cha mẹ chưa từng đối xử như thế với mình, nản lòng thoái chí, từ tầng thượng nhảy xuống.

    【 Tuyên bố nhiệm vụ, hảo cảm của Mộ Cung Mặc 5 sao, giá trị hắc hóa 5 sao. Nhiệm vụ hoàn thành, đạt được 10 vạn giới tệ. 】

    "Mười.. Mười vạn giới tệ?"

    【 Đúng vậy, ký chủ. 】

    Thẩm Ngư rốt cuộc hiểu được câu nói, trả giá nhiều, sẽ có được nhiều. Vui vẻ thiếu chút nữa không khống chế được biểu tình của mình, Thẩm Ngư ho khan hai tiếng, trong lòng cười to.

    Lúc này nam chủ năm tuổi, nữ chủ bốn tuổi, chiều nay sẽ gặp mặt. Cũng chính là lúc nam chủ bị bắt cóc.

    Thẩm Ngư lần này phải đổi mình với nữ chủ, cô muốn đổi ánh sáng trong lòng nam chủ thành bản thân!

    Bất quá tính cách tự bế nhát gan của nguyên chủ cô sẽ không thay đổi, bạch liên hoa đúng không, ai chẳng làm được, hừ, Thẩm Ngư cô sẽ làm một đóa bạch liên hoa trong bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn!

    10 vạn giới tệ a, trước kia một nhiệm vụ chỉ có 5000 giới tệ, nhiều nhất cũng chỉ có 1 vạn, giờ lại hơn gấp mười lần a, nghĩ là lại thấy vui vẻ.
     
    Hệ hệ thích bài này.
    Last edited by a moderator: 2 Tháng ba 2020
  3. Socola đắng

    Bài viết:
    97
    Chương 2: Thế giới 1: Thế giới vườn trường 《 nam thần lãnh khốc: Độc sủng tiểu kiều thê 》2

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chương trình học tiểu học nhàm chán lại ấu trĩ, Thẩm Ngư không chịu được ghé vào trên bàn ngủ, nếu không phải mập mạp ngồi cùng bàn đánh thức, có thể đã chậm trễ nhiệm vụ.

    Trẻ con dễ ngủ, lau lau nước miệng bên khóa miệng, cõng cặp sách nhỏ chạy ra bên ngoài, còn không chạy bao lâu đã bị mập mạp kéo tay.

    "Thẩm Ngư, vở bài tập của bạn!"

    Thẩm Ngư lúc này nào còn thời gian lo lắng vở bài tập, còn hơn mười phút nữa nam nữ chủ sẽ gặp mặt, đẩy tay mập mạp ra, lui về phía sau nói: "Ngày mai đưa cho tôi, bye bye, mập mạp."

    Mập mạp nói thầm hai câu, nhét vở bài tập vào ngăn kéo.

    Thẩm Ngư đi ra phòng học, chạy nhanh về phía cầu thang.

    Trong cốt truyện, bọn bắt cóc sẽ trói cả nữ chủ bởi vì lúc ấy nữ chủ không cẩn thận bị nam chủ đẩy ngã, gào khóc không cho nam chủ đi, bọn bắt cóc sợ bị phát hiện, nên mới trói cả nữ chủ đi.

    Thẩm Ngư và nữ chủ giống nhau như đúc, nếu cùng nữ chủ xuất hiện trước mặt nam chủ, sẽ không có lợi với nhiệm vụ, cho nên cô phải xuất hiện trước mặt nam chủ trước nữ chủ. Xuyên qua dòng người, Thẩm Ngư bước chân ngắn nhỏ rốt cuộc tìm được Mộ Cung Mặc.

    Mộ Cung Mặc mặc một bộ đồng phục nhỏ, tóc ngắn đen nhánh, khuôn mặt tuấn tú tinh xảo như búp bê.

    Hắn nhàm chán đá cục đá, đôi mắt nhìn trên mặt đất.

    Thẩm Ngư nhấc chân chạy đến bên cạnh hắn, kéo hắn chạy về một hướng.

    Mộ Cung Mặc phản ứng không kịp, thất tha thất thểu chạy phía sau cô, sau khi phục hồi tinh thần muốn dừng lại, lại không nghĩ rằng sức lực của hắn không bằng cô.

    Chạy đến một ngõ nhỏ mới dừng lại, Thẩm Ngư đỡ eo thở dốc.

    Mộ Cung Mặc cũng thở hồng hộc, trợn mắt giận dữ nhìn Thẩm Ngư, không biết kẻ điên này từ đâu ra.

    Bình phục hơi thở, xoay người muốn đi.

    Thẩm Ngư thấy thế, tiến lên giữ chặt cánh tay hắn, "Đừng đi a!"

    Mộ Cung Mặc chỉ mới 5 tuổi nhưng bệnh sạch sẽ đã rất nghiêm trọng, đen mặt rút tay ra, không kiên nhẫn nói: "Có chuyện gì sao?"

    "Tôi.. Tôi.." Thẩm Ngư sắc mặt đỏ bừng, ấp úng không biết muốn nói gì.

    Mộ Cung Mặc lại hiểu sai ý, gọn gàng dứt khoát cự tuyệt: "Tôi không thích cậu."

    "Phốc.."

    Thẩm Ngư trong miệng nếu có nước, chắc sẽ phun toàn bộ vào mặt hắn, nghĩ nam chủ bây giờ còn nhỏ dù sao cũng sẽ quên, cô cũng không cần thiết diễn tính cách của nguyên chủ, trợn mắt với hắn, xoa eo nói: "Tôi nói cho cậu biết, tôi đang cứu cậu đó, tôi vừa mới nhìn thấy có mấy người xấu vẫn luôn nhìn cậu, còn mặc quần ác màu đen, mẹ tôi nói, phải tránh xa những người này, nếu không sẽ bị bắt đi."

    Mộ Cung Mặc không nghĩ tới người này lại thay đổi nhanh như vậy, sửng sốt một chút, mới nói: "Không cần cậu quan tâm."

    Thẩm Ngư bị gió thổi tóc làm cho có chút bực mình, buộc tóc thành đuôi ngựa mới dễ chịu hơn một chút, tiếp tục nói: "Không tin đúng không, muốn tôi dẫn cậu đi nhìn không, mấy người xấu kia nhất định là đang đi tìm cậu, có tin không?"

    Mộ Cung Mặc sắc mặt bắt đầu lo lắng, tựa hồ cũng tò mò, cô bé này nói quá chắc chắn, làm hắn nghĩ đến lúc trước nhìn thấy mấy người mặc áo đen.

    "Nhưng cậu không thể phát ra tiếng động, bằng không chúng ta sẽ bị bắt!" Thẩm Ngư đứng đối diện với hắn, nghiêm túc nói.

    Mộ Cung Mặc nuốt nuốt nước miếng, đồng ý: "Được."
     
    Hệ hệ thích bài này.
  4. Socola đắng

    Bài viết:
    97
    Chương 3: Thế giới 1: Thế giới vườn trường 《 nam thần lãnh khốc: Độc sủng tiểu kiều thê 》3

    812
    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vừa mới nói xong, lại nhìn thấy khuôn mặt gần trong gang tấc của cô bé, con ngươi lập tức co rụt lạo, lui về phía sau một bước cách xa cô.

    Thẩm Ngư không phát hiện dị thường của hắn, nghĩ mấy người kia đã chạy gần đến đây, nói với hắn: "Cậu đi theo tôi."

    Dứt lời, cô đi về phía đầu ngõ, đi đến chỗ rẽ, thật cẩn thận ló đầu ra, quả nhiên nhìn thấy một người áo đen đi về phía này.

    Thẩm Ngư vội vàng kéo Mộ Cung Mặc chạy vào trong, chạy đến chỗ thùng rác ngồi xổm xuống.

    Mộ Cung Mặc ngửi thấy mùi rác rưởi, định đứng lên nhưng bị Thẩm Ngư bên cạnh kéo xuống, còn bị bịt kín miệng.

    Vừa muốn giãy giụa, lại nghe thấy những tiếng bước chân vội vàng, càng đi càng gần, dừng lại tại chỗ thùng rác mà bọn họ đang ngồi.

    Mộ Cung Mặc kinh ngạc, từ giữa hai khe hở của thùng rác, hân nhìn thấy bóng đen đi tới đi lui.

    "Mẹ nó, rõ ràng em vừa mới nhìn thấy đứa bé kia, nháy mắt đã không thấy đâu!"

    "Vâng vâng vâng, lão đại, em đã biết."

    Dứt lời, tiếng bước chân càng lúc càng xa, rời đi.

    Thẩm Ngư nhìn nhìn bốn phía, sau khi thấy an toàn, quay đầu vừa muốn trêu chọc người bên cạnh một chút, lại nhìn thấy khuôn mặt đầy sợ hãi của hắn.

    Nhấp nhấp miệng, Thẩm Ngư duỗi tay vỗ vỗ bờ vai của hắn, nói: "Không có việc gì, người kia đã đi rồi."

    Mộ Cung Mặc ngẩng đầu, trong mắt tràn đầy sợ hãi cùng hoang mang: "Đứa bé người kia muốn tìm là tôi sao?"

    Thẩm Ngư: "Cậu nói xem?"

    Mộ Cung Mặc trừng mắt, dùng sức lắc đầu: "Vì sao muốn bắt tôi? Tôi không có quen biết hắn ta?"

    Hắn chỉ là một đứa bé, Thẩm Ngư thở dài một hơi, trong cốt truyện những việc hắn làm với nguyên chủ là sau khi lớn, cũng không phải hắn bây giờ.

    Nguyên chủ có kết cục như vậy, Mộ Cung Mặc chỉ là một mồi lửa, nguyên nhân chính là do cha mẹ của nguyên chủ, hai người kia sống trong tự trách, thờ ơ với nguyên chủ.

    Thẩm Ngư trong lòng một tia thành kiến cuối cùng không còn, duỗi tay cầm lấy tay hắn, trấn an nói: "Cậu yên tâm đi, tôi sẽ bảo vệ cậu."

    Mộ Cung Mặc kinh ngạc ngước mắt, ngơ ngẩn nhìn cô.

    Thẩm Ngư nắm hắn đi ra ngoài, liền nghe thấy thanh âm của hệ thống vang lên trong đầu.

    【 Đoạn này trong cốt truyện không thể thay đổi được, ký chủ, Mộ Cung Mặc cần thiết trải qua giai đoạn này, cốt truyện sau này mới có thể phát triển. 】

    "Tôi biết."

    Quả nhiên, bọn họ không đi được bao lâu, đã có người vây quanh họ.

    Một người đàn ông cầm ảnh chụp nhìn nhìn, đôi mắt dừng ở trên người nam hài, quả quyết nói: "Chính là nó, mang nó đi!"

    Mộ Cung Mặc hoảng sợ nhìn những người đi tới, nắm thật chặt tay của Thẩm Ngư.

    Thẩm Ngư hét to: "Cứu mạng a! Cứu mạng a! Cứu mạng a!"

    Người mặc áo đen tiến lên đập vào gáy bọn họ, hai người ngất trên mặt đất không nhúc nhích.

    "Lão đại.. Cô bé này.."

    Người cầm đầu nhìn hai bàn tay nắm chặt, cau mày, trầm ngâm hồi lâu mới nói: "Đều mang đi!"

    "Vâng, lão đại!"



    Bóng đêm ngày hè mang đến từng cơn gió mát lạnh, xuyên thấu qua cửa sổ nhỏ hẹp thổi vào kho hàng âm u, bọc một tầng ánh trăng, xua tan đi vài phần bóng tối.

    Trên sàn xi măng có hai đứa trẻ, một nam một nữ, tay chân đều bị dây thừng trói chặt.

    Lúc Thẩm Ngư tỉnh lại, cổ truyền đến từng đợt đau đớn, kêu thầm một tiếng, vừa muốn nói gì đó lại phát hiện miệng bị nhét giẻ.

    Hồi lâu sau mới thanh tỉnh, Thẩm Ngư theo ánh trăng nhìn kho hàng trống rỗng, cái gì cũng không có, chỉ có cô cùng Mộ Cung Mặc.

    Cậu bé cũng không biết thế nào, nằm trên mặt đất không nhúc nhích, nếu không phải ngực phập phồng, Thẩm Ngư đều cho rằng hắn đã chết.

    Đỡ tường ngồi dậy, Thẩm Ngư xem lịch, hôm nay là ngày 11 tháng 7, cuối tuần, hiện tại đã 9 rưỡi, còn hai tiếng nữa, bọn bắt cóc sẽ gọi cho cha Mộ Cung Mặc, sau đó cắt một miếng thịt trên cổ tay Mộ Cung Mặc.
    812
     
  5. Socola đắng

    Bài viết:
    97
    Chương 4: Thế giới 1: Thế giới vườn trường 《 nam thần lãnh khốc: Độc sủng tiểu kiều thê 》4

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tất cả chuyện này là điều cần thiết để phát triển cốt truyện, Thẩm Ngư căn bản không thể thay đổi, cô chỉ có thể trơ mắt nhìn cậu bé hãm sâu vào trong thống khổ.

    "Đạo cụ trong thương thành có thể mở ra khônh?" Thẩm Ngư hỏi hệ thống.

    【 Có thể, ký chủ. 】

    Thẩm Ngư mở giao diện thương thành, click mở mua đạo cụ.

    "Chủy thủ này khi nào tăng giá?" Thẩm Ngư lần trước mua chỉ có 10 giới tệ, hiện giờ đã tăng lên 50.

    【.. Hệ thống càng cao cấp, vật phẩm trong thương thành cũng sẽ tăng giá. 】

    Thẩm Ngư muốn chửi bậy, nhưng nghĩ đến thời gian quan trọng, lại không nghĩ truy cứu cái hệ thống hố người này.

    Dùng chùy thủ cắt đứt dây thừng, phun giẻ trong miệng ra, xoa xoa cánh tay đau nhức, vận động một chút, Thẩm Ngư bò đến bên cạnh cậu bé.

    "Này, Mộ Cung Mặc! Tỉnh tỉnh!"

    "Mộ Cung Mặc!"

    Cậu bé có một tia động tĩnh, chậm rãi mở hai mắt, đối diện với ánh mắt khẩn trương của Thẩm Ngư.

    Thẩm Ngư thuận thế cắt đứt dây thừng ở cổ tay hắn, lấy giẻ trong miệng hắn ra, nhỏ giọng nói: "Lát nữa cậu đi theo tôi, tôi thấy, có địa phương có thể đi ra ngoài chỉ có cái cửa sổ trên kia, chỉ cần cậu dẫm vai của tôi là có thể đi lên."

    Mộ Cung Mặc ngây thơ nghe, nhìn nhìn về phía cửa sổ, nuốt nuốt nước miếng.

    Thẩm Ngư ngồi xổm phía dưới, ý bảo hắn đi lên.

    Mộ Cung Mặc do dự, Thẩm Ngư thúc giục nói: "Nhanh lên a! Bọn họ sắp tới rồi."

    Mộ Cung Mặc: "Cậu đi như thế nào?"

    Thẩm Ngư sửng sốt một chút, mới nói: "Cậu xem tôi có thể cắt được dây thừng, tự nhiên có thể đi ra ngoài, yên tâm đi, cậu đi nhanh lên."

    Mộ Cung Mặc cắn chặt răng, dẫm trên vai Thẩm Ngư, xuyên qua khe hở trên cửa sổ, trèo lên.

    Thẩm Ngư xoa xoa bả vai, xua tay: "Đi nhanh đi, đi ra ngoài tìm chú cảnh sát cứu tôi."

    Mộ Cung Mặc ngồi xổm trên cửa sổ nhìn cô, tựa hồ không nghĩ bỏ lại cô, suy nghĩ hồi lâu, kiên định nói: "Tôi sẽ đến cứu cậu!"

    "Được." Thẩm Ngư đáp ứng.

    Cậu bé xoay người nhảy xuống, Thẩm Ngư lui về phía sau vài bước, dựa trên vách tường, thở ra một hơi.

    Hệ thống tựa hồ nghi hoặc, 【 Ký chủ, hắn không chạy thoát được đâu. 】

    Thẩm Ngư: "Biết."

    【 Cô biết.. Vì sao còn muốn làm như vậy? 】

    Thẩm Ngư nhướng mày, trong mắt lướt qua một tia sáng: "Hảo cảm được bao nhiêu sao?"

    【 Hai sao rưỡi. 】

    "Tiểu tử này, quả nhiên là nam chủ hắc hóa, sự đề phòng còn mạnh như vậy." Thẩm Ngư nhụt chí ngáp một cái.

    Hảo cảm của trẻ con dễ xoáy nhất, tuy rằng sau khi lớn lên sẽ rớt sao, nhưng số đông người xuyên vào sẽ thích xuyên vào lúc còn nhỏ, trở thành ánh sáng trong lòng đối tượng nhiệm vụ.

    Thẩm Ngư chủ yếu không phải xoát hảo cảm, mà là giá trị hắc hóa, nhưng giá trị hắc hóa quyết định bởi độ hảo cảm của nam chủ với bản thân, cho nên cần phải làm độ hảo cảm 100%, mới có giá trị hắc hóa.

    Ở thế giới trước, khẳng định đã 4~5 sao, nhưng hiện tại chỉ có 2 sao rưỡi, đủ để chứng minh con đường sau này không dễ đi.

    Bất quá, Thẩm Ngư thích nhất là độ khó!

    Thẩm Ngư ngồi xuống nhắm mắt dưỡng thần, kế tiếp sẽ có một đoạn cốt truyện quan trọng, cần phải có trạng thái tốt.

    Chưa đến một giờ, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, Thẩm Ngư đôi mắt chợt mở, nhíu mày, đây cũng tới quá nhanh đi.

    Cửa sắt loảng xoảng đá văng ra, một người đàn ông cao to đi đến, trong tay xách Mộ Cung Mặc, ném xuống đất, hung tợn phỉ nhổ: "Thiếu chút nữa là hỏng việc! Chúng mày ai là người ra chủ ý? Còn biết từ cửa sổ chạy ra đúng không?"
     
  6. Socola đắng

    Bài viết:
    97
    Chương 5: Thế giới 1: Thế giới vườn trường 《 nam thần lãnh khốc: Độc sủng tiểu kiều thê 》5

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thẩm Ngư bò đến bên cạnh Mộ Cung Mặc, kinh hoảng đẩy đẩy hắn: "Cậu không sao chứ? Này."

    Mộ Cung Mặc khóe miệng tràn ra máu loãng, che lại ngực thống khổ thở dốc, cuộn tròn thân thể muốn giảm bớt đau đớn trên người.

    Đôi mắt người kia quét qua trên người Mộ Cung Mặc và Thẩm Ngư, cuối cùng ngừng ở trên người Thẩm Ngư, mày nhăn lại, đi nhanh đến bên cạnh cô, nhấc chân đá.

    Thẩm Ngư còn không có phản ứng lại, đã được người ôm vào trong ngực, chỉ nghe được người chắn trước mặt mình kêu lên một tiếng, ngực nóng lên, máu tươi tẩm ướt cả vạt áo của cô.

    Khuôn mặt người đàn ông cứng lại, không thể tin tưởng nhìn đứa bé trai ôm cô bé vào trong ngực, rõ ràng vừa bị hắn đánh, không đứng lên nổi, còn che chở cô bé này.

    Nghĩ đến lão đại nói không thể đánh chết, người đàn ông bực bội móc ra một điếu thuốc, đi ra khỏi phòng.

    Đồng dạng mộng bức còn có Thẩm Ngư, cô không nghĩ tới hắn sẽ chắn một đá này giúp cô, rõ ràng chỉ có 2 sao rưỡi không phải sao? Bạn bè mà thôi.

    Cậu bé vô lực ngã xuống mặt đất hôn mê bất tỉnh.

    Thẩm Ngư nhìn cậu, trên mặt không có một tia biểu tình, từ trong thương thành mua một cái khăn tay, nghiêm túc lau khô máu trong lòng bàn tay.

    Thẩm Ngư có thể xuyên qua rất nhiều thế giới khác nhau, nếu nói cô nỗ lực hơn bất cứ ai, không bằng nói cô bạc tình.

    Thật ra cô không có một chút cảm tình nào với đối tượng nhiệm vụ, bao gồm Mộ Cung Mặc.

    Từ lúc gặp mặt, Thẩm Ngư đã lên kế hoạch sẵn, thế giới đầu tiên là vườn trường, điều này rất có lợi với nàng.

    Việc giúp đỡ cậu bé ra ngoài, việc cậu bị bắt lại, toàn bộ đều trong kế hoạch của cô.

    Hơn nữa cô đã chuẩn bị tốt chịu một đá, cậu bé không có khả năng một mình đi ra ngoài, nhất định sẽ có người hỗ trợ, người kia tự nhiên sẽ là người bị bắt cùng, cô có thể nghĩ ra, người kia đương nhiên cũng có thể.

    Nhưng cô không nghĩ tới cậu sẽ giúp cô đỡ..

    Sau khi lau khô máu trên tay, Thẩm Ngư hỏi hệ thống: "Mộ Cung Mặc có nguy hiểm đến mạng sống không?"

    【 Sẽ không, nam chủ sẽ không chết cho đến khi cốt truyện kết thúc. 】

    Nó có thể làm lục phủ ngũ tạng khôi phục hoàn hảo, làm thống khổ biến mất.

    Trong lúc Mộ Cung Mặc hôn mê, chỉ cảm thấy đau đớn trên ngực biến mất không còn.

    Còn có một cỗ mát lạnh chảy qua mỗi chỗ trên thân, cực kỳ thoải mái.

    Ánh trăng bị mây đen che khuất, kho hàng chìm trong bóng tố, nỗi sợ hãi bao phủ cả kho hàng.

    Tiếng động cơ từ nơi không xa truyền đến, Thẩm Ngư thu nước sinh mệnh vào trong không gian, nhìn về phía cửa sắt.

    Tới.

    Không bao lâu, bên ngoài cửa sắt vang lên âm thanh, ngay sau đó cửa sắt bị người mở ra, một hàng người áo đen đi tới, vây quanh Thẩm Ngư và Mộ Cung Mặc.
     
  7. Socola đắng

    Bài viết:
    97
    Chương 6: Thế giới 1: Thế giới vườn trường 《 nam thần lãnh khốc: Độc sủng tiểu kiều thê 》6

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Người tới một thân tây trang giày da, trên đầu có vài sợ tóc bạc, khuôn mặt mang theo lệ khí, đôi mắt đảo qua Thẩm Ngư cuối cùng dừng trên người Mộ Cung Mặc, sắc mặt càng thêm lạnh băng: "Điện thoại."

    "Vâng, lão đại." Một người vội vàng móc di động ra, gọi một số rồi đưa cho ông ta.

    Ông ta tiếp nhận di động, chờ lúc bên kia nghe máy mới để điện thoại sát tai, cùng người bên kia đàm phán.

    Thẩm Ngư biết Mộ Cung Mặc sắp tỉnh, rũ đầu đợi cốt truyện đến.

    Quả nhiên, người kia mở loa, microphone vang lên một giọng nói, quanh quẩn trong kho hàng tối tăm.

    "Hắn chỉ là đứa con riêng mà thôi, mày muốn làm gì cũng được."

    Điện thoại đô đô đô cắt đứt, người kia tay nắm thành quyền, nắm chặt di động định ném xuống dưới đất, bỗng chốc dừng lại.

    Không khí bắt đầu ngưng đọng, không ai dám phát ra một âm thanh nào, chờ đợi mệnh lệnh.

    "Cắt một miếng thịt của thằng bé, đưa cho vợ của hắn, a, tao cũng không tin Mộ Hạo thật sự không để bụng đứa con trai này."

    "Vâng."

    Ông ta xoay người rời khỏi kho hàng, một hàng người áo đen đi theo phía sau.

    Kho hàng tối tăm chỉ còn lại có một người áo đen, rút ra một con dao, đi về phía Mộ Cung Mặc.

    Thẩm Ngư ngẩng đầu, che trước Mộ Cung Mặc, nói: "Chú, cầu xin chú, đừng giết hắn, cầu xin chú, giết chau đi."

    Người áo đen sửng sốt, không nghĩ tới cô bé này lại dũng cảm như vậy, nhưng nghĩ lão đại đã nói, khuôn mặt lạnh lại, muốn đặt nữ hài sang bên kia.

    Thẩm Ngư nước mắt không ngừng chảy xuống, bàn tay dơ hề hề túm lấy quần áo của người áo đen, khụt khịt lắc đầu, đứt quãng khẩn cầu: "Chú, chú!.. Cầu xin chú, hắn đang ốm, chú giết cháu được không."

    Người áo đen có chút không kiên nhẫn, xách nữ hài ném về phía sau, cầm dao cắt thịt trên cổ tay Mộ Cung Mặc.

    Cổ tay Mộ Cung Mặc phun ra máu tươi, chảy trên mặt đất thành một bãi máu loãng.

    Mộ Cung Mặc đau đớn muốn chết, kéo tay giãy giụa thở dốc, cả sứ để kêu lên cũng không có.

    Thẩm Ngư từ góc tường bò lại đây, cởi áo khoác trên người, ấn vào trên cổ tay Mộ Cung Mặc để cầm máu, hốt hoảng thất thố khóc thút thít: "Mộ Cung Mặc, cậu không sao chứ, cậu đừng chết a, không cần làm tôi sợ, Mộ Cung Mặc!"

    Mộ Cung Mặc môi giật giật, Thẩm Ngư vội vàng cúi xuống nghe, chỉ nghe được hắn rên rỉ nói hai chữ: Đi mau.

    Thẩm Ngư nước mắt tràn mi, dùng sức lắc đầu: "Tôi đi rồi, cậu sẽ chết, cậu sẽ chết."

    Thẩm Ngư dùng áo khoác buộc chặt cổ tay hắn, tạm thời có thể cầm máu, nàng nhìn nhìn bốn phía, nhìn thấy một cái lỗ nhỏ trong góc, trước mắt sáng ngời, xoay người nhỏ giọng nói với Mộ Cung Mặc: "Chúng ta có thể đi ra ngoài! Mộ Cung Mặc, cậi có thể đứng lên không? Tôi kéo cậu."

    Mộ Cung Mặc ý thức đã bắt đầu mơ hồ, trên cổ tay đau đến chết lặng, miễn cưỡng dựa vào Thẩm Ngư.

    Thẩm Ngư đỡ hắn đi đến chỗ kia, chính mình cẩn thận đi ra trước xem xét xung quanh.

    Những người áo đen đó đi theo người kia mở họp, bên ngoài tạm thời không có người.

    Thẩm Ngư bò ra ngoài, ngay sau đó lôi Mộ Cung Mặc ra.

    Hai người đi dần ra kho hàng, đi trên con đường hoang vu vắng vẻ, gió lạnh thổi qua làm đầu thanh tỉnh một chút.

    Thẩm Ngư đỡ hắn từng bước từng bước đi, không ngừng nói chuyện với Mộ Cung Mặc: "Đừng ngủ, Mộ Cung Mặc, cậu đừng ngủ!"

    Mộ Cung Mặc chỉ cảm thấy mí mắt nặng trịch, mở cũng không mở ra được, bên tai vang lên giọng nói của cô bé, hơi hơi hé miệng: "Sao.. Sao cậu biết tên của tôi?"
     
  8. Socola đắng

    Bài viết:
    97
    Chương 7: Thế giới 1: Thế giới vườn trường 《 nam thần lãnh khốc: Độc sủng tiểu kiều thê 》7

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thẩm Ngư nghe hắn nói, không khỏi thở dài nhẹ nhõm: "Cậu đã nói với tôi, cậu quên rồi à." Ngữ khí không hề chột dạ, Thẩm Ngư thiếu cảnh giác, lại phạm phải một sai lầm cấp thấp như vậy, mày mà hắn vẫn còn nhỏ, gạt qua rất đơn giản.

    Mộ Cung Mặc mí mắt chậm rãi khép lại: "Cậu buông tôi ra đi, cậu chạy một mình có thể thoát được, kéo theo tôi nếu bị bắt.. Chúng ta.. Chúng ta đều sẽ chết."

    Thẩm Ngư xoa xoa mồ hôi trên trán, cơ thể này không cao bằng Mộ Cung Mặc, kéo hắn đi về phía trước, hai chân đã bắt đầu nhũn ra: "Không có việc gì, một lúc nữa có người, chúng ta sẽ an toàn."

    "Cậu.. Cậu tên là gì?"

    "Thẩm Ngư, tôi tên là Thẩm Ngư"

    "Ân."



    12 năm sau.

    Trong căn nhà 1 phòng khách 3 phòng ngủ, trong tiểu khu phía Bắc, trang hoàng ấm áp, trên bàn để 3 đĩa đồ ăn, đã lạnh từ lâu, một người phụ nữ từ trong phòng đi ra, ăn cơm xong, dọn dẹp chén đũa, lại xoay người vào phòng.

    Cửa phòng bên cạnh mở ra, một cô gái đi ra, nhìn thoáng qua thức ăn trên bàn, nhấc chân đi đến phòng bếp lấy một chén cơm, ngồi trước bàn, ăn cơm ở phòng khách trống rỗng.

    Người con gái đó là Thẩm Ngư, trong nhà vẫn luôn như thế, ba mẹ cô từ nhỏ đã không quan tâm cô, việc ai người nấy làm, về nhà quạnh quẽ, từ trước đến nay cô cũng không cảm nhận được sự ấm áp của gia đình.

    Tất cả là do lúc đó mẹ sinh đôi, nhưng bởi vì sơ sẩy, chị gái bị người khác ôm đi, mẹ hối hận cả ngày lấy nước mắt rửa mặt, cho đến bây giờ, vẫn sống trong tự trách.

    Mà ba cô, không chịu nổi sự quạnh quẽ trong nhà, mỗi ngày đi làm từ sớm, nửa đêm mới về nhà.

    Thẩm Ngư đã thói quen, cô rửa chén, xoa xoa miệng, đi đến phòng của mình, đóng cửa lại.

    【 Ký chủ, ngày mai nam nữ chủ sẽ gặp mặt. 】

    Thẩm Ngư xé một bao khoai lát ăn, nào có nửa điểm mất mát như vừa nãy: "Đã biết."

    【 Mộ Cung Mặc hảo cảm độ đã hạ xuống 5 sao. 】

    "Ân."

    12 năm này, sau khi chia tay với Mộ Cung Mặc, Thẩm Ngư nhìn độ hảo cảm từ 5 sao giảm xuống 3 sao.

    Đây cũng coi như chậm, Thẩm Ngư thuận lợi trở thành ánh sáng trong lòng Mộ Cung Mặc.

    Mộ Cung Mặc từ ngày đó về đến nhà, dựa theo cốt truyện, phát sốt bệnh nặng, quên đi ký ức, tính cách cũng trở nên lạnh nhạt hung ác nham hiểm, xây một tầng băng trong lòng, không cho bất luận kẻ nào tới gần.

    Đã quên cô, độ hảo cảm vẫn cao như vậy, đó là bởi vì Mộ Cung Mặc mỗi tối, đều sẽ mơ thấy Thẩm Ngư, tuy rằng không biết Thẩm Ngư là ai, nhưng tâm lý vẫn có ràng buộc.

    Ăn xong một gói khoai tây chiên, đến nửa đêm, Thẩm Ngư xoa xoa bụng hướng đi WC, đi xong một lần mà bụng vẫn còn đau.

    Thẩm Ngư nhặt vỏ gói khoai tây chiên từ thùng rác lên, nhìn hạn sử dụng, đôi mắt trợn tròn.

    Đã quá hạn 1 tháng, ngọa tào, sao mình có thể không nhìn mà ăn bậy!

    Đi WC không biết bao nhiêu lần, Thẩm Ngư hai chân nhũn ra nằm trên giường, vừa nhắm mắt đã ngủ rồi.

    Ngày hôm sau bị đồng hồ báo thức đánh thức, Thẩm Ngư đôi mắt thâm quầng bò dậy, vừa đánh răng vừa nhìn bản thân tiều tụy trong gương.

    Xem như xong rồi, vì sao lại ăn! Đều do cô tham ăn a.

    Rửa mặt xong ra khỏi phòng, Thẩm Ngư nhìn bạn bao sắp lạnh trên bàn, thuận tay cầm lấy đi ra ngoài!
     
  9. Socola đắng

    Bài viết:
    97
    Chương 8: Thế giới 1: Thế giới vườn trường 《 nam thần lãnh khốc: Độc sủng tiểu kiều thê 》8

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vào cổng trường, Thẩm Ngư đeo ba lô chạy chậm vào phòng học.

    Phần lớn học sinh đã ngồi vào chỗ, việc ai người đó làm.

    Thẩm Ngư đẩy đẩy cặp kính chiếm hơn nửa khuôn mặt nàng, mái tóc hơi rũ, che cả khuôn mặt, sợ hãi rụt rè ngồi vào chỗ, mở sách ra đọc.

    Người ngồi cùng bàn không chịu nổi sự im lặng của cô, quay sang nói chuyện với người khác.

    Chủ nhiệm đi vào phát phiếu điểm tháng này, đôi mắt đảo qua mỗi người trong lớp, dừng lại trên người Thẩm Ngư, giọng nói mang theo khen ngợi: "Kiểm tra tháng này thành tích của phần lớn họ sinh đều không tốt, may mà có một học sinh làm vẻ vang cho lớp, đứng thứ nhất toàn khối, tôi muốn khen ngợi học sinh này, Thẩm Ngư, lần sau không ngừng cố gắng. Những học sinh có thành tích kém bị phạt trực nhật một tuần. Được rồi, lấy sách ra.."

    Dứt lời, mấy học sinh đằng sau lộ vẻ phiền muộn.

    Thẩm Ngư khép lại truyện, bỏ vào ngăn bàn, lấy sách giáo khoa nghiêm túc nghe giảng bài, không chú ý một số ánh mắt không có ý tốt dừng ở trên người cô.

    Giờ tan học buổi chiều, lúc Thẩm Ngư sắp xếp lại sách vở, vừa nhấc đầu thì nhìn thấy vài người đứng ở bên cạnh, ôm ngực nhìn cô.

    "Thẩm Ngư đồng học."

    Thẩm Ngư bị những người này nhìn chăm chú, trong lòng hoảng hốt, nắm chặt cặp sách: "Các bạn.. Các bạn có việc sao?"

    Một học sinh nữ phiền chán nhìn cô, tùy tay ném chổi trước mặt cô, khóe miệng mang theo ý cười nói: "Bọn tôi còn có việc, cậu có thể giúp bọn tôi trực nhật được không a?"

    "Đúng vậy đúng vậy, mọi người đều biết Thẩm Ngư đồng học rất tốt bụng, bọn tôi thật sự có việc gấp, cậu giúp bọn tôi trực nhật đi." Vài người bên cạnh liên tục phụ họa nói.

    Thẩm Ngư lui về phía sau một bước, lưng dán vách tường lạnh băng, môi mím lại, sắc mặt hơi tái nhợt, tiếng cự tuyệt nghẹn lại, cuối cùng hóa thành một tiếng ân.

    Cô là người như vậy, vĩnh viễn sẽ không cự tuyệt, cũng sẽ không tức giận với ai.

    Vài người cười hì hì nói cảm ơn, đi ra phòng học.

    Phòng học chỉ còn vài người, cuối cùng chỉ còn lại một mình cô.

    Ở lớp học, chưa từng có người nào chơi với cô, ai cũng sẽ không chơi với một người tính cách tự bế như cô.

    Thẩm Ngư để cặp sách trên mặt bàn, nhặt chổi lên, đi đến trước bục giảng, từng bước từng bước trực nhật.

    Lúc làm xong, ngoài trời đã tố, Thẩm Ngư đóng cửa cặp sách, đeo cặp sách xuống dưới tầng.

    Vừa mới đi xuống đã nghe thấy có giọng nói của ai đó, theo tay vịn đi xuống xem, có hai bóng người một nam một nữ đang nói chuyện.

    "Cô.. Tên là gì?" Đây là giọng nói của nam sinh.

    "Tớ.. Tớ tên Ngô Cấm."

    "Nga." Giọng nói của nam sinh mang theo một tia thất vọng.

    Ô trong tay Thẩm Ngư "bang" một tiếng rơi trên mặt đất, lúc nàng nhặt lên, hai bóng người kia đã biến mất.

    Thẩm Ngư không biết vì sao giọng nói của người con trai kia rất quen thuộc, có cảm giác như đã nghe được ở đâu đó, có thể là ảo giác đi.

    Về đến nhà, nhìn căn nhà không có một bóng người, Thẩm Ngư thở dài một hơi, hâm nóng đồ ăn hôm qua còn dư lại, qua loa ăn xong, trở lại phòng làm bài tập.

    【 Nam nữ chủ đã gặp mặt, ký chủ.. nhìn qua có vẻ không vội chút nào? 】

    Thẩm Ngư đóng cửa lại lập tức khôi phục bản tính, xem lịch, ăn đồ ăn vặt.

    "Gấp cái gì, gấp có thể làm bọn họ không gặp mặt?"

    【 Nhưng mà.. 】
     
  10. Socola đắng

    Bài viết:
    97
    Chương 9: Thế giới 1: Thế giới vườn trường 《 nam thần lãnh khốc: Độc sủng tiểu kiều thê 》9

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thẩm Ngư xua xua tay, "Đừng có nhưng mà, nhiệm vụ nhất định sẽ hoàn thành, cứ yên tâm đi." Dứt lời, nàng thoải mái nằm trên giường lớn, ăn đồ ăn vặt.

    Giọng nói nghe được ở cầu thang là giọng nói của nam nữ chủ, lúc đó là lần đầu tiên bọn họ gặp nhau.

    Cốt truyện, nguyên chủ cũng bị đám học sinh đó bắt trực nhật, nhưng cô không nghe thấy đối thoại của nam nữ chủ, Thẩm Ngư cố ý đi nghe lúc đó.

    Nguyên nhân là để đánh gãy nam nữ chủ nói chuyện, sau khi nói chuyện nam chủ Mộ Cung Mặc sẽ nghĩ nữ chủ Ngô Cấm là người mình vẫn mơ thấy, cho nên sau này Mộ Cung Mặc càng ngày càng chú ý Ngô Cấm, cuối cùng phát triển thành yêu.

    Đối với nhiệm vụ lần này, Thẩm Ngư rất nắm chắc.



    Thẩm Ngư không cùng lớp với Mộ Cung Mặc và Ngô Cấm, nam nữ chủ cũng không cùng lớp.

    Cô đã học xong lại bị mấy người kia bắt trực nhật, nhưng mà cô lại muốn như vậy.

    Vội vàng trực nhật xong, Thẩm Ngư ra cổng trường đi về nhà, trên đường chỉ còn vài người, sắc trời ảm đạm, ánh hoàng hôn xuyên qua tầng mây chiếu trên mặt đường.

    Thẩm Ngư đi qua một ngõ nhỏ, lại nghe thấy bên trong truyền đến âm thanh đánh nhau, bước chân dừng lại, ngẩng đầu nhìn vào bên trong.

    Cuối ngõ là một lối rẽ, nơi này là nơi loạn nhất trong thành phố, bốn phía đều là quán net và quán cơm, còn có mấy sân bóng, Thẩm Ngư mỗi lần đi qua nơi này đều đi rất nhanh, lần này cũng không ngoại lệ.

    Thu hồi ánh mắt, lúc định đi về phía trước, bỗng nhiên nghe thấy một giọng nói quen thuộc, sâu thẳm trong lòng rung lên, Thẩm Ngư che ngực kỳ quái ngước mắt nhìn.

    Từng bước đi vào trong ngõ nhỏ, càng đi vào âm thanh đánh nhau lại càng lớn, thập phần đáng sợ.

    Thẩm Ngư áp xuống sự sợ hãi trong lòng, lặng lẽ dựa vào vách tường nhìn vào, liền nhìn thấy một cảnh tượng ghê người.

    Năm sáu nam sinh vây quanh một người, trong tay cầm dao, người bị vây quanh cũng không yếu, từng bước từng bước đạp mấy người kia ngã xuống đất, lợi hại không giống như một học sinh.

    Đúng vậy, quần áo của hắn là đồng phục học sinh, vẫn là đồng phục trong trường của cô.

    Thẩm Ngư biết trường cô đang học là trường trọng điểm của tỉnh, quản chế đặc biệt nghiêm khắc, không cho đánh nhau, một khi phát hiện, sẽ trực tiếp bị nghỉ học.

    Bên cạnh trường cô còn có một trường khác, trong đó rất hỗn loạn, nghe người ta nói, đánh nhau gì đó chỉ là chuyện bình thường, chỉ cần không liên quan đến mạng người, trường học mở một con mắt nhắm một con mắt.

    Mấy người kia lung lay đứng lên, hoảng sợ nhìn thoáng qua người nọ rồi chật vật chạy trốn.

    Chỉ còn lại người kia lui về sau vài bước ngồi xuống đất.

    Thẩm Ngư nắm chặt tay, nhìn nhìn người nọ một chút, xoay người muốn đi, nhưng lại nghe thấy tiếng thở dốc đau đớn, bước chân lập tức ngừng lại.

    Chân dẫm vào vỏ đồ ăn phát ra âm thanh, sợ tới mức Thẩm Ngư cả người run lên.

    "Ai?" Giọng nói lạnh lẽo xuyên thấu vách tường, đánh thẳng vào trái tim Thẩm Ngư.

    Thẩm Ngư lui về phía sau muốn chạy, giọng nói lại vang lên.

    "Không nói, bị tôi bắt được nhất định phải chết."

    Thẩm Ngư vừa nghe vội vàng bước ra chỗ rẽ, cách người nọ mười mấy mét, khẩn trương nói năng lộn xộn: "Tôi sẽ không nói cho thầy cô, tôi sẽ không cáo trạng.. Tôi thề!" Không cần giết người diệt khẩu..

    Câu nói đằng sau Thẩm Ngư không dám nói ra.
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...