Bài viết: 2 Tìm chủ đề
Chương 130: Mộng hồi thanh xuân: Học trưởng ôn nhu, quá thương ta (18)

[HIDE-THANKS]Edit by Thuần An

Sau khi tan học, Vô Dược liền trực tiếp đi rồi. Tống Minh Tước cũng không tính là quá chán ghét, khi học không có làm ra cái động tác nhỏ gì. Vô Dược đối với hắn còn không sinh ra cảm giác chán ghét gì, chỉ là nếu nói muốn theo đuổi cô, cô nhất định phải cách xa hắn.

Niên Tứ Thần cũng ở khu dạy học của bọn họ chờ cô.

Cô chạy chậm đến bên cạnh hắn, lộ ra một nụ cười ngọt ngào: "Tứ Thần!"

Niên Tứ Thần cười cười, xoa xoa đầu cô, ôn nhu hỏi: "Mệt không?"

Vô Dược chủ động cọ cọ chui vào trong lòng ngực anh trả lời: "Nếu như em nói em mệt, anh sẽ ôm em đi sao?"

Vô Dược vừa dứt lời Niên Tứ Thần liền trực tiếp bế cô lên, cười hỏi: "Như vậy vừa lòng không?"

"Ha ha ha!" Vô Dược cười cười trả lời: "Được! Bổn cung cực kỳ vừa lòng."

Ngữ khí của Niên Tứ Thần có chút bất đắc dĩ, nhưng càng có thêm phần sủng nịch: "Công chúa điện hạ vừa lòng là tốt rồi, vậy thì giữa trưa công chúa điện hạ muốn ăn gì?"

Vô Dược vòng tay lên cổ anh, ở gương mặt anh hôn một cái: "Em muốn ăn anh.. Làm cơm."

"Đứa nhỏ nghịch ngợm." Niên Tứ Thần tuy rằng dùng câu nói trách cứ, nhưng lại không có một chút ngữ khí trách cứ nào.

Vô Dược cọ cọ cổ anh, sau đó nói: "Chúng ta nhanh trở về đi, em thật đói."

"Được!" Niên Tứ Thần ôm cô chậm rãi hướng ký túc xá tạm thời đến.

Thời điểm rời đi, còn cố ý hướng cách đó không xa nhìn một cái, khóe miệng hơi gợi lên, lộ ra một nụ cười đặc biệt đắc ý.

Tống Minh Tước nhìn thân ảnh bọn họ chậm rãi đi xa, đáy mắt xẹt qua một tia không cam lòng.

Cuối cùng hừ một tiếng, nói với chính mình không cần cấp, chờ sau khi hắn đem da mặt hồ ly dối trá này của Niên Tứ Thần kéo xuống, cô nhất định sẽ không thích anh nữa.

Nghĩ tới đây, tâm tình trở nên tốt hơn rất nhiều. Sau đó chậm rãi rời đi.

* * *

Sau khi Vô Dược ăn cơm trưa xong, không dấu vết đánh giá anh.

Anh vẫn ưu nhã ăn bữa cơm như cũ, nhìn thấy hành động của cô, hơi hơi nghiêng đầu nghi hoặc hỏi: "Làm sao vậy?"

"Không có chuyện gì!" Vô Dược lắc đầu.

Trong lòng nghĩ anh hẳn là không biết đâu? Hay là cảm thấy đối thủ quá yếu không cần để ý? Hay là tin tưởng cô?

Cô ngáp một cái, chậm rãi nói: "Em mệt rồi, buồn ngủ quá."

Một đoạn thời gian này, cô không sai biệt lắm đều là buổi tối rất ít ngủ, đến ban ngày lại cọ đến trên người anh ngủ.

Niên Tứ Thần bất đắc dĩ thở dài, anh càng ngày càng hoài nghi có phải trên người mình mang theo cái đồ vật gì có thể yên giấc hay không? Bằng không vì sao mỗi lần cô vừa đến bên cạnh anh, cô liền kêu mệt.

Anh đem cô bế lên để cô ngồi trên đùi của mình, cọ cọ cái mũi của cô: "Vừa mới ăn xong liền nằm lên giường đối với cơ thể không tốt."

Tay Vô Dược vòng lên eo anh, gối đầu trong lòng ngực hắn, nỉ non nói: "Vậy anh chờ một chút lại đem em để trên giường đi.."

Con ngươi anh ôn nhu rất nhiều, nhưng vẫn nhàn nhạt mở miệng: "Ngủ nhiều như vậy cũng không sợ buổi tối ngủ không được?"

Cô tựa hồ nghe được, sau đó trả lời: "Không có anh ở bên cạnh, em rất khó ngủ.."

Niên Tứ Thần sửng sốt, sau đó nhìn cô một cái thật sâu.

Nếu anh nhớ không lầm, sau khi sự kiện kia xảy ra, cô thường xuyên đến bên cạnh anh ngủ.

Kết hợp với lời cô vừa nói, vậy có phải từ khi đó cô đã bắt đầu như vậy hay không? Rời khỏi anh nhiều năm như vậy, có phải cô không có một giấc ngủ ngon nào hay không?

Nghĩ đến đây con ngươi anh không khỏi âm trầm xuống, đáng chết, lúc trước anh không nên buông tha cho người kia đơn giản như vậy.

Đau lòng hôn hôn mặt cô, sau đó chậm rãi ôm cô về phòng.[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 2 Tìm chủ đề
Chương 131: Mộng hồi thanh xuân: Học trưởng ôn nhu, quá thương ta (19)

[HIDE-THANKS]Edit by Thuần An

Buổi chiều lên lớp xong, Vô Dược trước sau như một cùng Niên Tứ Thần ngốc đến hơn 9 giờ mới về nhà.

Sau đó thấy Lâm Nghiên từ trên xe xuống.

Vô Dược vô lực cảm thán, một màn này sao lại tổng cảm thấy quen thuộc như vậy?

Bất quá, lần trước là anh không danh không phận, lần này Lâm Nghiên là đã biết bọn họ ở bên nhau.

"Bác gái." Niên Tứ Thần lễ phép hướng Lâm Nghiên chào hỏi.

Lâm Nghiên gật gật đầu, cũng không có gương mặt lạnh, dù sao đó là người con gái nhà mình thích: "Tứ Thần đưa Nhan Nhan trở lại hả, hai đứa ăn cơm chưa?"

Vô Dược gật đầu trả lời: "Mẹ, bọn con ăn rồi, hôm nay mẹ trở về sao lại không nói một tiếng nào? Để cho con cùng quản gia đến đón mẹ, mẹ còn chưa ăn cơm đi? Chúng ta nhanh trở về bảo dì Hứa làm bữa tối cho mẹ đi."

Sau đó hướng Niên Tứ Thần phất phất tay, cùng Lâm Nghiên đi vào.

Niên Tứ Thần cũng quay đầu lên xe, chuẩn bị về nhà.

Thời điểm trở lại Niên gia, nói với Niên gia phụ mẫu: "Chuẩn bị một chút đi, con muốn đem tiểu công chúa của con mang về nhà."

"Bang!" Điều khiển từ xa trong tay Niên mẫu không cầm chắc, liền cứ như vậy lập tức lừng lẫy rớt trên mặt đất.

Năm mẫu chớp chớp mắt nghiêm túc mở miệng: "Con trai a! Tiểu Nhan Nhan còn chưa có thành niên đâu? Con.. Con đừng có làm bậy nha!"

Niên Tứ Thần cho bà một ánh mắt xem thường, sau đó mới giải thích: "Đừng nghĩ loạn, trước khi kết hôn con sẽ không để hai người có cháu đâu, cho nên đừng lo lắng nhiều như vậy."

"..."

Niên mẫu còn nghĩ chuẩn bị giúp đi mua BCS. Lại bị một câu cứng rắn của con trai đánh vỡ ảo tưởng.

Sau đó giống như nghĩ tới cái gì yên lặng lui một bước mở miệng nói: "Con trai, con 18 tuổi.."

Niên Tứ Thần mi nhăn lại, mặc dù không hiểu mẹ của anh có ý tứ gì, nhưng trực giác nói cho anh biết, khẳng định là không phải việc gì tốt: "Vâng?"

Niên mẫu không chút nghĩ ngợi buột miệng thốt ra: "Con không phải là không được đi?"

"Phốc.. Khụ khụ!" Niên phụ ở một bên bình tĩnh uống trà, bị lời nói của vợ mình dọa tới rồi.

Niên Tứ Thần mặt đen lại, anh thật không hiểu mạch não của mẹ anh là từ đâu tới? Một khắc trước không phải còn lo lắng anh làm ra mạng người sao? Ngay sau đó liền hoài nghi anh không được?

Niên Tứ Thần khắc chế tính tình của mình, bình tĩnh trả lời một câu: "Mẹ yên tâm đi, con trai của mẹ vô cùng bình thường."

Sau đó liền quay đầu đi về phòng của mình.

Niên mẫu thực vô tội nhìn về phía Niên phụ, tựa hồ hoàn toàn không phát giác mình vừa nói sai cái gì. Là một tiểu thanh niên 18 tuổi tinh thần phấn chấn bồng bột, cùng một nữ sinh mỗi ngày ở cùng nhau cái gì cũng không làm, chẳng lẽ không phải là không bình thường sao?

Niên phụ bất đắc dĩ lắc lắc đầu, buông đồ vật trong tay xuống, kéo tay vợ mình, mở miệng: "Không còn sớm, chúng ta đi ngủ thôi."

Tránh cho bà lại dọa người, vẫn là đi ngủ đi. Bà ngủ rồi, thì sẽ không nói ra cái gì đó dọa đến ông nữa.

- -

Tới giữa trưa tan học, Vô Dược như cũ không có nhìn thấy Niên Tứ Thần.

Cô tràn đầy nghi hoặc tựa hồ không hiểu vì sao anh lại biến mất?

Thời điểm cô còn đang suy nghĩ gì đó, liền nhận được tin nhắn của anh.

Nội dung tin nhắn thật giản lược chỉ có một câu như này: Cơm trưa tìm chỗ tốt ăn một chút, buổi chiều anh đến đón em.

Vô Dược nhìn một lúc sau mới cảm thấy tốt hơn, sau đó yên lặng đem điện thoại cất đi. Mới đi được vài bước đã bị Tống Minh Tước chặn đường.

Tống Minh Tước lộ ra nụ cười tự nhận là soái khí, mở miệng nói: "Sao không đi cùng với hắn? Nếu vậy muốn cùng tớ ăn cơm chưa không."[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 2 Tìm chủ đề
Chương 132: Mộng hồi thanh xuân: Học trưởng ôn nhu, quá thương ta (20)

[HIDE-THANKS]Edit by Thuần An

Vô Dược nhàn nhạt nhìn thoáng qua hắn, nam thần không ở bên cạnh, cô tỏ vẻ rất không vui, nhưng là một nữ sinh ưu nhã có lễ, cô vẫn lễ phép trả lời: "Cảm ơn đã mời, nhưng tớ cũng không tính toán đi ăn cơm."

Sau đó liền trực tiếp vòng qua hắn, Tống Minh Tước nhìn thân ảnh cô rời đi, đôi tay không khỏi nắm chặt, sắc mặt âm trầm xuống.

Nhưng nghĩ đến bọn họ có thể đang cãi nhau, tâm tình của hắn lại tốt hơn rất nhiều.

Mà nhất cử nhất động của hai người, bị Chúc Dao cách đó không xa nhìn thấy.

Chúc Dao cắn cắn môi, sắc mặt trắng bệch. Cô không hiểu vì sao mọi chuyện lại như thế này, nhưng cô theo bản năng cảm thấy mọi chuyện không nên phát triển thành như vậy.

Cô cũng không biết vì sao mình đối với Tống Minh Tước nổi lên hảo cảm không rõ. Rõ ràng thời điểm ngày đầu tiên thấy hắn, cô vẫn là rất chán ghét hắn.

Nhưng mà trải qua việc mỗi ngày đều có thể thấy hắn, nhìn thấy hành động của hắn đối với Thư Vãn Nhan. Cô chậm rãi liền ghen ghét.

Cô không hiểu dựa vào cái gì người hắn thích lại là Thư Vãn Nhan, rõ ràng bọn họ quen biết trước.

Trực giác nói cho cô, hắn sở dĩ đến cái lớp kia, cũng là vì cô. Giống như tiểu thuyết vườn trường, không phải bọn họ mới là vai chính sao? Giống như Thư Vãn Nhan vậy, hẳn là ác độc nữ xứng mới đúng, không phải sao? Vì sao? Kết quả lại thành như vậy? Hơn nữa Thư Vãn Nhan không phải đã công nhận trong trường học là cùng nam thần Niên Tứ Thần yêu nhau sao? Cho nên hai người căn bản không thích hợp ở bên nhau.

Chúc Dao càng nghĩ liền càng cảm thấy mình cùng với Tống Minh Tước hẳn là nên ở bên nhau, cuối cùng trừng mắt nhìn bóng dáng Vô Dược rời đi, cũng xoay người bước đi.

- -

Mà mặt khác Niên Tứ Thần một bên, giờ này khắc này đang ngồi trong quán cà phê cao cấp. Mà đối diện với anh, chính là mẹ của Thư Vãn Nhan - Lâm Nghiên.

Lâm Nghiên nhìn anh nghi hoặc mở miệng: "Tứ Thần hôm nay tìm bác có chuyện gì sao?"

Niên Tứ Thần lễ phép mỉm cười, sau đó mở miệng: "Chào bác gái, cháu hôm nay tìm bác là muốn cùng bác nói chuyện về Nhan Nhan."

"Nhan Nhan?" Lâm Nghiên giống như đang nghĩ tới gì đó, cuối cùng cảm thấy kết quả nào cũng đều không đúng.

"Vâng!" Niên Tứ Thần hơi hơi gật gật đầu mới mở miệng nói: "Bác gái có nhớ chuyện chín năm trước phát sinh trên người Nhan Nhan không?"

Lâm Nghiên không khỏi nắm chặt cái ly trong tay. Bà đương nhiên nhớ kỹ! "Cháu.. Tại sao lại biết?"

"Chín năm trước người ở cùng em ấy là cháu." Niên Tứ Thần giải thích.

Lâm Nghiên mở to hai mắt nhìn, không nghĩ tiểu ca ca mà con gái mình vẫn luôn nhắc tới chính là Niên gia Thái Tử gia. Cũng không nghĩ tới người cứu nó lúc trước, cũng là anh.

Nhưng mà, việc này không hẳn quan trọng như vậy: "Cháu hôm nay đột nhiên nhắc tới là muốn nói gì?"

Niên Tứ Thần mở miệng: "Nhan Nhan có chứng mất ngủ, hai bác hẳn là biết được đi?"

Lâm Nghiên đương nhiên biết, lúc trước là bởi vì chuyện này, bọn họ cảm thấy chuyện kia lưu lại cho cô bóng ma quá lớn, cho nên cha của cô mới mang cô rời khỏi thành phố này.

Tuy rằng được thôi miên, cô đã không còn nhớ rõ chuyện này. Nhưng mà, bọn họ vẫn có thể cảm thấy cô theo bản năng kháng cự thành phố này.

Lâm Nghiên đại khái cũng đã nghe hiểu, nói vậy Niên Tứ Thần chính là người lúc trước trợ giúp con gái mình: "Ừ, cho nên?"

Niên Tứ Thần mở miệng: "Thời điểm Nhan Nhan ở bên cạnh cháu em ấy có thể ngủ rất tốt."

Lâm Nghiên ngẩn người, nhấp một ngụm nhỏ cà phê trong tay. Hương vị chua xót từ trong miệng bà tản ra.

Bà cũng đã biết đại khái, nhớ tới thời điểm lúc trước con gái của mình đi còn khóc gọi tiểu ca ca.

Nó sợ hãi thành phố này, nhưng thành phố này cũng đồng thời có người nó thích nhất.[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 2 Tìm chủ đề
Chương 133: Mộng hồi thanh xuân: Học trưởng ôn nhu, quá thương ta (21)

[HIDE-THANKS]Edit by Thuần An

"Cho nên cháu tính toán như thế nào?" Lâm Nghiên đi thẳng vào chủ đề.

Niên Tứ Thần cũng không chút kiêng kị mở miệng: "Cháu hy vọng Nhan Nhan có thể ở cùng với cháu."

"Không được!" Lâm Nghiên không chút suy nghĩ liền trực tiếp mở miệng cự tuyệt. Bà nghĩ chỉ cần là một người mẹ, hẳn là ai cũng sẽ làm như vậy.

Niên Tứ Thần lại mở miệng nói: "Cháu biết bác lo lắng điều gì, nhưng cháu thật sự thích Nhan Nhan, từ ánh mắt đầu tiên cháu nhìn thấy em ấy cháu đã biết, cháu cả đời này chỉ cần em ấy. Cháu đợi em ấy mười hai năm, cũng sẽ bảo vệ em ấy cả đời."

Lâm Nghiên mở miệng: "Không được! Hai cháu hiện tại đều còn nhỏ, còn không hiểu tình cảm. Bác sao có thể bảo đảm về sau hai cháu sẽ không hối hận."

Niên Tứ Thần mở miệng: "Vậy bác cho rằng như thế nào mới có thể lý giải được tình cảm? Bác cảm thấy mình có thể lý giải chính xác sao?"

"Bác.." Lâm Nghiên á khẩu không trả lời được, bà chính xác không có lý giải qua. Nhưng mà..

Niên Tứ Thần mở miệng: "Nếu bác cảm thấy không có gì bảo đảm. Cháu nguyện ý viết một phần hợp đồng, chỉ cần về sau cháu làm ra việc gì có lỗi với Nhan Nhan, tài sản cháu sở hữu đều là của em ấy."

Niên Tứ Thần chưa bao giờ nghĩ tới phải dùng tiền bạc để cân nhắc tình yêu của mình, nhưng đối với Lâm Nghiên người từ nhỏ đã đặt lợi ích của gia tộc lên hàng đầu mà nói, đây là phương thức nhanh nhất để bà chấp nhận.

Giống như là nghĩ tới cái gì anh lại bổ sung một câu: "Ngày cháu thành niên, sẽ hoàn toàn có được 80% cổ phần của Niên thị."

Lâm Nghiên không nói gì, nhưng bà chính xác đã bị lời nói của anh đả động tới rồi.

Không khỏi nghĩ tới trước kia cha của mình nói qua một câu: "Nếu một người nam nhân, nguyện ý vì con từ bỏ tất cả gia sản sở hữu. Vậy thì nam nhân đó nhất định là thật sự yêu con."

Niên Tứ Thần cũng không tiếp tục nói chuyện, anh có thể cho bà một chút thời gian tự nghĩ. Nhưng cũng không chấp nhận bà nghĩ quá lâu.

Bởi vì tiểu công chúa của anh, không thể lại tiếp tục như vậy. Mất ngủ nhiều ngày đã khiến cho cơ thể của cô càng ngày càng kém. Vỗn dĩ cơ thể cô không tốt lắm, nếu về sau còn như vậy thì nên làm sao bây giờ?

Lâm Nghiên cuối cùng thở dài, trả lời: "Bác cho phép cháu ở cùng con gái bác, nhưng nếu cháu làm việc gì có lỗi với con gái của bác. Bác sẽ không bỏ qua cho cháu."

Niên Tứ Thần gật đầu một cái, nghiêm túc bảo đảm: "Sẽ không, cháu sẽ không để khả năng như vậy tồn tại."

Lâm Nghiên nhìn thanh niên mới 18 tuổi trước mặt, trong lòng có chút phức tạp.

Một thanh niên như vậy, ở trước mặt bà bỏ đi ngụy trang ôn văn nho nhã của mình. Là vì con gái của bà.

Anh tựa hồ không e dè, cũng không sợ bà cảm thấy anh chột dạ ngụy trang thành một người hai mặt.

Bà nghĩ con gái của bà có một người yêu như vậy, tựa hồ cũng không tồi.

- -

Buổi chiều tan học, Vô Dược cuối cùng cũng gặp được người mà mình nhớ một ngày.

Trực tiếp liền nhào vào trong lòng ngực anh, sau đó mở miệng: "Tứ Thần, em rất nhớ anh."

Cũng không biết có phải là thói quen của bản thân, có anh bồi bên cạnh cô, hay là chấp nhất quyến luyến của Thư Vãn Nhan đối với Niên Tứ Thần, tóm lại một ngày không gặp mặt cô phát hiện mình rất nhớ anh.

Niên Tứ Thần ôn nhu cười, nhéo nhéo gương mặt cô: "Anh cũng rất nhớ em."

Tiểu công chúa của anh, nhanh lên lớn lên đi. Như vậy chúng ta có thể vĩnh viễn ở bên nhau, không bao giờ tách ra.

* * *

Niên Tứ Thần không giống như trước đưa cô về Lâm gia, mà đưa cô tới Niên gia.

"Hả?" Cô mặt đầy nghi hoặc nhìn anh.

Niên Tứ Thần nhẹ nhàng giải thích: "Mẹ của em đồng ý cho chúng ta ở cùng nhau. Sau này em có thể ở cùng anh, cuối cùng cũng không cần phiền não vì không ngủ được."[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 2 Tìm chủ đề
Chương 134: Mộng hồi thanh xuân: Học trưởng ôn nhu, quá thương ta (22)

[HIDE-THANKS]Edit by Thuần An

"Ah?" Vô Dược có chút ngây người, sửng sốt một hồi lâu mới phản ứng lại. Chớp chớp mắt, hỏi: "Anh nói thật?"

Niên Tứ Thần gật đầu một cái, sau đó hỏi: "Vui vẻ không?"

"Vui vẻ!" Vô Dược cũng không nghĩ nhiều liền trả lời.

Niên Tứ Thần không nghĩ tới cô trực tiếp trả lời như vậy, đột nhiên nghĩ tới cô cái gì cũng không biết? Hay là không để bụng?

Kỳ thật chỉ là anh suy nghĩ nhiều, Vô Dược cùng anh ở bên nhau nhiều thế giới như vậy, sớm đã thành thói quen có anh ở bên cạnh, cho nên càng cầu còn không được.

Trước đó còn kiêng dè thân phận của mình, còn ngại thân thiết. Bây giờ nếu anh giúp cô giải quyết phiền toái, vậy thì cô cũng không còn gì phải cố kỵ.

Niên Tứ Thần ôm cô vào trong ngực, hôn lên môi cô, sau đó mở miệng: "Nhan Nhan, em biết em trả lời như vậy khiến người ta có bao nhiêu hiểu lầm không?"

"..."

Vô Dược bất tri bất giác, cô thề cô cái gì cũng không biết! Vội vàng bày ra một ánh mắt nghi hoặc mê mang nhìn anh.

Niên Tứ Thần thở dài một hơi, tự trách mình suy nghĩ nhiều. Tiểu công chúa của anh, sao có thể biết mấy thứ này đâu!

* * *

Khi Vô Dược nằm trong bồn tắm lớn của anh, đều cảm thấy giống như đang nằm mơ. Đột nhiên cảm thấy nhiệm vụ của mình có phải quá mức đơn giản rồi hay không?

Mặc kệ trải qua bao nhiêu thế giới, chỉ cần người cần công lược là anh. Anh đều sẽ không hề cố kỵ liền thích cô, che chở cô.

Mạc danh khiến Vô Dược sinh ra một loại ảo giác vẫn luôn được anh bảo hộ.

Nhưng mà, nghiêm túc ngẫm lại tựa hồ cũng không có gì. Nếu như anh là một người ở bên yếu thế, cô ngược lại cũng rất vui lòng bảo hộ anh. Chỉ là hình như mỗi thế giới anh đều so với cô lợi hại hơn, cho nên không thể hiểu được cô liền biến thành bên yếu thế.

Được anh luôn bảo hộ như vậy, Vô Dược cảm thấy mình không sai biệt lắm muốn phế rồi.

Thời điểm Vô Dược mặc áo ngủ đi ra ngoài, anh còn đang xem gì đó.

Cô hướng tới gần anh, từ phía sau ôm lấy anh: "Đang xem gì vậy? Hả?"

Niên Tứ Thần tựa hồ không chút cố kỵ nào liền cho cô xem, Vô Dược nhàn nhạt nhìn thoáng qua, sau đó phát hiện là một chút phương án hợp tác của Niên thị.

Đầu tóc ướt sũng của cô đụng phải anh. Anh khép văn kiện trong tay lại, đứng dậy, ở một bên cầm lấy máy sấy, giúp cô sấy khô tóc.

Hơi chút bất đắc dĩ nói: "Cũng không sợ cảm mạo? Hả?"

Vô Dược cười cười: "Ừm, cảm mạo cũng khá tốt nha, vậy anh có thể chăm sóc em thật tốt."

Niên Tứ Thần nhéo nhéo vành tai cô: "Không sinh bệnh anh cũng sẽ chăm sóc em thật tốt."

Khuôn mặt nhỏ của Vô Dược đỏ lên: "Đừng.. Đừng niết nơi đó?"

"Nơi nào?" Niên Tứ Thần sửng sốt một hồi, sau khi phản ứng lại ý cười càng sâu. Cúi đầu ngậm lấy vành tai cô: "Ở đây sao?"

"Ưm.." Vô Dược tựa hồ có chút không khống chế được ngâm một tiếng.

Sau khi nghe được âm thanh của cô, sắc mặt anh liền đổi. Giúp cô sấy khô tóc xong, liền vội vàng đi tắm rửa.

Vô Dược nhìn bộ dạng anh vội vội vàng vàng, có chút nghi hoặc, trong lòng có chút lo lắng, sau khi đến gần phòng tắm liền nghe được âm thanh khác ngoài tiếng nước, khuôn mặt Vô Dược nháy mắt đỏ lên.

Nhiều thế giới như vậy, cô tựa hồ là lần đầu tiên nghe được anh..

Vô Dược chạy về trên giường, đem mình của chui vào trong chăn, không ngừng nói với bản thân: Mình cái gì cũng không biết! Mình cái gì cũng không biết! Mình cái gì cũng không biết!

Nói mãi không thể hiểu được liền ngủ rồi.

Thời điểm Niên Tứ Thần tắm rửa xong đi ra, liền thấy cô ngoan ngoãn nằm trên giường ngủ. Bất đắc dĩ lắc đầu.[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 2 Tìm chủ đề
Chương 135: Mộng hồi thanh xuân: Học trưởng ôn nhu, quá thương ta (23)

[HIDE-THANKS]Edit by Thuần An

Sau khi Niên Tứ Thần tắt đèn đi, liền quay lại nằm lên giường, đem cô ôm vào trong lòng ngực, an ổn đi vào giấc ngủ.

Mỏi mệt tựa hồ sau khi ngửi được hơi thở của cô liền biến mất hầu như không còn. Cảm giác tâm mười mấy năm trôi nổi không ngừng cuối cùng cũng có nơi uỷ thác.

* * *

Vô Dược cảm giác mình ngủ đặc biệt tốt, so với thời điểm uống thuốc ngủ còn tốt hơn.

Quay đầu nhìn thấy Niên Tứ Thần còn đang ngủ, đầu ngón tay bất giác vỗ lên. Lòng bàn tay xẹt qua hàng mi dài của anh, nhìn khuôn mặt tinh xảo tuấn mỹ của anh, đột nhiên hoài nghi anh có phải luôn biết cô là nhan khống hay không.

Cho nên mỗi cái thế giới đều tìm một túi da tốt như vậy, vì đời trước anh trở nên bình thường, cho nên cô không có nhận ra.

Cô hôn hôn gương mặt anh, trong lòng yên lặng nói với bản thân: Kiếp trước là ngoài ý muốn, sau này bất kể có thể đến bao nhiêu thế giới, em nhất định sẽ nhận ra anh.

Niên Tứ Thần bị cô hôn tỉnh, tựa hồ còn chưa quen trên giường có thêm một người, thời điểm mở to mắt, còn có chút mê mang.

Vô Dược bị anh manh tới rồi, không nghĩ tới tiểu ca ca ôn văn nho nhã. Cũng sẽ có một mặt đáng yêu như vậy.

Một hồi lâu Niên Tứ Thần mới phản ứng lại, duỗi tay chế trụ cái ót của cô, triền miên hôn lên môi đỏ của cô.

Trong ánh mắt tràn đầy ôn nhu: "Chào buổi sáng, tiểu công chúa của anh."

Phốc~Vô Dược bị xưng hô của anh làm hoảng sợ rồi. Mang theo chút ý cười trả lời: "Chào buổi sáng, hoàng từ điện hạ của em."

Sau khi nghe được cô trả lời, Niên Tứ Thần mới bất tri bất giác phản ứng lại, mình đang nói gì?

Hai má phiếm hồng, ho nhẹ thanh: "Khụ, chúng ta đi rửa mặt trước, đợi lát nữa liền đi học."

Thời điểm Vô Dược đi xuống dưới lầu, phát hiện Niên phụ Niên mẫu đã ở bàn ăn dưới nhà ăn trước.

Sau khi Niên mẫu thấy bọn họ xuống dưới, mới đem bữa sáng làm cho bọn họ mang ra.

Nhẹ giọng hỏi: "Nhan Nhan a! Cháu ngủ tốt không?"

Mặt Vô Dược đỏ lên, tựa hồ có chút thẹn thùng, tuy rằng cô cũng không biết thẹn thùng cái gì, ngoan ngoãn trả lời: "Cảm ơn bác gái quan tâm, cháu ngủ rất ngon."

Niên mẫu cười cười, đáy mắt tựa hồ đối với con dâu ngoan ngoãn nghe lời như vậy rất vừa lòng.

* * *

Sau khi Vô Dược đi vào lớp, yên lặng về chỗ ngồi của mình.

Mới vừa ngồi xuống Chúc Dao liền mở miệng: "Vãn Nhan, tớ với cậu đổi vị trí đi!"

Vô Dược sửng sốt một chút, tựa hồ có chút không hiểu vì sao cô đột nhiên lại nói như vậy. Đột nhiên một ý niệm xẹt qua trong đầu cô: Chúc Dao thích nam chủ!

Nhưng rất nhanh liền bị cô phủ định, bên trong nguyên kịch là nam chủ theo đuổi rất lâu, nữ chủ mới đồng ý cùng hắn ở bên nhau.

Nói như vậy cô bây giờ, chỉ có một loại khả năng. Chính là trái tim thánh mẫu của nữ chủ bạo phát, cảm thấy Tống Minh Tước đang quấy rầy cô, cho nên tốt bụng bảo vệ cô.

Vô Dược không cự tuyệt, dù sao hiện tại mà nói nam chủ đối với nữ chủ không có cảm tình gì.

Nhưng Vô Dược không nghĩ tới, bởi vì cô không cự tuyệt. Cho nên không thể giải thích được liền hoàn thành nhiệm vụ.

Thời điểm Tống Minh Tước đi vào phòng học, sau khi nhìn thấy Chúc Dao ngồi phía trước mình, khuôn mặt liền lạnh xuống. Thập phần không vui mở miệng: "Ai cho cô ngồi chỗ này? Quay về chỗ cũ nhanh."

Chúc Dao cũng bày ra một bộ dạng không cao hứng: "Dựa vào cái gì anh nói quay trở về thì phải quay trở về, tôi càng không."

Ánh mắt Tống Minh Tước nhìn cô tựa hồ thêm phần âm lãnh. Sau đó quay sang người bên cạnh mình nói: "Tránh ra!"

Bạn cùng bàn của Tống Minh Tước ngoan ngoãn tránh ra. Sau đó, tự giác tìm một vị trí khác.

Sau khi Tống Minh Tước ngồi xuống, một tiểu đệ bên cạnh hắn mở miệng: "Tước thiếu, là nữ nhân này chủ động đổi vị trí với Thư tiểu thư."[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 2 Tìm chủ đề
Chương 136: Mộng hồi thanh xuân: Học trưởng ôn nhu, quá thương ta (24)

[HIDE-THANKS]Edit by Thuần An

Sau khi nghe được tiểu đệ nói, ánh mắt Tống Minh Tước nhìn Chúc Dao càng chán ghét.

Tiếp theo Vô Dược liền nghe được âm thanh hệ thống: [Đinh! Giá trị yêu thích của nam chủ đối với nữ chủ là -10, chúc mừng hoàn thành nhiệm vụ ẩn thứ hai.]

Vô Dược tuy rằng còn có chút mộng bức, nhưng mà, ít nhất đã hoàn thành nhiệm vụ. Cô có thể rất êm đềm mà cút ngay.

* * *

Thời điểm buổi chiều Tống Minh Tước trở lại phòng học, liền nghe được tin tức Vô Dược nhảy lớp.

Hắn nắm lấy quần áo của một người, tức giận hỏi: "Rốt cuộc là sảy ra chuyện gì?"

Người kia bị hành động của hắn dọa tới, cơ thể còn có chút run rẩy, nơm nớp lo sợ trả lời: "Thư.. Thư Vãn Nhan cậu.. Cậu ấy thông qua kỳ thi nhảy lớp, cho nên.. Cho nên liền lên.."

"Sao có thể!" Tống Minh Tước căn bản không tin, trường học mở lâu như vậy cũng chỉ có một hai người có thể hoàn thành kỳ thi nhảy lớp, cô sao có thể cũng hoàn thành?

Sau đó có người liền mở miệng: "Thư Vãn Nhan vốn dĩ chính là từ trường trung học Verdona ra, chỉ số thông minh khẳng định là siêu cao."

Sau khi nghe được câu đó, Tống Minh Tước buông lỏng tay ra, nhanh chân liền hướng cao nhị chạy tới.

Vô Dược lúc này đang đi bên cạnh Niên Tứ Thần, Niên Tứ Thần một bên giúp cô cầm sách, một bên cùng cô nói chuyện phiếm.

Ngữ khí có chút bất đắc dĩ: "Sao lại không nói cho anh một tiếng nào?"

Vô Dược lộ ra một nụ cười rạng rỡ, trả lời: "Bởi vì muốn cho anh một kinh hỉ a, anh vui vẻ không?"

Niên Tứ Thần trả lời: "Vui vẻ, rất vui vẻ. Không nghĩ tới Tiểu Nhan Nhan của anh còn là học bá."

Nghĩ đến sau này bọn họ có thể sớm chiều ở chung, đôi mắt Niên Tứ Thần bất giác gia tăng ý cười. Bất cứ ai cũng đều có thể nhìn ra anh lúc này đang vui vẻ.

Vô Dược thấy anh tươi cười, cũng vui vẻ hơn rất nhiều. Sau đó nghe được âm thanh đã lâu của hệ thống: [Đinh! Giá trị yêu thích của nam thần Niên Tứ Thần +4, giá trị yêu thích hiện tại là 97!]

Vô Dược vui vẻ một hồi, sau đó vui vẻ đi theo Niên Tứ Thần vào cao nhị.

Mà ở cách đó không xa đôi mắt của Tống Minh Tước có chút đỏ lên, không nghĩ tới mối tình đầu của mình, còn chưa bắt đầu đã kết thúc.

- -

Thanh xuân là một hành trình rất ngắn, chỉ một cái chớp mắt. Vô Dược và Niên Tứ Thần đã lên cao tam.

Hôm nay Niên Tứ Thần bởi vì có việc, đã sớm rời khỏi trường học. Sau khi Vô Dược tan học, thong thả ở trường học đi ra.

Đi không bao lâu, liền phát hiện mình bị người theo dõi. Vì thế, liền tìm một góc tương đối hẻo lánh.

Vô Dược dựa vào một bên, nhìn phía trước nhàn nhạt nói: "Ra đi."

Sau đó một nữ sinh, mang theo mấy tên côn đồ, từ một bên bước ra.

Vô Dược liếc nhìn cái nữ sinh kia một cái, khóe môi câu một chút, môi đỏ hé mở: "Đã lâu không gặp a, Văn Lan học tỷ."

Lúc đó, thời điểm cô tính toán đi tìm cô ta. Cô ta lại mất tích. Cô vốn định liền cứ như vậy thôi, nhưng không nghĩ tới cô ta bây giờ tự động đưa tới cửa.

Văn Lan hung hăng trừng mắt liếc nhìn cô một cái, nếu như không phải vì cô, cô ta cũng sẽ không rơi vào kết quả thê lương như bây giờ.

Quay người nói với mấy nam nhân đằng sau: "Chính là cô ta, nhanh tay lên."

Mấy nam nhân đằng sau, khi thấy khuôn mặt của Vô Dược kinh ngạc một hồi lâu, bọn họ ban đầu tưởng nữ sinh này vô cùng xấu xí. Không nghĩ tới vậy mà lại xinh đẹp như vậy.

Bọn họ còn là lần đầu tiên nhìn thấy người xinh đẹp như vậy, nghĩ tới đây dục vọng đáy mắt liền càng mãnh liệt.

Vô Dược lạnh nhạt liếc mắt nhìn bọn họ một cái, không đợi Văn Lan phản ứng lại, Vô Dược đã đem những người đó giải quyết, sau đó đến trước mặt cô ta.

Ý cười trên khóe môi càng sâu, tựa hồ còn có chút trào phúng: "Chơi vui không? Văn Lan học tỷ."[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 2 Tìm chủ đề
Chương 137: Mộng hồi thanh xuân: Học trưởng ôn nhu, quá thương ta (25)

[HIDE-THANKS]Edit by Thuần An

Văn Lan lui một bước, kinh ngạc nhìn cô, tựa hồ không nghĩ tới cô lại lợi hại như vậy.

Vô Dược cũng không động thủ đánh người, chỉ là dùng một ít thuốc. Để Văn Lan nếm thử hậu quả khi làm chuyện xấu.

Vô Dược cảm thấy đánh cô ta đối với chính mình là một loại bẩn tay, cảm thấy rất bẩn.

"Ai?" Vô Dược hướng bên sườn nhìn thoáng qua, sau đó từ bên đó một người đi ra.

Thời điểm Vô Dược thấy hắn còn có chút kinh ngạc, sau đó khuôn mặt kinh ngạc liền biến thành đạm nhiên, tất nhiên nếu hắn đều thấy, vậy thì không có gì phải giả vờ nữa.

"Cậu.." Tống Minh Tước nhìn thẳng vào ánh mắt cô, tựa hồ mang theo chút tìm tòi nghiên cứu: "Cậu đã làm gì bọn họ?"

Vô Dược nhàn nhạt nói: "Cậu cảm thấy sao?"

Sau đó cũng không đợi hắn trả lời, liền đi ra ngoài.

Tống Minh Tước đuổi theo, lấy tay đập lên vai cô, sau đó hỏi: "Sao cậu lại làm được?"

"Liên quan.." Vô Dược nói còn chưa nói xong, liền cảm thấy một tia lạnh lẽo.

Quay theo hướng đó liền nhìn thấy Niên Tứ Thần mang theo nụ cười ôn nhu.

Niên Tứ Thần chậm rãi hướng cô bước tới, không dấu vết hất tay Tống Minh Tước ra. Sau đó ôn nhu nắm lấy tay cô, nhẹ giọng mở miệng nói: "Chúng ta về nhà đi."

Ngữ khí của anh rất bình thường, tựa hồ giống như bình thường không có gì khác biệt. Nhưng mà, Vô Dược luôn cảm thấy rất đáng sợ, cũng cảm thấy giống như là yên lặng trước khi bão táp đến.

* * *

Sự thật chứng minh, Vô Dược suy đoán không có sai.

Sáng sớm rời giường, liền cảm giác được hoàn cảnh xung quanh rất không thích hợp. Mở cửa sổ ra liền nhìn thấy bờ cát, còn có nước biển vô tận.

Cô chạy xuống lầu, anh đang bày bữa sáng.

Sau khi anh thấy cô, ôn nhu mở miệng nói: "Nhan Nhan, em tỉnh rồi. Đói bụng không? Có thể dùng cơm rồi."

Vô Dược nhìn chằm chằm anh một hồi lâu, sau đó mở miệng: "Nơi này là chỗ nào vậy?"

Niên Tứ Thần nhẹ giọng giải thích nói: "Đây là đảo nhỏ tư nhân của anh, trong biển khu vực Á đảo."

"..."

Cô ngửi được một loại âm mưu, nhưng vẫn làm bộ không biết hỏi: "Chúng ta tới nơi này làm gì?"

Niên Tứ Thần đem đồ vật trong tay bày ra, tiếp tục giải thích: "Sắp thi đại học, anh sợ em áp lực lớn, cho nên liền mang em tới nơi này chơi."

#%#%#%!

Áp lực lớn cái quỷ, phi! Thi đại học cái quỷ a! Bọn họ mới khai giảng được không? Nếu không có gì thay đổi thì một năm sau mới thi đại học được không?

Nhìn anh nói nghiêm túc như vậy, cô thiếu chút nữa liền tin.

Đúng rồi, cô sao có thể bị anh lừa. Cô có thể tin cái quỷ ấy, cái tính cách ôn văn nho nhã này.

Linh hồn này vốn là anh, sao có thể ôn văn nho nhã. Có cái quỷ mà ôn văn nho nhã, anh bây giờ so với biến thái cầm tù khác gì nhau?

Vô Dược làm bộ tin lời anh nói, sau đó thập phần vô tội mở miệng: "Vậy chúng ta khi nào trở về?"

Niên Tứ Thần ôn hòa đáy mắt xẹt qua một mạt khói mù, tay cầm mâm đến gắt gao, nhưng mặt ngoài vẫn là bộ dạng ôn nhuận như ngọc như cũ: "Nhan Nhan muốn trở về sao? Chúng ta ở chỗ này chơi thêm mấy ngày không tốt sao?"

Không thể không nói, Vô Dược chứng minh là đúng. Cô mới vừa nghe anh trả lời xong, liền nghe được âm thanh hệ thống: [Đinh giá trị hắc hóa của nam thần Niên Tứ Thần +2, giá trị hắc hóa hiện tại là 99.]

Vô Dược liền ha hả, biểu thị quả nhiên là có thể đi gặp quỷ. Anh thế giới này, ngụy trang quả thực. Mẹ nó đến cả hệ thống cũng lừa gạt cô.

Nhưng mà Vô Dược đương nhiên là chỉ có thể thuận theo: "Không có, em thích cùng Tứ Thần ở bên nhau. Chờ chúng ta khi nào chơi chán, lại trở về."

Sau đó chủ động đến bên cạnh anh, vòng lên cổ anh, ở trên môi anh lưu lại một nụ hôn.[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 2 Tìm chủ đề
Chương 138: Mộng hồi thanh xuân: Học trưởng ôn nhu, quá thương ta (26)

[HIDE-THANKS]Edit by Thuần An

Nghe được lời cô nói, Niên Tứ Thần cười chân thật hơn rất nhiều, đem cô ôm vào trong lòng ngực hôn sâu.

Cảnh sắc bờ biển rất đẹp, biển rộng xanh thẳm vô ngần không có ở tinh tế, nơi đó chỉ có biển nhân tạo yên tĩnh giống như biển chết. Cho nên Vô Dược cũng đặc biệt thích biển rộng như vậy.

Cô ngoại trừ thích biển cả, càng thích người cùng cô tới ngắm biển.

Niên Tứ Thần đem cô ôm vào trong lòng ngực, ôn nhu hỏi: "Lạnh không?"

Vô Dược lắc lắc đầu trả lời: "Không lạnh."

Ở trong lòng ngực anh sao có thể lạnh?

* * *

Bọn họ ở đảo nhỏ âu yếm gần một tháng, sau đó mới trở về.

Đại khái Vô Dược cũng không nghĩ tới anh nhanh như vậy đã thả người, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên nói gì.

Chương trình học cao tam khẩn trương, nhưng đối với trường học bọn họ mà nói tựa hồ cũng không có biến hóa quá lớn.

Thời điểm tan học, Vô Dược đột nhiên nghe được tin tức có người tới tìm cô.

Mang theo nghi hoặc, đi tới lớp, sau đó liền nhìn thấy Thư phụ.

Vô Dược kinh ngạc một lát, sau đó mỉm cười: "Cha, sao cha lại tới đây?"

Thư phụ sủng nịch xoa xoa đầu cô: "Muốn đến thăm con."

Vô Dược hỏi: "Lần này cha muốn ở bao lâu?"

Thư phụ bất đắc dĩ cười: "Buổi tối liền bay."

Vô Dược suy nghĩ một chút, mở miệng nói: "Vậy cha đợi một lát, con đi xin nghỉ, hôm nay bồi cha thật tốt."

"Được!" Thư phụ vừa lòng gật gật đầu.

Niên Tứ Thần nhìn chỗ trống bên cạnh mình, chuẩn bị đi ra ngoài tìm người, lại thấy được tin nhắn cô gửi cho anh: Cha của em tới, hôm nay em bồi cha một chút, buổi tối liền trở về.

Niên Tứ Thần nhìn chằm chằm cái tin nhắn kia một hồi lâu, không nghĩ tới chính mình cứ bị vứt bỏ như vậy. Nhưng cuối cùng anh vẫn nhắn trở về một từ: Được!

* * *

Thư phụ cùng Vô Dược đi tới một nhà ăn cao cấp hai mươi mấy tầng, Thư phụ nhấp một ngụm trà, nhìn thành phố phồn hoa dưới chân, nội tâm có chút phức tạp.

19 năm trước, ông lần đầu tiên đến thành phố này. Gặp được người mình yêu cà đời, đáng tiếc mình dùng sai phương thức, có được không lâu rồi lại mất đi.

Thư phụ nhìn thoáng qua Vô Dược, giống như nghĩ tới cái gì nhàn nhạt mở miệng: "Con nói trở về tìm người, tìm được rồi sao?"

Vô Dược không nghĩ tới ông sẽ đột nhiên hỏi chuyện này, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật gật đầu: "Đúng vậy, con tìm được rồi."

Không khí trầm mặc hồi lâu, Thư phụ lại đột nhiên mở miệng nói: "Mẫu thân con bà ấy.. Có khỏe không?"

Nghe được ông nói, Vô Dược đột nhiên nhớ lại, thái độ của Thư phụ đối Lâm Nghiên trong trí nhớ của Thư Vãn Nhan.

Nếu cô không đoán sai, Thư phụ vẫn luôn yêu Thư mẫu.

Vô Dược hơi hơi hé miệng, cuối cùng vẫn là bất đắc dĩ trả lời: "Mẹ khá tốt, không cần lo lắng."

"Ừ!" Thư phụ gật gật đầu, sau đó liền đem đề tài dời đi.

Vô Dược bồi Thư phụ một ngày, thời điểm qua tám giờ mới bồi ông đến sân bay.

Vô Dược đưa ông đến cửa kiểm tra, nhìn thân ảnh ông chậm rãi đi xa, hô một câu: "Nếu vẫn còn yêu, vậy không nên buông tay."

Bước chân Thư phụ dừng một chút, cuối cùng vẫn rời đi.

Vô Dược không nói gì, quay người hướng bên ngoài sân bay đi.

Thời điểm đi tới cửa, liền thấy Niên Tứ Thần đang đợi ở một bên, môi vui vẻ gợi lên, sau đó nhào vào trong lòng ngực anh.

Niên Tứ Thần đem cô ôm lấy, sủng nịch nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ của cô, mở miệng: "Chúng ta về nhà đi."

"Được!" Vô Dược nhẹ giọng đáp.

Cũng không biết vì sao, cô đột nhiên liền thốt ra một câu: "Em cảm thấy cha vẫn thích mẹ."

Âm thanh thực nhẹ, nhưng Niên Tứ Thần nghe được.[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 2 Tìm chủ đề
Chương 139: Mộng hồi thanh xuân: Học trưởng ôn nhu, quá thương ta (27)

[HIDE-THANKS]Edit by Thuần An

Niên Tứ Thần đi được vài bước, thập phần khẳng định mở miệng: "Mẹ em cũng còn thích cha em."

"Hả?" Vô Dược có chút không hiểu ý của anh, cô không cảm thấy được Lâm Nghiên yêu Thư phụ.

Niên Tứ Thần mở miệng giải thích: "Một người như mẹ em, nếu là vì liên hôn doanh nghiệp mới kết hôn, khi ly hôn có thể yêu cầu thêm rất nhiều thứ, hoặc có thể tiếp tục cùng người khác ở bên nhau. Nhưng bà ấy đều không có, bà ấy thích cha em, cái gì cũng đều không cần, chỉ là vì chứng minh, tình yêu của bà không phải thành lập dựa trên lợi ích."

Vô Dược hiểu ra, cũng nhận ra tình cảm của Lâm Nghiên với Thư phụ, hai người đều thích đối phương chỉ là đều dùng sai phương thức thôi.

- -

Thời gian lại gần một năm trôi qua, Vô Dược bọn họ cuối cùng cũng thi đại học xong rồi.

Vốn tưởng rằng có thể có rất nhiều thời gian yêu đương, kết quả Niên Tứ Thần hầu như mỗi ngày đi sớm về trễ, ngoại trừ buổi tối cô hầu như không thể gặp được anh.

Thời điểm Vô Dược rời giường đi xuống lầu, thấy Niên Tứ Thần đang giúp Niên mẫu.

Vô Dược có chút kinh ngạc, không nghĩ tới anh hôm nay vậy mà lại ở nhà, Niên mẫu phát hiện ra cô đầu tiên, ôn nhu mở miệng nói: "Nhan Nhan dậy rồi nha, ngồi xuống một lúc là có thể ăn bữa sáng rồi."

Vô Dược đi đến bên cạnh bà, mở miệng nói: "Bác gái cần cháu giúp đỡ không?"

Niên Tứ Thần đến bên cạnh cô, đem cô kéo đến bên cạnh cái bàn để cô ngồi xuống, sau đó mới mở miệng nói: "Không cần không cần, hôm nay trong chúng ta em là lớn nhất, em chỉ cần ngồi xuống là được."

Vô Dược nghe được lời anh nói mới phản ứng lại, cô đã quên hôm nay là sinh nhật 18 tuổi của Thư Vãn Nhan.

* * *

Vô Dược nhìn đèn nê ông không ngừng lùi lại ngoài cửa sổ, mở miệng nói: "Đã 7 giờ, chúng ta bây giờ đi đâu?"

Niên Tứ Thần cười thần bí, sau đó nói: "Tới rồi em sẽ biết."

Niên Tứ Thần đưa cô tới khách sạn cao cấp nhất thành phố này, hai bên khách sạn đều bày đầy hoa hồng đỏ tươi.

Vốn dĩ khách sạn đã thập phần xinh đẹp, giờ này khắc này bố trí bên trong nó càng khiến người ta động tâm.

Vô Dược còn chưa kịp nhìn rõ, vừa mới liếc mắt một cái đã bị người ta lôi kéo đi thay quần áo.

* * *

Vô Dược mặc lễ phục cao quý ưu nhã, nhìn mọi người đang nói chuyện với nhau mặt đầy nghi hoặc.

Trong lòng yên lặng nghĩ, chẳng lẽ đây là yến hội sinh nhật anh tổ chức cho cô?

Còn chưa nghĩ gì nhiều, ánh đèn liền dập tắt, sau đó một chùm ánh sáng chiếu trên bậc thang, nam nhân ăn mặc tây trang màu trắng cao quý ưu nhã, khuôn mặt ôn nhu tuấn mỹ chậm rãi hướng cô bước tới.

Dường như trong một cái chớp mắt, khiến Vô Dược sinh ra một loại cảm giác, hoàng tử tuấn mỹ trong truyện cổ tích, mang theo tình yêu, hướng đến công chúa mà anh yêu quý chậm rãi bước tới.

Niên Tứ Thần đi đến trước mặt cô, mở hộp nhẫn ra, quỳ một gối xuống đất, sau đó mở đầu: "Công chúa xinh đẹp của anh, anh nguyện ý dùng cả đời của anh để yêu em, che chở em, làm bạn với em, vậy nên em nguyện ý cho anh cơ hội được làm chuyện này không?"

Tuy nói khuôn sáo có chút cũ, nhưng Vô Dược vẫn không khắc chế được mà cảm động rồi. Phương thức dù cũ rích, nhưng người yêu cô lại là thật.

Nhiều thế giới như vậy, hình như đây là lần đầu tiên anh cầu hôn cô.

Vô Dược đưa tay, bàn tay xinh đẹp tựa hồ có chút run rẩy.

Niên Tứ Thần đem nhẫn đeo lên ngón giữa của cô, đặt một nụ hôn nhẹ lên mu bàn tay cô, mở miệng nói: "Nhan nhan, anh rất vui."

Vô Dược hôn môi anh, mở miệng trả lời: "Em cũng rất vui."

Niên Tứ Thần đem cô ôm vào trong ngực, dùng âm thanh chỉ có cô có thể nghe được nói: "Vậy em tính khi nào đem cái nhẫn xấu xí kia gỡ xuống, để anh đổi nhẫn mới cho em?"

Vô Dược cúi đầu nhìn thoáng qua huyết thề trên ngón áp út của cô đột nhiên xấu hổ, hình như cô cũng không tháo xuống được.[/HIDE-THANKS]
 

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back