Bài viết: 2 Tìm chủ đề
Chương 140: Mộng hồi thanh xuân: Học trưởng ôn nhu, quá thương ta (28)

[HIDE-THANKS]Edit by Thuần An

Thời điểm Vô Dược khóc không ra nước mắt, Tĩnh Dạ tốt bụng mở miệng: Kí chủ, chúng tôi có thể giúp cô che chắn Thần khí.

Vô Dược yên lặng cho Tĩnh Dạ thêm một điểm: Tiểu Dạ Dạ, cô quá tuyệt vời.

* * *

Sau khi yến hội kết thúc, Niên Tứ Thần trực tiếp đưa cô tới tầng cao nhất, đó là tầng chuyên dụng của anh.

Trước khi Vô Dược về nước, nếu anh ở công ty quá mệt mỏi sẽ qua bên này ngủ.

Sau khi Vô Dược tiến vào Niên gia, anh không còn qua bên này nữa.

Niên Tứ Thần nhẹ nhàng đem cô đặt trên giường, đôi mắt ôn nhu ngày thường, lúc này đã tràn đầy dục vọng.

Đè trên người cô, nhẹ nhàng hôn cô, âm thanh trầm thấp khàn khàn: "Nhan Nhan, em cuối cùng cũng thành niên."

Mặt Vô Dược đỏ lên, nhiều thế giới như vậy nhưng cô vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy anh từ từ như vậy không khỏi hoảng loạn, tay cô vòng lên cổ anh, hôn trả anh, một lát sau mới mở miệng: "Chúng ta.. Tắm rửa trước."

Niên Tứ Thần mặc dù rất muốn, nhưng vẫn như cũ không cự tuyệt yêu cầu của cô, đem cô ôm vào phòng tắm, tắm cho cô rất nhanh.

- -

Vô Dược lại rất thành công trở thành cá chết, trong lòng không khỏi mắng: * ôn nhu tiểu ca ca, quả thực không phải người.

Niên Tứ Thần nhẹ nhàng lôi kéo chăn cô: "Nhan Nhan, rời giường ăn một chút đi."

Vô Dược xoay người, tiếp tục không để ý tới anh.

Niên Tứ Thần sờ sờ cái mũi của mình, trong lòng biết bản thân đuối lý, cho nên cũng chỉ có thể ngoan ngoãn dỗ dành.

Anh cũng không phải cố ý, dù sao cấm dục hai năm, khó tránh khỏi có chút khắc chế không được bản thân.

Niên Tứ Thần tiếp tục dỗ dành: "Nhan Nhan, em dậy đi, tí nữa em muốn làm gì cũng được."

Vô Dược thò cái đầu ra, mở miệng hỏi: "Thật sao? Nếu em hỏi anh cái gì anh đều sẽ trả lời?"

Niên Tứ Thần mặc dù không biết cô muốn biết thứ gì, nhưng cũng vẫn ngoan ngoãn gật đầu.

Sau khi nghe được anh nói, Vô Dược vui vẻ liền tính toán rời giường. Sau đó phát hiện thân thể mình động một chút đều đau muốn mệnh.

Cô liếc mắt một cái lạnh lùng qua Niên Tứ Thần, bất đắc dĩ mở miệng: "Còn không bế em lên."

Niên Tứ Thần sửng sốt một chút, phản ứng lại mới cười ôm cô lên, sau khi cô thay quần áo, mới ôm cô ra ngoài phòng ngủ.

Cơm nước xong, Vô Dược cảm thấy mình đã tốt hơn rất nhiều, sau đó nhìn Niên Tứ Thần đối diện, nhẹ giọng mở miệng: "Em muốn biết, em đến tột cùng mất đi ký ức gì?"

Tuy rằng cô không biết đoạn ký ức kia là như thế nào, nhưng lấy sự ỷ lại của Thư Vãn Nhan đối với Niên Tứ Thần mà nói, anh khẳng định biết gì đó.

Quả nhiên, sau khi nghe được lời cô nói, tay Niên Tứ Thần nắm cái ly run lên một chút. Nhưng khuôn mặt treo vẻ ôn nhu cười như cũ, bộ dạng tựa hồ thực khó hiểu: "Nhan Nhan đang nói cái gì vậy? Em mất trí nhớ sao?"

Vô Dược cũng không có tức giận, cô biết anh giấu giếm, khẳng định là vì muốn tốt cho cô. "Một đoạn ký ức kia khiến em mệt mỏi mười một năm, chẳng lẽ anh còn muốn nó ảnh hưởng em cả đời sao?"

Niên Tứ Thần trầm mặc một hồi, cuối cùng mới mở miệng: "Đi thôi, chúng ta ra ngoài."

"Hả?" Vô Dược có chút khó hiểu cách làm của anh.

Niên Tứ Thần bất đắc dĩ nói: "Em không phải muốn biết chân tướng sao? Anh mang em đi tìm chân tướng."

Niên Tứ Thần đưa cô tới phòng khám bệnh của một bác sĩ tâm lý thập phần nổi danh.

Nhìn ánh mắt khó hiểu của Vô Dược, Niên Tứ Thần giải thích: "Mười một năm trước sau khi phát sinh sự việc kia, cha mẹ em mời Lăng bác sĩ thôi miên em, để em quên đi một đoạn thời gian phát sinh chuyện đó. Nếu em muốn biết, vậy anh sẽ không ngăn cản em. Nhưng em phải đồng ý với anh không được sợ hãi, bất kể như thế nào đều có anh ở đây."[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 2 Tìm chủ đề
Chương 141: Mộng hồi thanh xuân: Học trưởng ôn nhu, quá thương ta (29)

[HIDE-THANKS]Edit by Thuần An

"Được!" Vô Dược theo bản năng nhíu mày, cô luôn cảm thấy tựa hồ không phải chuyện gì tốt. Nhưng mà, Vô Dược khẳng định có thể tiếp thu, tuy rằng cô có 80% tình cảm của Thư Vãn Nhan, nhưng dù sao cô cũng không phải Thư Vãn Nhan.

* * *

Thời điểm Vô Dược từ phòng khám đi ra, tâm tình vẫn rất phức tạp.

Khi nhìn thấy Niên Tứ Thần, theo bản năng liền đem mình chôn trong lòng ngực anh.

Niên Tứ Thần nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cô, sau đó mở miệng: "Không có chuyện gì, không có chuyện gì, đều đã qua."

"Ừm!" Vô Dược nhẹ nhàng lên tiếng, nhưng tay vẫn luôn nắm chặt quần áo của anh.

* * *

Buổi tối, Vô Dược nằm mơ, mơ hồi còn nhỏ, thời điểm phát sinh chuyện kia.

Khi đó cô bảy tuổi, anh chín tuổi. Thư gia vẫn luôn đem trọng tâm đặt ở nước ngoài, nhưng ở trong nước cũng có không ít kẻ thù.

Có một ngày thời điểm cô tan học, bị kẻ thù bắt cóc, khi đó cô vẫn chỉ là một tiểu hài tử, gặp phải chuyện như vậy, đương nhiên là theo bản năng sẽ khóc.

Sau khi người bắt cóc cô nghe được tiếng khóc của cô, bực bội lên. Cầm côn sắt ở bên cạnh, chuẩn bị nện một gậy lên người cô.

Thế nhưng không biết Niên Tứ Thần từ nơi nào đi ra, cứ thế thay cô cản một gậy đó, một gậy đó trực tiếp nện trên đầu anh.

Máu đỏ tươi nhuộm đầy bàn tay nhỏ của Thư Vãn Nhan, trong nháy mắt sợ hãi gì đó đều biến mất, cô với lấy cục đá ở bên cạnh, trực tiếp nện lên đầu tên bắt cóc cô.

May mắn Niên Tứ Thần còn liên hệ được với người lớn để báo nguy, cho nên bảo vệ được một mạng, nhưng sự kiện kia đã để lại bóng ma trong lòng Thư Vãn Nhan.

Trở thành ác mộng của cô, trong nháy mắt như vậy, cô cho rằng mình đã mất đi người mình yêu nhất.

Cho nên chỉ có thời điểm chân chính ở bên cạnh anh, cô mới có thể an tâm.

Khi anh bị thương hoặc là phát sinh gì đó, cô liền trở nên táo bạo bất an.

Vô Dược ngồi dậy, mở miệng thở mạnh, cảnh tượng anh bị thương kia quá chân thật, cô cũng cảm thấy rất đau lòng.

Niên Tứ Thần tựa hồ phát giác động tác của cô, nhẹ nhàng đem cô ôm vào trong ngực, trấn an nói: "Không có chuyện gì.. Không có chuyện gì. Có anh ở đây!"

Vô Dược ôm anh, sau đó mở miệng nói: "Em về sau sẽ không để anh bị thương nữa."

Niên Tứ Thần xoa xoa đầu cô: "Ừ! Anh cũng sẽ không để mình bị thương lần nữa."

- -

Thời điểm bọn họ lên năm nhất đại học, liền kết hôn. Nhưng bất đồng chính là, Niên Tứ Thần rất ít đến trường học. Chỉ tiếp cô đi học.

Thời điểm năm hai, cô gặp lại bạn học hồi cao trung, bạn học kia nói cho cô.

Sau khi cô rời khỏi trường học, Tống Minh Tước gặp được người mình yêu thật lòng, bây giờ bọn họ ở bên nhau rất vui vẻ.

Mà nữ chủ nguyên bản, vậy mà liền biến thành nữ xứng ác độc, đi hủy tình yêu của Tống Minh Tước, nhưng ngược lại bị Tống Minh Tước đánh cho một trận, đem cô đá khỏi Vân Thánh, sau lại nghe nói cô không có vào đại học.

Cùng lúc đó, còn có một tin tức tốt, Thư phụ và Lâm Nghiên phục hôn, cũng coi như hữu tình nhân chung thành quyến chúc*.

*Hữu tình nhân chung thành quyến chúc: Người có tình sẽ về một nhà

* * *

Sau khi tan học Vô Dược trực tiếp đến Niên thị, tiếp tân biết cô là tổng tài phu nhân, đương nhiên sẽ không ngăn cản.

Thời điểm Vô Dược tiến vào phòng làm việc của anh, anh còn đang nghiêm túc làm việc.

Sau khi thấy cô đến, Niên Tứ Thần mới buông đồ vật trong tay.

Đi đến bên cạnh cô, nhẹ nhàng hôn hôn gương mặt cô. Ấm cười nói: "Sao đến đây không nói trước với anh một tiếng?"

Niên Tứ Thần không còn thích cười giống như trước kia nữa, nhưng nụ cười của anh so với trước kia lại chân thật hơn rất nhiều.

Vô Dược ôn hòa cười, dường như nửa nói nửa giỡn: "Tới kiểm tra đột xuất, xem anh có làm chuyện gì có lỗi với em hay không."

"Phốc!" Niên Tứ Thần cười ra tiếng: "Ngoại trừ em, anh đối với người khác không nhấc nổi tính thú."

Sau đó nhẹ nhàng sờ soạn cơ thể của cô: "Nếu em muốn chúng ta cũng có thể ở chỗ này thử xem."

"Anh lưu manh!"

"Cũng chỉ lưu manh đối với em."

* * *

Thời gian là thứ có thể hòa tan hết thảy, nhưng đối với anh mà nói thời gian càng dài, nỗi nhớ em lại càng tăng lên.

Anh yêu em! Không chỉ mười tám năm.

~Niên Tứ Thần~[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 2 Tìm chủ đề
Chương 142: Phiên ngoại Niên Tứ Thần

[HIDE-THANKS]Edit by Thuần An

Niên Tứ Thần gần cảm thấy rất buồn rầu, bởi vì anh gặp được một nữ sinh, hơn nữa lại ở thời điểm nữ sinh kia cần giúp đỡ.

Là một, học trưởng ôn văn nho nhã, nếu nói không giúp đỡ, tựa hồ có chút không hợp lý.

Hơn nữa, cũng không biết như thế nào. Anh thế nhưng cảm thấy cô với tiểu công chúa của mình có chút giống.

Nghĩ đến tiểu công chúa của mình, anh không khỏi vui vẻ lên.

Thời điểm gặp cô anh mới 6 tuổi, nhưng cô cứ như vậy lưu lại trong lòng anh. Khiến anh đối với cô vô pháp tự kềm chế.

Anh nghĩ anh khả năng trúng độc, trúng một loại độc tên là Thư Vãn Nhan.

Có trời mới biết thời điểm cô rời đi, anh có bao nhiêu khổ sở, anh đem chính mình nhốt trong phòng, tựa hồ cảm thấy mình sắp tử vong.

* * *

Cũng không biết những người trong trường học nghĩ thế nào? Liền bởi vì anh giúp vài lần, không thể hiểu được truyền ra lời đồn đãi anh thích nữ sinh kia.

Dù sao anh cảm thấy mình ở trường học này ngốc cũng không lâu, vì thế cũng không giải thích cái gì. Tùy ý bọn họ.

Nhưng anh không nghĩ tới, mình vậy mà đánh giá cao thực lực của bản thân, dùng thời gian hai năm mới đem Niên thị hoàn toàn dời sang nước ngoài.

Thời điểm phục hồi lại tinh thần, hai người kia đã ở bên nhau.

Anh nhịn không được muốn mắng một câu, anh đến cả mặt của tiểu công chúa nhà mình còn chưa nhìn thấy đâu. Bọn họ vậy mà liền như vậy ở bên nhau?

Nghĩ tới đây, anh cảm thấy mình một khắc cũng không thể nhịn. Sau khi chuẩn bị tốt, trực tiếp bay đến Y quốc.

Sau khi anh tới, mặc dù biết nhà cô và trường học ở nơi nào, nhưng mà không biết cô ở nhà hay là ở trường học.

Cho nên cảm thấy khả năng gặp mặt vẫn cầu vận khí, cũng không biết có phải suy nghĩ lôi kéo hay không, anh quyết định đến trường học của cô trước.

Loay hoay một hồi lâu, người luôn luôn thông minh cơ trí như anh, chẳng những không tìm được cô, tựa hồ còn lạc đường, quả thực khiến anh tức không nhẹ.

Bất quá may mắn cũng không phải hoàn toàn không có người, bước chân anh nhanh hơn, dùng ngôn ngữ Y quốc tiêu chuẩn hỏi một nữ sinh phía trước: "Ngại quá, bạn học này, xin hỏi em biết khu dạy học mười một đi như thế nào không?"

Nữ sinh quay đầu lại, hơi hơi mỉm cười, mở miệng nói: "Em cũng chuẩn bị đến khu dạy học mười một, muốn cùng nhau đi không?"

Thời điểm nhìn thấy khuôn mặt của nữ sinh anh sửng sốt một chút, khuôn mặt không tròn như vậy nữa, ngũ quan cũng nẩy nở rất nhiều, sắc mặt không còn hồng thuận như trước kia, nhưng anh liếc mắt một cái vẫn nhận ra cô: "Tiểu công chúa."

"..."

Nữ sinh tựa hồ bị anh nói làm cho bật cười, sau đó nghiêm túc mở miệng: "Em không tên là tiểu công chúa, em tên là Thư Vãn Nhan a! Tứ Thần ca ca."

Một tay anh đem cô ôm vào trong lòng ngực, sau đó nói: "Không, em chính là tiểu công chúa của anh, qua mười bốn năm, em.. Có nhớ tới anh không?"

Thư Vãn Nhan cúi đầu nhẹ nhàng trả lời: "Đúng rồi, qua mười bốn năm, anh bây giờ mới đến tìm em."

Anh nói: "Về sau sẽ không, không bao giờ để em chờ lâu."

"Được!" Cô ngoan ngoãn đem chính mình chôn trong lòng ngực anh.

Sau đó bọn họ kết hôn, có một đôi bảo bảo rất đáng yêu, cô luôn thích đem con gái trang điểm thành tiểu công chúa, đem con trai trang điểm thành tiểu hoàng tử.

Mỗi lần anh nhìn đến cô như vậy, tổng hội bất đắc dĩ than thở, nhưng trong ánh mắt vẫn tràn đầy sủng nịch như cũ.

Sau đó ôn nhu đem cô ôm trong lòng ngực, mở miệng nói: "Không phải hoàng tử mới có thể cưới công chúa sao."

"Phốc!" Cô nhớ tới lời khi còn nhỏ, nghĩ lại một chút lí do anh nỗ lực làm một hoàng tử ôn văn nho nhã.

Nhưng cuối cùng lại thành đế vương thương nghiệp, cô ôn nhu rồi ôm anh: "Đúng, quốc vương bệ hạ của em."

* * *

Anh thường gọi em là tiểu công chúa, nhưng anh không biết nếu không có anh bên cạnh, em cái gì cũng không phải.

~Thư Vãn Nhan~[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 2 Tìm chủ đề
Chương 143: Quyền khuynh thiên hạ: Đệ đệ bệnh kiều, quá quấn ta (1)

[HIDE-THANKS]Edit by Thuần An

Vô Dược ở đời trước, sau khi cùng Niên Tứ Thần sống đến già, liền trực tiếp bị truyền tống đến thế giới tiếp theo.

Vô Dược thập phần bất đắc dĩ, nhìn tuyết ngoài cửa sổ không ngừng rơi xuống. Có một loại cảm giác sống không còn gì luyến tiếc.

Thế giới này nhiệm vụ của nàng là:

[Một, công lược nam thần. Hai, hoàn thành tâm nguyện của nguyên chủ.]

[Nội dung nhiệm vụ: Một, đạt được toàn bộ giá trị yêu thích của nam thần.

Hai, tâm nguyện của nguyên chủ là giữ được hoàng vị của Quân gia, bảo vệ tốt đệ đệ, không để hắn bị nữ chủ lừa gạt nữa.]

Nguyên chủ vì sao lại có tâm nguyện như vậy? Chủ yếu là vì cốt truyện này quá cẩu huyết.

Nguyên chủ Quân Cửu Thanh là một Quân vương nữ giả nam trang, không sai chính là nữ giả nam trang.

Mà cốt truyện là như thế này:

Năm đó hoàng tộc suy thoái, Quân vương tiền nhiệm đến cả một người con nối dõi cũng không có, vất vả lắm cuối cùng mới chờ được một hài tử sinh ra, lại phát hiện là nữ.

Đương nhiên, việc này cũng chỉ có Hoàng đế biết, ngay cả Hoàng hậu cũng không biết!

Mà vị công chúa giáng sinh kia chính là người mà Vô Dược ký túc Quân Cửu Thanh, khi Quân Cửu Thanh bốn tuổi, cuối cùng cũng chờ được đệ đệ của nàng Quân Mặc Nhiễm sinh ra, nàng và Tiên Đế đều biết đây mới chính là Quân vương tương lai.

Cho nên vẫn luôn dùng cách dạy Quân vương dạy dỗ hắn, để hắn làm Quân vương tương lai.

Nhưng ai cũng không nghĩ tới, khi hắn mới tám tuổi, tiên đế liền qua đời.

Mà lúc ấy, là Thái tử Quân Cửu Thanh đương nhiên cứ như vậy bị đẩy lên ngôi vị Hoàng đế. Là một con rối Hoàng đế.

Kỳ thật mới đầu còn không tính là con rối, nhưng bởi vì tuổi còn nhỏ, mưu lược lại không thâm. Chậm rãi bị đào rỗng thực quyền.

Mà sau đó Nhiếp chính thân là nam chủ Thủ tướng đương triều Thương Lam Nguyệt.

Trong cốt truyện nam nữ chủ quen biết là bởi vì, có một ngày nam chủ nhàm chán, mang theo mặt nạ đi du hồ.

Trùng hợp gặp phải nữ chủ bị rớt xuống nước. Là nữ chủ, diện mạo của Bắc Mộng Tuyết đương nhiên là không kém.

Bởi vì hào quang vai chính, lần đầu tiên gặp mặt nam chủ liền bị nữ chủ hấp dẫn. Hắn dưới lớp mặt nạ, không cao lãnh cơ trí như bình thường, ngược lại có chút giống lưu manh vô lại.

Nữ chủ bị hắn đùa giỡn liền tức giận, cho hắn một cái tát.

Nam chủ vốn xuất thân danh môn thế gia, bây giờ lại là nam nhân nắm giữ quyền to. Đối với những nữ tử ra vẻ õng ẹo đã sớm nhìn phát chán. Gặp phải nữ chủ chân thật như vậy, hảo cảm đối với nàng càng sâu.

Thỉnh thoảng chạy tới nơi nữ chủ xuất hiện, đùa giỡn nàng một phen sau đó lại về nhà.

Thời gian lâu dần, tình cảm của nam chủ đối với nữ chủ tựa hồ càng sâu.

Cuối cùng có một ngày, nói ra thân phận thật của mình, sau đó dùng thân phận thật theo đuổi nữ chủ.

Đừng nghĩ nhiều, thế giới này nữ chủ cũng tan vỡ như thế giới trước.

Sau khi nàng biết thân phận của nam chủ, giả vờ cự tuyệt vài lần, sau đó mới đồng ý. Để nam chủ cho rằng, nàng không phải bởi vì thân phận của hắn mới cùng hắn ở bên nhau.

Nữ chủ là một người rất có dã tâm, nàng muốn làm nữ nhân tôn quý nhất thế gian. Cho nên trong tối ngoài sáng thường xuyên xúi giục nam chủ làm phản.

Hơn nữa còn dạy hư đệ đệ của nguyên chủ, dụ dỗ đệ đệ nguyên chủ liên thủ, cùng nhau đem nàng kéo xuống.

Biết nội dung cốt truyện như vậy, có phải rất muốn chụp chết đệ đệ hay không?

Nhưng mà, đệ đệ là không biết, hắn không biết bọn họ lại muốn ca ca của mình chết.

Sau khi phát hiện, liền cực lực vãn hồi. Nhưng mà, sao có thể so với hào quang của vai chính?

Cuối cùng đệ đệ vẫn là không cứu vãn được, thời điểm nam chủ muốn giết nguyên chủ, thay nàng ngăn một kiếm, chết ở trước mặt nàng.

Sau đó, nam chủ thành công bước lên ngôi vị Hoàng đế, nữ chủ cũng trở thành Hoàng hậu, mặc kệ có bao nhiêu người tiến cung, cuối cùng hậu cung cũng chỉ có một người là nàng.

- -

"..."

Vô Dược thật tình không biết nên nói cái gì mới tốt.

Đệ đệ này thật thiếu đánh. Bất quá, ít nhất đệ đệ là thật tình thích nguyên chủ. Chẳng qua là bị nữ chủ lừa gạt thôi.[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 2 Tìm chủ đề
Chương 144: Quyền khuynh thiên hạ: Đệ đệ bệnh kiều, quá quấn ta (2)

[HIDE-THANKS]Edit by Thuần An

Tĩnh Dạ yên lặng xuất hiện, mở miệng nói: Ký chủ, trừ đi tích phân cô dùng thế giới trước, bây giờ còn 75 tích phân. Bây giờ tôi đem tư liệu của cơ thể này truyền cho cô.

Tên: Quân Cửu Thanh

Tuổi: 12

Chiều cao: 160 (Chưa ổn định)

Khí chất: 85 (100 mãn phân)

Dung mạo: 87 (100 mãn phân)

Tài hoa: 78 [có thể tăng] (100 mãn phân)

Thể chất: 79 (100 mãn phân)

Kỹ năng công lược: Đàn tấu dương cầm, cung tâm kế, võ thuật, pháp thuật sơ cấp (ngoài thế giới huyền huyễn không thể dùng), đại não học bá, quân vương chi đạo

Thần khí công lược: Huyết thề

Sau đó để lại một câu: Ký chủ cố lên nha.

Sau đó liền cắt đứt liên hệ với Vô Dược, Vô Dược cảm thấy Tĩnh Dạ có thể là sợ bị nàng hố một lần nữa, cho nên mới làm như vậy.

Vô Dược yên lặng mắng câu MMP, nàng muốn đổi hệ thống.

Tĩnh Dạ vừa rời khỏi, bên ngoài liền truyền vào một âm thanh: "Bệ hạ, Tiểu vương gia đến."

Vô Dược sửa sang lại y phục của mình một chút, đối mặt với người tương lai mình phải bảo vệ, tựa hồ có chút bất đắc dĩ, mở miệng nói: "Để hắn tiến vào."

"Hoàng huynh!" Một tiểu nhân nhi giống như chạm ngọc, vội vã chạy vào.

Vô Dược đứng lên, không nhanh không chậm tới gần hắn: "Chạy gấp như vậy làm gì?"

Quân Mặc Nhiễm một tay níu lấy tay áo long bào màu vàng kim của Vô Dược, sau đó vùi đầu trên người nàng: "Nhiễm Nhi nhớ người. Nhưng Thái phó không cho ta tới đây."

Quân Cửu Thanh từ nhỏ đã phải học văn tập võ, cho nên bế Quân Mặc Nhiễm lên vẫn coi như nhẹ nhàng.

Vô Dược bế hắn lên, sau đó đem hắn đặt trên long ỷ trước án, nghiêm túc nói: "Hồ nháo! Hoàng huynh đã nói với đệ bao nhiêu lần, sau này thiên hạ này sẽ thuộc về đệ, sao có thể xử trí theo cảm tính?"

"Nhưng mà.." Quân Mặc Nhiễm mếu máo, đôi mắt ướt dầm dề ủy khuất nhìn nàng: "Đệ không muốn cái thiên hạ gì đó, đệ chỉ muốn cùng hoàng huynh ở bên nhau."

!

Khi nhìn đến đôi mắt của hắn, Vô Dược mộng bức. Hô to Tĩnh Dạ, một bên gọi một bên nói: Các ngươi điên rồi sao? Đây là tỷ đệ ruột nha!

Tĩnh Dạ yên lặng nói nhẹ một câu: Xin ký chủ hoàn thành tốt nhiệm vụ.

Sau đó không nói hai lời, liền trộm offline.

Vô Dược quả thực không khỏi hỏng mất, tuy rằng biết linh hồn của bọn họ không phải quan hệ huyết thống. Nhưng thân thể thì phải nha. Hệ thống không phải ngốc đi?

Tinh! Tinh! Nàng cảm thấy nàng vẫn là nhanh xoát đầy giá trị yêu thích, sau đó nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ. Rồi nhanh rời đi là tốt rồi.

Thấy nàng không nói lời nào, Quân Mặc Nhiễm càng ủy khuất: "Hoàng huynh.."

Vô Dược nghe được hắn gọi, lấy lại tinh thần. Mặt như cũ vẫn nghiêm túc, sau đó chậm rãi mở miệng nói: "Bây giờ Quân gia chính thống cũng chỉ còn lại hai chúng ta, mà người thích hợp nhất ngồi lên vị trí này chỉ có đệ, đệ hiểu không?"

Quân Mặc Nhiễm coi trọng ánh mắt của nàng, mang theo chút khó hiểu, yếu ớt mở miệng nói: "Nhưng mà.. Nhưng mà hoàng huynh không phải đang làm rất tốt sao?"

Vô Dược thở dài, từ giờ đến khi bắt đầu cốt truyện còn 8 năm, mặc dù hiện tại Quân Cửu Thanh còn có một ít binh quyền.

Nhưng dựa theo cốt truyện mà nói, toàn bộ binh quyền đằng sau đều nằm trong tay nam chủ, mà những đại thần ủng hộ Quân gia kia cũng chậm rãi bị nam chủ diệt trừ.

Cũng may bây giờ còn cách thời gian đó dài như vậy. Nàng còn có đủ thời gian, từ từ sắp đặt.

Vô Dược sờ sờ lên đầu hắn, mở miệng giải thích: "Trên triều đình, thay đổi trong nháy mắt. Ai có thể biết giây tiếp theo sẽ phát sinh chuyện gì? Phòng ngừa chu đáo, mới là điều nên làm nhất, hiểu không?"

Quân Mặc Nhiễm lắc lắc đầu, khuôn mặt nhỏ tinh xảo tràn đầy dấu chấm hỏi, đôi mắt ướt dầm dề, mang theo chút tò mò.[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 2 Tìm chủ đề
Chương 145: Quyền khuynh thiên hạ: Đệ đệ bệnh kiều, quá quấn ta (3)

[HIDE-THANKS]Edit by Thuần An

Vô Dược cảm thấy mình cứ như vậy bị hắn manh hóa. Bên trong nguyên kịch, đệ đệ chính là một người rất đáng yêu, rất đơn thuần. Nếu còn chưa trưởng thành, lần này hẳn là sẽ không hắc hóa nữa đi?

Đầu ngón tay Vô Dược nhẹ nhàng chọc chọc khuôn mặt phì nhỏ còn mang theo chút trẻ con, ngữ khí hơi có chút sủng nịch, không cường ngạnh như vừa rồi: "Về sau sẽ hiểu, chúng ta từ từ tính."

Biết nàng phóng mềm ngữ khí, lá gan Quân Mặc Nhiễm cũng lớn hơn rất nhiều. Kéo kéo vạt áo nàng: "Hoàng huynh, vậy huynh bồi ta ra ngoài chơi đi."

Vô Dược cầm lấy áo choàng nhỏ ở bên cạnh chậm rãi giúp hắn buộc lại, mới dắt hắn đi ra ngoài.

Gió tuyết rất lớn, thời tiết rất lạnh. Nhưng tâm Quân Mặc Nhiễm lại rất ấm, tay được nàng dắt cũng rất ấm.

Bọn họ chậm rãi đi trên hành lang dài, hoàng cung lớn như vậy người bọn họ có thể gắn bó sợ cũng chỉ có đối phương mà thôi.

Vô Dược bồi hắn đi rồi một hồi, sau khi đem hắn đưa về cung điện của hắn, nói với thái giám bên cạnh mình một câu: "Đi mời Tiêu tướng quân tới."

"Vâng!" Thái giám ứng thanh, sau đó liền lui xa.

Vô Dược ở Ngự Thư Phòng đợi khoảng nửa canh giờ, cuối cùng cũng gặp được Tiêu Kình vội vội vàng vàng chạy tới.

Tiêu Kình giống như trong trí nhớ, nhìn qua chính là một người có máu can đảm.

Trong nguyên kịch người này là chết thảm nhất, nhưng cũng là người trung thành nhất với Quân Cửu Thanh.

"Tham kiến bệ hạ!" Tiêu Kình quỳ một gối xuống đất, thập phần đoan chính dùng quân thần chi lễ, nhưng cũng không kiêu ngạo không siểm nịnh.

Vô Dược vươn tay, đem hắn nâng dậy: "Tiêu tướng quân mời đứng lên."

Tiêu Kình nhanh chóng đứng lên sau đó lui một bước, cúi đầu đôi tay ôm quyền nói: "Thần sợ hãi!"

Vô Dược cũng không nói gì, trực tiếp đi vào vấn đề chính, mở miệng nói: "Lần này truyền Tướng quân đến, là có một nhiệm vụ trọng đại giao phó cho Tướng quân."

Tiêu Kình có võ công rất cao, cũng có năng lực lãnh đạo rất mạnh. Đáng tiếc đời trước, Quân Cửu Thanh tin vào lời gièm pha, kiêng kị nhiều cho nên không trọng dụng hắn. Nếu không cũng không đến mức rơi vào một kết cục như vậy.

"Bệ hạ mời nói!" Tiêu Kình khuôn mặt đầy nghi hoặc, tuy không biết nàng đến tột cùng muốn làm gì, nhưng hắn không có quyền lợi cự tuyệt.

Vô Dược đi đến trước án, mở ra một bên bản đồ, mở miệng nói: "Mời Tướng quân tiến lên phía trước."

Tiêu Kình đi lên trước, cúi đầu nhìn thoáng qua bản đồ, nghi hoặc mở miệng: "Lan Lãng châu?"

Hắn đương nhiên là biết Lan Lãng châu, Lan Lãng châu là quân Lâm Quốc cùng biên giới phía Vũ Quốc hợp thành, ngẫu nhiên sẽ bị người phía Vũ Quốc quấy rầy.

"Đúng!" Vô Dược gật đầu, mở miệng nói: "Đây cũng là nguyên nhân hôm nay trẫm tìm ngươi."

Tiêu Kình không có chen lời vào, lẳng lặng nghe nàng nói.

Vô Dược nhìn hắn một cái, đối với biểu hiện của hắn rất vừa lòng. Lại tiếp tục mở miệng nói: "Chắc hẳn ngươi cũng biết Lan Lãng châu cùng phía Vũ Quốc hợp lại, lâu dài người bên kía Vũ Quốc không ngừng nhiễu loạn trật tự của Lan Lãn châu, nhiễu loạn quân lâm con dân của trẫm, gần đây càng thường xuyên hơn.

Như vậy không bao lâu nữa chắc chắn sẽ có một hồi ác chiến, trẫm lệnh ngươi lĩnh quân bí mật đến Lan Lãng châu trước chuẩn bị tốt để chiến đấu."

Một trận chiến này khẳng định sẽ đánh, mặc kệ Vô Dược có ký ức hay không, cho dù không có cũng có thể đoán ra được.

Tiêu Kình gật gật đầu, cung kính trả lời: "Thần tuân chỉ."

Mặt ngoài tuy không có gì, nhưng ánh mắt nhìn Vô Dược, nhiều thêm vài phần tán thưởng.

Vô Dược lại mở miệng: "Lần này đến Lan Lãng châu, dẫn không ít tướng sĩ, lại cần bí mật hành sự, sợ là thập phần gian khổ, làm phiền tướng quân khích lệ mọi người nhiều hơn."

Tiêu Kình nếu như vừa mới chỉ là nhiều vài phần tán thưởng, vậy lần này lại càng thêm vài phần bội phục, bội phục tâm tư nàng kín đáo, đến cả ủng hộ sĩ khí đều nghĩ tới.[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 2 Tìm chủ đề
Chương 146: Quyền khuynh thiên hạ: Đệ đệ bệnh kiều, quá quấn ta (4)

[HIDE-THANKS]Edit by Thuần An

Vô Dược cầm lấy một tờ giấy viết tay hơi mỏng, bên trong là binh pháp nàng trải qua nhiều thế giới, còn học tập ở tinh tế nhiều năm như vậy, bây giờ chính là lúc thích hợp nhất.

Nàng đem tờ giấy viết tay đưa cho hắn, sau đó mở miệng nói: "Một tháng này tướng quân và các tướng sĩ có thể cùng người nhà đoàn tụ, việc thao luyện không vội. Trẫm sẽ sai người chế tạo binh khí thích hợp, đến lúc đó vất vả các ngươi rồi."

Tiêu Kình lại quỳ xuống, thập phần chân thành nói: "Thần nhất định vì bệ hạ cúc cung tận tụy, đến chết mới dừng."

* * *

Sau khi Tiêu Kình đi, Vô Dược đem bản vẽ thiết kế vũ khí của mình đưa đến Vinh gia, nơi chế tạo binh khí tốt nhất.

Sau khi đem một bước này xử lý tốt, mới trở lại tẩm cung của mình.

Mới vừa tắm gội xong, liền nghe được cung nữ nói Quân Mặc Nhiễm lại đây. Vô Dược đương nhiên sẽ không để hắn dừng ở ngoài cửa, bảo người để hắn tiến vào.

Quân Mặc Nhiễm mới vừa vào cửa liền thấy nàng rút đi long bào mặc một thân y phục ánh trăng, tóc rũ xuống.

Không biết có phải bởi vì vừa mới tắm gội xong hay không, gương mặt ửng đỏ, đôi môi ngưng huyết, gương mặt vốn dĩ thập phần xinh đẹp, lúc này nhiều thêm vài phần yêu diễm.

Quân Mặc Nhiễm nhìn đến ngốc, ngơ ngác nói: "Hoàng huynh thật đẹp."

Vô Dược nhéo nhéo gương mặt hắn, làm bộ nghiêm túc nói: "Nào có thể nói nam tử đẹp?"

Quân Mặc Nhiễm nỗ lực nháy đôi mắt to ướt dầm dề của mình, thập phần vô tội nói: "Nhưng ta cảm thấy hoàng huynh đẹp. Hoàng huynh đẹp nhất, so với tất cả mọi người ta nhìn thấy là đẹp nhất."

Vô Dược bất đắc dĩ, rõ ràng nói để hắn làm một Hoàng đế tốt, nhưng vừa nhìn đến khuôn mặt vô tội của hắn, nàng liền không đành lòng nghiêm khắc với hắn. "Được rồi được rồi, sao muộn như vậy cũng tới đây?"

Nghe được lời nàng nói, Quân Mặc Nhiễm nháy mắt liền ủy khuất: "Ta.. Ta muốn cùng hoàng huynh ngủ, gần đây đều mơ thấy phụ hoàng, ta.. Ta sợ.."

Vô Dược cảm thấy dạy dỗ tiểu hài tử đối mặt với sợ hãi từ nhỏ là rất cần thiết: "Thân là nam tử hán, sao có thể sợ hãi?"

Nước mắt của Quân Mặc Nhiễm nói đến là đến, nước mắt nhỏ trong suốt chảy xuống, liền như vậy vẫn luôn nhìn nàng.

Nhìn thấy nước mắt của hắn, Vô Dược nháy mắt luống cuống, chân tay có chút luống cuống, liền đau lòng.

Vội vàng đem hắn ôm vào trong lòng ngực, ôn nhu nói: "Được được, vậy hôm nay liền ngủ ở đây đi!"

Quân Mặc Nhiễm đem chính mình chôn trong lòng ngực nàng, ở góc độ Vô Dược không nhìn thấy, môi hơi hơi gợi lên.

Không qua bao lâu, Quân Mặc Nhiễm liền ở trong lòng ngực nàng ngủ thiếp đi, Vô Dược nhẹ nhàng để hắn lên giường, buông sổ sách xuống, cũng nằm lên giường, ngoan ngoãn nằm bên cạnh hắn.

Nhưng không bao lâu, hắn liền cọ lại đây. Giống như là động tác theo bản năng.

Vô Dược có thể lý giải hắn vì sao lại dính nàng như vậy, sinh ra không đến một hai tuổi mẫu hậu liền ly thế, phụ hoàng lại là vua của một nước, khó tránh khỏi có đôi khi sẽ phân tán lực chú ý, hơn nữa cũng không biết nên thân cận với hài tử như thế nào, người duy nhất thân cận với hắn chỉ có hoàng tỷ của hắn Quân Cửu Thanh.

Hắn ở trong lòng ngực nàng cọ cọ, lẩm bẩm một câu: "Hoàng huynh thơm quá.."

- -

Hôm sau, Vô Dược thay thường phục mang theo Quân Mặc Nhiễm xuất cung.

Quân Mặc Nhiễm từ trên gác mái nhìn người tới người lui trên đường phố phía dưới, nghiêng đầu hỏi: "Hoàng huynh tới này làm gì?"

Vô Dược nhấp một miệng trà, mới nhàn nhạt trả lời nói: "Đợi người!"

"Hả?" Con ngươi xinh đẹp của Quân Mặc Nhiễm, mang theo nghi hoặc.

Vô Dược mở miệng hướng hắn giải thích: "Ta đang chờ một người rất thông minh."

Quân Mặc Nhiễm chạy đến bên cạnh nàng, ghé vào trên đùi nàng, lại hỏi: "Bao nhiêu thông minh?"

Vô Dược bế hắn lên, đặt ở trên đùi mình, kiên nhẫn trả lời: "Sau này Nhiễm Nhiễm sẽ biết."[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 2 Tìm chủ đề
Chương 147: Quyền khuynh thiên hạ: Đệ đệ bệnh kiều, quá quấn ta (5)

[HIDE-THANKS]Edit by Thuần An

Vô Dược là một người rất có kiên nhẫn, mà Quân Mặc Nhiễm có Vô Dược bồi, cho dù có bảo hắn cứ ngây ngốc như vậy một năm, phỏng chừng hắn cũng sẽ không ghét.

Đợi qua hai canh giờ, người bọn họ phải đợi cuối cùng cũng xuất hiện.

Quân Mặc Nhiễm nhìn hoàng huynh nhà mình đang nhìn chằm chằm thiếu niên bị truy đuổi dưới lầu, nhíu mày, mở miệng hỏi: "Người Hoàng huynh muốn tìm là hắn sao?"

"Đúng!" Vô Dược ứng thanh.

Sau đó kéo tay hắn đi đến ngõ nhỏ, cho ám vệ bên người một ánh mắt.

Gia đinh bình thường, đương nhiên không phải đối thủ của ám vệ.

Vô Dược quăng tấm ngân phiếu cho những gia đinh kia, nhàn nhạt phun ra: "Cút!"

Mấy gia đinh kia cũng không phải là người không thức thời, cầm ngân phiếu, vội vàng đi rồi.

Cố Lẫm Hoài phòng bị nhìn bọn họ, mở miệng nói: "Các ngươi muốn như thế nào?"

Vô Dược đáp: "Không như thế nào, chỉ là muốn cùng ngươi làm chút giao dịch."

Cố Lẫm Hoài lạnh nhạt mở miệng: "Dựa vào cái gì cho rằng ta sẽ cùng ngươi làm giao dịch."

Vô Dược không thèm để ý, sửa sang lại mái tóc hơi loạn của Quân Mặc Nhiễm, cũng không biết là không thèm để ý, hay là rất có tin tưởng.

Sau một lúc lâu sau, nàng mới nói: "Dựa vào ta có thể trị bệnh cho muội muội của ngươi."

Cố Lẫm Hoài nheo đôi mắt lại, phòng bị trong mắt càng sâu: "Ngươi rốt cuộc là ai?"

Vô Dược nhàn nhạt trả lời: "Ta là ai không quan trọng, chỉ hỏi ngươi một câu, giao dịch này làm hay là không làm?"

Cố Lẫm Hoài suy nghĩ một hồi lâu, cuối cùng vẫn là khẽ cắn môi trả lời: "Làm!"

Vô Dược vừa lòng cười, mở miệng nói: "Lát nữa ta sẽ bảo người mang các ngươi đến một nơi khác, buổi chiều sẽ để người chữa trị cho muội muội của ngươi, giao dịch của chúng ta ngày mai ta sẽ tìm ngươi nói chuyện."

Sau khi nói xong cũng mặc kệ Cố Lẫm Hoài có biểu tình hoặc cái ý tưởng gì, trực tiếp mang theo Quân Mặc Nhiễm rời đi.

Quân Mặc Nhiễm ngoan ngoãn đi theo Vô Dược, bất quá trên đường có quay đầu lại liếc mắt nhìn Cố Lẫm Hoài một cái. Không có biểu tình gì, tựa hồ cũng chỉ là tò mò hoặc là động tác theo bản năng.

* * *

Ở trên xe ngựa, Quân Mặc Nhiễm cuối cùng cũng hỏi ra: "Hoàng huynh thật sự cho rằng hắn chính là người huynh muốn sao?"

"Đúng!" Vô Dược gật gật đầu.

Đó là đương nhiên, người kia chính là nam nhị đại đại, sau này là nhà giàu số một phiến đại lục. Một người thông minh tuyệt đỉnh.

Làm một Quân vương không chỉ cần phải có quyền lực vô thượng, mà còn phải có tài lực vô tận.

Tuy rằng hiện tại quốc khố còn đầy đặn, nhưng ai có thể bảo đảm mấy năm tới sẽ không phát sinh cái gì khác.

Có bảo đảm thu vào, mới có thể càng giữ được cái vị trí kia.

Quân Mặc Nhiễm nhếch miệng, không nói gì nữa.

Vô Dược cúi đầu, đôi tay bóp lên gương mặt hắn, đối diện với con ngươi hắn, nghiêm túc mở miệng nói: "Nhiễm Nhiễm, những việc này đều là hoàng huynh vì đệ chuẩn bị cho sau này. Đệ hiểu không?"

Quân Mặc Nhiễm cúi đầu, cũng không biết nghĩ như thế nào, ứng một câu: "Nhiễm Nhiễm đã biết."

Vô Dược nghe được hắn trả lời, vừa lòng cười, sờ sờ đầu của hắn, lại mở miệng: "Qua một thời gian nữa, ta tính đưa đệ tới Tiểu Vân Gian học tập."

Sau khi nghe được lời nàng nói, Quân Mặc Nhiễm không thể tin được ngẩng đầu, mở miệng nói: "Huynh không cần ta nữa!"

Vô Dược quát quát mũi hắn, giải thích nói: "Không phải không cần, ta chỉ muốn cho đệ đi học tập một chút thôi."

Quân Mặc Nhiễm túm góc áo nàng, hai tròng mắt phiếm hồng, giọt nước giống như chầm chậm ngưng tụ lại, âm thanh nhu nhu mở miệng: "Ta sẽ rất nghe lời, hoàng huynh, huynh đừng tiễn ta đi được không?"

Vô Dược lau nước mắt của hắn, mở miệng nói: "Chờ đệ học thành trở về, ta liền không bao giờ để đệ rời đi, đệ cảm thấy như vậy được không?"[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 2 Tìm chủ đề
Chương 148: Quyền khuynh thiên hạ: Đệ đệ bệnh kiều, quá quấn ta (6)

[HIDE-THANKS]Edit by Thuần An

Quân Mặc Nhiễm nâng hai mắt đẫm lệ, vẫn luôn nhìn nàng, trong lòng ủy khuất vô cùng: "Hoàng huynh.. Hoàng huynh.. Không cần tiễn ta đi. Ta về sau đều nghe lời huynh nói, huynh không cần tiễn ta đi.."

Vô Dược nỗ lực khắc chế trái tim nhói lên của mình, xong rồi xong rồi, nàng tựa hồ đối với hắn như vậy hoàn toàn không có sức chống cự a.

Bên trong nguyên kịch Quân Cửu Thanh cũng muốn đem hắn đưa đến Triều Vân Gian, chỉ là lúc ấy thuyết phục hắn liền bán manh làm nũng lăn lộn kiêm đáng thương, cuối cùng không có đem hắn đưa đi. Bằng không cũng không đến mức sau này đơn thuần như vậy.

Kỳ thật Vô Dược cũng rất luyến tiếc đưa hắn đi, tuy rằng đời này hắn là đệ đệ của nàng. Nhưng mà mấy đời trước đều là nam nhân của nàng a.

"Hoàng huynh.. Ngô.. Không.. Không cần tiễn ta đi.." Nhìn nàng thờ ơ, Quân Mặc Nhiễm liền gia tăng trình độ khóc, âm thanh cũng bắt đầu nghẹn ngào.

Vô Dược không ngừng nói với chính mình: Nhịn xuống, nhịn xuống, nhẫn.. * nhịn xuống.

Vô Dược đau lòng đem hắn ôm vào trong lòng ngực, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng hắn: "Được được, không khóc, nào có một chút bộ dạng của nam tử đâu? Không đi không đi."

Quân Mặc Nhiễm hít hít cái mũi, ôm lấy cổ nàng, tay nhỏ tinh tế lả lướt gắt gao nắm lấy cổ áo của nàng. Mặt chôn chặt trong ngực nàng, có một chút vặn vẹo không phù hợp với tuổi này.

* * *

Buổi tối, Vô Dược ngâm mình ở trong ngọc trì. Bởi vì sợ bị người khác phát hiện thân là nữ nhi, cho nên Quân Cửu Thanh vẫn luôn ở trong cung điện của mình tắm gội, sau khi ngồi lên ngôi vị Hoàng đế liền phái người làm một cái ngọc trì, kết nối với suối nước nóng thiên nhiên.

Đôi tay Vô Dược đặt trên bể tắm, đem đầu gối lên tay, thời điểm đang thoải mái.

Ngoài cửa lại truyền đến âm thanh, âm thanh nhu nhu ngọt ngọt nị nị, hô: "Hoàng huynh, ta có thể tiến vào không?"

Vô Dược vội vàng đứng dậy, mặc xong quần áo sau mới mở miệng: "Tiến!"

Quân Mặc Nhiễm chui vào một cái đầu, tò mò nhìn nhìn.

Vô Dược bị hắn manh tới rồi, khóe môi bất giác gợi lên.

"Hoàng huynh!" Quân Mặc Nhiễm đạp chân ngắn nhỏ, nhảy đến bên cạnh nàng, ôm chặt nàng, cọ cọ: "Hoàng huynh mới vừa tắm gội xong sao? Thơm quá a!"

Vô Dược nâng tay lên đặt trên cánh mũi ngửi ngửi, nhưng lại không ngửi được cái gì. Bất đắc dĩ đem hắn bế lên, nhìn hắn nói: "Lại muốn ngủ cùng ta?"

"Vâng!" Quân Mặc Nhiễm vội vàng gật đầu.

Vô Dược thở dài, nói: "Chỉ cho phép một tháng, sau đó tự mình ngủ, hiểu không?"

Quân Mặc Nhiễm lại gật gật đầu: "Vâng!"

Quản về sau thế nào đâu, dù sao hiện tại có thể cùng nàng ngủ là được. Hắn có rất nhiều lý do để ngủ cùng với nàng.

Vô Dược ôm hắn đặt lên giường sau đó giúp hắn đắp chăn đàng hoàng, mới đứng dậy.

Quân Mặc Nhiễm vươn tay, túm lất tay áo nàng. Nhược nhược mở miệng nói: "Hoàng huynh, huynh muốn đi đâu?"

Vô Dược xoa nhẹ đầu hắn một phen, giải thích nói: "Hôm nay chúng ta ra ngoài hơi lâu, còn có rất nhiều tấu chương chưa phê duyệt, ta đem nó giải quyết trước, đệ ngủ sớm đi."

Quân Mặc Nhiễm mếu máo, ủy khuất mở miệng: "Hoàng huynh không phê không được sao?"

Vô Dược lắc đầu, mở miệng nói: "Nếu hoàng huynh là vua của một nước, sao có thể không xử lý quốc sự? Nhiễm Nhiễm nếu có thể nhanh lớn lên, liền có thể giúp hoàng huynh xử lý."

Quân Mặc Nhiễm cắn cắn môi, mở miệng nói: "Vậy Nhiễm Nhiễm sẽ nỗ lực lớn lên. Đến lúc đó có thể giúp hoàng huynh."

Vô Dược cúi đầu hôn một cái nhẹ nhàng lên trán hắn, sau đó mở miệng nói: "Ừ, cho nên hiện tại Nhiễm Nhiễm phải ngủ nhanh lên, bằng không lớn lên sẽ không cao!"

Quân Mặc Nhiễm buông ống tay áo nàng ra, ngoan ngoãn nằm yên: "Vậy.. Ta ngoan ngoãn ngủ."[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 2 Tìm chủ đề
Chương 149: Quyền khuynh thiên hạ: Đệ đệ bệnh kiều, quá quấn ta (7)

[HIDE-THANKS]Edit by Thuần An

Một tháng rất nhanh liền trôi qua, Tiêu Kình mang theo đại quân có vũ khí mới, bí mật đến Lan Lãng châu trước.

Vũ khí mới đa số là cải tạo vũ khí lạnh, Vô Dược không phải không nghĩ tới chế tạo thuốc nổ. Nhưng không chừng sẽ OOC, hơn nữa rất có thể kiến thế giới này sụp đổ.

Cùng lúc đó Cố Lẫm Hoài bên kia cũng đang chậm rãi khởi bước, nội dung cốt truyện này, chú định còn không có bắt đầu, liền đã kết thúc.

Cho dù nam nữ chủ ở bên nhau, có tâm tư kia. Cũng không nhất định đơn giản như vậy.

Nhưng mà.. Quân Mặc Nhiễm là mấu chốt, nàng cần phải dạy dỗ thật tốt, bằng không đến lúc đó bị hắn hố một phen liền đáng giận.

Cũng không biết có phải câu nói về sau lớn lên có thể giúp đỡ nàng có tác dụng hay không, hắn vậy mà ở trên học đường, càng ngày càng chăm chỉ.

Vô Dược sau khi gặp Cố Lẫm Hoài, liền lập tức chạy về hoàng cung.

Thế nhưng vừa mới trở lại hậu cung, liền nghe được tin Quân Mặc Nhiễm rơi xuống nước.

Còn chưa bước vào cung điện của mình, liền vội vàng chạy đến cung điện của hắn.

Nhìn hắn nằm trên giường, sắc mặt âm trầm xuống. Vốn là một hài tử sắc mặt hồng nhuận khỏe mạnh, gương mặt lúc này trắng bệch, tựa hồ còn chìm trong ác mộng.

Vô Dược tức khắc nắm chặt tay, ngồi bên cạnh hắn, nắm lấy tay nhỏ của hắn.

Lạnh lùng nhìn thị vệ bên cạnh, mở miệng: "Nói, sảy ra chuyện gì?"

Thị vệ tựa hồ bị nàng dọa tới rồi, hoặc là nàng áp bách quá mạnh, cơ thể không ngừng run rẩy. Âm thanh cũng run rẩy: "Là.. Là tiểu công tử của Thương Lam gia, hôm nay cùng điện hạ xảy ra tranh chấp, sau đó bọn họ liền đánh nhau, tiếp theo.. Tiếp theo, điện hạ liền không cẩn thận rơi xuống nước."

"Bang!" Một cái bình hoa bên cạnh Vô Dược, liền bị rơi thẳng xuống đất. Tức giận mở miệng: "Các ngươi ngu sao? Không biết khuyên nhủ sao? Đến cả bảo vệ một người cũng không được, trẫm cần các ngươi có tác dụng gì? Người đâu, đem người hôm nay chiếu cố Tiểu vương gia, kéo ra ngoài đánh một trăm trượng."

Thị vệ cùng một số cung tì vội vàng quỳ xuống, âm thanh run rẩy kêu: "Bệ.. Bệ hạ tha mạng, bệ hạ tha.. Tha mạng a!"

Vô Dược lạnh nhạt quay đầu, không nhìn bọn họ.

* * *

Thời điểm Quân Mặc Nhiễm tỉnh lại đã là đêm khuya. Hắn mơ mơ màng màng mở to mắt, khi nhìn đến người bên cạnh mình, lộ ra một nụ cười: "Hoàng.. Hoàng huynh, huynh đã trở lại."

Vô Dược nhẹ nhàng giúp hắn lau mặt, nhưng âm thanh vẫn lạnh băng trả lời: "Ừ! Ta đã trở về."

Quân Mặc Nhiễm biết nàng không cao hứng, nhược nhược mở miệng: "Hoàng.. Hoàng huynh, huynh đừng nóng giận, ta.. Ta về sau sẽ không đánh nhau."

Vô Dược bất đắc dĩ buông đồ vật trong tay xuống, đối diện với ánh mắt của hắn nghiêm túc nói: "Hoàng huynh không có giận đệ đánh nhau. Chính là Nhiễm Nhiễm, đệ đánh nhau với người khác phải đánh thắng biết không?"

Quân Mặc Nhiễm sửng sốt một chút, sau đó gật gật đầu: "Nhiễm Nhiễm đã biết."

Vô Dược đem hắn ôm vào trong lòng ngực, phóng mềm âm thanh của mình, nhẹ nhàng nói: "Nhiễm Nhiễm, đệ có biết vì sao những cung tì thị vệ đó không dám ngăn cản các ngươi không?"

Quân Mặc Nhiễm lắc lắc đầu, nhẹ giọng hỏi: "Vì sao?"

Vô Dược giải thích nói: "Bọn họ không phải sợ hãi thân phận của đệ, cũng không phải sợ hãi hoàng huynh. Mà là sợ hãi thế lực của Thương Lam gia. Nhiễm Nhiễm, tuy rằng chúng ta là hoàng tộc, nhưng thế lực đã dần dần mỏng. Chỉ có khi chúng ta cường đại lên, mới có thể bảo hộ tốt chính mình. Đệ hiểu không?"

Quân Mặc Nhiễm nắm chặt quyền trong tay, đôi mắt nhiều thêm phần thành thục. Mở miệng nói: "Ta đã biết, hoàng huynh."

Có lẽ sự kiện kia cho hắn một giáo huấn, những ngày kế tiếp, hắn càng chăm chỉ học tập.[/HIDE-THANKS]
 

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back