Liên hệ mở rộng Ánh trăng - Nguyễn Duy

Thảo luận trong 'Cần Sửa Bài' bắt đầu bởi khanhlinh560, 22 Tháng sáu 2023.

  1. khanhlinh560 Kayurr

    Bài viết:
    6
    Đất nước giải phóng được ba năm, những anh bộ đội cụ Hồ về với nhịp điệu của cuộc sống thời bình. Trước những tiện nghi hiện đại, trước những cám dỗ tầm thường, ngày hôm qua lắng lại trong những bận bịu, lo toan. Đúng như một nhà thơ đã viết:

    Có những lúc trên đường đời tấp nập

    Ta vô tình đã đi lướt qua nhau.

    Vâng, sự vô tình ấy không nên thanh minh mà rất cần thức tỉnh. Bài thơ Ánh trăng của Nguyễn Duy, với lời thơ mộc mạc, chất trữ tình lại là tiếng lòng chân thật cất lên từ chất tự sự của một câu chuyện thơ. Bài thơ thể hiện một chủ đề truyền thống "Uống nước nhớ nguồn" mà thấm thía bởi nội tâm của nhà thơ từ cái giật mình đáng quý!

    Cử chỉ "Ngửa mặt lên nhìn mặt" ta đã gặp bao lần trong thơ. Lý Bạch "Ngẩng đầu nhìn trăng sáng/ Cúi đầu nhớ cố hương", Bác Hồ trong tù đã từng có khoảnh khắc ngắm trăng như thế:

    "Nhân hướng song tiền khán minh nguyệt

    Nguyệt tòng song khích khán thi gia"

    (Ngắm trăng)

    Riêng Nguyễn Duy dùng hai từ "mặt" thật đắt. Mặt trăng, mặt người cùng đối diện. Trăng chẳng nói, chẳng trách những người lính "rưng rưng" xúc động. Những xúc động xót xa, ân hận khiến giọng thơ không thể bình thản được. Khổ thơ đầu chỉ nhắc "sống với đồng/ Với sông rồi với bể" đến đây thành "như là đồng là bể/ Như là sông là rừng".

    Đến đây không phải ngẫu nhiên tác giả dùng cụm từ "Ta giật mình" Phải chăng người đọc đã hòa vào cảm xúc đầy ăn năn của nhà thơ? Phải chăng cái giật mình cần có của mỗi con người bởi ta cũng đã bao lần để ngày hôm qua trong ngần rơi vào lãng quên? Phải chăng bài thơ không dừng lại ở một câu chuyện riêng tư mà đã trở thành chuyện của bao người. Cái giật mình của nhà thơ cũng là giật mình của hồi ức. Ta đã gặp trong bài "Nghe tắc kè kêu trong thành phố" :.

    "Tôi giật mình

    Nghe

    Trên cành me

    Góc đường công Lý cũ

    Cái âm thanh của rừng lạc vào thành phố.."

    Ta có thể hiểu cái giật mình của nhà thơ, cái giật mình của lương tri, lương năng, của tâm hồn con người ở cuối bài thơ thật đáng quý bởi đó là sự thức tỉnh của người thơ và cũng là thức tỉnh mọi người về một thái độ sống. Đó là lời nhắc nhở của vầng trăng đối với con người về quá khứ, về tình nghĩa thuỷ chung, về thái độ tình cảm của con người.
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...