1 người đang xem
Bài viết: 8 Tìm chủ đề
849 9
NHẬN ĐỊNH

1. "Những dòng sông luôn mang lại cảm xúc sáng tác cho tôi, đã nuôi dưỡng tâm hồn văn học tôi từ nhỏ cho đến bây giờ và mãi mãi sau này."

(Hoàng Phủ Ngọc Tường)

2. "Như một người đã chiêm nghiệm trong im lặng và trong sương khói chỉ để giữ lại những nét đẹp sâu thẳm của thiên nhiên, từ dưới đáy kinh nghiệm của một đời cầm bút, tôi đã không ngần ngại gửi tâm hồn mình vào tác phẩm, vẽ lại đời mình bằng màu nước của dòng sông, nó xanh biếc và yên tĩnh như một lẽ vĩnh hằng trong cảnh vật cố đô."

(Hoàng Phủ Ngọc Tường)

3. "Nếu có thể so sánh thì tôi nghĩ rằng Sơn Nam thuộc đến ngóc ngách những sự tích xưa sau của Sài Gòn - Bến Nghé. Tôi thì nhớ được ít nhiều tên làng vùng Hà Nội. Hoàng Phủ Ngọc Tường thì trầm cả tâm hồn trong khuôn mặt cuộc đời cùng với đất trời, sông nước của Huơng."

(Nhà văn Tô Hoài)

4. "Kí của Hoàng Phủ Ngọc Tường có rất hiều ánh lửa."

(Nhà văn Nguyễn Tuân)

5. "Hoàng Phủ Ngọc Tường là một trong mấy nhà văn viết kí hay nhất nước ta hiện nay."

(Nhà văn Nguyên Ngọc)

LIÊN HỆ

1. Đề tài:

"Ôi những dòng sông bắt nước từ đâu,

Mà khi về đất nước mình thì bắt lên câu hát.

Người đến hát khi chèo đò kéo thuyền, vượt thác,

Gợi trăm màu trên trăm dáng sông xuôi."

"Trăm dáng sông xuôi ấy" không chỉ đẹp trong tự nhiên mà còn trở thành những dòng sông gợi thương gợi nhớ trong trang văn, trang thơ của biết bao người nghệ sĩ. Đó là dòng Vàm Cỏ Đông trong thơ Hoài Vũ, dòng sông quê hương "xanh biếc" trong thơ Tế Hanh, là "sông Đuống trôi đi một dòng lấp lánh" trong thơ Hoàng Cầm, là dòng Đà giang "độc bắc lưu" trong tùy bút Nguyễn Tuân.. Hoàng Phủ Ngọc Tường cũng mang đến cho văn đàn một áng văn tuyệt mĩ mà cảm hứng được khơi nguồn từ dòng sông xứ Huế thơ mộng: Sông Hương.

2. Sông Hương ở thượng nguồn: cũng như dòng Đà giang trong "Người lái đò Sông Đà" của Nguyễn Tuân, nơi thượng nguồn Hương giang không êm đềm, mà rầm rộ giữa bóng cây đại ngàn, mãnh liệt qua những ghềnh thác, cuộn xoáy như những cơn lốc.. ".

3. Sông Hương và thành phố Huế: Trong tâm thức của mỗi người, dù có đi qua trăm núi, ngàn sông, thì dòng sông quê Hương vẫn luôn là dòng nhớ, dòng thương vô tận. Với tình yêu sâu nặng dành cho con sông xứ sở, Hoàng Phủ Ngọc Tường đã nhìn dòng sông bằng cái nhìn đầy ưu ái, có chút" thiên vị "trong câu văn đầu tiên của bài bút kí. Nhà văn chẳng ngại ngần khi xếp sông Hương ngang hàng cùng những dòng sông đẹp trên thế giới. Không những vậy, sông Hương còn thuộc về duy nhất thành phố Huế. Đó là điểm riêng biệt của dòng Hương: Tạo hóa sinh ra sông Hương là để dành riêng cho thành phố Huế. Nên không phải ngẫu nhiên Hoàng Phủ Ngọc Tường trong suốt bài kí này đã nhất quán trong việc khắc họa con sông như đã đi cùng Huế bằng cả một mối tình trọn vẹn, nhìn sông Hương và Huế như một cặp tình nhân lí tưởng, gắn bó với nhau trong một tình yêu muôn thuở:

Nếu như chẳng có dòng Hương

Câu thơ xứ Huế nửa đường đánh rơi

(Nếu như chẳng có sông Hương – Huy Tập)

- Nhắc đến sông Hương, ta nhớ ngay đến dòng sông êm đềm thơ mộng đã đi vào bao áng thơ ca nhạc họa:

" Con sông dùng dằng con sông không chảy.

Sông chảy vào lòng nên Huế rất sâu.. "

(Tạm biệt Huế - Thu Bồn)

" Sông Hương nước chảy, thuyền trôi lững lờ,

Em trao nón đợi và em hẹn hò. "

(Huế thương – nhạc An Thuyên)

" Hương Giang ơi, dòng sông êm

Quả tim ta vẫn ngày đêm tự tình. "

(Bài ca quê hương - Tố Hữu)

3. Sông Hương từ biệt thành phố Huế: Dòng sông mang nặng nghĩa tình được HPNT so sánh với nàng Kiều trong đêm tình tự đã chí tình quay trở lại để nói lời thề thủy chung. Nhưng đâu chỉ có thế, nàng Kiều lênh đênh nơi chân trời góc bể vẫn " tưởng người dưới nguyệt chén đồng "" tấm son gột rửa bao giờ cho phai " . Sông Hương dẫu cách xa mười dặm trường đình vẫn đinh ninh: " Còn non, còn nước, còn về, còn nhớ.. " . Ở đoạn này, ta bắt gặp sự tương đồng trong vẻ đẹp tâm hồn sông Hương và sông Đà. Dẫu nằm êm đềm" lắng nghe cái giọng nói êm êm của người miền xuôi ", Đà giang trong cảm nhận của Nguyễn Tuân vẫn " lững lờ như nhớ thương những hòn đá thác xa xôi để lại thượng nguồn Tây Bắc " . Sự gặp gỡ trong tâm hồn hai dòng sông chính là nét đẹp đạo lí ngàn đời của dân tộc - ân nghĩa, thủy chung: " Mình đi mình lại nhớ mình/ Nguồn bao nhiêu nước, nghĩa tình bấy nhiêu" (Tố Hữu).
 

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back